Trong sảnh lớn của khách sạn Hải Châu, đèn đuốc sáng trưng, các vị khách khứa cũng vui vẻ ngồi xuống, hướng mắt nhìn lên sân khấu. Bên trên sân khẩu, Lâm Thúy Lan và Tạ Nguyên Thần đã chuẩn bị xong, sóng vai nhau đứng đó, chờ nghi lễ đính hôn bắt đầu.
Hạ Dịch Sâm là vị khách có thân phận cao nhất trong ngày hôm nay, cho nên hiển nhiên anh ta được Tạ Xuân Sơn ân cần mời ngồi lên bàn khách quý ngay gần phía sân khấu. Hạ Dịch Sâm từ đầu bữa tiệc vẫn luôn mỉm cười, vô cùng mong chờ mà nhìn về phía sân khấu. Một chút nữa thôi, Lâm Khiết Vy với thân phận là phù dâu cũng sẽ bước lên sân khấu.
Tiếng nhạc du dương vang lên, người chủ trì nghi lễ cũng bước lên sân khấu nói những câu mở đầu đầy ngôn tình, mấy câu chúc phúc tốt đẹp gì đó, thông qua loa phóng thanh truyền khắp ngóc ngách bên trong sảnh.
Hạ Dịch Sâm nghe được những lời này, ánh mắt trở nên mơ màng, khóe môi hơi cong lên, không nhịn được mà tưởng tượng một ngày nào đó trong tương lai, anh ta và Lâm Khiết Vy cũng sẽ trở thành vai chính trong buổi lễ như thế này, được tất cả các bạn bè thân thích cùng nhau tặng lời chúc phúc.
Nếu thật sự có một ngày như thế, anh ta cũng không thể tưởng tượng được cô gái anh ta yêu nhất sẽ đẹp như thế nào, có phải thời điểm ấy sẽ là giây phút đẹp đẽ, hạnh phúc nhất một đời này của anh ta, ngay tại chỗ vậy.
Anh ta nhất định phải tặng cho Lâm Khiết Vy một hôn lễ sang trọng nhất, tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất. Phải để cô khoác lên mình bộ váy cưới mỹ lệ nhất, đưa cô đi tận hưởng một tuần trăng mật lãng mạn nhất và mỗi đêm đều dâng tặng tình cảm mãnh liệt nhất cho cô.
Kim Ngọc ngồi ở bàn bên cạnh vẫn luôn nhìn lén Hạ Dịch Sâm. Hôm nay chỉ vì muốn có được một màn xuất hiện kinh diễm toàn trường mà cô ta đã phải cất công tìm một chuyên viên trang điểm, vất vả một lúc lâu cuối cùng thành ra lại tới muộn, cũng bỏ lỡ mất cảnh tượng Hạ Dịch Sâm đứng trước mặt mọi người mà thừa nhận bản thân đang theo đuổi Lâm Khiết Vy.
Đến lúc ngồi vào chỗ, đồng nghiệp xung quanh mới mồm năm miệng mười, vừa miêu tả vừa nói cái cảnh tượng thiên kinh động địa vừa mới phát sinh cho cô ta, khiến cô ta tức điên người. xấu
Hạ Dịch Sâm là của cô ta! Rốt cuộc Lâm Khiết Vy đã bày ra thủ đoạn gì, thế mà lại có thể mê hoặc một vị bác sĩ ưu tú như bác sĩ Sâm đến thần hồn điên đảo như vậy chứ! Bác sĩ Sâm khẳng định đã bị bộ dạng ngây thơ của Lâm Khiết Vy lừa rồi, đợi tương lai anh ta thấy được bộ mặt xấu xa, vô sỉ lại còn ngu ngốc của Lâm Khiết Vy thì chắc chắn bác sĩ Sâm sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đúng vậy, bác sĩ Sâm chỉ tạm thời bị mê hoặc mà thôi, cô ta vẫn còn có cơ hội. Hơn nữa hôm nay bác sĩ Sâm còn chưa thấy gương mặt được cô ta trang điểm tỉ mỉ, nếu như anh ta thấy được chắc chắn sẽ động lòng với cô ta.
Yêu thì phải dũng cảm theo đuổi, cơ hội từ trước đến nay chỉ dành cho những người dám hành động mà thôi. Vừa nghĩ vậy Kim Ngọc lập tức dừng lên, di tới bên cạnh Hạ Dịch Sâm, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh ta, đưa cánh tay đeo vài cái lắc bạc lên chống cầm, bày ra bộ dáng mim cười mê người, on én nói: “Bác sĩ Sâm, anh tới từ bao giờ vậy? Nếu biết bác sĩ Sâm cũng tới thì em nhất định sẽ hẹn với bác sĩ, ngồi xe anh cùng nhau đến rồi."
Hạ Dịch Sâm hơi cau mày, nhìn gương mặt bị đắp lên tầng tầng lớp lớp phấn trang điểm đến mức trắng bệch như bột mì thì trong lòng cảm thấy rất phiền phức, nhưng ngại một cái hai người dù gì cũng là đồng nghiệp nên anh ta đành nhàn nhạt mà nói: “Tôi cũng chỉ vừa tới được một lúc thôi."
Nói rồi anh ta lại tiếp tục chăm chú nhìn lên trên sân khấu, không thèm liếc mắt nhìn Kim Ngọc một cái.
Kim Ngọc thấy thế thì lập tức cảm thấy sốt ruột. Cô ta vươn mình lại gần Hạ Dịch Sâm. Ngay lập tức, mùi nước hoa nồng nặc đến gay mũi của cô ta chui vào mũi Hạ Dịch Sâm khiến anh ta bị sặc, ho khan không ngừng.
"Bác sĩ Sâm, thật ra mấy hôm nay em đã định tới tìm anh, nhờ anh khám giúp xem thân thể em có làm sao không. Dạo này em cứ thấy khó thở, cảm thấy không thoải mái lắm, cứ phải thở dốc suốt thôi. Có phải đây là điềm bảo bị bệnh tim không vậy? Ôi là chao, đấy, mới nói xong em đã cảm thấy khó thở rồi! Không tin anh sờ thử đi!"
Dứt lời cô ta đột nhiên vươn tay ra tóm lấy tay của Hạ Dịch Sâm, kéo về phía ngực mình. Hạ Dịch Sâm không ngờ Kim Ngọc sẽ chủ động như thế, sững sờ một chút sau đó cũng không thèm quan tâm cô ta có phải đồng nghiệp của mình nữa hay không, hung dữ rụt tay về, đứng bật dậy.
Tay thì không kéo được, Kim Ngọc lại còn bị phản lực từ cú giật tay lại của Hạ Dịch Sâm khiến cho cô ta suýt thì ngã ngửa ra khỏi ghế. Vất vả lắm mới ổn định lại được, lại phát hiện gương mặt Hạ Dịch Sâm âm trầm. Đôi mắt bình thường vẫn luôn dịu dàng hòa nhã lại đang lạnh căm căm mà trừng mắt nhìn cô ta, quả thực vô cùng đáng sợ.
"Bác sĩ Sâm.”
"Bác sĩ Ngọc, mong cô từ nay về sau nếu không có sự cho phép của tôi thì đừng tùy tiện động vào người tôi. Tôi mắc chứng mẫn cảm”
Hạ Dịch Sâm có chiều cao vượt trội, hơn nữa còn ngồi ở bàn khách quý có vị trí trung tâm, gần với sân khẩu nên khi anh ta bỗng dưng đứng lên đã gây chú ý đến tất cả khách khứa trong buổi tiệc. Kim Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ, nụ cười trên gương mặt cũng trở nên rất gượng gạo.
"Bác sĩ Sâm, thực ra em chỉ..”
"Bác sĩ Ngọc, vị trí của cô không phải ở đây. Cô mau quay lại chỗ ngồi của mình đi” Hạ Dịch Sâm lắc lắc cái tay ban nãy bị cô ta nắm lấy, lạnh lùng nói: “Xin lỗi tôi không tiếp chuyện với cô nữa, tôi cần phải đi rửa tay”
Sau khi nói xong, Hạ Dịch Sâm cũng mặc kệ sắc mặt của Kim Ngọc trở nên khó coi như thế nào, anh ta lập tức quay người bước về phía nhà vệ sinh, Xem ra anh ta thực sự muốn đi rửa tay.
Có người không nhịn được thấp giọng cười nhạo. Nhất quyết muốn kéo tay của người ta, kết quả người ta lập tức đi rửa tay, còn cố ý nói ra rõ ràng. Thật không thể tưởng tượng được anh chàng kia ghét cô ta đến mức nào. Cái cô Kim Ngọc này đúng là tự rước nhục vào thân.
Sắc mặt của Kim Ngọc giống như bảy sắc cầu vồng vậy, xanh đỏ tím vàng, thiên biến vạn hoá. Cô ta giả vờ như mình không thèm để ý, sắc mặt xám xịt quay về chỗ. Sau khi ngồi xuống thì cô ta luôn cúi gắm mặt, trong lúc nhất thời không dám ngẩng đầu lên. Người chủ trì hôn lễ dùng giọng điệu nhiệt tình mời nhân vật chính lên sân khấu. Trong tiếng nhạc du dương, Tạ Nguyên Thần nắm tay Lâm Thúy Lan từng bước đi lên sân khấu, hai phù dâu đi theo phía sau chính là Lâm Khiết Vy và Lâm Phi Diệp.
Ôi chao, cô phù dâu kia thật là xinh đẹp quá đi! Thực sự là một vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người, khiến cho toàn trường đều trở nên lu mờ. Nghe đồn cô là em họ của cô dâu thì phải, thật đúng là không ngờ đến, cô em vợ của Tạ Nguyên Thần lại xinh đẹp như tiên thiên giáng trần! Không biết cô bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai hay chưa đây?
Một vài chàng trai trẻ là khách mời bên dưới sân khấu bắt đầu xôn xao bàn tán, ai nấy đều vươn cổ nhìn chằm chằm vào Lâm Khiết Vy, chỉ hận không thể móc mắt ra dán lên người cô vậy.
Còn có một vài người đàn ông khác, rõ ràng trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, nhưng ngoài mặt thì vẫn duy trì trạng thái vững như núi Thái Sơn, trên mặt cũng không bộc lộ ra cảm xúc gì. Bởi vì bọn họ là những người đến sớm thấy được một màn kinh thiên động địa kia, biết được cậu chủ nhà họ Hạ đã “chấm" Lâm Khiết Vy rồi mà bọn họ thì không muốn đắc tội với cậu chủ nhà họ Hạ, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cố gắng dồn sự chú ý vào nghi lễ đính hôn mà thôi.
Trên mặt Lâm Khiết Vy cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, từ bé đến lớn cô vẫn luôn là đối tượng theo đuổi của các chàng trai, vì thế nên cô cũng đã quen với việc bản thân bị bàn tán hay đánh giá rồi. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ rằng không biết bao giờ mới có thể kết thúc cái việc diễu hành trước mắt khách khứa này đây. Lát nữa khi nghi lễ xong xuôi rồi cô sẽ tìm một cái lý do hoàn hảo mà rời khỏi đây.
Hạ Dịch Sâm sau khi đã chà tay đến bốn năm lần, quay lại sảnh thì lập tức nhìn thấy Lâm Khiết Vy vô cùng xinh đẹp đang đi lên sân khấu. Trong lúc nhất thời anh ta ngắm cô đến ngẩn người, lập tức đứng tại chỗ, nghiêng người dựa vào cột, ánh mắt sâu thăm thẳm hoàn toàn không có ý định dịch khỏi người Lâm Khiết Vy. Ông trời ơi, nếu ông có rủ lòng thương thì hãy để anh ta lấy được cô gái này về nhà đi, anh ta thề sẽ coi cô như bảo bối mà nâng niu, sẽ yêu thương trân trọng cả đời.
Hôn thế và hôn phu từng người đều bước lên phát biểu vài lời cảm ơn, nói mấy câu cảm động sến súa rồi trao nhau nhẫn đính hôn. Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ. Bên dưới sân khấu cũng vì để phối hợp với tình hình trên sân khấu mà vỗ tay nhiệt tình chúc phúc. Tất cả những nghi lễ cơ bản đã sắp sửa hoàn thành rồi, vị phù dâu Lâm Khiết Vy này cũng coi như là đã phát huy hết tác dụng, cô chuẩn bị xoay người đi xuống sân khấu thì đột nhiên nghe được một giọng nói non nớt ngây thơ.
"Me oi! Me!"
Ngay sau đó, trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, một cậu bé trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu chạy tới, giang rộng hai tay, vừa gọi vừa chạy lên sân khấu, nhào thẳng về phía Lâm Khiết Vy. Ngay sau đó thì ôm chặt chân của cô, nâng lên khuôn mặt nho nhỏ tinh xảo, lanh lảnh gọi: “Mẹ! Mẹ ơi! Sao mẹ lại không cần con nữa? Sao mẹ lại bỏ rơi con thế?"
Toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy vô cùng chấn động! Những người làm phù dâu đều là những người
chưa lập gia đình. Nhưng Lâm Khiết Vy chưa lập gia đình thì sao lại có đứa con trai lớn như vậy chứ? Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn cậu bé dưới chân, suýt chút thì tức phát ngất. Thằng nhóc này không phải là thằng nhóc thối tha còn vu oan cho cô lúc
sáng hay sao? Hình như tên là Trương Đại Phúc phải không nhỉ?
Hạ Dịch Sâm là vị khách có thân phận cao nhất trong ngày hôm nay, cho nên hiển nhiên anh ta được Tạ Xuân Sơn ân cần mời ngồi lên bàn khách quý ngay gần phía sân khấu. Hạ Dịch Sâm từ đầu bữa tiệc vẫn luôn mỉm cười, vô cùng mong chờ mà nhìn về phía sân khấu. Một chút nữa thôi, Lâm Khiết Vy với thân phận là phù dâu cũng sẽ bước lên sân khấu.
Tiếng nhạc du dương vang lên, người chủ trì nghi lễ cũng bước lên sân khấu nói những câu mở đầu đầy ngôn tình, mấy câu chúc phúc tốt đẹp gì đó, thông qua loa phóng thanh truyền khắp ngóc ngách bên trong sảnh.
Hạ Dịch Sâm nghe được những lời này, ánh mắt trở nên mơ màng, khóe môi hơi cong lên, không nhịn được mà tưởng tượng một ngày nào đó trong tương lai, anh ta và Lâm Khiết Vy cũng sẽ trở thành vai chính trong buổi lễ như thế này, được tất cả các bạn bè thân thích cùng nhau tặng lời chúc phúc.
Nếu thật sự có một ngày như thế, anh ta cũng không thể tưởng tượng được cô gái anh ta yêu nhất sẽ đẹp như thế nào, có phải thời điểm ấy sẽ là giây phút đẹp đẽ, hạnh phúc nhất một đời này của anh ta, ngay tại chỗ vậy.
Anh ta nhất định phải tặng cho Lâm Khiết Vy một hôn lễ sang trọng nhất, tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất. Phải để cô khoác lên mình bộ váy cưới mỹ lệ nhất, đưa cô đi tận hưởng một tuần trăng mật lãng mạn nhất và mỗi đêm đều dâng tặng tình cảm mãnh liệt nhất cho cô.
Kim Ngọc ngồi ở bàn bên cạnh vẫn luôn nhìn lén Hạ Dịch Sâm. Hôm nay chỉ vì muốn có được một màn xuất hiện kinh diễm toàn trường mà cô ta đã phải cất công tìm một chuyên viên trang điểm, vất vả một lúc lâu cuối cùng thành ra lại tới muộn, cũng bỏ lỡ mất cảnh tượng Hạ Dịch Sâm đứng trước mặt mọi người mà thừa nhận bản thân đang theo đuổi Lâm Khiết Vy.
Đến lúc ngồi vào chỗ, đồng nghiệp xung quanh mới mồm năm miệng mười, vừa miêu tả vừa nói cái cảnh tượng thiên kinh động địa vừa mới phát sinh cho cô ta, khiến cô ta tức điên người. xấu
Hạ Dịch Sâm là của cô ta! Rốt cuộc Lâm Khiết Vy đã bày ra thủ đoạn gì, thế mà lại có thể mê hoặc một vị bác sĩ ưu tú như bác sĩ Sâm đến thần hồn điên đảo như vậy chứ! Bác sĩ Sâm khẳng định đã bị bộ dạng ngây thơ của Lâm Khiết Vy lừa rồi, đợi tương lai anh ta thấy được bộ mặt xấu xa, vô sỉ lại còn ngu ngốc của Lâm Khiết Vy thì chắc chắn bác sĩ Sâm sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đúng vậy, bác sĩ Sâm chỉ tạm thời bị mê hoặc mà thôi, cô ta vẫn còn có cơ hội. Hơn nữa hôm nay bác sĩ Sâm còn chưa thấy gương mặt được cô ta trang điểm tỉ mỉ, nếu như anh ta thấy được chắc chắn sẽ động lòng với cô ta.
Yêu thì phải dũng cảm theo đuổi, cơ hội từ trước đến nay chỉ dành cho những người dám hành động mà thôi. Vừa nghĩ vậy Kim Ngọc lập tức dừng lên, di tới bên cạnh Hạ Dịch Sâm, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh ta, đưa cánh tay đeo vài cái lắc bạc lên chống cầm, bày ra bộ dáng mim cười mê người, on én nói: “Bác sĩ Sâm, anh tới từ bao giờ vậy? Nếu biết bác sĩ Sâm cũng tới thì em nhất định sẽ hẹn với bác sĩ, ngồi xe anh cùng nhau đến rồi."
Hạ Dịch Sâm hơi cau mày, nhìn gương mặt bị đắp lên tầng tầng lớp lớp phấn trang điểm đến mức trắng bệch như bột mì thì trong lòng cảm thấy rất phiền phức, nhưng ngại một cái hai người dù gì cũng là đồng nghiệp nên anh ta đành nhàn nhạt mà nói: “Tôi cũng chỉ vừa tới được một lúc thôi."
Nói rồi anh ta lại tiếp tục chăm chú nhìn lên trên sân khấu, không thèm liếc mắt nhìn Kim Ngọc một cái.
Kim Ngọc thấy thế thì lập tức cảm thấy sốt ruột. Cô ta vươn mình lại gần Hạ Dịch Sâm. Ngay lập tức, mùi nước hoa nồng nặc đến gay mũi của cô ta chui vào mũi Hạ Dịch Sâm khiến anh ta bị sặc, ho khan không ngừng.
"Bác sĩ Sâm, thật ra mấy hôm nay em đã định tới tìm anh, nhờ anh khám giúp xem thân thể em có làm sao không. Dạo này em cứ thấy khó thở, cảm thấy không thoải mái lắm, cứ phải thở dốc suốt thôi. Có phải đây là điềm bảo bị bệnh tim không vậy? Ôi là chao, đấy, mới nói xong em đã cảm thấy khó thở rồi! Không tin anh sờ thử đi!"
Dứt lời cô ta đột nhiên vươn tay ra tóm lấy tay của Hạ Dịch Sâm, kéo về phía ngực mình. Hạ Dịch Sâm không ngờ Kim Ngọc sẽ chủ động như thế, sững sờ một chút sau đó cũng không thèm quan tâm cô ta có phải đồng nghiệp của mình nữa hay không, hung dữ rụt tay về, đứng bật dậy.
Tay thì không kéo được, Kim Ngọc lại còn bị phản lực từ cú giật tay lại của Hạ Dịch Sâm khiến cho cô ta suýt thì ngã ngửa ra khỏi ghế. Vất vả lắm mới ổn định lại được, lại phát hiện gương mặt Hạ Dịch Sâm âm trầm. Đôi mắt bình thường vẫn luôn dịu dàng hòa nhã lại đang lạnh căm căm mà trừng mắt nhìn cô ta, quả thực vô cùng đáng sợ.
"Bác sĩ Sâm.”
"Bác sĩ Ngọc, mong cô từ nay về sau nếu không có sự cho phép của tôi thì đừng tùy tiện động vào người tôi. Tôi mắc chứng mẫn cảm”
Hạ Dịch Sâm có chiều cao vượt trội, hơn nữa còn ngồi ở bàn khách quý có vị trí trung tâm, gần với sân khẩu nên khi anh ta bỗng dưng đứng lên đã gây chú ý đến tất cả khách khứa trong buổi tiệc. Kim Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ, nụ cười trên gương mặt cũng trở nên rất gượng gạo.
"Bác sĩ Sâm, thực ra em chỉ..”
"Bác sĩ Ngọc, vị trí của cô không phải ở đây. Cô mau quay lại chỗ ngồi của mình đi” Hạ Dịch Sâm lắc lắc cái tay ban nãy bị cô ta nắm lấy, lạnh lùng nói: “Xin lỗi tôi không tiếp chuyện với cô nữa, tôi cần phải đi rửa tay”
Sau khi nói xong, Hạ Dịch Sâm cũng mặc kệ sắc mặt của Kim Ngọc trở nên khó coi như thế nào, anh ta lập tức quay người bước về phía nhà vệ sinh, Xem ra anh ta thực sự muốn đi rửa tay.
Có người không nhịn được thấp giọng cười nhạo. Nhất quyết muốn kéo tay của người ta, kết quả người ta lập tức đi rửa tay, còn cố ý nói ra rõ ràng. Thật không thể tưởng tượng được anh chàng kia ghét cô ta đến mức nào. Cái cô Kim Ngọc này đúng là tự rước nhục vào thân.
Sắc mặt của Kim Ngọc giống như bảy sắc cầu vồng vậy, xanh đỏ tím vàng, thiên biến vạn hoá. Cô ta giả vờ như mình không thèm để ý, sắc mặt xám xịt quay về chỗ. Sau khi ngồi xuống thì cô ta luôn cúi gắm mặt, trong lúc nhất thời không dám ngẩng đầu lên. Người chủ trì hôn lễ dùng giọng điệu nhiệt tình mời nhân vật chính lên sân khấu. Trong tiếng nhạc du dương, Tạ Nguyên Thần nắm tay Lâm Thúy Lan từng bước đi lên sân khấu, hai phù dâu đi theo phía sau chính là Lâm Khiết Vy và Lâm Phi Diệp.
Ôi chao, cô phù dâu kia thật là xinh đẹp quá đi! Thực sự là một vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người, khiến cho toàn trường đều trở nên lu mờ. Nghe đồn cô là em họ của cô dâu thì phải, thật đúng là không ngờ đến, cô em vợ của Tạ Nguyên Thần lại xinh đẹp như tiên thiên giáng trần! Không biết cô bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai hay chưa đây?
Một vài chàng trai trẻ là khách mời bên dưới sân khấu bắt đầu xôn xao bàn tán, ai nấy đều vươn cổ nhìn chằm chằm vào Lâm Khiết Vy, chỉ hận không thể móc mắt ra dán lên người cô vậy.
Còn có một vài người đàn ông khác, rõ ràng trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, nhưng ngoài mặt thì vẫn duy trì trạng thái vững như núi Thái Sơn, trên mặt cũng không bộc lộ ra cảm xúc gì. Bởi vì bọn họ là những người đến sớm thấy được một màn kinh thiên động địa kia, biết được cậu chủ nhà họ Hạ đã “chấm" Lâm Khiết Vy rồi mà bọn họ thì không muốn đắc tội với cậu chủ nhà họ Hạ, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cố gắng dồn sự chú ý vào nghi lễ đính hôn mà thôi.
Trên mặt Lâm Khiết Vy cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, từ bé đến lớn cô vẫn luôn là đối tượng theo đuổi của các chàng trai, vì thế nên cô cũng đã quen với việc bản thân bị bàn tán hay đánh giá rồi. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ rằng không biết bao giờ mới có thể kết thúc cái việc diễu hành trước mắt khách khứa này đây. Lát nữa khi nghi lễ xong xuôi rồi cô sẽ tìm một cái lý do hoàn hảo mà rời khỏi đây.
Hạ Dịch Sâm sau khi đã chà tay đến bốn năm lần, quay lại sảnh thì lập tức nhìn thấy Lâm Khiết Vy vô cùng xinh đẹp đang đi lên sân khấu. Trong lúc nhất thời anh ta ngắm cô đến ngẩn người, lập tức đứng tại chỗ, nghiêng người dựa vào cột, ánh mắt sâu thăm thẳm hoàn toàn không có ý định dịch khỏi người Lâm Khiết Vy. Ông trời ơi, nếu ông có rủ lòng thương thì hãy để anh ta lấy được cô gái này về nhà đi, anh ta thề sẽ coi cô như bảo bối mà nâng niu, sẽ yêu thương trân trọng cả đời.
Hôn thế và hôn phu từng người đều bước lên phát biểu vài lời cảm ơn, nói mấy câu cảm động sến súa rồi trao nhau nhẫn đính hôn. Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ. Bên dưới sân khấu cũng vì để phối hợp với tình hình trên sân khấu mà vỗ tay nhiệt tình chúc phúc. Tất cả những nghi lễ cơ bản đã sắp sửa hoàn thành rồi, vị phù dâu Lâm Khiết Vy này cũng coi như là đã phát huy hết tác dụng, cô chuẩn bị xoay người đi xuống sân khấu thì đột nhiên nghe được một giọng nói non nớt ngây thơ.
"Me oi! Me!"
Ngay sau đó, trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, một cậu bé trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu chạy tới, giang rộng hai tay, vừa gọi vừa chạy lên sân khấu, nhào thẳng về phía Lâm Khiết Vy. Ngay sau đó thì ôm chặt chân của cô, nâng lên khuôn mặt nho nhỏ tinh xảo, lanh lảnh gọi: “Mẹ! Mẹ ơi! Sao mẹ lại không cần con nữa? Sao mẹ lại bỏ rơi con thế?"
Toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy vô cùng chấn động! Những người làm phù dâu đều là những người
chưa lập gia đình. Nhưng Lâm Khiết Vy chưa lập gia đình thì sao lại có đứa con trai lớn như vậy chứ? Lâm Khiết Vy cúi đầu nhìn cậu bé dưới chân, suýt chút thì tức phát ngất. Thằng nhóc này không phải là thằng nhóc thối tha còn vu oan cho cô lúc
sáng hay sao? Hình như tên là Trương Đại Phúc phải không nhỉ?
/402
|