- Mẹ làm gì ở đây thế?
- Ngồi một mình thôi mà. Sao con về sớm vậy?
- Ở công ty mãi cũng chán. Con luôn hoàn thành công việc sớm hơn thời gian mà mẹ.
- Con mẹ giỏi.
- Con thì đang nghĩ mẹ chờ con.
- Đoán hay đó, con trai!
- Có chuyện gì thế?
Bà Quế mỉm cười nhìn cậu con trai rồi nói:
- Con đưa mẹ đi thăm Tuệ Lâm nhé!
- Cô ta đã khỏi từ lâu rồi.
- Nhưng vì đãi tiệc tại nhà mình …
- Mấy vụ đó con lo hết rồi. Có trách móc gì thì con cũng chịu hết rồi. Thôi nhắc tới loại con gái đó con đã phát ngấy tận cổ. Mẹ đừng nhắc nữa!
Duy làm một tràng rồi bỏ đi. Thực sự đâu phải vậy, anh chàng cũng lo nghĩ cho Tuệ Lâm lắm chứ. Cũng thầm tự trách mình tại sao lại không hiểu ý cô nhanh hơn. Vì có người cũng không muốn Tuệ Lâm bị bắt về Mỹ thật sự. Giờ có muốn giúp thì cũng chẳng được. Đã thẳng thừng từ chối, Duy tặc lưỡi bực dọc. Cái cảm giác cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống thật là khó chịu. Đêm nay ngoài trời đẹp thật, Duy nằm suy nghĩ một chút, rồi anh lại nhớ tới quyển nhật kí đầu giường của bà Hoàng Lan, Duy lại lấy ra đọc:
- “ Em không biết có nên tin anh hay không nữa? Nhưng em đang rất cô đơn. Em biết em chỉ là bóng hồng không được chấp nhận nhưng em biết em rất yêu anh, và anh cũng dành cho em tình cảm đủ để em giữ vững niềm tin. Con mình rất ngoan, em mong đó sẽ là con trai. Em muốn con chúng ta có được trí óc tài hoa của anh cũng như có một tình yêu thương rộng lớn anh dành ọi người…
Và em cũng biết rằng, ở miền Nam, vợ anh cũng đang bụng mang dạ chửa. Em không muốn làm anh khó xử! Thật lòng mà nói, anh chịu nhìn nhận đứa con này. Em đã mãn nguyện lắm rồi anh à!”
…
- “Ngày tháng dần trôi, thấm thoát bụng em đã lớn hơn nhiều. Trước lúc anh rời khỏi Đà Lạt, em hạnh phúc biết bao khi anh đặt tay lên bụng em và thì thầm điều gì đó rất nhỏ với con chúng ta. Em không biết khi nào anh mới quay lại, nhưng lời nói “trước khi con chào đời!” cũng làm em mong đợi lắm.”
Đang đọc ngon lành thì đột nhiên có một vài trang bị xé toạc, Duy không hiểu tại sao nhật kí lại có những trang bị xé. Nhìn kỹ lại thì quyển đã bị xé gần phân nửa, lật đến trang sau thì đã gần đến đoạn cuối:
- “Tại sao lại có người muốn giết đứa con của chúng ta vậy anh? Anh đã bẵng đi không đến Đà Lạt gần 3 tháng nay. Ngày em sinh nở đã cận kề, em phải làm sao để cho anh biết, em đã phải nhận thư nặc danh sặc mùi chết chóc. Anh ơi, cứu con chúng ta! Anh Đoàn, anh ở đâu?”
…
- “Anh vẫn chưa tìm được anh… Nhưng … em biết là ai anh ạ. Đó là vợ anh! Vợ anh đã biết mọi chuyện. Em sợ lắm! Em không nói với ba. Anh Đoàn, làm sao để em tìm được anh. Anh có biết con của anh rất ngoan không? Nhưng mạng sống của nó bị đe dọa đấy, anh à, em thà để họ giết em. Còn hơn là … Ôi em không dám nghĩ tới cái điều đó!”
…
- “Em phải trốn đi! Vợ anh bắt em phải giết con mình. Nếu không cô ta sẽ ra tay. Em quá yêu con! Ngay từ đầu em đã biết mối quan hệ của chúng ta là sai lầm, nhưng em không hối hận. Sự biến mất đột ngột của anh làm em từ lo lắng trở nên giận dữ. Rốt cuộc thì anh đang ở đâu vậy hả? Em sẽ ra đi! Em sẽ cố đi tìm anh!”
Dù vẫn còn vài trang nhưng Duy không muốn đọc tiếp. Anh đã rất giận bà Quế tại sao lại có những cư xử với tình địch như vậy. Đàn ông không chung thủy là sai, nhưng Duy tin cũng phải có lí do gì ba của anh mới làm như vậy. Tại sao bà Quế lại muốn giết sinh mạng vô tội kia? Chẳng lẽ vì mớ gia tài này? Duy rất buồn vì mình có một người mẹ như vậy. Đồng ý là phụ nữ nào chẳng hay ghen, nhưng ghen thì cũng ở mức vừa vừa phải phải thôi. Hay có lẽ vì Duy là đàn ông nên mới nghĩ như vậy. Vừa nghĩ vừa uống, mọi bữa Duy có thói quen uống một ly rượu cho dễ ngủ, hôm nay vừa uống vừa suy nghĩ, nhìn lại thì rượu đã cạn tới đáy chai mà vẫn chưa muốn nhắm mắt lại. Duy lên phòng thờ của ông Đoàn, thắp vài nén hương, Duy nhìn đăm đăm vào di ảnh của ông Đoàn, hít một hơi thật sâu rồi nói một mình:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra giữa hai người phụ nữ của ba vậy? Có phải mẹ đã làm gì người đó không? … Con cũng không biết tại sao con lại tò mò cái chuyện vớ vẩn này… Nhưng con muốn biết. Vì cái chết của ba, và vì cả người phụ nữ này nữa… Càng ngày con càng không hiểu mẹ là người như thế nào… Con mệt mỏi với trách nhiệm này.
- Ngồi một mình thôi mà. Sao con về sớm vậy?
- Ở công ty mãi cũng chán. Con luôn hoàn thành công việc sớm hơn thời gian mà mẹ.
- Con mẹ giỏi.
- Con thì đang nghĩ mẹ chờ con.
- Đoán hay đó, con trai!
- Có chuyện gì thế?
Bà Quế mỉm cười nhìn cậu con trai rồi nói:
- Con đưa mẹ đi thăm Tuệ Lâm nhé!
- Cô ta đã khỏi từ lâu rồi.
- Nhưng vì đãi tiệc tại nhà mình …
- Mấy vụ đó con lo hết rồi. Có trách móc gì thì con cũng chịu hết rồi. Thôi nhắc tới loại con gái đó con đã phát ngấy tận cổ. Mẹ đừng nhắc nữa!
Duy làm một tràng rồi bỏ đi. Thực sự đâu phải vậy, anh chàng cũng lo nghĩ cho Tuệ Lâm lắm chứ. Cũng thầm tự trách mình tại sao lại không hiểu ý cô nhanh hơn. Vì có người cũng không muốn Tuệ Lâm bị bắt về Mỹ thật sự. Giờ có muốn giúp thì cũng chẳng được. Đã thẳng thừng từ chối, Duy tặc lưỡi bực dọc. Cái cảm giác cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống thật là khó chịu. Đêm nay ngoài trời đẹp thật, Duy nằm suy nghĩ một chút, rồi anh lại nhớ tới quyển nhật kí đầu giường của bà Hoàng Lan, Duy lại lấy ra đọc:
- “ Em không biết có nên tin anh hay không nữa? Nhưng em đang rất cô đơn. Em biết em chỉ là bóng hồng không được chấp nhận nhưng em biết em rất yêu anh, và anh cũng dành cho em tình cảm đủ để em giữ vững niềm tin. Con mình rất ngoan, em mong đó sẽ là con trai. Em muốn con chúng ta có được trí óc tài hoa của anh cũng như có một tình yêu thương rộng lớn anh dành ọi người…
Và em cũng biết rằng, ở miền Nam, vợ anh cũng đang bụng mang dạ chửa. Em không muốn làm anh khó xử! Thật lòng mà nói, anh chịu nhìn nhận đứa con này. Em đã mãn nguyện lắm rồi anh à!”
…
- “Ngày tháng dần trôi, thấm thoát bụng em đã lớn hơn nhiều. Trước lúc anh rời khỏi Đà Lạt, em hạnh phúc biết bao khi anh đặt tay lên bụng em và thì thầm điều gì đó rất nhỏ với con chúng ta. Em không biết khi nào anh mới quay lại, nhưng lời nói “trước khi con chào đời!” cũng làm em mong đợi lắm.”
Đang đọc ngon lành thì đột nhiên có một vài trang bị xé toạc, Duy không hiểu tại sao nhật kí lại có những trang bị xé. Nhìn kỹ lại thì quyển đã bị xé gần phân nửa, lật đến trang sau thì đã gần đến đoạn cuối:
- “Tại sao lại có người muốn giết đứa con của chúng ta vậy anh? Anh đã bẵng đi không đến Đà Lạt gần 3 tháng nay. Ngày em sinh nở đã cận kề, em phải làm sao để cho anh biết, em đã phải nhận thư nặc danh sặc mùi chết chóc. Anh ơi, cứu con chúng ta! Anh Đoàn, anh ở đâu?”
…
- “Anh vẫn chưa tìm được anh… Nhưng … em biết là ai anh ạ. Đó là vợ anh! Vợ anh đã biết mọi chuyện. Em sợ lắm! Em không nói với ba. Anh Đoàn, làm sao để em tìm được anh. Anh có biết con của anh rất ngoan không? Nhưng mạng sống của nó bị đe dọa đấy, anh à, em thà để họ giết em. Còn hơn là … Ôi em không dám nghĩ tới cái điều đó!”
…
- “Em phải trốn đi! Vợ anh bắt em phải giết con mình. Nếu không cô ta sẽ ra tay. Em quá yêu con! Ngay từ đầu em đã biết mối quan hệ của chúng ta là sai lầm, nhưng em không hối hận. Sự biến mất đột ngột của anh làm em từ lo lắng trở nên giận dữ. Rốt cuộc thì anh đang ở đâu vậy hả? Em sẽ ra đi! Em sẽ cố đi tìm anh!”
Dù vẫn còn vài trang nhưng Duy không muốn đọc tiếp. Anh đã rất giận bà Quế tại sao lại có những cư xử với tình địch như vậy. Đàn ông không chung thủy là sai, nhưng Duy tin cũng phải có lí do gì ba của anh mới làm như vậy. Tại sao bà Quế lại muốn giết sinh mạng vô tội kia? Chẳng lẽ vì mớ gia tài này? Duy rất buồn vì mình có một người mẹ như vậy. Đồng ý là phụ nữ nào chẳng hay ghen, nhưng ghen thì cũng ở mức vừa vừa phải phải thôi. Hay có lẽ vì Duy là đàn ông nên mới nghĩ như vậy. Vừa nghĩ vừa uống, mọi bữa Duy có thói quen uống một ly rượu cho dễ ngủ, hôm nay vừa uống vừa suy nghĩ, nhìn lại thì rượu đã cạn tới đáy chai mà vẫn chưa muốn nhắm mắt lại. Duy lên phòng thờ của ông Đoàn, thắp vài nén hương, Duy nhìn đăm đăm vào di ảnh của ông Đoàn, hít một hơi thật sâu rồi nói một mình:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra giữa hai người phụ nữ của ba vậy? Có phải mẹ đã làm gì người đó không? … Con cũng không biết tại sao con lại tò mò cái chuyện vớ vẩn này… Nhưng con muốn biết. Vì cái chết của ba, và vì cả người phụ nữ này nữa… Càng ngày con càng không hiểu mẹ là người như thế nào… Con mệt mỏi với trách nhiệm này.
/80
|