Đoàn Duy nói rồi, túm lấy cái đĩa đi một mạch ra ngoài. Trong khi đó, ở trong này, Khiết Nhã và Tiến Mạnh ở cùng nhau. Ngồi một lúc, Tiến Mạnh nói :
- Anh không ở nhà cũng lâu rồi … Có gì khác không?
- Vẫn địa chỉ đó.
- Em sợ anh quên hay sao mà nói với anh như thế?
- Có lẽ anh quên rồi đó chứ.
- Anh không về nhà cả tuần nay là vì em đó thôi.
- Vì tôi đuổi anh đi hả?
- Có cần phải ăn thua đủ với anh không? Chúng ta đã không gặp nhau… 7 ngày, 168 giờ, 10080 phút, 86400 giây… Đó là con số làm tròn … Anh muốn nói những câu “anh nhớ em”, “anh muốn hôn em” hay những cử chỉ yêu thương giống như những đôi vợ chồng xa cách đã lâu … và muốn lại từ em … ít nhất là một cái mỉm cười … Cứ không đơn giản là những câu ăn thua đủ với nhau như vậy.
- Anh có thể bị đuổi ra ngoài nếu làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đấy.
- Nhưng em còn cho cơ hội anh đứng nói chuyện với em ở đâu? Anh không thể kiềm chế được. Em ghét anh lắm hả ?
- Phải. Em ghét anh đó. Ghét vì tất cả mọi thứ. Có phải em nói anh đi thì anh sẽ đi suốt đời này không bao giờ quay về căn nhà đó nữa không? Có phải em nói anh chỉ lo cho hạnh phúc gia đình mà bỏ rơi bạn bè khó khăn thì anh sẽ bỏ luôn hôn nhân của chúng ta hờ hững với mọi thứ bỏ luôn tất cả mà đi biền biệt không?
Mắt Khiết Nhã ướt nhòa, Tiến Mạnh lau nước mắt cho vợ và ôm cô vào lòng thật chặt:
- Đủ rồi. Vợ anh không được khóc ! Là anh có lỗi, người xin lỗi phải là anh.
- Em không muốn tha lỗi cho anh dễ dàng vậy đâu.
- Chứ em muốn thế nào?
Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, liếc mắt và thình lình tát anh một cú thật đau. Tiến Mạnh nheo mắt, nhưng anh chưa kịp phản ứng bằng lời thì Tiến Mạnh đã nhận được một nụ hôn ngọt ngào, chủ động từ Khiết Nhã. Mạnh mỉm cười đáp lại nụ hôn đó, nhưng nụ hôn của cả hai chưa kéo dài được lâu…
Một giọng nói yếu ớt thình lình vang lên :
- Làm ơn … đừng ngọt ngào quá … nơi này không cho phép ! …
Nhã và Mạnh quay lại nhìn, Tuệ Lâm đã mở mắt và đang nhìn hai người. Còn có nụ cười dễ thương trên miệng nữa, cả hai mừng rỡ chạy lại :
- Lâm, em tỉnh rồi sao?
- Em tỉnh lại khi nào vậy?
- Một chút thôi… Em khát nước !
- Để anh đi lấy nước
- Nè anh Mạnh, để em …
Khiết Nhã gọi Tiến Mạnh lại, cô lại tiếp :
- Anh đi gọi bác sĩ và sau đó tìm Đoàn Duy … Đó không phải là điều anh cần làm nhất sao?
- Cũng đúng. Thôi… em ở đây với Lâm. Nhé !
- Anh không ở nhà cũng lâu rồi … Có gì khác không?
- Vẫn địa chỉ đó.
- Em sợ anh quên hay sao mà nói với anh như thế?
- Có lẽ anh quên rồi đó chứ.
- Anh không về nhà cả tuần nay là vì em đó thôi.
- Vì tôi đuổi anh đi hả?
- Có cần phải ăn thua đủ với anh không? Chúng ta đã không gặp nhau… 7 ngày, 168 giờ, 10080 phút, 86400 giây… Đó là con số làm tròn … Anh muốn nói những câu “anh nhớ em”, “anh muốn hôn em” hay những cử chỉ yêu thương giống như những đôi vợ chồng xa cách đã lâu … và muốn lại từ em … ít nhất là một cái mỉm cười … Cứ không đơn giản là những câu ăn thua đủ với nhau như vậy.
- Anh có thể bị đuổi ra ngoài nếu làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đấy.
- Nhưng em còn cho cơ hội anh đứng nói chuyện với em ở đâu? Anh không thể kiềm chế được. Em ghét anh lắm hả ?
- Phải. Em ghét anh đó. Ghét vì tất cả mọi thứ. Có phải em nói anh đi thì anh sẽ đi suốt đời này không bao giờ quay về căn nhà đó nữa không? Có phải em nói anh chỉ lo cho hạnh phúc gia đình mà bỏ rơi bạn bè khó khăn thì anh sẽ bỏ luôn hôn nhân của chúng ta hờ hững với mọi thứ bỏ luôn tất cả mà đi biền biệt không?
Mắt Khiết Nhã ướt nhòa, Tiến Mạnh lau nước mắt cho vợ và ôm cô vào lòng thật chặt:
- Đủ rồi. Vợ anh không được khóc ! Là anh có lỗi, người xin lỗi phải là anh.
- Em không muốn tha lỗi cho anh dễ dàng vậy đâu.
- Chứ em muốn thế nào?
Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, liếc mắt và thình lình tát anh một cú thật đau. Tiến Mạnh nheo mắt, nhưng anh chưa kịp phản ứng bằng lời thì Tiến Mạnh đã nhận được một nụ hôn ngọt ngào, chủ động từ Khiết Nhã. Mạnh mỉm cười đáp lại nụ hôn đó, nhưng nụ hôn của cả hai chưa kéo dài được lâu…
Một giọng nói yếu ớt thình lình vang lên :
- Làm ơn … đừng ngọt ngào quá … nơi này không cho phép ! …
Nhã và Mạnh quay lại nhìn, Tuệ Lâm đã mở mắt và đang nhìn hai người. Còn có nụ cười dễ thương trên miệng nữa, cả hai mừng rỡ chạy lại :
- Lâm, em tỉnh rồi sao?
- Em tỉnh lại khi nào vậy?
- Một chút thôi… Em khát nước !
- Để anh đi lấy nước
- Nè anh Mạnh, để em …
Khiết Nhã gọi Tiến Mạnh lại, cô lại tiếp :
- Anh đi gọi bác sĩ và sau đó tìm Đoàn Duy … Đó không phải là điều anh cần làm nhất sao?
- Cũng đúng. Thôi… em ở đây với Lâm. Nhé !
/212
|