Hách Diêu Tuyết không muốn phản ứng đến anh, quấn chặt bản thân trong chăn. Gần đây, lúc Nhạc Ân Trạch tức giận, cô thích trốn trong chăn không đi ra, giống như lớp chăn thật dày co thể ngăn cách mọi thứ. Một lát sau chăn bị người khác lột bỏ, Nhạc Ân Trạch cứng rắn đưa ly nước đến bên miệng cô “Còn không uống nước sẽ bị mất nước.”
Hách Diêu Tuyết kỳ quái quay đầu, Nhạc Ân Trạch vừa phát hỏa xong, thái độ hiện tại có thể nói là cực kỳ dịu dàng “Ngoan ngoãn, uống nước xong, một hồi ở trong yến tiệc, em có thể gặp được người em luôn muốn gặp.”
Hách Diêu Tuyết mở to hai mắt đẫm lệ, có chút chần chờ “Anh nói là. . . . . .
“Anh họ của em, Hách Vĩ Ba cũng tới, đừng làm cho tôi thay đổi chủ ý.” Nhạc Ân Trạch đặt ly nước lên chiếc tủ cạnh giường, đứng dậy, sau đó lẳng lặng nhìn cô.
Hách Diêu Tuyết im lặng một hồi, chậm rãi xốc chăn lên, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh mở nước lạnh rửa mặt, sau đó nói: “Anh ấy thật sự sẽ đến phải không?”
Nhạc Ân Trạch nhấc cái chân bị thương lên, tiếp tục bình tĩnh đọc sách trong tay…..
……….
Yến tiệc Y Lâm phu nhân tổ chức cách biệt thự không xa, cử hành ở trong hồ đảo.
Mỗi một khách nhân đến đều được thuyền gỗ đặc chế Venice đưa đến trung tâm hồ đảo, lúc đến trung tâm, sẽ có một người phục vụ dẫn vào hội trường.
Cả hội trường lộ thiên được bố trí cực kỳ trang nhã, hoa màu tím nhạt cùng đom đóm xinh đẹp. Mấy tấm gỗ hồ đào được mài vô cùng bóng loáng tạo thành những chiếc bàn lớn, mặt trên bày các món đồ ăn tinh xảo.
Khách khứa tốp ba tốp năm tụ lại một chỗ, thấp giọng nói chuyện với nhau. Lục Minh Phong cùng hai người trẻ tuổi đứng chung một chỗ, hai người này đều là người thừa kế tập đoàn tài chính cao nhất, địa vị ngang nhau.
Trong hồ, tiếng mái chèo nhẹ nhàng khua, một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bờ. Một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống thuyền, lại vươn tay đỡ một cô gái yêu kiều lên bờ, là Nhạc Ân Trạch và Hách Diêu Tuyết.
Nhìn hội trường cách đó không xa đã tụ tập rất nhiều người, Hách Diêu Tuyết nóng lòng nhìn thấy anh họ, giãy không ra bàn tay người đàn ông đang nắm tay cô, nhịn không được bước nhanh lướt qua Nhạc Ân Trạch, ngược lại kéo tay anh đi trước. Ánh mắt anh đảo qua trên người cô, không nói gì, tùy ý cô kéo đi.
Hách Diêu Tuyết đi đến bên trong hội trường, quay đầu nhìn chung quanh tìm kiếm anh họ. Tìm vài vòng đều không nhìn thấy, quay đầu hỏi: “Vì sao không thấy anh họ, khi nào thì anh ấy tới?”
Gương mặt Nhạc Ân Trạch không biểu cảm nhìn cô “Thời điểm nên tới tự nhiên sẽ tới.”
Hách Diêu Tuyết hiểu rõ tính tình anh, biết có hỏi cũng không được gì. Nhạc Ân Trạch kéo cô, nói: “Chúng ta đi dạo đi.”
Trong hội trường, khác khứa người nào người nấy đều ăn mặc sang trọng, một đám người nhìn qua đều là tinh anh thượng lưu. Hách Diêu Tuyết lúc đầu nóng vội, không chú ý, lúc này phát hiện trong số khách nhân, có vài người thế nhưng là những lão đại tinh anh thường xuyên lên báo Wall Street.
. . . . . . Rốt cục mẹ Nhạc Ân Trạch mua đi bán lại cái gì? Vòng giao thiệp của bà so với tưởng tượng của cô còn bí hiểm hơn rất nhiều.
Đi một hồi, Hách Diêu Tuyết đột nhiên phát hiện Lục Minh Phong đang tán gẫu cùng hai người ngoại quốc có số tuổi xấp xỉ anh ở cách đó không xa.
Chần chừ một chút, Hách Diêu Tuyết kéo Nhạc Ân Trạch xoay người đi sang hướng khác. Nhạc Ân Trạch biết hôm nay Lục Ân Trạch sẽ xuất hiện ở đây, cũng từ lúc cô phát hiện đã nhìn thấy Lục Minh Phong rồi. Nhìn thấy cô chủ động đi sang hướng khác, khóe miệng anh hơi nhếch lên một chút, lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Lúc này Lục Minh Phong vừa vặn ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt gặp bóng lưng quen thuộc, trong lòng sửng sốt, cảm thấy rất không có khả năng, nhưng mà nhìn kỹ, quả thật rất giống Hách Diêu Tuyết. Anh vội vàng nói xin lỗi hai người bạn ngoại quốc, sau đó đuổi theo, cũng gọi tên của cô.
Hách Diêu Tuyết nghe Lục Minh Phong gọi tên cô, biết tránh không khỏi, đành phải quay đầu lại, khẽ cười nói với Lục Minh Phong đang từ xa bước tới “Anh Minh Phong, anh cũng tới rồi, không nghĩ lại gặp được anh ở đây.”
Sau khi Lục Minh Phong nhìn thấy bóng lưng Hách Diêu Tuyết, trong mắt cũng chỉ có một mình cô, vẻ mặt kinh hỉ bước lại. Thẳng đến khi Hách Diêu Tuyết cùng Nhạc Ân Trạch xoay người, anh mới phát hiện còn có Nhạc Ân Trạch, vẻ mặt sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại.
Nhạc Ân Trạch nhìn lướt qua Lục Minh Phong, không nói gì.
Lục Minh Phong trước vui mừng, sau kinh ngạc, nghĩ đến bản thân cũng không có tư cách mang theo người nhà đến tham dự yến tiệc, mà người đàn ông dựa vào thủ đoạn hèn hạ chiếm lấy Hách Diêu Tuyết chẳng những có thể tới tham gia, lại có thể dẫn người vào. Cảm giác giống như nuốt phải một con ruồi, nhìn thấy vẻ mặt không coi ai ra gì của Nhạc Ân Trạch, trong lòng càng tức giận “Hừ, đây là yến tiệc cao nhất, đáng tiếc chủ nhân đối với xã hội thượng lưu của Trung Quốc không quen thuộc, mới làm cho một tên nhà giàu mới nổi thật giả lẫn lộn cũng có thể vào được.”
Nhạc Ân Trạch khẽ nhíu mày, mang theo hơi thở lạnh nhạt của nhà giàu mới nổi riêng biệt, sâu xa khó hiểu nhìn đứa cháu trai của lãnh đạo trung ương.
Hách Diêu Tuyết kỳ quái quay đầu, Nhạc Ân Trạch vừa phát hỏa xong, thái độ hiện tại có thể nói là cực kỳ dịu dàng “Ngoan ngoãn, uống nước xong, một hồi ở trong yến tiệc, em có thể gặp được người em luôn muốn gặp.”
Hách Diêu Tuyết mở to hai mắt đẫm lệ, có chút chần chờ “Anh nói là. . . . . .
“Anh họ của em, Hách Vĩ Ba cũng tới, đừng làm cho tôi thay đổi chủ ý.” Nhạc Ân Trạch đặt ly nước lên chiếc tủ cạnh giường, đứng dậy, sau đó lẳng lặng nhìn cô.
Hách Diêu Tuyết im lặng một hồi, chậm rãi xốc chăn lên, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh mở nước lạnh rửa mặt, sau đó nói: “Anh ấy thật sự sẽ đến phải không?”
Nhạc Ân Trạch nhấc cái chân bị thương lên, tiếp tục bình tĩnh đọc sách trong tay…..
……….
Yến tiệc Y Lâm phu nhân tổ chức cách biệt thự không xa, cử hành ở trong hồ đảo.
Mỗi một khách nhân đến đều được thuyền gỗ đặc chế Venice đưa đến trung tâm hồ đảo, lúc đến trung tâm, sẽ có một người phục vụ dẫn vào hội trường.
Cả hội trường lộ thiên được bố trí cực kỳ trang nhã, hoa màu tím nhạt cùng đom đóm xinh đẹp. Mấy tấm gỗ hồ đào được mài vô cùng bóng loáng tạo thành những chiếc bàn lớn, mặt trên bày các món đồ ăn tinh xảo.
Khách khứa tốp ba tốp năm tụ lại một chỗ, thấp giọng nói chuyện với nhau. Lục Minh Phong cùng hai người trẻ tuổi đứng chung một chỗ, hai người này đều là người thừa kế tập đoàn tài chính cao nhất, địa vị ngang nhau.
Trong hồ, tiếng mái chèo nhẹ nhàng khua, một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bờ. Một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống thuyền, lại vươn tay đỡ một cô gái yêu kiều lên bờ, là Nhạc Ân Trạch và Hách Diêu Tuyết.
Nhìn hội trường cách đó không xa đã tụ tập rất nhiều người, Hách Diêu Tuyết nóng lòng nhìn thấy anh họ, giãy không ra bàn tay người đàn ông đang nắm tay cô, nhịn không được bước nhanh lướt qua Nhạc Ân Trạch, ngược lại kéo tay anh đi trước. Ánh mắt anh đảo qua trên người cô, không nói gì, tùy ý cô kéo đi.
Hách Diêu Tuyết đi đến bên trong hội trường, quay đầu nhìn chung quanh tìm kiếm anh họ. Tìm vài vòng đều không nhìn thấy, quay đầu hỏi: “Vì sao không thấy anh họ, khi nào thì anh ấy tới?”
Gương mặt Nhạc Ân Trạch không biểu cảm nhìn cô “Thời điểm nên tới tự nhiên sẽ tới.”
Hách Diêu Tuyết hiểu rõ tính tình anh, biết có hỏi cũng không được gì. Nhạc Ân Trạch kéo cô, nói: “Chúng ta đi dạo đi.”
Trong hội trường, khác khứa người nào người nấy đều ăn mặc sang trọng, một đám người nhìn qua đều là tinh anh thượng lưu. Hách Diêu Tuyết lúc đầu nóng vội, không chú ý, lúc này phát hiện trong số khách nhân, có vài người thế nhưng là những lão đại tinh anh thường xuyên lên báo Wall Street.
. . . . . . Rốt cục mẹ Nhạc Ân Trạch mua đi bán lại cái gì? Vòng giao thiệp của bà so với tưởng tượng của cô còn bí hiểm hơn rất nhiều.
Đi một hồi, Hách Diêu Tuyết đột nhiên phát hiện Lục Minh Phong đang tán gẫu cùng hai người ngoại quốc có số tuổi xấp xỉ anh ở cách đó không xa.
Chần chừ một chút, Hách Diêu Tuyết kéo Nhạc Ân Trạch xoay người đi sang hướng khác. Nhạc Ân Trạch biết hôm nay Lục Ân Trạch sẽ xuất hiện ở đây, cũng từ lúc cô phát hiện đã nhìn thấy Lục Minh Phong rồi. Nhìn thấy cô chủ động đi sang hướng khác, khóe miệng anh hơi nhếch lên một chút, lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Lúc này Lục Minh Phong vừa vặn ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt gặp bóng lưng quen thuộc, trong lòng sửng sốt, cảm thấy rất không có khả năng, nhưng mà nhìn kỹ, quả thật rất giống Hách Diêu Tuyết. Anh vội vàng nói xin lỗi hai người bạn ngoại quốc, sau đó đuổi theo, cũng gọi tên của cô.
Hách Diêu Tuyết nghe Lục Minh Phong gọi tên cô, biết tránh không khỏi, đành phải quay đầu lại, khẽ cười nói với Lục Minh Phong đang từ xa bước tới “Anh Minh Phong, anh cũng tới rồi, không nghĩ lại gặp được anh ở đây.”
Sau khi Lục Minh Phong nhìn thấy bóng lưng Hách Diêu Tuyết, trong mắt cũng chỉ có một mình cô, vẻ mặt kinh hỉ bước lại. Thẳng đến khi Hách Diêu Tuyết cùng Nhạc Ân Trạch xoay người, anh mới phát hiện còn có Nhạc Ân Trạch, vẻ mặt sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại.
Nhạc Ân Trạch nhìn lướt qua Lục Minh Phong, không nói gì.
Lục Minh Phong trước vui mừng, sau kinh ngạc, nghĩ đến bản thân cũng không có tư cách mang theo người nhà đến tham dự yến tiệc, mà người đàn ông dựa vào thủ đoạn hèn hạ chiếm lấy Hách Diêu Tuyết chẳng những có thể tới tham gia, lại có thể dẫn người vào. Cảm giác giống như nuốt phải một con ruồi, nhìn thấy vẻ mặt không coi ai ra gì của Nhạc Ân Trạch, trong lòng càng tức giận “Hừ, đây là yến tiệc cao nhất, đáng tiếc chủ nhân đối với xã hội thượng lưu của Trung Quốc không quen thuộc, mới làm cho một tên nhà giàu mới nổi thật giả lẫn lộn cũng có thể vào được.”
Nhạc Ân Trạch khẽ nhíu mày, mang theo hơi thở lạnh nhạt của nhà giàu mới nổi riêng biệt, sâu xa khó hiểu nhìn đứa cháu trai của lãnh đạo trung ương.
/50
|