Chap 53:
Sáng hôm sau, Duy đã dậy thật sớm. Anh thấy mình thật đẹp trai khi mặc lên người bộ đồ vest này. Khiết Nhã và Tiến Mạnh cũng đã tới, cô nói :
- Anh vào trong, em tới nhà Lâm trước.
- Cũng được.
Tiến Mạnh chạy vào, trông thấy Đoàn Duy cứ đứng nhìn gương và cười mãi. Tiến Mạnh ký thật mạnh vào đầu :
- Tỉnh lại đi. Sắp tới giờ rồi.
- Ừ. Đi thôi.
- Để tớ lên đưa bà nội xuống.
- Bà nội đã đi từ sớm. Bà muốn ra mộ ba một chút rồi mới đi. Đã có người chăm sóc cho bà rồi. Giờ thì mình đến đón cô dâu nào.
- Cậu trang trí xe hoa bằng chiếc BMW Z4, thế tớ ngồi đâu?
- Thiệt tình, không lẽ đi chung. Không được. Đó là ghế của Tuệ Lâm. Lấy chiếc Santa Fe đi đi !
- Đồ mê tín !
Duy lái xe và vi vu huýt sáo bài Love Story. Anh đang tưởng tượng Tuệ Lâm trông sẽ thế nào khi anh đến đón, đúng như lời nói tối qua, Duy đến trước cửa nhà đúng 9 giờ sáng. Anh chạy thật nhanh vào, nhìn ánh mắt lo lắng của Khiết Nhã và bà Quế cùng gia đình của Tuệ Lâm vừa từ Mỹ về. Duy không khỏi ngạc nhiên :
- Chào mọi người.
- Đây là chú rể sao?
Jason gật đầu và nói :
- Đây là ba mẹ tôi, chúng tôi vừa về cách đây một tiếng.
- Con chào ba mẹ vợ. Chào anh hai chị hai ! Ai đến đón các người thế ạ? Sao không nói với con?
- Là mẹ đến đón.
Bà Quế nói. Rồi Tiến Mạnh cũng đến và chạy vào nhà, anh nói :
- Đến rồi, vào phòng rước cô dâu thôi.
Mọi người không kịp nói gì vì Duy quá gấp rút, anh chạy lên phòng hét lên :
- Vợ ơi, anh đến rồi !
Đáp lại Duy là cả một không gian tĩnh lặng, Duy quay lại nhe răng cười với Mạnh :
- Chắc vẫn đang ở trong toilet…
Duy chạy vào và đẩy cửa, nhưng vẫn không có ai đáp lại anh. Trông thấy chiếc váy cưới đặt trên giường, bên cạnh là một lá thư, Duy ôm chặt đầu :
- Không. Không thể như thế được. Lâm à, em đâu rồi. Đừng chơi trò ú tim với anh nhé !
- Duy à, bình tĩnh …
- Mọi người nói đi. Tuệ Lâm đâu rồi. Tuệ Lâm đâu? Mẹ à, mẹ ở với cô ấy suốt đêm qua mà. Vợ con đâu rồi hả mẹ?
Bà Quế từ tốn nhìn con trai rồi nói:
- Hãy mở lá thư ra, rồi con sẽ biết vì sao Tuệ Lâm nó làm như thế.
Duy mở lá thư ra và đọc :
“ Xin lỗi anh!
Chắc em chỉ có thể nói được bao nhiêu đó mà thôi. Em đã chọn cách ra đi mà không nói với anh lời nào, thật là quá đáng phải không? Điều này nghĩ lại thật tồi tệ, nhưng anh Duy à, em đã phải ép mình chấp nhận điều đó. Em không bao giờ muốn rời xa anh, nhưng em cũng không thể hạnh phúc bên anh mà khiến một phần nào đó trong lương tâm của anh bị cắn rứt và dằn vặt. Anh biết không? Có lẽ em đã che giấu quá kỹ, rằng em biết tất cả mọi chuyện gần như là không sót một chi tiết nào. Em biết anh giấu em vì không muốn em bận tâm, đem nó vào tình cảm của chúng ta. Nhưng em cảm thấy em nên làm như thế nào. Bỏ anh ra đi vào đúng ngày trong đại này, em đã có lỗi với anh rất nhiều. Em không mong anh đợi em quay trở lại nhưng rất trông chờ từ anh một sự tha thứ. Một sự tha thứ không dành cho em mà dành cho ba em. Em đã nghe anh nói trong nước mắt ở nghĩa trang, và bây giờ em đã lựa chọn thay anh rồi đấy. Có lẽ anh đã đúng, nếu chuyện này cứ được giải quyết bâng quơ như vậy thì hạnh phúc của chúng ta sẽ không kéo dài được như mong đợi đâu. 2 anh chỉ có thể chọn 1, hãy để ba em có một cuộc sống mà ba em chờ đợi sau nhiều biến cố xảy ra trong đời, hãy đổi lại cuộc sông tù tội của ông bằng đám cưới này anh nhé ! Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em mong anh hãy ghi sâu trong lòng, anh cũng rất quan trọng với em. Em sẽ đi mà không có một phút giây nào không nghĩ về anh. Anh đừng buồn và đừng khóc. Nếu có thể, anh có thể quên em và tìm niềm vui mới. Chào tạm biệt anh và hôn anh nhiều lần nữa.
Em xin lỗi,
Huỳnh Tuệ Lâm !”
Sáng hôm sau, Duy đã dậy thật sớm. Anh thấy mình thật đẹp trai khi mặc lên người bộ đồ vest này. Khiết Nhã và Tiến Mạnh cũng đã tới, cô nói :
- Anh vào trong, em tới nhà Lâm trước.
- Cũng được.
Tiến Mạnh chạy vào, trông thấy Đoàn Duy cứ đứng nhìn gương và cười mãi. Tiến Mạnh ký thật mạnh vào đầu :
- Tỉnh lại đi. Sắp tới giờ rồi.
- Ừ. Đi thôi.
- Để tớ lên đưa bà nội xuống.
- Bà nội đã đi từ sớm. Bà muốn ra mộ ba một chút rồi mới đi. Đã có người chăm sóc cho bà rồi. Giờ thì mình đến đón cô dâu nào.
- Cậu trang trí xe hoa bằng chiếc BMW Z4, thế tớ ngồi đâu?
- Thiệt tình, không lẽ đi chung. Không được. Đó là ghế của Tuệ Lâm. Lấy chiếc Santa Fe đi đi !
- Đồ mê tín !
Duy lái xe và vi vu huýt sáo bài Love Story. Anh đang tưởng tượng Tuệ Lâm trông sẽ thế nào khi anh đến đón, đúng như lời nói tối qua, Duy đến trước cửa nhà đúng 9 giờ sáng. Anh chạy thật nhanh vào, nhìn ánh mắt lo lắng của Khiết Nhã và bà Quế cùng gia đình của Tuệ Lâm vừa từ Mỹ về. Duy không khỏi ngạc nhiên :
- Chào mọi người.
- Đây là chú rể sao?
Jason gật đầu và nói :
- Đây là ba mẹ tôi, chúng tôi vừa về cách đây một tiếng.
- Con chào ba mẹ vợ. Chào anh hai chị hai ! Ai đến đón các người thế ạ? Sao không nói với con?
- Là mẹ đến đón.
Bà Quế nói. Rồi Tiến Mạnh cũng đến và chạy vào nhà, anh nói :
- Đến rồi, vào phòng rước cô dâu thôi.
Mọi người không kịp nói gì vì Duy quá gấp rút, anh chạy lên phòng hét lên :
- Vợ ơi, anh đến rồi !
Đáp lại Duy là cả một không gian tĩnh lặng, Duy quay lại nhe răng cười với Mạnh :
- Chắc vẫn đang ở trong toilet…
Duy chạy vào và đẩy cửa, nhưng vẫn không có ai đáp lại anh. Trông thấy chiếc váy cưới đặt trên giường, bên cạnh là một lá thư, Duy ôm chặt đầu :
- Không. Không thể như thế được. Lâm à, em đâu rồi. Đừng chơi trò ú tim với anh nhé !
- Duy à, bình tĩnh …
- Mọi người nói đi. Tuệ Lâm đâu rồi. Tuệ Lâm đâu? Mẹ à, mẹ ở với cô ấy suốt đêm qua mà. Vợ con đâu rồi hả mẹ?
Bà Quế từ tốn nhìn con trai rồi nói:
- Hãy mở lá thư ra, rồi con sẽ biết vì sao Tuệ Lâm nó làm như thế.
Duy mở lá thư ra và đọc :
“ Xin lỗi anh!
Chắc em chỉ có thể nói được bao nhiêu đó mà thôi. Em đã chọn cách ra đi mà không nói với anh lời nào, thật là quá đáng phải không? Điều này nghĩ lại thật tồi tệ, nhưng anh Duy à, em đã phải ép mình chấp nhận điều đó. Em không bao giờ muốn rời xa anh, nhưng em cũng không thể hạnh phúc bên anh mà khiến một phần nào đó trong lương tâm của anh bị cắn rứt và dằn vặt. Anh biết không? Có lẽ em đã che giấu quá kỹ, rằng em biết tất cả mọi chuyện gần như là không sót một chi tiết nào. Em biết anh giấu em vì không muốn em bận tâm, đem nó vào tình cảm của chúng ta. Nhưng em cảm thấy em nên làm như thế nào. Bỏ anh ra đi vào đúng ngày trong đại này, em đã có lỗi với anh rất nhiều. Em không mong anh đợi em quay trở lại nhưng rất trông chờ từ anh một sự tha thứ. Một sự tha thứ không dành cho em mà dành cho ba em. Em đã nghe anh nói trong nước mắt ở nghĩa trang, và bây giờ em đã lựa chọn thay anh rồi đấy. Có lẽ anh đã đúng, nếu chuyện này cứ được giải quyết bâng quơ như vậy thì hạnh phúc của chúng ta sẽ không kéo dài được như mong đợi đâu. 2 anh chỉ có thể chọn 1, hãy để ba em có một cuộc sống mà ba em chờ đợi sau nhiều biến cố xảy ra trong đời, hãy đổi lại cuộc sông tù tội của ông bằng đám cưới này anh nhé ! Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em mong anh hãy ghi sâu trong lòng, anh cũng rất quan trọng với em. Em sẽ đi mà không có một phút giây nào không nghĩ về anh. Anh đừng buồn và đừng khóc. Nếu có thể, anh có thể quên em và tìm niềm vui mới. Chào tạm biệt anh và hôn anh nhiều lần nữa.
Em xin lỗi,
Huỳnh Tuệ Lâm !”
/212
|