Trong đêm mất hồn ấy tình cảm ảo tưởng cực kỳ mãnh liệt đã trở thành sự thật dào dạt niềm vui
"Huynh. . . . . .sao huynh vào được?" Giật mình sợ hãi, nàng không dám tin hỏi.
"Trước kia vẫn không hiểu sao ở hoa viên này. . . . . . không, phải gọi là vườn rau này, lão tổ tông (chắc là ông cố :v) xây một ngôi nhà nhỏ dùng để làm gì, giờ ta đã hiểu, thì ra là để tiện cho việc yêu đương vụng trộm, cho nên đã cố ý làm một lối đi ở phía sau." Hắn cười giải thích, ôm nàng lui từng bước một.
"Yêu đương vụng trộm gì?! Huynh định làm gì?!" Mạc Hi Dung trừng trừng nhìn hắn, thân mình bị đôi cánh tay hắn ôm chặt, không ngừng vùng vẫy.
"Ta muốn làm gì? Đương nhiên là tính toán nợ nần! Không phải ta vừa mới nói rồi sao?" Hắn cười vô lại, nói, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt.
Hắn ung dung nhàn nhã dò tìm thắt lưng của nàng, sau khi cởi xuống liền thuận tay ném đi.
"Ta nói này Dung muội, cho dù tự mình đa tình cũng tốt, tự ý cũng không sao, quy luật của Khiên Dương Thù ta là ngân lượng đến tay thì không có chuyện ném ra ngoài, mà ta lại ném ra rất nhiều để chăm chút cho nàng, nên không thể nhẹ nhàng thoải mái thả nàng rời đi như thế."
"Huynh. . . . . . Nếu đã tính toán rõ ràng như thế, cùng lắm thì ta trả toàn bộ lại cho huynh, vậy không phải chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa sao?"
"Phần ân tình ta đã tặng nàng, nàng nói xem sẽ trả ta thế nào?"
"Ta. . . . . ." Nàng nhất thời tắc nghẹn.
"Ta vốn muốn nàng lấy thân báo đáp, bất quá không nghĩ ta sẽ ép nàng đến mức này, dù sao ta cũng đã chờ duyên phận này nhiều năm, chờ nhiều thêm một chút cũng chả là gì. . . . . . nhưng tình thế lúc này, chỉ có thể biến gạo sống thành cơm chín trước rồi hãy nói sau. . . . . ."
Hắn cắp ngang hông ôm lấy Mạc Hi Dung thả lên giường gỗ, cả người đè lên khiến nàng không cách nào trốn thoát.
"Mặc dù nơi chúng ta động phòng có chút sơ sài, bất quá ta không thèm để ý việc nhỏ đó, chỉ sợ đau da mềm thịt non của nàng thôi."
Mạc Hi Dung vội kéo quần áo hắn, bất ngờ khi chính mình lại không muốn phản kháng, cho dù nàng vừa mới vùng vẫy hòng trốn thoát khỏi hắn.
Chắc nàng điên rồi, bằng không thì chính là bị hành động của hắn dọa choáng váng, nếu không thì khi đã biết rõ hai người tuyệt không thể có tương lai, sao lại ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, chờ mong bước tiếp theo của hắn.
Phản ứng kỳ lạ này, không chỉ chính nàng cảm thấy hỗn loạn, ngay cả Khiên Dương Thù đang đè trên người nàng cũng bị ngoan ngoãn đột ngột của nàng làm cho mơ hồ.
"Dung muội, sao vậy? Buông xuôi sao?" Hắn trừng đôi con ngươi đen đã rút đi không ít điên cuồng, thêm vào chút mê hoặc khó hiểu.
Nàng mím môi không nói, hai người chợt yên lặng, trong không gian u ám chỉ còn lại tiếng hô hấp.
"Huynh. . . . . . Vì sao nhất định phải là ta?" Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, mắt không chớp nhìn nam nhân đè trên người mình, không hiểu vì sao hắn lại chấp nhất với mình như thế.
"Nếu ta nói với nàng, kỳ thật ta cũng không biết nguyên do thì sao?" Hắn khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh trầm giọng trả lời.
Hắn cũng rất muốn biết, vì sao bản thân lại luôn chấp nhất phải có được nàng?
Bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất trong thành Dương Châu không biết "thanh danh tốt" của hắn sao? Hay bởi vì nhìn nàng nhu nhược, cần người chăm sóc khiến hắn sinh lòng thương tiếc?
Hoặc. . . . . . Từ lúc nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh bên bờ hồ, hắn đã chợt ái mộ không thôi, cho nên dù không biết có cứu được nàng hay không, vẫn cứ thế mà đưa nàng về phủ?
Nếu thật muốn hắn cho một đáp án, chỉ sợ hắn cũng không thể nói ra lời có thể khiến cả hai đều tin tưởng.
"Vậy thì thả ta đi. . . . . ." Hốc mắt nàng ửng đỏ, "Ta không biết vì sao lại đến được đây, có thể ta sẽ bất chợt trở về, đến lúc đó. . . . . .huynh sẽ phải làm sao?" Đang nói, nàng cảm thấy trong lòng như bị nhéo đau, thật muốn rơi lệ.
"Vậy thì sao?"
"Hả?" Thấy hắn không bị lời nàng làm sững sờ, nàng thở dồn dập giải thích lần nữa, "Huynh không nghe rõ sao? Không chừng có ngày ta sẽ trở về nơi ta vốn ở! Nếu hai chúng ta ở cùng nhau, đến lúc đó lại bị chia cắt thì sẽ rất đau khổ!"
"Ta nói, vậy thì sao?"
Do nàng và người xưa có khoảng cách, hay không thể rõ ràng thông suốt với nam nhân này? Ta đã nói rõ ràng đến thế, sao hắn vẫn không hiểu, hai người bọn họ ở cùng nhau sẽ không có kết quả tốt!
"Ta nói là, chúng ta không thể ở cùng nhau. . . . . ." Nàng buồn giận trừng hắn, không biết cảm thấy tức giận với hắn có đáng không.
Hắn đột ngột đề cập đến một vấn đề, "Nếu ngày mai phải chết, nàng sẽ sợ mà không dám ăn, không dám ngủ sao?"
"Hả, sao chứ?"
"Trả lời ta, nàng sẽ thế sao?"
"Đương, đương nhiên là không!"
"Nếu nàng cảm thấy mình sẽ không, vậy chúng ta có thể ở cùng nhau."
"Gì? Đợi chút. . . . . . việc này với ở cùng nhau thì có liên quan gì?"
"Nếu sắp chết mà không sợ ăn không sợ ngủ, vậy sao phải vì vấn đề nàng vừa nói mà sợ ta yêu nàng chứ, Dung muội?" Hắn chăm chú nhìn kỹ nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đôi môi cánh hoa của nàng.
"Nhưng nếu có ngày ta. . . . . . huynh sẽ rất đau khổ." Nàng nhịn không được vươn tay chạm vào gương mặt tuấn tú của hắn, "Như vậy không công bằng với huynh. . . . . ."
"Nếu có một ngày như vậy, nàng sẽ rơi lệ vì ta chứ?"
"Ta sẽ . . . . . Ta sẽ. . . . . ."
"Vậy thì đúng rồi, cho dù có một ngày như thế, người đau khổ không chỉ có mình ta, không phải đã rất công bằng rồi sao?" Hắn trầm giọng lầm bầm bên tai nàng, khẽ hóa giải phòng vệ cuối cùng của nàng, "Lúc này hẳn không phải là do ta tự mình đa tình đâu nhỉ?"
"Ừm. . . . . ." Mạc Hi Dung ngân ngấn nước mắt nhìn hắn, đôi môi hồng khẽ cong, nhẹ nhàng phun ra một câu, "Tay huynh đang làm gì vậy?"
※※※
Khiên Dương Thù không kịp thu hồi cái tay sói đang cởi quần áo nàng, chỉ có thể vờ như không có việc gì ung dung mỉm cười.
"Ta đang nghĩ, nếu chúng ta đã hiểu rõ tình ý của nhau, sao không cứ thế mà thuận nước đẩy thuyền. . . . . ."
"Lần trước huynh trêu chọc ta như thế còn chưa đủ sao?" Mạc Hi Dung vừa thẹn vừa buồn bực đánh hắn một cái.
"Sao mà đủ chứ?" Hắn cười vô lại, ôm nàng càng chặt, để nàng có thể hiểu được nôn nóng của hắn.
Lần trước chỉ có thể xem như cháo trắng rau dưa, chứ thời thời khắc khắc hắn đều muốn đè nàng xuống giường tận tình yêu thương! Nếu không vì sợ dọa hư tiểu mỹ nhân, hắn đã sớm biến ao ước đó thành hành động rồi.
"Huynh. . . . . .cái…huynh. . . . . ." Mạc Hi Dung nằm trong vòng ôm của hắn, cảm giác được lửa nóng nơi bụng kia, nhất thời hồi hộp lo lắng.
Hắn, hắn lại. . . . . . dùng cái đó đâm đâm nàng. . . . . ."Cái?" Khiên Dương Thù cử động ‘hạ thân’, để nóng bỏng của hắn chậm rãi trượt đến nơi lõm xuống giữa hai đùi nàng.
Cả người Mạc Hi Dung cứng đờ, chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn hắn.
"Vừa nãy nói huynh tự mình đa tình là có chút quá đáng, giờ đã làm rõ mọi hiểu lầm, huynh bắt nạt ta như thế không phải là rất quá đáng sao?"
"Dung muội, nàng không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc tới ta liền nhớ ra lúc nãy bị thương thật đau, yêu cầu nàng vỗ về an ủi một chút cũng không quá đáng đâu nhỉ?" Hắn phát huy bản tính gian thương, dám nói trắng thành đen, nói chết thành sống.
Thật vất vả mới ôm được mỹ nhân vào lòng, mặc dù địa điểm có hơi tệ, nhưng hắn không ngại chút tỳ vết nho nhỏ này, chỉ cần có thể thành người một nhà, cho dù ở nơi núi hoang đồi vắng, hắn đều có thể chẳng ngại lương tâm!
"Huynh. . . . . . Dừng tay!" Da mặt nam nhân này thật dày mà! Đã để cho hắn ôm rồi sờ soạng, vậy mà còn chưa biết đủ, lại đòi nàng vỗ về an ủi nữa chứ!
Đối với kháng nghị không có tác dụng của đôi bàn tay nho nhỏ trắng như phấn của nàng, Khiên Dương Thù làm như không thấy, thẳng tay cởi quần áo đã sớm bị hắn biến thành hỗn độn của nàng xuống, trải lên giường gỗ đủ để lót tấm lưng.
"Khiên Dương Thù, thật quá đáng mà! Huynh. . . . . ." Cao thấp toàn thân đều bị lột sạch, chỉ còn lại cái yếm và quần lót, Mạc Hi Dung giống như con tôm luộc, da thịt trắng nõn ửng hồng mê người.
"Chậc chậc! Nàng đang mê hoặc ta sao? Không phải vẫn luôn gọi ta là ‘Khiên đại ca’ sao?" Hắn vừa nói vừa cởi thắt lưng của mình xuống, kéo hai bàn tay nàng trói lên đầu giường.
"Gã nham hiểm này, ta vừa nói chúng ta có thể ở cùng nhau, nhưng ta không nói huynh có thể. . . . . . có thể. . . . . ." Nàng mạnh mẽ xoay người, nhưng hai bàn tay bị trói khiến nàng không cách nào động đậy. "Đồ đáng chết! Rốt cuộc trói ta để làm gì? Có thả ra không hả?!"
Khiên Dương Thù ung dung nhàn nhã cởi quần áo dưới người, lại gỡ hết những trang sức còn thừa trên tóc nàng, sau khi ném hết qua một bên mới quay về giường mắt to trừng mắt nhỏ với nàng.
"Không phải ta đã nói rồi sao, chúng ta chỉ đang viên phòng sớm một chút. Còn vì sao lại trói nàng, đương nhiên là để thuận tiện. Bất quá sau này sẽ không thế nữa, chỉ lần này thôi, nàng nhẫn nhịn một chút!"
Gã háo sắc vô sỉ! Trói tay nàng cho tiện, còn bảo nàng nhẫn nhịn?!
Mặc kệ cái yếm còn đang nửa treo nửa thả trên ngực, nàng vùng vẫy càng mạnh, đá đá đôi chân ngọc thẳng tắp, chỉ nghĩ đá trúng gã háo sắc đó một cú thì càng tốt, không ngờ lại khiến dục vọng của hắn bộc phát.
Khiên Dương Thù nửa quỳ bên giường, bắt lấy đôi chân vung đá không ngừng của nàng, khẽ hôn lên mắt cá thon gọn, rồi cứ thế đi dần lên, lưu lại một loạt dấu hôn lên đôi chân trần trụi.
"Ưm a. . . . . . Dừng tay. . . . . .thả chân ta ra. . . . . ." Môi lưỡi ẩm ướt ấm nóng kia chạm vào chân, khiến nàng muốn rụt chân lại, nhưng tối đa nàng chỉ có thể khẽ cong chân, hoàn toàn không cách nào thoát khỏi kềm chế của hắn.
Môi hắn càng gần đến đùi nàng, càng chọc cho nàng thở hổn hển yêu kiều, mà bàn tay to đã nhanh hơn môi lưỡi, chạm đến trước cấm địa thuần khiết của nàng, kịp thời kéo quần lót nàng xuống, để hắn có thể không còn trở ngại, trực tiếp tiếp xúc với cấm địa quý giá.
"A! Không ──" nàng cong thân mình, hai bàn tay không giúp được gì kéo mạnh dây trói bằng thắt lưng, cổ họng phát ra tiếng ngâm nga kích động.
Hắn giống con thú chưa thỏa dục vọng, kéo chân nàng gác lên bả vai, rồi vùi đầu vào cấm địa tuyệt đẹp, không ngừng dùng môi lưỡi khiêu khích nơi yếu ớt mẫn cảm của nàng.
"Ưm. . . . . . đừng. . . . . . đừng như vậy. . . . . ." Tóc nàng rối tung, hai mắt mông lung nhìn hắn.
‘Xuân triều’ lan tràn bị hắn cố ý liếm mà phát ra âm thanh phóng đãng, hai thân thể trần trụi chạm vào nhau, da thịt nóng bỏng như sắp thiêu cháy nàng, từng chút từng chút khiến lý trí nàng dần bay mất, tùy hắn hô mưa gọi gió.
Nghe tiếng ngâm nga càng lúc càng cao vút, hắn có chút không tình nguyện thu tay lại, chậm rãi lui về sau vui vẻ thưởng thức "Kiệt tác" của mình ── nàng đang vô lực ngồi co quắp ở đầu giường, hai chân bị hắn lôi kéo mở rộng thành tư thế khêu gợi, gương mặt luôn bình thản vì động tình mà ửng hồng, giống một quả đào chín đỏ, đôi mắt đẹp ngập sương khẽ khép, càng chọc người yêu thương, cái yếm nửa treo nửa thả vì vùng vẫy mà rơi đến giữa bụng, lộ ra đôi tròn trịa trắng nõn và đỉnh đỏ hồng đứng thẳng trong không khí.
"Mê người. . . . . .thật giống đóa phù dung nở rộ mê người. . . . . ." Hắn khàn giọng thốt lên, không kìm được chơi đùa trái dâu đứng thẳng dụ người đến hái kia.
"Ư ưm. . . . . .Đừng. . . . . ."
"Đừng?" Hắn mỉm cười dò hỏi tiểu nữ nhân ý thức hỗn độn, "Dung muội, thân thể nàng trung thực hơn cái miệng của nàng nhiều."
"Đừng mà, Khiên đại ca. . . . . ." Nàng khẩn cầu, hi vọng hắn dừng trò giày vò này lại.
"Khiên đại ca? Dung muội, chúng ta đã thân thiết đến mức này, nơi khuê phòng sao nàng không gọi một tiếng ‘ca ca tốt’ cho ta nghe một chút?" Hắn cười thật vô lại, muốn thừa dịp lúc nàng không cách nào chống cự dục vọng mà đưa ra yêu cầu, thực hiện điều mình vẫn ao ước ngày đêm.
"Đừng. . . . . .đừng đùa nữa. . . . . ."
"Ai da! Thực đau lòng mà, ta có đang đùa đâu!" Hai bàn tay hắn khẽ siết, nơi tròn trịa của nàng lưu lại dấu ngón tay loang lỗ, "Nếu Dung muội xấu hổ, sau này gọi cũng được. . . . . ."
Còn chưa rõ ý của hắn, thân thể nàng đã bị nhấc lên, đôi môi cũng bị hắn bịt kín, tiếp theo là cảm giác xé rách nóng bỏng gấp gáp truyền từ chân lên não.
Nàng không xoay xở vùng vẫy được, nghĩ hắn sắp đẩy mình ra, ngược lại, thô to của hắn càng chui sâu vào nơi nữ tính chật hẹp, đau đớn bỏng rát cũng lan tràn tới toàn thân.
"Không muốn đau thêm thì đừng chuyển động." Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu cảnh cáo, rồi mới từ từ lui người, dời bàn tay đã bịt chặt môi nàng ra.
Hắn vừa buông tay, rên rỉ đau đớn cùng nghẹn ngào liền tràn ra, khiến hắn không nỡ vội dỗ dành nàng, "Chút nữa sẽ hết đau. . . . . ."
Đến khi nàng được an ủi thoáng bình tĩnh lại, hắn mới dám từ từ đẩy ép thô to nóng bỏng vào nơi chật hẹp.
"A. . . . . ." Nàng thở dốc vì kinh ngạc, cảm thấy hắn chậm rãi ra vào trong cơ thể, cảm giác đau đớn trộn lẫn với vui sướng khi da thịt va chạm, khiến khuôn mặt nàng lộ ra biểu cảm mê hoặc.
"Không đau nữa chứ?" Hắn hơi híp mắt nhìn kỹ biến hóa trên khuôn mặt nàng, khóe miệng cong thành nụ cười, bắt đầu ra vào lúc nông lúc sâu.
"Không đau nữa. . . . . ." Trêu đùa sâu sâu nông nông kia khiến nàng giống con mèo nhỏ ngoan hiền, nằm dưới thân hắn hưởng thụ chủ nhân bừa bãi yêu thương.
"Ca ca ta hầu hạ nàng thoải mái chứ?" Hắn cười hỏi, tròng mắt thoáng qua ánh nhìn mưu tính không cách nào bắt kịp.
"Ưm. . . . . . Thoải mái. . . . . ."
"Vậy tiếp theo đến phiên nàng hầu hạ ca ca ta thư thái, được không?"
"A a ──" đột ngột mãnh liệt xông tới, khiến nàng không kiềm chế được mà thét chói tai.
Khiên Dương Thù nâng hai chân mềm nhũn của nàng lên, vòng qua thắt lưng gầy tinh tráng, nhanh chóng mà mãnh liệt chen nam căn lửa nóng vào giữa hoa huyệt chật hẹp ẩm ướt trơn nhẵn, mỗi lần tiến vào đều khiến nàng không chịu nổi mà thút thít ra tiếng.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ luôn yên tĩnh, tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân hổn hển, tiếng da thịt va chạm, cùng tiếng kẽo kẹt khi ván giường lay động, đan vào thành một khúc nhạc mê muội mạnh mẽ hấp dẫn.
"Nhẹ chút. . . . . . Ta. . . . . . không chịu nổi nữa. . . . . ." Lần đầu mây mưa sao nàng có thể chịu được nam nhân này điên cuồng đùa bỡn, không được bao lâu liền hít thở hổn hển xin tha.
Nhưng thật vất vả mà mong ước mới trở thành sự thật, Khiên Dương Thù không muốn cứ thế mà thu tay lại.
"Chịu không nổi nữa sao? Gọi một tiếng ‘ca ca tốt’, chúng ta sẽ dừng lại." Hắn đưa ra điều kiện trao đổi, nhưng vẫn giấu giếm ‘huyền cơ’, chờ dê con ngây ngốc chui vào bẫy.
"Hô hô. . . . . . Ca, ca ca tốt. . . . . . Ta không chịu nổi nữa. . . . . ."
Vừa nghe nàng mềm mại thốt ra, hắn hết lòng tuân thủ lời hứa, lập tức ngưng vận động, nhưng nóng bỏng cứng rắn vẫn đang chôn sâu trong người nàng, không chịu rời đi.
Tạm ngừng này khiến nàng dần khôi phục thể lực, nhưng chưa kịp nói một lời, nam nhân vốn tỏ vẻ muốn "ngừng chiến" lại thong thả di chuyển trong người nàng.
"Không phải huynh nói. . . . . . Không phải đã nói chỉ cần ta. . . . . ."
"Ta nói sẽ dừng lại, chứ không nói là lập tức dừng lại." Khiên Dương Thù hôn nàng một ngụm, nói tiếp: "Dù sao ta cũng đã hầu hạ nàng thoải mái như thế, nàng cũng nên làm cho ta thoải mái một chút mới công bằng, đúng không?"
"Lừa đảo . . . . .đồ lừa đảo. . . . ."
Đáng ghét! Đáng ghét! Gian thương ưa đoạt lợi! Sao nàng lại ngây ngốc mặc hắn trêu đùa?
Vô lực tùy hắn mạnh mẽ vào ra, tầm mắt nàng dần mơ hồ. Không gian u ám, bóng dáng nam nhân lay động, miệng nếm được vị mồ hôi không biết là của hắn hay của nàng. . . . . . cảm giác trở nên mờ ảo không thực tế, khiến nàng gần như không chịu nổi mà ngất đi.
"Thật. . . . . . Thật không chịu nổi nữa. . . . . ." Nàng vô thức mê sảng.
"Không chịu nổi rồi sao?" Khiên Dương Thù cười nhìn nàng sắp chìm vào hôn mê, "Xem ra cần phải bồi bổ nàng thật tốt, bằng không sau này sao có thể hầu hạ ta chứ?"
Hắn cởi dây lưng trói đôi tay Mạc Hi Dung xuống, điều chỉnh cho nàng thoải mái nằm thẳng trên giường. "Trước hết để nàng nghỉ ngơi đã, chút nữa tự mình trêu đùa là được."
Nói xong, hắn liền chỉnh thân thể nàng thành tư thế ngồi nghiêng, để hai người nằm đối mặt trên giường, rồi lại lần nữa ‘cầm thương ra trận’ xông vào hang đá chật hẹp đầy hoa cỏ.
"Dung muội ngoan, như vậy có thoải mái hơn không?" Hắn vịn thắt lưng mỏng manh của giai nhân, vừa đung đưa, vừa thở gấp hỏi.
"Ư ừm. . . . . ." Nàng mơ hồ không rõ trả lời, cả người bị hắn siết chặt, cho dù không dùng lực cũng có thể cảm nhận được cử động bên dưới của hắn.
Cử động thong thả lại gợi tình như kéo dài một lúc lâu, đột nhiên, hắn vội siết hai cánh tay, toàn thân cứng đờ, chui thật sâu vào người nàng, run rẩy.
Khi hắn khôi phục bình thường, chậm rãi rời khỏi non mềm đã bị ma sát đến ửng hồng của nàng, một chất lỏng sềnh sệch màu trắng theo cử động của hắn từ từ chảy ra. . . . . . Hắn trầm thấp lầm bầm bên tai nàng, "Nàng đã là của ta rồi."
※※※
Ôm lấy Mạc Hi Dung đã ngất lịm trở về phòng mình, bên miệng Khiên Dương Thù treo nụ cười, rất giống con mèo vừa trộm được cá, thoải mái no đủ.
Vốn ở đại sảnh thật lâu chờ hắn vào bàn chuyện, vợ chồng Khiên gia càng nghĩ càng cảm thấy không phù hợp, cuối cùng tiến vào nội viện xem thử tình huống.
Không nhìn còn may, vừa nhìn đã thấy con trai tùy ý ôm người ta, hơn nữa vừa nhìn liền biết hắn đã ăn luôn người ta vào bụng rồi!
Thiếu chút nữa hai người té xỉu.
"Thằng xấu xa, đứng lại cho ta!" Khiên lão bị đả kích và chấn động liên tiếp, rốt cuộc chịu không nổi đứng trước mặt con trai, ngón tay run rẩy chỉ về phía hắn. "Con bán tổ trạch, tùy tiện hứa hôn cho muội muội, việc này ta. . . . . . Ta nuốt tức giận uất ức còn chưa tính, không ngờ con lại hủy trong sạch của cô nương người ta! Ta đã tạo nghiệt gì mà sinh ra thằng xấu xa như con?!"
Vừa mới hưởng thụ ấm áp mềm mại thơ tho, tâm tình Khiên Dương Thù rất tốt, căn bản không lo không nghĩ đến lên án của cha mình. "Đúng là con đã hủy trong sạch của nàng, nhưng cũng không nói là không cưới nàng! Nếu ngài già cả rảnh rỗi đến phát hoảng, không bằng sớm lo cho xong chuyện thành thân, hẳn còn tốt hơn tìm con nổi giận."
"Ta. . . . . . Ta tìm con nổi giận thì sao?" Khiên lão tức muốn nhảy dựng, "Sao con không nghĩ, con đã hủy trong sạch của cô nương người ta, sau này người nhà nàng tìm đến, con phải xử lý thế nào?"
"Ông lão à, đừng nổi lửa như thế, coi chừng lại ngất đi!" Khiên đại nương vỗ vỗ trượng phu an ủi, sợ ông ta mắng đến một nửa lại hôn mê.
"Con sớm đã điều tra, ở đây nàng không thân không thích, cho nên ngài đã lo lắng uổng công rồi." Khiên Dương Thù không muốn nhiều lời, sải bước muốn lướt qua cha mẹ tiến vào phòng.
Quần áo trên người Dung muội bị hắn co kéo lộn xộn, mà hắn lại là kẻ chưa từng mặc quần áo cho người, nên vừa rồi chỉ tùy tiện dùng quần áo quấn nàng lại, bây giờ phải nhanh chóng về phòng đắp chăn cho nàng, nếu không nàng sẽ nhiễm lạnh.
"Con, con. . . . . ." Khiên lão bị hắn ngó lơ như thế, đột nhiên không nghĩ thêm được lời trách cứ nào nữa.
"Đúng! Nếu cha sợ người ta tìm đến nhà không cách nào xử lý, tốt nhất chuyện thành thân này nên hoàn thành trong mấy ngày tới, cùng việc chuyển sang nhà mới, thành ‘song hỉ lâm môn’, thật tốt!"
Tốt cái đầu con ấy! Khiên lão nghẹn một câu trong họng, khuôn mặt già nua đỏ ửng.
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!" Nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất của hắn, Khiên lão sụp đổ không ngừng, nhất thời người như già đi vài chục tuổi.
Aizz, vẫn nên làm theo lời hắn vậy, nhanh chóng lo cho xong chuyện thành thân thôi. . . . . .
"Huynh. . . . . .sao huynh vào được?" Giật mình sợ hãi, nàng không dám tin hỏi.
"Trước kia vẫn không hiểu sao ở hoa viên này. . . . . . không, phải gọi là vườn rau này, lão tổ tông (chắc là ông cố :v) xây một ngôi nhà nhỏ dùng để làm gì, giờ ta đã hiểu, thì ra là để tiện cho việc yêu đương vụng trộm, cho nên đã cố ý làm một lối đi ở phía sau." Hắn cười giải thích, ôm nàng lui từng bước một.
"Yêu đương vụng trộm gì?! Huynh định làm gì?!" Mạc Hi Dung trừng trừng nhìn hắn, thân mình bị đôi cánh tay hắn ôm chặt, không ngừng vùng vẫy.
"Ta muốn làm gì? Đương nhiên là tính toán nợ nần! Không phải ta vừa mới nói rồi sao?" Hắn cười vô lại, nói, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt.
Hắn ung dung nhàn nhã dò tìm thắt lưng của nàng, sau khi cởi xuống liền thuận tay ném đi.
"Ta nói này Dung muội, cho dù tự mình đa tình cũng tốt, tự ý cũng không sao, quy luật của Khiên Dương Thù ta là ngân lượng đến tay thì không có chuyện ném ra ngoài, mà ta lại ném ra rất nhiều để chăm chút cho nàng, nên không thể nhẹ nhàng thoải mái thả nàng rời đi như thế."
"Huynh. . . . . . Nếu đã tính toán rõ ràng như thế, cùng lắm thì ta trả toàn bộ lại cho huynh, vậy không phải chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa sao?"
"Phần ân tình ta đã tặng nàng, nàng nói xem sẽ trả ta thế nào?"
"Ta. . . . . ." Nàng nhất thời tắc nghẹn.
"Ta vốn muốn nàng lấy thân báo đáp, bất quá không nghĩ ta sẽ ép nàng đến mức này, dù sao ta cũng đã chờ duyên phận này nhiều năm, chờ nhiều thêm một chút cũng chả là gì. . . . . . nhưng tình thế lúc này, chỉ có thể biến gạo sống thành cơm chín trước rồi hãy nói sau. . . . . ."
Hắn cắp ngang hông ôm lấy Mạc Hi Dung thả lên giường gỗ, cả người đè lên khiến nàng không cách nào trốn thoát.
"Mặc dù nơi chúng ta động phòng có chút sơ sài, bất quá ta không thèm để ý việc nhỏ đó, chỉ sợ đau da mềm thịt non của nàng thôi."
Mạc Hi Dung vội kéo quần áo hắn, bất ngờ khi chính mình lại không muốn phản kháng, cho dù nàng vừa mới vùng vẫy hòng trốn thoát khỏi hắn.
Chắc nàng điên rồi, bằng không thì chính là bị hành động của hắn dọa choáng váng, nếu không thì khi đã biết rõ hai người tuyệt không thể có tương lai, sao lại ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, chờ mong bước tiếp theo của hắn.
Phản ứng kỳ lạ này, không chỉ chính nàng cảm thấy hỗn loạn, ngay cả Khiên Dương Thù đang đè trên người nàng cũng bị ngoan ngoãn đột ngột của nàng làm cho mơ hồ.
"Dung muội, sao vậy? Buông xuôi sao?" Hắn trừng đôi con ngươi đen đã rút đi không ít điên cuồng, thêm vào chút mê hoặc khó hiểu.
Nàng mím môi không nói, hai người chợt yên lặng, trong không gian u ám chỉ còn lại tiếng hô hấp.
"Huynh. . . . . . Vì sao nhất định phải là ta?" Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, mắt không chớp nhìn nam nhân đè trên người mình, không hiểu vì sao hắn lại chấp nhất với mình như thế.
"Nếu ta nói với nàng, kỳ thật ta cũng không biết nguyên do thì sao?" Hắn khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh trầm giọng trả lời.
Hắn cũng rất muốn biết, vì sao bản thân lại luôn chấp nhất phải có được nàng?
Bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất trong thành Dương Châu không biết "thanh danh tốt" của hắn sao? Hay bởi vì nhìn nàng nhu nhược, cần người chăm sóc khiến hắn sinh lòng thương tiếc?
Hoặc. . . . . . Từ lúc nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh bên bờ hồ, hắn đã chợt ái mộ không thôi, cho nên dù không biết có cứu được nàng hay không, vẫn cứ thế mà đưa nàng về phủ?
Nếu thật muốn hắn cho một đáp án, chỉ sợ hắn cũng không thể nói ra lời có thể khiến cả hai đều tin tưởng.
"Vậy thì thả ta đi. . . . . ." Hốc mắt nàng ửng đỏ, "Ta không biết vì sao lại đến được đây, có thể ta sẽ bất chợt trở về, đến lúc đó. . . . . .huynh sẽ phải làm sao?" Đang nói, nàng cảm thấy trong lòng như bị nhéo đau, thật muốn rơi lệ.
"Vậy thì sao?"
"Hả?" Thấy hắn không bị lời nàng làm sững sờ, nàng thở dồn dập giải thích lần nữa, "Huynh không nghe rõ sao? Không chừng có ngày ta sẽ trở về nơi ta vốn ở! Nếu hai chúng ta ở cùng nhau, đến lúc đó lại bị chia cắt thì sẽ rất đau khổ!"
"Ta nói, vậy thì sao?"
Do nàng và người xưa có khoảng cách, hay không thể rõ ràng thông suốt với nam nhân này? Ta đã nói rõ ràng đến thế, sao hắn vẫn không hiểu, hai người bọn họ ở cùng nhau sẽ không có kết quả tốt!
"Ta nói là, chúng ta không thể ở cùng nhau. . . . . ." Nàng buồn giận trừng hắn, không biết cảm thấy tức giận với hắn có đáng không.
Hắn đột ngột đề cập đến một vấn đề, "Nếu ngày mai phải chết, nàng sẽ sợ mà không dám ăn, không dám ngủ sao?"
"Hả, sao chứ?"
"Trả lời ta, nàng sẽ thế sao?"
"Đương, đương nhiên là không!"
"Nếu nàng cảm thấy mình sẽ không, vậy chúng ta có thể ở cùng nhau."
"Gì? Đợi chút. . . . . . việc này với ở cùng nhau thì có liên quan gì?"
"Nếu sắp chết mà không sợ ăn không sợ ngủ, vậy sao phải vì vấn đề nàng vừa nói mà sợ ta yêu nàng chứ, Dung muội?" Hắn chăm chú nhìn kỹ nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đôi môi cánh hoa của nàng.
"Nhưng nếu có ngày ta. . . . . . huynh sẽ rất đau khổ." Nàng nhịn không được vươn tay chạm vào gương mặt tuấn tú của hắn, "Như vậy không công bằng với huynh. . . . . ."
"Nếu có một ngày như vậy, nàng sẽ rơi lệ vì ta chứ?"
"Ta sẽ . . . . . Ta sẽ. . . . . ."
"Vậy thì đúng rồi, cho dù có một ngày như thế, người đau khổ không chỉ có mình ta, không phải đã rất công bằng rồi sao?" Hắn trầm giọng lầm bầm bên tai nàng, khẽ hóa giải phòng vệ cuối cùng của nàng, "Lúc này hẳn không phải là do ta tự mình đa tình đâu nhỉ?"
"Ừm. . . . . ." Mạc Hi Dung ngân ngấn nước mắt nhìn hắn, đôi môi hồng khẽ cong, nhẹ nhàng phun ra một câu, "Tay huynh đang làm gì vậy?"
※※※
Khiên Dương Thù không kịp thu hồi cái tay sói đang cởi quần áo nàng, chỉ có thể vờ như không có việc gì ung dung mỉm cười.
"Ta đang nghĩ, nếu chúng ta đã hiểu rõ tình ý của nhau, sao không cứ thế mà thuận nước đẩy thuyền. . . . . ."
"Lần trước huynh trêu chọc ta như thế còn chưa đủ sao?" Mạc Hi Dung vừa thẹn vừa buồn bực đánh hắn một cái.
"Sao mà đủ chứ?" Hắn cười vô lại, ôm nàng càng chặt, để nàng có thể hiểu được nôn nóng của hắn.
Lần trước chỉ có thể xem như cháo trắng rau dưa, chứ thời thời khắc khắc hắn đều muốn đè nàng xuống giường tận tình yêu thương! Nếu không vì sợ dọa hư tiểu mỹ nhân, hắn đã sớm biến ao ước đó thành hành động rồi.
"Huynh. . . . . .cái…huynh. . . . . ." Mạc Hi Dung nằm trong vòng ôm của hắn, cảm giác được lửa nóng nơi bụng kia, nhất thời hồi hộp lo lắng.
Hắn, hắn lại. . . . . . dùng cái đó đâm đâm nàng. . . . . ."Cái?" Khiên Dương Thù cử động ‘hạ thân’, để nóng bỏng của hắn chậm rãi trượt đến nơi lõm xuống giữa hai đùi nàng.
Cả người Mạc Hi Dung cứng đờ, chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn hắn.
"Vừa nãy nói huynh tự mình đa tình là có chút quá đáng, giờ đã làm rõ mọi hiểu lầm, huynh bắt nạt ta như thế không phải là rất quá đáng sao?"
"Dung muội, nàng không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc tới ta liền nhớ ra lúc nãy bị thương thật đau, yêu cầu nàng vỗ về an ủi một chút cũng không quá đáng đâu nhỉ?" Hắn phát huy bản tính gian thương, dám nói trắng thành đen, nói chết thành sống.
Thật vất vả mới ôm được mỹ nhân vào lòng, mặc dù địa điểm có hơi tệ, nhưng hắn không ngại chút tỳ vết nho nhỏ này, chỉ cần có thể thành người một nhà, cho dù ở nơi núi hoang đồi vắng, hắn đều có thể chẳng ngại lương tâm!
"Huynh. . . . . . Dừng tay!" Da mặt nam nhân này thật dày mà! Đã để cho hắn ôm rồi sờ soạng, vậy mà còn chưa biết đủ, lại đòi nàng vỗ về an ủi nữa chứ!
Đối với kháng nghị không có tác dụng của đôi bàn tay nho nhỏ trắng như phấn của nàng, Khiên Dương Thù làm như không thấy, thẳng tay cởi quần áo đã sớm bị hắn biến thành hỗn độn của nàng xuống, trải lên giường gỗ đủ để lót tấm lưng.
"Khiên Dương Thù, thật quá đáng mà! Huynh. . . . . ." Cao thấp toàn thân đều bị lột sạch, chỉ còn lại cái yếm và quần lót, Mạc Hi Dung giống như con tôm luộc, da thịt trắng nõn ửng hồng mê người.
"Chậc chậc! Nàng đang mê hoặc ta sao? Không phải vẫn luôn gọi ta là ‘Khiên đại ca’ sao?" Hắn vừa nói vừa cởi thắt lưng của mình xuống, kéo hai bàn tay nàng trói lên đầu giường.
"Gã nham hiểm này, ta vừa nói chúng ta có thể ở cùng nhau, nhưng ta không nói huynh có thể. . . . . . có thể. . . . . ." Nàng mạnh mẽ xoay người, nhưng hai bàn tay bị trói khiến nàng không cách nào động đậy. "Đồ đáng chết! Rốt cuộc trói ta để làm gì? Có thả ra không hả?!"
Khiên Dương Thù ung dung nhàn nhã cởi quần áo dưới người, lại gỡ hết những trang sức còn thừa trên tóc nàng, sau khi ném hết qua một bên mới quay về giường mắt to trừng mắt nhỏ với nàng.
"Không phải ta đã nói rồi sao, chúng ta chỉ đang viên phòng sớm một chút. Còn vì sao lại trói nàng, đương nhiên là để thuận tiện. Bất quá sau này sẽ không thế nữa, chỉ lần này thôi, nàng nhẫn nhịn một chút!"
Gã háo sắc vô sỉ! Trói tay nàng cho tiện, còn bảo nàng nhẫn nhịn?!
Mặc kệ cái yếm còn đang nửa treo nửa thả trên ngực, nàng vùng vẫy càng mạnh, đá đá đôi chân ngọc thẳng tắp, chỉ nghĩ đá trúng gã háo sắc đó một cú thì càng tốt, không ngờ lại khiến dục vọng của hắn bộc phát.
Khiên Dương Thù nửa quỳ bên giường, bắt lấy đôi chân vung đá không ngừng của nàng, khẽ hôn lên mắt cá thon gọn, rồi cứ thế đi dần lên, lưu lại một loạt dấu hôn lên đôi chân trần trụi.
"Ưm a. . . . . . Dừng tay. . . . . .thả chân ta ra. . . . . ." Môi lưỡi ẩm ướt ấm nóng kia chạm vào chân, khiến nàng muốn rụt chân lại, nhưng tối đa nàng chỉ có thể khẽ cong chân, hoàn toàn không cách nào thoát khỏi kềm chế của hắn.
Môi hắn càng gần đến đùi nàng, càng chọc cho nàng thở hổn hển yêu kiều, mà bàn tay to đã nhanh hơn môi lưỡi, chạm đến trước cấm địa thuần khiết của nàng, kịp thời kéo quần lót nàng xuống, để hắn có thể không còn trở ngại, trực tiếp tiếp xúc với cấm địa quý giá.
"A! Không ──" nàng cong thân mình, hai bàn tay không giúp được gì kéo mạnh dây trói bằng thắt lưng, cổ họng phát ra tiếng ngâm nga kích động.
Hắn giống con thú chưa thỏa dục vọng, kéo chân nàng gác lên bả vai, rồi vùi đầu vào cấm địa tuyệt đẹp, không ngừng dùng môi lưỡi khiêu khích nơi yếu ớt mẫn cảm của nàng.
"Ưm. . . . . . đừng. . . . . . đừng như vậy. . . . . ." Tóc nàng rối tung, hai mắt mông lung nhìn hắn.
‘Xuân triều’ lan tràn bị hắn cố ý liếm mà phát ra âm thanh phóng đãng, hai thân thể trần trụi chạm vào nhau, da thịt nóng bỏng như sắp thiêu cháy nàng, từng chút từng chút khiến lý trí nàng dần bay mất, tùy hắn hô mưa gọi gió.
Nghe tiếng ngâm nga càng lúc càng cao vút, hắn có chút không tình nguyện thu tay lại, chậm rãi lui về sau vui vẻ thưởng thức "Kiệt tác" của mình ── nàng đang vô lực ngồi co quắp ở đầu giường, hai chân bị hắn lôi kéo mở rộng thành tư thế khêu gợi, gương mặt luôn bình thản vì động tình mà ửng hồng, giống một quả đào chín đỏ, đôi mắt đẹp ngập sương khẽ khép, càng chọc người yêu thương, cái yếm nửa treo nửa thả vì vùng vẫy mà rơi đến giữa bụng, lộ ra đôi tròn trịa trắng nõn và đỉnh đỏ hồng đứng thẳng trong không khí.
"Mê người. . . . . .thật giống đóa phù dung nở rộ mê người. . . . . ." Hắn khàn giọng thốt lên, không kìm được chơi đùa trái dâu đứng thẳng dụ người đến hái kia.
"Ư ưm. . . . . .Đừng. . . . . ."
"Đừng?" Hắn mỉm cười dò hỏi tiểu nữ nhân ý thức hỗn độn, "Dung muội, thân thể nàng trung thực hơn cái miệng của nàng nhiều."
"Đừng mà, Khiên đại ca. . . . . ." Nàng khẩn cầu, hi vọng hắn dừng trò giày vò này lại.
"Khiên đại ca? Dung muội, chúng ta đã thân thiết đến mức này, nơi khuê phòng sao nàng không gọi một tiếng ‘ca ca tốt’ cho ta nghe một chút?" Hắn cười thật vô lại, muốn thừa dịp lúc nàng không cách nào chống cự dục vọng mà đưa ra yêu cầu, thực hiện điều mình vẫn ao ước ngày đêm.
"Đừng. . . . . .đừng đùa nữa. . . . . ."
"Ai da! Thực đau lòng mà, ta có đang đùa đâu!" Hai bàn tay hắn khẽ siết, nơi tròn trịa của nàng lưu lại dấu ngón tay loang lỗ, "Nếu Dung muội xấu hổ, sau này gọi cũng được. . . . . ."
Còn chưa rõ ý của hắn, thân thể nàng đã bị nhấc lên, đôi môi cũng bị hắn bịt kín, tiếp theo là cảm giác xé rách nóng bỏng gấp gáp truyền từ chân lên não.
Nàng không xoay xở vùng vẫy được, nghĩ hắn sắp đẩy mình ra, ngược lại, thô to của hắn càng chui sâu vào nơi nữ tính chật hẹp, đau đớn bỏng rát cũng lan tràn tới toàn thân.
"Không muốn đau thêm thì đừng chuyển động." Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu cảnh cáo, rồi mới từ từ lui người, dời bàn tay đã bịt chặt môi nàng ra.
Hắn vừa buông tay, rên rỉ đau đớn cùng nghẹn ngào liền tràn ra, khiến hắn không nỡ vội dỗ dành nàng, "Chút nữa sẽ hết đau. . . . . ."
Đến khi nàng được an ủi thoáng bình tĩnh lại, hắn mới dám từ từ đẩy ép thô to nóng bỏng vào nơi chật hẹp.
"A. . . . . ." Nàng thở dốc vì kinh ngạc, cảm thấy hắn chậm rãi ra vào trong cơ thể, cảm giác đau đớn trộn lẫn với vui sướng khi da thịt va chạm, khiến khuôn mặt nàng lộ ra biểu cảm mê hoặc.
"Không đau nữa chứ?" Hắn hơi híp mắt nhìn kỹ biến hóa trên khuôn mặt nàng, khóe miệng cong thành nụ cười, bắt đầu ra vào lúc nông lúc sâu.
"Không đau nữa. . . . . ." Trêu đùa sâu sâu nông nông kia khiến nàng giống con mèo nhỏ ngoan hiền, nằm dưới thân hắn hưởng thụ chủ nhân bừa bãi yêu thương.
"Ca ca ta hầu hạ nàng thoải mái chứ?" Hắn cười hỏi, tròng mắt thoáng qua ánh nhìn mưu tính không cách nào bắt kịp.
"Ưm. . . . . . Thoải mái. . . . . ."
"Vậy tiếp theo đến phiên nàng hầu hạ ca ca ta thư thái, được không?"
"A a ──" đột ngột mãnh liệt xông tới, khiến nàng không kiềm chế được mà thét chói tai.
Khiên Dương Thù nâng hai chân mềm nhũn của nàng lên, vòng qua thắt lưng gầy tinh tráng, nhanh chóng mà mãnh liệt chen nam căn lửa nóng vào giữa hoa huyệt chật hẹp ẩm ướt trơn nhẵn, mỗi lần tiến vào đều khiến nàng không chịu nổi mà thút thít ra tiếng.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ luôn yên tĩnh, tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân hổn hển, tiếng da thịt va chạm, cùng tiếng kẽo kẹt khi ván giường lay động, đan vào thành một khúc nhạc mê muội mạnh mẽ hấp dẫn.
"Nhẹ chút. . . . . . Ta. . . . . . không chịu nổi nữa. . . . . ." Lần đầu mây mưa sao nàng có thể chịu được nam nhân này điên cuồng đùa bỡn, không được bao lâu liền hít thở hổn hển xin tha.
Nhưng thật vất vả mà mong ước mới trở thành sự thật, Khiên Dương Thù không muốn cứ thế mà thu tay lại.
"Chịu không nổi nữa sao? Gọi một tiếng ‘ca ca tốt’, chúng ta sẽ dừng lại." Hắn đưa ra điều kiện trao đổi, nhưng vẫn giấu giếm ‘huyền cơ’, chờ dê con ngây ngốc chui vào bẫy.
"Hô hô. . . . . . Ca, ca ca tốt. . . . . . Ta không chịu nổi nữa. . . . . ."
Vừa nghe nàng mềm mại thốt ra, hắn hết lòng tuân thủ lời hứa, lập tức ngưng vận động, nhưng nóng bỏng cứng rắn vẫn đang chôn sâu trong người nàng, không chịu rời đi.
Tạm ngừng này khiến nàng dần khôi phục thể lực, nhưng chưa kịp nói một lời, nam nhân vốn tỏ vẻ muốn "ngừng chiến" lại thong thả di chuyển trong người nàng.
"Không phải huynh nói. . . . . . Không phải đã nói chỉ cần ta. . . . . ."
"Ta nói sẽ dừng lại, chứ không nói là lập tức dừng lại." Khiên Dương Thù hôn nàng một ngụm, nói tiếp: "Dù sao ta cũng đã hầu hạ nàng thoải mái như thế, nàng cũng nên làm cho ta thoải mái một chút mới công bằng, đúng không?"
"Lừa đảo . . . . .đồ lừa đảo. . . . ."
Đáng ghét! Đáng ghét! Gian thương ưa đoạt lợi! Sao nàng lại ngây ngốc mặc hắn trêu đùa?
Vô lực tùy hắn mạnh mẽ vào ra, tầm mắt nàng dần mơ hồ. Không gian u ám, bóng dáng nam nhân lay động, miệng nếm được vị mồ hôi không biết là của hắn hay của nàng. . . . . . cảm giác trở nên mờ ảo không thực tế, khiến nàng gần như không chịu nổi mà ngất đi.
"Thật. . . . . . Thật không chịu nổi nữa. . . . . ." Nàng vô thức mê sảng.
"Không chịu nổi rồi sao?" Khiên Dương Thù cười nhìn nàng sắp chìm vào hôn mê, "Xem ra cần phải bồi bổ nàng thật tốt, bằng không sau này sao có thể hầu hạ ta chứ?"
Hắn cởi dây lưng trói đôi tay Mạc Hi Dung xuống, điều chỉnh cho nàng thoải mái nằm thẳng trên giường. "Trước hết để nàng nghỉ ngơi đã, chút nữa tự mình trêu đùa là được."
Nói xong, hắn liền chỉnh thân thể nàng thành tư thế ngồi nghiêng, để hai người nằm đối mặt trên giường, rồi lại lần nữa ‘cầm thương ra trận’ xông vào hang đá chật hẹp đầy hoa cỏ.
"Dung muội ngoan, như vậy có thoải mái hơn không?" Hắn vịn thắt lưng mỏng manh của giai nhân, vừa đung đưa, vừa thở gấp hỏi.
"Ư ừm. . . . . ." Nàng mơ hồ không rõ trả lời, cả người bị hắn siết chặt, cho dù không dùng lực cũng có thể cảm nhận được cử động bên dưới của hắn.
Cử động thong thả lại gợi tình như kéo dài một lúc lâu, đột nhiên, hắn vội siết hai cánh tay, toàn thân cứng đờ, chui thật sâu vào người nàng, run rẩy.
Khi hắn khôi phục bình thường, chậm rãi rời khỏi non mềm đã bị ma sát đến ửng hồng của nàng, một chất lỏng sềnh sệch màu trắng theo cử động của hắn từ từ chảy ra. . . . . . Hắn trầm thấp lầm bầm bên tai nàng, "Nàng đã là của ta rồi."
※※※
Ôm lấy Mạc Hi Dung đã ngất lịm trở về phòng mình, bên miệng Khiên Dương Thù treo nụ cười, rất giống con mèo vừa trộm được cá, thoải mái no đủ.
Vốn ở đại sảnh thật lâu chờ hắn vào bàn chuyện, vợ chồng Khiên gia càng nghĩ càng cảm thấy không phù hợp, cuối cùng tiến vào nội viện xem thử tình huống.
Không nhìn còn may, vừa nhìn đã thấy con trai tùy ý ôm người ta, hơn nữa vừa nhìn liền biết hắn đã ăn luôn người ta vào bụng rồi!
Thiếu chút nữa hai người té xỉu.
"Thằng xấu xa, đứng lại cho ta!" Khiên lão bị đả kích và chấn động liên tiếp, rốt cuộc chịu không nổi đứng trước mặt con trai, ngón tay run rẩy chỉ về phía hắn. "Con bán tổ trạch, tùy tiện hứa hôn cho muội muội, việc này ta. . . . . . Ta nuốt tức giận uất ức còn chưa tính, không ngờ con lại hủy trong sạch của cô nương người ta! Ta đã tạo nghiệt gì mà sinh ra thằng xấu xa như con?!"
Vừa mới hưởng thụ ấm áp mềm mại thơ tho, tâm tình Khiên Dương Thù rất tốt, căn bản không lo không nghĩ đến lên án của cha mình. "Đúng là con đã hủy trong sạch của nàng, nhưng cũng không nói là không cưới nàng! Nếu ngài già cả rảnh rỗi đến phát hoảng, không bằng sớm lo cho xong chuyện thành thân, hẳn còn tốt hơn tìm con nổi giận."
"Ta. . . . . . Ta tìm con nổi giận thì sao?" Khiên lão tức muốn nhảy dựng, "Sao con không nghĩ, con đã hủy trong sạch của cô nương người ta, sau này người nhà nàng tìm đến, con phải xử lý thế nào?"
"Ông lão à, đừng nổi lửa như thế, coi chừng lại ngất đi!" Khiên đại nương vỗ vỗ trượng phu an ủi, sợ ông ta mắng đến một nửa lại hôn mê.
"Con sớm đã điều tra, ở đây nàng không thân không thích, cho nên ngài đã lo lắng uổng công rồi." Khiên Dương Thù không muốn nhiều lời, sải bước muốn lướt qua cha mẹ tiến vào phòng.
Quần áo trên người Dung muội bị hắn co kéo lộn xộn, mà hắn lại là kẻ chưa từng mặc quần áo cho người, nên vừa rồi chỉ tùy tiện dùng quần áo quấn nàng lại, bây giờ phải nhanh chóng về phòng đắp chăn cho nàng, nếu không nàng sẽ nhiễm lạnh.
"Con, con. . . . . ." Khiên lão bị hắn ngó lơ như thế, đột nhiên không nghĩ thêm được lời trách cứ nào nữa.
"Đúng! Nếu cha sợ người ta tìm đến nhà không cách nào xử lý, tốt nhất chuyện thành thân này nên hoàn thành trong mấy ngày tới, cùng việc chuyển sang nhà mới, thành ‘song hỉ lâm môn’, thật tốt!"
Tốt cái đầu con ấy! Khiên lão nghẹn một câu trong họng, khuôn mặt già nua đỏ ửng.
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!" Nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất của hắn, Khiên lão sụp đổ không ngừng, nhất thời người như già đi vài chục tuổi.
Aizz, vẫn nên làm theo lời hắn vậy, nhanh chóng lo cho xong chuyện thành thân thôi. . . . . .
/10
|