- Em chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.
Cả hai cùng nhau đi chơi đến tối muộn, Tiến Mạnh về lại nhà cũ. Tiến Mạnh đã ngà ngà vì có uống vài chia bia. Anh nói :
- Cảm ơn em đã đi chơi với anh !
- Anh về nhà cũ ngủ thế này có ổn không?
- Không sao đâu. Thôi em về đi !
- Chào anh nhé !
Tuệ Lâm trở lại Taxi, cô vừa mở cửa bước vào thì đã bị một nhóm người lạ mặt bắt lên chiếc xe khác. Lâm la hoảng hốt nhưng không ai cứu cô được vì bọn người ấy quá đông và khỏe mạnh. Lâm đã bị bắt cóc ngay sau khi Tiến Mạnh quay trở vào nên anh không hề hay biết…
Đoàn Duy gọi điện thoại cho Tuệ Lâm mấy lần nhưng cô đều không trả lời. Duy chỉ nghĩ là cô ngủ quên. Rồi anh cũng đi ngủ…
Sáng hôm sau, Duy ăn sáng và thấy không có chuẩn bị phần cho bà Quế. Duy hỏi cô giúp việc:
- Mẹ tôi ra ngoài rồi hả?
- Bà không về từ tối qua.
- Mẹ có nói bà đi đâu không?
- Dạ thưa cậu, bà không có nói ạ !
Duy vẫn gọi điện thoại cho Lâm, lần này thì gọi không được. Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức Duy lái xe chạy đến trường đại học, quả nhiên Tuệ Lâm không có mặt ở đó. Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng cả về sự mất tích đáng ngờ của bà Quế. Họ đang ở đâu?????????
Tại một kho gạo cũ kỹ ở Long An, Tuệ Lâm giật mình tỉnh lại. Trông cô có vẻ hơi sợ sệt nhìn những tên to bự đứng cạnh. Lâm hỏi :
- Tại sao các người lại bắt tôi? Ai là người đứng sau vụ này?
Trần Kiên ung dung bước ra, Tuệ Lâm ngạc nhiên :
- Bác… Bác ơi, cứu cháu đi !
Trông thấy bà Quế cũng bước ra và nhìn cô với ánh mắt khác lạ, Lâm lắp bắp :
- Cô, sao cô cũng ở đây? …. Thực sự là chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Con à, hôm nay chúng ta muốn bắt con đến đây cố chỉ để làm con hiểu vấn đề mà thôi.
- Vấn đề gì?
- Thân thế của con.
- Bác ơi, thân thế của con còn gì uẩn khúc nữa ạ?
Đoàn Duy vừa định lái xe đến tìm cảnh sát nhưng anh đã nhận được một tin nhắn khá lạ, là một địa chỉ kèm theo một tin nhắn sặc mùi dọa nạt “Có hơi cảnh sát, đừng mong gặp lại Huỳnh Tuệ Lâm”. Đọc xong tin nhắn này thì Duy đã biết người đứng phía sau vụ bắt cóc này là ai, Duy không màng tới tính mạng và lấy xe chạy thật nhanh đến đúng địa chỉ đó. Duy lần mò theo và đi vào lối mòn dẫn đến kho gạo cũ nơi Tuệ Lâm bị bắt. Tuệ Lâm được cởi trói và được trao bản kết quả xét nghiệm ADN của cô. Ông Kiên nói :
- Trước khi con mở ra, ta muốn con xem đoạn clip này !
Lâm hướng mắt vào TV, là clip quay bằng điện thoại và cô nhận ra người trong đoạn clip là bà Mai, mẹ cô ở bên Mỹ. Lâm ngạc nhiên :
- Là mẹ …
Bà Mai giọng chậm rãi :
- Tuệ Lâm, lúc mẹ biết con quyết định ở lại Việt Nam, trong đầu mẹ ý nghĩ đầu tiên chính là cản bước con vì không muốn những điều con không nên biết sẽ bị con tìm hiểu. Nhưng, có vẻ như mẹ không thể làm được điều đó vì mẹ không thể cho phép mình ngăn bước không để con tìm lại những người thực sự sinh thành ra con. Con không phải là con ruột của mẹ và ba, đừng khóc khi nghe mẹ nói điều đó vì tình thương của ba mẹ dành cho con không thua gì Khoa Nam, thậm chí chúng ta còn cảm thấy thật hạnh phúc khi có được một công chúa bé bỏng ngày ba con trao tận tay và dặn kỹ phải chăm sóc con thật tốt. Con à, hãy biết dũng cảm đối mặt thực tế dù những người con sẽ nhận lại là bất cứ ai. Ngoan nhé, con gái yêu nhất của mẹ !
Tuệ Lâm hơi bất ngờ rồi cô lại nhìn bà Quế và ông Kiên, bà Quế nước mắt ứa nhòa chạy đến bên Tuệ Lâm và ôm chặt cô vào lòng…
Cả hai cùng nhau đi chơi đến tối muộn, Tiến Mạnh về lại nhà cũ. Tiến Mạnh đã ngà ngà vì có uống vài chia bia. Anh nói :
- Cảm ơn em đã đi chơi với anh !
- Anh về nhà cũ ngủ thế này có ổn không?
- Không sao đâu. Thôi em về đi !
- Chào anh nhé !
Tuệ Lâm trở lại Taxi, cô vừa mở cửa bước vào thì đã bị một nhóm người lạ mặt bắt lên chiếc xe khác. Lâm la hoảng hốt nhưng không ai cứu cô được vì bọn người ấy quá đông và khỏe mạnh. Lâm đã bị bắt cóc ngay sau khi Tiến Mạnh quay trở vào nên anh không hề hay biết…
Đoàn Duy gọi điện thoại cho Tuệ Lâm mấy lần nhưng cô đều không trả lời. Duy chỉ nghĩ là cô ngủ quên. Rồi anh cũng đi ngủ…
Sáng hôm sau, Duy ăn sáng và thấy không có chuẩn bị phần cho bà Quế. Duy hỏi cô giúp việc:
- Mẹ tôi ra ngoài rồi hả?
- Bà không về từ tối qua.
- Mẹ có nói bà đi đâu không?
- Dạ thưa cậu, bà không có nói ạ !
Duy vẫn gọi điện thoại cho Lâm, lần này thì gọi không được. Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức Duy lái xe chạy đến trường đại học, quả nhiên Tuệ Lâm không có mặt ở đó. Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng cả về sự mất tích đáng ngờ của bà Quế. Họ đang ở đâu?????????
Tại một kho gạo cũ kỹ ở Long An, Tuệ Lâm giật mình tỉnh lại. Trông cô có vẻ hơi sợ sệt nhìn những tên to bự đứng cạnh. Lâm hỏi :
- Tại sao các người lại bắt tôi? Ai là người đứng sau vụ này?
Trần Kiên ung dung bước ra, Tuệ Lâm ngạc nhiên :
- Bác… Bác ơi, cứu cháu đi !
Trông thấy bà Quế cũng bước ra và nhìn cô với ánh mắt khác lạ, Lâm lắp bắp :
- Cô, sao cô cũng ở đây? …. Thực sự là chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Con à, hôm nay chúng ta muốn bắt con đến đây cố chỉ để làm con hiểu vấn đề mà thôi.
- Vấn đề gì?
- Thân thế của con.
- Bác ơi, thân thế của con còn gì uẩn khúc nữa ạ?
Đoàn Duy vừa định lái xe đến tìm cảnh sát nhưng anh đã nhận được một tin nhắn khá lạ, là một địa chỉ kèm theo một tin nhắn sặc mùi dọa nạt “Có hơi cảnh sát, đừng mong gặp lại Huỳnh Tuệ Lâm”. Đọc xong tin nhắn này thì Duy đã biết người đứng phía sau vụ bắt cóc này là ai, Duy không màng tới tính mạng và lấy xe chạy thật nhanh đến đúng địa chỉ đó. Duy lần mò theo và đi vào lối mòn dẫn đến kho gạo cũ nơi Tuệ Lâm bị bắt. Tuệ Lâm được cởi trói và được trao bản kết quả xét nghiệm ADN của cô. Ông Kiên nói :
- Trước khi con mở ra, ta muốn con xem đoạn clip này !
Lâm hướng mắt vào TV, là clip quay bằng điện thoại và cô nhận ra người trong đoạn clip là bà Mai, mẹ cô ở bên Mỹ. Lâm ngạc nhiên :
- Là mẹ …
Bà Mai giọng chậm rãi :
- Tuệ Lâm, lúc mẹ biết con quyết định ở lại Việt Nam, trong đầu mẹ ý nghĩ đầu tiên chính là cản bước con vì không muốn những điều con không nên biết sẽ bị con tìm hiểu. Nhưng, có vẻ như mẹ không thể làm được điều đó vì mẹ không thể cho phép mình ngăn bước không để con tìm lại những người thực sự sinh thành ra con. Con không phải là con ruột của mẹ và ba, đừng khóc khi nghe mẹ nói điều đó vì tình thương của ba mẹ dành cho con không thua gì Khoa Nam, thậm chí chúng ta còn cảm thấy thật hạnh phúc khi có được một công chúa bé bỏng ngày ba con trao tận tay và dặn kỹ phải chăm sóc con thật tốt. Con à, hãy biết dũng cảm đối mặt thực tế dù những người con sẽ nhận lại là bất cứ ai. Ngoan nhé, con gái yêu nhất của mẹ !
Tuệ Lâm hơi bất ngờ rồi cô lại nhìn bà Quế và ông Kiên, bà Quế nước mắt ứa nhòa chạy đến bên Tuệ Lâm và ôm chặt cô vào lòng…
/212
|