May mà Bạch Thư Duy có nhảy ra thay cô nói chuyện . . .
"Khẩu vị vốn là mỗi người khác nhau, tôi thích nhạt."
Câu nói đầu tiên khiến cho Lâm Phương Như tự tìm mất mặt ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cho nên, chuyện này, cô cũng nhịn, chỉ cần bạn trai hiểu rõ cô, mặc kệ người nào khiến cô không chịu nổi, Kha Dụ Phân cô đều có thể nhẫn.
Cũng không biết là mưu đồ hay là cố ý. Chủ nhật cũng như vậy, phân tổ thảo luận tới một lần cũng là đủ rồi, cư nhiên lại tới hai lần, vừa tới liền là cả ngày, Bạch Thư Duy cũng muốn phát hỏa, hạ lệnh đuổi khách, Lâm Phương Như đành phải hậm hực hờn dỗi mang theo nhóm người châu chấu rời đi, không nghĩ tới . . .
"... Cậu biết không? Lâm Phương Như không biết từ đâu lấy được số điện thoại của tớ, cư nhiên gọi điện thoại cho tớ, nói tớ là không làm bạn gái cậu nữa, chỉ muốn chiếm lấy Bạch Thư Duy, muốn tớ nhanh chia tay với Bạch Thư Duy, bởi vì tớ không xứng với Bạch Thư Duy?! Thật sự là bệnh thần kinh, phía trước lại vẫn giả bộ thân thiết, xưng chị em!" Kha Dụ Phân tức giận đến hốc mắt đều đã đỏ.
"Sau đó cậu liền ngây ngốc ở đây?"
Kha Dụ Phân không hé răng, im lặng. Giấu trong thân thể thiếu nữ 18 tuổi là Kha Dụ Phân 28 tuổi, nhưng thật muốn tranh bím tóc, cãi nhau với người khác, miệng cô vụng về ngay cả trẻ con 8 tuổi cũng phỉ nhổ.
"Ngu ngốc, cậu nên là nói với cô ta, 'Đúng, lão nương chính là muốn chiếm lấy Bạch Thư Duy, còn muốn một miếng nuốt Bạch Thư Duy vào bụng, để cho anh và lão nương hòa hợp thành một khối, lão nương ăn chán, ăn no, tự nhiên sẽ nhổ ra, nếu Lâm Phương Như cô thích đống nôn mà nói, hoan nghênh cô mở cánh tay ra đón.' "
Lời nói độc miệng này khiến Kha Dụ Phân ngốc tại chỗ."Tinh Tinh, Bạch Thư Duy sao lại biến thành đống nôn rồi hả?!"
"Chờ cậu xơi tái cậu ấy rồi nhổ ra, cậu ấy sẽ là như vậy." Cúi xuống, cô cố ý hỏi: "Hay cậu hi vọng cậu ấy biến thành c*t?"
"Uông Tinh Tinh?!" Kha Dụ Phân không thuận theo kêu to. Nhưng, cũng chính là bởi vì Uông Tinh Tinh nói bừa quấy rối, khiến cho cô đau buồn mấy ngày nay nhịn không được nở nụ cười.
"Bạch Thư Duy biết Lâm Phương Như đối với cậu như vậy sao?"
Lắc đầu."Tớ hai ngày không tiếp điện thoại của cậu ấy rồi."
Nhận được điện thoại Lâm Phương Như khi đó, cô bị chọc tức, không nói hai lời liền tính hết món nợ này lên đầu Bạch Thư Duy, suốt cả hai ngày không tiếp điện thoại của anh, lại vẫn ngầm quyết định tuần lễ này không nhìn tới anh. Mà lúc này ngẫm lại, Bạch Thư Duy cũng thực tội, rõ ràng không có đổi tâm, rõ ràng là bị Lâm Phương Như gây chuyện, anh lại bị cô giận chó đánh mèo.
Cảm thấy được tội ác của mình, càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn. Cô thật muốn đi tìm anh, rất muốn rất muốn.
Uông Tinh Tinh vỗ tay mạnh, lạnh lùng trào phúng, "Ha, thật tốt quá, thật là tốt quá, cậu có một tình địch tuyệt đỉnh thông minh như vậy, Lâm Phương Như có thể về nhà 'khiêu chân vê chòm râu', cậu thật sự là TM thông minh nha!"
Quái, Uông Tinh Tinh nói cô thông minh, sao biểu tình hèn mọn như vậy? "Tinh Tinh, cậu thực cảm thấy được tớ làm như vậy là đúng?"
"A! Quả thực tốt đến không thể tốt hơn, tốt nhất cậu liền chiến tranh lạnh với Bạch Thư Duy, một tháng, hai tháng chiến liên tiếp, chiến ngấy tự nhiên sẽ chia tay, Lâm Phương Như vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận có được bạn trai của cậu, thật tốt!" Uông Tinh Tinh tức giận vỗ tay ăn mừng.
"Kia, kia làm sao có thể . . . " Kha Dụ Phân kêu to.
"Ha, hiện tại cậu mới biết được làm sao có thể hả, thật thông minh." Uông Tinh Tinh lại tức giận liếc cô một cái.
Kha Dụ Phân ưu sầu hiểu ra, đồng thời, cũng khiến toàn thân mồ hôi lạnh.
Cô quá hồ đồ, quá tự cho là vô tội chịu ủy khuất, cho nên sinh hờn dỗi, liên lụy bạn trai, Bạch Thư Duy làm sao có thể không vô tội? Hắn không có đổi tâm, toàn bộ đều là Lâm Phương Như tại gây sự, cô không nên giận chó đánh mèo, đến lúc đó để cho Lâm Phương Như chiếm tiện nghi.
"Trời ạ, tớ thiếu chút nữa ở giữa kế rồi! Không được, tớ phải gọi điện thoại cho Bạch Thư Duy." Kha Dụ Phân lòng nóng như lửa đốt lập tức gọi điện thoại, không nghĩ tới . . .
Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Gọi lại sau cái quỷ, bọn ta vội muốn chết, không nói hai lời Kha Dụ Phân cầm túi sách, "Hiện tại tớ muốn đi tìm Bạch Thư Duy."
"Đi thong thả, tớ sẽ không giúp cậu điểm danh đâu." Uông Tinh Tinh ý xấu nói.
"Không sợ, cùng lắm là bị coi là trốn học." Kha Dụ Phân quơ lấy bao tay, cũng không quay đầu lại chạy ra trường học, nhảy lên xe, thẳng đến nhà ga... Ách, cô thật ngu ngốc, sao đi nhà ga?! Không phải có máy bay sao? Hống, cô muốn đi sân bay Tùng Sơn . . .
Cô nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Bạch Thư Duy.
"Ưm hừm, cái chân ngu ngốc..." Kha dụ phân mạnh đấm chân.
Nàng này tên đần độn, hấp tấp chạy đến Cao Hùng, lại hoàn toàn đã quên Bạch Thư Duy cả một buổi chiều đều không nhận điện thoại, căn bản không ở nhà, gọi cho anh hơn mười cuộc, toàn bộ đều bảo cô gọi lại sau.
Kết quả hiện tại cô đành phải trông mong đứng ở ngoài cửa, mỏi mắt chờ mong."Kha Dụ Phân ơi Kha Dụ Phân, cuộc đời của mày thật sự là gập ghềnh liên tiếp tạo thành!"
Không được, chân muốn phế, giữa trưa chỉ ăn ổ bánh bao cô sắp chống đỡ không nối, thời điểm không tâm tình quản cái gì thục nữ hay không thục nữ, cô đơn giản ngồi chồm hổm trứớc cửa.
Chờ chờ, đợi đến buồn ngủ, đợi bụt đột nhiên xuất hiện... Kha Dụ Phân dùng hai tay ôm đầu gối, đầu vừa lệch, bắt đầu chìm vào mộng.
Cô làm một giấc mộng đẹp, trong mơ cô ăn sạch Bạch Thư Duy, Lâm Phương Như muốn cướp đều đã cướp đoạt không được nữa rồi.
Một miếng ăn vào bụng. Gối lên hai tay trong lúc đó khuôn mặt giương lên nụ cười yếu ớt.
Hoảng hốt hết sức, cầu thang truyền đến tiếng nện bước, từ xa đến gần, cùng với tranh chấp . . .
"Tôi đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi, giữ chúng ta thật sự không có khả năng. Cám ơn cô ưu ái, đối của tôi nhưng tôi đã có người trong lòng rồi!" Bạch Thư Duy thật sự mà thận trọng tỏ thái độ.
"Tớ không cần, chỉ cần cậu cho tớ cơ hội, tớ sẽ khiến cậu yêu tớ." Lâm Phương Như bướng bỉnh nói.
"Nhưng là tôi để ý. Lòng tham của tôi rất nhỏ, mà nơi này đã có người trú ngụ rồi." Bạch Thư Duy không chút do dự vỗ vào vị trí tim mình.
Lâm Phương Như trợn trừng mắt, cực kì bất mãn, "Kha Dụ Phân có cái gì tốt? Cùng lắm là cô gái được chiều chuộng thôi, không xứng với cậu." Mà cô, Lâm Phương Như cô còn tốt hơn Kha Dụ Phân.
"Tôi không cần tốt hơn, tôi chỉ cần thích nhất." Anh tăng thêm giọng điệu nói.
Kiên nhẫn của anh sắp không còn, hơn nữa anh vội vả trở về lấy một số thứ, chuẩn bị đánh xe đi Đài Bắc.
Kha Dụ Phân đã suốt hai ngày cũng không tiếp điện thoại của anh, cô chưa bao giờ như vậy, đây chứng tỏ cô thật sự bị thương, tức giận, anh muốn đi tìm cô, muốn một lần nữa gắt gao ôm cô vào trong ngực mới có thể an tâm.
"Khẩu vị vốn là mỗi người khác nhau, tôi thích nhạt."
Câu nói đầu tiên khiến cho Lâm Phương Như tự tìm mất mặt ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cho nên, chuyện này, cô cũng nhịn, chỉ cần bạn trai hiểu rõ cô, mặc kệ người nào khiến cô không chịu nổi, Kha Dụ Phân cô đều có thể nhẫn.
Cũng không biết là mưu đồ hay là cố ý. Chủ nhật cũng như vậy, phân tổ thảo luận tới một lần cũng là đủ rồi, cư nhiên lại tới hai lần, vừa tới liền là cả ngày, Bạch Thư Duy cũng muốn phát hỏa, hạ lệnh đuổi khách, Lâm Phương Như đành phải hậm hực hờn dỗi mang theo nhóm người châu chấu rời đi, không nghĩ tới . . .
"... Cậu biết không? Lâm Phương Như không biết từ đâu lấy được số điện thoại của tớ, cư nhiên gọi điện thoại cho tớ, nói tớ là không làm bạn gái cậu nữa, chỉ muốn chiếm lấy Bạch Thư Duy, muốn tớ nhanh chia tay với Bạch Thư Duy, bởi vì tớ không xứng với Bạch Thư Duy?! Thật sự là bệnh thần kinh, phía trước lại vẫn giả bộ thân thiết, xưng chị em!" Kha Dụ Phân tức giận đến hốc mắt đều đã đỏ.
"Sau đó cậu liền ngây ngốc ở đây?"
Kha Dụ Phân không hé răng, im lặng. Giấu trong thân thể thiếu nữ 18 tuổi là Kha Dụ Phân 28 tuổi, nhưng thật muốn tranh bím tóc, cãi nhau với người khác, miệng cô vụng về ngay cả trẻ con 8 tuổi cũng phỉ nhổ.
"Ngu ngốc, cậu nên là nói với cô ta, 'Đúng, lão nương chính là muốn chiếm lấy Bạch Thư Duy, còn muốn một miếng nuốt Bạch Thư Duy vào bụng, để cho anh và lão nương hòa hợp thành một khối, lão nương ăn chán, ăn no, tự nhiên sẽ nhổ ra, nếu Lâm Phương Như cô thích đống nôn mà nói, hoan nghênh cô mở cánh tay ra đón.' "
Lời nói độc miệng này khiến Kha Dụ Phân ngốc tại chỗ."Tinh Tinh, Bạch Thư Duy sao lại biến thành đống nôn rồi hả?!"
"Chờ cậu xơi tái cậu ấy rồi nhổ ra, cậu ấy sẽ là như vậy." Cúi xuống, cô cố ý hỏi: "Hay cậu hi vọng cậu ấy biến thành c*t?"
"Uông Tinh Tinh?!" Kha Dụ Phân không thuận theo kêu to. Nhưng, cũng chính là bởi vì Uông Tinh Tinh nói bừa quấy rối, khiến cho cô đau buồn mấy ngày nay nhịn không được nở nụ cười.
"Bạch Thư Duy biết Lâm Phương Như đối với cậu như vậy sao?"
Lắc đầu."Tớ hai ngày không tiếp điện thoại của cậu ấy rồi."
Nhận được điện thoại Lâm Phương Như khi đó, cô bị chọc tức, không nói hai lời liền tính hết món nợ này lên đầu Bạch Thư Duy, suốt cả hai ngày không tiếp điện thoại của anh, lại vẫn ngầm quyết định tuần lễ này không nhìn tới anh. Mà lúc này ngẫm lại, Bạch Thư Duy cũng thực tội, rõ ràng không có đổi tâm, rõ ràng là bị Lâm Phương Như gây chuyện, anh lại bị cô giận chó đánh mèo.
Cảm thấy được tội ác của mình, càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn. Cô thật muốn đi tìm anh, rất muốn rất muốn.
Uông Tinh Tinh vỗ tay mạnh, lạnh lùng trào phúng, "Ha, thật tốt quá, thật là tốt quá, cậu có một tình địch tuyệt đỉnh thông minh như vậy, Lâm Phương Như có thể về nhà 'khiêu chân vê chòm râu', cậu thật sự là TM thông minh nha!"
Quái, Uông Tinh Tinh nói cô thông minh, sao biểu tình hèn mọn như vậy? "Tinh Tinh, cậu thực cảm thấy được tớ làm như vậy là đúng?"
"A! Quả thực tốt đến không thể tốt hơn, tốt nhất cậu liền chiến tranh lạnh với Bạch Thư Duy, một tháng, hai tháng chiến liên tiếp, chiến ngấy tự nhiên sẽ chia tay, Lâm Phương Như vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận có được bạn trai của cậu, thật tốt!" Uông Tinh Tinh tức giận vỗ tay ăn mừng.
"Kia, kia làm sao có thể . . . " Kha Dụ Phân kêu to.
"Ha, hiện tại cậu mới biết được làm sao có thể hả, thật thông minh." Uông Tinh Tinh lại tức giận liếc cô một cái.
Kha Dụ Phân ưu sầu hiểu ra, đồng thời, cũng khiến toàn thân mồ hôi lạnh.
Cô quá hồ đồ, quá tự cho là vô tội chịu ủy khuất, cho nên sinh hờn dỗi, liên lụy bạn trai, Bạch Thư Duy làm sao có thể không vô tội? Hắn không có đổi tâm, toàn bộ đều là Lâm Phương Như tại gây sự, cô không nên giận chó đánh mèo, đến lúc đó để cho Lâm Phương Như chiếm tiện nghi.
"Trời ạ, tớ thiếu chút nữa ở giữa kế rồi! Không được, tớ phải gọi điện thoại cho Bạch Thư Duy." Kha Dụ Phân lòng nóng như lửa đốt lập tức gọi điện thoại, không nghĩ tới . . .
Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Gọi lại sau cái quỷ, bọn ta vội muốn chết, không nói hai lời Kha Dụ Phân cầm túi sách, "Hiện tại tớ muốn đi tìm Bạch Thư Duy."
"Đi thong thả, tớ sẽ không giúp cậu điểm danh đâu." Uông Tinh Tinh ý xấu nói.
"Không sợ, cùng lắm là bị coi là trốn học." Kha Dụ Phân quơ lấy bao tay, cũng không quay đầu lại chạy ra trường học, nhảy lên xe, thẳng đến nhà ga... Ách, cô thật ngu ngốc, sao đi nhà ga?! Không phải có máy bay sao? Hống, cô muốn đi sân bay Tùng Sơn . . .
Cô nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Bạch Thư Duy.
"Ưm hừm, cái chân ngu ngốc..." Kha dụ phân mạnh đấm chân.
Nàng này tên đần độn, hấp tấp chạy đến Cao Hùng, lại hoàn toàn đã quên Bạch Thư Duy cả một buổi chiều đều không nhận điện thoại, căn bản không ở nhà, gọi cho anh hơn mười cuộc, toàn bộ đều bảo cô gọi lại sau.
Kết quả hiện tại cô đành phải trông mong đứng ở ngoài cửa, mỏi mắt chờ mong."Kha Dụ Phân ơi Kha Dụ Phân, cuộc đời của mày thật sự là gập ghềnh liên tiếp tạo thành!"
Không được, chân muốn phế, giữa trưa chỉ ăn ổ bánh bao cô sắp chống đỡ không nối, thời điểm không tâm tình quản cái gì thục nữ hay không thục nữ, cô đơn giản ngồi chồm hổm trứớc cửa.
Chờ chờ, đợi đến buồn ngủ, đợi bụt đột nhiên xuất hiện... Kha Dụ Phân dùng hai tay ôm đầu gối, đầu vừa lệch, bắt đầu chìm vào mộng.
Cô làm một giấc mộng đẹp, trong mơ cô ăn sạch Bạch Thư Duy, Lâm Phương Như muốn cướp đều đã cướp đoạt không được nữa rồi.
Một miếng ăn vào bụng. Gối lên hai tay trong lúc đó khuôn mặt giương lên nụ cười yếu ớt.
Hoảng hốt hết sức, cầu thang truyền đến tiếng nện bước, từ xa đến gần, cùng với tranh chấp . . .
"Tôi đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi, giữ chúng ta thật sự không có khả năng. Cám ơn cô ưu ái, đối của tôi nhưng tôi đã có người trong lòng rồi!" Bạch Thư Duy thật sự mà thận trọng tỏ thái độ.
"Tớ không cần, chỉ cần cậu cho tớ cơ hội, tớ sẽ khiến cậu yêu tớ." Lâm Phương Như bướng bỉnh nói.
"Nhưng là tôi để ý. Lòng tham của tôi rất nhỏ, mà nơi này đã có người trú ngụ rồi." Bạch Thư Duy không chút do dự vỗ vào vị trí tim mình.
Lâm Phương Như trợn trừng mắt, cực kì bất mãn, "Kha Dụ Phân có cái gì tốt? Cùng lắm là cô gái được chiều chuộng thôi, không xứng với cậu." Mà cô, Lâm Phương Như cô còn tốt hơn Kha Dụ Phân.
"Tôi không cần tốt hơn, tôi chỉ cần thích nhất." Anh tăng thêm giọng điệu nói.
Kiên nhẫn của anh sắp không còn, hơn nữa anh vội vả trở về lấy một số thứ, chuẩn bị đánh xe đi Đài Bắc.
Kha Dụ Phân đã suốt hai ngày cũng không tiếp điện thoại của anh, cô chưa bao giờ như vậy, đây chứng tỏ cô thật sự bị thương, tức giận, anh muốn đi tìm cô, muốn một lần nữa gắt gao ôm cô vào trong ngực mới có thể an tâm.
/31
|