Khóe miệng Lâm Khiết Vy run rẩy vài cái. Cô chịu thua rồi, cô nói không lại anh, ai bảo anh có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành như vậy chứ, thế thì đương nhiên anh sẽ có điều kiện mà chiếm ưu thế hơn rồi.
Lâm Khiết Vy nhụt chí vẫy vẫy hai tay: "Được rồi, anh muốn nói như nào thì cứ nói như thế đi. Tôi không muốn cãi nhau với anh nữa."
Dù sao hôn cũng đã hôn rồi, cứ nhất quyết tìm xem ai chủ động thì có ý nghĩa gì nữa đâu? Còn âm thầm tự khuyên mình, vừa rồi ở dưới nước cứ coi như là bị chó cắn đi.
"Thân là một thương nhân, tôi chưa bao giờ chấp nhận một vụ làm ăn thua lỗ." "?" Lâm Khiết Vy ướt sũng người, nước mắt lưng tròng,cô khó hiểu nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Câu này của anh là có ý gì vậy?
Còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Mạc Lâm Kiêu đã dùng hành động giải thích ý mình muốn nói.
Kéo tay cô, lật cô lại về phía anh, sau đó anh ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Mạnh mẽ dùng hết sức, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào trong bụng mình, hơi thở mạnh mẽ không thể kháng cự được mà đánh úp tới.
Lâm Khiết Vy bị hôn đến mức không thở được, chút sức lực của cả người một cũng không có. Cô muốn đầy anh ra, nhưng sức lực của cô ở trước mặt anh chỉ giống như đang gãi ngứa mà thôi. Dường như đã qua rất lâu rồi, có lẽ khoảng vài phút, Lâm Khiết Vy cảm thấy bản thân mình sắp phải ngất xỉu đi rồi thì anh mới buông cô ra.
Hơi thở của anh hơi gấp gáp, gương mặt lại phá lệ mà môi hồng răng trắng, đẹp đến kinh người, đôi mắt sâu trong trẻo quỷ quyệt, giống như một chủ yêu tình đưoc ăn no.
Giọng nói trầm ấm có chút nhẫn nhịn, tràn ngập dịu dàng: "Được rồi, đã đền bù xong, giờ hai chúng ta hòa nhau."
Lâm Khiết Vy bị bắt nạt đến mức phải ngửa đầu lên trời than khóc trông vô cùng bực bội. Cô vung tay lên muốn đánh anh, lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay, như cười như không nói: "Quên rồi à? Tôi là bên A, cô là bên B. Hửm?"
Khi anh nói ra chữ cuối cùng, giọng điệu có hơi cao hơn, lại mang theo sự mê hoặc rất lớn vô cùng thích hợp với gương mặt đẹp trai làm thế giới điên đào của anh, không phải là yêu tinh thì chính là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Lâm Khiết Vy bị anh nhắc nhở cô chính là bên B thì lập tức thu vẻ đanh đá lại, sau đó yên lặng bước ra khỏi bồn tắm, một chữ cũng không muốn nói thêm với người đàn ông độc ác này nữa, chuẩn bị mở cửa để đi ra ngoài.
Mạc Lâm Kiêu đang vô cùng đắc ý thì đột nhiên nhíu mày lại quát lên: "Đứng lại đó!"
Khí thế kia khiến cô sợ hãi đến mức đứng lại ngay lập tức, đôi mắt to ngập nước nhìn anh với vẻ đề phòng. Cô thật sự sợ anh lại làm ra những chuyện gây bất lợi với mình, lại làm những chuyện xấu khiến người khác phải xấu hổ.
"Rào rào!"
Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng đứng dậy khỏi bồn nước, anh lấy trong ngăn tủ ra một chiếc khăn tắm khô ráo rồi ném cho Lâm Khiết Vy.
"Choàng vào!"
Lâm Khiết Vy đang tức giận nên không nghe lời, cô vất khăn tắm sang một bên, chu mỏ nói nhỏ: “Tôi không lạnh!" Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu có vẻ không vui: “Bảo cô choàng vào thì choàng vào đi! Chẳng lẽ cô muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy sao?”
Tầm mắt của anh di chuyển đến trước ngực cô.
Lâm Khiết Vy theo tầm mắt của anh mà cúi đầu nhìn cơ thể mình, sau đó cô hét lên một tiếng kinh ngạc, sợ tới mức vội vàng bỏ khăn tắm ra rồi nhanh chóng bọc kín mình lại.
Quần áo ướt sũng rồi, cái gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nói như vậy, trong mấy phút ngắn ngủi này anh vẫn luôn nhìn thấy từng bộ phận trên người cô sao?
Thật đúng là chó mà!
Lâm Khiết Vy cảm thấy hôm nay bản thân đã quá mệt mỏi, cô trừng mắt liếc Mạc Lâm Kiêu một cái, đột nhiên chú ý tới Mạc Lâm Kiêu vừa đứng lên, chỗ phía dưới sau lớp quần vải có chút khác thường... Lâm Khiết Vy sợ tới
mức nhếch miệng lên, không nói thêm lời nào nữa, vội vàng chạy mất dép.
Mạc Lâm Kiêu nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, cúi đầu vừa thấy bên dưới của mình, anh cũng có chút không biết nói gì hơn.
Vừa lấy một chiếc khăn tắm bọc kỹ cơ thể mình lại, vừa bước ra khỏi bồn tắm, anh lầm bầm: "Mày đói khát đến mức đó hay sao? Mới chi chạm vào một chút cũng đã căng cứng như vậy rồi! Còn không mau xẹp xuống cho tao?"
Thể trạng quả tốt cũng là một loại tội lỗi.
Nam Cung Hào và Trần Kiệt đang đánh bài ở trong phòng khách, hai người đều nhất trí cho rằng chỉ cần người phụ nữ kia bước vào, việc này đã êm xuôi như nước chảy thành sông. Người trúng độc, ngay giây phút cận kề cái chết, nhất định sẽ chủ động uống thuốc giải thôi.
Nam Cung Hào vô cùng thú vị hỏi: "Anh nói xem, toilet thì thích hợp cho bọn họ dùng loại tư thế nào nhỉ?"
Trần Kiệt thật sự rất nghiêm túc mà ngẩng đầu nghĩ ngợi xem anh Kiêu của bọn họ sẽ dùng loại tư thế nào với Lâm Khiết Vy, Nam Cung Hào thì lại nhân cơ hội này đổi lấy một lá bài của anh ta.
Đột nhiên Lâm Khiết Vy chạy ra khỏi phòng sách giống như một chủ thỏ con, chạy vèo vèo nhanh như chớp lên tầng, trốn vào phòng của mình..
Nam Cung Hào và Trần Kiệt hơi hơi ngẩn ra, hai gương mặt ngơ ngác giống nhau.
Trần Kiệt: "Nhanh như vậy sao?"
Nam Cung Hào: "Cho dù không có khúc dạo đầu, cũng không thể nhanh chóng và ngắn ngủi như vậy được chứ?"
Trần Kiệt buồn bã: “Chẳng lẽ là vì trúng độc, nên đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng lực ở phương diện kia của anh Kiêu sao?"
Đúng thật là Nam Cung Hào có chút nghi ngờ: “Không phải chứ, lần trước anh Kiêu đã kiểm tra sức khỏe toàn thân, số liệu đều cho thấy anh ấy ở phương diện này rất mạnh mà!"
Hai người họ đang chuẩn bị tới phòng sách một chút xem vì sao lại như vậy thì Mạc Lâm Kiêu đã mặc áo choàng tắm và chậm rãi bước ra ngoài.
Vậy mà đã ra được rồi!
Nam Cung Hào nhếch miệng nở nụ cười trước rồi hỏi: “Độc đã được giải rồi à?"
Mạc Lâm Kiêu hơi gật đầu một cái.
Trần Kiệt kinh ngạc nói: “Thật sự nhanh như vậy à? Anh Kiêu, loại độc này không phải sẽ phá hỏng chức năng của thận chứ?"
Mạc Lâm Kiêu là người thông minh, nháy mắt đã hiểu được ý trong lời nói của Trần Kiệt, lạnh lùng quét mắt về phía anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói không cần cô ta rồi, tôi thực sự có thể chịu đựng được."
Sự kinh ngạc của Nam Cung Hào và Trần Kiệt cũng không hề nhỏ chút nào.
Nói như vậy, hôm nay anh Kiêu căn bản không động tới người phụ nữ kia mà là tự mình chống lại giống như lúc trước?
Mạc Lâm Kiêu chuẩn bị lên tầng về phòng, Nam Cung Hào không yên tâm chặn anh lại, nói nhỏ: "Anh Yêu, vẫn nên kiểm tra lại một lần nữa, lỡ đâu chất độc trong người anh vẫn còn." Nếu trong lúc đang ngủ, độc tố trong người anh Kiêu đột nhiên tái phát, vậy ngay cả thần tiên trên trời cũng không cứu được anh rồi. Mạc Lâm Kiêu rõ ràng có chút không vui, lúc này ai ngăn cản anh về
phòng mình đều sẽ khiến anh muốn bóp chết người đó.
"Thân thể của tôi, chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Không đau đầu, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống rồi, có thể cảm nhận rõ ràng máu độc trong người đang tan dần đi."
"Nhưng mà..."
"Mau chóng cút về ổ chó của cậu đi! Tối muộn như vậy rồi còn giương cái gương mặt to đùng xấu xí của cậu trước mặt tôi, sẽ dễ khiến tôi gặp ác mộng đấy."
Mạc Lâm Kiêu không có chút kiên nhẫn nào mà mạnh mẽ chế nhạo Nam Cung Hào vài câu, sau đó anh vận lực dùng khinh công, nhẹ nhàng di chuyển một chút, vòng qua Nam Cung Hào và Trần Kiệt rồi nhẹ nhàng bước lên tầng.
Trần Kiệt xem đến đó là đủ rồi: "Võ công của anh Kiêu, cả đời này của tôi cũng không theo kịp. Haizz, sư phụ của người ta là ngôi sao sáng nhất trong giới võ thuật, tôi thì sao, đi theo học hỏi một huấn luyện viên gần nhà, không so được, thật sự không cách nào so được."
Nam Cung Hào buồn bực nhăn mặt lại: "Tư duy của anh lại bay bổng đi đâu vậy hả Kiệt Kiệt bé bỏng? Nếu Lâm Khiết Vy vô dụng không thể giải độc, tôi lo lắng chất độc trong người anh Kiêu chưa thật sự tan biến hoàn toàn. Lúc nãy, nhiệt độ cơ thể của anh Kiêu tăng nhanh đến như vậy, có thể thấy lần này chất độc phát tác không hề nhẹ. Thuốc giải độc của tôi và kim châm cứu giải độc còn chưa kịp sử dụng cho anh Kiêu đâu."
Tràn Kiệt đầy đẩy Nam Cung Hào ra ngoài, anh ta nói với vẻ đầy ghét bỏ: "Anh Kiêu rõ ràng đã không sao nữa rồi, cậu còn buồn lo vô cớ làm gì nữa, nhanh chóng biến đi, ổ chó của cậu đang chờ cậu đấy.”
Đừng tưởng rằng anh ta đổi mấy lá bài của anh mà anh không thấy được nhé, hừ, nhóc con, con hồ ly cáo già, móng vuốt khắp nơi đều có thể dùng được. Nam Cung Hào bị Trần Kiệt đầy ra ngoài biệt thự, anh ta không ngừng gãi đầu nói thẩm: "Không đúng mà, chuyện này không khoa học, sao có thể tự mình giải độc được chứ? Hoàn toàn không hợp lý chút nào!"
Lâm Khiết Vy nhụt chí vẫy vẫy hai tay: "Được rồi, anh muốn nói như nào thì cứ nói như thế đi. Tôi không muốn cãi nhau với anh nữa."
Dù sao hôn cũng đã hôn rồi, cứ nhất quyết tìm xem ai chủ động thì có ý nghĩa gì nữa đâu? Còn âm thầm tự khuyên mình, vừa rồi ở dưới nước cứ coi như là bị chó cắn đi.
"Thân là một thương nhân, tôi chưa bao giờ chấp nhận một vụ làm ăn thua lỗ." "?" Lâm Khiết Vy ướt sũng người, nước mắt lưng tròng,cô khó hiểu nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Câu này của anh là có ý gì vậy?
Còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Mạc Lâm Kiêu đã dùng hành động giải thích ý mình muốn nói.
Kéo tay cô, lật cô lại về phía anh, sau đó anh ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Mạnh mẽ dùng hết sức, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào trong bụng mình, hơi thở mạnh mẽ không thể kháng cự được mà đánh úp tới.
Lâm Khiết Vy bị hôn đến mức không thở được, chút sức lực của cả người một cũng không có. Cô muốn đầy anh ra, nhưng sức lực của cô ở trước mặt anh chỉ giống như đang gãi ngứa mà thôi. Dường như đã qua rất lâu rồi, có lẽ khoảng vài phút, Lâm Khiết Vy cảm thấy bản thân mình sắp phải ngất xỉu đi rồi thì anh mới buông cô ra.
Hơi thở của anh hơi gấp gáp, gương mặt lại phá lệ mà môi hồng răng trắng, đẹp đến kinh người, đôi mắt sâu trong trẻo quỷ quyệt, giống như một chủ yêu tình đưoc ăn no.
Giọng nói trầm ấm có chút nhẫn nhịn, tràn ngập dịu dàng: "Được rồi, đã đền bù xong, giờ hai chúng ta hòa nhau."
Lâm Khiết Vy bị bắt nạt đến mức phải ngửa đầu lên trời than khóc trông vô cùng bực bội. Cô vung tay lên muốn đánh anh, lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay, như cười như không nói: "Quên rồi à? Tôi là bên A, cô là bên B. Hửm?"
Khi anh nói ra chữ cuối cùng, giọng điệu có hơi cao hơn, lại mang theo sự mê hoặc rất lớn vô cùng thích hợp với gương mặt đẹp trai làm thế giới điên đào của anh, không phải là yêu tinh thì chính là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Lâm Khiết Vy bị anh nhắc nhở cô chính là bên B thì lập tức thu vẻ đanh đá lại, sau đó yên lặng bước ra khỏi bồn tắm, một chữ cũng không muốn nói thêm với người đàn ông độc ác này nữa, chuẩn bị mở cửa để đi ra ngoài.
Mạc Lâm Kiêu đang vô cùng đắc ý thì đột nhiên nhíu mày lại quát lên: "Đứng lại đó!"
Khí thế kia khiến cô sợ hãi đến mức đứng lại ngay lập tức, đôi mắt to ngập nước nhìn anh với vẻ đề phòng. Cô thật sự sợ anh lại làm ra những chuyện gây bất lợi với mình, lại làm những chuyện xấu khiến người khác phải xấu hổ.
"Rào rào!"
Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng đứng dậy khỏi bồn nước, anh lấy trong ngăn tủ ra một chiếc khăn tắm khô ráo rồi ném cho Lâm Khiết Vy.
"Choàng vào!"
Lâm Khiết Vy đang tức giận nên không nghe lời, cô vất khăn tắm sang một bên, chu mỏ nói nhỏ: “Tôi không lạnh!" Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu có vẻ không vui: “Bảo cô choàng vào thì choàng vào đi! Chẳng lẽ cô muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy sao?”
Tầm mắt của anh di chuyển đến trước ngực cô.
Lâm Khiết Vy theo tầm mắt của anh mà cúi đầu nhìn cơ thể mình, sau đó cô hét lên một tiếng kinh ngạc, sợ tới mức vội vàng bỏ khăn tắm ra rồi nhanh chóng bọc kín mình lại.
Quần áo ướt sũng rồi, cái gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nói như vậy, trong mấy phút ngắn ngủi này anh vẫn luôn nhìn thấy từng bộ phận trên người cô sao?
Thật đúng là chó mà!
Lâm Khiết Vy cảm thấy hôm nay bản thân đã quá mệt mỏi, cô trừng mắt liếc Mạc Lâm Kiêu một cái, đột nhiên chú ý tới Mạc Lâm Kiêu vừa đứng lên, chỗ phía dưới sau lớp quần vải có chút khác thường... Lâm Khiết Vy sợ tới
mức nhếch miệng lên, không nói thêm lời nào nữa, vội vàng chạy mất dép.
Mạc Lâm Kiêu nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, cúi đầu vừa thấy bên dưới của mình, anh cũng có chút không biết nói gì hơn.
Vừa lấy một chiếc khăn tắm bọc kỹ cơ thể mình lại, vừa bước ra khỏi bồn tắm, anh lầm bầm: "Mày đói khát đến mức đó hay sao? Mới chi chạm vào một chút cũng đã căng cứng như vậy rồi! Còn không mau xẹp xuống cho tao?"
Thể trạng quả tốt cũng là một loại tội lỗi.
Nam Cung Hào và Trần Kiệt đang đánh bài ở trong phòng khách, hai người đều nhất trí cho rằng chỉ cần người phụ nữ kia bước vào, việc này đã êm xuôi như nước chảy thành sông. Người trúng độc, ngay giây phút cận kề cái chết, nhất định sẽ chủ động uống thuốc giải thôi.
Nam Cung Hào vô cùng thú vị hỏi: "Anh nói xem, toilet thì thích hợp cho bọn họ dùng loại tư thế nào nhỉ?"
Trần Kiệt thật sự rất nghiêm túc mà ngẩng đầu nghĩ ngợi xem anh Kiêu của bọn họ sẽ dùng loại tư thế nào với Lâm Khiết Vy, Nam Cung Hào thì lại nhân cơ hội này đổi lấy một lá bài của anh ta.
Đột nhiên Lâm Khiết Vy chạy ra khỏi phòng sách giống như một chủ thỏ con, chạy vèo vèo nhanh như chớp lên tầng, trốn vào phòng của mình..
Nam Cung Hào và Trần Kiệt hơi hơi ngẩn ra, hai gương mặt ngơ ngác giống nhau.
Trần Kiệt: "Nhanh như vậy sao?"
Nam Cung Hào: "Cho dù không có khúc dạo đầu, cũng không thể nhanh chóng và ngắn ngủi như vậy được chứ?"
Trần Kiệt buồn bã: “Chẳng lẽ là vì trúng độc, nên đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng lực ở phương diện kia của anh Kiêu sao?"
Đúng thật là Nam Cung Hào có chút nghi ngờ: “Không phải chứ, lần trước anh Kiêu đã kiểm tra sức khỏe toàn thân, số liệu đều cho thấy anh ấy ở phương diện này rất mạnh mà!"
Hai người họ đang chuẩn bị tới phòng sách một chút xem vì sao lại như vậy thì Mạc Lâm Kiêu đã mặc áo choàng tắm và chậm rãi bước ra ngoài.
Vậy mà đã ra được rồi!
Nam Cung Hào nhếch miệng nở nụ cười trước rồi hỏi: “Độc đã được giải rồi à?"
Mạc Lâm Kiêu hơi gật đầu một cái.
Trần Kiệt kinh ngạc nói: “Thật sự nhanh như vậy à? Anh Kiêu, loại độc này không phải sẽ phá hỏng chức năng của thận chứ?"
Mạc Lâm Kiêu là người thông minh, nháy mắt đã hiểu được ý trong lời nói của Trần Kiệt, lạnh lùng quét mắt về phía anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói không cần cô ta rồi, tôi thực sự có thể chịu đựng được."
Sự kinh ngạc của Nam Cung Hào và Trần Kiệt cũng không hề nhỏ chút nào.
Nói như vậy, hôm nay anh Kiêu căn bản không động tới người phụ nữ kia mà là tự mình chống lại giống như lúc trước?
Mạc Lâm Kiêu chuẩn bị lên tầng về phòng, Nam Cung Hào không yên tâm chặn anh lại, nói nhỏ: "Anh Yêu, vẫn nên kiểm tra lại một lần nữa, lỡ đâu chất độc trong người anh vẫn còn." Nếu trong lúc đang ngủ, độc tố trong người anh Kiêu đột nhiên tái phát, vậy ngay cả thần tiên trên trời cũng không cứu được anh rồi. Mạc Lâm Kiêu rõ ràng có chút không vui, lúc này ai ngăn cản anh về
phòng mình đều sẽ khiến anh muốn bóp chết người đó.
"Thân thể của tôi, chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Không đau đầu, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống rồi, có thể cảm nhận rõ ràng máu độc trong người đang tan dần đi."
"Nhưng mà..."
"Mau chóng cút về ổ chó của cậu đi! Tối muộn như vậy rồi còn giương cái gương mặt to đùng xấu xí của cậu trước mặt tôi, sẽ dễ khiến tôi gặp ác mộng đấy."
Mạc Lâm Kiêu không có chút kiên nhẫn nào mà mạnh mẽ chế nhạo Nam Cung Hào vài câu, sau đó anh vận lực dùng khinh công, nhẹ nhàng di chuyển một chút, vòng qua Nam Cung Hào và Trần Kiệt rồi nhẹ nhàng bước lên tầng.
Trần Kiệt xem đến đó là đủ rồi: "Võ công của anh Kiêu, cả đời này của tôi cũng không theo kịp. Haizz, sư phụ của người ta là ngôi sao sáng nhất trong giới võ thuật, tôi thì sao, đi theo học hỏi một huấn luyện viên gần nhà, không so được, thật sự không cách nào so được."
Nam Cung Hào buồn bực nhăn mặt lại: "Tư duy của anh lại bay bổng đi đâu vậy hả Kiệt Kiệt bé bỏng? Nếu Lâm Khiết Vy vô dụng không thể giải độc, tôi lo lắng chất độc trong người anh Kiêu chưa thật sự tan biến hoàn toàn. Lúc nãy, nhiệt độ cơ thể của anh Kiêu tăng nhanh đến như vậy, có thể thấy lần này chất độc phát tác không hề nhẹ. Thuốc giải độc của tôi và kim châm cứu giải độc còn chưa kịp sử dụng cho anh Kiêu đâu."
Tràn Kiệt đầy đẩy Nam Cung Hào ra ngoài, anh ta nói với vẻ đầy ghét bỏ: "Anh Kiêu rõ ràng đã không sao nữa rồi, cậu còn buồn lo vô cớ làm gì nữa, nhanh chóng biến đi, ổ chó của cậu đang chờ cậu đấy.”
Đừng tưởng rằng anh ta đổi mấy lá bài của anh mà anh không thấy được nhé, hừ, nhóc con, con hồ ly cáo già, móng vuốt khắp nơi đều có thể dùng được. Nam Cung Hào bị Trần Kiệt đầy ra ngoài biệt thự, anh ta không ngừng gãi đầu nói thẩm: "Không đúng mà, chuyện này không khoa học, sao có thể tự mình giải độc được chứ? Hoàn toàn không hợp lý chút nào!"
/402
|