Từ ngày đó trở đi, ba ngay liên tục Bút Mạt Trừng chuẩn bị việc hôn lễ cùng việc nhà, mà ngày hôm nay chính là ngày bọn họ thành thân.
Đô Chậm Ảnh nín thở đứng trong phòng tân hôn, theo chỉ thị của Bút Mạt Trừng, cẩn thận thong thả nâng khăn hỉ trên đầu nàng, mãi đến khi khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ hiện ra trước mắt, nín thở kia mới hóa thành một tiếng tán thưởng dật ra.
Mạt Mạt, Mạt Mạt của hắn, rốt cục là vợ của hắn! Trong lòng hắn không ngừng hò hét, đôi mắt mê say nhìn nàng, không nỡ bỏ sót một chút xinh đẹp của nàng.
“Đứng sững ở đó làm cái gì? Còn phải uống ly rượu giao bôi nữa!” Bút Mạt Trừng hờn dỗi lườm hắn một cái, cố chấp dắt tay hắn đi đến bên cạnh bàn, rót rượu cho hai người, sau đó đặt một ly trong tay hắn.
Nàng cầm lấy một ly rượu khác, cổ tay trắng noãn vòng qua cổ tay hắn, mặt hai người bỗng nhiên gần sát, hơi thở thơm ngát của nàng cùng với thở dốc dồn dập của hắn,trong giờ phút này lộ ra lửa nóng và tràn ngập dụ hoặc.
Một ly rượu uống cạn, ánh mắt hai người giao nhau, hai tròng mắt quá sức nóng bỏng khiến cho nàng xấu hổ dời tầm mắt. Ngồi vào bàn trang điểm giả bộ bình tĩnh gỡ đồ trang sức xuống.
Tim nàng đập như trống dồn, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao cũng là một cô gái trong sáng, khó tránh khỏi bất an không yên.
Hít sâu, hít sâu, không có gì phải khẩn trương. Trong lòng Bút Mạt Trừng nói với chính mình, nhưng sau vài lần hít sâu, lại vẫn không thể bình ổn lại hơi thở hỗn loạn.
“Mạt Mạt.” Đô Chậm Ảnh lên tiếng gọi nàng, tiếng nói khàn khàn vòng vo khác hẳn ngày thường, cũng có loại gợi cảm khó hiểu, thậm chí còn có chút dụ hoặc.
“Ai… Ta sắp xong rồi.” Tay run run gở xuống trang sức cuối cùng, nàng khẩn trương quay người đối mặt với bóng dáng cao lớn tuấn tú kia, chỉ thấy hắn dong lười ngồi ở mép giường, giống như không chút để ý, lại càng giống như khiêu khích.
Ai, cho đến bây giờ nàng cũng không nghĩ tới chính mình thế mà lại gia nhập bộ tộc kết hôn sớm ở chỗ này. Đi từng bước một đến bên giường, sau khi nhảy vào vòng ôm ấp của hắn, nàng thuận tay buông màng, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng ——
Nàng rốt cuộc không trở về được!
Nhưng… vì người đàn ông khiến người ta thương yêu này, đáng giá.
Lúm đồng tiền của nàng nở rộ như hoa, sa vào trong hơi thở ấm áp của hắn.
Không biết là nàng hay hắn chủ động hôn lên môi đối phương trước —— lúc này, vấn đề này căn bản là vấn đề râu ria —— tóm lại, hai người vốn từ đụng chạm nhẹ nhàng, trở nên giống như thăm dò, cũng giống như tìm kiếm, rốt cục cuối cùng hóa thành tham luyến khát cầu.
Dần dần người đàn ông nắm bắt được cách hôn tiêu chuẩn, lúc nàng nhịn không được mở miệng thở gấp, đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng nàng càng bá đạo thăm dò, ở trong hôn môi ái muội giao hòa biểu hiện ra tham luyến không ngừng đối với nàng.
Trong màng nhiệt độ dần dần lên cao, hai người bắt đầu kéo rút quần áo của nhau, cuối cùng quần áo mặc trên người đều hóa thành vải vụn dưới tay của hắn, từng mảnh từng mảnh quăng ra khỏi màng.
Động tác của hai người đều rất ngây ngô, nhưng bằng chính bản năng sinh tồn của mình, sau khi nhìn thấy da thịt tuyết trắng của nàng, hắn không cần nghĩ ngợi lập tức dùng lời lẽ ca ngợi thân thể xinh đẹp kia.
Nàng nằm trên chăn đệm uyên ương hí thủy màu đỏ, bày ra phong tình mê người, hai má ửng hồng, mắt đẹp mờ nước, thân hình cao gầy phù hợp, phảng phất như mời gọi hắn, chờ hắn yêu mếm sủng hạnh.
Hắn khóa trên người nàng, trong con ngươi chứa đầy tình dục mang một chút nghi hoặc, vươn hai tay vuốt ve hai luồng đẫy đà trắng noãn kia, làm cho nàng không tự giác hừ nhẹ ra tiếng.
“Mạt Mạt, thanh âm này rất êm tai a, lại kêu nhiều thêm một chút để ta nghe với.”
Hắn không biết phát ra tiếng khiến cho Bút Mạt Trừng xấu hổ đỏ mặt, nàng cắn môi dưới, không để cho chính mình lại phát ra âm thanh xấu hổ chết người này.
Phát hiện nàng nín nhịn không phát ra tiếng, hắn gia tắng sức lực, thô lỗ vỗ về chơi đùa bầu ngực trắng như ngọc, mãi đến khi nàng rốt cuộc không chịu nổi khoái cảm lại ẩn chứa đau đớn, một lần nữa lại nhẹ ngân ra tiếng.
“Thì ra chỉ cần làm như vậy Mạt Mạt sẽ hô lên âm thanh làm người ta sảng khoái.” Hắn bừng tỉnh hiểu rõ, tiếp theo lộ ra chút mỉm cười tà ác, khiến cho nàng nhìn mà không nhịn được run rẩy một trận.
Hắn... Hắn muốn làm cái gì?
“Không… A… Tiểu Ảnh xấu…” Quả mâm xôi hồng trên đỉnh nhũ phong bị hắn mút chặt, đau đớn lại tê dại kích tình kia khiến cho nàng nhịn không được nắm chặt đệm chăn dưới thân.
Hắn trừng mắt nhìn, giống như không biết nói ra lời nói khiêu khích, “Mạt Mạt nhẹ xoa chỗ này một chút, mút một chút liền trở nên cứng như vậy a!”
“Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…” Nàng chịu không được trêu chọc thô lỗ của hắn, thở hỗn hển muốn hắn dừng lại những lới nói nghe thì giống như hồn nhiên, nhưng thật ra rất dâm mỹ.
“Vì sao không thể nói? Là vì như vậy rất thoải mái sao? Cho nên Mạt Mạt muốn ra làm nhiều một chút?” Hắn cúi đầu xuống, ngậm quả mâm xôi đứng thẳng của nàng vào trong miệng.
“A…” Nàng nửa mở mắt, trên mặt đỏ bừng, ở dưới miệng lưỡi liếm mút của hắn, nhịn không được ưỡn bộ ngực càng hướng vào trong miệng hắn, hy vọng nhận được càng nhiều trìu mếm.
Hình như hắn phát hiện trò chơi vừa phát hiện được này thập phần thú vị, ôm cả người nàng từ trên giường lên, càng thêm không kiêng nể gì liếm mút, cắn cắn hai bầu ngực non mềm, giống như động vật lưu lại mùi cùng ấn ký của mình.
Chỗ thân hình hai người giao nhau đột nhiên truyền đến một trận cảm giác ẩm ướt, hắn không khỏi tò mò dừng lại động tác trên miệng, đẩy đẩy kéo ra khoảng cách giữa hai người, thấy nơi riêng tư không hề che đậy của nàng tràn ra mật dịch lóe sáng, giống như dụ dỗ người ta hái.
Hắn duỗi ngón tay chạm vào đưa vào miệng, nhăn mày nhíu mặt không nói một câu, hình như vì không thể nếm ra hương vị chính xác mà hoang mang, cuối cùng đơn giãn đẩy nàng nằm xuống giường, kéo hai chân thon dài của nàng lên đầu vai, khiến cho nhị hoa đáng yêu đầy mật không hề che lấp nở rộ trước mắt, sau đó cúi đầu xuống thử liếm giọt mật nhỏ ra kia, mãi đến khi phút chốc nó run lên, chảy ra càng nhiều chất lỏng.
“Không cần như vậy… Thật lạ…” Nàng ngượng ngùng yêu kiều không thôi, thân thể càng thêm mẫm cảm run run.
“Không cần cái gì?” Vì vữa đã thử, lần này hắn càng lớn mật hơn môi lưỡi áp lên, ngậm thổi họa nhị chưa từng có người xâm chiếm, tiếng liếm chậc chậc khiến cho trong mành một mảnh xuân sắc, cùng với tiếng thở nhẹ gấp của người phụ nữ, lại quấy động tâm hồn người ta.
“Không được… Không được… Tiểu Ảnh… Ta săp không chịu được…” Nàng liên tục cầu xin tha thứ, thân thể mới tiếp xúc với mây mưa sao có thể chịu được hắn đùa bỡn như vậy, tuy rằng thật sự cảm thấy động tác mới chơi rất tốt, nhưng cũng đủ khiến nàng ăn không tiêu.
“Mạt Mạt không thoải mái sao? Muốn Tiểu Ảnh giúp nàng không?” Thấy nàng nhíu chặt mày, giống như đang cố nén thống khổ, hắn nóng vội nói, “Mạt Mạt vẫn ráng nhịn chút, ta thử xong tư thế cuối cùng trong tập vẽ nhỏ kia đi?”
Tập vẽ nhỏ? Đó là cái gì?
Trong lòng Bút Mạt Trừng tràn đầy nghi hoặc, nhìn hắn lấy ra một cuốn sách nhỏ thật quen mắt ở đầu giường, phút chốc trừng lớn mắt. Đó… Đó không phải là đông cung đồ nàng mua cho hắn sao?
Hắn nói ‘thử xong’ nên sẽ không phải là… còn chưa kịp dự đoán ra giải đáp, hai chân của nàng đã bị hắn mở ra, dị vật vừa nóng lại cứng nào đó đứng vững ở nơi riêng tư của nàng, rồi sau đó thắt lưng hắn động cái, đau đớn kịch liệt bông nhiên đánh úp lại, làm cho nàng đau thở ra tiếng.
Dục vọng lửa nóng lần đầu tiên bị vây quanh bởi hoa huyệt nữ tính ấm áp, khoát cảm chặt khít kia khiến cho lưng hắn một trận tê dại, bất chấp đau đớn cùng kháng cực của nàng, hắn gầm nhẹ, bắt đầu luật động theo bản năng.
“Không! Tiểu Ảnh, cậu trước không nên cử động… Đau quá… Ô…”
Lúc này thanh âm yếu ớt của nàng đi vào lỗ tai của hắn thế nào? Thảm hại hơn là hai tay bị hắn khóa chặt ở hai bên người, khiến cho nàng ngay cả đẩy hắn ra cũng không làm được, chỉ có thể mặc kệ đau đớn theo luật động của hắn mà tăng lên.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt… Ta còn muốn nhiều nữa… còn muốn nhiều hơn nữa…” Nói không được khát vọng không ngừng trào ra trong cơ thể là cái gì, hắn chỉ có thể hóa cảm giác vô hình này thành một tiếng tác cầu cùng luật động liên tục.
Thô to ứ máu không hề tiết chế ra vào động huyệt chật chội ẩm ướt kia, mỗi một lần ra vào đều mang đến tiếng nước dâm lãng làm người ta mặt đỏ tim đập, làm cho hắn càng thêm thỏa thích hưởng dụng thân thể xinh đẹp dưới thân, bức ra phản ứng khuê gợi cùng yêu kiều mị hoặc của nàng.
Hai tay nắm chặt đệm đỏ cũng không cách nào bình ổn khoái cảm trong cơ thể, nàng khép hờ mắt nhìn người đàn ông không ngừng luật động trên người mình, rì rầm mềm yếu đứt quãng: “Tiểu Ảnh… Chậm một chút… Chậm một chút… Ta sắp bị chàng ép buộc đến chết a…”
Hắn giảm lại tốc độ luật động, con ngươi đen trong sáng nhìn nàng chậm rãi nói: “Mạt Mạt, nếu chị cũng giống như búp bê bị làm hư rồi, có phải sẽ lại không rời đi không, cũng sẽ không có người tranh giành với ta?”
“Cái gì… Cái gì?” Làm hư cái gì? Nàng sao?
“Ta biết như vậy không tốt… Nhưng… Trong đầu giống như có một người thúc giục ta nhất định phải làm như vậy… Chị sẽ tha thứ cho ta chứ, Mạt Mạt?” Hắn nói nhỏ, trong giọng nói có xin lỗi, cũng có kiêm định
Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì mà tha thứ với không tha thứ? Trong đầu Bút Mạt Trừng một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể kết hợp từng chữ từng chữ một, nhưng không cách nào tổ hợp ra ý tứ đầy đủ của hắn.
Đợi không được đáp lại của nàng, hắn không hề chần chờ rời khỏi, lại lập tức thâm nhập thật sâu, lực đạo mạnh mẽ kia cơ hồ làm cho toàn bộ cánh hoa phấn nộm bừng sáng, nở rộ càng kiều diễm lóa mắt.
“Không——“ Nàng sợ hãi kêu một tiếng, mười ngón tay bấu thành vết cào trên cánh tay hắn, nước mắt thành chuỗi cũng theo đó trào ra. “Quá sâu… Tiểu Ảnh… Đủ…”
Tuy nghe thấy tiếng kêu xin tha của nàng, nhưng hắn không cách nào dừng lại va chạm sâu nặng này, giống như muốn hung hăn đâm vào chỗ sâu nhất của nàng.
Khoái cảm cùng thống khổ xen lẫn như vậy tra lấn không biết bao lâu, trên bàn một cặp nến đỏ rơi lệ nhìn vào, giống như cũng nghe thấy tiếng kêu mềm yếu của cô nương đáng thương, cảm thấy đồng tình vì nàng không thể thoát khỏi tác cầu cố ý của người đàn ông.
“Không… Ta sẽ bị phá hư… Tiểu Ảnh… Ô… Dừng tay…” khoái cảm cực hạn xếp chồng chất trong cơ thể rốt cuộc khiến cho nàng không thể chịu nổi, khóc nức nở cầu xin tha thứ.
“Hô… Nhanh… Mạt Mạt… Mạt Mạt của ta…” Cơ bắp toàn thân hắn căng thẳng, bị khoái cảm bao phủ từ dục căn đến ót, rốt cục phát ra một tiếng gầm nhẹ, phun dịch nóng trắng vào bên trong động huyệt không ngừng run rẩy kia.
Bên trong màng, mây mưa đã dừng, tiếng thở dốc nam nữ vẫn quanh quẩn bốn phía.
Đô Chậm Ảnh không còn sức ghé vào trên người Bút Mạt Trừng, không hề giữ lại giao hết sức nặng toàn thân cho nàng, hoàn toàn không định hồi phục từ trong dư vị kích tình.
“Thật nặng, Tiểu Ảnh.” Thoáng hồi phục tim đập dồn dập cùng hô hấp kịch liệt, Bút Mạt Trưng phun ra một câu rì rầm oán giận, “Cậu đứng lên!”
“Ai.” Hắn miễn cưỡng lật người, thay đổi vị trí trên dưới của hai người, nhưng địa phương tư mật nhất của hai người vẫn giao hợp ái muội như cũ.
Nàng co quắp vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi trạng thái làm nàng xấu hổ không thôi này, lại bị hắn dùng hai tay ôm chặt vòng eo, không thể nhúc nhích, chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị.
“Thả ra, Tiểu Ảnh… Để cho ta nằm thoải mái trên giường.”
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi nói: “Nằm trên người ta không tốt sao?”
Giọng nói thành thục cùng phản ứng ung dung này, sẽ không phải là… Nàng nâng người một chút, nhìn gường mặt hờ hứng hai mắt nhắm lại của hắn.
“Tiểu Ảnh… Có phải cậu lại thay đổi cá tính hay không?” Nàng thử hỏi, trong giọng nói ngập tràn không xác định.
Không phải phải có tâm trạng thay đổi kịch liệt mới có thể chuyển đổi nhân cách sao? Sao có thể lập tức liền… Lúc trước rõ ràng hắn vẫn là Tiểu Ảnh đơn thuần a!
“Không cần gọi ta như vậy, ta không phải là em trai hoặc con nàng, nương tử.” Đô Chậm Ảnh vừa hoan ái xong tiếng nói hình như có chút dong lười.
“Nương tử?” Nương tử cái gì a? Là kêu nàng sao? Bút Mạt Trừng nâng cao thanh âm, không quá thích ứng với cách gọi này của hắn.
Đột nhiên hắn mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng. “Không phải chúng ta thành thân đêm nay sao? Gọi nương tử có gì không ổn?”
“Không… Không có gì không ổn, không có gì không ổn.” Sao thay đổi một loại cá tính liền trở nên khó trị như vậy a… Trong lòng nàng than thở.
Đô Chậm Ảnh nâng lên một lọng tóc của nàng, nhịn cười thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ nương tử không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của vi phu, cho nên mới có suy nghĩ nằm trên giường, mà không phải là gối lên người vi phu?”
Lời nói này gợi lại ký ức của nàng, động tác là người ta đỏ mặt tim đập kia, rên rỉ cùng lời nói, một màn cuốn lại trước mắt, sắc mặt mới khôi phục bình thường nháy mắt lại nhuộm thành đỏ tươi.
Cô gái vừa rồi thật sự là nàng sao? Thế mà lại phát ra thanh âm dọa người như vậy, thật giống như rất đói khát…
“Nương tử không nói lời nào, là rất không hài lòng à?” Hắn giả vờ nhíu mày, làm ra bộ dáng buồn rầu, “Vậy vi phu cần phải nghiêm túc kiểm điểm lại mới được.”
“Chàng… Có phải lại thay đổi một loại cá tính không? Không giống như chàng bình thường, nhưng cũng không giống chàng trước kia…” Nghe giọng điệu hắn nói không lạnh nhạt giống lần trước, ngược lại có chút nói năng ngọt xớt… cho nên hẳn là một nhân cách khác a?
“Nương tử thật thông minh, lập tức liền đoán được vi phu đã thay đổi cá tính.” Nói, hắn còn không quên nâng lên cái cằm khéo léo của nàng, thoải mái trộm hương.
Làm ơn! Không phải là nàng rất thông minh, mà là hắn làm cho người ta cảm thấy kém nhiều lắm! Trong lòng Bút Mạt Trừng làm mặt quỷ.
Nhưng, nhân cách hắn đổi tới đổi lui như vậy, hơn nữa mỗi nhân cách đều đặc sắc lại đầy mạnh liệt như vậy, chẳng lẽ sẽ không thác loạn sao? Càng quỷ dị hơn là, nàng thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là loại cảm xúc dao động nào khiến hắn trở thành tên nói năng ngọt xớt như vậy.
“Trong lòng ta có một câu hỏi, cá tính của chàng đổi tới đổi lui như vậy, trí nhớ không phát sinh đứt gãy sao?”
“Đứt gãy? Đó là cái gì?” Hắn khó hiểu hỏi.
Ôi, sao nàng lại quên mât, thời đại này không có loại thuật ngữ rất chuyện nghiệp này.
“Chính là… Cùng lúc cá tính thay đổi, có thể đã quên chuyện đã làm hoặc lời nói của một đám nhân cách trước đó hay không?
“Ha ha, nương tử, so với chuyện này, ta lại muốn hỏi nàng trước, vì sao nàng không hỏi một ‘ta’ khác vấn đề này chứ?”
Bút Mạt Trừng rũ mắt xuống suy nghĩ vấn đề này, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “Ta nghĩ… Lần trước vì quá mệt mỏi không kịp hỏi chàng hơi lạnh nhạt kia, mà Tiểu Ảnh… Có thể hỏi cũng vô dụng, bởi vì hắn có thể biết, cũng có thể không biết, nhưng nêu không thể một lần nhận được đáp án đầy đủ, ta sẽ có chút khổ sở, đơn giản sẽ không hỏi. Về phần vì sao alij hỏi chàng, tuy rằng chàng dịu dàng, nhưng hẳn là sẽ thành thật trả lời ta, dù sao… Ta chính là nương tử của chàng, đúng không?”
“Ta đây có thể nói cho nương tử… Mùi vị yêu dịch mê người vừa rồi, âm thanh yếu ớt khắc chế không được, còn có bầu ngực căng mềm này, đều làm cho vi phu luôn luôn thèm muốn a!” Hắn ái muội nói, tay vốn ôm vòng eo của nàng cũng hạnh kiểm xấu sờ soạng lên phía trước, nắm đỉnh vú của nàng.
Bút Mạt Trừng đánh rớt bàn tay không có quy củ của hắn, căm giận trừng mắt liếc hắn một cái. “Nói chuyện đã nói đã, bớt ở bên kia động tay động chân!”
“Nàng nói như thế thì không đúng, nương tử.” Vẻ mặt hắn không cho là đúng lắc đầu, “Đây chính là khuê phòng chi nhạc a! Vi phu biết tình biết thú như vậy, nương tử sao không thể đáp lại ý tốt của ta chứ?”
(AN: Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc: những chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm.)
“Ý tốt cái gì? Cũng chỉ là khua môi múa mép thôi!” Bút mạt Trừng nũng nịu nói, lại quay lại đề tài cũ, “Chàng nói thật ra, các cá tính của chàng có thể hợp làm 1 hay không, hay là vẫn thay đổi thất thường giống như vậy?”
Sắc mặt của nàng có nghiêm túc chưa từng gặp trước đây. Bởi vì, mỗi một loại cá tình này đều là hắn, nhưng cũng không giống như hắn, hắn giống như là rất người người hợp lại thành một thể, mỗi người đều biểu hiện ra phần nổi trội nhất trên người hắn, lại làm nàng cảm thấy không rõ rốt cuộc tướng mạo vốn có của hắn là gì.
Tình huống như vậy làm cho nàng có chút bất an.
Nàng không muốn mãi đoán người nào trong hắn yêu nàng, người nào trong hắn không thương này, nếu có một ngày các loại nhân cách bất đồng đột nhiên thống nhất, đến lúc đó Đô Chậm Ảnh sẽ thích nàng sao?
Đô Chậm Ảnh nhìn nàng, như cũ không có trả lời vấn đề của nàng ngay lập tức. “Nàng nghĩ sao? Nàng có hy vọng ta đổi thành một cá tính khác, hay là vẫn giống như bây giờ?
Đúng rồi! Tuy rằng ngoài mặt nàng không sao cả, thật ra trong lòng nàng vẫn để ý. Dù sao nhiều cá tình cùng trú ngụ trong một thân thể như vậy, chỉ cần là người bình thường đều không thể thích ưng a!
Bút Mạt trừng bĩu môi, có chút bất mãn hắn muốn dùng phương thức lấy nhỏ thắng lớn đáp lại vấn đề, nàng dứt khoát áp chế, dùng câu hỏi quay lại câu hỏi.
“Vậy trước tiên phải hỏi về mỗi loại cá tình của chàng, có phải đều yêu thích ta hay không? Nếu không phải ta cần phải lo lắng, suy nghĩ.”
“cá tính của ta có thể có rất nhiều loại, nhưng tim lại chỉ có một cái.” Lần này, hắn còn thật sự nghiêm túc trả lời, ám chỉ hứu hẹn.
Tim chỉ có một cái, phải không? Nàng cười tươi như hoa, lại vẫn kiên quyết muốn tên dẻo mồn này nói ra lời nàng muốn nghe. “Như vậy, trái tim này hiện đang ở đâu?”
Hắn cũng cười. “Nương tử đây là đang trêu cượt vi phu, tim của ta đã sớm cho một đóa hoa nhài trên bầu trời, sao có thể trả lại cho người khác chứ?”
“Ta rất muốn nói với chàng những lời này biểu hiện một chút tình cảm cảm động, nhưng mà… tay chàng đang sờ chỗ nào đó?!” Bút Mạt Trừng đánh rớt vuốt sói đang tàn sát bừa bãi trước ngực nàng, nhưng hắn lại chưa từ bỏ ý định lập tức sáp lại chỗ cũ, làm càn đè ép vuốt ve đứng lên.
“Nương tử, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng! Vi phu sao có thể phá hư đêm đẹp chứ?” Khuôn mặt tươi cười hi ha bỏ xuống những lời này, hắn lập tức dùng đứng thẳng dâng trào thâm nhập thật sâu vào trong hoa kính nóng ẩm của nàng.
Nàng lại níu chặt đệm chăn dưới thân, một tiếng thở gấp ngân nga quanh quẩn trong phòng, ngoải cửa sổ Nguyệt Nương cười khẽ, đêm xuân này nào có thể để lãng phí…
Đô Chậm Ảnh nín thở đứng trong phòng tân hôn, theo chỉ thị của Bút Mạt Trừng, cẩn thận thong thả nâng khăn hỉ trên đầu nàng, mãi đến khi khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ hiện ra trước mắt, nín thở kia mới hóa thành một tiếng tán thưởng dật ra.
Mạt Mạt, Mạt Mạt của hắn, rốt cục là vợ của hắn! Trong lòng hắn không ngừng hò hét, đôi mắt mê say nhìn nàng, không nỡ bỏ sót một chút xinh đẹp của nàng.
“Đứng sững ở đó làm cái gì? Còn phải uống ly rượu giao bôi nữa!” Bút Mạt Trừng hờn dỗi lườm hắn một cái, cố chấp dắt tay hắn đi đến bên cạnh bàn, rót rượu cho hai người, sau đó đặt một ly trong tay hắn.
Nàng cầm lấy một ly rượu khác, cổ tay trắng noãn vòng qua cổ tay hắn, mặt hai người bỗng nhiên gần sát, hơi thở thơm ngát của nàng cùng với thở dốc dồn dập của hắn,trong giờ phút này lộ ra lửa nóng và tràn ngập dụ hoặc.
Một ly rượu uống cạn, ánh mắt hai người giao nhau, hai tròng mắt quá sức nóng bỏng khiến cho nàng xấu hổ dời tầm mắt. Ngồi vào bàn trang điểm giả bộ bình tĩnh gỡ đồ trang sức xuống.
Tim nàng đập như trống dồn, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao cũng là một cô gái trong sáng, khó tránh khỏi bất an không yên.
Hít sâu, hít sâu, không có gì phải khẩn trương. Trong lòng Bút Mạt Trừng nói với chính mình, nhưng sau vài lần hít sâu, lại vẫn không thể bình ổn lại hơi thở hỗn loạn.
“Mạt Mạt.” Đô Chậm Ảnh lên tiếng gọi nàng, tiếng nói khàn khàn vòng vo khác hẳn ngày thường, cũng có loại gợi cảm khó hiểu, thậm chí còn có chút dụ hoặc.
“Ai… Ta sắp xong rồi.” Tay run run gở xuống trang sức cuối cùng, nàng khẩn trương quay người đối mặt với bóng dáng cao lớn tuấn tú kia, chỉ thấy hắn dong lười ngồi ở mép giường, giống như không chút để ý, lại càng giống như khiêu khích.
Ai, cho đến bây giờ nàng cũng không nghĩ tới chính mình thế mà lại gia nhập bộ tộc kết hôn sớm ở chỗ này. Đi từng bước một đến bên giường, sau khi nhảy vào vòng ôm ấp của hắn, nàng thuận tay buông màng, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng ——
Nàng rốt cuộc không trở về được!
Nhưng… vì người đàn ông khiến người ta thương yêu này, đáng giá.
Lúm đồng tiền của nàng nở rộ như hoa, sa vào trong hơi thở ấm áp của hắn.
Không biết là nàng hay hắn chủ động hôn lên môi đối phương trước —— lúc này, vấn đề này căn bản là vấn đề râu ria —— tóm lại, hai người vốn từ đụng chạm nhẹ nhàng, trở nên giống như thăm dò, cũng giống như tìm kiếm, rốt cục cuối cùng hóa thành tham luyến khát cầu.
Dần dần người đàn ông nắm bắt được cách hôn tiêu chuẩn, lúc nàng nhịn không được mở miệng thở gấp, đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng nàng càng bá đạo thăm dò, ở trong hôn môi ái muội giao hòa biểu hiện ra tham luyến không ngừng đối với nàng.
Trong màng nhiệt độ dần dần lên cao, hai người bắt đầu kéo rút quần áo của nhau, cuối cùng quần áo mặc trên người đều hóa thành vải vụn dưới tay của hắn, từng mảnh từng mảnh quăng ra khỏi màng.
Động tác của hai người đều rất ngây ngô, nhưng bằng chính bản năng sinh tồn của mình, sau khi nhìn thấy da thịt tuyết trắng của nàng, hắn không cần nghĩ ngợi lập tức dùng lời lẽ ca ngợi thân thể xinh đẹp kia.
Nàng nằm trên chăn đệm uyên ương hí thủy màu đỏ, bày ra phong tình mê người, hai má ửng hồng, mắt đẹp mờ nước, thân hình cao gầy phù hợp, phảng phất như mời gọi hắn, chờ hắn yêu mếm sủng hạnh.
Hắn khóa trên người nàng, trong con ngươi chứa đầy tình dục mang một chút nghi hoặc, vươn hai tay vuốt ve hai luồng đẫy đà trắng noãn kia, làm cho nàng không tự giác hừ nhẹ ra tiếng.
“Mạt Mạt, thanh âm này rất êm tai a, lại kêu nhiều thêm một chút để ta nghe với.”
Hắn không biết phát ra tiếng khiến cho Bút Mạt Trừng xấu hổ đỏ mặt, nàng cắn môi dưới, không để cho chính mình lại phát ra âm thanh xấu hổ chết người này.
Phát hiện nàng nín nhịn không phát ra tiếng, hắn gia tắng sức lực, thô lỗ vỗ về chơi đùa bầu ngực trắng như ngọc, mãi đến khi nàng rốt cuộc không chịu nổi khoái cảm lại ẩn chứa đau đớn, một lần nữa lại nhẹ ngân ra tiếng.
“Thì ra chỉ cần làm như vậy Mạt Mạt sẽ hô lên âm thanh làm người ta sảng khoái.” Hắn bừng tỉnh hiểu rõ, tiếp theo lộ ra chút mỉm cười tà ác, khiến cho nàng nhìn mà không nhịn được run rẩy một trận.
Hắn... Hắn muốn làm cái gì?
“Không… A… Tiểu Ảnh xấu…” Quả mâm xôi hồng trên đỉnh nhũ phong bị hắn mút chặt, đau đớn lại tê dại kích tình kia khiến cho nàng nhịn không được nắm chặt đệm chăn dưới thân.
Hắn trừng mắt nhìn, giống như không biết nói ra lời nói khiêu khích, “Mạt Mạt nhẹ xoa chỗ này một chút, mút một chút liền trở nên cứng như vậy a!”
“Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…” Nàng chịu không được trêu chọc thô lỗ của hắn, thở hỗn hển muốn hắn dừng lại những lới nói nghe thì giống như hồn nhiên, nhưng thật ra rất dâm mỹ.
“Vì sao không thể nói? Là vì như vậy rất thoải mái sao? Cho nên Mạt Mạt muốn ra làm nhiều một chút?” Hắn cúi đầu xuống, ngậm quả mâm xôi đứng thẳng của nàng vào trong miệng.
“A…” Nàng nửa mở mắt, trên mặt đỏ bừng, ở dưới miệng lưỡi liếm mút của hắn, nhịn không được ưỡn bộ ngực càng hướng vào trong miệng hắn, hy vọng nhận được càng nhiều trìu mếm.
Hình như hắn phát hiện trò chơi vừa phát hiện được này thập phần thú vị, ôm cả người nàng từ trên giường lên, càng thêm không kiêng nể gì liếm mút, cắn cắn hai bầu ngực non mềm, giống như động vật lưu lại mùi cùng ấn ký của mình.
Chỗ thân hình hai người giao nhau đột nhiên truyền đến một trận cảm giác ẩm ướt, hắn không khỏi tò mò dừng lại động tác trên miệng, đẩy đẩy kéo ra khoảng cách giữa hai người, thấy nơi riêng tư không hề che đậy của nàng tràn ra mật dịch lóe sáng, giống như dụ dỗ người ta hái.
Hắn duỗi ngón tay chạm vào đưa vào miệng, nhăn mày nhíu mặt không nói một câu, hình như vì không thể nếm ra hương vị chính xác mà hoang mang, cuối cùng đơn giãn đẩy nàng nằm xuống giường, kéo hai chân thon dài của nàng lên đầu vai, khiến cho nhị hoa đáng yêu đầy mật không hề che lấp nở rộ trước mắt, sau đó cúi đầu xuống thử liếm giọt mật nhỏ ra kia, mãi đến khi phút chốc nó run lên, chảy ra càng nhiều chất lỏng.
“Không cần như vậy… Thật lạ…” Nàng ngượng ngùng yêu kiều không thôi, thân thể càng thêm mẫm cảm run run.
“Không cần cái gì?” Vì vữa đã thử, lần này hắn càng lớn mật hơn môi lưỡi áp lên, ngậm thổi họa nhị chưa từng có người xâm chiếm, tiếng liếm chậc chậc khiến cho trong mành một mảnh xuân sắc, cùng với tiếng thở nhẹ gấp của người phụ nữ, lại quấy động tâm hồn người ta.
“Không được… Không được… Tiểu Ảnh… Ta săp không chịu được…” Nàng liên tục cầu xin tha thứ, thân thể mới tiếp xúc với mây mưa sao có thể chịu được hắn đùa bỡn như vậy, tuy rằng thật sự cảm thấy động tác mới chơi rất tốt, nhưng cũng đủ khiến nàng ăn không tiêu.
“Mạt Mạt không thoải mái sao? Muốn Tiểu Ảnh giúp nàng không?” Thấy nàng nhíu chặt mày, giống như đang cố nén thống khổ, hắn nóng vội nói, “Mạt Mạt vẫn ráng nhịn chút, ta thử xong tư thế cuối cùng trong tập vẽ nhỏ kia đi?”
Tập vẽ nhỏ? Đó là cái gì?
Trong lòng Bút Mạt Trừng tràn đầy nghi hoặc, nhìn hắn lấy ra một cuốn sách nhỏ thật quen mắt ở đầu giường, phút chốc trừng lớn mắt. Đó… Đó không phải là đông cung đồ nàng mua cho hắn sao?
Hắn nói ‘thử xong’ nên sẽ không phải là… còn chưa kịp dự đoán ra giải đáp, hai chân của nàng đã bị hắn mở ra, dị vật vừa nóng lại cứng nào đó đứng vững ở nơi riêng tư của nàng, rồi sau đó thắt lưng hắn động cái, đau đớn kịch liệt bông nhiên đánh úp lại, làm cho nàng đau thở ra tiếng.
Dục vọng lửa nóng lần đầu tiên bị vây quanh bởi hoa huyệt nữ tính ấm áp, khoát cảm chặt khít kia khiến cho lưng hắn một trận tê dại, bất chấp đau đớn cùng kháng cực của nàng, hắn gầm nhẹ, bắt đầu luật động theo bản năng.
“Không! Tiểu Ảnh, cậu trước không nên cử động… Đau quá… Ô…”
Lúc này thanh âm yếu ớt của nàng đi vào lỗ tai của hắn thế nào? Thảm hại hơn là hai tay bị hắn khóa chặt ở hai bên người, khiến cho nàng ngay cả đẩy hắn ra cũng không làm được, chỉ có thể mặc kệ đau đớn theo luật động của hắn mà tăng lên.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt… Ta còn muốn nhiều nữa… còn muốn nhiều hơn nữa…” Nói không được khát vọng không ngừng trào ra trong cơ thể là cái gì, hắn chỉ có thể hóa cảm giác vô hình này thành một tiếng tác cầu cùng luật động liên tục.
Thô to ứ máu không hề tiết chế ra vào động huyệt chật chội ẩm ướt kia, mỗi một lần ra vào đều mang đến tiếng nước dâm lãng làm người ta mặt đỏ tim đập, làm cho hắn càng thêm thỏa thích hưởng dụng thân thể xinh đẹp dưới thân, bức ra phản ứng khuê gợi cùng yêu kiều mị hoặc của nàng.
Hai tay nắm chặt đệm đỏ cũng không cách nào bình ổn khoái cảm trong cơ thể, nàng khép hờ mắt nhìn người đàn ông không ngừng luật động trên người mình, rì rầm mềm yếu đứt quãng: “Tiểu Ảnh… Chậm một chút… Chậm một chút… Ta sắp bị chàng ép buộc đến chết a…”
Hắn giảm lại tốc độ luật động, con ngươi đen trong sáng nhìn nàng chậm rãi nói: “Mạt Mạt, nếu chị cũng giống như búp bê bị làm hư rồi, có phải sẽ lại không rời đi không, cũng sẽ không có người tranh giành với ta?”
“Cái gì… Cái gì?” Làm hư cái gì? Nàng sao?
“Ta biết như vậy không tốt… Nhưng… Trong đầu giống như có một người thúc giục ta nhất định phải làm như vậy… Chị sẽ tha thứ cho ta chứ, Mạt Mạt?” Hắn nói nhỏ, trong giọng nói có xin lỗi, cũng có kiêm định
Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì mà tha thứ với không tha thứ? Trong đầu Bút Mạt Trừng một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể kết hợp từng chữ từng chữ một, nhưng không cách nào tổ hợp ra ý tứ đầy đủ của hắn.
Đợi không được đáp lại của nàng, hắn không hề chần chờ rời khỏi, lại lập tức thâm nhập thật sâu, lực đạo mạnh mẽ kia cơ hồ làm cho toàn bộ cánh hoa phấn nộm bừng sáng, nở rộ càng kiều diễm lóa mắt.
“Không——“ Nàng sợ hãi kêu một tiếng, mười ngón tay bấu thành vết cào trên cánh tay hắn, nước mắt thành chuỗi cũng theo đó trào ra. “Quá sâu… Tiểu Ảnh… Đủ…”
Tuy nghe thấy tiếng kêu xin tha của nàng, nhưng hắn không cách nào dừng lại va chạm sâu nặng này, giống như muốn hung hăn đâm vào chỗ sâu nhất của nàng.
Khoái cảm cùng thống khổ xen lẫn như vậy tra lấn không biết bao lâu, trên bàn một cặp nến đỏ rơi lệ nhìn vào, giống như cũng nghe thấy tiếng kêu mềm yếu của cô nương đáng thương, cảm thấy đồng tình vì nàng không thể thoát khỏi tác cầu cố ý của người đàn ông.
“Không… Ta sẽ bị phá hư… Tiểu Ảnh… Ô… Dừng tay…” khoái cảm cực hạn xếp chồng chất trong cơ thể rốt cuộc khiến cho nàng không thể chịu nổi, khóc nức nở cầu xin tha thứ.
“Hô… Nhanh… Mạt Mạt… Mạt Mạt của ta…” Cơ bắp toàn thân hắn căng thẳng, bị khoái cảm bao phủ từ dục căn đến ót, rốt cục phát ra một tiếng gầm nhẹ, phun dịch nóng trắng vào bên trong động huyệt không ngừng run rẩy kia.
Bên trong màng, mây mưa đã dừng, tiếng thở dốc nam nữ vẫn quanh quẩn bốn phía.
Đô Chậm Ảnh không còn sức ghé vào trên người Bút Mạt Trừng, không hề giữ lại giao hết sức nặng toàn thân cho nàng, hoàn toàn không định hồi phục từ trong dư vị kích tình.
“Thật nặng, Tiểu Ảnh.” Thoáng hồi phục tim đập dồn dập cùng hô hấp kịch liệt, Bút Mạt Trưng phun ra một câu rì rầm oán giận, “Cậu đứng lên!”
“Ai.” Hắn miễn cưỡng lật người, thay đổi vị trí trên dưới của hai người, nhưng địa phương tư mật nhất của hai người vẫn giao hợp ái muội như cũ.
Nàng co quắp vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi trạng thái làm nàng xấu hổ không thôi này, lại bị hắn dùng hai tay ôm chặt vòng eo, không thể nhúc nhích, chỉ có thể đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị.
“Thả ra, Tiểu Ảnh… Để cho ta nằm thoải mái trên giường.”
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi nói: “Nằm trên người ta không tốt sao?”
Giọng nói thành thục cùng phản ứng ung dung này, sẽ không phải là… Nàng nâng người một chút, nhìn gường mặt hờ hứng hai mắt nhắm lại của hắn.
“Tiểu Ảnh… Có phải cậu lại thay đổi cá tính hay không?” Nàng thử hỏi, trong giọng nói ngập tràn không xác định.
Không phải phải có tâm trạng thay đổi kịch liệt mới có thể chuyển đổi nhân cách sao? Sao có thể lập tức liền… Lúc trước rõ ràng hắn vẫn là Tiểu Ảnh đơn thuần a!
“Không cần gọi ta như vậy, ta không phải là em trai hoặc con nàng, nương tử.” Đô Chậm Ảnh vừa hoan ái xong tiếng nói hình như có chút dong lười.
“Nương tử?” Nương tử cái gì a? Là kêu nàng sao? Bút Mạt Trừng nâng cao thanh âm, không quá thích ứng với cách gọi này của hắn.
Đột nhiên hắn mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng. “Không phải chúng ta thành thân đêm nay sao? Gọi nương tử có gì không ổn?”
“Không… Không có gì không ổn, không có gì không ổn.” Sao thay đổi một loại cá tính liền trở nên khó trị như vậy a… Trong lòng nàng than thở.
Đô Chậm Ảnh nâng lên một lọng tóc của nàng, nhịn cười thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ nương tử không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của vi phu, cho nên mới có suy nghĩ nằm trên giường, mà không phải là gối lên người vi phu?”
Lời nói này gợi lại ký ức của nàng, động tác là người ta đỏ mặt tim đập kia, rên rỉ cùng lời nói, một màn cuốn lại trước mắt, sắc mặt mới khôi phục bình thường nháy mắt lại nhuộm thành đỏ tươi.
Cô gái vừa rồi thật sự là nàng sao? Thế mà lại phát ra thanh âm dọa người như vậy, thật giống như rất đói khát…
“Nương tử không nói lời nào, là rất không hài lòng à?” Hắn giả vờ nhíu mày, làm ra bộ dáng buồn rầu, “Vậy vi phu cần phải nghiêm túc kiểm điểm lại mới được.”
“Chàng… Có phải lại thay đổi một loại cá tính không? Không giống như chàng bình thường, nhưng cũng không giống chàng trước kia…” Nghe giọng điệu hắn nói không lạnh nhạt giống lần trước, ngược lại có chút nói năng ngọt xớt… cho nên hẳn là một nhân cách khác a?
“Nương tử thật thông minh, lập tức liền đoán được vi phu đã thay đổi cá tính.” Nói, hắn còn không quên nâng lên cái cằm khéo léo của nàng, thoải mái trộm hương.
Làm ơn! Không phải là nàng rất thông minh, mà là hắn làm cho người ta cảm thấy kém nhiều lắm! Trong lòng Bút Mạt Trừng làm mặt quỷ.
Nhưng, nhân cách hắn đổi tới đổi lui như vậy, hơn nữa mỗi nhân cách đều đặc sắc lại đầy mạnh liệt như vậy, chẳng lẽ sẽ không thác loạn sao? Càng quỷ dị hơn là, nàng thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là loại cảm xúc dao động nào khiến hắn trở thành tên nói năng ngọt xớt như vậy.
“Trong lòng ta có một câu hỏi, cá tính của chàng đổi tới đổi lui như vậy, trí nhớ không phát sinh đứt gãy sao?”
“Đứt gãy? Đó là cái gì?” Hắn khó hiểu hỏi.
Ôi, sao nàng lại quên mât, thời đại này không có loại thuật ngữ rất chuyện nghiệp này.
“Chính là… Cùng lúc cá tính thay đổi, có thể đã quên chuyện đã làm hoặc lời nói của một đám nhân cách trước đó hay không?
“Ha ha, nương tử, so với chuyện này, ta lại muốn hỏi nàng trước, vì sao nàng không hỏi một ‘ta’ khác vấn đề này chứ?”
Bút Mạt Trừng rũ mắt xuống suy nghĩ vấn đề này, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “Ta nghĩ… Lần trước vì quá mệt mỏi không kịp hỏi chàng hơi lạnh nhạt kia, mà Tiểu Ảnh… Có thể hỏi cũng vô dụng, bởi vì hắn có thể biết, cũng có thể không biết, nhưng nêu không thể một lần nhận được đáp án đầy đủ, ta sẽ có chút khổ sở, đơn giản sẽ không hỏi. Về phần vì sao alij hỏi chàng, tuy rằng chàng dịu dàng, nhưng hẳn là sẽ thành thật trả lời ta, dù sao… Ta chính là nương tử của chàng, đúng không?”
“Ta đây có thể nói cho nương tử… Mùi vị yêu dịch mê người vừa rồi, âm thanh yếu ớt khắc chế không được, còn có bầu ngực căng mềm này, đều làm cho vi phu luôn luôn thèm muốn a!” Hắn ái muội nói, tay vốn ôm vòng eo của nàng cũng hạnh kiểm xấu sờ soạng lên phía trước, nắm đỉnh vú của nàng.
Bút Mạt Trừng đánh rớt bàn tay không có quy củ của hắn, căm giận trừng mắt liếc hắn một cái. “Nói chuyện đã nói đã, bớt ở bên kia động tay động chân!”
“Nàng nói như thế thì không đúng, nương tử.” Vẻ mặt hắn không cho là đúng lắc đầu, “Đây chính là khuê phòng chi nhạc a! Vi phu biết tình biết thú như vậy, nương tử sao không thể đáp lại ý tốt của ta chứ?”
(AN: Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc: những chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm.)
“Ý tốt cái gì? Cũng chỉ là khua môi múa mép thôi!” Bút mạt Trừng nũng nịu nói, lại quay lại đề tài cũ, “Chàng nói thật ra, các cá tính của chàng có thể hợp làm 1 hay không, hay là vẫn thay đổi thất thường giống như vậy?”
Sắc mặt của nàng có nghiêm túc chưa từng gặp trước đây. Bởi vì, mỗi một loại cá tình này đều là hắn, nhưng cũng không giống như hắn, hắn giống như là rất người người hợp lại thành một thể, mỗi người đều biểu hiện ra phần nổi trội nhất trên người hắn, lại làm nàng cảm thấy không rõ rốt cuộc tướng mạo vốn có của hắn là gì.
Tình huống như vậy làm cho nàng có chút bất an.
Nàng không muốn mãi đoán người nào trong hắn yêu nàng, người nào trong hắn không thương này, nếu có một ngày các loại nhân cách bất đồng đột nhiên thống nhất, đến lúc đó Đô Chậm Ảnh sẽ thích nàng sao?
Đô Chậm Ảnh nhìn nàng, như cũ không có trả lời vấn đề của nàng ngay lập tức. “Nàng nghĩ sao? Nàng có hy vọng ta đổi thành một cá tính khác, hay là vẫn giống như bây giờ?
Đúng rồi! Tuy rằng ngoài mặt nàng không sao cả, thật ra trong lòng nàng vẫn để ý. Dù sao nhiều cá tình cùng trú ngụ trong một thân thể như vậy, chỉ cần là người bình thường đều không thể thích ưng a!
Bút Mạt trừng bĩu môi, có chút bất mãn hắn muốn dùng phương thức lấy nhỏ thắng lớn đáp lại vấn đề, nàng dứt khoát áp chế, dùng câu hỏi quay lại câu hỏi.
“Vậy trước tiên phải hỏi về mỗi loại cá tình của chàng, có phải đều yêu thích ta hay không? Nếu không phải ta cần phải lo lắng, suy nghĩ.”
“cá tính của ta có thể có rất nhiều loại, nhưng tim lại chỉ có một cái.” Lần này, hắn còn thật sự nghiêm túc trả lời, ám chỉ hứu hẹn.
Tim chỉ có một cái, phải không? Nàng cười tươi như hoa, lại vẫn kiên quyết muốn tên dẻo mồn này nói ra lời nàng muốn nghe. “Như vậy, trái tim này hiện đang ở đâu?”
Hắn cũng cười. “Nương tử đây là đang trêu cượt vi phu, tim của ta đã sớm cho một đóa hoa nhài trên bầu trời, sao có thể trả lại cho người khác chứ?”
“Ta rất muốn nói với chàng những lời này biểu hiện một chút tình cảm cảm động, nhưng mà… tay chàng đang sờ chỗ nào đó?!” Bút Mạt Trừng đánh rớt vuốt sói đang tàn sát bừa bãi trước ngực nàng, nhưng hắn lại chưa từ bỏ ý định lập tức sáp lại chỗ cũ, làm càn đè ép vuốt ve đứng lên.
“Nương tử, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng! Vi phu sao có thể phá hư đêm đẹp chứ?” Khuôn mặt tươi cười hi ha bỏ xuống những lời này, hắn lập tức dùng đứng thẳng dâng trào thâm nhập thật sâu vào trong hoa kính nóng ẩm của nàng.
Nàng lại níu chặt đệm chăn dưới thân, một tiếng thở gấp ngân nga quanh quẩn trong phòng, ngoải cửa sổ Nguyệt Nương cười khẽ, đêm xuân này nào có thể để lãng phí…
/10
|