"Chị Dụ Phân, chị Dụ Phân!"
Kha Dụ Phân đang muốn rời khỏi nơi nhốn nháo này, đột nhiên cảm giác có người lôi kéo làn váy của cô, cô cúi đầu vừa thấy."Tổ Nhi, em theo anh trai đến xem điểm à!" Cô cười tít mắt nhìn Trần Diệu Tổ.
"Đúng vậy, anh Thư Duy cũng đến đây, đang nói chuyện với Trần Quang Tông. Đi, chúng ta đi tìm bọn họ." Tiểu quỷ Trần Diệu Tổ chưa bao giờ kêu anh Trần Quang Tông. Cô bé lôi kéo Kha Dụ Phân, vui vẻ nhảy nhót đi tới chỗ hai người đang nói chuyện dưới gốc cậy kia.
"Dụ Phân, thực khéo, thì ra cậu cũng đến xem điểm." Bạch Thư Duy cực kỳ vui vẻ nhìn cô.
Có vài ngày không thấy, trứoc khi thi, tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng khẩn trương, nhưng tiến triển tốt là bọn họ vẫn càng ngày càng ... thân mật hơn, cũng có thể tự nhiên gọi tên đối phương rồi.
"Uhm, phải." Cô cười tít mắt nhìn anh, nghĩ đến điểm thi của mình, tâm tình liền rất tốt.
Mấy ngày trước, Bạch Thư Duy từng hỏi qua cô muốn thi cào trường học, lúc ấy cô cố ý tỏ vẻ thương cảm, nói tất cả đều phải do mẹ quyết định, kỳ thật, trong lòng cô sớm đã có kế hoạch hoàn mỹ.
Vài ngày, chờ thêm vài ngày, anh sẽ nhận tin vui của cô.(nghe như tin vui ấy ấy nhỉ)
"Chị Dụ Phân, đợi chúng ta cùng đi chơi có được hay không?"
"Tổ Nhi muốn đi đâu chơi?"
"Bao Tử thật đói, em muốn ăn khoai môn hình cầu, ăn sủi cảo chiên, chúng ta đi dạo đi!" Cô đáng yêu mời Kha Dụ Phân, quay đầu hạ lệnh cho anh trai: "Trần Quang Tông, anh không được đi hẹn hò, phải đi theo trả tiền cho em, không thì em sẽ mách mẹ."
"Được được được, tiểu tổ tông của tôi!" Trần Quang Tông tức giận chọc tiểu nha đầu.
"Dụ Phân, cậu có thể đi chứ?" Bạch Thư Duy lo lắng cô không thể đi,vì mẹ Kha đúng là cực kỳ nghiêm khắc.
"Uhm, vừa vặn mẹ tớ có việc đi ra ngoài, không cần phải gấp gáp về nhà." Dù sao mẹ cũng đã kiểm tra qua giấy nguyện vọng, không có vấn đề gì, cho nên cực kỳ yên tâm "Buông thả" cô, cô tự do!
"Thật tốt quá, đi một chút đi, bao tử em thật đói." Trần Diệu Tổ đáng thương tội nghiệp lôi kéo Kha Dụ Phân đi phía trước.
Thấy thế, Bạch Thư Duy và Trần Quang Tông ngoan ngoãn theo đuôi.
Kha Dụ Phân là lần đầu tiên, cô chưa bao giờ biết, chợ đêm lại là địa phương có nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhưng không cần chờ đến khi trời tối, trời còn sáng, bán hàng rong cũng đã bắt đầu việc buôn bán rồi.
Có thể là vì giá rẻ, phố ở trên đều là học sinh, đám đông chen chúc.
Trần Diệu Tổ quen thuộc lôi kéo cô đi mua khoai môn hình cầu tâm tâm niệm niệm, lại vẫn khẳng khái chọn cho cô một viên. Một miếng cắn xuống, hương khoai môn nồng đậm khiến cho Kha Dụ Phân chưa bao giờ ăn đồ ăn bên ngoài cực kỳ vui.
"Chị, ăn có được hay không?"
Thấy cô giơ ngón tay cái lên, Trần Diệu Tổ đắc ý, vênh khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mày hớn hở, đến nỗi Trần Quang Tông cũng không được đãi ngộ tốt như vậy.
"Trần Quang Tông, anh nhanh đi xếp hàng mua sủi cảo chiên đi!" Tiểu nha đầu thúc giục.
"Là anh, không phải Trần Quang Tông, còn có, phải nói là nhờ, hiểu hay không, tiểu la bặc đầu?"
"Anh dám cãi lại, em liền nói với mẹ." Trần Diệu Tổ hiểu rõ nhược điểm của anh, liền đe dọa.
Quả nhiên, Trần Quang Tông đã bại trận, hậm hực hờn dỗi xếp hàng đi mua sủi cảo, vì thế, một bên Kha Dụ Phân và Bạch Thư Duy đồng tình cười yếu ớt.
"Này, mắt đi mày lại." Trần Diệu Tổ nói.
"Tổ Nhi, người nào mắt đi mày lại hả?" Bạch Thư Duy mỉm cười hỏi.
"Anh và chị Dụ Phân, Trần Quang Tông nói hai người đang yêu nhau, cũng không cần anh ấy nói em cũng biết, anh Thư Duy yêu chị Dụ Phân, em nhìn ra được."
Bị tiểu nha đầu năm tuổi trần trụi nói ra như vậy, Kha Dụ Phân da mặt mỏng, thẹn đỏ mặt, mồ hôi rơi.
Bạch Thư Duy trấn định hơn, không quên ung dung dặn dò Trần Diệu Tổ: "Vậy em phải giúp anh trông trừng chị Dụ Phân cho tốt, không thể để cho chị ấy đi lạc!"
"Hừm, xấu hổ, mặt xấu hổ, nam sinh yêu nữ sinh, anh Thư Duy tự mình trông trừng đi." Tiểu nha đầu bướng bỉnh nhét tay Kha Dụ Phân vào trong lòng Bạch Thư Duy, thấy anh thuận thế cầm, Trần Diệu Tổ mừng rỡ vỗ tay, chợt chạy nhanh như làn khói.
"Ài, Tổ Nhi - - "
"Không cần để ý con bé, sẽ không đi lạc đâu, nơi này con bé rất thông thuộc. Trái lại, cậu nên ngoan ngoãn." Anh nắm thật chặt tay cô, chen lách vào trong đám đông.
Được Bạch Thư Duy và Trần Diệu Tổ thay phiên dẫn dắt, trong khoảng thời gian ngắn, Kha Dụ Phân đã liên tiếp được ăn những món ăn vặt mà trước giờ cô chưa được biết, liên tục vui vẻ, mà khi thấy bên đường bày đầy những món đồ đáng yêu, cô sẽ tò mò tiến lên đông nhìn xem tây nhìn xem, này sờ sờ kia sờ sờ, so với Trần Diệu Tổ còn chơi vui vẻ hơn, tươi cười trên mặt lại chưa từng biến mất.
Kìm lòng không đậu Bạch Thư Duy nhịn không được hôn trộm lên má cô một cái, Kha Dụ Phân thẹn thùng đánh anh một phen, không nghĩ tới hành động hai người đều bị Trần Diệu Tổ thấy.
Tiểu nha đầu khoa trương thì thầm la hét, "Em đau mắt hột, cứu mạng, em đau mắt hột!"
"Đều tại cậu!" Kha Dụ Phân đỏ bừng cả khuôn mặt nhịn không được, nén giận đẩy Bạch Thư Duy một cái.
Anh cười nhạt không nói.
Đứa ngốc, anh đã cực kỳ khắc chế rồi đó, nếu không sợ rằng cô sẽ thẹn thùng té xỉu, anh còn muốn bưng mặt cô, hung hăng hôn cô!
"Đi, tớ dẫn cậu đi ăn khoai lang."
Gật gật đầu, cô kéo tay anh, tiếp tục đi phía trước.
Ngay tại thời điểm hai người ở trong đám đông ra sức tiến lên, đối diện cô là một đôi nam nữ trung niên cười nói tíu tít, khiến Kha Dụ Phân kinh hãi dừng bước lại.
"Dụ phân?" Bạch Thư Duy quay đầu nhìn cô.
Biểu tình Kha Dụ Phân nghiêm trang, sắc mặt tái nhợt, hai cái mi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Anh theo tầm mắt của cô nhìn lại, ngoài ý muốn thấy người xưa luôn được tôn trọng, ba Kha, càng khiên anh ngoài ý muốn khi nhìn thấy đi ở bên người ba Kha, người phụ nữ cùng ông tay dắt tay, cư nhiên không phải mẹ Kha!
Có thể cảm giác được cô ở bên cạnh đang phát run, trong lòng anh dâng lên bất an: "Dụ phân, đi theo tớ."
Anh muốn mang cô đi, cô cũng không còn muốn chạy, ngược lại tránh thoát tay anh bước lên phía trước, đi thẳng đến chỗ ba cô và người phụ nữ xa lạ kia.
"Kha Dụ Phân, đừng đi qua, Kha Dụ Phân - -" Anh muốn ngăn cô, nhưng không còn kịp rồi, chỉ có thể đi theo cô.
"Ba." Đứng ở trước người ba cô, Kha Dụ Phân ôn nhu kêu một tiếng.
Ngoài ý muốn thấy con gái xuất hiện ở chỗ này, Kha Chấn Đông ý cười trên mặt ngưng trệ, sắc mặt đột biến, "Dụ, Dụ Phân?!"
Không khí trong chợ đêm vẫn như cũ, nhưng không khí quanh bốn người lại quỷ dị ngưng tụ.
Ba Kha là thầy thuốc được mọi người tôn kính, ngoài ý muốn bị con gái bắt gặp ông cùng người phụ nữ khác đến chợ đêm, hai chữ xấu hổ có thể hình dung được sao.
Bạch Thư Duy cực kỳ lo lắng, sợ Kha Dụ Phân sẽ không khống chế được, không nghĩ tới cô lại mỉm cười: "Ba, chúng ta nói chuyện một chút, được không?"
Ba Kha trầm mặc gật đầu, sau khi đã nói mấy câu với người phụ nữ bên cạnh, đi tới bên cạnh con gái, ba Kha chỉ vào một quán cà phê bên ngoài chợ đêm cách đó không xa, xoay người dẫn đầu đi đến.
Kha Dụ Phân quay đầu nhìn Bạch Thư Duy. Tuy cô cái gì cũng chưa nói, nhưng trong ánh mắt của cô anh nhìn ra được, cô cầu xin anh nhận mình là bạn.
Anh không nói hai lời cầm tay lạnh lẽo của cô, dẫn cô đi theo ba Kha đến quán cà phê.
"Cậu là bạn học?" Ba Kha hỏi Bạch Thư Duy bên cạnh Kha Dụ Phân.
"Uhm."
"Mẹ con biết không?"
"Mẹ biết không?" Kha dụ phân không có trả lời, mà là dùng chính vấn đề đó hỏi lại ba cô.
Hai cha con nhìn nhau cười khổ. Kha Dụ Phân cực kỳ thản nhiên, trái lại Kha Chấn Đông cực kỳ xấu hổ.
"Khi nào thì bắt đầu?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Gặp nhau nháy mắt tuy kinh ngạc, nhưng có thể là vì đã sớm biết, Kha Dụ Phân cũng không có tức giận như tưởng tượng, ngược lại cực kỳ bình hòa muốn nói chuyện với ba, chân chính nói chuyện.
Đời này Kha Chấn Đông luôn luôn hành y tế thế, ba mím môi, không ngừng vuốt phẳng hai tay, tựa hồ rất bất an.
Bạch Thư Duy có phần đồng tình với ông. Nếu con gái cãi lộn, anh có lẽ còn có thể lấy tư cách một người ba mà răn dạy, Kha Dụ Phân lại bình tĩnh ôn hòa như vậy.
Càng đừng nói, còn có anh một người ngoài không liên quan gì ở đây như vậy, lại là bạn học của con gái, chỉ sợ ba Kha cũng sẽ cảm thấy được mất mặt!
Nghĩ nghĩ, Bạch Thư Duy quyết định tạm thời rời khỏi đây, để cho bọn họ có thể không kiêng kị gì mà nói chuyện.
"Bác trai, Dụ Phân, hai người nói chuyện, tớ đi trước."
Nghe thấy anh đi, Kha Dụ Phân quay đầu, cau mày nhìn về phía anh.
Bạch Thư Duy ở dưới bàn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, ôn nhu vỗ vỗ, thấp giọng nói: "Sẽ không đi xa, tớ ở bên ngoài chờ cậu. Ngoan, không có việc gì." Cho cô một nụ cười an tâm, anh đi ra cà phê, trả lại không gian này cho hai cha con họ.
"Hai người..."
"Chúng con rất tốt, con cực kỳ thích cậu ấy, cậu ấy cũng vậy."
"Đúng vậy, những năm qua, con cũng nên có người trong lòng rồi."
"Vậy còn ba? Ba thích vị kia... Phu nhân kia sao?" Nói người đàn bà kia quá khinh miệt, cô gọi là phu nhân.
"Ba... Có lẽ vậy, cùng với cô ấy, cảm giác rất thoải mái." Kha Chấn Đông nói: "Ba biết mẹ con không có lỗi với ba, chỉ là..."
Kha Dụ Phân rất rõ ràng "Chỉ là..." Vế sau là cái gì, bởi vì buổi tối một ngày trước khi bỏ đi, cô rõ ràng nghe được ba gào thét như vậy - -
Kha Dụ Phân đang muốn rời khỏi nơi nhốn nháo này, đột nhiên cảm giác có người lôi kéo làn váy của cô, cô cúi đầu vừa thấy."Tổ Nhi, em theo anh trai đến xem điểm à!" Cô cười tít mắt nhìn Trần Diệu Tổ.
"Đúng vậy, anh Thư Duy cũng đến đây, đang nói chuyện với Trần Quang Tông. Đi, chúng ta đi tìm bọn họ." Tiểu quỷ Trần Diệu Tổ chưa bao giờ kêu anh Trần Quang Tông. Cô bé lôi kéo Kha Dụ Phân, vui vẻ nhảy nhót đi tới chỗ hai người đang nói chuyện dưới gốc cậy kia.
"Dụ Phân, thực khéo, thì ra cậu cũng đến xem điểm." Bạch Thư Duy cực kỳ vui vẻ nhìn cô.
Có vài ngày không thấy, trứoc khi thi, tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng khẩn trương, nhưng tiến triển tốt là bọn họ vẫn càng ngày càng ... thân mật hơn, cũng có thể tự nhiên gọi tên đối phương rồi.
"Uhm, phải." Cô cười tít mắt nhìn anh, nghĩ đến điểm thi của mình, tâm tình liền rất tốt.
Mấy ngày trước, Bạch Thư Duy từng hỏi qua cô muốn thi cào trường học, lúc ấy cô cố ý tỏ vẻ thương cảm, nói tất cả đều phải do mẹ quyết định, kỳ thật, trong lòng cô sớm đã có kế hoạch hoàn mỹ.
Vài ngày, chờ thêm vài ngày, anh sẽ nhận tin vui của cô.(nghe như tin vui ấy ấy nhỉ)
"Chị Dụ Phân, đợi chúng ta cùng đi chơi có được hay không?"
"Tổ Nhi muốn đi đâu chơi?"
"Bao Tử thật đói, em muốn ăn khoai môn hình cầu, ăn sủi cảo chiên, chúng ta đi dạo đi!" Cô đáng yêu mời Kha Dụ Phân, quay đầu hạ lệnh cho anh trai: "Trần Quang Tông, anh không được đi hẹn hò, phải đi theo trả tiền cho em, không thì em sẽ mách mẹ."
"Được được được, tiểu tổ tông của tôi!" Trần Quang Tông tức giận chọc tiểu nha đầu.
"Dụ Phân, cậu có thể đi chứ?" Bạch Thư Duy lo lắng cô không thể đi,vì mẹ Kha đúng là cực kỳ nghiêm khắc.
"Uhm, vừa vặn mẹ tớ có việc đi ra ngoài, không cần phải gấp gáp về nhà." Dù sao mẹ cũng đã kiểm tra qua giấy nguyện vọng, không có vấn đề gì, cho nên cực kỳ yên tâm "Buông thả" cô, cô tự do!
"Thật tốt quá, đi một chút đi, bao tử em thật đói." Trần Diệu Tổ đáng thương tội nghiệp lôi kéo Kha Dụ Phân đi phía trước.
Thấy thế, Bạch Thư Duy và Trần Quang Tông ngoan ngoãn theo đuôi.
Kha Dụ Phân là lần đầu tiên, cô chưa bao giờ biết, chợ đêm lại là địa phương có nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhưng không cần chờ đến khi trời tối, trời còn sáng, bán hàng rong cũng đã bắt đầu việc buôn bán rồi.
Có thể là vì giá rẻ, phố ở trên đều là học sinh, đám đông chen chúc.
Trần Diệu Tổ quen thuộc lôi kéo cô đi mua khoai môn hình cầu tâm tâm niệm niệm, lại vẫn khẳng khái chọn cho cô một viên. Một miếng cắn xuống, hương khoai môn nồng đậm khiến cho Kha Dụ Phân chưa bao giờ ăn đồ ăn bên ngoài cực kỳ vui.
"Chị, ăn có được hay không?"
Thấy cô giơ ngón tay cái lên, Trần Diệu Tổ đắc ý, vênh khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mày hớn hở, đến nỗi Trần Quang Tông cũng không được đãi ngộ tốt như vậy.
"Trần Quang Tông, anh nhanh đi xếp hàng mua sủi cảo chiên đi!" Tiểu nha đầu thúc giục.
"Là anh, không phải Trần Quang Tông, còn có, phải nói là nhờ, hiểu hay không, tiểu la bặc đầu?"
"Anh dám cãi lại, em liền nói với mẹ." Trần Diệu Tổ hiểu rõ nhược điểm của anh, liền đe dọa.
Quả nhiên, Trần Quang Tông đã bại trận, hậm hực hờn dỗi xếp hàng đi mua sủi cảo, vì thế, một bên Kha Dụ Phân và Bạch Thư Duy đồng tình cười yếu ớt.
"Này, mắt đi mày lại." Trần Diệu Tổ nói.
"Tổ Nhi, người nào mắt đi mày lại hả?" Bạch Thư Duy mỉm cười hỏi.
"Anh và chị Dụ Phân, Trần Quang Tông nói hai người đang yêu nhau, cũng không cần anh ấy nói em cũng biết, anh Thư Duy yêu chị Dụ Phân, em nhìn ra được."
Bị tiểu nha đầu năm tuổi trần trụi nói ra như vậy, Kha Dụ Phân da mặt mỏng, thẹn đỏ mặt, mồ hôi rơi.
Bạch Thư Duy trấn định hơn, không quên ung dung dặn dò Trần Diệu Tổ: "Vậy em phải giúp anh trông trừng chị Dụ Phân cho tốt, không thể để cho chị ấy đi lạc!"
"Hừm, xấu hổ, mặt xấu hổ, nam sinh yêu nữ sinh, anh Thư Duy tự mình trông trừng đi." Tiểu nha đầu bướng bỉnh nhét tay Kha Dụ Phân vào trong lòng Bạch Thư Duy, thấy anh thuận thế cầm, Trần Diệu Tổ mừng rỡ vỗ tay, chợt chạy nhanh như làn khói.
"Ài, Tổ Nhi - - "
"Không cần để ý con bé, sẽ không đi lạc đâu, nơi này con bé rất thông thuộc. Trái lại, cậu nên ngoan ngoãn." Anh nắm thật chặt tay cô, chen lách vào trong đám đông.
Được Bạch Thư Duy và Trần Diệu Tổ thay phiên dẫn dắt, trong khoảng thời gian ngắn, Kha Dụ Phân đã liên tiếp được ăn những món ăn vặt mà trước giờ cô chưa được biết, liên tục vui vẻ, mà khi thấy bên đường bày đầy những món đồ đáng yêu, cô sẽ tò mò tiến lên đông nhìn xem tây nhìn xem, này sờ sờ kia sờ sờ, so với Trần Diệu Tổ còn chơi vui vẻ hơn, tươi cười trên mặt lại chưa từng biến mất.
Kìm lòng không đậu Bạch Thư Duy nhịn không được hôn trộm lên má cô một cái, Kha Dụ Phân thẹn thùng đánh anh một phen, không nghĩ tới hành động hai người đều bị Trần Diệu Tổ thấy.
Tiểu nha đầu khoa trương thì thầm la hét, "Em đau mắt hột, cứu mạng, em đau mắt hột!"
"Đều tại cậu!" Kha Dụ Phân đỏ bừng cả khuôn mặt nhịn không được, nén giận đẩy Bạch Thư Duy một cái.
Anh cười nhạt không nói.
Đứa ngốc, anh đã cực kỳ khắc chế rồi đó, nếu không sợ rằng cô sẽ thẹn thùng té xỉu, anh còn muốn bưng mặt cô, hung hăng hôn cô!
"Đi, tớ dẫn cậu đi ăn khoai lang."
Gật gật đầu, cô kéo tay anh, tiếp tục đi phía trước.
Ngay tại thời điểm hai người ở trong đám đông ra sức tiến lên, đối diện cô là một đôi nam nữ trung niên cười nói tíu tít, khiến Kha Dụ Phân kinh hãi dừng bước lại.
"Dụ phân?" Bạch Thư Duy quay đầu nhìn cô.
Biểu tình Kha Dụ Phân nghiêm trang, sắc mặt tái nhợt, hai cái mi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Anh theo tầm mắt của cô nhìn lại, ngoài ý muốn thấy người xưa luôn được tôn trọng, ba Kha, càng khiên anh ngoài ý muốn khi nhìn thấy đi ở bên người ba Kha, người phụ nữ cùng ông tay dắt tay, cư nhiên không phải mẹ Kha!
Có thể cảm giác được cô ở bên cạnh đang phát run, trong lòng anh dâng lên bất an: "Dụ phân, đi theo tớ."
Anh muốn mang cô đi, cô cũng không còn muốn chạy, ngược lại tránh thoát tay anh bước lên phía trước, đi thẳng đến chỗ ba cô và người phụ nữ xa lạ kia.
"Kha Dụ Phân, đừng đi qua, Kha Dụ Phân - -" Anh muốn ngăn cô, nhưng không còn kịp rồi, chỉ có thể đi theo cô.
"Ba." Đứng ở trước người ba cô, Kha Dụ Phân ôn nhu kêu một tiếng.
Ngoài ý muốn thấy con gái xuất hiện ở chỗ này, Kha Chấn Đông ý cười trên mặt ngưng trệ, sắc mặt đột biến, "Dụ, Dụ Phân?!"
Không khí trong chợ đêm vẫn như cũ, nhưng không khí quanh bốn người lại quỷ dị ngưng tụ.
Ba Kha là thầy thuốc được mọi người tôn kính, ngoài ý muốn bị con gái bắt gặp ông cùng người phụ nữ khác đến chợ đêm, hai chữ xấu hổ có thể hình dung được sao.
Bạch Thư Duy cực kỳ lo lắng, sợ Kha Dụ Phân sẽ không khống chế được, không nghĩ tới cô lại mỉm cười: "Ba, chúng ta nói chuyện một chút, được không?"
Ba Kha trầm mặc gật đầu, sau khi đã nói mấy câu với người phụ nữ bên cạnh, đi tới bên cạnh con gái, ba Kha chỉ vào một quán cà phê bên ngoài chợ đêm cách đó không xa, xoay người dẫn đầu đi đến.
Kha Dụ Phân quay đầu nhìn Bạch Thư Duy. Tuy cô cái gì cũng chưa nói, nhưng trong ánh mắt của cô anh nhìn ra được, cô cầu xin anh nhận mình là bạn.
Anh không nói hai lời cầm tay lạnh lẽo của cô, dẫn cô đi theo ba Kha đến quán cà phê.
"Cậu là bạn học?" Ba Kha hỏi Bạch Thư Duy bên cạnh Kha Dụ Phân.
"Uhm."
"Mẹ con biết không?"
"Mẹ biết không?" Kha dụ phân không có trả lời, mà là dùng chính vấn đề đó hỏi lại ba cô.
Hai cha con nhìn nhau cười khổ. Kha Dụ Phân cực kỳ thản nhiên, trái lại Kha Chấn Đông cực kỳ xấu hổ.
"Khi nào thì bắt đầu?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Gặp nhau nháy mắt tuy kinh ngạc, nhưng có thể là vì đã sớm biết, Kha Dụ Phân cũng không có tức giận như tưởng tượng, ngược lại cực kỳ bình hòa muốn nói chuyện với ba, chân chính nói chuyện.
Đời này Kha Chấn Đông luôn luôn hành y tế thế, ba mím môi, không ngừng vuốt phẳng hai tay, tựa hồ rất bất an.
Bạch Thư Duy có phần đồng tình với ông. Nếu con gái cãi lộn, anh có lẽ còn có thể lấy tư cách một người ba mà răn dạy, Kha Dụ Phân lại bình tĩnh ôn hòa như vậy.
Càng đừng nói, còn có anh một người ngoài không liên quan gì ở đây như vậy, lại là bạn học của con gái, chỉ sợ ba Kha cũng sẽ cảm thấy được mất mặt!
Nghĩ nghĩ, Bạch Thư Duy quyết định tạm thời rời khỏi đây, để cho bọn họ có thể không kiêng kị gì mà nói chuyện.
"Bác trai, Dụ Phân, hai người nói chuyện, tớ đi trước."
Nghe thấy anh đi, Kha Dụ Phân quay đầu, cau mày nhìn về phía anh.
Bạch Thư Duy ở dưới bàn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, ôn nhu vỗ vỗ, thấp giọng nói: "Sẽ không đi xa, tớ ở bên ngoài chờ cậu. Ngoan, không có việc gì." Cho cô một nụ cười an tâm, anh đi ra cà phê, trả lại không gian này cho hai cha con họ.
"Hai người..."
"Chúng con rất tốt, con cực kỳ thích cậu ấy, cậu ấy cũng vậy."
"Đúng vậy, những năm qua, con cũng nên có người trong lòng rồi."
"Vậy còn ba? Ba thích vị kia... Phu nhân kia sao?" Nói người đàn bà kia quá khinh miệt, cô gọi là phu nhân.
"Ba... Có lẽ vậy, cùng với cô ấy, cảm giác rất thoải mái." Kha Chấn Đông nói: "Ba biết mẹ con không có lỗi với ba, chỉ là..."
Kha Dụ Phân rất rõ ràng "Chỉ là..." Vế sau là cái gì, bởi vì buổi tối một ngày trước khi bỏ đi, cô rõ ràng nghe được ba gào thét như vậy - -
/31
|