Sát khí ấy khiến cho người khác vừa thấy đã muốn lùi xa trăm dặm, không có ý định dây dưa vào, hơi thở ấy lạnh lẽo đến đáng sợ. Lâm Khiết Vy cũng vậy, cô e ngại mà rúc vào một góc trong ghế sô pha, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, hy vọng Mạc Lâm Kiêu không nhìn thấy mình.
Phải nói là giác quan thứ sáu của Lâm Khiết Vy đúng là con bà nó quá chuẩn. Quả nhiên, Mạc Lâm Kiêu vừa mới ngồi xuống ghế đã lập tức lạnh lùng triệu tập tất cả người hầu đến giữa phòng khách.
Mấy chục người làm chen chúc đứng ở đó, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Lâm Kiêu, tất cả bọn họ đều sợ hãi đến tái hết cả mặt, cả người run lấy bẩy. Bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị, tưởng chừng bấy giờ mà có ai làm rớt một cây kim cũng sẽ trở thành tiếng vang thanh thúy trong phòng.
Nhiệt độ trong phòng giống như liên tục giảm xuống, chạm tới âm độ, cả một tòa biệt thự to như vậy giống như biến thành một hầm băng.
Lâm Khiết Vy đang núp trong góc của ghế sô pha bị bầu không khí im ắng nguy hiểm này dọa sợ. Cô len lén nuốt một ngụm nước miếng, cả người run rẩy, lạnh không thốt nên lời.
Thật không hiểu hôm nay Mạc Lâm Kiêu ở bên ngoài ăn phải cái bả gì, vừa về đến nhà đã bắt nạt người hầu, không biết là lại có người hầu nào phạm lỗi đây. Rốt cuộc là lỗi gì lại khiến Mạc Lâm Kiêu tức giận làm lớn chuyện như thế này nhỉ?
Mạc Lâm Kiêu im lặng thật lâu, chỉ dùng ánh mắt áp lực đó nhìn thẳng vào đám người hầu, một lúc lâu mới nhẹ nhàng phun ra được một câu: “Trong nhà có đồ bị mất. Người nào không giữ được tay chân thì bây giờ lập tức tự giác đứng ra nhận tội, tôi có thể tha cho tội chết."
Một câu đơn giản nhẹ nhàng này lại dọa cho cái người đang ôm tâm lý xem náo nhiệt là Lâm Khiết Vy sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Khụ khụ khụ!" Đột nhiên bị dọa hoảng loạn, Lâm Khiết Vy hít hụt một hơi, lập tức bị sặc, liên tục ho khan.
Tiếng ho khan đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, thành công thu hút sự chú ý của Mạc Lâm Kiêu. Anh hơi cau mày, xoay người sang mới nhìn thấy Lâm Khiết Vy. Quả thực lúc nãy anh không chú ý tới có một động vật nhỏ đang ngồi thu lu ở đây.
Có lẽ là cô bị tình trạng trước mặt dọa cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc bình thường luôn hồng hào giờ đây bởi vì ho khan kịch liệt mà trở nên trắng bệch, đôi mắt to tròn ngây thơ thỉnh thoảng liếc trộm sang anh. Bộ dạng ngốc nghếch hết nói nổi.
Mạc Lâm Kiêu thầm than một tiếng, nhìn về phía bác Trần, thấp giọng nói: “Rót một ly nước đem tới cho cô ấy đi."
Bác Trần nhanh nhẹn đi rót một ly nước nóng rồi đưa cho Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy liên tục uống từng ngụm nước lớn đến lúc ly nước cạn đáy mới dừng lại. Cô muốn dùng hành động này để che dấu sự bồn chồn của bản thân nhưng lại không ngờ rằng càng vội càng chết, cô uống nước thôi cũng bị sặc, lại tiếp tục ho khan không ngừng.
Mạc Lâm Kiêu không thể tiếp tục nhìn được nữa, nhanh chóng đi tới ngồi xuống bên người cô, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lần sau ăn uống gì thì cũng đừng có như hổ đói vồ mồi như thế, đâu có ai giành với cô. Bây giờ thấy đỡ hơn chút nào không?"
Lâm Khiết Vy gật đầu lia lịa, một câu cũng không nói nên lời. Rõ ràng anh đang vỗ lưng giúp cô thuận khí nhưng sao cô lại có cảm giác vô cùng nguy hiểm, giống như sau lưng có hổ vậy chứ...
Lúc này, Trần Kiệt mới ngạo nghễ xuất hiện, trong tay anh ta là một cái roi sắt vừa to vừa dài, quật một cái thật mạnh xuống sàn nhà, vang lên một tiếng “Bịch", âm thanh hãi hùng phát ra khiến cho Lâm Khiết Vy sợ đến mức run rẩy không ngừng. Thiết nghĩ cái roi này mà quật lên người cô thì chắc hẳn chỉ cần một cái thôi là toàn bộ xương cốt của cô đã gãy hết rồi.
Mạc Lâm Kiêu liếc mắt nhìn sang, lập tức thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch vì hoảng sợ, nghĩ một chút rồi nói: "Trần Kiệt, cậu ra ngoài sân thẩm tra đi."
"Hå?" Trần Kiệt sửng sốt kêu một tiếng, sau đó đảo mắt nhìn Lâm Khiết Vy một cái, đột nhiên nảy ra một ý tưởng xấu xa: “Chắc cô Vy còn chưa bao giờ được chứng kiến cảnh này phải không? Hay là mời cô đi cùng tôi ra ngoài sân xem một chút cho biết nhé?"
Lâm Khiết Vy thật sự rất muốn dìm chết anh ta trong nước miếng. Hừ! Xem cái đầu anh ý! Ai mà thèm xem cảnh tượng máu me như thế chứ? Làm như là cái gì quý báu mới lạ lắm không bằng vậy!
Nghĩ vậy nhưng dù sao Lâm Khiết Vy cũng có chút chột dạ và sợ hãi, thân thể lập tức co rụt lại phía sau, lắc đầu quầy quậy.
Mạc Lâm Kiêu cảm giác được sự sợ hãi né tránh và cơ thể mềm mại đang liên tục lui về phía sau của cô thì trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khó nói.
"Có hay ho gì đâu mà nhìn. Để cô ấy ở trong này đi."
Lời Mạc Lâm Kiêu giống như cọng rơm cứu mạng vậy. Lâm Khiết Vy vừa nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Trần Kiệt cụt hứng, không tình nguyện lắm phất tay, gọi toàn bộ người hầu đi ra ngoài sân.
Mạc Lâm Kiêu cũng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, không quay đầu lại chỉ ra lệnh: “Bác Trần, lấy hoa quả cho cô ấy ăn đi."
Bác Trần nghe thế thì lập tức lấy một đĩa trái cây to đưa cho Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy nhận lấy theo bản năng. Cô bây giờ lấy đây ra tâm trạng để mà ăn trái cây chứ. Cô thấp thỏm hỏi: "Bác Trần, trong nhà bị mất cái gì vậy?"
Bác Trần hiền lành đáp: "Tôi cũng không biết. Suốt chừng ấy năm, đây là lần đầu tiên trong nhà bị mất đồ như vậy. Cậu chủ Kiêu nhất định sẽ nghiêm túc tra hỏi và trừng trị."
Trong lòng Lâm Khiết Vy càng sợ hơn, run rẩy hỏi: "Nếu bắt được kẻ trộm thì sẽ trừng trị như thế nào vậy?"
Bác Trần vừa định trả lời thì Trần Kiệt không biết quay lại làm gì, cười gắn, sau đó lanh chanh nói: “Cũng chẳng có gì đâu... Cùng lắm thì đánh cho tàn phế, sống sờ sờ mà bị móc mắt ra thôi à!"
Ặc! Lâm Khiết Vy sợ hãi há hốc mồm, gương mặt nhỏ tràn ngập sự hoảng sợ. Sau đó, không biết Trần Kiệt lấy ở đâu ra một cây búa lớn vác lên vai, cười xấu xa nói: “Cô nhìn này. Cái búa này dùng để đập nát xương tay, xương chân thì rất tốt luôn ý! Mỗi lần đập xuống thì sẽ vang ra tiếng rắc rắc rất ngọt, nghe vui tai lắm. Cô thực sự không muốn tới đây xem một chút à?"
Một câu này của Trần Kiệt thành công dọa cho Lâm Khiết Vy sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu. Thấy thế Trần Kiệt mới dương dương đắc ý vác búa rời đi.
Mặt mũi bác Trần tràn đầy ghét bỏ mà lắc đầu, đối với cái sở thích tà ác của con trai, ông thực sự không tài nào nhìn nổi nữa.
Quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt của Lâm Khiết Vy rất lạ. Đôi mắt to tròn bình thường trông rất lanh lợi lúc này lại đờ đẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài sân, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Thấy vậy Bác Trần lập tức tốt bụng mà an ủi cô: "Đây là lần đầu tiên trong nhà bị mất đồ, cậu chủ Kiêu đương nhiên sẽ rất tức giận. Hơn nữa phạm lỗi thì phải phạt. Chẳng qua đó là chuyện của những người bên ngoài kia, không liên quan gì tới chúng ta."
Lâm Khiết Vy khóc không ra nước mắt. Không liên quan thế nào được! Cái người có tội lớn nhất đang ngồi trước mặt ông đây này!
"Cô Vy, ban nãy phòng bếp đang chuẩn bị bánh hoa tươi, chắc hẳn lúc này đã nướng xong rồi, cô có muốn lấy vài cái tới ăn không?"
Lâm Khiết Vy đờ đẫn lắc đầu, mặt mày xám xịt như đưa đám. Giờ bảo cô làm sao mà nuốt trôi được đây? Bây giờ tim cô sắp rớt ra ngoài tới nơi rồi. Thôi, cô thực sự không có cách nào ngồi yên trong này được. Lâm Khiết Vy hạ quyết tâm nói:
"Bác Trần, cháu muốn ra ngoài xem một chút, bác gọi hai người làm tới đây đỡ cháu ra ngoài đi"
Bác Trần nghe được yêu cầu của Lâm Khiết Vy thì nhăn mày: “Tôi thấy cô đừng nên đi thì hơn, cảnh bên ngoài có hay ho gì đâu mà nhìn, rất tàn nhẫn là đằng khác, chỉ sợ cô nhìn xong rồi thì tối nay sẽ không ngủ nổi mất."
Tàn nhẫn?
Lâm Khiết Vy nghe thấy đánh giá của bác Trần thì cả người run lên bần bật, nhưng lại càng không thể ngồi yên, kiên quyết muốn đi ra ngoài xem tình hình thế nào.
Bác Trần bất đắc dĩ, thấy không thể ngăn nổi thì chỉ có thể tìm hai cô hầu khỏe mạnh một chút, mỗi người đỡ một bên tay cô, chậm rãi dìu cô ra ngoài cửa biệt thự.
Trong hiên nhà, Mạc Lâm Kiêu bình tĩnh ngồi trên ghế mây, hai chân vắt chéo, khuôn mặt đẹp đẽ không hề có chút tức giận nào như cô đoán, dường như còn có một nụ cười nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra nụ cười kia vô cùng lạnh lẽo, bên trong đôi mắt đào hoa câu hồn kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, con ngươi đen không lộ cảm xúc sâu thẳm như hố đen vũ trụ khiến người khác nhìn vào không tự chủ được mà rùng mình sợ hãi.
Trong sân, cả đám người hầu chen chúc đứng đó, tất cả đều cúi thấp đầu, lặng ngắt như tờ. Trần Kiệt ở bên cạnh đi tới đi lui, cái roi sắt thì đã giao cho cấp dưới cầm còn bản thân thì vác cái búa lớn không ngừng nhìn cái này, ngó cái kia, hễ người nào bị anh ta nhìn đến thì đều sợ đến mức toàn thân phát run.
Mạc Lâm Kiêu giống như nghe được động tĩnh phía sau lưng, lập tức hơi nghiêng đầu nhìn thì thấy Lâm Khiết Vy cũng mò ra theo. Anh cau mày mày, thấp giọng nói: “Bên ngoài nóng lắm, vào trong đi."
Bên ngoài đúng là rất nóng. Mặc dù mới là đầu mùa hạ, nhưng vào khoảng ba giờ chiều cũng vô cùng nóng nực. Đám người hầu kia nếu cứ đứng ở ngoài sân phơi nắng thì chỉ trong chốc lát tất cả có thể sẽ bị cảm nắng.
Lâm Khiết Vy chột dạ, liếc mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu một cái, cố chấp nói: "Tôi, tôi muốn nhìn xem."
Mạc Lâm Kiêu bỏ ngoài tai yêu cầu của cô, nhìn về bác Trần ở đằng sau, dùng giọng điệu không cho phép phản kháng mà phân phó: “Bác Trần, đưa cô ấy về phòng đi."
Phải nói là giác quan thứ sáu của Lâm Khiết Vy đúng là con bà nó quá chuẩn. Quả nhiên, Mạc Lâm Kiêu vừa mới ngồi xuống ghế đã lập tức lạnh lùng triệu tập tất cả người hầu đến giữa phòng khách.
Mấy chục người làm chen chúc đứng ở đó, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Lâm Kiêu, tất cả bọn họ đều sợ hãi đến tái hết cả mặt, cả người run lấy bẩy. Bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị, tưởng chừng bấy giờ mà có ai làm rớt một cây kim cũng sẽ trở thành tiếng vang thanh thúy trong phòng.
Nhiệt độ trong phòng giống như liên tục giảm xuống, chạm tới âm độ, cả một tòa biệt thự to như vậy giống như biến thành một hầm băng.
Lâm Khiết Vy đang núp trong góc của ghế sô pha bị bầu không khí im ắng nguy hiểm này dọa sợ. Cô len lén nuốt một ngụm nước miếng, cả người run rẩy, lạnh không thốt nên lời.
Thật không hiểu hôm nay Mạc Lâm Kiêu ở bên ngoài ăn phải cái bả gì, vừa về đến nhà đã bắt nạt người hầu, không biết là lại có người hầu nào phạm lỗi đây. Rốt cuộc là lỗi gì lại khiến Mạc Lâm Kiêu tức giận làm lớn chuyện như thế này nhỉ?
Mạc Lâm Kiêu im lặng thật lâu, chỉ dùng ánh mắt áp lực đó nhìn thẳng vào đám người hầu, một lúc lâu mới nhẹ nhàng phun ra được một câu: “Trong nhà có đồ bị mất. Người nào không giữ được tay chân thì bây giờ lập tức tự giác đứng ra nhận tội, tôi có thể tha cho tội chết."
Một câu đơn giản nhẹ nhàng này lại dọa cho cái người đang ôm tâm lý xem náo nhiệt là Lâm Khiết Vy sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Khụ khụ khụ!" Đột nhiên bị dọa hoảng loạn, Lâm Khiết Vy hít hụt một hơi, lập tức bị sặc, liên tục ho khan.
Tiếng ho khan đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, thành công thu hút sự chú ý của Mạc Lâm Kiêu. Anh hơi cau mày, xoay người sang mới nhìn thấy Lâm Khiết Vy. Quả thực lúc nãy anh không chú ý tới có một động vật nhỏ đang ngồi thu lu ở đây.
Có lẽ là cô bị tình trạng trước mặt dọa cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc bình thường luôn hồng hào giờ đây bởi vì ho khan kịch liệt mà trở nên trắng bệch, đôi mắt to tròn ngây thơ thỉnh thoảng liếc trộm sang anh. Bộ dạng ngốc nghếch hết nói nổi.
Mạc Lâm Kiêu thầm than một tiếng, nhìn về phía bác Trần, thấp giọng nói: “Rót một ly nước đem tới cho cô ấy đi."
Bác Trần nhanh nhẹn đi rót một ly nước nóng rồi đưa cho Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy liên tục uống từng ngụm nước lớn đến lúc ly nước cạn đáy mới dừng lại. Cô muốn dùng hành động này để che dấu sự bồn chồn của bản thân nhưng lại không ngờ rằng càng vội càng chết, cô uống nước thôi cũng bị sặc, lại tiếp tục ho khan không ngừng.
Mạc Lâm Kiêu không thể tiếp tục nhìn được nữa, nhanh chóng đi tới ngồi xuống bên người cô, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lần sau ăn uống gì thì cũng đừng có như hổ đói vồ mồi như thế, đâu có ai giành với cô. Bây giờ thấy đỡ hơn chút nào không?"
Lâm Khiết Vy gật đầu lia lịa, một câu cũng không nói nên lời. Rõ ràng anh đang vỗ lưng giúp cô thuận khí nhưng sao cô lại có cảm giác vô cùng nguy hiểm, giống như sau lưng có hổ vậy chứ...
Lúc này, Trần Kiệt mới ngạo nghễ xuất hiện, trong tay anh ta là một cái roi sắt vừa to vừa dài, quật một cái thật mạnh xuống sàn nhà, vang lên một tiếng “Bịch", âm thanh hãi hùng phát ra khiến cho Lâm Khiết Vy sợ đến mức run rẩy không ngừng. Thiết nghĩ cái roi này mà quật lên người cô thì chắc hẳn chỉ cần một cái thôi là toàn bộ xương cốt của cô đã gãy hết rồi.
Mạc Lâm Kiêu liếc mắt nhìn sang, lập tức thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch vì hoảng sợ, nghĩ một chút rồi nói: "Trần Kiệt, cậu ra ngoài sân thẩm tra đi."
"Hå?" Trần Kiệt sửng sốt kêu một tiếng, sau đó đảo mắt nhìn Lâm Khiết Vy một cái, đột nhiên nảy ra một ý tưởng xấu xa: “Chắc cô Vy còn chưa bao giờ được chứng kiến cảnh này phải không? Hay là mời cô đi cùng tôi ra ngoài sân xem một chút cho biết nhé?"
Lâm Khiết Vy thật sự rất muốn dìm chết anh ta trong nước miếng. Hừ! Xem cái đầu anh ý! Ai mà thèm xem cảnh tượng máu me như thế chứ? Làm như là cái gì quý báu mới lạ lắm không bằng vậy!
Nghĩ vậy nhưng dù sao Lâm Khiết Vy cũng có chút chột dạ và sợ hãi, thân thể lập tức co rụt lại phía sau, lắc đầu quầy quậy.
Mạc Lâm Kiêu cảm giác được sự sợ hãi né tránh và cơ thể mềm mại đang liên tục lui về phía sau của cô thì trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khó nói.
"Có hay ho gì đâu mà nhìn. Để cô ấy ở trong này đi."
Lời Mạc Lâm Kiêu giống như cọng rơm cứu mạng vậy. Lâm Khiết Vy vừa nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Trần Kiệt cụt hứng, không tình nguyện lắm phất tay, gọi toàn bộ người hầu đi ra ngoài sân.
Mạc Lâm Kiêu cũng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, không quay đầu lại chỉ ra lệnh: “Bác Trần, lấy hoa quả cho cô ấy ăn đi."
Bác Trần nghe thế thì lập tức lấy một đĩa trái cây to đưa cho Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy nhận lấy theo bản năng. Cô bây giờ lấy đây ra tâm trạng để mà ăn trái cây chứ. Cô thấp thỏm hỏi: "Bác Trần, trong nhà bị mất cái gì vậy?"
Bác Trần hiền lành đáp: "Tôi cũng không biết. Suốt chừng ấy năm, đây là lần đầu tiên trong nhà bị mất đồ như vậy. Cậu chủ Kiêu nhất định sẽ nghiêm túc tra hỏi và trừng trị."
Trong lòng Lâm Khiết Vy càng sợ hơn, run rẩy hỏi: "Nếu bắt được kẻ trộm thì sẽ trừng trị như thế nào vậy?"
Bác Trần vừa định trả lời thì Trần Kiệt không biết quay lại làm gì, cười gắn, sau đó lanh chanh nói: “Cũng chẳng có gì đâu... Cùng lắm thì đánh cho tàn phế, sống sờ sờ mà bị móc mắt ra thôi à!"
Ặc! Lâm Khiết Vy sợ hãi há hốc mồm, gương mặt nhỏ tràn ngập sự hoảng sợ. Sau đó, không biết Trần Kiệt lấy ở đâu ra một cây búa lớn vác lên vai, cười xấu xa nói: “Cô nhìn này. Cái búa này dùng để đập nát xương tay, xương chân thì rất tốt luôn ý! Mỗi lần đập xuống thì sẽ vang ra tiếng rắc rắc rất ngọt, nghe vui tai lắm. Cô thực sự không muốn tới đây xem một chút à?"
Một câu này của Trần Kiệt thành công dọa cho Lâm Khiết Vy sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu. Thấy thế Trần Kiệt mới dương dương đắc ý vác búa rời đi.
Mặt mũi bác Trần tràn đầy ghét bỏ mà lắc đầu, đối với cái sở thích tà ác của con trai, ông thực sự không tài nào nhìn nổi nữa.
Quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt của Lâm Khiết Vy rất lạ. Đôi mắt to tròn bình thường trông rất lanh lợi lúc này lại đờ đẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài sân, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Thấy vậy Bác Trần lập tức tốt bụng mà an ủi cô: "Đây là lần đầu tiên trong nhà bị mất đồ, cậu chủ Kiêu đương nhiên sẽ rất tức giận. Hơn nữa phạm lỗi thì phải phạt. Chẳng qua đó là chuyện của những người bên ngoài kia, không liên quan gì tới chúng ta."
Lâm Khiết Vy khóc không ra nước mắt. Không liên quan thế nào được! Cái người có tội lớn nhất đang ngồi trước mặt ông đây này!
"Cô Vy, ban nãy phòng bếp đang chuẩn bị bánh hoa tươi, chắc hẳn lúc này đã nướng xong rồi, cô có muốn lấy vài cái tới ăn không?"
Lâm Khiết Vy đờ đẫn lắc đầu, mặt mày xám xịt như đưa đám. Giờ bảo cô làm sao mà nuốt trôi được đây? Bây giờ tim cô sắp rớt ra ngoài tới nơi rồi. Thôi, cô thực sự không có cách nào ngồi yên trong này được. Lâm Khiết Vy hạ quyết tâm nói:
"Bác Trần, cháu muốn ra ngoài xem một chút, bác gọi hai người làm tới đây đỡ cháu ra ngoài đi"
Bác Trần nghe được yêu cầu của Lâm Khiết Vy thì nhăn mày: “Tôi thấy cô đừng nên đi thì hơn, cảnh bên ngoài có hay ho gì đâu mà nhìn, rất tàn nhẫn là đằng khác, chỉ sợ cô nhìn xong rồi thì tối nay sẽ không ngủ nổi mất."
Tàn nhẫn?
Lâm Khiết Vy nghe thấy đánh giá của bác Trần thì cả người run lên bần bật, nhưng lại càng không thể ngồi yên, kiên quyết muốn đi ra ngoài xem tình hình thế nào.
Bác Trần bất đắc dĩ, thấy không thể ngăn nổi thì chỉ có thể tìm hai cô hầu khỏe mạnh một chút, mỗi người đỡ một bên tay cô, chậm rãi dìu cô ra ngoài cửa biệt thự.
Trong hiên nhà, Mạc Lâm Kiêu bình tĩnh ngồi trên ghế mây, hai chân vắt chéo, khuôn mặt đẹp đẽ không hề có chút tức giận nào như cô đoán, dường như còn có một nụ cười nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra nụ cười kia vô cùng lạnh lẽo, bên trong đôi mắt đào hoa câu hồn kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, con ngươi đen không lộ cảm xúc sâu thẳm như hố đen vũ trụ khiến người khác nhìn vào không tự chủ được mà rùng mình sợ hãi.
Trong sân, cả đám người hầu chen chúc đứng đó, tất cả đều cúi thấp đầu, lặng ngắt như tờ. Trần Kiệt ở bên cạnh đi tới đi lui, cái roi sắt thì đã giao cho cấp dưới cầm còn bản thân thì vác cái búa lớn không ngừng nhìn cái này, ngó cái kia, hễ người nào bị anh ta nhìn đến thì đều sợ đến mức toàn thân phát run.
Mạc Lâm Kiêu giống như nghe được động tĩnh phía sau lưng, lập tức hơi nghiêng đầu nhìn thì thấy Lâm Khiết Vy cũng mò ra theo. Anh cau mày mày, thấp giọng nói: “Bên ngoài nóng lắm, vào trong đi."
Bên ngoài đúng là rất nóng. Mặc dù mới là đầu mùa hạ, nhưng vào khoảng ba giờ chiều cũng vô cùng nóng nực. Đám người hầu kia nếu cứ đứng ở ngoài sân phơi nắng thì chỉ trong chốc lát tất cả có thể sẽ bị cảm nắng.
Lâm Khiết Vy chột dạ, liếc mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu một cái, cố chấp nói: "Tôi, tôi muốn nhìn xem."
Mạc Lâm Kiêu bỏ ngoài tai yêu cầu của cô, nhìn về bác Trần ở đằng sau, dùng giọng điệu không cho phép phản kháng mà phân phó: “Bác Trần, đưa cô ấy về phòng đi."
/402
|