- Đi với anh.
- Đi đâu?
- Chỗ chúng ta hay làm bánh Donut.
- Hôm nay anh lại muốn ăn à?
- Ừ.
- 30 phút nữa tới chỗ cũ đón em. Em đang trong siêu thị, em sẽ mua nguyên liệu làm.
- OK ! Lát anh tới.
Mặc kệ chuyện gì sắp xảy ra, Đoàn Duy cố gắng những ngày tháng vui vẻ cuối cùng bên Tuệ Lâm. Với những gì sắp diễn ra, anh không hi vọng được tha thứ, chỉ là hết ngày nào hay ngày nấy thôi. Lái xe đưa Tuệ Lâm đến căn biệt thự mà anh nghĩ sẽ đắp xây hạnh phúc cùng cô tại đây, tuy nhiên, giờ đây chính anh cũng không thể giữ nó được rồi. Tuệ Lâm đổ bột ra và nói :
- Hôm nay chính tay em sẽ làm bánh, mà không cần anh trợ giúp. Anh chỉ ngồi xem thôi nhé !
- Nếu em muốn vậy. Anh sẽ ngồi nhấp rượu và … chờ em làm xong.
Tuệ Lâm có vẻ đã học và tiến bộ rất nhiều, cô làm rất nhuyễn tay, không còn lọng cọng như trước. Đoàn Duy nhìn Tuệ Lâm và nói:
- Nếu sau này chúng ta có đám cưới, em có muốn hai chúng ta tự tay làm món này đãi khách không?
- Bánh Donut? Có hợp với đám cưới không?
- Miễn là hai chúng ta thích. Vì đó là ngày của riêng hai chúng ta.
- Nhưng lúc đó anh phải làm nhiều hơn đó, vì em còn nhiều thứ phải chuẩn bị.
Đoàn Duy mỉm cười. Duy nghe tim đau nhói, cố không rơi nước mắt trước nụ cười duyên dáng của Tuệ Lâm lúc làm bếp, Tuệ Lâm thì vừa làm thậm chí vừa hát nữa. Đoàn Duy ngồi đó ngắm nhìn mãi, thỉnh thoảng lại chụp lén vài tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc này. Duy ngồi đến nỗi ngủ quên trong tư thế quay mặt lại nhìn Tuệ Lâm làm bánh. Lúc Tuệ Lâm bưng đĩa bánh lên thì Duy đã ngủ ngon lành, có lẽ vì quá lâu rồi anh chưa được ngủ trong một không gian yên bình như vậy. Tuệ Lâm mỉm cười hôn nhẹ lên má Duy rồi đỡ anh nằm xuống sofa. Lúc đó vô tình cái hộp nhẫn rơi ra từ trong túi quần của Đoàn Duy. Thoáng ngạc nhiên, Lâm mở nó ra xem, và thật sững sờ vì vẻ đẹp của chiếc nhẫn kim cương. Nhưng cô lại nhanh chóng đút nó vào túi áo vest và vào phòng lấy chăn đắp cho Duy, lúc đó anh bừng tỉnh :
- Ủa … Anh đã ngủ quên sao?
- Còn nói nữa. Bánh của em làm xong rồi nè ! Ăn thử đi anh yêu !
Đoàn Duy lấy thử một cái và cắn thật mạnh, anh mỉm cười :
- Ngọt lịm.
- Sao? Em lại làm quá tay, bánh ngọt lắm hả?
- Không. Ngọt ngào như đôi môi em vậy đấy.
Nói rồi Duy đột ngột ôm hôn Tuệ Lâm, cô mỉm cười đón lấy nụ hôn đó và hồi hộp chờ những hành động tiếp theo từ Duy. Ôm Tuệ Lâm vào lòng, Duy nói :
- Anh yêu em nhiều lắm !
- Em cũng vậy, anh Duy !
Tiến Mạnh và Khiết Nhã cũng biết tin công ty của Đoàn Duy sắp phá sản. Đang ra sức giúp mà chẳng biết làm gì, Tiến Mạnh nói:
- Anh không biết dạo này nó thế nào nữa, cứ y như người mất hồn vậy.
- Tại sao Đoàn Duy lại muốn một mình chịu đựng? Cậu ấy vẫn còn chúng ta mà.
- Nhưng nó không muốn liên lụy ai cả.
- Mình phải làm sao để giúp cậu ấy bây giờ?
- Đi đâu?
- Chỗ chúng ta hay làm bánh Donut.
- Hôm nay anh lại muốn ăn à?
- Ừ.
- 30 phút nữa tới chỗ cũ đón em. Em đang trong siêu thị, em sẽ mua nguyên liệu làm.
- OK ! Lát anh tới.
Mặc kệ chuyện gì sắp xảy ra, Đoàn Duy cố gắng những ngày tháng vui vẻ cuối cùng bên Tuệ Lâm. Với những gì sắp diễn ra, anh không hi vọng được tha thứ, chỉ là hết ngày nào hay ngày nấy thôi. Lái xe đưa Tuệ Lâm đến căn biệt thự mà anh nghĩ sẽ đắp xây hạnh phúc cùng cô tại đây, tuy nhiên, giờ đây chính anh cũng không thể giữ nó được rồi. Tuệ Lâm đổ bột ra và nói :
- Hôm nay chính tay em sẽ làm bánh, mà không cần anh trợ giúp. Anh chỉ ngồi xem thôi nhé !
- Nếu em muốn vậy. Anh sẽ ngồi nhấp rượu và … chờ em làm xong.
Tuệ Lâm có vẻ đã học và tiến bộ rất nhiều, cô làm rất nhuyễn tay, không còn lọng cọng như trước. Đoàn Duy nhìn Tuệ Lâm và nói:
- Nếu sau này chúng ta có đám cưới, em có muốn hai chúng ta tự tay làm món này đãi khách không?
- Bánh Donut? Có hợp với đám cưới không?
- Miễn là hai chúng ta thích. Vì đó là ngày của riêng hai chúng ta.
- Nhưng lúc đó anh phải làm nhiều hơn đó, vì em còn nhiều thứ phải chuẩn bị.
Đoàn Duy mỉm cười. Duy nghe tim đau nhói, cố không rơi nước mắt trước nụ cười duyên dáng của Tuệ Lâm lúc làm bếp, Tuệ Lâm thì vừa làm thậm chí vừa hát nữa. Đoàn Duy ngồi đó ngắm nhìn mãi, thỉnh thoảng lại chụp lén vài tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc này. Duy ngồi đến nỗi ngủ quên trong tư thế quay mặt lại nhìn Tuệ Lâm làm bánh. Lúc Tuệ Lâm bưng đĩa bánh lên thì Duy đã ngủ ngon lành, có lẽ vì quá lâu rồi anh chưa được ngủ trong một không gian yên bình như vậy. Tuệ Lâm mỉm cười hôn nhẹ lên má Duy rồi đỡ anh nằm xuống sofa. Lúc đó vô tình cái hộp nhẫn rơi ra từ trong túi quần của Đoàn Duy. Thoáng ngạc nhiên, Lâm mở nó ra xem, và thật sững sờ vì vẻ đẹp của chiếc nhẫn kim cương. Nhưng cô lại nhanh chóng đút nó vào túi áo vest và vào phòng lấy chăn đắp cho Duy, lúc đó anh bừng tỉnh :
- Ủa … Anh đã ngủ quên sao?
- Còn nói nữa. Bánh của em làm xong rồi nè ! Ăn thử đi anh yêu !
Đoàn Duy lấy thử một cái và cắn thật mạnh, anh mỉm cười :
- Ngọt lịm.
- Sao? Em lại làm quá tay, bánh ngọt lắm hả?
- Không. Ngọt ngào như đôi môi em vậy đấy.
Nói rồi Duy đột ngột ôm hôn Tuệ Lâm, cô mỉm cười đón lấy nụ hôn đó và hồi hộp chờ những hành động tiếp theo từ Duy. Ôm Tuệ Lâm vào lòng, Duy nói :
- Anh yêu em nhiều lắm !
- Em cũng vậy, anh Duy !
Tiến Mạnh và Khiết Nhã cũng biết tin công ty của Đoàn Duy sắp phá sản. Đang ra sức giúp mà chẳng biết làm gì, Tiến Mạnh nói:
- Anh không biết dạo này nó thế nào nữa, cứ y như người mất hồn vậy.
- Tại sao Đoàn Duy lại muốn một mình chịu đựng? Cậu ấy vẫn còn chúng ta mà.
- Nhưng nó không muốn liên lụy ai cả.
- Mình phải làm sao để giúp cậu ấy bây giờ?
/212
|