- Đây là điều ba tôi muốn, chú Kiên ạ ! Chú hãy tiếp quản công ty. Coi như đây là tất cả những gì ba tôi còn có thể làm cho chú như một lời xin lỗi. Tôi chỉ thay ba tôi làm điều đó thôi.
- Bao giờ con lên đường?
- Xong bữa ăn này, con sẽ đi.
- Gấp thế sao? Con làm mọi chuyện lặng lẽ như thế mà không nói gì với mẹ à?
- Con đúng là làm việc rất âm thầm. Nhưng có những người còn âm thầm hơn cả con kia mà.
Duy lên xe, bắt tay với Đoàn Duy, ông Kiên nói :
- Đoàn Duy, cảm ơn cậu.
- Chú bảo trọng. Cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt đó.
- Được rồi. Tôi hứa sẽ phát triển Lý Đoàn mạnh mẽ hơn.
Bà Quế vuốt mái tóc của Đoàn Duy rồi nói :
- Con là con trai mẹ cũng được, con rể mẹ cũng được, nhưng mẹ lúc nào cũng yêu thương và quan tâm con. Đi đâu cũng phải gửi bưu phẩm về cho mẹ nghe chưa?
- Con nhớ mà !
Đến lượt Tiến Mạnh và Khiết Nhã, Duy nói :
- Hai bạn ở lại bảo trọng !
- Cậu không định đi luôn không về nữa chứ?
- Cũng không biết chừng, tớ sẽ ở luôn một nơi nào đó mà tớ cảm thấy thích, yên ổn, không phải nghĩ ngợi nhiều.
- Phải giữ liên lạc với bọn tớ, nghe chưa?
- Thôi. Chào nhé !
Duy đeo kính vào và bỏ đi. Anh ra đi, không hẳn vì anh muốn tìm Tuệ Lâm, mà vì anh muốn tìm một nơi nào đó tìm thấy sự khuây khỏa cho tâm hồn. Sau 2 năm bị cuốn vào chính trường nghiệt ngã mà suýt nữa Duy cảm thấy chỉ có cái chết mới giải thoát. Căng thẳng thật. Điều đó có lẽ không hợp với anh.
Duy thở dài dừng lại một chút, anh lấy trong balô một hộp nhẫn. Duy vẫn mang theo nó, vì, dù cố quên nhưng tận trong sâu thẳm, Duy ước gì anh có thể tìm lại Lâm, nói rằng, anh đã không nhu nhược thiếu lập trường nữa. Trái tim anh chỉ theo tiếng vẫy gọi của tình yêu, đang kéo anh đi về phía cô mà thôi ….
- Bao giờ con lên đường?
- Xong bữa ăn này, con sẽ đi.
- Gấp thế sao? Con làm mọi chuyện lặng lẽ như thế mà không nói gì với mẹ à?
- Con đúng là làm việc rất âm thầm. Nhưng có những người còn âm thầm hơn cả con kia mà.
Duy lên xe, bắt tay với Đoàn Duy, ông Kiên nói :
- Đoàn Duy, cảm ơn cậu.
- Chú bảo trọng. Cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt đó.
- Được rồi. Tôi hứa sẽ phát triển Lý Đoàn mạnh mẽ hơn.
Bà Quế vuốt mái tóc của Đoàn Duy rồi nói :
- Con là con trai mẹ cũng được, con rể mẹ cũng được, nhưng mẹ lúc nào cũng yêu thương và quan tâm con. Đi đâu cũng phải gửi bưu phẩm về cho mẹ nghe chưa?
- Con nhớ mà !
Đến lượt Tiến Mạnh và Khiết Nhã, Duy nói :
- Hai bạn ở lại bảo trọng !
- Cậu không định đi luôn không về nữa chứ?
- Cũng không biết chừng, tớ sẽ ở luôn một nơi nào đó mà tớ cảm thấy thích, yên ổn, không phải nghĩ ngợi nhiều.
- Phải giữ liên lạc với bọn tớ, nghe chưa?
- Thôi. Chào nhé !
Duy đeo kính vào và bỏ đi. Anh ra đi, không hẳn vì anh muốn tìm Tuệ Lâm, mà vì anh muốn tìm một nơi nào đó tìm thấy sự khuây khỏa cho tâm hồn. Sau 2 năm bị cuốn vào chính trường nghiệt ngã mà suýt nữa Duy cảm thấy chỉ có cái chết mới giải thoát. Căng thẳng thật. Điều đó có lẽ không hợp với anh.
Duy thở dài dừng lại một chút, anh lấy trong balô một hộp nhẫn. Duy vẫn mang theo nó, vì, dù cố quên nhưng tận trong sâu thẳm, Duy ước gì anh có thể tìm lại Lâm, nói rằng, anh đã không nhu nhược thiếu lập trường nữa. Trái tim anh chỉ theo tiếng vẫy gọi của tình yêu, đang kéo anh đi về phía cô mà thôi ….
/212
|