Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 27 - Anh ấy không nỡ

/402


Trần Kiệt hỏi: "Cậu có ý gì?"

“Ý là, cơ thể của cô ta vốn dĩ có dược tính, chỗ thuốc ấy vừa hay có thể hoàn toàn chống lại độc tố trong cơ thể của anh Kiêu." Nam Cung Hào lau mồ 7 hôi rồi nói tiếp: " Chỉ cần nhiều thêm một phần cũng không được, thiếu đi một phần cũng không được! Thật không ngờ trên thế giới này còn có thể xảy ra sự việc kỳ diệu đến vậy."

Trần Kiệt nghe Nam Cung Hào nói mà giống như đang nghe truyện cổ tích, anh ta không dám tin tưởng mà hỏi lại: “Nói như vậy, có phải là sau này để anh Kiêu ngủ với cô ta mỗi ngày, trong tương lai có thể giải sạch độc tố trong người, đúng không?"

Nam Cung Hào chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi mới do dự đáp: “Chuyện này cũng không chắc chắn. Chỉ sợ người phụ nữ kia tiếp xúc với những vật gây ảnh hưởng đến tố chất của cơ thể ở bên ngoài, chỉ một chút ảnh hưởng thôi cũng làm mất đi khả năng giải độc."

Trần Kiệt gấp gáp nói: "Chuyện này không phải quá đơn giản sao! Để cô ta không tiếp xúc là được!"

"Như vậy, chỉ còn cách để cô ta ở lại đây, mỗi ngày ăn uống sinh hoạt theo tiêu chuẩn có sẵn, không được để cô ta ra ngoài tiếp xúc với bất kì ai, bất kỳ thứ gì.” Nam Cung Hào bắt đầu tính toán ở trong đầu.

Trần Kiệt nghe xong liền vỗ tay nói: "Cứ như vậy đi! Từ ngày mai tôi sẽ không cho cô ta ra ngoài nữa."

Ở trong lòng Trần Kiệt và Nam Cung Hào, không có một ai quan trọng bằng Mạc Lâm Kiêu, tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều phải dựa trên sức khỏe của Mạc Lâm Kiêu mà suy xét.

Mạc Lâm Kiêu là ông chủ của Trần Kiệt và Nam Cung Hào, cũng là người mà bọn họ quý trọng nhất.

Năm năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho cơ thể Mạc Lâm

Kiêu đột nhiên xuất hiện một loại kỳ độc, chất độc này có dược tính rất mạnh, người trúng độc khi phát bệnh thì đầu óc sẽ đau đớn thống khổ muốn chết, nếu không nhờ có Nam Cung Hào ở bên cạnh dùng y thuật xuất sắc của mình kiềm hãm độc tính, thì có lẽ Mạc Lâm Kiêu đã sớm phải đi chầu Diêm Vương rồi.

Nhà họ Mộ phải dốc hết toàn bộ tài lực, tận dụng toàn bộ thành tựu khoa

học y thuật ở tuyến đầu mới miễn cưỡng kéo dài mạng sống của Mạc Lâm Kiêu, mãi cho đến ngày hôm nay, bọn họ giống như đang đi trên lớp băng mỏng, bất cứ lúc nào băng cũng có thể vỡ, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có nguy cơ bị dìm xuống dòng nước lạnh lẽo.

Có nhiều lúc phải đối diện với tình huống nguy cấp, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ khiến bản thân toát mồ hôi hột, trong lòng run rẩy sợ hãi.

Bây giờ Lâm Khiết Vy đột nhiên xuất hiện, khiến cho Trần Kiệt và Nam Cung Hào không ngừng cảm tạ trời đất. Đừng nói đến chuyện không cho Lâm Khiết Vy ra ngoài, kể cả có phải trói nhốt cô ấy lại, hai người cũng làm. Chỉ cần có thể giúp ông chủ giải độc, bọn họ cũng cảm thấy chẳng sao cả.



Đây chính là suy nghĩ của Trần Kiệt và Nam Cung Hào, không hề quan tâm đến đúng sai phải trái.

Hai người kẻ tung người hứng mỗi người một câu, thảo luận sôi nổi mà không để ý đến Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn im lặng ở bên cạnh. Nói mãi cho tới khi miệng lưỡi khô rát, Trần Kiệt và Nam Cung Hào mới nhận ra ông chủ của mình nãy giờ chẳng nói câu gì, mặt mày cứ lạnh tanh không để ý đến ai.

Trần Kiệt cầm chén nước trên bàn uống một hơi cạn sạch, hai mắt sáng lấp lánh: “Anh Kiêu, anh nói xem. Bắt đầu từ sáng ngày mai chúng ta liền để người phụ nữ kia ở trong nhà, không cho phép ra ngoài, bất cứ lúc nào anh cũng có thể sử dụng." Mạc Lâm Kiêu đặt tập tài liệu kia xuống bàn, mặt lạnh tanh nói: “Tôi cảm thấy không được."

"Hå?" Trần Kiệt kích động há hốc mồm kinh ngạc.

Lão hồ ly Nam Cung Hào không vội lên tiếng, chỉ im lặng quan sát Mạc

Lâm Kiêu.

Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn hai người một chút rồi giải thích: "Cô ta là người do Mạc Lâm Dương phái tới, tôi không muốn quá ỷ lại vào cô ta. Hơn nữa cậu nói cơ thể cô ta có thể giải độc, câu chuyện cười này quả thật không buồn cười chút nào." Nam Cung Hào vỗ vỗ tập tài liệu trên bàn: “Anh Kiêu, anh đừng có không tin, số liệu trong này có thể chứng minh tất cả. Cô ta thật sự là thuốc giải của anh."

"Cho dù đó có là sự thật thì tôi cũng muốn mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không muốn ép buộc ai cả. Nam Cung Hào, cậu đừng có ỷ vào chuyện này mà lười biếng, nghiên cứu thuốc giải vẫn là nhiệm vụ của cậu đấy. Thí nghiệm đã làm xong, ngày mai chuyển máy móc đi, còn cậu, mau cút về ổ chó của mình đi."

Mạc Lâm Kiêu nói xong cũng không chờ hai người kia phản đối liền đứng dậy, xoay người đi lên lầu nghỉ ngơi.

Chú Trần đi ra tắt đèn phòng khách, ông nhìn Trần Kiệt và Nam Cung Hào một chút, sau đó không nói gì mà đi luôn.

Trần Kiệt nắm nắm tóc, nôn nóng nói: "Rốt cuộc là anh Kiêu có ý gì vậy? Sao lại không đồng ý để người phụ nữ kia ở nhà chứ?"

Nam Cung Hào ngước đầu lên nhìn căn phòng trên lầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là không nỡ."

"Cái gì?" Trần Kiệt giống như nghe được chuyện gì đó đáng sợ lắm, anh trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Hào, sau đó dùng sức chớp chớp mấy lần.

"Anh nhỏ tiếng thôi, mọi người đều đang ngủ đấy." Nam Cung Hào giật giật tay áo của Trần Kiệt, sau đó anh ta áp sát người lại và thấp giọng nói: "Theo tôi thấy, chắc chắn anh ấy đang quan tâm người phụ nữ kia. Chuyện này từ xưa đến nay chưa từng xảy ra. Chắc là do cô ta là người phụ nữ đầu tiên của ông chủ. Lệnh của ông chủ tạm thời không nên vi phạm, chúng ta cứ quan sát đã. Nếu thật sự không ổn thì chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu là được."



Trần Kiệt gật đầu tán thành: "Ngủ rồi và chưa ngủ, quả nhiên có sự khác biệt."

Nam Cung Hào nghe xong thì cười gập cả bụng: "Thế nào, hay là tôi cũng ngủ với anh một đêm, sau đó địa vị của anh ở trong lòng tôi cũng sẽ khác. Thử không?"

"Thử cái đầu nhà cậu ấy! Ông đây là đối tượng mà cậu có thể vọng tưởng sao?" Trần Kiệt trừng mắt nhìn Nam Cung Hào, tay giơ nắm đấm uy hiếp, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

Nam Cung Hào cười vui vẻ nhìn theo bóng lưng Trần Kiệt, Trần Kiệt vừa đi khuất thì anh ta liền thu lại nụ cười, ánh mắt chuyển sang nhìn căn phòng trên tầng hai, là phòng của Lâm Khiết Vy, trong miệng làu bàu: "Quả nhiên có chút thủ đoạn, đúng là vẫn nên đề phòng cô."

Hai giờ sáng, không gian chìm trong yên trong giấc mộng. h. Van vật đều đang say sưa

Biệt thự Mạc Vũ nằm tĩnh mịch giữa lưng chừng núi và biển. Chỉ có ngọn đèn đêm soi sáng cả khu vực hoa lệ này.

Mạc Lâm Kiêu đang ngủ rất sâu.

Đột nhiên đôi mắt chim ưng mở to, chỉ một tích tắc sau, cơ thể anh bỗng trở nên căng cứng, trong nháy mắt anh liền bật dậy khỏi giường giống như loài diều hâu mạnh mẽ thoát khỏi lưỡi đao đang chém tới, đồng thời đưa tay tóm lấy tay của đối phương, dùng sức bẻ, tiếng xương cốt kêu răng rắc, đối phương quả nhiên không phải kẻ tầm thường, xương cốt dù bị đánh vỡ vẫn không kêu rên tiếng nào, tiếp tục tấn công Mạc Lâm Kiêu, gã dùng cái tay còn lại đâm về phía Mạc Lâm Kiêu. Mạc Lâm Kiêu lập tức phi chân lên đá vào cằm đối phương, cổ ngưoi kia bị đá vẹo ra phía sau, cả người theo hình vòng cung bay lên rồi lập tức ngã xuống đất, nằm bất động trên sàn.

Lại có người từ cửa sổ nhảy vào, trong tay cầm khẩu súng lục có gắn bộ phận giảm thanh, vào thời điểm gã ta bóp cò, Mạc Lâm Kiêu lập tức đá vào taygã, viên đạn chệch hướng bay lên trần nhà. Mạc Lâm Kiêu tiếp tục dùng sức đánh một chương vào ngực đối phương, chỉ nghe thấy tên đó khẽ rên một tiếng, máu từ mũi và miệng không ngừng tuôn ra, gã ta trợn tròn mắt rồi ngã xuống.

Mạc Lâm Kiêu lấy khẩu súng trong ngắn kéo ra, nép mình bên khung cửa sổ quan sát tình hình. Anh phát hiện bên dưới còn có tầm năm sáu người

đang lén lén lút lút, anh liền nhanh chóng ấn chuông báo động trên bàn. Ngay lập tức, tiếng chuông báo động vang lên khắp căn biệt thự, ánh đèn sáng trưng, tất cả các vệ sĩ lập tức tỉnh táo, Trần Kiệt chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót không biết từ đâu chạy ra, tay cầm súng giải quyết nốt mấy tên còn lại.

Mạc Lâm Kiêu vừa khoác thêm áo ngủ, Trần Kiệt đã chạy vào trong phòng, anh ta hoảng hốt hỏi: "Anh Kiêu, không sao chứ?"

Mạc Lâm Kiêu lắc đầu, chỉ chỉ hai người bất tỉnh trên mặt đất rồi dặn dò: "Kiểm tra xem còn sống không, thẩm vấn kỹ càng cho tôi."

Trần Kiệt đi qua kiểm tra, bất đắc dĩ nói: "Anh Kiêu, lần sau có thể ra tay nhẹ nhàng hơn một chút không, hai tên này chắc đã sớm đi gặp tổ tông mất rồi."

Mạc Lâm Kiêu có nội công, cũng có thể xem như thuộc hàng ngũ công phu cao cường, đừng nhìn bên cạnh anh có nhiều vệ vĩ mà cho rằng anh không biết gì, thật ra bản thân Mạc Lâm Kiêu vô cùng lợi hại. Tất cả đám vệ sĩ không có ai đánh lại anh, ngay cả Trần Kiệt từng đoạt vô địch giải quyền anh cũng không phải đối thủ của anh.

/402

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status