Nằm trên giường đọc sách...
Hai người cùng nằm trên một cái giường, cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy.
"Không sao hết, tôi ngồi ở đây đọc cũng được."
"Sẽ bị mỏi cổ.
"Không sao đâu, tôi thường xuyên ngồi đọc sách, cổ sẽ
không bị làm sao hết"
"Ai nói cô, là tôi này, cổ tôi sẽ bị mỏi."
Lâm Khiết Vy: "."
Một người nằm trên giường nghe người khác đọc sách, dáng vẻ không khác gì đang chuẩn bị đi ngủ như anh mà còn sợ cổ bị mỏi sao?
Giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu lộ vẻ hơi mệt mỏi: "Cô ngồi ở trước mặt tôi, đương nhiên tôi sẽ không nhịn được mà hướng ánh mắt về phía cô, giữ nguyên một tư thế sẽ dẫn đến tình trạng mỏi cổ. Nếu không cô nằm ở bên trong, tôi không nhìn được cô, không lâu sau là có thể chìm vào giấc ngủ"
Nghe có vẻ rất thuyết phục.
Lâm Khiết Vy lắc đầu, bây giờ mới nhận ra một vấn đề:
"Khoan, đọc sách cho anh nghe không phải là nhiệm vụ của tôi." Vì sao cô lại phải đọc sách để ru anh ngủ chứ. Mạc Lâm Kiêu nhìn cô với đôi mắt hiện rõ sự u oán, cặp mắt
phượng kia xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng lúc này lại khiến người bị nhìn chắm chăm cảm thấy thương xót: "Vì sao giấc ngủ của tôi không tốt?"
Lâm Khiết Vy khó khăn nói: "Bởi vì anh bị thương"
"Vậy tại sao tôi lại bị thương?"
"... Vì cứu tôi"
Mạc Lâm Kiêu nhìn cô với ánh mắt như thể đang nói rằng "Cho nên tự cô suy nghĩ lý do phải đọc sách đi".
Lâm Khiết Vy bị anh đánh bại, không chỉ không thốt lên bất kỳ lời kêu ca mà còn leo lên giường với nỗi áy náy tràn đầy trong lòng, chấp nhận số phận nằm xuống phía bên trong giường.
Lật bừa các trang sách, tìm một đoạn ngẫu nhiên rồi bắt đầu nhẹ nhàng đọc chậm: "Quyết sách của các nhân viên cao tầng trong công ty khi đưa sản phẩm ra thị trường..."
Má nó chứ, không ngờ lại là một quyển sách tài chính và kinh tế có nội dung tối nghĩa khó hiểu!
Cô lắp ba lắp bắp đọc ngắc ngứ vài dòng, hoàn toàn không biết bản thân đang đọc cái gì. Cô vừa đọc vừa ngây ngẩn cả người, bỗng dưng đột ngột dừng lại, chớp mắt mấy lần.
"Vậy... Chữ này là gì? Cái này đọc như thế nào?"
Lâm Khiết Vy thẹn quá thành giận, nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực của anh mấy cái: "Anh dám cười tôi sao? Tôi không đọc nữa, đi đây."
Mạc Lâm Kiêu từ nãy đến giờ vẫn đang ngửa đầu nhằm mắt, cuối cùng cũng không nín được nữa, thấp giọng cười rộ lên.
Cô vừa định đứng lên, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên vươn tay ấn cô trở về chỗ cũ, thuận tiện nghiêng người quay sang đối mặt với cô, ôm eo cô, đôi mắt nhuộm ý cười nhàn nhạt nhìn thắng vào cô.
"Tôi sai rồi, tôi không nên cười cô.
Lâm Khiết Vy sững sờ.
Đây là lần đầu tiên anh xin lỗi một cách dễ dàng như thế này, nhưng không ngờ lại dịu dàng đến vậy. Nhịp tim của cô đập nhanh quá!
"Không... Không sao đâu"
"Nếu không đổi sang đọc quyển sách khác, được không?" Anh dịu dàng đề nghị.
Trong đầu của Lâm Khiết Vy vang lên tiếng ong ong hồn
loạn, bối rối gật đầu: "Cũng được, đổi sang quyển khác."
Mạc Lâm Kiêu cầm một quyển sách khác nhét vào trong tay cô. Lâm Khiết Vy mở ra, hai má nóng bừng, bắt đầu đọc: "Em yêu anh, giống như.."
Con mẹ nó!
Tại sao lại là thơ tình!
Đọc cái này thật sự quá xấu hổ.
Có thể đổi sang đọc cái khác được không?
Có thể ngừng đọc ngay lúc này được không!
Mạc Lâm Kiêu nhếch mép cười xấu xa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
Còn có thể nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
"Hay là... Đổi sang đọc cái khác nhé." "Vì sao? Đây là một quyển sách bình thường, cô cũng biết tất cả các từ trong đó Đừng có nói câu mang tính chất vũ nhục người khác như vậy chứ.
Lâm Khiết Vy kiên trì tiếp tục đọc, trong lòng bùng cháy cơn giận của sự căm hờn. Mạc Lâm Kiêu chậm rãi nhắm hai mắt, một cánh tay vẫn ôm lấy eo cô như cũ.
Tiếng đọc của Lâm Khiết Vy càng ngày càng nhỏ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng. Bỗng dưng cô không phát ra tiếng động nào nữa, hóa ra đã chìm vào trong giấc ngủ ngot ngào.
Mạc Lâm Kiêu mở to mắt, yên lặng nhìn cô gái đang ngủ say sưa bên cạnh mình. Anh nghiêng người sang chỗ cô, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Sau đó nhằm mắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười hài lòng, ôm chặt người con gái mềm mại vào trong lòng của mình, cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Khi Lâm Khiết Vy tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy hơi bối rối, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang năm trong vòng tay của Mạc Lâm Kiêu, cả người đều nép vào trong lòng anh.
Điều đáng nói ở đây nhất là... Một bàn tay của cô đang đặt ở nơi không nên đặt!
Bàn tay của cô khẽ cựa quậy trong vô thức, lập tức cảm nhận được nơi nào đó trở nên cứng rắn một cách rõ ràng.
Cô sợ tới mức nhanh chóng thu tay về, đang định lặng lẽ trốn đi, không ngờ vừa ngẩng đầu nhìn lên đã phải đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm.
"Ha ha, chào buổi sáng"
Lúc này, bầu không khí không phải chỉ dùng hai từ "Ngượng nghịu" là có thể hình dung nữa rồi.
"Mới sáng sớm mà cô đã có tinh thần đến vậy sao?" Lâm Khiết Vy há hốc mồm: "Tinh... Tinh thần gì cơ?"
Mạc Lâm Kiêu liếc mắt xuống phía dưới của mình một cái: "Đói khát đến thế sao? Cô muốn làm không?"
Toàn thân Lâm Khiết Vy cứng đờ như thể vừa nghe thấy cái gì đó đáng sợ lắm: "Anh đang nói bậy bạ gì vậy, tôi không hề đói khát, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, lúc ngủ tôi không cẩn thận... Anh đừng nghĩ lung tung."
"Tôi đã tỉnh từ sớm rồi."
".. Thì sao?"
"Cô đừng nghĩ rằng có thể nói dối tôi, trong lòng rõ ràng thèm muốn mà bề ngoài lại tỏ vẻ không có việc gì cả. Tay của cô không ngừng sờ loạn, trêu chọc tôi"
Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như thể trời long đất lở, ước gì có thể chết ngay lập tức.
"Anh anh anh anh nói lung tung! Tôi không bao giờ làm như vậy, đừng nghĩ rằng tôi không tỉnh là có thể vu oan cho tôi."
"Quả nhiên phụ nữ toàn miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo. Tuy nhiên 11qQhiện tại thân thể của tôi không tốt, không có cách nào để thỏa mãn cô, chờ đến khi tôi hồi phục, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả bù cho cô."
Mặt của Lâm Khiết Vy đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Ai cần anh trả bù chứ hả! Tôi không thèm!" Sợ anh tiếp tục nói ra nhưng lời nói khiến người ta cảm thấy
xấu hổ, Lâm Khiết Vy mau chóng rời khỏi giường, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ.
Phía sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của người đàn ông.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Khiết Vy phải đi đến bệnh viện để làm việc. Mới vừa bước vào trong quầy làm việc của y tá, Hứa Tịnh đã chỉ chỉ phía bên trong.
"Hôm nay bác sĩ Sâm đến làm việc."
Lâm Khiết Vy thay đồng phục y tá, có hơi buồn bực: "Nhanh như vậy mà đã tiếp tục đi làm, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày"
Hứa Tịnh lắc đầu: "Nhìn sắc mặt của anh ấy trông cũng không tốt lắm, chắc chắn là vẫn chưa khỏi hẳn. Y tá trưởng đang an ủi anh ấy ở bên trong, hay là cậu vào trong thử xem?"
"Thôi, không cần phải cố ý vào trong, đợi khi nào tình cờ gặp nhau thì thuận tiện hỏi một câu là được"
Anh ta vẫn chưa thổ lộ rõ ràng, cho nên cô cũng chỉ có thể tránh xa một chút để tránh việc anh ta hiểu lầm.
Kim Ngọc ôm bình giữ nhiệt bước tới chỗ bọn họ, vẻ mặt cực kỳ đắc chí: "Ngày hôm qua tôi đã qua nhà họ Hạ để đến thăm Dịch Sâm, mẹ của anh ấy đối xử với tôi tốt lắm luôn, trồng có vẻ cực kỳ thích tôi, hơn nữa bác ấy còn bảo về sau tôi nên thường xuyên đến nhà bác ấy làm khách đó"
Lâm Khiết Vy trả lời cho có lệ: "Ô ồ, vậy sao, tốt thật đấy." %3D
Không thấy được cảnh Lâm Khiết Vy tức giận, Kim Ngọc có hơi thất vọng: "Mẹ của anh ấy có thái độ như thế nào với cô?"
"Tôi không đi."
Hai mắt của Kim Ngọc sáng lên, càng trở nên vui vẻ hơn: "Cô không đi là điều đúng đắn đó, nếu cô mà đi chắc chắn sẽ bị người ta đuổi ra ngoài, dù sao thì nhà họ Hạ vô cùng quan tâm đến huyết thống.
"Gia đình chúng tôi chưa bao giờ có thành kiến về huyết thống!"
Một giọng nam vang lên từ phía sau khiến Kim Ngọc sợ hãi giật nảy mình. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không vui không buồn
của Hạ Dịch Sâm, cô ta vội vàng chạy đến gần, đưa bình giữ
nhiệt cho anh ta: "Dịch Sâm, đây là canh dinh dưỡng tự tay em nấu cho anh, để nấu canh này mà em phải thức gần cả đêm đó."
Hạ Dịch Sâm không nhận bình giữ nhiệt, lạnh lùng nói: "Sau này xin đừng đến nhà tôi nữa, cũng mong cô có thể tránh xa tôi một chút."
Kim Ngọc ngây người, không tin vào tai mình, vẫn cố hỏi lại: "Dịch Sâm, anh đang nói cái gì..."
"Tôi ghét cô! Cực kỳ ghét cô! Nói như vậy cô đã hiểu chưa?" "Làm sao anh có thể đối xử với em như vậy.."
Kim Ngọc loạng choạng một cái, bình giữ nhiệt trong tay rơi xuống mặt đất. Sau đó cô ta vừa khóc vừa chạy đi.
Tất cả các y tá, bao gồm cả Lâm Khiết Vy, đều sợ ngây
người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người dịu dàng như Hạ Dịch Sâm nói những lời cay nghiệt như vậy.
Hạ Dịch Sâm nhìn Lâm Khiết Vy thật sâu, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại xoay người rời đi.
Buổi sáng, mười giờ đúng.
Phùng Thiên Long đột nhiên đi đến biệt thự Mạc Vân. "Bác Trần, mấy ngày nay không gặp, sức khỏe bác có tốt không?"
"Hóa ra là cậu Long, sao cậu lại đến đây vào lúc này? Cậu Kiêu nhà chúng tôi đang ở công ty."
Phùng Thiên Long quen đường đi vào trong biệt thự: "Cháu biết anh ấy đang ở công ty, cháu nói trước với anh ấy rồi, hôm nay cháu đến chỉ để mượn kính viễn vọng của anh ấy thôi. Bác Trần, bác không cần tiếp đón cháu đâu, cháu cũng không phải người ngoài, bác có việc thì cứ đi làm đi, kệ cháu"
Hai người cùng nằm trên một cái giường, cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy.
"Không sao hết, tôi ngồi ở đây đọc cũng được."
"Sẽ bị mỏi cổ.
"Không sao đâu, tôi thường xuyên ngồi đọc sách, cổ sẽ
không bị làm sao hết"
"Ai nói cô, là tôi này, cổ tôi sẽ bị mỏi."
Lâm Khiết Vy: "."
Một người nằm trên giường nghe người khác đọc sách, dáng vẻ không khác gì đang chuẩn bị đi ngủ như anh mà còn sợ cổ bị mỏi sao?
Giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu lộ vẻ hơi mệt mỏi: "Cô ngồi ở trước mặt tôi, đương nhiên tôi sẽ không nhịn được mà hướng ánh mắt về phía cô, giữ nguyên một tư thế sẽ dẫn đến tình trạng mỏi cổ. Nếu không cô nằm ở bên trong, tôi không nhìn được cô, không lâu sau là có thể chìm vào giấc ngủ"
Nghe có vẻ rất thuyết phục.
Lâm Khiết Vy lắc đầu, bây giờ mới nhận ra một vấn đề:
"Khoan, đọc sách cho anh nghe không phải là nhiệm vụ của tôi." Vì sao cô lại phải đọc sách để ru anh ngủ chứ. Mạc Lâm Kiêu nhìn cô với đôi mắt hiện rõ sự u oán, cặp mắt
phượng kia xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng lúc này lại khiến người bị nhìn chắm chăm cảm thấy thương xót: "Vì sao giấc ngủ của tôi không tốt?"
Lâm Khiết Vy khó khăn nói: "Bởi vì anh bị thương"
"Vậy tại sao tôi lại bị thương?"
"... Vì cứu tôi"
Mạc Lâm Kiêu nhìn cô với ánh mắt như thể đang nói rằng "Cho nên tự cô suy nghĩ lý do phải đọc sách đi".
Lâm Khiết Vy bị anh đánh bại, không chỉ không thốt lên bất kỳ lời kêu ca mà còn leo lên giường với nỗi áy náy tràn đầy trong lòng, chấp nhận số phận nằm xuống phía bên trong giường.
Lật bừa các trang sách, tìm một đoạn ngẫu nhiên rồi bắt đầu nhẹ nhàng đọc chậm: "Quyết sách của các nhân viên cao tầng trong công ty khi đưa sản phẩm ra thị trường..."
Má nó chứ, không ngờ lại là một quyển sách tài chính và kinh tế có nội dung tối nghĩa khó hiểu!
Cô lắp ba lắp bắp đọc ngắc ngứ vài dòng, hoàn toàn không biết bản thân đang đọc cái gì. Cô vừa đọc vừa ngây ngẩn cả người, bỗng dưng đột ngột dừng lại, chớp mắt mấy lần.
"Vậy... Chữ này là gì? Cái này đọc như thế nào?"
Lâm Khiết Vy thẹn quá thành giận, nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực của anh mấy cái: "Anh dám cười tôi sao? Tôi không đọc nữa, đi đây."
Mạc Lâm Kiêu từ nãy đến giờ vẫn đang ngửa đầu nhằm mắt, cuối cùng cũng không nín được nữa, thấp giọng cười rộ lên.
Cô vừa định đứng lên, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên vươn tay ấn cô trở về chỗ cũ, thuận tiện nghiêng người quay sang đối mặt với cô, ôm eo cô, đôi mắt nhuộm ý cười nhàn nhạt nhìn thắng vào cô.
"Tôi sai rồi, tôi không nên cười cô.
Lâm Khiết Vy sững sờ.
Đây là lần đầu tiên anh xin lỗi một cách dễ dàng như thế này, nhưng không ngờ lại dịu dàng đến vậy. Nhịp tim của cô đập nhanh quá!
"Không... Không sao đâu"
"Nếu không đổi sang đọc quyển sách khác, được không?" Anh dịu dàng đề nghị.
Trong đầu của Lâm Khiết Vy vang lên tiếng ong ong hồn
loạn, bối rối gật đầu: "Cũng được, đổi sang quyển khác."
Mạc Lâm Kiêu cầm một quyển sách khác nhét vào trong tay cô. Lâm Khiết Vy mở ra, hai má nóng bừng, bắt đầu đọc: "Em yêu anh, giống như.."
Con mẹ nó!
Tại sao lại là thơ tình!
Đọc cái này thật sự quá xấu hổ.
Có thể đổi sang đọc cái khác được không?
Có thể ngừng đọc ngay lúc này được không!
Mạc Lâm Kiêu nhếch mép cười xấu xa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
Còn có thể nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
"Hay là... Đổi sang đọc cái khác nhé." "Vì sao? Đây là một quyển sách bình thường, cô cũng biết tất cả các từ trong đó Đừng có nói câu mang tính chất vũ nhục người khác như vậy chứ.
Lâm Khiết Vy kiên trì tiếp tục đọc, trong lòng bùng cháy cơn giận của sự căm hờn. Mạc Lâm Kiêu chậm rãi nhắm hai mắt, một cánh tay vẫn ôm lấy eo cô như cũ.
Tiếng đọc của Lâm Khiết Vy càng ngày càng nhỏ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng. Bỗng dưng cô không phát ra tiếng động nào nữa, hóa ra đã chìm vào trong giấc ngủ ngot ngào.
Mạc Lâm Kiêu mở to mắt, yên lặng nhìn cô gái đang ngủ say sưa bên cạnh mình. Anh nghiêng người sang chỗ cô, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Sau đó nhằm mắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười hài lòng, ôm chặt người con gái mềm mại vào trong lòng của mình, cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Khi Lâm Khiết Vy tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy hơi bối rối, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang năm trong vòng tay của Mạc Lâm Kiêu, cả người đều nép vào trong lòng anh.
Điều đáng nói ở đây nhất là... Một bàn tay của cô đang đặt ở nơi không nên đặt!
Bàn tay của cô khẽ cựa quậy trong vô thức, lập tức cảm nhận được nơi nào đó trở nên cứng rắn một cách rõ ràng.
Cô sợ tới mức nhanh chóng thu tay về, đang định lặng lẽ trốn đi, không ngờ vừa ngẩng đầu nhìn lên đã phải đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm.
"Ha ha, chào buổi sáng"
Lúc này, bầu không khí không phải chỉ dùng hai từ "Ngượng nghịu" là có thể hình dung nữa rồi.
"Mới sáng sớm mà cô đã có tinh thần đến vậy sao?" Lâm Khiết Vy há hốc mồm: "Tinh... Tinh thần gì cơ?"
Mạc Lâm Kiêu liếc mắt xuống phía dưới của mình một cái: "Đói khát đến thế sao? Cô muốn làm không?"
Toàn thân Lâm Khiết Vy cứng đờ như thể vừa nghe thấy cái gì đó đáng sợ lắm: "Anh đang nói bậy bạ gì vậy, tôi không hề đói khát, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, lúc ngủ tôi không cẩn thận... Anh đừng nghĩ lung tung."
"Tôi đã tỉnh từ sớm rồi."
".. Thì sao?"
"Cô đừng nghĩ rằng có thể nói dối tôi, trong lòng rõ ràng thèm muốn mà bề ngoài lại tỏ vẻ không có việc gì cả. Tay của cô không ngừng sờ loạn, trêu chọc tôi"
Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như thể trời long đất lở, ước gì có thể chết ngay lập tức.
"Anh anh anh anh nói lung tung! Tôi không bao giờ làm như vậy, đừng nghĩ rằng tôi không tỉnh là có thể vu oan cho tôi."
"Quả nhiên phụ nữ toàn miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo. Tuy nhiên 11qQhiện tại thân thể của tôi không tốt, không có cách nào để thỏa mãn cô, chờ đến khi tôi hồi phục, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả bù cho cô."
Mặt của Lâm Khiết Vy đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Ai cần anh trả bù chứ hả! Tôi không thèm!" Sợ anh tiếp tục nói ra nhưng lời nói khiến người ta cảm thấy
xấu hổ, Lâm Khiết Vy mau chóng rời khỏi giường, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ.
Phía sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của người đàn ông.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Khiết Vy phải đi đến bệnh viện để làm việc. Mới vừa bước vào trong quầy làm việc của y tá, Hứa Tịnh đã chỉ chỉ phía bên trong.
"Hôm nay bác sĩ Sâm đến làm việc."
Lâm Khiết Vy thay đồng phục y tá, có hơi buồn bực: "Nhanh như vậy mà đã tiếp tục đi làm, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày"
Hứa Tịnh lắc đầu: "Nhìn sắc mặt của anh ấy trông cũng không tốt lắm, chắc chắn là vẫn chưa khỏi hẳn. Y tá trưởng đang an ủi anh ấy ở bên trong, hay là cậu vào trong thử xem?"
"Thôi, không cần phải cố ý vào trong, đợi khi nào tình cờ gặp nhau thì thuận tiện hỏi một câu là được"
Anh ta vẫn chưa thổ lộ rõ ràng, cho nên cô cũng chỉ có thể tránh xa một chút để tránh việc anh ta hiểu lầm.
Kim Ngọc ôm bình giữ nhiệt bước tới chỗ bọn họ, vẻ mặt cực kỳ đắc chí: "Ngày hôm qua tôi đã qua nhà họ Hạ để đến thăm Dịch Sâm, mẹ của anh ấy đối xử với tôi tốt lắm luôn, trồng có vẻ cực kỳ thích tôi, hơn nữa bác ấy còn bảo về sau tôi nên thường xuyên đến nhà bác ấy làm khách đó"
Lâm Khiết Vy trả lời cho có lệ: "Ô ồ, vậy sao, tốt thật đấy." %3D
Không thấy được cảnh Lâm Khiết Vy tức giận, Kim Ngọc có hơi thất vọng: "Mẹ của anh ấy có thái độ như thế nào với cô?"
"Tôi không đi."
Hai mắt của Kim Ngọc sáng lên, càng trở nên vui vẻ hơn: "Cô không đi là điều đúng đắn đó, nếu cô mà đi chắc chắn sẽ bị người ta đuổi ra ngoài, dù sao thì nhà họ Hạ vô cùng quan tâm đến huyết thống.
"Gia đình chúng tôi chưa bao giờ có thành kiến về huyết thống!"
Một giọng nam vang lên từ phía sau khiến Kim Ngọc sợ hãi giật nảy mình. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không vui không buồn
của Hạ Dịch Sâm, cô ta vội vàng chạy đến gần, đưa bình giữ
nhiệt cho anh ta: "Dịch Sâm, đây là canh dinh dưỡng tự tay em nấu cho anh, để nấu canh này mà em phải thức gần cả đêm đó."
Hạ Dịch Sâm không nhận bình giữ nhiệt, lạnh lùng nói: "Sau này xin đừng đến nhà tôi nữa, cũng mong cô có thể tránh xa tôi một chút."
Kim Ngọc ngây người, không tin vào tai mình, vẫn cố hỏi lại: "Dịch Sâm, anh đang nói cái gì..."
"Tôi ghét cô! Cực kỳ ghét cô! Nói như vậy cô đã hiểu chưa?" "Làm sao anh có thể đối xử với em như vậy.."
Kim Ngọc loạng choạng một cái, bình giữ nhiệt trong tay rơi xuống mặt đất. Sau đó cô ta vừa khóc vừa chạy đi.
Tất cả các y tá, bao gồm cả Lâm Khiết Vy, đều sợ ngây
người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người dịu dàng như Hạ Dịch Sâm nói những lời cay nghiệt như vậy.
Hạ Dịch Sâm nhìn Lâm Khiết Vy thật sâu, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại xoay người rời đi.
Buổi sáng, mười giờ đúng.
Phùng Thiên Long đột nhiên đi đến biệt thự Mạc Vân. "Bác Trần, mấy ngày nay không gặp, sức khỏe bác có tốt không?"
"Hóa ra là cậu Long, sao cậu lại đến đây vào lúc này? Cậu Kiêu nhà chúng tôi đang ở công ty."
Phùng Thiên Long quen đường đi vào trong biệt thự: "Cháu biết anh ấy đang ở công ty, cháu nói trước với anh ấy rồi, hôm nay cháu đến chỉ để mượn kính viễn vọng của anh ấy thôi. Bác Trần, bác không cần tiếp đón cháu đâu, cháu cũng không phải người ngoài, bác có việc thì cứ đi làm đi, kệ cháu"
/402
|