"Chủ tịch Kiêu! Vô cùng cảm ơn cậu đã dành cho tôi chút thời gian! Tôi đại diện cho cả nhà họ Tạ bày tỏ cảm ơn cậu!"
Trần Kiệt đã không có kiên nhẫn, hung dữ quát: "Con mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh nói chuyện chính đi!"
Tạ Xuân Sơn sợ tới mức run run: "Dạ dạ dạ, là thế này chủ tịch Kiêu, sắp đến ngày con trai tôi đính hôn rồi, nhưng mà không may con trai tôi vì thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, bị kẻ xấu đánh cho một trận, dẫn đến trên mặt đầy vết thương..."
Nghe đến đó, lông mày Mạc Lâm Kiêu không nhịn được hơi nhướng lên, lão già này còn không biết xấu hổ nói linh tinh? Tạ Nguyên Thần thấy việc nghĩa hăng
hái làm sào? Còn bị kẻ xấu hành hung? Ha ha ha! "Ngày vui của người trẻ tuổi, không thể mang theo gương mặt đầy vết thương làm chú rể được, cho nên chủ tịch Kiệt, tôi muốn mặt dày mày dạn cầu xin
cậu, cho chúng tôi mượn dụng cụ chữa trị tế bào quý tập đoàn vừa mới nghiên cứu ra để dùng." Trần Kiệt trực tiếp oán giận trở về: “Da mặt của
lão già ông dày thật!" Tạ Xuân Sơn bị người ta mắng thẳng mặt, oán hận như thế, tươi cười trở nên cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ nhưng không dám phát tác, chỉ có thể da mặt giật giật vài cái, tiếp tục kìm nén cười giả tạo.
Mạc Lâm Kiêu lộ ra ý cười với hàm xúc không rõ, mặt mày như hoa: “Chuẩn bị làm chú rể à..." Mấy chữ đó chậm rãi truyền từ trong miệng anh ra, người khác căn bản không nghe ra anh có thái độ gì.
"Đúng vậy đúng vậy, vào tối thứ bảy này, nghi thức đính hôn sẽ được cử hành ở khách sạn Hải Châu, nhà gái là Lâm Thúy Lan tài nữ của thế gia y học cổ truyền! Nhân duyên tốt như vậy... Haizz, con trai tôi vốn có diện mạo tuấn tú như Phan An, ai biết đêm trước đính hôn đột nhiên bị hủy dung, đúng là bất hạnh. Chủ tịch Kiêu, cậu xem cậu có thể thương xót, cho chúng tôi mượn dụng cụ chữa trị tế bào hay không..."
Có khả năng ở trong mắt tất cả bố mẹ, con của mình luôn tốt nhất, nhưng Mạc Lâm Kiêu nghe thấy mấy câu khen Tạ Nguyên Thần ưu tú như thế nào, trong lòng vô cùng không thoải mái! Không thoải mái này là từ gan sinh ra, bỗng nhiên anh mỉm cười, phong lưu phóng khoáng không thể nói hết, khiến Tạ Xuân Sơn nhìn mà u mê. Quả nhiên Mạc Lâm Kiêu chính là người đẹp trai nhất thế giới! Một nụ cười tươi tắn hiếm có này, quả thực có thể hòa tan băng tuyết, có thể bẻ cong đàn ông.
“Trần Kiệt" Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt phân phó: Liên hệ với Nam Cung Hào, bảo anh ấy đưa dụng cụ chữa trị tế bào nghiên cứu phát triển mới nhất cho ông Sơn này dùng một lát."
Trần Kiệt gật đầu, vẫn trắng trợn cho Tạ Xuân Sơn một ánh mắt xem thường.
Tạ Xuân Sơn mừng rỡ, kích động cúi đầu: “Cảm ơn chủ tịch Kiêu! Trên dưới nhà họ Tạ chúng tôi nhất định đều đội ơn chủ tịch Kiêu! Chủ tịch Kiêu đúng là ân nhân của nhà họ Tạ chúng tôi!"
Mạc Lâm Kiêu không nói nhiều lời vô nghĩa, nở nụ cười vô cùng tà khí, đi vào công ty.
Trần Kiệt một đường đi theo Mạc Lâm Kiêu đi vào văn phòng của anh, bực bội hỏi: “Anh Kiều, thật sự muốn đưa dụng cụ cho nhà họ Tạ sao?"
Vì sao lúc trước còn phái người đánh bị thương Tạ
Nguyên Thần chứ? Mạc Lâm Kiêu cởi áo khoác, xắn ống tay áo lên cao, cầm văn kiện trên bàn tư thế vô cùng tao nhã, nói ra những lời khiến người ta mở rộng tầm mắt: “Không phải có mấy dụng cụ thí nghiệm thất bại sao? Cho tên xui xẻo kia dùng!"
Trần Kiệt lập tức như mùa xuân về hoa nở, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, xoa bàn tay hưng phấn muốn đi ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh, thì nghe Mạc Lâm
Kiêu ở phía sau lại lạnh lùng bổ sung một câu. "Đồ của Mạc Lâm Kiêu tôi không thể cho mượn không công, nhớ kỹ phải thu phí."
"Được rồi! Tôi hiểu được chuyện này để tôi đi làm!" Trần Kiệt vui mừng chạy ra ngoài.
Tầm mắt của Mạc Lâm Kiêu dời khỏi văn kiện, trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dần hiện lên một tầng sương mù. Thứ bảy diễn ra nghi thức đính hôn sao? Không biết Lâm Khiết Vy có đi không? Nhìn thấy cảnh chồng sắp cưới của mình đính hôn với chị họ, có phải là cô sẽ tức giận và khổ sở náo loạn hội trường hay không?
Giữa trưa trước khi sắp tan việc, Lâm Khiết Vy gấp túi văn kiện hiệu trưởng đưa mấy lần rồi nhét vào trong túi, vệ sĩ đã gọi điện thoại tới, nói là chủ tịch Kiêu phân phó đưa cô đến khách sạn. Chỗ Mạc Lâm Kiêu lựa chọn ăn cơm, chắc chắn không rẻ, may mà cô còn ba trăm năm mươi triệu, dùng tiền của anh mời anh ăn cơm đi.
Mới đi ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp được Lâm Thúy Lan, có thể nói chị họ này là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, hôm nay trang điểm rất tinh xảo, có gương mặt vô cùng diễm lệ, khi cười rộ lên chưa bao giờ ảnh hưởng đến kích thước mắt, mà nhếch môi lên độ cong vừa đủ, từ nhỏ cô ta đã giỏi về tâm kế, nụ cười này không biết luyện tập bao nhiêu lần rồi.
"Khiết Vy, trùng hợp như vậy, chị đang định đi tìm em đây."
Các bác sĩ y tá lui tới đều cố ý vô ý đánh giá hai bọn họ, Lâm Thúy Lan có điểm hơn người, luôn có thể biểu hiện giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cho dù mấy ngày hôm trước Lâm Khiết Vy mới tát cô ta. Xem bây giờ cô ta cười nhiệt tình như thế, tất cả mọi người cảm thấy Lâm Thúy Lan là chị họ tốt bụng bao dung cỡ nào.
Lâm Khiết Vy không kiêu ngạo không siểm nịnh, không buồn không vui, thoải mái đứng trước mặt Lâm Thúy Lan, hỏi: "Chị họ có việc gì?"
Trong tay Lâm Thúy Lan có một chiếc túi shopping, đưa cho Lâm Khiết Vy, nói: “Tối thứ bảy em và Lâm Phi Diệp đều tính là phù dâu của chị, đây là trang phục phù dầu, em và Lâm Phi Diệp giống nhau như đúc."
Lâm Khiết Vú không nhận lấy đồ, lạnh nhạt nói: "Không thể ngờ tới bây giờ đính hôn còn có phù dâu. Là thế này, thực ra tối hôm đó tôi có việc, không thể tới đó đúng giờ được, chuyện phù dâu đừng tính tôi vào." . đam mỹ hài
"Có chuyện gì, em là một y tá thực tập, còn chưa chuyển lên chính thức, bệnh viện sẽ không giao công việc quan trọng cho em. Được rồi Khiết Vy, chị biết chị và Nguyên Thần đính hôn, trong lòng em chắc chắn không thoải mái, nhưng chuyện này không phải chuyện chị có thể quyết định, ai bảo em..."
"Dừng dừng." Vừa nghe Lâm Thúy Lan muốn mở miệng diễn "lúc lơ đãng nói ra khuyết điểm của người ta" Lâm Khiết Vy không kiên nhẫn ngắt lời cô ta, đoạt lấy túi shopping trong tay Lâm Thúy Lan: “Quần áo phù dâu tôi cầm lấy trước, có thể tới kịp tôi sẽ mặc."
Lâm Thúy Lan còn định nói gì đó, nhưng Lâm Khiết Vy ngẩng đầu rời đi, nhìn bóng lưng Lâm Khiết Vy, Lâm Thúy Lan bất đắc dĩ thở dài.
Kim Ngọc ở bên cạnh đi tới, nói: “Nhìn thái độ của cô ta kìa, cô đối xử tốt với cô ta như thế làm gì."
"Haizz, cho dù thế nào đều là người một nhà, tôi thông cảm em ấy không có tiền, không chuẩn bị được lễ phục, lúc này mới đưa cho em ấy trang phục phù dâu, ai ngờ... Haizz."
Kim Ngọc ẩn chứa ý cười xấu xa: “Vào tối thứ bảy này, trong viện chúng ta sẽ có rất nhiều người đến, đến lúc đó không biết Lâm Khiết Vy sẽ như thế nào, tôi rất chờ mong, ha ha ha."
Lâm Khiết Vy mang theo quần áo không muốn ra khỏi bệnh viện, thì thấy một chiếc xe sang đỗ ở ven đường cách đó không xa, quan sát bốn phía thấy không có người quen, Lâm Khiết Vy khẽ cúi đầu đi qua, nhanh chóng lên xe. Lái xe vẫn im lặng lái xe như cũ, không nói một chữ, giống như người máy. Lâm Khiết Vy nhìn túi shopping trên chỗ ngồi một lát, không nhịn được hừ lạnh một tiếng. E rằng Lâm Thúy Lan sợ cô không đi, mới cố ý sắp xếp để cô và Lâm Phi Diệp đều làm phù dâu gì đó!
Ngày hôm nay thói quen làm việc của Mạc Lâm Kiêu bị phá hủy nhiều lần, anh vẫn luôn nhìn đồng hồ, nghe cấp dưới báo cáo công việc còn có chút không để ý.
Trần Kiệt đã không có kiên nhẫn, hung dữ quát: "Con mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh nói chuyện chính đi!"
Tạ Xuân Sơn sợ tới mức run run: "Dạ dạ dạ, là thế này chủ tịch Kiêu, sắp đến ngày con trai tôi đính hôn rồi, nhưng mà không may con trai tôi vì thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, bị kẻ xấu đánh cho một trận, dẫn đến trên mặt đầy vết thương..."
Nghe đến đó, lông mày Mạc Lâm Kiêu không nhịn được hơi nhướng lên, lão già này còn không biết xấu hổ nói linh tinh? Tạ Nguyên Thần thấy việc nghĩa hăng
hái làm sào? Còn bị kẻ xấu hành hung? Ha ha ha! "Ngày vui của người trẻ tuổi, không thể mang theo gương mặt đầy vết thương làm chú rể được, cho nên chủ tịch Kiệt, tôi muốn mặt dày mày dạn cầu xin
cậu, cho chúng tôi mượn dụng cụ chữa trị tế bào quý tập đoàn vừa mới nghiên cứu ra để dùng." Trần Kiệt trực tiếp oán giận trở về: “Da mặt của
lão già ông dày thật!" Tạ Xuân Sơn bị người ta mắng thẳng mặt, oán hận như thế, tươi cười trở nên cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ nhưng không dám phát tác, chỉ có thể da mặt giật giật vài cái, tiếp tục kìm nén cười giả tạo.
Mạc Lâm Kiêu lộ ra ý cười với hàm xúc không rõ, mặt mày như hoa: “Chuẩn bị làm chú rể à..." Mấy chữ đó chậm rãi truyền từ trong miệng anh ra, người khác căn bản không nghe ra anh có thái độ gì.
"Đúng vậy đúng vậy, vào tối thứ bảy này, nghi thức đính hôn sẽ được cử hành ở khách sạn Hải Châu, nhà gái là Lâm Thúy Lan tài nữ của thế gia y học cổ truyền! Nhân duyên tốt như vậy... Haizz, con trai tôi vốn có diện mạo tuấn tú như Phan An, ai biết đêm trước đính hôn đột nhiên bị hủy dung, đúng là bất hạnh. Chủ tịch Kiêu, cậu xem cậu có thể thương xót, cho chúng tôi mượn dụng cụ chữa trị tế bào hay không..."
Có khả năng ở trong mắt tất cả bố mẹ, con của mình luôn tốt nhất, nhưng Mạc Lâm Kiêu nghe thấy mấy câu khen Tạ Nguyên Thần ưu tú như thế nào, trong lòng vô cùng không thoải mái! Không thoải mái này là từ gan sinh ra, bỗng nhiên anh mỉm cười, phong lưu phóng khoáng không thể nói hết, khiến Tạ Xuân Sơn nhìn mà u mê. Quả nhiên Mạc Lâm Kiêu chính là người đẹp trai nhất thế giới! Một nụ cười tươi tắn hiếm có này, quả thực có thể hòa tan băng tuyết, có thể bẻ cong đàn ông.
“Trần Kiệt" Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt phân phó: Liên hệ với Nam Cung Hào, bảo anh ấy đưa dụng cụ chữa trị tế bào nghiên cứu phát triển mới nhất cho ông Sơn này dùng một lát."
Trần Kiệt gật đầu, vẫn trắng trợn cho Tạ Xuân Sơn một ánh mắt xem thường.
Tạ Xuân Sơn mừng rỡ, kích động cúi đầu: “Cảm ơn chủ tịch Kiêu! Trên dưới nhà họ Tạ chúng tôi nhất định đều đội ơn chủ tịch Kiêu! Chủ tịch Kiêu đúng là ân nhân của nhà họ Tạ chúng tôi!"
Mạc Lâm Kiêu không nói nhiều lời vô nghĩa, nở nụ cười vô cùng tà khí, đi vào công ty.
Trần Kiệt một đường đi theo Mạc Lâm Kiêu đi vào văn phòng của anh, bực bội hỏi: “Anh Kiều, thật sự muốn đưa dụng cụ cho nhà họ Tạ sao?"
Vì sao lúc trước còn phái người đánh bị thương Tạ
Nguyên Thần chứ? Mạc Lâm Kiêu cởi áo khoác, xắn ống tay áo lên cao, cầm văn kiện trên bàn tư thế vô cùng tao nhã, nói ra những lời khiến người ta mở rộng tầm mắt: “Không phải có mấy dụng cụ thí nghiệm thất bại sao? Cho tên xui xẻo kia dùng!"
Trần Kiệt lập tức như mùa xuân về hoa nở, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, xoa bàn tay hưng phấn muốn đi ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh, thì nghe Mạc Lâm
Kiêu ở phía sau lại lạnh lùng bổ sung một câu. "Đồ của Mạc Lâm Kiêu tôi không thể cho mượn không công, nhớ kỹ phải thu phí."
"Được rồi! Tôi hiểu được chuyện này để tôi đi làm!" Trần Kiệt vui mừng chạy ra ngoài.
Tầm mắt của Mạc Lâm Kiêu dời khỏi văn kiện, trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dần hiện lên một tầng sương mù. Thứ bảy diễn ra nghi thức đính hôn sao? Không biết Lâm Khiết Vy có đi không? Nhìn thấy cảnh chồng sắp cưới của mình đính hôn với chị họ, có phải là cô sẽ tức giận và khổ sở náo loạn hội trường hay không?
Giữa trưa trước khi sắp tan việc, Lâm Khiết Vy gấp túi văn kiện hiệu trưởng đưa mấy lần rồi nhét vào trong túi, vệ sĩ đã gọi điện thoại tới, nói là chủ tịch Kiêu phân phó đưa cô đến khách sạn. Chỗ Mạc Lâm Kiêu lựa chọn ăn cơm, chắc chắn không rẻ, may mà cô còn ba trăm năm mươi triệu, dùng tiền của anh mời anh ăn cơm đi.
Mới đi ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp được Lâm Thúy Lan, có thể nói chị họ này là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, hôm nay trang điểm rất tinh xảo, có gương mặt vô cùng diễm lệ, khi cười rộ lên chưa bao giờ ảnh hưởng đến kích thước mắt, mà nhếch môi lên độ cong vừa đủ, từ nhỏ cô ta đã giỏi về tâm kế, nụ cười này không biết luyện tập bao nhiêu lần rồi.
"Khiết Vy, trùng hợp như vậy, chị đang định đi tìm em đây."
Các bác sĩ y tá lui tới đều cố ý vô ý đánh giá hai bọn họ, Lâm Thúy Lan có điểm hơn người, luôn có thể biểu hiện giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cho dù mấy ngày hôm trước Lâm Khiết Vy mới tát cô ta. Xem bây giờ cô ta cười nhiệt tình như thế, tất cả mọi người cảm thấy Lâm Thúy Lan là chị họ tốt bụng bao dung cỡ nào.
Lâm Khiết Vy không kiêu ngạo không siểm nịnh, không buồn không vui, thoải mái đứng trước mặt Lâm Thúy Lan, hỏi: "Chị họ có việc gì?"
Trong tay Lâm Thúy Lan có một chiếc túi shopping, đưa cho Lâm Khiết Vy, nói: “Tối thứ bảy em và Lâm Phi Diệp đều tính là phù dâu của chị, đây là trang phục phù dầu, em và Lâm Phi Diệp giống nhau như đúc."
Lâm Khiết Vú không nhận lấy đồ, lạnh nhạt nói: "Không thể ngờ tới bây giờ đính hôn còn có phù dâu. Là thế này, thực ra tối hôm đó tôi có việc, không thể tới đó đúng giờ được, chuyện phù dâu đừng tính tôi vào." . đam mỹ hài
"Có chuyện gì, em là một y tá thực tập, còn chưa chuyển lên chính thức, bệnh viện sẽ không giao công việc quan trọng cho em. Được rồi Khiết Vy, chị biết chị và Nguyên Thần đính hôn, trong lòng em chắc chắn không thoải mái, nhưng chuyện này không phải chuyện chị có thể quyết định, ai bảo em..."
"Dừng dừng." Vừa nghe Lâm Thúy Lan muốn mở miệng diễn "lúc lơ đãng nói ra khuyết điểm của người ta" Lâm Khiết Vy không kiên nhẫn ngắt lời cô ta, đoạt lấy túi shopping trong tay Lâm Thúy Lan: “Quần áo phù dâu tôi cầm lấy trước, có thể tới kịp tôi sẽ mặc."
Lâm Thúy Lan còn định nói gì đó, nhưng Lâm Khiết Vy ngẩng đầu rời đi, nhìn bóng lưng Lâm Khiết Vy, Lâm Thúy Lan bất đắc dĩ thở dài.
Kim Ngọc ở bên cạnh đi tới, nói: “Nhìn thái độ của cô ta kìa, cô đối xử tốt với cô ta như thế làm gì."
"Haizz, cho dù thế nào đều là người một nhà, tôi thông cảm em ấy không có tiền, không chuẩn bị được lễ phục, lúc này mới đưa cho em ấy trang phục phù dâu, ai ngờ... Haizz."
Kim Ngọc ẩn chứa ý cười xấu xa: “Vào tối thứ bảy này, trong viện chúng ta sẽ có rất nhiều người đến, đến lúc đó không biết Lâm Khiết Vy sẽ như thế nào, tôi rất chờ mong, ha ha ha."
Lâm Khiết Vy mang theo quần áo không muốn ra khỏi bệnh viện, thì thấy một chiếc xe sang đỗ ở ven đường cách đó không xa, quan sát bốn phía thấy không có người quen, Lâm Khiết Vy khẽ cúi đầu đi qua, nhanh chóng lên xe. Lái xe vẫn im lặng lái xe như cũ, không nói một chữ, giống như người máy. Lâm Khiết Vy nhìn túi shopping trên chỗ ngồi một lát, không nhịn được hừ lạnh một tiếng. E rằng Lâm Thúy Lan sợ cô không đi, mới cố ý sắp xếp để cô và Lâm Phi Diệp đều làm phù dâu gì đó!
Ngày hôm nay thói quen làm việc của Mạc Lâm Kiêu bị phá hủy nhiều lần, anh vẫn luôn nhìn đồng hồ, nghe cấp dưới báo cáo công việc còn có chút không để ý.
/402
|