Hết thảy đã yên tĩnh lại, chỉ còn hai người vẫn ngồi chồm hỗm nơi hành lang gấp khúc, không cử động, chặt chẽ ôm lấy nhau.
"Chúng. . . . . . Chúng ta trở về được không?" Mạc Hi Dung bị siết trong vòng ôm không cách nào động đậy, chỉ có thể kéo kéo quần áo của hắn.
Mặc dù bị hắn ôm không có gì không tốt, nhưng tư thế này. . . . . . Quỳ lâu cũng sẽ tê chân nha!
Hắn vẫn không có phản ứng gì, chỉ ôm chặt nàng không nói, giống như một pho tượng.
"À, chúng ta phải ở đây đợi đến sáng sao?" Hắn làm sao thế? Sao lại không có phản ứng gì? Ít nhất cũng nên đổi tư thế đi chứ! Nàng quỳ tê hết cả chân rồi.
Lần này, cuối cùng hắn cũng có phản ứng, chỉ là không đứng lên, ngược lại đè thẳng nàng xuống, nếu hắn không nhớ rõ là phải dùng tay đỡ cái đầu đáng thương của nàng, va chạm như vậy, cho dù không thành kẻ ngốc cũng sẽ chấn động não.
"Chàng làm gì. . . . . . vậy?" Nàng còn chưa phản đối xong, dưới ánh trăng lờ mờ chiếu rọi, mặt hắn đanh lại còn ánh mắt lóe đầy lửa giận, khiến nàng kinh ngạc ngay cả lời muốn nói ra cũng quên mất.
"Nàng thích khiến ta lo lắng lắm, đúng không?" Hắn đau đớn xót xa hỏi, cả người tản ra khí thế khiến người ta phát sợ. "Hôm trước mới lạc đường, hôm nay lại chơi đùa đến mức cả cái mạng nhỏ cũng không cần luôn hả?" Vừa nói, hắn vừa vén quần áo của nàng lên, "Khiến ta phiền lòng, làm ta lo lắng, chơi rất vui sao?"
Roẹt một tiếng, váy trong bằng lụa lập tức thành mảnh vải rách.
"Đợi chút. . . . . .Chàng nghe ta nói đã. . . . . ." Nàng nghe được tiếng vải bị xé rách thật rõ ràng trong đêm yên tĩnh, hoảng hốt muốn giải thích.
Hắn hừ lạnh, tiếp theo tụt nhanh quần lót ném đi, "Nghe nàng nói? Chẳng phải vừa rồi ta đã phải nghe rất nhiều sao?Giờ nên là nàng nghe ta nói."
Nàng cảm thấy dưới thân chợt lạnh, trừ váy bị xé mở, dưới thân nàng không còn mảnh vải, không lạnh mới là lạ.
"Đợi chút. . . . . . rốt cuộc sao chàng lại tức giận. . . . . . ta không hiểu. . . . . . A ──" cảm giác dị vật đâm vào nhoi nhói khiến nàng không thể thốt nên lời.
Hắn không chút lưu tình mạnh mẽ va chạm vào hành lang chật hẹp của nàng, "Không hiểu? Đúng vậy, sao nàng hiểu được? Nếu có thể xẻ não ra mà xem cho kỹ, bản thân ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì?"
"Đừng. . . . . . Dừng lại. . . . . . Đau quá. . . . . ." Nàng liều mạng đẩy hắn ra, muốn chạy trốn khỏi sự chiếm đoạt không còn lý trí của hắn.
"Từ lúc bắt đầu đến nay, nàng có đặt ta vào lòng không?" Hắn tóm chặt thân thể mảnh mai của nàng, khiến nàng chỉ có thể đón nhận thuận theo cử động của hắn, "Ta nghĩ là không! Nếu có sao nàng lại không hiểu? Sao có thể không hiểu?" Lời cuối hắn nói như rít gào, cử động cũng càng thêm thô lỗ.
Dưới động tác ra ra vào vào của hắn, đóa hoa mềm mại của nàng cũng chầm chậm chảy ra mật hoa làm trơn vách tường nơi bị ma sát, thoáng giảm bớt đau đớn cho nàng.
"Ưm ư. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải như vậy . . . . . ." Nàng ngân ngấn lệ nghẹn ngào nói, nhưng đã không rõ rốt cuộc là vì đau hay đau lòng thay hắn.
Vừa rồi khi nghĩ bản thân không thể quay về được nữa, nàng mới hiểu, nếu phải chết như vậy, hi vọng cuối cùng của nàng - chỉ muốn gặp một người – là hắn.
Nàng mới chợt hiểu thích của nàng đã trở thành yêu.
Cho nên dưới tình huống khẩn cấp, thà chính mình đi vào nguy hiểm, cũng muốn bảo vệ hắn và thứ hắn đang giữ gìn như báu vật.
Chỉ là nàng thật sự không hiểu. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . nàng sai ở đâu chứ?
"Đừng khóc!" Hắn giận dữ mắng mỏ, rồi kéo mở vạt áo vùi đầu vào trước ngực nàng, chính là không muốn mình nhìn thấy nàng rơi lệ, "Không cho phép lại dùng nước mắt thu phục ta!"
Hắn thô bạo hôn mút nụ hoa đứng thẳng trước ngực nàng, dục vọng lửa nóng mạnh mẽ giương oai đánh thẳng sâu vào thân thể nàng, mỗi lần ra sức đều khiến cả người nàng căng lên như cánh cung.
"Ta không. . . . . . Ưm. . . . . ."
"Chết tiệt! Ta không muốn nghe nàng nói, cái miệng nhỏ nhắn này chỉ nên mở ra rên rỉ, chứ không phải để nói mấy lời đáng vứt đi đó!" Nói xong, hắn hung hăng nhún người đánh tới, khiến cuối cùng nàng không cách nào tỉnh táo để mà nói chuyện.
Hắn gầm nhẹ, nàng rên rỉ, cả người hai người quấn quít chặt chẽ dưới ánh trăng, không thể nói rõ, không thể phân rõ yêu thương đau giận lẫn lộn trong đó, theo sự kết hợp của bọn họ mà tiến hành chống đối không lời.
Phút chốc, hắn run run một trận, bắn chất dịch ấm nóng trắng sữa vào sâu trong người nàng, trong nháy mắt hai người cùng lên đỉnh.
Đợi khi hai người bình tĩnh lại, hơi thở dần vững vàng, hắn lập tức bò dậy khỏi người nàng, cầm lấy mảnh vải bị hắn xé rách ném qua một bên, thô lỗ chà lau chất dịch màu trắng sền sệt mà mình đã trút vào nàng.
"Dậy đi, ta đưa nàng về." Hắn lạnh nhạt nói, thậm chí không với tay nâng nàng dậy.
"Tướng công, ta. . . . . ."
"Đừng nói thêm gì nữa." Hắn thét lớn ra lệnh, khiến nàng kinh hãi không thể nói nên lời.
Cứ vậy, hai người duy trì khúc mắc yên lặng trở về nhà mới của Khiên gia, vừa đưa nàng vào phòng, hắn liền chẳng nói chẳng rằng, xoay người bước đi.
"Đợi chút! Chàng muốn đi đâu?!" Mạc Hi Dung giữ chặt tay áo của hắn lo lắng hỏi.
"Ta đến phòng đọc sách, sau này ta sẽ không quay về đây nữa, nàng ở đây một mình cẩn thận suy nghĩ lại đi!"
"Suy nghĩ lại?" Nàng mê mang nhìn hắn, "Nghĩ cái gì?"
Nàng biết nàng thích hắn, thậm chí cũng biết kỳ thật đó chính là yêu, nàng không hiểu, rốt cuộc hắn muốn nàng suy nghĩ điều gì?
"Ai biết nàng sẽ suy nghĩ điều gì? Tùy nàng thôi, dù sao nàng cũng chẳng hề để ta vào lòng."
Nói xong, hắn chẳng thèm quay đầu, ung dung đi ra ngoài, để lại một mình nàng ngu ngơ thất thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn chậm rãi biến mất dưới ánh nắng đầu tiên của ngày mới.
※※※
Từ sau đêm ấy, hắn không xuất hiện trước mắt nàng nữa, mà nàng vẫn một mình ngẩn người ngồi đợi trong viện, giống người vợ u uất nơi khuê phòng, cứ từng ngày từng ngày chờ hắn trở về.
Nhưng hắn vẫn không trở về, thậm chí còn chưa từng quay lại thu dọn thứ gì.
Mỗi ngày trừ chờ đợi, nàng chỉ có thể canh giữ nơi cửa viện, đợi nghe tin tức của hắn từ Bách Dạng - gần đây vì Hùng Bá Thiên phải đi xa mà ở tạm nhà mẹ đẻ.
"Chị dâu. . . . . ." Khiên Bách Dạng thấy nàng vẫn ngồi nơi đó, vẫn vẻ mặt đó, nhịn không được ửng hồng hốc mắt.
Đều do mình làm hại, nếu lúc đó mình cố nhịn đừng thét lên tiếng, bọn nàng sẽ không bị phát hiện, cũng không vì vậy mà chị dâu đành phải ra mặt dẫn đám người Nhật kia rời khỏi, cuối cùng lại khiến đại ca tức giận.
Đều tại mình! Đều tại mình mà!
"Bách Dạng, muội về rồi?" Cười máy móc với nàng ấy, Mạc Hi Dung chờ nghe chút tin tức hôm nay hắn làm gì, ăn gì, cho dù chỉ chút việc nhỏ cũng tốt, chỉ cần có thể tán gẫu chuyện về hắn cũng đã dịu đi nổi nhớ thương của nàng.
"Hôm nay đại ca vẫn mang vẻ mặt như Diêm vương không nói không rằng, chuyện đáng cười nhất là hôm nay ca lại gặp Vương Kim Hoa trên đường, nàng ta nói bậy nói bạ trước mặt ca, tẩu biết kết quả đại ca đã làm gì không? Ca quăng hai cái tát ngay tại chỗ, khiến nàng ta sợ ù té chạy." Vừa nghĩ tới tình cảnh kia, Khiên Bách Dạng thật muốn cười to ra tiếng, nhưng thấy Mạc Hi Dung bên cạnh hoàn toàn không phản ứng, nàng ta lại nhịn không được mà ngừng cười. "Chị dâu. . . . . . tẩu nghe mà không có phản ứng gì sao?"
Mạc Hi Dung chỉ nhìn thẳng ra phía trước, như đang suy tư chút gì, không trả lời câu hỏi của nàng ta.
Gần đây Khiên Bách Dạng nhìn hai người này giận dỗi vặn vẹo, một là Đại lão gia kỳ quái mỉa mai cay độc, một lại lạnh nhạt đến mức chẳng muốn nói lời nào, rất giống đứa trẻ không hồn, khiến rốt cuộc nàng nhịn không được mà vỗ bàn đứng lên.
"A ── chịu hết nổi rồi! Hai người đều quá kỳ quái, có chuyện thì cứ nói thẳng ra là được! Mắc gì mà phải giận dỗi vặn vẹo kỳ quái đến thế?"
Người ngồi trên ghế không bị tiếng rống của nàng ta dọa nạt chút nào, vẫn vì chuyện của bản thân mà ngẩn người trầm tư.
Khiên Bách Dạng vô lực ngồi co quắp trên ghế, suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể khiến hai người này hòa thuận như lúc ban đầu.
Bất quá chị dâu đã biến thành bộ dạng này, đại ca cũng đen mặt cả ngày, mặc kệ là thế nào thì cũng không tốt!
Phía này nàng đã hết cách, chắc xử lý phía bên kia là được nhỉ?
Nàng chấn phấn nhảy người lên, vi ý kiến hay này của mình mà muốn nhảy tung tăng.
Đại ca bày cái mặt lạnh ra thì sao chứ? Nàng là muội muội của hắn mà, nàng không tin hắn sẽ đối xử như với Vương Kim Hoa, thưởng cho mình hai cái tát.
Đúng, đúng là như thế. Nàng muốn vội vã đi tìm đại ca nói thật rõ, bằng không nếu hai người này tiếp tục lạnh mặt thêm nữa, đến bao giờ nàng mới có cháu nhỏ đáng yêu chứ?
※※※
"Đại ca, ca nghe muội nói. . . . . ." Đi lẵng nhẵn suốt theo sau Khiên Dương Thù, Khiên Bách Dạng chỉ kém là chưa quỳ xuống xin lão gia nhà nàng cho nàng chút thời gian.
Từ khi trời còn chưa sáng, vì vội theo bước chân của hắn, nàng dám tự đánh mình một tát để tỉnh lại, kết quả suốt cả ngày, lão gia hắn như làm bằng sắt, đi hết một vòng khắp tòa nhà, lại vẫn không chịu cho nàng chút thời gian.
"Nghe muội nói. . . . . .Ui da. . . . . ." Cả người đụng trúng người đột nhiên dừng lại, Khiên Bách Dạng cũng không dám oán giận, vội nắm lấy tay hắn sợ hãi hỏi: "Đại ca, có thể nghe muội nói không?"
Khiên Dương Thù lạnh lùng trừng mắt liếc nàng một cái, ý bảo nàng có lời mau nói, có rắm mau thả, hắn không rảnh mù quáng luẫn quẫn với nàng.
"Muội muốn nói, hôm đó không phải lỗi của chị dâu. . . . . .Này này, đợi chút! Sao ca lại đi?" Nàng còn chưa giải thích xong mà!
"Nếu để nghe mấy lời dư thừa này, ta đây không rảnh!" Sao con bé Bách Dạng lại thừa hơi nói mấy chuyện tạp nhạp này? Không phải mỗi ngày con bé đều đến thăm nàng sao? Sao không nói mấy chuyện về nàng đi chứ?!
Bởi vì hắn rất muốn nghe tin tức có liên quan đến nàng.
Chết tiệt! Cho dù hắn cố quyết tâm không nhìn tới nàng, nhưng lại không cách nào khắc chế bản thâm đừng nghĩ đến nàng nữa.
Không có hắn ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại, chăm sóc, nàng có thể lại quên ăn cơm không? Buổi tối đi ngủ có lại đá chăn không? Có thể. . . . . .Haizzzzzz! Sao hắn lại giống bà mẹ chăm con thế này?!
"Được! Muội nói chuyện dư thừa, ca không cần nghe, không cần để ý, cũng quên luôn việc chị dâu như đứa trẻ ngớ ngẩn không thèm nói chuyện luôn đi! Dù sao lão đại gia nhà ca cũng không thèm nghe mấy lời dư thừa của muội!" Thái độ này của hắn thực chọc Khiên Bách Dạng bực bội, khiến nàng cũng đay nghiến đáp lại.
Nương tử là ai? Tướng công người ta còn không để ý, nàng chỉ là một cô em chồng, tội gì phải nhiều chuyện giúp tháo gỡ chứ?
Khiên Dương Thù kéo tay áo nàng, trầm giọng hỏi: "Muội vừa nói nàng làm sao?"
"Tẩu ấy còn có thể làm sao nữa? Cả ngày ngồi đợi trong phòng, nếu không thì đợi ở đình hóng mát, ngơ ngẩn chờ cái gã tướng công không biết khi nào sẽ hết buồn giận trở về thăm tẩu ấy, nếu lên tiếng cũng chỉ hỏi tin tức của ca. Ca thật nhẫn tâm, cứ vậy không nghe không hỏi mà vứt tẩu ấy trong nhà, ra ngoài làm ông chủ lớn!" Mỗi lời nàng chỉ trích, tựa như từng mũi tên nhọn đâm vào lòng hắn.
Nàng đang đợi hắn, cả ngày cả đêm ngồi trong nhà chờ hắn?
Hắn còn tưởng nàng sẽ cảm thấy vui vẻ khi hắn không nghe không hỏi, tưởng rằng thậm chí nàng cũng sẽ không để ý đến sống chết của hắn, không ngờ mỗi ngày nàng vẫn quan tâm đến tin tức của hắn.
Lần nói chuyện trước có phải nàng đã rơi lệ vì hắn không?
Như vậy có phải là đã có chút cảm tình với hắn không?
Nàng có yêu say đắm chân thành như hắn không?
Hắn muốn biết, hắn muốn hỏi cho rõ.
"Aizzz! Ca đi đâu? Muội chưa nói xong mà!" Chỉ thấy hắn còn chưa nghe xong, liền giống như cưỡi ngựa phóng đi đâu mất, Khiên Bách Dạng không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Một kẻ không phản ứng, kẻ khác lại không nhẫn nại. Vậy. . . . . . Đến lúc nào mới có thể vén mây đen nhìn thấy trời xanh đây?
※※※
Yên tĩnh.
Đã nhiều ngày, hắn lại lần nữa bước vào phòng ngủ, cảm giác - cũng chỉ có thể mô tả bằng từ này.
Không giống nơi trầm tĩnh nhàn tản trước kia của nàng, mà là dạng yên tĩnh không hờn giận, khiến người ta có cảm giác không có hơi thở cuộc sống.
Hắn đi đến trước giường nhìn nơi hé mở trong chăn, nếu ngực nàng không khẽ phập phồng, hắn hẳn đã hoài nghi có phải nàng sẽ cứ vậy mà rời đi hay không.
Tựa như trước kia nàng từng nói, trở về nơi xa xôi ấy của nàng. . . . . . Đột nhiên, tay nàng cử động, hé mở đôi mắt, rồi lại khép mi.
Hắn tưởng đây là hành động vô ý thức khi nàng ngủ mơ, nhưng nàng bỗng nhích người, chui vào lòng hắn.
"Đừng không để ý tới thiếp. . . . . .Đừng. . . . . . hết yêu thiếp. . . . . ." Mắt nàng vẫn khép chặt, miệng thì thào nói, tay mềm đang nắm lấy hắn khẽ run rẩy.
Nàng không nói nàng yêu hắn, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy nàng đã nói một câu như thế.
Ít nhất. . . . . . Ít nhất trong lòng nàng, hắn không phải là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, cũng không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà là nam nhân của nàng.
Một nam nhân mà nàng muốn được yêu.
Hắn cúi người hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng như sợ sẽ hủy hoại nàng. "Không đâu, sao ta có thể hết yêu nàng. . . . . ."
"Hử?" Cảm nhận được sức nặng trên môi, nàng yếu ớt thốt lên, rồi mới mở đôi mắt ngập sương mù, toát ra nụ người tươi tắn, "Ôm thiếp."
"Tướng công ta đương nhiên rất vui lòng, bởi vì ta cần bổ sung đầy đủ phần bị thiếu của mấy hôm nay. . . . . ."
※※※
Như để bồi thường cho sự thô bạo đêm đó, hắn dịu dàng mà thong thả cởi quần áo của nàng, rồi mới tỉ mỉ nhẹ đặt nụ hôn lên những nơi hắn từng dày vò.
"Đêm đó ta điên cuồng, hẳn đã khiến nàng rất đau. . . . . ." Bàn tay to chậm rãi trêu chọc nhụy hoa ửng hồng đã dần ẩm ướt của nàng, thong thả mà khiêu khích thiêu đốt dục vọng của nàng.
"Hết. . . . . . Hết đau rồi. . . . . . Ưm. . . . . ." Va chạm của hắn giống cọng lông chim khẽ lướt qua, khiến nàng run rẩy từng trận.
"Thật đã hết đau rồi? Để ta nhìn kỹ xem nào." Hắn kéo mở hai đùi của nàng, chăm chú và cẩn thận xem xét nếp gấp xinh đẹp nơi nhụy hoa.
"Đừng nhìn!" Nàng e thẹn nói, càng khiến hắn muốn trêu đùa thêm.
"Sao lại không nhìn? Nơi này rất đẹp. . . . . .Nếp gấp này khiến ta không thể rời mắt. . . . . ." Hắn vươn ngón tay ra lần theo, phát họa hình dạng đường viền nơi cánh hoa, kích thích bằng mọi cách lại cố ý không khiến nàng được thỏa mãn.
"Đừng đùa, chàng tiến vào đi. . . . . ." Nàng cầm lấy cái tay làm loạn của hắn, hiếm khi mềm mại xấu hổ thốt ra lời yêu cầu.
"Cái miệng nhỏ nhắn này càng lúc càng mê người!" Hắn khẽ cười nắm ngược lại tay nàng, "Bày tỏ lời này mà không sợ ta sẽ không để nàng còn sức mà xuống giường sao?"
"Không sợ. . . . . ." Chỉ cần nằm trong lòng hắn, nàng có gì phải sợ?
Hắn kéo gối kê dưới mông nàng, rồi mới thoáng nâng thắt lưng nàng lên, chống vật to lớn nóng bỏng, mở rộng khe sâu ngọt ngào ẩm ướt của nàng.
"Khoan đã, chúng ta từ từ chút đã." Hắn khắc chế dục vọng muốn tận tình rong ruỗi, mặc kệ mồ hôi trên trán tí tách rơi xuống.
Chết tiệt! Nhiều ngày không chạm vào nàng, hắn thật muốn tha hồ rong ruỗi trong người nàng, nhưng lại sợ làm đau nàng, khiến hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
"Ưm. . . . . . Tướng công. . . . . ." Nàng cảm thấy bất mãn với cử động quá thong thả của hắn, không ngừng xoay eo kháng nghị.
"Sao nàng lại nóng nảy thế?" Hắn cắn răng phớt lờ thúc giục của nàng, cố gắng kiên trì tốc độ đong đưa.
"Không phải. . . . . . Thiếp. . . . . . Ưm. . . . . ."
"Không phải?" Hắn nhíu mày, "Vậy chúng ta liền tiếp tục. . . . . . Tốc độ thế này đã tốt chưa? Hay chậm thêm chút nữa?"
"A ư. . . . . .Đừng đùa như vậy. . . . . ." Nàng khó chịu lắc đầu, da thịt trắng nõn bắt đầu ửng ra một lớp mồ hôi mỏng, "Thiếp muốn. . . . . ."
"Dung muội. . . . . .Nàng có yêu ta không?" Hắn nín nhịn thật nhiều, muốn đợi nàng cầu xin rồi mới hỏi.
"Vì sao. . . . . . Vì sao lại hỏi vào lúc này. . . . . . Ưm. . . . . ." Nàng thở gấp, khó hiểu nhìn hắn.
"Ta muốn nghe nàng bày tỏ tình cảm. . . . . ." Hắn đã nói vậy nhiều lần, đương nhiên cũng muốn nghe rõ cảm giác của nàng với tình yêu của mình.
Cho dù hắn từng nói, hắn không quá để ý. . . . . . Nhưng dù sao cũng không thể không thèm để ý?!
Bởi vì hắn là thương nhân cũng là nam nhân! Đến hắn cũng đã hối hận vì lời nói của mình, đương nhiên hắn cũng hi vọng nữ nhân mà hắn yêu thương cũng yêu thương hắn.
"Ôm thiếp. . . . . .Thiếp sẽ cho chàng biết. . . . . ." Nàng khép hai đùi vòng ôm thắt lưng của hắn, kéo hắn về phía mình.
"Thật sao?" Hắn vừa nghe sự trao đổi này không khỏi mừng rỡ như điên, nhưng lại không nhịn được mà hoài nghi có thể dễ dàng thế không.
"Chàng không tin?" Nàng nâng thắt lưng lên, chậm rãi di chuyển thân mình hấp dẫn hắn.
Mặc kệ hắn muốn nghe điều gì, chỉ cần lúc này hắn tận tình yêu nàng, nàng sẽ nói hết. Chắc chắn là thế. . . . . ."Ta tin! Giao dịch này được thông qua!" Hắn nhếch miệng cười, đôi cánh tay ôm hai bên hông nàng, bắt đầu vội vàng tận lực đong đưa.
"A. . . . . .Ưm. . . . . ." Nàng đã quên lời vừa nói, trong suy nghĩ chỉ còn hoan ái.
"Vậy có thoải mái không?" Hắn vươn tay đến nơi đang kết hợp, vì ân ái mà chảy ra càng nhiều ái dịch của hai người, khiến cử động của cả hai càng thêm dễ dàng.
"Ưm . . . . .Đừng hỏi nữa. . . . . .Xấu hổ lắm. . . . . ." Nàng vội ôm chặt hắn, nhanh chóng dâng đôi môi hồng, muốn làm cho hắn không thể hỏi ra vấn đề khiến nàng phân tâm và xấu hổ nữa.
"Được, không hỏi, tướng công ta chỉ làm thôi. . . . . ."
Hai người không ngừng va chạm với nhau, môi lưỡi không ngừng quấn quít nóng bỏng, giống như muốn bù lại mấy ngày đã rời xa.
Nàng bởi vì hắn cố ý mạnh mẽ tạo ra khoái cảm mà run rẩy, hắn cũng vì đã lâu chưa hoan ái mà kích động không thôi, trong nhất thời, hai người như mất đi lý trí không thốt được một lời.
Bởi vì lúc này, vận động yêu đương và thở dốc dồn dập chính là ngôn ngữ duy nhất có thể thể hiện trọn vẹn tình cảm của bọn họ.
Đến nỗi cho dù cuối cùng nàng có hết lòng thực hiện lời hứa, nói ra đáp án hắn muốn biết hay không? Dường như cũng không còn quan trọng nữa. . . . . .
"Chúng. . . . . . Chúng ta trở về được không?" Mạc Hi Dung bị siết trong vòng ôm không cách nào động đậy, chỉ có thể kéo kéo quần áo của hắn.
Mặc dù bị hắn ôm không có gì không tốt, nhưng tư thế này. . . . . . Quỳ lâu cũng sẽ tê chân nha!
Hắn vẫn không có phản ứng gì, chỉ ôm chặt nàng không nói, giống như một pho tượng.
"À, chúng ta phải ở đây đợi đến sáng sao?" Hắn làm sao thế? Sao lại không có phản ứng gì? Ít nhất cũng nên đổi tư thế đi chứ! Nàng quỳ tê hết cả chân rồi.
Lần này, cuối cùng hắn cũng có phản ứng, chỉ là không đứng lên, ngược lại đè thẳng nàng xuống, nếu hắn không nhớ rõ là phải dùng tay đỡ cái đầu đáng thương của nàng, va chạm như vậy, cho dù không thành kẻ ngốc cũng sẽ chấn động não.
"Chàng làm gì. . . . . . vậy?" Nàng còn chưa phản đối xong, dưới ánh trăng lờ mờ chiếu rọi, mặt hắn đanh lại còn ánh mắt lóe đầy lửa giận, khiến nàng kinh ngạc ngay cả lời muốn nói ra cũng quên mất.
"Nàng thích khiến ta lo lắng lắm, đúng không?" Hắn đau đớn xót xa hỏi, cả người tản ra khí thế khiến người ta phát sợ. "Hôm trước mới lạc đường, hôm nay lại chơi đùa đến mức cả cái mạng nhỏ cũng không cần luôn hả?" Vừa nói, hắn vừa vén quần áo của nàng lên, "Khiến ta phiền lòng, làm ta lo lắng, chơi rất vui sao?"
Roẹt một tiếng, váy trong bằng lụa lập tức thành mảnh vải rách.
"Đợi chút. . . . . .Chàng nghe ta nói đã. . . . . ." Nàng nghe được tiếng vải bị xé rách thật rõ ràng trong đêm yên tĩnh, hoảng hốt muốn giải thích.
Hắn hừ lạnh, tiếp theo tụt nhanh quần lót ném đi, "Nghe nàng nói? Chẳng phải vừa rồi ta đã phải nghe rất nhiều sao?Giờ nên là nàng nghe ta nói."
Nàng cảm thấy dưới thân chợt lạnh, trừ váy bị xé mở, dưới thân nàng không còn mảnh vải, không lạnh mới là lạ.
"Đợi chút. . . . . . rốt cuộc sao chàng lại tức giận. . . . . . ta không hiểu. . . . . . A ──" cảm giác dị vật đâm vào nhoi nhói khiến nàng không thể thốt nên lời.
Hắn không chút lưu tình mạnh mẽ va chạm vào hành lang chật hẹp của nàng, "Không hiểu? Đúng vậy, sao nàng hiểu được? Nếu có thể xẻ não ra mà xem cho kỹ, bản thân ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì?"
"Đừng. . . . . . Dừng lại. . . . . . Đau quá. . . . . ." Nàng liều mạng đẩy hắn ra, muốn chạy trốn khỏi sự chiếm đoạt không còn lý trí của hắn.
"Từ lúc bắt đầu đến nay, nàng có đặt ta vào lòng không?" Hắn tóm chặt thân thể mảnh mai của nàng, khiến nàng chỉ có thể đón nhận thuận theo cử động của hắn, "Ta nghĩ là không! Nếu có sao nàng lại không hiểu? Sao có thể không hiểu?" Lời cuối hắn nói như rít gào, cử động cũng càng thêm thô lỗ.
Dưới động tác ra ra vào vào của hắn, đóa hoa mềm mại của nàng cũng chầm chậm chảy ra mật hoa làm trơn vách tường nơi bị ma sát, thoáng giảm bớt đau đớn cho nàng.
"Ưm ư. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải như vậy . . . . . ." Nàng ngân ngấn lệ nghẹn ngào nói, nhưng đã không rõ rốt cuộc là vì đau hay đau lòng thay hắn.
Vừa rồi khi nghĩ bản thân không thể quay về được nữa, nàng mới hiểu, nếu phải chết như vậy, hi vọng cuối cùng của nàng - chỉ muốn gặp một người – là hắn.
Nàng mới chợt hiểu thích của nàng đã trở thành yêu.
Cho nên dưới tình huống khẩn cấp, thà chính mình đi vào nguy hiểm, cũng muốn bảo vệ hắn và thứ hắn đang giữ gìn như báu vật.
Chỉ là nàng thật sự không hiểu. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . nàng sai ở đâu chứ?
"Đừng khóc!" Hắn giận dữ mắng mỏ, rồi kéo mở vạt áo vùi đầu vào trước ngực nàng, chính là không muốn mình nhìn thấy nàng rơi lệ, "Không cho phép lại dùng nước mắt thu phục ta!"
Hắn thô bạo hôn mút nụ hoa đứng thẳng trước ngực nàng, dục vọng lửa nóng mạnh mẽ giương oai đánh thẳng sâu vào thân thể nàng, mỗi lần ra sức đều khiến cả người nàng căng lên như cánh cung.
"Ta không. . . . . . Ưm. . . . . ."
"Chết tiệt! Ta không muốn nghe nàng nói, cái miệng nhỏ nhắn này chỉ nên mở ra rên rỉ, chứ không phải để nói mấy lời đáng vứt đi đó!" Nói xong, hắn hung hăng nhún người đánh tới, khiến cuối cùng nàng không cách nào tỉnh táo để mà nói chuyện.
Hắn gầm nhẹ, nàng rên rỉ, cả người hai người quấn quít chặt chẽ dưới ánh trăng, không thể nói rõ, không thể phân rõ yêu thương đau giận lẫn lộn trong đó, theo sự kết hợp của bọn họ mà tiến hành chống đối không lời.
Phút chốc, hắn run run một trận, bắn chất dịch ấm nóng trắng sữa vào sâu trong người nàng, trong nháy mắt hai người cùng lên đỉnh.
Đợi khi hai người bình tĩnh lại, hơi thở dần vững vàng, hắn lập tức bò dậy khỏi người nàng, cầm lấy mảnh vải bị hắn xé rách ném qua một bên, thô lỗ chà lau chất dịch màu trắng sền sệt mà mình đã trút vào nàng.
"Dậy đi, ta đưa nàng về." Hắn lạnh nhạt nói, thậm chí không với tay nâng nàng dậy.
"Tướng công, ta. . . . . ."
"Đừng nói thêm gì nữa." Hắn thét lớn ra lệnh, khiến nàng kinh hãi không thể nói nên lời.
Cứ vậy, hai người duy trì khúc mắc yên lặng trở về nhà mới của Khiên gia, vừa đưa nàng vào phòng, hắn liền chẳng nói chẳng rằng, xoay người bước đi.
"Đợi chút! Chàng muốn đi đâu?!" Mạc Hi Dung giữ chặt tay áo của hắn lo lắng hỏi.
"Ta đến phòng đọc sách, sau này ta sẽ không quay về đây nữa, nàng ở đây một mình cẩn thận suy nghĩ lại đi!"
"Suy nghĩ lại?" Nàng mê mang nhìn hắn, "Nghĩ cái gì?"
Nàng biết nàng thích hắn, thậm chí cũng biết kỳ thật đó chính là yêu, nàng không hiểu, rốt cuộc hắn muốn nàng suy nghĩ điều gì?
"Ai biết nàng sẽ suy nghĩ điều gì? Tùy nàng thôi, dù sao nàng cũng chẳng hề để ta vào lòng."
Nói xong, hắn chẳng thèm quay đầu, ung dung đi ra ngoài, để lại một mình nàng ngu ngơ thất thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn chậm rãi biến mất dưới ánh nắng đầu tiên của ngày mới.
※※※
Từ sau đêm ấy, hắn không xuất hiện trước mắt nàng nữa, mà nàng vẫn một mình ngẩn người ngồi đợi trong viện, giống người vợ u uất nơi khuê phòng, cứ từng ngày từng ngày chờ hắn trở về.
Nhưng hắn vẫn không trở về, thậm chí còn chưa từng quay lại thu dọn thứ gì.
Mỗi ngày trừ chờ đợi, nàng chỉ có thể canh giữ nơi cửa viện, đợi nghe tin tức của hắn từ Bách Dạng - gần đây vì Hùng Bá Thiên phải đi xa mà ở tạm nhà mẹ đẻ.
"Chị dâu. . . . . ." Khiên Bách Dạng thấy nàng vẫn ngồi nơi đó, vẫn vẻ mặt đó, nhịn không được ửng hồng hốc mắt.
Đều do mình làm hại, nếu lúc đó mình cố nhịn đừng thét lên tiếng, bọn nàng sẽ không bị phát hiện, cũng không vì vậy mà chị dâu đành phải ra mặt dẫn đám người Nhật kia rời khỏi, cuối cùng lại khiến đại ca tức giận.
Đều tại mình! Đều tại mình mà!
"Bách Dạng, muội về rồi?" Cười máy móc với nàng ấy, Mạc Hi Dung chờ nghe chút tin tức hôm nay hắn làm gì, ăn gì, cho dù chỉ chút việc nhỏ cũng tốt, chỉ cần có thể tán gẫu chuyện về hắn cũng đã dịu đi nổi nhớ thương của nàng.
"Hôm nay đại ca vẫn mang vẻ mặt như Diêm vương không nói không rằng, chuyện đáng cười nhất là hôm nay ca lại gặp Vương Kim Hoa trên đường, nàng ta nói bậy nói bạ trước mặt ca, tẩu biết kết quả đại ca đã làm gì không? Ca quăng hai cái tát ngay tại chỗ, khiến nàng ta sợ ù té chạy." Vừa nghĩ tới tình cảnh kia, Khiên Bách Dạng thật muốn cười to ra tiếng, nhưng thấy Mạc Hi Dung bên cạnh hoàn toàn không phản ứng, nàng ta lại nhịn không được mà ngừng cười. "Chị dâu. . . . . . tẩu nghe mà không có phản ứng gì sao?"
Mạc Hi Dung chỉ nhìn thẳng ra phía trước, như đang suy tư chút gì, không trả lời câu hỏi của nàng ta.
Gần đây Khiên Bách Dạng nhìn hai người này giận dỗi vặn vẹo, một là Đại lão gia kỳ quái mỉa mai cay độc, một lại lạnh nhạt đến mức chẳng muốn nói lời nào, rất giống đứa trẻ không hồn, khiến rốt cuộc nàng nhịn không được mà vỗ bàn đứng lên.
"A ── chịu hết nổi rồi! Hai người đều quá kỳ quái, có chuyện thì cứ nói thẳng ra là được! Mắc gì mà phải giận dỗi vặn vẹo kỳ quái đến thế?"
Người ngồi trên ghế không bị tiếng rống của nàng ta dọa nạt chút nào, vẫn vì chuyện của bản thân mà ngẩn người trầm tư.
Khiên Bách Dạng vô lực ngồi co quắp trên ghế, suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể khiến hai người này hòa thuận như lúc ban đầu.
Bất quá chị dâu đã biến thành bộ dạng này, đại ca cũng đen mặt cả ngày, mặc kệ là thế nào thì cũng không tốt!
Phía này nàng đã hết cách, chắc xử lý phía bên kia là được nhỉ?
Nàng chấn phấn nhảy người lên, vi ý kiến hay này của mình mà muốn nhảy tung tăng.
Đại ca bày cái mặt lạnh ra thì sao chứ? Nàng là muội muội của hắn mà, nàng không tin hắn sẽ đối xử như với Vương Kim Hoa, thưởng cho mình hai cái tát.
Đúng, đúng là như thế. Nàng muốn vội vã đi tìm đại ca nói thật rõ, bằng không nếu hai người này tiếp tục lạnh mặt thêm nữa, đến bao giờ nàng mới có cháu nhỏ đáng yêu chứ?
※※※
"Đại ca, ca nghe muội nói. . . . . ." Đi lẵng nhẵn suốt theo sau Khiên Dương Thù, Khiên Bách Dạng chỉ kém là chưa quỳ xuống xin lão gia nhà nàng cho nàng chút thời gian.
Từ khi trời còn chưa sáng, vì vội theo bước chân của hắn, nàng dám tự đánh mình một tát để tỉnh lại, kết quả suốt cả ngày, lão gia hắn như làm bằng sắt, đi hết một vòng khắp tòa nhà, lại vẫn không chịu cho nàng chút thời gian.
"Nghe muội nói. . . . . .Ui da. . . . . ." Cả người đụng trúng người đột nhiên dừng lại, Khiên Bách Dạng cũng không dám oán giận, vội nắm lấy tay hắn sợ hãi hỏi: "Đại ca, có thể nghe muội nói không?"
Khiên Dương Thù lạnh lùng trừng mắt liếc nàng một cái, ý bảo nàng có lời mau nói, có rắm mau thả, hắn không rảnh mù quáng luẫn quẫn với nàng.
"Muội muốn nói, hôm đó không phải lỗi của chị dâu. . . . . .Này này, đợi chút! Sao ca lại đi?" Nàng còn chưa giải thích xong mà!
"Nếu để nghe mấy lời dư thừa này, ta đây không rảnh!" Sao con bé Bách Dạng lại thừa hơi nói mấy chuyện tạp nhạp này? Không phải mỗi ngày con bé đều đến thăm nàng sao? Sao không nói mấy chuyện về nàng đi chứ?!
Bởi vì hắn rất muốn nghe tin tức có liên quan đến nàng.
Chết tiệt! Cho dù hắn cố quyết tâm không nhìn tới nàng, nhưng lại không cách nào khắc chế bản thâm đừng nghĩ đến nàng nữa.
Không có hắn ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại, chăm sóc, nàng có thể lại quên ăn cơm không? Buổi tối đi ngủ có lại đá chăn không? Có thể. . . . . .Haizzzzzz! Sao hắn lại giống bà mẹ chăm con thế này?!
"Được! Muội nói chuyện dư thừa, ca không cần nghe, không cần để ý, cũng quên luôn việc chị dâu như đứa trẻ ngớ ngẩn không thèm nói chuyện luôn đi! Dù sao lão đại gia nhà ca cũng không thèm nghe mấy lời dư thừa của muội!" Thái độ này của hắn thực chọc Khiên Bách Dạng bực bội, khiến nàng cũng đay nghiến đáp lại.
Nương tử là ai? Tướng công người ta còn không để ý, nàng chỉ là một cô em chồng, tội gì phải nhiều chuyện giúp tháo gỡ chứ?
Khiên Dương Thù kéo tay áo nàng, trầm giọng hỏi: "Muội vừa nói nàng làm sao?"
"Tẩu ấy còn có thể làm sao nữa? Cả ngày ngồi đợi trong phòng, nếu không thì đợi ở đình hóng mát, ngơ ngẩn chờ cái gã tướng công không biết khi nào sẽ hết buồn giận trở về thăm tẩu ấy, nếu lên tiếng cũng chỉ hỏi tin tức của ca. Ca thật nhẫn tâm, cứ vậy không nghe không hỏi mà vứt tẩu ấy trong nhà, ra ngoài làm ông chủ lớn!" Mỗi lời nàng chỉ trích, tựa như từng mũi tên nhọn đâm vào lòng hắn.
Nàng đang đợi hắn, cả ngày cả đêm ngồi trong nhà chờ hắn?
Hắn còn tưởng nàng sẽ cảm thấy vui vẻ khi hắn không nghe không hỏi, tưởng rằng thậm chí nàng cũng sẽ không để ý đến sống chết của hắn, không ngờ mỗi ngày nàng vẫn quan tâm đến tin tức của hắn.
Lần nói chuyện trước có phải nàng đã rơi lệ vì hắn không?
Như vậy có phải là đã có chút cảm tình với hắn không?
Nàng có yêu say đắm chân thành như hắn không?
Hắn muốn biết, hắn muốn hỏi cho rõ.
"Aizzz! Ca đi đâu? Muội chưa nói xong mà!" Chỉ thấy hắn còn chưa nghe xong, liền giống như cưỡi ngựa phóng đi đâu mất, Khiên Bách Dạng không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Một kẻ không phản ứng, kẻ khác lại không nhẫn nại. Vậy. . . . . . Đến lúc nào mới có thể vén mây đen nhìn thấy trời xanh đây?
※※※
Yên tĩnh.
Đã nhiều ngày, hắn lại lần nữa bước vào phòng ngủ, cảm giác - cũng chỉ có thể mô tả bằng từ này.
Không giống nơi trầm tĩnh nhàn tản trước kia của nàng, mà là dạng yên tĩnh không hờn giận, khiến người ta có cảm giác không có hơi thở cuộc sống.
Hắn đi đến trước giường nhìn nơi hé mở trong chăn, nếu ngực nàng không khẽ phập phồng, hắn hẳn đã hoài nghi có phải nàng sẽ cứ vậy mà rời đi hay không.
Tựa như trước kia nàng từng nói, trở về nơi xa xôi ấy của nàng. . . . . . Đột nhiên, tay nàng cử động, hé mở đôi mắt, rồi lại khép mi.
Hắn tưởng đây là hành động vô ý thức khi nàng ngủ mơ, nhưng nàng bỗng nhích người, chui vào lòng hắn.
"Đừng không để ý tới thiếp. . . . . .Đừng. . . . . . hết yêu thiếp. . . . . ." Mắt nàng vẫn khép chặt, miệng thì thào nói, tay mềm đang nắm lấy hắn khẽ run rẩy.
Nàng không nói nàng yêu hắn, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy nàng đã nói một câu như thế.
Ít nhất. . . . . . Ít nhất trong lòng nàng, hắn không phải là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, cũng không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà là nam nhân của nàng.
Một nam nhân mà nàng muốn được yêu.
Hắn cúi người hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng như sợ sẽ hủy hoại nàng. "Không đâu, sao ta có thể hết yêu nàng. . . . . ."
"Hử?" Cảm nhận được sức nặng trên môi, nàng yếu ớt thốt lên, rồi mới mở đôi mắt ngập sương mù, toát ra nụ người tươi tắn, "Ôm thiếp."
"Tướng công ta đương nhiên rất vui lòng, bởi vì ta cần bổ sung đầy đủ phần bị thiếu của mấy hôm nay. . . . . ."
※※※
Như để bồi thường cho sự thô bạo đêm đó, hắn dịu dàng mà thong thả cởi quần áo của nàng, rồi mới tỉ mỉ nhẹ đặt nụ hôn lên những nơi hắn từng dày vò.
"Đêm đó ta điên cuồng, hẳn đã khiến nàng rất đau. . . . . ." Bàn tay to chậm rãi trêu chọc nhụy hoa ửng hồng đã dần ẩm ướt của nàng, thong thả mà khiêu khích thiêu đốt dục vọng của nàng.
"Hết. . . . . . Hết đau rồi. . . . . . Ưm. . . . . ." Va chạm của hắn giống cọng lông chim khẽ lướt qua, khiến nàng run rẩy từng trận.
"Thật đã hết đau rồi? Để ta nhìn kỹ xem nào." Hắn kéo mở hai đùi của nàng, chăm chú và cẩn thận xem xét nếp gấp xinh đẹp nơi nhụy hoa.
"Đừng nhìn!" Nàng e thẹn nói, càng khiến hắn muốn trêu đùa thêm.
"Sao lại không nhìn? Nơi này rất đẹp. . . . . .Nếp gấp này khiến ta không thể rời mắt. . . . . ." Hắn vươn ngón tay ra lần theo, phát họa hình dạng đường viền nơi cánh hoa, kích thích bằng mọi cách lại cố ý không khiến nàng được thỏa mãn.
"Đừng đùa, chàng tiến vào đi. . . . . ." Nàng cầm lấy cái tay làm loạn của hắn, hiếm khi mềm mại xấu hổ thốt ra lời yêu cầu.
"Cái miệng nhỏ nhắn này càng lúc càng mê người!" Hắn khẽ cười nắm ngược lại tay nàng, "Bày tỏ lời này mà không sợ ta sẽ không để nàng còn sức mà xuống giường sao?"
"Không sợ. . . . . ." Chỉ cần nằm trong lòng hắn, nàng có gì phải sợ?
Hắn kéo gối kê dưới mông nàng, rồi mới thoáng nâng thắt lưng nàng lên, chống vật to lớn nóng bỏng, mở rộng khe sâu ngọt ngào ẩm ướt của nàng.
"Khoan đã, chúng ta từ từ chút đã." Hắn khắc chế dục vọng muốn tận tình rong ruỗi, mặc kệ mồ hôi trên trán tí tách rơi xuống.
Chết tiệt! Nhiều ngày không chạm vào nàng, hắn thật muốn tha hồ rong ruỗi trong người nàng, nhưng lại sợ làm đau nàng, khiến hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
"Ưm. . . . . . Tướng công. . . . . ." Nàng cảm thấy bất mãn với cử động quá thong thả của hắn, không ngừng xoay eo kháng nghị.
"Sao nàng lại nóng nảy thế?" Hắn cắn răng phớt lờ thúc giục của nàng, cố gắng kiên trì tốc độ đong đưa.
"Không phải. . . . . . Thiếp. . . . . . Ưm. . . . . ."
"Không phải?" Hắn nhíu mày, "Vậy chúng ta liền tiếp tục. . . . . . Tốc độ thế này đã tốt chưa? Hay chậm thêm chút nữa?"
"A ư. . . . . .Đừng đùa như vậy. . . . . ." Nàng khó chịu lắc đầu, da thịt trắng nõn bắt đầu ửng ra một lớp mồ hôi mỏng, "Thiếp muốn. . . . . ."
"Dung muội. . . . . .Nàng có yêu ta không?" Hắn nín nhịn thật nhiều, muốn đợi nàng cầu xin rồi mới hỏi.
"Vì sao. . . . . . Vì sao lại hỏi vào lúc này. . . . . . Ưm. . . . . ." Nàng thở gấp, khó hiểu nhìn hắn.
"Ta muốn nghe nàng bày tỏ tình cảm. . . . . ." Hắn đã nói vậy nhiều lần, đương nhiên cũng muốn nghe rõ cảm giác của nàng với tình yêu của mình.
Cho dù hắn từng nói, hắn không quá để ý. . . . . . Nhưng dù sao cũng không thể không thèm để ý?!
Bởi vì hắn là thương nhân cũng là nam nhân! Đến hắn cũng đã hối hận vì lời nói của mình, đương nhiên hắn cũng hi vọng nữ nhân mà hắn yêu thương cũng yêu thương hắn.
"Ôm thiếp. . . . . .Thiếp sẽ cho chàng biết. . . . . ." Nàng khép hai đùi vòng ôm thắt lưng của hắn, kéo hắn về phía mình.
"Thật sao?" Hắn vừa nghe sự trao đổi này không khỏi mừng rỡ như điên, nhưng lại không nhịn được mà hoài nghi có thể dễ dàng thế không.
"Chàng không tin?" Nàng nâng thắt lưng lên, chậm rãi di chuyển thân mình hấp dẫn hắn.
Mặc kệ hắn muốn nghe điều gì, chỉ cần lúc này hắn tận tình yêu nàng, nàng sẽ nói hết. Chắc chắn là thế. . . . . ."Ta tin! Giao dịch này được thông qua!" Hắn nhếch miệng cười, đôi cánh tay ôm hai bên hông nàng, bắt đầu vội vàng tận lực đong đưa.
"A. . . . . .Ưm. . . . . ." Nàng đã quên lời vừa nói, trong suy nghĩ chỉ còn hoan ái.
"Vậy có thoải mái không?" Hắn vươn tay đến nơi đang kết hợp, vì ân ái mà chảy ra càng nhiều ái dịch của hai người, khiến cử động của cả hai càng thêm dễ dàng.
"Ưm . . . . .Đừng hỏi nữa. . . . . .Xấu hổ lắm. . . . . ." Nàng vội ôm chặt hắn, nhanh chóng dâng đôi môi hồng, muốn làm cho hắn không thể hỏi ra vấn đề khiến nàng phân tâm và xấu hổ nữa.
"Được, không hỏi, tướng công ta chỉ làm thôi. . . . . ."
Hai người không ngừng va chạm với nhau, môi lưỡi không ngừng quấn quít nóng bỏng, giống như muốn bù lại mấy ngày đã rời xa.
Nàng bởi vì hắn cố ý mạnh mẽ tạo ra khoái cảm mà run rẩy, hắn cũng vì đã lâu chưa hoan ái mà kích động không thôi, trong nhất thời, hai người như mất đi lý trí không thốt được một lời.
Bởi vì lúc này, vận động yêu đương và thở dốc dồn dập chính là ngôn ngữ duy nhất có thể thể hiện trọn vẹn tình cảm của bọn họ.
Đến nỗi cho dù cuối cùng nàng có hết lòng thực hiện lời hứa, nói ra đáp án hắn muốn biết hay không? Dường như cũng không còn quan trọng nữa. . . . . .
/10
|