Cô kiên quyết không thể cởi sạch đi vào, chuyện mất mặt như thế, đánh chết cô cô cũng không làm! Thôi, cùng lắm là cô không xuống xe, ở trên ô tô một đêm là được. Vừa mới duỗi chân tay, làm ra tư thế sẽ ngủ trên xe một đêm, thì nghe tài xế chất phác nói: “Cô Vy, mời cô nhanh xuống xe.”
"Tôi không xuống! Mang theo tôi và xe cùng đến gara đi” Gương mặt nhỏ nhắn nâng lên, vô cùng có khí khái anh hùng.
Không ngờ...
"Thực xin lỗi cô Vy, tôi mới nhận được tin của anh Kiêu, nếu bây giờ cô không xuống xe, tôi chỉ có thể ném cô xuống xe rồi”
Lâm Khiết Vy trợn to mắt, khóe miệng giật giật. Mạc Lâm Kiêu anh giỏi lắm! Não của anh đều dùng để tính kế tôi có phải không? Anh ngay cả đường lui của tôi đều đã nghĩ tới! Xem như anh lợi hại!
Lâm Khiết Vy run rẩy xuống xe dưới ánh mắt như hổ rình mồi của tài xế. Bởi vì không còn sức, thiếu chút nữa là cô ngã xuống đất, mà chiếc xe ô tô kia tại lúc chân cô chạm đất, lập tức vì một tiếng lái đi như né tránh ma quỷ.
Mười giờ rưỡi đêm đầu hạ, còn vô cùng lạnh lẽo. Một cơn gió đêm thổi qua, Lâm Khiết Vy không khỏi run lấy bẩy.
Bác Trần đi từ trong biệt thự ra, cười tít mắt hỏi: "Oa, cô Vy, sao cô còn chưa đi vào, bên ngoài sắp nổi gió, dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có không khí lạnh, còn mưa nữa, ngày mai nhiệt độ sẽ giảm thấp”
Lâm Khiết Vy vốn cảm thấy hơi lạnh, nghe bác Trần nói như vậy, toàn thân lập tức run lẩy bẩy, khổ sở theo sát bác Trần đáng thương nói: "Bác Trần, có thể làm phiền bác đến phòng ngủ của tôi lấy một chiếc áo khoác rộng rãi được không? Anh Kiêu không cho tôi mặc chiếc váy này đi vào, mà bây giờ tôi không có quần áo để thay”
Bác Trần khéo hiểu lòng người như vậy, còn tốt bụng như thế, nhất định sẽ giúp cô.
Bác Trần vẫn cười tít mắt như cũ, cho dù là ai đều không thấy được chút giảo hoạt lướt qua trong mắt ông: "Ồ... Là vậy sao, hóa ra cô Vy đang chơi trò chơi với cậu Kiêu, vậy tôi không quấy rầy nữa, hai người trẻ tuổi tinh lực thịnh vượng, còn có thể chịu được, tôi thì không được, già rồi, nên nghỉ ngơi thôi. Cô Vy, ngủ ngon nhé."
"Bác Trần..” Lâm Khiết Vy nhìn bóng lưng bác Trần, không nhịn được muốn khóc. Chơi trò chơi gì chứ, cô đâu có tâm trạng và lá gan chó, mà dám chơi trò chơi với Mạc Lâm Kiêu! Đây rõ ràng là Mạc Lâm Kiêu chơi một mình, là anh đang đùa cô mà!
Mệt mỏi quá, toàn thân không còn sức, rất muốn nằm trên cái đệm, thoải mái dễ chịu giang tay, trước mắt không có bất cứ thứ gì tốt hơn cái đệm trong phòng ngủ của cô. Lâm Khiết Vy đứng đã không đứng nổi đáng thương tội nghiệp nhìn mọi nơi, cuối cùng thấy được bộ quần áo của cô. Nhưng đáng thương thay, chúng nó đã bị ông chủ bao nuôi nhẫn tâm ném vào trong ao suối phun.
Mạc Lâm Kiêu đi vào biệt thự, rửa tay, tiêu độc, thay quần áo, nhận lấy trà làm ấm dạ dày người giúp việc đưa tới, ung dung ngồi trên ghế số pha trong phòng khách, đặt đôi chân dài thẳng tắp lên trên bàn trà, chậm rãi phẩm trà. Trần Kiệt đi theo vào, gương mặt nhăn lại, thường nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, giống như có lời gì đó muốn nói.
Đôi mắt như mắt chim ưng của Mạc Lâm Kiêu nheo lại, liếc nhìn bên ngoài biệt thự, gương mặt tuấn tú âm trầm. Trần Kiệt biết rõ lúc này không nên quấy rầy Mạc
Lâm Kiêu, vừa nhìn Mạc Lâm Kiêu đang suy nghĩ gì
đó, anh ta không thể nhịn được nữa, mở miệng thăm dò: "Anh Kiêu...”
"Không muốn nghe, cút."
Mạc Lâm Kiêu lãnh khốc oán hận lại một câu, khóe mắt không nhìn anh ta một cái.
Trần Kiệt nhăn mặt, chuẩn bị ra ngoài, nhưng không nhịn được xoay người nhanh chóng nói: “Anh Kiêu, cho dù anh tức giận, nhưng tôi vẫn phải nói! Anh nói xem vì sao anh thích người phụ nữ họ Lâm kia như vậy? Ban đầu anh không như thế mà!”
Nhìn người phụ nữ họ Lâm kia động một tí là được anh Kiêu gần gũi đủ kiểu, anh ta không nhịn được bực bội, trong lòng nghĩ chính là, cầu xin anh Kiêu khôi phục về như ban đầu!
Mạc Lâm Kiêu không vui liếc mắt nhìn Trần Kiệt một cái: “Ai nói tôi thích cô ta hả?”
"Không thích sao anh để ý cô ta như vậy, vì cô ta, còn tự mình đến khách sạn Hải Châu một chuyển, còn đốt xe của tên họ Hạ kia” Còn không thừa nhận, chẳng lẽ những chuyện này đều không phải là biểu hiện anh Kiêu tranh giành tình nhân?
Trong đáy mắt Mạc Lâm Kiêu lóe qua chút tà tứ, cười mà như không cười nói: "Cô ấy là thuốc giải của tôi, tôi không ăn cô ấy, thì ăn ai giải độc? Một đồ vật tôi mua, rảnh rỗi không có việc gì làm, vì sao không thể chơi đùa? Đời này tôi sẽ không thực sự có tình cảm với bất cứ người phụ nữ nào! Nhưng mà đồ vật của tôi, quyết không cho phép người khác tranh chấp! Hai chuyện này khác nhau, cả ngày anh đều ăn dấm chua, chẳng lẽ là ghen tị?”
Sau khi nói xong lời cuối cùng, rõ ràng là mang theo châm chọc, Trần Kiệt đỏ mặt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Anh Kiêu đúng là nói lời ác độc, anh ta ghen tị khi nào? Nói anh ta ghen tị giống như tiểu thiếp ấy, phi, tiểu thiếp cái rắm.
"Nhưng hôm nay anh vì cứu cô ta, đã để lộ bí mật anh có võ công.”
Bí mật này đã che giấu lâu như thế, không nghĩ tới có một ngày lại bị hủy trên người Lâm Khiết Vy. Nếu cô không ngốc tới mức rơi từ trên tầng ba xuống, anh Kiêu sẽ không tự mình cứu cô. Nói đến là cùng, người phụ nữ họ Lâm kia là tai họa siêu cấp lớn.
Mạc Lâm Kiêu sợ run lên, trong đôi mắt lóe lên chút thoải mái: “Chỉ là khiến kẻ địch biết được tôi càng khó đối phó mà thôi, không có gì đáng ngại”
"Nói ra thì rất nhẹ nhàng, vì một người phụ nữ, sau này anh sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa.” Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, có không biết bao nhiêu người ngầm tính kế với anh Kiêu, hiện giờ biết anh mang võ nghệ, chắc chắn sẽ tăng độ khó ám sát lên, vốn dùng súng, sau này sẽ thăng thành bom.
"Vậy anh cảm thấy tôi nên không quan tâm thuốc giải duy nhất, để mặc cô ấy ngã chết, sau đó lúc tôi phát độc, Nam Cung Hào không có biện pháp, tôi chỉ có thể đợi chết sao?”
Bùm, Trần Kiệt bị những lời này làm cho á khẩu không trả lời được.
Cho nên nói, hôm nay anh Kiêu tự mình ra tay cứu Lâm Khiết Vy, thực ra không phải thích cô cỡ nào, mà vừa vặn vì cô là thuốc giải duy nhất sao?
Phân tích như vậy, tâm trạng của Trần Kiệt trở nên tốt hơn, ha ha, nói như vậy, năm cô gái xinh đẹp mà anh ta tìm có cơ hội rồi! Anh ta phải lập tức đi tìm Nam Cung Hào bàn bạc một chút, làm thế nào để năm cô gái kia thành công hấp dẫn sự chú ý của anh Kiều.
Trần Kiệt đang định đi tới chỗ Nam Cung Hào, lại nghe Mạc Lâm Kiêu ở phía sau dặn dò: “Tối nay tất cả vệ sĩ trực đêm quanh biệt thự đều rút đi, trong vòng hai tiếng bất cứ kẻ nào cũng không được phép xuất hiện quanh biệt thự. Bao gồm người giúp việc, còn có anh và Nam Cung Hào”
Trần Kiệt kinh ngạc: “Vì sao?”
Biểu cảm của Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt, xua tay: "Ngay cả camera theo dõi ở phía trước biệt thự cũng đều tắt đi.”
“Hả?” Trần Kiệt càng thêm kinh hãi, còn muốn hỏi vì sao, thì thấy Mạc Lâm Kiêu đã bực bội nhắm mắt lại, rõ ràng là không muốn nói thêm một câu với anh ta, anh ta chỉ có thể mang vẻ mặt mờ mịt đi truyền đạt mệnh lệnh rồi.
Một tay của Mạc Lâm Kiêu để trên trán, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nhỡ đâu cô nhóc ngu ngốc kia thực sự cởi váy, anh quyết không thể để người thứ hai nhìn thấy bộ dạng hoàn mỹ của cô.
"Tôi không xuống! Mang theo tôi và xe cùng đến gara đi” Gương mặt nhỏ nhắn nâng lên, vô cùng có khí khái anh hùng.
Không ngờ...
"Thực xin lỗi cô Vy, tôi mới nhận được tin của anh Kiêu, nếu bây giờ cô không xuống xe, tôi chỉ có thể ném cô xuống xe rồi”
Lâm Khiết Vy trợn to mắt, khóe miệng giật giật. Mạc Lâm Kiêu anh giỏi lắm! Não của anh đều dùng để tính kế tôi có phải không? Anh ngay cả đường lui của tôi đều đã nghĩ tới! Xem như anh lợi hại!
Lâm Khiết Vy run rẩy xuống xe dưới ánh mắt như hổ rình mồi của tài xế. Bởi vì không còn sức, thiếu chút nữa là cô ngã xuống đất, mà chiếc xe ô tô kia tại lúc chân cô chạm đất, lập tức vì một tiếng lái đi như né tránh ma quỷ.
Mười giờ rưỡi đêm đầu hạ, còn vô cùng lạnh lẽo. Một cơn gió đêm thổi qua, Lâm Khiết Vy không khỏi run lấy bẩy.
Bác Trần đi từ trong biệt thự ra, cười tít mắt hỏi: "Oa, cô Vy, sao cô còn chưa đi vào, bên ngoài sắp nổi gió, dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có không khí lạnh, còn mưa nữa, ngày mai nhiệt độ sẽ giảm thấp”
Lâm Khiết Vy vốn cảm thấy hơi lạnh, nghe bác Trần nói như vậy, toàn thân lập tức run lẩy bẩy, khổ sở theo sát bác Trần đáng thương nói: "Bác Trần, có thể làm phiền bác đến phòng ngủ của tôi lấy một chiếc áo khoác rộng rãi được không? Anh Kiêu không cho tôi mặc chiếc váy này đi vào, mà bây giờ tôi không có quần áo để thay”
Bác Trần khéo hiểu lòng người như vậy, còn tốt bụng như thế, nhất định sẽ giúp cô.
Bác Trần vẫn cười tít mắt như cũ, cho dù là ai đều không thấy được chút giảo hoạt lướt qua trong mắt ông: "Ồ... Là vậy sao, hóa ra cô Vy đang chơi trò chơi với cậu Kiêu, vậy tôi không quấy rầy nữa, hai người trẻ tuổi tinh lực thịnh vượng, còn có thể chịu được, tôi thì không được, già rồi, nên nghỉ ngơi thôi. Cô Vy, ngủ ngon nhé."
"Bác Trần..” Lâm Khiết Vy nhìn bóng lưng bác Trần, không nhịn được muốn khóc. Chơi trò chơi gì chứ, cô đâu có tâm trạng và lá gan chó, mà dám chơi trò chơi với Mạc Lâm Kiêu! Đây rõ ràng là Mạc Lâm Kiêu chơi một mình, là anh đang đùa cô mà!
Mệt mỏi quá, toàn thân không còn sức, rất muốn nằm trên cái đệm, thoải mái dễ chịu giang tay, trước mắt không có bất cứ thứ gì tốt hơn cái đệm trong phòng ngủ của cô. Lâm Khiết Vy đứng đã không đứng nổi đáng thương tội nghiệp nhìn mọi nơi, cuối cùng thấy được bộ quần áo của cô. Nhưng đáng thương thay, chúng nó đã bị ông chủ bao nuôi nhẫn tâm ném vào trong ao suối phun.
Mạc Lâm Kiêu đi vào biệt thự, rửa tay, tiêu độc, thay quần áo, nhận lấy trà làm ấm dạ dày người giúp việc đưa tới, ung dung ngồi trên ghế số pha trong phòng khách, đặt đôi chân dài thẳng tắp lên trên bàn trà, chậm rãi phẩm trà. Trần Kiệt đi theo vào, gương mặt nhăn lại, thường nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, giống như có lời gì đó muốn nói.
Đôi mắt như mắt chim ưng của Mạc Lâm Kiêu nheo lại, liếc nhìn bên ngoài biệt thự, gương mặt tuấn tú âm trầm. Trần Kiệt biết rõ lúc này không nên quấy rầy Mạc
Lâm Kiêu, vừa nhìn Mạc Lâm Kiêu đang suy nghĩ gì
đó, anh ta không thể nhịn được nữa, mở miệng thăm dò: "Anh Kiêu...”
"Không muốn nghe, cút."
Mạc Lâm Kiêu lãnh khốc oán hận lại một câu, khóe mắt không nhìn anh ta một cái.
Trần Kiệt nhăn mặt, chuẩn bị ra ngoài, nhưng không nhịn được xoay người nhanh chóng nói: “Anh Kiêu, cho dù anh tức giận, nhưng tôi vẫn phải nói! Anh nói xem vì sao anh thích người phụ nữ họ Lâm kia như vậy? Ban đầu anh không như thế mà!”
Nhìn người phụ nữ họ Lâm kia động một tí là được anh Kiêu gần gũi đủ kiểu, anh ta không nhịn được bực bội, trong lòng nghĩ chính là, cầu xin anh Kiêu khôi phục về như ban đầu!
Mạc Lâm Kiêu không vui liếc mắt nhìn Trần Kiệt một cái: “Ai nói tôi thích cô ta hả?”
"Không thích sao anh để ý cô ta như vậy, vì cô ta, còn tự mình đến khách sạn Hải Châu một chuyển, còn đốt xe của tên họ Hạ kia” Còn không thừa nhận, chẳng lẽ những chuyện này đều không phải là biểu hiện anh Kiêu tranh giành tình nhân?
Trong đáy mắt Mạc Lâm Kiêu lóe qua chút tà tứ, cười mà như không cười nói: "Cô ấy là thuốc giải của tôi, tôi không ăn cô ấy, thì ăn ai giải độc? Một đồ vật tôi mua, rảnh rỗi không có việc gì làm, vì sao không thể chơi đùa? Đời này tôi sẽ không thực sự có tình cảm với bất cứ người phụ nữ nào! Nhưng mà đồ vật của tôi, quyết không cho phép người khác tranh chấp! Hai chuyện này khác nhau, cả ngày anh đều ăn dấm chua, chẳng lẽ là ghen tị?”
Sau khi nói xong lời cuối cùng, rõ ràng là mang theo châm chọc, Trần Kiệt đỏ mặt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Anh Kiêu đúng là nói lời ác độc, anh ta ghen tị khi nào? Nói anh ta ghen tị giống như tiểu thiếp ấy, phi, tiểu thiếp cái rắm.
"Nhưng hôm nay anh vì cứu cô ta, đã để lộ bí mật anh có võ công.”
Bí mật này đã che giấu lâu như thế, không nghĩ tới có một ngày lại bị hủy trên người Lâm Khiết Vy. Nếu cô không ngốc tới mức rơi từ trên tầng ba xuống, anh Kiêu sẽ không tự mình cứu cô. Nói đến là cùng, người phụ nữ họ Lâm kia là tai họa siêu cấp lớn.
Mạc Lâm Kiêu sợ run lên, trong đôi mắt lóe lên chút thoải mái: “Chỉ là khiến kẻ địch biết được tôi càng khó đối phó mà thôi, không có gì đáng ngại”
"Nói ra thì rất nhẹ nhàng, vì một người phụ nữ, sau này anh sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa.” Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, có không biết bao nhiêu người ngầm tính kế với anh Kiêu, hiện giờ biết anh mang võ nghệ, chắc chắn sẽ tăng độ khó ám sát lên, vốn dùng súng, sau này sẽ thăng thành bom.
"Vậy anh cảm thấy tôi nên không quan tâm thuốc giải duy nhất, để mặc cô ấy ngã chết, sau đó lúc tôi phát độc, Nam Cung Hào không có biện pháp, tôi chỉ có thể đợi chết sao?”
Bùm, Trần Kiệt bị những lời này làm cho á khẩu không trả lời được.
Cho nên nói, hôm nay anh Kiêu tự mình ra tay cứu Lâm Khiết Vy, thực ra không phải thích cô cỡ nào, mà vừa vặn vì cô là thuốc giải duy nhất sao?
Phân tích như vậy, tâm trạng của Trần Kiệt trở nên tốt hơn, ha ha, nói như vậy, năm cô gái xinh đẹp mà anh ta tìm có cơ hội rồi! Anh ta phải lập tức đi tìm Nam Cung Hào bàn bạc một chút, làm thế nào để năm cô gái kia thành công hấp dẫn sự chú ý của anh Kiều.
Trần Kiệt đang định đi tới chỗ Nam Cung Hào, lại nghe Mạc Lâm Kiêu ở phía sau dặn dò: “Tối nay tất cả vệ sĩ trực đêm quanh biệt thự đều rút đi, trong vòng hai tiếng bất cứ kẻ nào cũng không được phép xuất hiện quanh biệt thự. Bao gồm người giúp việc, còn có anh và Nam Cung Hào”
Trần Kiệt kinh ngạc: “Vì sao?”
Biểu cảm của Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt, xua tay: "Ngay cả camera theo dõi ở phía trước biệt thự cũng đều tắt đi.”
“Hả?” Trần Kiệt càng thêm kinh hãi, còn muốn hỏi vì sao, thì thấy Mạc Lâm Kiêu đã bực bội nhắm mắt lại, rõ ràng là không muốn nói thêm một câu với anh ta, anh ta chỉ có thể mang vẻ mặt mờ mịt đi truyền đạt mệnh lệnh rồi.
Một tay của Mạc Lâm Kiêu để trên trán, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nhỡ đâu cô nhóc ngu ngốc kia thực sự cởi váy, anh quyết không thể để người thứ hai nhìn thấy bộ dạng hoàn mỹ của cô.
/402
|