Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 120 - Không có chỗ nào không đẹp

/402


Tên chết tiệt này, sao cứ khiến người ta chán ghét như vậy! Anh ta không ngồi trong nhà hàng, đi ra ngoài theo cô làm gì? Hại cô không thể... Giở trò rồi.

Xoay người, vẻ mặt Lâm Khiết Vy thản nhiên: "Sao thế? Tôi mua ít hoa quả lót dạ không được sao? Sao thế, chuyện này mà anh cũng quản sao?"

"Cô đừng giở mấy trò vô dụng này, nhanh lên, thời gian của anh Kiêu chúng tôi rất quý giá, không rảnh dành cho cô đâu, cô nắm chắc thời gian một chút, cô nghĩ rằng người nào cũng như cô, rảnh rỗi sẽ tiêm cho người ta."

Tôi là y tá không tiêm thì làm gì? Cản trở anh chuyện gì hả?

Lâm Khiết Vy tức tới mức phồng má, không nhịn được trả lời một cách mỉa mai: “Tôi thấy người ngày nào cũng rảnh là anh mới đúng, một tên giúp việc không làm gì, lương thành phần tri thức ăn không ngồi rồi." Cô nói anh ta là cái gì? Người giúp việc!

Trần Kiệt nhe răng trợn mắt vươn tay lên: "Ồ, lá gan của cô lớn nhỉ, dám tranh luận với tôi, còn dám nói linh tinh! Xem tôi giáo huấn cô thế nào!"

Tay dừng ở giữa không trung, làm thế nào cũng không đánh xuống. Nghĩ tới Nam Cung Hào dặn dò, không thể động vào người phụ nữ chết tiệt này.

Lâm Khiết Vy nói xong lập tức hối hận, Trần Kiệt là tên rất dễ kích động, ra tay còn tàn nhẫn, lần trước đá vào lưng cô, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau, vì không lại bị đánh nữa, Lâm Khiết Vy nâng cao cằm, giảo hoạt nói: "Anh dám đánh tôi, lát nữa tôi tố cáo với anh Kiêu, nói là anh nắm chỗ này của tôi, tôi không vừa ý, anh liền đánh tôi." Khi nói chuyện, ngón tay cô chỉ về phía ngực mình.

"Ông nội cô!" Trần Kiệt tức tới mức trán giật giật, biểu cảm giương nanh múa vuốt, nhưng không có biện pháp gì với Lâm Khiết Vy: “Người phụ nữ chết tiệt, nếu cô dám nói lung tung, cô chết chắc rồi!"

Cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng biết rõ một chuyện, đó chính là: Bây giờ Trần Kiệt không dám đánh cô nữa rồi!

Không mua hoa quả mà đi tới chỗ ô tô, cô làm bộ làm tịch tìm kiếm một lát, cho dù là thứ gì có thể được xưng là quà, ngay cả cọng lông cũng không tìm được. Vậy phải làm sao bây giờ? Bên cạnh còn có Trần Kiệt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, cô lấy đâu ra quà, tự bào chữa sao đây?

"Cô Làm gì đấy? Nhanh cầm đồ rồi đi lên!" Trần

Kiệt ở sau lưng cô tức giận thúc giục.

Lâm Khiết Vy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm túi đồ Lâm Thúy Lan đưa cho cô làm phù dâu, kiên trì chui từ trong xe ra. Trần Kiệt vô cùng ghét bỏ nhìn túi shopping một cái, hừ lạnh một tiếng, Lâm Khiết Vy một mình đi vào nhà hàng.



Cả đại sảnh chỉ có một bàn có khách, tựa vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, khung cảnh bên ngoài vô cùng dễ chịu, có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh trong thành phố. Mạc Lâm Kiêu im lặng ngồi ở chỗ đó, giống như đang say mê cảnh sắc bên ngoài, cả người đều đắm chìm trong mờ mịt, trong bầu không khí linh hoạt kỳ ảo, vì tôn vinh hoàn mỹ của anh, không thể bỏ qua khí chất. Đứng ở phía xa nhìn, anh như vậy, giống như một bức tranh yên tĩnh mà tuyệt mỹ.

Bỗng nhiên anh quay mặt lại, nhìn về phía cô, đôi mắt như chim ưng tối đen, sắc bén lại nguy hiểm, tuy dáng ngồi tuyệt đẹp, nhưng vẫn không ngăn được uy áp hùng hậu quanh người anh.

Nhìn cô bước từng bước về phía anh, ánh mắt đó, giống như dã thú đợi con mồi.

Lâm Khiết Vy cách anh càng gần, càng cảm thấy bầu không khí loãng hơn, càng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tàn nhẫn xuyên thấu lòng người của anh.

"Đây là quà cô nói sao? Cái gì thế?" Anh nhìn túi to trong tay cô, bán tín bán nghi nhíu mày.

Lâm Khiết Vy khẩn trương tới mức cổ họng phát khô, cười ngượng ngùng nói: "Ha ha, đúng vậy, biết anh Kiêu không thiếu thứ gì, cho nên..."

"Cho nên cái gì?"

". Cho nên tôi chuẩn bị một bộ đồ, đặc biệt mặc cho anh nhìn, coi như làm quà tặng anh." Lý do này soạn ra cô rất muốn tát mình, nhưng bất đắc dĩ, cô chỉ có thể mở to mắt nói dối rồi.

Vốn tưởng rằng Mạc Lâm Kiêu sẽ tức giận, sẽ căm tức, nhưng không ngờ đôi mắt anh sáng lên, khóe miệng hơi nhếch cao, đầy hứng thú nói: “Hả? Món quà này đúng là rất lạ, đi đi."

"Hå? Cái gì?"

"Không phải muốn mặc cho tôi xem sao? Còn không đến toilet thay quần áo." Lâm Khiết Vy cố nở nụ cười: "Hay là trở về nhà rồi nói sau."

Mạc Lâm Kiêu giống như nhìn thấu tâm tư của cô, đột nhiên hơi nghiêng người, cách cô gần hơn một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm môi cô, chậm rãi nói với vẻ trêu tức: "Cô không thấy nơi này còn có chút an toàn sao? Nếu đổi thành trong nhà, tôi sợ máu nóng dâng cao, quần áo của cô bị tôi xé nát rồi."

"Khụ khụ khụ! Vậy anh đợi một lát, tôi đi toilet thay quần áo." Lâm Khiết Vy bị đùa giỡn mặt đỏ lên, cầm quần áo bỏ trốn mất dạng.



Tầm mắt Mạc Lâm Kiêu vẫn nhìn về phía cô, môi mỏng hàm chứa ý cười thản nhiên, nhìn một lát, cúi đầu, cầm di động lên gửi tin cho thư ký nam. Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.

"Công việc buổi chiều này đẩy hết cho tôi."

Lâm Khiết Vy đi tới toilet, oán giận mình ngu ngốc, sao lại nói là tặng quà cho anh, kết quả nói dối là cuối cùng cô phải thay quần áo cho anh xem. Cô không phải phi tử tranh thủ tình cảm, cần làm chuyện này làm gì?

Lấy trang phục phù dâu trong túi ra, thực sự là váy ren màu hồng, chất liệu cũng không tệ lắm, cầm trong tay lạnh lẽo trơn trượt. Xem ra Lâm Thúy Lan rất chịu chi cho lễ đính hôn.

Đợi Lâm Khiết Vy cởi váy ra, thay bộ đồ phù dâu vào, sơi gương đôi mắt lập tức choáng váng.

Đây là lễ phục phù dâu gì chứ? Phía trước quá trễ ngực rồi hơi cúi xuống là thấy hết, xoay người nhìn phía sau, càng khiến người ta phát điên hơn, phía sau thì lộ lưng, nửa sau lưng lộ ra. Quan trọng nhất là chiếc váy này còn bó sát người, từ trên xuống dưới đều dán sát vào người cô, lộ rõ đường cong cơ thể cô.

Nếu tối thứ bảy cô thật sự mặc chiếc váy này đi tham dự nghi thức đính hôn, sẽ bị tất cả người nhà và bạn bè châm chọc mắng chết. Đều nói cô đê tiện, ăn mặc bất nhã, cố ý tới cướp đoạt nổi bật của Lâm Thúy Lan.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng mặc cái váy đi ra khỏi toilet, quần áo rất chặt, đi đường cũng không thích ứng được, bước chân đều cảm thấy không được tự nhiên.

Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn cúi đầu nghịch di động, giống như nghe thấy âm thanh, anh chậm rãi ngẩng đầu, khi vừa thấy cô, đôi mắt đen lập tức nheo lại, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, dùng đôi mắt nóng rực nhìn cô, Lâm Khiết Vy bị nhìn mà sởn gai ốc.

"Có được không?" Lâm Khiết Vy cười gượng, ngồi đối diện Mạc Lâm Kiêu.

Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch miệng, tầm mắt vẫn đang đảo quanh người cô, giọng nói khàn khàn: "Rất được."

Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu sâu thẳm, chiếc váy này mặc trên người cô, quả thực đẹp tới mức bùng nổ. Để lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô, từ đầu tới cuối không có chỗ nào không đẹp, không có chỗ nào không khiến người ta yêu thích, khi đi đường lả lướt thướt tha, vô cùng quyến rũ. Bất cứ một người đàn ông nào nhìn thấy bộ dạng này của cô, đều lập tức biến thành ma quỷ.

Người phụ nữ của anh, sao anh có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này của cô?

Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt mở miệng, nhưng tràn ngập không được phép làm trái: “Chỉ cho phép mặc ở nhà."

/402

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status