Sau khi tiệc tan Trì Sính kéo Ngô Sở Úy mềm như vũng bùn vào phòng, đá cửa cái rầm. Mắt hổ nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của Ngô Sở Úy, thật lâu không nói tiếng nào.
Cồn rượu vực gan người, Ngô Sở Úy còn đối mắt với Trì Sính một hồi. Nếu là lúc bình thường, nhìn thấy biểu cảm này ánh mắt này của Trì Sính, y đã sớm bị dọa chuồn xuống gầm giường.
“Số rượu này uống không uổng nhỉ!” Trì Sính cứng đờ nhếch môi: “Mấy lời trong lòng đều đào ra hết.”
Ngực Ngô Sở Úy gặp phải sự chà đạp vô tình của Trì Sính, phần dưới giày vò qua lại, liền kêu đau ra tiếng, “Không được, tôi muốn nôn, mau tránh ra.”
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy nghẹn đỏ mặt, hầu kết không ngừng lăn lộn, liền sầm mặt buông tay ra.
Ngô Sở Úy muốn chạy vào nhà vệ sinh rồi nôn, kết quả không kịp, phun ra ngay tại cửa. Mùi rượu nồng gây mũi lan tỏa trong phòng, Trì Sính liếc mắt nhìn, Ngô Sở Úy nôn ra toàn là rượu, hầu như không có đồ ăn.
Ngô Sở Úy nôn xong một lần còn muốn nôn tiếp, liền lảo đảo đi vào bên trong. Trì Sính nhẫn tâm không lại đỡ, Ngô Sở Úy vùi đầu vào bồn cầu, trán nện thẳng vào nắp bồn cầu, đau kêu oa oa.
Trì Sính vừa tức vừa vội, hai chân như đóng đinh dính chặt dưới đất nổi đầy gân.
Ngô Sở Úy ôm bồn cầu nôn cả buổi, cho đến khi không nôn ra được gì nữa, liền chống tay vào tường bước về giường, vùi đầu vào giường không động đậy nữa.
Trì Sính lau sạch chỗ bị Ngô Sở Úy nôn ra, khi trở về giường, Ngô Sở Úy đã giống như một con tôm luộc, mặt đỏ bừng cuộn người thống khổ rên ri trên giường.
“Dạ dày của tôi khó chịu quá… úi da… không được rồi… còn muốn nôn…”
Trì Sính ấn mạnh thân thể đang lăn lộn của Ngô Sở Úy, tức giận quát lên: “Nằm thẳng, nằm yên đó!”
“Cậu còn lải nhải thêm câu nữa, có tin tôi mổ cậu không?”
Ngô Sở Úy vẫn tiếp tục kêu đau: “Khó chịu quá… dạ dày đau…”
Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, thấy y đau đớn như vậy, ẩn nhẫn không bùng phát. Hắn đốt một điếu thuốc, gương mặt âm trầm bị khói thuốc bao quanh.
Tiếng kêu đau thống khổ của Ngô Sở Úy càng thêm sắc bén.
“Khó chịu quá… khó chịu quá…”
Trì Sính không nhịn nổi nữa, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, bóng đổ thật lớn phủ lên người Ngô Sở Úy.
Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng rên ngắt ngứ của Ngô Sở Úy.
“Ừm… ừm… dễ chịu quá… tiếp tục…”
Trì Sính một tay chống đầu, hai con mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu đánh của Ngô Sở Úy. Tay kia thì đặt trên bụng y nhẹ xoa, lực đạo thích hợp.
Không đến ba phút, Ngô Sở Úy liền ngủ.
Trì Sính lại một mình giải quyết sạch nửa chai rượu “trộn dấm”, rồi mới ngủ cùng Ngô Sở Úy.
Ba ngày sau, Ngô Sở Úy lái xe đến phòng khám tìm Khương Tiểu Soái.
“Bác sĩ Khương đã ba ngày không đến đây rồi.” Xú nam nói.
Ngô Sở Úy kinh ngạc: “Anh ta bị sao vậy?”
“Anh ta gọi điện cho tôi nói thân thể không thoải mái lắm, cần nghỉ ngơi vài ngày.”
“Lại nghỉ ngơi? Có phải anh ta không còn lo cơm áo, nên định không làm việc nghiêm túc đúng không?”
Ngô Sở Úy nói xong bĩu môi, mỗi ngày y bôn ba mệt mỏi, Khương Tiểu Soái cứ cách năm ba hôm lại nghỉ. Càng nghĩ càng thấy không công bằng, thế là lái xe chạy thẳng đến nhà Quách Thành Vũ, muốn xem thử Khương Tiểu Soái rốt cuộc lại khó chịu chỗ nào.
Đến nhà Quách Thành Vũ, thấy Khương Tiểu Soái đang nằm sấp trên giường nghịch di động.
“Hê, anh sống thật thoải mái nhỉ! Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy?”
Khương Tiểu Soái nghe tiếng sửng sốt, quay đầu thấy Ngô Sở Úy, trong mắt mang theo một chút kinh dị.
“Sao cậu tới đây?”
Ngô Sở Úy ngồi lên giường, thuận tay đánh một cái lên mông Khương Tiểu Soái.
“Xem thử anh khó chịu chỗ nào.”
Khương Tiểu Soái đau đến trợn mắt, con ngươi muốn nứt ra, mất nửa ngày mới rặn được một câu từ kẽ răng.
“Cậu nhẹ chút coi.”
“Tôi không dùng sức mà!” Ngô Sở Úy lại đánh một cái lên mông Khương Tiểu Soái: “Lực này mà lớn?”
Khương Tiểu Soái đã muốn bóp chết Ngô Sở Úy luôn rồi, nhưng hắn cắn chặt răng cố gắng nhịn xuống.
“Rốt cuộc anh bị sao vậy?” Ngô Sở Úy thấy mặt Khương Tiểu Soái quả thật hơi bất thường.
Khương Tiểu Soái tránh né ánh mắt của Ngô Sở Úy, giả vờ bình thản nói: “Không sao, chỉ là tối hôm đó uống hơi nhiều, vẫn chưa dứt hẳn.”
“Đã mấy ngày rồi mà?” Ngô Sở Úy kinh ngạc: “Rượu đó có tác dụng mạnh vậy sao?”
Khương Tiểu Soái thầm rủa, rượu không có mạnh đến tận hôm nay, nhưng xx của ai đó thì có đó!
Bị ánh mắt của Ngô Sở Úy truy kích đến không còn chỗ trốn, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng lôi ra một cái cớ.
“Rượu đó à, nói sao đây? Tác dụng phụ quá lớn, uống xong mông đau…”
Ngô Sở Úy bị chọc bật cười: “Tôi nói này… anh lừa ai vậy? Tôi từng nghe nói uống rượu xông đầu, nhưng chưa từng nghe nói uống rượu xông mông cả!”
“Nghiên cứu mới nhất của y học cho thấy…”
“Được rồi được rồi…” Ngô Sở Úy khoát tay, “Đừng giả vờ với tôi, anh cứ nói thẳng là bị người ta thao không phải được rồi sao?”
Khương sư phụ không giữ được mặt mũi, lập tức bảo đồ đệ cút.
Ngô Sở Úy hả hê cười cả buổi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt hơi biến đổi.
“Nè, hôm đó anh uống rượu xong, hôm sau liền…”
Khương Tiểu Soái phát điên, “Mẹ nó đừng nhắc tới chuyện này với tôi được không?”
“Không phải, tôi không có ý trêu chọc đâu, tôi nghiêm túc hỏi anh đó, rốt cuộc có phải hôm đó không?”
Khương Tiểu Soái nghẹn một lát, ừ một tiếng nhỏ đến không thể nghe.
Mặt Ngô Sở Úy lập tức trầm xuống, hai chân mày cũng dính lại.
Khương Tiểu Soái liếc nhìn y: “Sao vậy?”
“Anh còn nhớ tối hôm đó chúng ta đã nói cái gì không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái say sớm hơn Ngô Sở Úy, từ lúc hắn đặt ly rượu xuống, những chuyện sau đó toàn phải tưởng tượng hết.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
Ngô Sở Úy thở dài, “Tôi cảm thấy từ tối hôm đó uống rượu xong, Trì Sính có hơi bất thường. Tôi nghi ngờ hôm đó tôi uống rượu vào, đã nói cái gì không nên nói, cho nên mới tới hỏi anh.”
“Cậu hỏi tôi?” Khương Tiểu Soái sụ mặt: “Ngay cả cậu nói cái gì tôi cũng không biết.”
Ngô Sở Úy thở dài.
“Không bình thường thế nào?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy có vẻ rất xoắn xuýt, “Tôi cũng không nói rõ được, dù sao chính là… không nóng không lạnh.”
“Không đúng nha!” Cho đến nay Khương Tiểu Soái vẫn nhớ biểu hiện “thú tính đại phát” của Trì Sính sau khi bị hắn và Quách Thành Vũ giở trò làm cho ghen tuông, “Bình thường mà nói, anh ta tức giận không phải sẽ càng thêm cuồng nhiệt với cậu sao?”
Đối với điểm này, Ngô Sở Úy cũng thấu hiểu sâu sắc, cho nên mới bó tay không biết làm sao với độ “lạnh” đột ngột của Trì Sính.
“Chắc không phải anh ta thật sự tức giận, muốn lạnh nhạt cậu vài ngày chứ?”
Ngô Sở Úy nuốt nước bọt, nếu anh ta thật sự lạnh nhạt tôi mấy ngày thì còn được, chỉ sợ anh ta… nghẹn… Ngô Sở Úy không sợ cái gì, chỉ sợ Trì Sính nghẹn, trì trệ trận chiến càng dài, thì an nguy bản thân của y càng khó bảo đảm.
“Hay anh giúp tôi hỏi Quách tử thử xem.”
Khương Tiểu Soái vừa nghe câu này, lập tức dùng gối che đầu.
“Cậu tha cho tôi đi đại ca, anh ta vừa mới quên chuyện này, nếu tôi lại nhắc…”
Ngô Sở Úy còn chưa nói xong, di động vang lên, vừa thấy số của Trì Sính, tim liền đập gia tốc. Mấy hôm nay Trì Sính sắp lạnh nhạt y triệt để rồi, lần đầu chủ động gọi điện cho y.
“Tối nay tôi không về, ngủ chỗ Quách tử.”
Sau đó, liền cúp máy.
Khương Tiểu Soái truy hỏi: “Anh ta nói cái gì?”
Ngô Sở Úy ủ rũ đặt di động xuống, hoàn toàn không có chút tinh thần nào: “Anh ta nói tối nay sẽ ngủ lại chỗ các anh.”
Khương Tiểu Soái lại rất hoan nghênh: “Vậy cậu cũng dứt khoát đừng đi, cùng ở lại đây đi!”
Ngô Sở Úy không nói gì.
Hơn tám giờ tối, xe của Trì Sính vừa đến chỗ ở của Quách Thành Vũ, xe của Uông Trẫm liền nối đuôi mà đến. Hai chiếc xe tắp vào nhau, ánh mắt khiếp người của Trì Sính thông qua cửa sổ xe bắn vào một chiếc xe khác, gương mặt cương nghị tuấn tú của Uông Trẫm vẫn bình tĩnh như thường.
Uông Trẫm đi nhanh, mấy bước đã lên lầu.
Trì Sính cố ý đi chậm, giữ một nhịp điệu với Uông Thạc.
Tới chỗ cửa ở lầu hai, Trì Sính cuối cùng cũng mở miệng.
“Khi nào thì đi?”
Uông Thạc đảo mắt nhìn hắn: “Hỏi cái này làm gì?”
“Không có chuyện gì thì mau cút về đi!”
“Đuổi tôi làm gì?” Uông Thạc nửa tức nửa không chất vấn Trì Sính: “Tôi cản trở cậu chuyện gì à?”
Cậu không cản trở tôi, người cản trở tôi…
Hai người đang lạnh mặt nhìn nhau, Ngô Sở Úy không biết từ đâu chui ra, cười ha ha góp lời: “Nè, nói gì vậy?”
Trì Sính trực tiếp quay người bỏ đi.
Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, cảm xúc trong lòng khó thể diễn tả. Nhưng trước mặt Uông Thạc, y vẫn che giấu rất tốt.
“Nè, hỏi anh một chuyện nha!”
Ngô Sở Úy đưa cho Uông Thạc một điếu thuốc.
Uông Thạc cầm lấy đốt lên, không quan tâm hỏi: “Chuyện gì?”
“Tối hôm đó chúng ta uống rượu, tôi uống nhiều rồi, sau đó nói gì không nhớ nữa, anh còn nhớ không?”
Uông Thạc và Ngô Sở Úy kẻ tám lạng người nửa cân, Ngô Sở Úy “cảm ơn” xong y cũng say mèm theo, câu cuối cùng trong ấn tượng hình như là Ngô Sở Úy cảm ơn Trì Sính để mình làm, thế là bèn triển khai không chút tiết tháo.
“Trước mặt mọi người cậu nói cậu làm sao làm sao làm Trì Sính, nói cực kỳ tỉ mỉ, đặc sắc...”
Mặt Ngô Sở Úy lập tức xanh mét.
Cồn rượu vực gan người, Ngô Sở Úy còn đối mắt với Trì Sính một hồi. Nếu là lúc bình thường, nhìn thấy biểu cảm này ánh mắt này của Trì Sính, y đã sớm bị dọa chuồn xuống gầm giường.
“Số rượu này uống không uổng nhỉ!” Trì Sính cứng đờ nhếch môi: “Mấy lời trong lòng đều đào ra hết.”
Ngực Ngô Sở Úy gặp phải sự chà đạp vô tình của Trì Sính, phần dưới giày vò qua lại, liền kêu đau ra tiếng, “Không được, tôi muốn nôn, mau tránh ra.”
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy nghẹn đỏ mặt, hầu kết không ngừng lăn lộn, liền sầm mặt buông tay ra.
Ngô Sở Úy muốn chạy vào nhà vệ sinh rồi nôn, kết quả không kịp, phun ra ngay tại cửa. Mùi rượu nồng gây mũi lan tỏa trong phòng, Trì Sính liếc mắt nhìn, Ngô Sở Úy nôn ra toàn là rượu, hầu như không có đồ ăn.
Ngô Sở Úy nôn xong một lần còn muốn nôn tiếp, liền lảo đảo đi vào bên trong. Trì Sính nhẫn tâm không lại đỡ, Ngô Sở Úy vùi đầu vào bồn cầu, trán nện thẳng vào nắp bồn cầu, đau kêu oa oa.
Trì Sính vừa tức vừa vội, hai chân như đóng đinh dính chặt dưới đất nổi đầy gân.
Ngô Sở Úy ôm bồn cầu nôn cả buổi, cho đến khi không nôn ra được gì nữa, liền chống tay vào tường bước về giường, vùi đầu vào giường không động đậy nữa.
Trì Sính lau sạch chỗ bị Ngô Sở Úy nôn ra, khi trở về giường, Ngô Sở Úy đã giống như một con tôm luộc, mặt đỏ bừng cuộn người thống khổ rên ri trên giường.
“Dạ dày của tôi khó chịu quá… úi da… không được rồi… còn muốn nôn…”
Trì Sính ấn mạnh thân thể đang lăn lộn của Ngô Sở Úy, tức giận quát lên: “Nằm thẳng, nằm yên đó!”
“Cậu còn lải nhải thêm câu nữa, có tin tôi mổ cậu không?”
Ngô Sở Úy vẫn tiếp tục kêu đau: “Khó chịu quá… dạ dày đau…”
Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, thấy y đau đớn như vậy, ẩn nhẫn không bùng phát. Hắn đốt một điếu thuốc, gương mặt âm trầm bị khói thuốc bao quanh.
Tiếng kêu đau thống khổ của Ngô Sở Úy càng thêm sắc bén.
“Khó chịu quá… khó chịu quá…”
Trì Sính không nhịn nổi nữa, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, bóng đổ thật lớn phủ lên người Ngô Sở Úy.
Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng rên ngắt ngứ của Ngô Sở Úy.
“Ừm… ừm… dễ chịu quá… tiếp tục…”
Trì Sính một tay chống đầu, hai con mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu đánh của Ngô Sở Úy. Tay kia thì đặt trên bụng y nhẹ xoa, lực đạo thích hợp.
Không đến ba phút, Ngô Sở Úy liền ngủ.
Trì Sính lại một mình giải quyết sạch nửa chai rượu “trộn dấm”, rồi mới ngủ cùng Ngô Sở Úy.
Ba ngày sau, Ngô Sở Úy lái xe đến phòng khám tìm Khương Tiểu Soái.
“Bác sĩ Khương đã ba ngày không đến đây rồi.” Xú nam nói.
Ngô Sở Úy kinh ngạc: “Anh ta bị sao vậy?”
“Anh ta gọi điện cho tôi nói thân thể không thoải mái lắm, cần nghỉ ngơi vài ngày.”
“Lại nghỉ ngơi? Có phải anh ta không còn lo cơm áo, nên định không làm việc nghiêm túc đúng không?”
Ngô Sở Úy nói xong bĩu môi, mỗi ngày y bôn ba mệt mỏi, Khương Tiểu Soái cứ cách năm ba hôm lại nghỉ. Càng nghĩ càng thấy không công bằng, thế là lái xe chạy thẳng đến nhà Quách Thành Vũ, muốn xem thử Khương Tiểu Soái rốt cuộc lại khó chịu chỗ nào.
Đến nhà Quách Thành Vũ, thấy Khương Tiểu Soái đang nằm sấp trên giường nghịch di động.
“Hê, anh sống thật thoải mái nhỉ! Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy?”
Khương Tiểu Soái nghe tiếng sửng sốt, quay đầu thấy Ngô Sở Úy, trong mắt mang theo một chút kinh dị.
“Sao cậu tới đây?”
Ngô Sở Úy ngồi lên giường, thuận tay đánh một cái lên mông Khương Tiểu Soái.
“Xem thử anh khó chịu chỗ nào.”
Khương Tiểu Soái đau đến trợn mắt, con ngươi muốn nứt ra, mất nửa ngày mới rặn được một câu từ kẽ răng.
“Cậu nhẹ chút coi.”
“Tôi không dùng sức mà!” Ngô Sở Úy lại đánh một cái lên mông Khương Tiểu Soái: “Lực này mà lớn?”
Khương Tiểu Soái đã muốn bóp chết Ngô Sở Úy luôn rồi, nhưng hắn cắn chặt răng cố gắng nhịn xuống.
“Rốt cuộc anh bị sao vậy?” Ngô Sở Úy thấy mặt Khương Tiểu Soái quả thật hơi bất thường.
Khương Tiểu Soái tránh né ánh mắt của Ngô Sở Úy, giả vờ bình thản nói: “Không sao, chỉ là tối hôm đó uống hơi nhiều, vẫn chưa dứt hẳn.”
“Đã mấy ngày rồi mà?” Ngô Sở Úy kinh ngạc: “Rượu đó có tác dụng mạnh vậy sao?”
Khương Tiểu Soái thầm rủa, rượu không có mạnh đến tận hôm nay, nhưng xx của ai đó thì có đó!
Bị ánh mắt của Ngô Sở Úy truy kích đến không còn chỗ trốn, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng lôi ra một cái cớ.
“Rượu đó à, nói sao đây? Tác dụng phụ quá lớn, uống xong mông đau…”
Ngô Sở Úy bị chọc bật cười: “Tôi nói này… anh lừa ai vậy? Tôi từng nghe nói uống rượu xông đầu, nhưng chưa từng nghe nói uống rượu xông mông cả!”
“Nghiên cứu mới nhất của y học cho thấy…”
“Được rồi được rồi…” Ngô Sở Úy khoát tay, “Đừng giả vờ với tôi, anh cứ nói thẳng là bị người ta thao không phải được rồi sao?”
Khương sư phụ không giữ được mặt mũi, lập tức bảo đồ đệ cút.
Ngô Sở Úy hả hê cười cả buổi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt hơi biến đổi.
“Nè, hôm đó anh uống rượu xong, hôm sau liền…”
Khương Tiểu Soái phát điên, “Mẹ nó đừng nhắc tới chuyện này với tôi được không?”
“Không phải, tôi không có ý trêu chọc đâu, tôi nghiêm túc hỏi anh đó, rốt cuộc có phải hôm đó không?”
Khương Tiểu Soái nghẹn một lát, ừ một tiếng nhỏ đến không thể nghe.
Mặt Ngô Sở Úy lập tức trầm xuống, hai chân mày cũng dính lại.
Khương Tiểu Soái liếc nhìn y: “Sao vậy?”
“Anh còn nhớ tối hôm đó chúng ta đã nói cái gì không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái say sớm hơn Ngô Sở Úy, từ lúc hắn đặt ly rượu xuống, những chuyện sau đó toàn phải tưởng tượng hết.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
Ngô Sở Úy thở dài, “Tôi cảm thấy từ tối hôm đó uống rượu xong, Trì Sính có hơi bất thường. Tôi nghi ngờ hôm đó tôi uống rượu vào, đã nói cái gì không nên nói, cho nên mới tới hỏi anh.”
“Cậu hỏi tôi?” Khương Tiểu Soái sụ mặt: “Ngay cả cậu nói cái gì tôi cũng không biết.”
Ngô Sở Úy thở dài.
“Không bình thường thế nào?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy có vẻ rất xoắn xuýt, “Tôi cũng không nói rõ được, dù sao chính là… không nóng không lạnh.”
“Không đúng nha!” Cho đến nay Khương Tiểu Soái vẫn nhớ biểu hiện “thú tính đại phát” của Trì Sính sau khi bị hắn và Quách Thành Vũ giở trò làm cho ghen tuông, “Bình thường mà nói, anh ta tức giận không phải sẽ càng thêm cuồng nhiệt với cậu sao?”
Đối với điểm này, Ngô Sở Úy cũng thấu hiểu sâu sắc, cho nên mới bó tay không biết làm sao với độ “lạnh” đột ngột của Trì Sính.
“Chắc không phải anh ta thật sự tức giận, muốn lạnh nhạt cậu vài ngày chứ?”
Ngô Sở Úy nuốt nước bọt, nếu anh ta thật sự lạnh nhạt tôi mấy ngày thì còn được, chỉ sợ anh ta… nghẹn… Ngô Sở Úy không sợ cái gì, chỉ sợ Trì Sính nghẹn, trì trệ trận chiến càng dài, thì an nguy bản thân của y càng khó bảo đảm.
“Hay anh giúp tôi hỏi Quách tử thử xem.”
Khương Tiểu Soái vừa nghe câu này, lập tức dùng gối che đầu.
“Cậu tha cho tôi đi đại ca, anh ta vừa mới quên chuyện này, nếu tôi lại nhắc…”
Ngô Sở Úy còn chưa nói xong, di động vang lên, vừa thấy số của Trì Sính, tim liền đập gia tốc. Mấy hôm nay Trì Sính sắp lạnh nhạt y triệt để rồi, lần đầu chủ động gọi điện cho y.
“Tối nay tôi không về, ngủ chỗ Quách tử.”
Sau đó, liền cúp máy.
Khương Tiểu Soái truy hỏi: “Anh ta nói cái gì?”
Ngô Sở Úy ủ rũ đặt di động xuống, hoàn toàn không có chút tinh thần nào: “Anh ta nói tối nay sẽ ngủ lại chỗ các anh.”
Khương Tiểu Soái lại rất hoan nghênh: “Vậy cậu cũng dứt khoát đừng đi, cùng ở lại đây đi!”
Ngô Sở Úy không nói gì.
Hơn tám giờ tối, xe của Trì Sính vừa đến chỗ ở của Quách Thành Vũ, xe của Uông Trẫm liền nối đuôi mà đến. Hai chiếc xe tắp vào nhau, ánh mắt khiếp người của Trì Sính thông qua cửa sổ xe bắn vào một chiếc xe khác, gương mặt cương nghị tuấn tú của Uông Trẫm vẫn bình tĩnh như thường.
Uông Trẫm đi nhanh, mấy bước đã lên lầu.
Trì Sính cố ý đi chậm, giữ một nhịp điệu với Uông Thạc.
Tới chỗ cửa ở lầu hai, Trì Sính cuối cùng cũng mở miệng.
“Khi nào thì đi?”
Uông Thạc đảo mắt nhìn hắn: “Hỏi cái này làm gì?”
“Không có chuyện gì thì mau cút về đi!”
“Đuổi tôi làm gì?” Uông Thạc nửa tức nửa không chất vấn Trì Sính: “Tôi cản trở cậu chuyện gì à?”
Cậu không cản trở tôi, người cản trở tôi…
Hai người đang lạnh mặt nhìn nhau, Ngô Sở Úy không biết từ đâu chui ra, cười ha ha góp lời: “Nè, nói gì vậy?”
Trì Sính trực tiếp quay người bỏ đi.
Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, cảm xúc trong lòng khó thể diễn tả. Nhưng trước mặt Uông Thạc, y vẫn che giấu rất tốt.
“Nè, hỏi anh một chuyện nha!”
Ngô Sở Úy đưa cho Uông Thạc một điếu thuốc.
Uông Thạc cầm lấy đốt lên, không quan tâm hỏi: “Chuyện gì?”
“Tối hôm đó chúng ta uống rượu, tôi uống nhiều rồi, sau đó nói gì không nhớ nữa, anh còn nhớ không?”
Uông Thạc và Ngô Sở Úy kẻ tám lạng người nửa cân, Ngô Sở Úy “cảm ơn” xong y cũng say mèm theo, câu cuối cùng trong ấn tượng hình như là Ngô Sở Úy cảm ơn Trì Sính để mình làm, thế là bèn triển khai không chút tiết tháo.
“Trước mặt mọi người cậu nói cậu làm sao làm sao làm Trì Sính, nói cực kỳ tỉ mỉ, đặc sắc...”
Mặt Ngô Sở Úy lập tức xanh mét.
/289
|