Tác cầu cuồng nhiệt như lửa
Một tiếng ngâm rên rỉ thở dốc thay thế được tiếng yêu ngọt ngào
Từng lần ái ân nóng bỏng chứng minh gẫn gũi lẫn nhau
Bất quá chỉ là đi chợ một chút mà thôi, sao người đàn ông này lại thay đổi cá tính chứ? Tuy rằng nói nàng có vẻ thiên vị Tiểu Ảnh đáng yêu đơn thuần, nhưng cũng không cần chọn lui ra sau a…
Nhìn người đàn ông từ sau khi ra khỏi cửa liền sờ đông, sờ tây, thật giống như chưa từng thấy qua chợ —— hoặc phải nói là người đàn ông tâm trí còn trẻ con —— Bút Mạt Trừng trừ bỏ thở dài ra, cũng chỉ có thể thở dài.
Từ khi vừa bắt đầu đi, nàng liền nhận thấy người đi trên đường ném lại ánh mắt căm ghét cùng sợ hãi, sợ hãi hẳn là vì lo lắng Đô Chậm Ảnh ở trên đường hạ thuốc hại người lung tung, ghét chắc là vì cảm thấy vị thiếu gia họ Đô này là thẳng ngốc đi!
Tiểu Ảnh có phải thằng ngốc hay không trong lòng nàng đều biết, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ là… Sao cố tình ở phía sau lại thấy người không muốn nhìn thấy nhất chứ?
Bút Mạt Trừng vút tóc mím môi, kéo Đô Chậm Ảnh đang muốn đi về phía một quầy hàng khác, tính xem như không thấy quỷ chán ghét kia đi ngang qua.
Chỉ tiếc trời không theo ý người, nàng muốn lặng lẽ tiêu sái đi qua, người nọ lại càng muốn gây sóng gió.
“Ôi! Ta còn tưởng là ai, không phải là em dâu của ta sao?” Mang vẻ mặt đùa cợt cười, Đô Chậm Tuyệt mở miệng tiếp đón, nhưng giọng điệu không có nửa phần thành khẩn.
“Đại ca!” Đô Chậm Ảnh vốn vô cùng cao hứng định chạy đến, bỗng nhiên hắn nhớ đến lúc trước anh cả từng nói xấu về Bút Mạt Trừng, nhất thời dừng lại bước chân, sợ hãi không dám đi về phía trước.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, trong lòng Đô Chậm Tuyệt xấu hổ đến cực điểm, lập tức ngay cả quanh co lòng vòng đều giảm đi, trực tiếp làm rõ chế giễu thằng em khiến cho nhà họ Đô không ngóc đầu nổi này.
“Ta nói mày cũng thật là ngu, cưới một con đàn bà không đứng đắn, bây giờ thế nhưng còn thành con chó lưu lạc bị nàng tùy ý không chế?”
Đô Chậm Ảnh cúi đầu xuống không nói lời nào, khiến cho người ta nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn. Tuy rằng hai người mới thành thân không bao lâu, nhưng Bút Mạt Trừng so với anh cả hắn còn hiểu rõ hắn hơn, biết đây là dấu hiệu hắn không vui.
Một nửa là đau lòng, một nửa là vì bảo vệ ông chồng ngốc không biết đánh trả, nàng nhảy ra vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Đô Chậm Tuyệt.
“Ta nói còn không biết là cái tên trơ trẽn nào ở đây nói bậy nói bạ a, thì ra là đại thiếu gia nhà họ Đô việc ‘Y’ không làm được, hủy hoại bảng hiệu nhà mình a! Nói tướng công nhà ta là thằng ngốc, vậy mày y thuật so với thằng ngốc còn tệ hơn thì nên gọi là cái gì đây?”
Theo hiểu biết của nàng trong khoảng thời gian này, nhà họ Đô trong thành Dương Châu đúng thật là được hưởng gia tộc nghề y nổi danh, nhưng tấm bảng vàng này từ các thế hệ nhà họ Đô đời trước qua đời sau, bắt đầu có xu hương lung lay sắp đổ. Trong một thế hệ anh em nhà họ Đô này, trừ Đô Chậm Ảnh y thuật có kế thừa tổ tiên, thậm chí trò giỏi hơn thầy ra, những anh em khác thì một người so với một người còn tệ hơn.
Nếu y thuật bình thường thì cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ thật tốt công việc kinh doanh cho mấy nhà thuốc, cuộc sống cũng không đến nỗi quá khổ sở, cố tình…
Nói dễ nghe chút, là anh em nhà họ Đô không giỏi buôn bán, nói khó nghe chút, chính là y thuật đã không tốt, còn quyến luyến cố chấp giữ gìn cơ nghiệp đều biến thành một đống đổ nát!
Ngoài mặt, nói đến y quán trong thành Dương Châu, đầu tiên mọi người nghĩ đến vẫn là y quán nhà họ Đô, nhưng người thật sự trong nghề sớm đã không còn qua lại với bọn họ. Trước đây, tộc trưởng nhà họ Đô buôn bán y tín, cho dù là dược liệu, số lượng đều không có nửa điểm sai sót, nhưng bây giờ, bán dược liệu tốt xấu lẫn lộn thì thôi, còn thường thường làm bừa, muốn mở rộng cơ nghiệp từ đông sang tây!
Loại thương gia đem mạng người ra đùa giỡn như vậy, người biết rõ tình hình sao còn dám tiếp tục hợp tác? Đương nhiên sớm chặt đứt quan hệ không hề lui tới.
Cũng vì như thế, Đô Chậm Tuyệt mới có thể thường xuyên nhận một vài bệnh nhân có thể kiếm món tiền lớn, nửa đêm mang đến gian nhà tranh đổ nát kia để Đô Chậm Ảnh chữa trị, dựa vào đó để bù lại thua lỗ như hố đen.
Nghe được lời nói phản bác chê trách của Bút mạt Trừng, dân chúng biết chân tướng sự việc đều gật đầu đồng ý, khiến kho sắc mặt Đô Chậm Tuyệt một trận xanh một trận trắng, rất đặc sắc.
“Mày mày… Mày đừng có ngậm máu phun người!”
“Ta ngậm máu phun người? Đúng hay không đúng trong lòng mọi người đều biết.” Nàng nhìn nhìn quần chúng vây quanh xem tiếp tục nói: “Nếu không chính mày tự họi người trên đường một chút xem, xem ta nói thật hay nói láo, chẳng qua chị sợ may sẽ tự rước nhục a!”
“Mày…” Bị nàng trái một câu chửi, phải một câu mắng, Đô Chậm Tuyệt tính tình vốn không tốt sao chịu được loại nhục nhã này, phút chốc giơ tay lên, một bạc tai giáng xuống đập vào mặt nàng.
Tên đàn ông xấu xa không có phong độ, nói không lại người ta liền muốn động tay? Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, trong lòng biết tránh không được Bút Mạt Trừng nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn giáng xuống ——
“Ai nói mày có thể đánh Mạt Mạt?” Thanh âm lạnh lùng trầm thấp khiến cho người ta nhịn không được run lên.
Hả? Sao không đau? Bút Mạt Trừng nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy cánh tay định đánh vào mặt nàng đứng ở giữa không trung, lại theo cánh tay chặn lại nhìn qua…
Khuôn mặt lạnh lùng kia, toàn thân tản ra hơi thở chớ gần, khiến cho nàng nhịn không được thầm khen một tiếng.
Đổi tốt! Đổi hay! Lúc này đổi thành một cá tính lạnh như băng thật là không thể tốt hơn được nữa! Trong lòng nàng cười trộm, giả bộ bộ dáng nhu nhược thối lui về phía sau hắn.
“Đô Chậm Ảnh mày… Mày làm cái gì đó? Còn không buông tay ta ra? Ta chính là anh cả của mày đó!” Mồ hôi lạnh một giọt một giọt từ trên mắt Đô Chậm Tuyệt chảy xuống.
“Anh cả?” Đô Chậm Ảnh cười lạnh một tiếng, đột nhiên dùng sức, khiến cho hắt phát ra tiếng kêu như giết heo.
“Thì sao? Chúng ta cũng không có tình cảm anh em gì, huống chi, cho dù là anh cả cùng cha cùng mẹ của ta cũng không được phép động vào một cọng lông tơ của Mạt Mạt, càng không cần phải nói đến mày.”
“Mày... Mày dám nói mày không dính dáng đến nhà họ Đô chút nào sao? Thằng lang tâm cẩu phế...”
“Ta đứa con thứ xuất này nhận được bao nhiêu ân huệ của nhà họ Đô, trong lòng mày đều biết, ta bình thường ngây ngốc, nhưng cũng không có thật sự điên, người nào thật lòng tốt với ta, người nào đối xử tệ với ta, ta đều ghi nhớ ở trong lòng.” Nói, hắn lại tăng thêm vài phần lực, khiến cho Đô Chậm Tuyệt khóc thét càng thê thảm, chỉ thiếu chưa chảy nước mắt ra.
“Chậm Ảnh, đủ rồi.” Bút Mạt Trừng kéo ống tay áo hắn, cho dù có chán ghét Đô Chậm Tuyệt, nàng tâm địa thiện lương vẫn không đành lòng nhìn thấy người ta chịu khổ.
“Hừ!” Đô Chậm Ảnh thuận tay quăng hắn ra ngoài, mặc kệ hắn xô ngã gánh hàng rong bên đường, khi quay đầu đối mặt với nàng lại là một biểu tình khác. “Đi thôi!”
Tuy rằng thanh âm trầm thấp vẫn không đổi, nhưng trong giọng nói có hàng vạn nhu tình, đã có thể cùng với lạnh lùng vừa rồi cách xa vạn dặm.
“Ừ.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, ngẩng đầu ngóng nhìn mặt hắn, nắm lấy tay hắn rời đi.
Mọi người vốn vây xung quanh bọn họ, tự động tự giác dọn ra một đường, trong mặt ngoài trừ sợ hãi ra, cũng có hưng phấn nghe được một bát quái mới.
Chuyện này thật mới! Thì ra quái nhân thứ hai Dương Châu không phải là thằng ngốc trời sinh!
Cẩn thận phân tích những lời nói vừa rồi của hắn —— bình thường ngây ngốc, không có nghĩ là thật sự khờ, mà là đang giả ngu sao?
Tin tức lớn hôm nay, làm cho người trên phố chạy vội đi nói, chị sợ chậm một bước nói cho người ta, lại có vẻ tin tức bản thân thật không mới mẻ a!
Khác với mọi người hưng phấn, Đô Chậm Tuyệt ánh mắt thâm trầm nhìn hướng hai người rời đi.
Đô Chậm Ảnh! Mày chẳng qua chỉ là con thứ xuất, thế mà ở trước mặt mọi người quăng hết mặt mũi ta, món nợ này ta thề sẽ đòi lại, mày cứ chờ đấy cho ta! Hắn nắm chặt hai đấm, âm thầm thề.
Nếu nói chuyện lớn được bàn tán oanh oanh liệt liệt gần đầy, trừ việc quái nhân thứ ba thành Dương Châu làm mưa làm gió ra, thì chính là chuyện tuyển tú này.
Nói trắng ra, kỳ thật chính là hội tuyển phi ba năm một lần, chẳng qua trước đây đều là từ quan phủ các nơi chọn lựa tú nữ, sau khi đưa vào cung thì từ hoàng thượng đích thân chọn lựa, năm nay lại muốn làm một cách khác, quy định trong tên của tú nữ ít nhất phải có tên của một loại hoa, cho nên hội tuyển phi năm nay bị nhân giang đổi tên thành ‘Bách hoa hội’.
Bỏi vì đương kim hoàng thương anh minh thần võ, tuấn tú khác thường, cho nên tin tức tuyển tú vừa thông cáo, khuê nữ các nhà ai cũng muốn vào cung, chỉ mong may mắn được thánh thượng sủng ái, thậm chí sinh được 1 nam nửa nữ, bản thân địa vị tôn quý không cần phải nói, bên nhà mẹ đẻ cũng tương đương một bước lên mây, biến thành hoàng thân quốc thích a!
Chỉ là quy định đặc biệt của năm nay, khiến mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, các cô nương tên họ phù hợp sung sướng vô cùng, còn lại không phù hợp âm thầm nước mắt ròng ròng, chỉ có thể mong ba năm sau còn có cơ hội.
Nhưng, những mưa gió này kia hoàn toàn không có quan hệ đến vợ chồng Đô Chậm Ảnh, bọn họ vẫn như cũ trôi qua từng ngày, chỉ là trong nhà có nhiều thêm hai miệng ăn.
Một trong số đó, tất nhiên là Chu Gia Tĩnh bọn họ mang về, một người khác chính là thằng nhỏ bọn họ mua về từ bên ngoài.
Nói lại ngày đó Đô Chậm Ảnh cùng Bút Mạt Trừng đi dạo trên đường cả buổi, tuy rằng Bút Mạt Trừng vẻ mạt cực kỳ ôn hòa, nhưng người bán mình trên đường vưa nghe phải vào nhà quái nhân thứ hai Dương Châu, lớn mật một chút thì xoay người bỏ chạy, không có can đảm thì chỉ có thể tê liệt ngồi trên mặt đất ngay cả nói cũng không được.
Ngay lúc hai người chuẩn bị từ bỏ, đột nhiên có một đứa nhỏ khoảng 15 tuổi đến quỳ trước mặt bọn họ, nói cho dù bắt hắn thử nghiệm thuốc cũng không sao, chỉ cần trước đó cho hắn một chút tiền, để cho hắn an táng người nhà duy nhất.
Tuy rằng khi nghe lời nói như thế, có người đen cả mặt, nhưng bọn họ vẫn đưa tiền cho đứa bé này an táng người nhà, lại dẫn hắn trở về.
Kết quả, cuộc sống vốn bình yên liền thêm hai cái mồm, nhưng lại ầm ĩ chết người ——
“Chị Mạt, em lau xong cái bàn này, đợi lát nữa có thể ăn đường sao?” Đây là tiểu quỷ được gọi là ‘A Phúc’, cũng là đứa bé bọn họ mua về.
“Ta nói cô nương Mạt Trừng, đợi lát nữa có thể pha cho ta một ấm trà không? Trà ô long Đông Đỉnh là được rồi, con người ta rất dễ tính.” Ma ốm nằm trên giường Chu Gia Tĩnh nói như vậy.
Một dính lại, một kêu qua, khiến cho trên trán Đô Chậm Ảnh ngồi bên cạnh viết cách pha chế gân xanh nhảy lên, đến cây bút trên tay cũng sắp bị nắm gãy, biểu hiện nhẫn nại sắp đến cực hạn.
Sớn biết như thế, lúc trước hắn nên đến cho ma ốm thích sai bảo người khác chết ở trên núi, để cho tiểu quý thích bám người bị mua đi làm đứa trẻ gõ mỏ, đỡ phải dính bọn họ một ngày, một đứa không biết sống chết sai bảo Mạt Mạt của hắn
Bút Mạt Trừng làm việc đầu óc choáng váng, căn bản không chú ý đến người đàn ông ngồi trước bàn lại thoát khỏi tính tình hồn nhiên, hơn nữa có xu hướng nổi bão.
“A Phúc ngoan, đợt lát nữa Chị Mạt sẽ làm đường cho em ăn.” Nàng võ vỗ đầu A Phúc, sau đó chuyển sang Chu Gia Tĩnh khí sắc dần dần tốt hơn cười nói: “Gia Tĩnh huynh, đợi lát nữa, tôi liền mang đến cho anh.”
Nàng trái một câu trấn an, phải một câu thông báo, chỉ là quên mất người đàn ông trầm mặt hờn dỗi kia.
Nhìn đến đây, Đô Chậm Ảnh rốt cục không thể nhịn được đứng lên rống to: “Ăn ăn ăn, ăn đường cái gì? Rõ ràng nói muốn đến thử nghiệm thuốc, ngay cả cọng cỏ ta cũng chưa cho cậu nuốt qua, bây giờ còn dám liều mình tìm đường ăn?!”
Mắng xong một người, hắn xoay người về phía giường mắt người khác, “Về phần anh, pha trà cái gì?! Cho anh chén nước uống là tốt lắm rồi, còn dám chỉ tên muốn ô long Đông Đỉnh, như vậy mà gọi là dễ tính sao?! Đợi ta cho anh ăn thuốc độc trực tiếp đến tây thiên uống ngọc lộ Quan Âm, muốn dễ tính thế nào đều tùy anh!”
Nghe thấy hắn càng nói càng quá đáng, Bút Mạt Trừng vội vàng đứng trước mặt hắn khuyên can: “Đừng như vậy, thuận tiện thôi, lại không phiền toái lắm…”
“Thuận tiện cái gì? Vợ của ta cũng không phải để cho bọn họ sai bảo như vậy!” Cho dù muốn bận rộn cũng chỉ có thể bận rộn vì tướng công là hắn, mà không phải mấy người ngoài này.
“Việc này cũng không có gì mà!” Người đàn ông này khi nào trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy? Hay là hắn vốn như thế, chỉ là cho đến bây giờ nàng không có phát hiện qua?
“Mặc kệ! Nàng là vợ của ta, mấy người ngoài này muốn làm cái gì thì tự bọn họ làm!” Nói, hắn kéo Bút Mạt Trừng đi ra khỏi cửa phòng, vừa sai bảo A Phúc nói: “Tiểu quỷ, ma ốm kia giao cho cậu chăm sóc, nếu đã chết thì trực tiếp lôi ra ngoài chôn, không cho phép lại đến quấy rầy chúng ta?”
A Phúc bị rống sửng sốt chỉ có thể gật đầu đáp: “Biết, biết.”
Đô Chậm Ảnh hừ lạnh, mặc kệ Bút Mạt Trừng kháng nghị rất nhỏ, trực tiếp kéo nàng ra khỏi phòng, tính sau đó ‘câu thông’ sửa sai cho nàng.
Hắn muốn cho Mạt Mạt biết ——chồng của nàng, mới là người nàng cần quan tâm nhất.
“Chàng làm cái gì vậy? Ở trước mặt khách cùng A Phúc như vậy, thật ngượng!” Tiến vào phòng hai người, Bút Mạt Trừng giãy khỏi tay hắn, có chút không vui nói.
Thật là, vừa mới nghĩ cá tính trẻ con từ ngày đó ở trên đường về sau giống như sẽ không gặp lại, không nghĩ đến lúc này lại chạy đến cùng bọn A Phúc tranh giành người yêu.
“Có gì ngượng? Hai người kia cả ngày chỉ bám theo nàng, ngay cả buổi tối ngủ vẫn còn có một tiểu quỷ dính nàng đến nửa đêm, thật muốn nói ngượng cũng phải là bọn họ nói đó!” Đô Chậm Ảnh không vui ngồi xuống ghế dựa, vốn đổ chén nước định giải khát, nhưng càng nói càng nóng, dùng sức hạ chén, đánh ra tiếng vang thật lớn ở trên bàn.
“A Phúc chẳng qua chỉ là đứa bé, Gia Tĩnh huynh cũng chỉ là bệnh nhên, chăm sóc bọn họ nhiều một chút cũng không có gì không đúng a!”
“Tương công nàng có một chỗ vô cùng đau đớn, so với bọn họ càng đáng thương hơn, càng cần nàng chăm sóc hơn.” Hắn mang tươi cười quỷ dị đến gần nàng. “Sao vậy? Nàng không định an ủi, an ủi ta sao?”
“Chàng... chàng có làm sao đâu?” Hắn đột nhiên đến gần, khiến cho nàng luống cuống tay chân chút, thậm chí đến nói cũng lắp bắp.
Đô Chậm Ảnh nắm tay nàng lên sờ loạn thân dưới của mình, giống như vô tội cười nói: “Chỗ này của ta... Mấy ngày nay không được nương tử chăm sóc, hại ta mỗi ngày đều khó chịu chết được a!”
Cảm giác cứng rắn cực nóng trong tay làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Bút Mạt Trừng đỏ như lửa, “Chàng... Chàng... Chẳng qua mới vài ngày thôi, nào có thể nghiêm trọng như vậy?!”
“Ta nói nương tử, nàng cũng biết...” Hắn vừa nói vừa liếm vành tai khéo léo của nàng. “Tướng công nàng trước khi cưới nàng, chính là một người đàn ông không ăn mặn...”
“Vậy, thì tính sao?” Nàng trước khi gả cho hắn cũng là thuần thuần khiết khiết, điểm ấy có gì tốt mà mang ra khoe?
“Nàng thật sự không hiểu?” Phạm vi liếm của hắn mở rộng đến bên môi của nàng, dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi đỏ mọng của nàng. “Đàn ông khai trai càng trễ, mỗi đêm cá nước thân mật càng không thể thiếu được... cho nên nàng nói xem này không có vấn đề gì sao?”
Nghe lời nói bậy của hắn! Nàng căn bản nghe cũng chưa từng nghe qua loại chuyện này!
Rõ ràng chính là một tên háo sắc, còn luôn thích hợp lý hóa hành vi của chính mình, nói thành đạo lý rò ràng...
Nhưng lời nói phản bác này căn bản chưa kịp nói ra khỏi miệng, Bút Mạt Trừng bị hắn hôn che lại cái miệng nhỏ nhắn, cả người sa vào hơi thở mang chút mùi thuốc của hắn, không thể tự kiềm chế.
Hắn hôn thật mãnh liệt lại lại nhanh chóng, làm cho nàng trở tay không kịp, chỉ có thể ý loạn tình mê ôm lấy cổ hắn, theo miệng lưỡi hắn khiêu vũ.
Vừa hôn xong, Đô Chậm Ảnh đứng thẳng người, nhìn nàng ngã ngồi trên ghế quyến rũ thở hổn hển, vẻ mặt đó bừng, hai mắt sương mù nhìn hắn, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ kia khiến cho hắn rốt cuộc không khống chế được, một phen cởi xuống váy mỏng của nàng, xé rách tiết khố của nàng, cởi bỏ quần lót đã muốn tiến quân thần tốc vào ẩm ướt mềm nóng mấy ngày không được cảm thụ qua.
“A —— Đô Chậm Ảnh! Chàng làm cái gì vậy?!” Hành động nhanh nhẹn gấp gáp của hắn làm cho Bút Mạt Trừng vốn bị hắn hôn mê man kinh ngạc tỉnh lại, vội vàng nhảy khỏi ghế dựa này, không cho hắn dính vào.
“Mạt Mạt, lại đây!” Ánh mắt hắn u ám nhìn nàng, tiếng nói trầm thấp, quần sao hỗn độn vươn tay về phía nàng.
Đi qua? Bút Mạt trừng không chịu lắc đầu, còn không ngừng lui về sau.
Đùa hả! Lúc trước cho dù mỗi đêm hắn đều háo sắc giống nhau, nhưng ít ra còn không lộ ra loại biểu tình muốn đem nàng một ngụm nuốt vào miệng này, muốn nàng lúc này ngoan ngoãn làm thịt béo đưa đến cửa? Nàng mới không ngốc như vậy đâu!
“Không không không, ta thấy bây giờ chàng cần phải bình tĩnh một chút, ta đợi đến lúc đó lại tính đi.”
Thấy thế, thanh âm hắn bỗng nhiên biến đổi, ngay cả biểu tình đều giống như thay đổi thành 1 cá tính khác. “Mạt Mạt... Vì sao chị muốn cách xa Tiểu Ảnh như vậy? Chẳng lẽ chị chán ghét Tiểu Ảnh?”
Bút Mạt Trừng nghĩ hắn lại thay đổi nhân cách, sợ Tiểu Ảnh hồn nhiên vô tội thương tâm, vội vàng vọt đến trước mặt hắn giải thích: “Không phải! Ta sao có thể ——“
Thấy trên mặt hắn lộ ra cười lạnh, nàng lập tức hiểu được mình bị lừa.
Hừ, tiểu nhân! Lại dùng thủ đoạn ti bỉ này lừa gạt nàng!
“Không phải lại đây rồi sao?” Đô Chậm Ảnh không cảm thấy xấu hổ chút nào với việc mình lợi dụng tâm địa mềm yếu của nàng, ngược lại còn lộ ra tươi cười thắng lợi.
Một phen ôm lấy nàng ngã lên ghế dài gần nhất, quần áo vốn không chỉnh tề lúc này ngay cả tóc cũng rối tung, sợi tóc dài nhỏ đen bóng buông xuống nửa thân trần trước ngực, tràn ngập hơi thở tà mị.
Nếu là lúc bình thường, nàng tuyệt đối sẽ đỏ mặt lớn tiếng khen ngợi hắn một phen, nhưng lúc này... cái loại biểu tình dường như phải hưởng dụng nàng thật tốt này của hắn...
Bút Mạt Trừng không khỏi thu nhanh vạt áo, liên tục lui về sau.
Bởi vì nàng có dự cảm không tốt, cứ thế này chính mình có thể bị ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Ô ô... Nhưng muốn chạy cũng không còn kịp rồi...
Đô Chậm Ảnh sải bước đến ghế dài, ôm nàng gần như lui thành một cục vào lòng, mỗi một hơi thở đều ái muội lướt nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
“Sao vậy? Không phải nương tử không sợ nhất vi phu sao?”
“Ta không sợ a! Chỉ là chàng... Sao lúc thì xưng là tướng công, lúc thì xưng là vi phu a? Sẽ không phải là cá tính hỗn loạn chứ?” Bút Mạt Trừng hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể lui thành một cục nhỏ giọng than thở.
Hắn thương xót nói: “Thật đáng tiếc, lúc này nương tử đã đoán sai, vi phu không có cá tính hỗn loạn, mà là xuất hiện một cái tôi mới a!”
Phải nói là, Tiểu Ảnh vốn tâm trí đơn thuần sau khi vào độ tuổi thành thục chính là bộ dáng này —— không tuân theo nguyên tắc của xã hội, tràn ngập ham muốn giữ lấy cùng khát vọng vĩnh viên không thỏa mãn đối với nàng.
“Hả? Lại một cái mới?” Bút Mạt Trừng kinh ngạc kêu lên. Đều đã có vài nhân cách khó trị rồi, bây giờ lại thêm?!
“Đúng vậy, sao nương tử không ngẩng đầu lên nhìn ta hoàn toàn mới này?”
“Ta... Chàng làm cái gì vậy?!” Nàng mới cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, liền phát hiện tay hắn lại không an phận sở vào chân nàng.
“Mạt Mạt ngoan, để cho ta yêu thương nàng thật tốt, nếu không sẽ làm đau nàng.” Hắn cướng rắn nắm lấy hai chân nàng, mở ra góc độ làm người ta xấu hổ, sau đó chen người vào giữa hai chân, khiến cho nàng không thể khép chặt lại hai chân.
“Không cần... Chàng như vậy thoạt nhìn thật đáng sợ...” Nàng run run thừa nhận nụ hồn của hắn, đối mặt với người đàn ông chưa bao giờ cứng rắn đối xử với nàng như thế, lại không tự chủ được run rẩy toàn thân.
“Đều là nàng không tốt, ai bảo nàng để ý đến mấy người tạp nham này chứ?” Bừa bãi nhấm nháp đôi môi đỏ mọng, hắn bá đạo đẩy hết sai lầm sang cho nàng. “Mạt Mạt vốn là của ta, cũng chỉ có thể là của ta.”
“Ta không có... Ừm...” m thanh phản bác mỏng manh lúc hăn cắn cổ, bỗng nhiên dừng lại.
“Còn dám nói sạo?” Đô Chậm Ảnh xé vạt áo nàng ra, kéo cái yếm màu vàng nhạt lên cao, vừa lòng nhìn thân thể lòa lỗ trắng nõn.
Ánh mắt nóng rực từ trước ngực của nàng một đường thẳng đi đến đóa hoa xinh đẹp như ẩn như hiện giữa hai chân, dâng trào sơm đứng thẳng lại khẩn cấp tiến đến va chạm.
Từ khi thành hôn đến nay cơ hồ hàng đêm đều đã bị hắn yêu thương hết sức có thể, Bút Mạt Trừng đương nhiên rất rõ vật đang đâm vào giữa hai chân mình là cái gì, nàng tâm niệm vừa động, thân dưới bỗng nhiên trào ra dòng nước nóng ẩm, dính ướt đóa hoa căng mịn.
Nhìn thấy chứng cứ nàng động tình, tầm mắt hắn quay lại khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đôi mắt nóng rực sâu thẳm một cái chớp mắt cũng không nháy nhìn nàng, tầm mắt hai người gắt gao dây dưa.
Ánh mắt hắn không động, thâm mình thúc một cái, chậm rãi đưa dài thẳng vào trong động huyệt ẩm ướt hẹp nóng, cẩn thận bắt giữ mỗi một biểu tình nho nhỏ của nàng, khi bắt nàng thừa nhận thật lớn của hắn.
Một tiếng ngâm rên rỉ thở dốc thay thế được tiếng yêu ngọt ngào
Từng lần ái ân nóng bỏng chứng minh gẫn gũi lẫn nhau
Bất quá chỉ là đi chợ một chút mà thôi, sao người đàn ông này lại thay đổi cá tính chứ? Tuy rằng nói nàng có vẻ thiên vị Tiểu Ảnh đáng yêu đơn thuần, nhưng cũng không cần chọn lui ra sau a…
Nhìn người đàn ông từ sau khi ra khỏi cửa liền sờ đông, sờ tây, thật giống như chưa từng thấy qua chợ —— hoặc phải nói là người đàn ông tâm trí còn trẻ con —— Bút Mạt Trừng trừ bỏ thở dài ra, cũng chỉ có thể thở dài.
Từ khi vừa bắt đầu đi, nàng liền nhận thấy người đi trên đường ném lại ánh mắt căm ghét cùng sợ hãi, sợ hãi hẳn là vì lo lắng Đô Chậm Ảnh ở trên đường hạ thuốc hại người lung tung, ghét chắc là vì cảm thấy vị thiếu gia họ Đô này là thẳng ngốc đi!
Tiểu Ảnh có phải thằng ngốc hay không trong lòng nàng đều biết, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ là… Sao cố tình ở phía sau lại thấy người không muốn nhìn thấy nhất chứ?
Bút Mạt Trừng vút tóc mím môi, kéo Đô Chậm Ảnh đang muốn đi về phía một quầy hàng khác, tính xem như không thấy quỷ chán ghét kia đi ngang qua.
Chỉ tiếc trời không theo ý người, nàng muốn lặng lẽ tiêu sái đi qua, người nọ lại càng muốn gây sóng gió.
“Ôi! Ta còn tưởng là ai, không phải là em dâu của ta sao?” Mang vẻ mặt đùa cợt cười, Đô Chậm Tuyệt mở miệng tiếp đón, nhưng giọng điệu không có nửa phần thành khẩn.
“Đại ca!” Đô Chậm Ảnh vốn vô cùng cao hứng định chạy đến, bỗng nhiên hắn nhớ đến lúc trước anh cả từng nói xấu về Bút Mạt Trừng, nhất thời dừng lại bước chân, sợ hãi không dám đi về phía trước.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, trong lòng Đô Chậm Tuyệt xấu hổ đến cực điểm, lập tức ngay cả quanh co lòng vòng đều giảm đi, trực tiếp làm rõ chế giễu thằng em khiến cho nhà họ Đô không ngóc đầu nổi này.
“Ta nói mày cũng thật là ngu, cưới một con đàn bà không đứng đắn, bây giờ thế nhưng còn thành con chó lưu lạc bị nàng tùy ý không chế?”
Đô Chậm Ảnh cúi đầu xuống không nói lời nào, khiến cho người ta nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn. Tuy rằng hai người mới thành thân không bao lâu, nhưng Bút Mạt Trừng so với anh cả hắn còn hiểu rõ hắn hơn, biết đây là dấu hiệu hắn không vui.
Một nửa là đau lòng, một nửa là vì bảo vệ ông chồng ngốc không biết đánh trả, nàng nhảy ra vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Đô Chậm Tuyệt.
“Ta nói còn không biết là cái tên trơ trẽn nào ở đây nói bậy nói bạ a, thì ra là đại thiếu gia nhà họ Đô việc ‘Y’ không làm được, hủy hoại bảng hiệu nhà mình a! Nói tướng công nhà ta là thằng ngốc, vậy mày y thuật so với thằng ngốc còn tệ hơn thì nên gọi là cái gì đây?”
Theo hiểu biết của nàng trong khoảng thời gian này, nhà họ Đô trong thành Dương Châu đúng thật là được hưởng gia tộc nghề y nổi danh, nhưng tấm bảng vàng này từ các thế hệ nhà họ Đô đời trước qua đời sau, bắt đầu có xu hương lung lay sắp đổ. Trong một thế hệ anh em nhà họ Đô này, trừ Đô Chậm Ảnh y thuật có kế thừa tổ tiên, thậm chí trò giỏi hơn thầy ra, những anh em khác thì một người so với một người còn tệ hơn.
Nếu y thuật bình thường thì cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ thật tốt công việc kinh doanh cho mấy nhà thuốc, cuộc sống cũng không đến nỗi quá khổ sở, cố tình…
Nói dễ nghe chút, là anh em nhà họ Đô không giỏi buôn bán, nói khó nghe chút, chính là y thuật đã không tốt, còn quyến luyến cố chấp giữ gìn cơ nghiệp đều biến thành một đống đổ nát!
Ngoài mặt, nói đến y quán trong thành Dương Châu, đầu tiên mọi người nghĩ đến vẫn là y quán nhà họ Đô, nhưng người thật sự trong nghề sớm đã không còn qua lại với bọn họ. Trước đây, tộc trưởng nhà họ Đô buôn bán y tín, cho dù là dược liệu, số lượng đều không có nửa điểm sai sót, nhưng bây giờ, bán dược liệu tốt xấu lẫn lộn thì thôi, còn thường thường làm bừa, muốn mở rộng cơ nghiệp từ đông sang tây!
Loại thương gia đem mạng người ra đùa giỡn như vậy, người biết rõ tình hình sao còn dám tiếp tục hợp tác? Đương nhiên sớm chặt đứt quan hệ không hề lui tới.
Cũng vì như thế, Đô Chậm Tuyệt mới có thể thường xuyên nhận một vài bệnh nhân có thể kiếm món tiền lớn, nửa đêm mang đến gian nhà tranh đổ nát kia để Đô Chậm Ảnh chữa trị, dựa vào đó để bù lại thua lỗ như hố đen.
Nghe được lời nói phản bác chê trách của Bút mạt Trừng, dân chúng biết chân tướng sự việc đều gật đầu đồng ý, khiến kho sắc mặt Đô Chậm Tuyệt một trận xanh một trận trắng, rất đặc sắc.
“Mày mày… Mày đừng có ngậm máu phun người!”
“Ta ngậm máu phun người? Đúng hay không đúng trong lòng mọi người đều biết.” Nàng nhìn nhìn quần chúng vây quanh xem tiếp tục nói: “Nếu không chính mày tự họi người trên đường một chút xem, xem ta nói thật hay nói láo, chẳng qua chị sợ may sẽ tự rước nhục a!”
“Mày…” Bị nàng trái một câu chửi, phải một câu mắng, Đô Chậm Tuyệt tính tình vốn không tốt sao chịu được loại nhục nhã này, phút chốc giơ tay lên, một bạc tai giáng xuống đập vào mặt nàng.
Tên đàn ông xấu xa không có phong độ, nói không lại người ta liền muốn động tay? Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, trong lòng biết tránh không được Bút Mạt Trừng nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn giáng xuống ——
“Ai nói mày có thể đánh Mạt Mạt?” Thanh âm lạnh lùng trầm thấp khiến cho người ta nhịn không được run lên.
Hả? Sao không đau? Bút Mạt Trừng nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy cánh tay định đánh vào mặt nàng đứng ở giữa không trung, lại theo cánh tay chặn lại nhìn qua…
Khuôn mặt lạnh lùng kia, toàn thân tản ra hơi thở chớ gần, khiến cho nàng nhịn không được thầm khen một tiếng.
Đổi tốt! Đổi hay! Lúc này đổi thành một cá tính lạnh như băng thật là không thể tốt hơn được nữa! Trong lòng nàng cười trộm, giả bộ bộ dáng nhu nhược thối lui về phía sau hắn.
“Đô Chậm Ảnh mày… Mày làm cái gì đó? Còn không buông tay ta ra? Ta chính là anh cả của mày đó!” Mồ hôi lạnh một giọt một giọt từ trên mắt Đô Chậm Tuyệt chảy xuống.
“Anh cả?” Đô Chậm Ảnh cười lạnh một tiếng, đột nhiên dùng sức, khiến cho hắt phát ra tiếng kêu như giết heo.
“Thì sao? Chúng ta cũng không có tình cảm anh em gì, huống chi, cho dù là anh cả cùng cha cùng mẹ của ta cũng không được phép động vào một cọng lông tơ của Mạt Mạt, càng không cần phải nói đến mày.”
“Mày... Mày dám nói mày không dính dáng đến nhà họ Đô chút nào sao? Thằng lang tâm cẩu phế...”
“Ta đứa con thứ xuất này nhận được bao nhiêu ân huệ của nhà họ Đô, trong lòng mày đều biết, ta bình thường ngây ngốc, nhưng cũng không có thật sự điên, người nào thật lòng tốt với ta, người nào đối xử tệ với ta, ta đều ghi nhớ ở trong lòng.” Nói, hắn lại tăng thêm vài phần lực, khiến cho Đô Chậm Tuyệt khóc thét càng thê thảm, chỉ thiếu chưa chảy nước mắt ra.
“Chậm Ảnh, đủ rồi.” Bút Mạt Trừng kéo ống tay áo hắn, cho dù có chán ghét Đô Chậm Tuyệt, nàng tâm địa thiện lương vẫn không đành lòng nhìn thấy người ta chịu khổ.
“Hừ!” Đô Chậm Ảnh thuận tay quăng hắn ra ngoài, mặc kệ hắn xô ngã gánh hàng rong bên đường, khi quay đầu đối mặt với nàng lại là một biểu tình khác. “Đi thôi!”
Tuy rằng thanh âm trầm thấp vẫn không đổi, nhưng trong giọng nói có hàng vạn nhu tình, đã có thể cùng với lạnh lùng vừa rồi cách xa vạn dặm.
“Ừ.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, ngẩng đầu ngóng nhìn mặt hắn, nắm lấy tay hắn rời đi.
Mọi người vốn vây xung quanh bọn họ, tự động tự giác dọn ra một đường, trong mặt ngoài trừ sợ hãi ra, cũng có hưng phấn nghe được một bát quái mới.
Chuyện này thật mới! Thì ra quái nhân thứ hai Dương Châu không phải là thằng ngốc trời sinh!
Cẩn thận phân tích những lời nói vừa rồi của hắn —— bình thường ngây ngốc, không có nghĩ là thật sự khờ, mà là đang giả ngu sao?
Tin tức lớn hôm nay, làm cho người trên phố chạy vội đi nói, chị sợ chậm một bước nói cho người ta, lại có vẻ tin tức bản thân thật không mới mẻ a!
Khác với mọi người hưng phấn, Đô Chậm Tuyệt ánh mắt thâm trầm nhìn hướng hai người rời đi.
Đô Chậm Ảnh! Mày chẳng qua chỉ là con thứ xuất, thế mà ở trước mặt mọi người quăng hết mặt mũi ta, món nợ này ta thề sẽ đòi lại, mày cứ chờ đấy cho ta! Hắn nắm chặt hai đấm, âm thầm thề.
Nếu nói chuyện lớn được bàn tán oanh oanh liệt liệt gần đầy, trừ việc quái nhân thứ ba thành Dương Châu làm mưa làm gió ra, thì chính là chuyện tuyển tú này.
Nói trắng ra, kỳ thật chính là hội tuyển phi ba năm một lần, chẳng qua trước đây đều là từ quan phủ các nơi chọn lựa tú nữ, sau khi đưa vào cung thì từ hoàng thượng đích thân chọn lựa, năm nay lại muốn làm một cách khác, quy định trong tên của tú nữ ít nhất phải có tên của một loại hoa, cho nên hội tuyển phi năm nay bị nhân giang đổi tên thành ‘Bách hoa hội’.
Bỏi vì đương kim hoàng thương anh minh thần võ, tuấn tú khác thường, cho nên tin tức tuyển tú vừa thông cáo, khuê nữ các nhà ai cũng muốn vào cung, chỉ mong may mắn được thánh thượng sủng ái, thậm chí sinh được 1 nam nửa nữ, bản thân địa vị tôn quý không cần phải nói, bên nhà mẹ đẻ cũng tương đương một bước lên mây, biến thành hoàng thân quốc thích a!
Chỉ là quy định đặc biệt của năm nay, khiến mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, các cô nương tên họ phù hợp sung sướng vô cùng, còn lại không phù hợp âm thầm nước mắt ròng ròng, chỉ có thể mong ba năm sau còn có cơ hội.
Nhưng, những mưa gió này kia hoàn toàn không có quan hệ đến vợ chồng Đô Chậm Ảnh, bọn họ vẫn như cũ trôi qua từng ngày, chỉ là trong nhà có nhiều thêm hai miệng ăn.
Một trong số đó, tất nhiên là Chu Gia Tĩnh bọn họ mang về, một người khác chính là thằng nhỏ bọn họ mua về từ bên ngoài.
Nói lại ngày đó Đô Chậm Ảnh cùng Bút Mạt Trừng đi dạo trên đường cả buổi, tuy rằng Bút Mạt Trừng vẻ mạt cực kỳ ôn hòa, nhưng người bán mình trên đường vưa nghe phải vào nhà quái nhân thứ hai Dương Châu, lớn mật một chút thì xoay người bỏ chạy, không có can đảm thì chỉ có thể tê liệt ngồi trên mặt đất ngay cả nói cũng không được.
Ngay lúc hai người chuẩn bị từ bỏ, đột nhiên có một đứa nhỏ khoảng 15 tuổi đến quỳ trước mặt bọn họ, nói cho dù bắt hắn thử nghiệm thuốc cũng không sao, chỉ cần trước đó cho hắn một chút tiền, để cho hắn an táng người nhà duy nhất.
Tuy rằng khi nghe lời nói như thế, có người đen cả mặt, nhưng bọn họ vẫn đưa tiền cho đứa bé này an táng người nhà, lại dẫn hắn trở về.
Kết quả, cuộc sống vốn bình yên liền thêm hai cái mồm, nhưng lại ầm ĩ chết người ——
“Chị Mạt, em lau xong cái bàn này, đợi lát nữa có thể ăn đường sao?” Đây là tiểu quỷ được gọi là ‘A Phúc’, cũng là đứa bé bọn họ mua về.
“Ta nói cô nương Mạt Trừng, đợi lát nữa có thể pha cho ta một ấm trà không? Trà ô long Đông Đỉnh là được rồi, con người ta rất dễ tính.” Ma ốm nằm trên giường Chu Gia Tĩnh nói như vậy.
Một dính lại, một kêu qua, khiến cho trên trán Đô Chậm Ảnh ngồi bên cạnh viết cách pha chế gân xanh nhảy lên, đến cây bút trên tay cũng sắp bị nắm gãy, biểu hiện nhẫn nại sắp đến cực hạn.
Sớn biết như thế, lúc trước hắn nên đến cho ma ốm thích sai bảo người khác chết ở trên núi, để cho tiểu quý thích bám người bị mua đi làm đứa trẻ gõ mỏ, đỡ phải dính bọn họ một ngày, một đứa không biết sống chết sai bảo Mạt Mạt của hắn
Bút Mạt Trừng làm việc đầu óc choáng váng, căn bản không chú ý đến người đàn ông ngồi trước bàn lại thoát khỏi tính tình hồn nhiên, hơn nữa có xu hướng nổi bão.
“A Phúc ngoan, đợt lát nữa Chị Mạt sẽ làm đường cho em ăn.” Nàng võ vỗ đầu A Phúc, sau đó chuyển sang Chu Gia Tĩnh khí sắc dần dần tốt hơn cười nói: “Gia Tĩnh huynh, đợi lát nữa, tôi liền mang đến cho anh.”
Nàng trái một câu trấn an, phải một câu thông báo, chỉ là quên mất người đàn ông trầm mặt hờn dỗi kia.
Nhìn đến đây, Đô Chậm Ảnh rốt cục không thể nhịn được đứng lên rống to: “Ăn ăn ăn, ăn đường cái gì? Rõ ràng nói muốn đến thử nghiệm thuốc, ngay cả cọng cỏ ta cũng chưa cho cậu nuốt qua, bây giờ còn dám liều mình tìm đường ăn?!”
Mắng xong một người, hắn xoay người về phía giường mắt người khác, “Về phần anh, pha trà cái gì?! Cho anh chén nước uống là tốt lắm rồi, còn dám chỉ tên muốn ô long Đông Đỉnh, như vậy mà gọi là dễ tính sao?! Đợi ta cho anh ăn thuốc độc trực tiếp đến tây thiên uống ngọc lộ Quan Âm, muốn dễ tính thế nào đều tùy anh!”
Nghe thấy hắn càng nói càng quá đáng, Bút Mạt Trừng vội vàng đứng trước mặt hắn khuyên can: “Đừng như vậy, thuận tiện thôi, lại không phiền toái lắm…”
“Thuận tiện cái gì? Vợ của ta cũng không phải để cho bọn họ sai bảo như vậy!” Cho dù muốn bận rộn cũng chỉ có thể bận rộn vì tướng công là hắn, mà không phải mấy người ngoài này.
“Việc này cũng không có gì mà!” Người đàn ông này khi nào trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy? Hay là hắn vốn như thế, chỉ là cho đến bây giờ nàng không có phát hiện qua?
“Mặc kệ! Nàng là vợ của ta, mấy người ngoài này muốn làm cái gì thì tự bọn họ làm!” Nói, hắn kéo Bút Mạt Trừng đi ra khỏi cửa phòng, vừa sai bảo A Phúc nói: “Tiểu quỷ, ma ốm kia giao cho cậu chăm sóc, nếu đã chết thì trực tiếp lôi ra ngoài chôn, không cho phép lại đến quấy rầy chúng ta?”
A Phúc bị rống sửng sốt chỉ có thể gật đầu đáp: “Biết, biết.”
Đô Chậm Ảnh hừ lạnh, mặc kệ Bút Mạt Trừng kháng nghị rất nhỏ, trực tiếp kéo nàng ra khỏi phòng, tính sau đó ‘câu thông’ sửa sai cho nàng.
Hắn muốn cho Mạt Mạt biết ——chồng của nàng, mới là người nàng cần quan tâm nhất.
“Chàng làm cái gì vậy? Ở trước mặt khách cùng A Phúc như vậy, thật ngượng!” Tiến vào phòng hai người, Bút Mạt Trừng giãy khỏi tay hắn, có chút không vui nói.
Thật là, vừa mới nghĩ cá tính trẻ con từ ngày đó ở trên đường về sau giống như sẽ không gặp lại, không nghĩ đến lúc này lại chạy đến cùng bọn A Phúc tranh giành người yêu.
“Có gì ngượng? Hai người kia cả ngày chỉ bám theo nàng, ngay cả buổi tối ngủ vẫn còn có một tiểu quỷ dính nàng đến nửa đêm, thật muốn nói ngượng cũng phải là bọn họ nói đó!” Đô Chậm Ảnh không vui ngồi xuống ghế dựa, vốn đổ chén nước định giải khát, nhưng càng nói càng nóng, dùng sức hạ chén, đánh ra tiếng vang thật lớn ở trên bàn.
“A Phúc chẳng qua chỉ là đứa bé, Gia Tĩnh huynh cũng chỉ là bệnh nhên, chăm sóc bọn họ nhiều một chút cũng không có gì không đúng a!”
“Tương công nàng có một chỗ vô cùng đau đớn, so với bọn họ càng đáng thương hơn, càng cần nàng chăm sóc hơn.” Hắn mang tươi cười quỷ dị đến gần nàng. “Sao vậy? Nàng không định an ủi, an ủi ta sao?”
“Chàng... chàng có làm sao đâu?” Hắn đột nhiên đến gần, khiến cho nàng luống cuống tay chân chút, thậm chí đến nói cũng lắp bắp.
Đô Chậm Ảnh nắm tay nàng lên sờ loạn thân dưới của mình, giống như vô tội cười nói: “Chỗ này của ta... Mấy ngày nay không được nương tử chăm sóc, hại ta mỗi ngày đều khó chịu chết được a!”
Cảm giác cứng rắn cực nóng trong tay làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Bút Mạt Trừng đỏ như lửa, “Chàng... Chàng... Chẳng qua mới vài ngày thôi, nào có thể nghiêm trọng như vậy?!”
“Ta nói nương tử, nàng cũng biết...” Hắn vừa nói vừa liếm vành tai khéo léo của nàng. “Tướng công nàng trước khi cưới nàng, chính là một người đàn ông không ăn mặn...”
“Vậy, thì tính sao?” Nàng trước khi gả cho hắn cũng là thuần thuần khiết khiết, điểm ấy có gì tốt mà mang ra khoe?
“Nàng thật sự không hiểu?” Phạm vi liếm của hắn mở rộng đến bên môi của nàng, dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi đỏ mọng của nàng. “Đàn ông khai trai càng trễ, mỗi đêm cá nước thân mật càng không thể thiếu được... cho nên nàng nói xem này không có vấn đề gì sao?”
Nghe lời nói bậy của hắn! Nàng căn bản nghe cũng chưa từng nghe qua loại chuyện này!
Rõ ràng chính là một tên háo sắc, còn luôn thích hợp lý hóa hành vi của chính mình, nói thành đạo lý rò ràng...
Nhưng lời nói phản bác này căn bản chưa kịp nói ra khỏi miệng, Bút Mạt Trừng bị hắn hôn che lại cái miệng nhỏ nhắn, cả người sa vào hơi thở mang chút mùi thuốc của hắn, không thể tự kiềm chế.
Hắn hôn thật mãnh liệt lại lại nhanh chóng, làm cho nàng trở tay không kịp, chỉ có thể ý loạn tình mê ôm lấy cổ hắn, theo miệng lưỡi hắn khiêu vũ.
Vừa hôn xong, Đô Chậm Ảnh đứng thẳng người, nhìn nàng ngã ngồi trên ghế quyến rũ thở hổn hển, vẻ mặt đó bừng, hai mắt sương mù nhìn hắn, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ kia khiến cho hắn rốt cuộc không khống chế được, một phen cởi xuống váy mỏng của nàng, xé rách tiết khố của nàng, cởi bỏ quần lót đã muốn tiến quân thần tốc vào ẩm ướt mềm nóng mấy ngày không được cảm thụ qua.
“A —— Đô Chậm Ảnh! Chàng làm cái gì vậy?!” Hành động nhanh nhẹn gấp gáp của hắn làm cho Bút Mạt Trừng vốn bị hắn hôn mê man kinh ngạc tỉnh lại, vội vàng nhảy khỏi ghế dựa này, không cho hắn dính vào.
“Mạt Mạt, lại đây!” Ánh mắt hắn u ám nhìn nàng, tiếng nói trầm thấp, quần sao hỗn độn vươn tay về phía nàng.
Đi qua? Bút Mạt trừng không chịu lắc đầu, còn không ngừng lui về sau.
Đùa hả! Lúc trước cho dù mỗi đêm hắn đều háo sắc giống nhau, nhưng ít ra còn không lộ ra loại biểu tình muốn đem nàng một ngụm nuốt vào miệng này, muốn nàng lúc này ngoan ngoãn làm thịt béo đưa đến cửa? Nàng mới không ngốc như vậy đâu!
“Không không không, ta thấy bây giờ chàng cần phải bình tĩnh một chút, ta đợi đến lúc đó lại tính đi.”
Thấy thế, thanh âm hắn bỗng nhiên biến đổi, ngay cả biểu tình đều giống như thay đổi thành 1 cá tính khác. “Mạt Mạt... Vì sao chị muốn cách xa Tiểu Ảnh như vậy? Chẳng lẽ chị chán ghét Tiểu Ảnh?”
Bút Mạt Trừng nghĩ hắn lại thay đổi nhân cách, sợ Tiểu Ảnh hồn nhiên vô tội thương tâm, vội vàng vọt đến trước mặt hắn giải thích: “Không phải! Ta sao có thể ——“
Thấy trên mặt hắn lộ ra cười lạnh, nàng lập tức hiểu được mình bị lừa.
Hừ, tiểu nhân! Lại dùng thủ đoạn ti bỉ này lừa gạt nàng!
“Không phải lại đây rồi sao?” Đô Chậm Ảnh không cảm thấy xấu hổ chút nào với việc mình lợi dụng tâm địa mềm yếu của nàng, ngược lại còn lộ ra tươi cười thắng lợi.
Một phen ôm lấy nàng ngã lên ghế dài gần nhất, quần áo vốn không chỉnh tề lúc này ngay cả tóc cũng rối tung, sợi tóc dài nhỏ đen bóng buông xuống nửa thân trần trước ngực, tràn ngập hơi thở tà mị.
Nếu là lúc bình thường, nàng tuyệt đối sẽ đỏ mặt lớn tiếng khen ngợi hắn một phen, nhưng lúc này... cái loại biểu tình dường như phải hưởng dụng nàng thật tốt này của hắn...
Bút Mạt Trừng không khỏi thu nhanh vạt áo, liên tục lui về sau.
Bởi vì nàng có dự cảm không tốt, cứ thế này chính mình có thể bị ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Ô ô... Nhưng muốn chạy cũng không còn kịp rồi...
Đô Chậm Ảnh sải bước đến ghế dài, ôm nàng gần như lui thành một cục vào lòng, mỗi một hơi thở đều ái muội lướt nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
“Sao vậy? Không phải nương tử không sợ nhất vi phu sao?”
“Ta không sợ a! Chỉ là chàng... Sao lúc thì xưng là tướng công, lúc thì xưng là vi phu a? Sẽ không phải là cá tính hỗn loạn chứ?” Bút Mạt Trừng hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể lui thành một cục nhỏ giọng than thở.
Hắn thương xót nói: “Thật đáng tiếc, lúc này nương tử đã đoán sai, vi phu không có cá tính hỗn loạn, mà là xuất hiện một cái tôi mới a!”
Phải nói là, Tiểu Ảnh vốn tâm trí đơn thuần sau khi vào độ tuổi thành thục chính là bộ dáng này —— không tuân theo nguyên tắc của xã hội, tràn ngập ham muốn giữ lấy cùng khát vọng vĩnh viên không thỏa mãn đối với nàng.
“Hả? Lại một cái mới?” Bút Mạt Trừng kinh ngạc kêu lên. Đều đã có vài nhân cách khó trị rồi, bây giờ lại thêm?!
“Đúng vậy, sao nương tử không ngẩng đầu lên nhìn ta hoàn toàn mới này?”
“Ta... Chàng làm cái gì vậy?!” Nàng mới cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, liền phát hiện tay hắn lại không an phận sở vào chân nàng.
“Mạt Mạt ngoan, để cho ta yêu thương nàng thật tốt, nếu không sẽ làm đau nàng.” Hắn cướng rắn nắm lấy hai chân nàng, mở ra góc độ làm người ta xấu hổ, sau đó chen người vào giữa hai chân, khiến cho nàng không thể khép chặt lại hai chân.
“Không cần... Chàng như vậy thoạt nhìn thật đáng sợ...” Nàng run run thừa nhận nụ hồn của hắn, đối mặt với người đàn ông chưa bao giờ cứng rắn đối xử với nàng như thế, lại không tự chủ được run rẩy toàn thân.
“Đều là nàng không tốt, ai bảo nàng để ý đến mấy người tạp nham này chứ?” Bừa bãi nhấm nháp đôi môi đỏ mọng, hắn bá đạo đẩy hết sai lầm sang cho nàng. “Mạt Mạt vốn là của ta, cũng chỉ có thể là của ta.”
“Ta không có... Ừm...” m thanh phản bác mỏng manh lúc hăn cắn cổ, bỗng nhiên dừng lại.
“Còn dám nói sạo?” Đô Chậm Ảnh xé vạt áo nàng ra, kéo cái yếm màu vàng nhạt lên cao, vừa lòng nhìn thân thể lòa lỗ trắng nõn.
Ánh mắt nóng rực từ trước ngực của nàng một đường thẳng đi đến đóa hoa xinh đẹp như ẩn như hiện giữa hai chân, dâng trào sơm đứng thẳng lại khẩn cấp tiến đến va chạm.
Từ khi thành hôn đến nay cơ hồ hàng đêm đều đã bị hắn yêu thương hết sức có thể, Bút Mạt Trừng đương nhiên rất rõ vật đang đâm vào giữa hai chân mình là cái gì, nàng tâm niệm vừa động, thân dưới bỗng nhiên trào ra dòng nước nóng ẩm, dính ướt đóa hoa căng mịn.
Nhìn thấy chứng cứ nàng động tình, tầm mắt hắn quay lại khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đôi mắt nóng rực sâu thẳm một cái chớp mắt cũng không nháy nhìn nàng, tầm mắt hai người gắt gao dây dưa.
Ánh mắt hắn không động, thâm mình thúc một cái, chậm rãi đưa dài thẳng vào trong động huyệt ẩm ướt hẹp nóng, cẩn thận bắt giữ mỗi một biểu tình nho nhỏ của nàng, khi bắt nàng thừa nhận thật lớn của hắn.
/10
|