YÊU PHU SỦNG THÊ

Q.2 - Chương 11: Tình Yêu Của Xích Ly Thảo

/64


Lạc Nhất Nhất ghé vào trên bàn vô tình nói: "Trước kia là muốn lấy nội đan Xích Ly Thảo"

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả Tiểu Bạch Thử đều nhìn qua, tuy rằng chúng nó đối tự kỷ thảo thường xuyên đuổi theo Đại Vương chạy chung quanh loạn trốn thực khinh thường, nhưng là chưa từng có nghĩ tới chân chính thương tổn nó.

Kinh ngạc qua đi, Băng Huyền tiếp tục hỏi: "Xem ra, hiện tại là muốn buông tha cho ?"

Lạc Nhất Nhất trừng Băng Huyền liếc mắt một cái, nói: "Bằng không đâu, ngươi sẽ ngồi yên không để ý đến. Để ta lấy nội đan thanh mai trúc mã tiểu người yêu của ngươi sao?"

"Khụ khụ… cái kia, chúng ta không tính thanh mai trúc mã, càng không tính là người yêu, vừa vặn là hàng xóm mà thôi." Băng Huyền lập tức biện giải, nói xong lại bổ sung: "Nhưng là ta cũng không thể nhìn các ngươi lấy nội đan của nó"

Xích Ly Thảo nghe đến Lạc Nhất Nhất muốn lấy nội đan của nó, phi thường phẫn nộ, nhưng không kịp lời nói của Băng Huyền làm nó càng thương tâm. Giờ phút này si ngốc nhìn Băng Huyền, tuy rằng là một gốc cây Thảo, không có thực chất biểu tình, nhưng nó biểu đạt bi thương làm cho tất cả mọi người đều cảm giác được .

Băng Huyền cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Đã nhiều ngày hai người các ngươi lo lắng như vậy, lễ thượng vãng lai, ta đưa các ngươi trân quý thảo dược khác như thế nào?"

Lạc Nhất Nhất tiếp tục yên yên lắc lắc đầu, nói tình huống của nàng cho Băng Huyền biết.

Lạc Nhất Nhất sở dĩ rõ ràng thẳng thắn như vậy, là vì sợ Phong Liệt sẽ liều lĩnh muốn lấy nội đan Xích Ly Thảo, nàng biết không quản là trộm, là gạt, nếu như sự tình phát sinh, hai người bọn họ đều không có may mắn đào thoát.

Nếu như nàng nhất định đoản mệnh, liền nắm chắc tốt thời gian, bồi Phong Liệt hoàn thành chuyện hắn vẫn chưa làm xong, mỗi người sống trên đời đều có vướng bận, nàng không thể ích kỷ làm cho Phong Liệt chôn cùng nàng.

Nghĩ thông suốt, Lạc Nhất Nhất liền khôi phục thành bộ dáng trước kia. Dạy bọn Tiểu Bạch Thử trượt tuyết, bồi bọn họ ném tuyết.

Ngẫm lại tình cảnh nàng cùng một đám Tiểu Bạch Thử ném tuyết, chỉ nhìn đến tuyết cầu bay đầy trời, nàng đều cảm thấy buồn cười.

Phong Liệt tuy rằng hiểu được ý tưởng của Lạc Nhất Nhất ý, nhưng hắn lại không có biện pháp thoải mái, để hắn trơ mắt nhìn Lạc Nhất Nhất trôi đi, lại không có biện pháp cứu nàng, so với hắn tự đi tìm chết đều khó chịu.

Băng Huyền không biết khi nào thì đến bên người Phong Liệt, nhìn Lạc Nhất Nhất cùng Tiểu Bạch Thử đùa hăng say, nói: "Nàng là tiểu cô nương đáng yêu, nhưng ta không thể tự tiện quyết định vận mệnh của Xích Ly Thảo, cho nên cũng mời ngươi buông tha cho."

Nói xong, nháy mắt gia nhập cuộc chiến, thật lâu không vui vẻ như vậy .

Phong Liệt quay đầu nhìn Xích Ly Thảo ở bên kia nhìn chằm chằm Băng Huyền đến xuất thần, trong lòng có so đo, hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Nhất Nhất chết, chẳng sợ trả đại giới là mệnh hắn, hắn cũng không hối.

Trừ bỏ Nhất Nhất, người duy nhất hắn vướng bận chỉ có mẫu thân, mà mẫu thân đã có người ái nàng hộ nàng, là đủ rồi. Về phần vẫn làm bạn hắn trưởng thành khuất nhục cùng cừu hận, cùng Lạc Nhất Nhất so ra có vẻ bé nhỏ không đáng kể .

Từ lần trước nghe đến lời nói kia của Băng Huyền, Xích Ly Thảo liền thường xuyên nhìn Băng Huyền đến xuất thần, cũng không thèm nhắc lại, cả ngày buồn bực không vui. Giống như muốn đem Băng Huyền khắc tiến cốt tủy, lại giống như là xuyên thấu qua Băng Huyền nhìn đến thời gian tốt đẹp khi hai người còn nhỏ vô tư.

Ngay khi Lạc Nhất Nhất chuẩn bị cùng Phong Liệt thương lượng rời đi, Phong Liệt chuẩn bị thừa dịp Xích Ly Thảo lạc đan xuống tay, Băng Huyền xuất ra một cái hộp gấm đưa cho Lạc Nhất Nhất.

Mở ra hộp gấm, bên trong có một cỗ hàn khí đập vào mặt, bên trong rõ ràng nằm một cây Xích Ly Thảo. Ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Băng Huyền.

Băng Huyền giải thích nói: "Xích Ly Thảo từ nhỏ có thể di động, chính mình tìm kiếm địa phương linh khí sung túc để tu luyện. Xích Ly Thảo thích lạnh, bên trong hộp gấm này là hàn băng ngàn năm, ở lúc Xích Ly Thảo còn không có ý thức có thể bảo tồn nó, nếu như cơ duyên xảo hợp có thể tu luyện ra bản thân ý thức, ngưng tụ nội đan, hi vọng có thể giúp ngươi."

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Băng Huyền biết, không có dễ dàng như vậy, Lạc Nhất Nhất chỉ có thời gian không đến hai năm, chỉ sợ rất khó đợi được.

Nhưng đây là biện pháp duy nhất, nó từ trong ánh mắt Phong Liệt biết hắn cũng không có buông tha, nhưng là nó không có biện pháp.

Nó không thể nhìn Xích Ly Thảo chết, cũng không muốn cùng Phong Liệt động thủ làm bị thương hắn, bị thương Lạc Nhất Nhất. Phong Liệt tuy rằng nghi hoặc, nhưng hắn biết trước mắt đây là biện pháp tốt nhất.

Biết Lạc Nhất Nhất phải đi , đám Tiểu Bạch Thử đều lưu luyến không rời nhìn nàng, ngay tại Lạc Nhất Nhất chuẩn bị một phen thao thao bất tuyệt, thiên hạ đều phân bố yến hội linh tinh, Băng Huyền xoay thân nhăn nhó niết nói: "Nhất Nhất a, ta có thể hay không cùng ngươi cùng nhau xuống núi chơi đùa a, ta đều không nhớ rõ tại đỉnh núi này ngây người đã bao lâu, thực nhàm chán , ta nghĩ đi theo ngươi hẳn là thực hảo ngoạn."

Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt còn không có phản ứng lại, mấy con Tiểu Bạch Thử khác liền nhau nhau mở miệng: "Đại Đại Vương, ngươi đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ a?"

"Chính là, nếu không chúng ta cùng với ngươi một khối xuống núi đi?"

Băng Huyền lập tức lắc đầu nói: "Không được, đỉnh núi này mới là thuộc loài của chúng ta, các ngươi xuống núi, không thể tự bảo vệ mình rất nguy hiểm, ta chỉ đi chơi đùa, cũng không phải không trở lại . Ta đi rồi, không phải còn có mấy cái đại vương thôi."

Ngay tại thời điểm một đám Tiểu Bạch Thử líu ríu thảo luận, Xích Ly Thảo mở miệng nói chuyện : "Ngươi thật sự muốn xuống núi sao?" Thanh âm hơi bi thương, thản nhiên áp chế Băng Huyền vừa mới còn nước miếng bay tứ tung, Băng Huyền gật gật đầu, dời ánh mắt.

Đã nhiều ngày, Xích Ly Thảo bỗng nhiên làm cho nó có chút cảm giác chột dạ.

"Ta đây đưa nội đan cho bọn hắn, ngươi mang theo ta được không?" Xích Ly Thảo thẳng tắp nhìn Băng Huyền, không chỉ Băng Huyền, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Xích Ly Thảo sẽ làm ra quyết định này.

Gặp Băng Huyền sững sờ, Xích Ly Thảo vội vàng nói: "Ta biết ngươi muốn bảo hộ ta, cho bọn họ một Xích Ly Thảo khác, nhưng nàng khả năng đợi không được Xích Ly Thảo kia xuất ra nội đan . Ta đã muốn tu luyện đủ lâu, không có nội đan, còn có thể duy trì hình dáng hiện tại, chính là biến thành một gốc cây thảo bình thường. Ta nghĩ lúc nào cũng khắc khắc đứng ở bên cạnh ngươi. Nếu như may mắn, ta còn có thể tu luyện ra ý thức, tuy rằng về sau cũng sẽ không có nội đan, không bao giờ có thể hy vọng xa vời giống ngươi hóa thành hình người. Nhưng trong lòng ta vẫn hi vọng đến thời điểm đó."

Thanh âm Xích Ly Thảo giống tiếng vọng thật lâu. Tình huống thình lình xảy ra, làm cho mọi người cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Ai cũng đều không nghĩ tới Xích Ly Thảo yêu đến thâm trầm như vậy.

Băng Huyền thản nhiên thở dài, nói: "Ly Nhi, ngươi như thế nào ngốc như vậy?" Một câu Ly Nhi, làm cho Xích Ly Thảo nhất thời nước mắt đầy mặt, có bao nhiêu lâu không nghe đến cái xưng hô này. Chất lỏng lửa đỏ một giọt tích lạc nhập vào tuyết trắng noãn .

Xích Ly Thảo nghẹn ngào nói: "Không có ngươi, sống lâu lại có cái gì ý nghĩa, ta không thể tiến vào trong lòng ngươi, tu luyện ra hình người lại có ý nghĩa gì. Ta tình nguyện ngủ say, chờ lúc ta lại thức tỉnh, ta muốn ở trong lòng ngươi."

Xích Ly Thảo nhẹ nhàng hộc ra nội đan, Băng Huyền tiếp nhận nội đan, nhìn Xích Ly Thảo chậm rãi trở nên không còn sáng bóng, trong lòng một trận co rút đau đớn, trong lòng yên lặng thì thầm: "Ly Nhi, có lẽ ngươi sớm đã ở trong lòng ta ."


/64

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status