Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1192: Như cá uống nước, lạnh ấm tự biết.. (2)

/1906


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chỉ chốc lát sau, ông ta ‘nói chuyện điện thoại xong’ trở lại nói: “Ông anh, đại khái tôi đã nắm được giá cả bên kia rồi, mặc dù diện tích của hai miếng đất kia rất lớn, nhưng vị trí của nó lại không phải nằm trong khu buôn bán, vì vậy... có lẽ chúng tôi có thể ra giá...” Ông ta dùng tay trái giơ bốn ngón tay lên: “Bốn triệu, ông anh thấy thế nào?”

Lăng Trí nhíu mày lại: “Hôm qua con gái tôi nói, chỗ bạn nó có thể ra giá năm triệu...”

Trịnh Minh chợt cảm thấy rét lạnh!

Không phải bởi vì giá tiền này... Mà là, Lăng Trí vừa mới nói: “Con gái ông nói... cô ta có người bạn có thể ra giá năm triệu!” Trịnh Minh khẽ giật mình, không phải hôm qua Chu Vân nói... cô ta còn chưa nói giá tiền với Lăng Trí sao? Còn nói chờ lần sau gặp lại, rồi nói tiếp?

Cái con nhóc láo toét này, rõ ràng là nói dối lừa gạt bọn họ!

Trịnh Minh nghĩ vẫn nên nói rõ chuyện này với anh rể của mình trước thì hơn, ông ta nói với Lăng Trí: “Ông anh này, chắc người nói với ông anh kahs xong xênh, một triệu với người ta chẳng thấm vào đâu cả, nhưng… với tiểu đệ… vẫn hơi… ha ha...”

Ông ta nói xong, hơi dừng lại, rồi giữ lại đường sống cho mình nói: “Ông anh, nếu không thì như thế này đi... Tôi đi về trước thương lượng xem thế nào, ngày mai tôi sẽ cho ông anh câu trả lời chính xác. Nếu bên ông anh có gì thay đổi, ông anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi vẫn rất có thành ý mua mảnh đất này.”

“Ừ, được! anh cứ đi về thương lượng trước đi, có chuyện gì, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”

Sau khi Lăng Trí đi, Trịnh Minh lập tức đi gặp Vương Vinh Diệu.

“Cái gì? Tiểu Vân đã nói với cậu ta?”

“Thiên chân vạn xác!” Trịnh Minh kể lại nguyên văn lời nói của Lăng Trí một lần.

Vương Vinh Diệu cười nhạt, được lắm! Đúng là nuôi một con sói mắt trắng!

Con nhóc láo toét này! Cho nó ăn, cho nó ở, thế mà lúc mấu chốt như thế này, lại dám đâm sau lưng ông ta!

Vương Vinh Diệu dặn dò Trịnh Minh: “Cậu cứ coi như là không biết chuyện này. Bây giờ nó chưa cầm được tiền bán đất, cũng không tìm ra người đầu tư cho nó đâu.” Trịnh Minh gật đầu nói: “Anh rể, anh không cần quá lo lắng chỗ Chu Vân bên kia đâu, chúng ta vẫn nên lấy mảnh đất đó trước, để tránh đêm dài lắm mộng!”

“Ừ, cậu đi tìm Lăng Trí ép giá trước, tránh cho cậu ta cho rằng bán năm triệu là tiện nghi, không chịu bán cho chúng ta nữa.”

“Được!”

...

Lăng Trí trở lại biệt thự nhà gỗ nhỏ ở trang viện, bầu không khí trong phòng cực kỳ ấm áp. Ông ấy đứng ở ngoài cửa nhìn Lăng Vi và Diệp Đình, còn cả tiểu Tiêu đang ngồi ở bên cạnh lò sưởi cùng tiểu Đông Ni làm chong chóng gió, trong phòng còn phát ra tiếng nhạc êm ái.

Ngọn lửa trong lò sưởi, chiếu lên gương mặt của bọn họ, tiểu Vi dịu dàng xinh đẹp động lòng người, Diệp Đình đẹp trai anh tuấn, nhỏ Tiêu trầm tĩnh, tiểu Đông Ni ngây thơ đáng yêu. Tiểu Vi và Diệp Đình vừa nói vừa cười, tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni ngồi ở bên cạnh cũng sẽ chen vào mấy lời, bốn người đều vui vẻ cười đùa, mang đến hình ảnh đặc biệt ấm áp.

Lăng Trí nhìn chằm chằm vào bọn họ, làm thế nào cũng không dời mắt đi được. Tiểu Vi cầm sợi dây chuyền bằng giấy đeo vào cổ tiểu Đông Ni, là sợi dây chuyền mặt chong chóng gió lúc trước cô vẽ, sợi dây chuyền này được làm bằng giấy, nhưng tiểu Đông Ni đặc biệt vui vẻ, lại chủ động ôm Lăng Vi, hôn lên má cô.

Diệp Đình vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, tiểu Vi cười cực kỳ dịu dàng. Ánh mắt của Diệp Đình vừa dịu dàng lại vừa cưng chiều, giống như say như mê...

Diệp Đình rõ ràng là một người cao ngạo, nhưng lúc ở trước mặt tiểu Vi, anh lại như biến thành một người khác, dịu dàng lại biết quan tâm chăm sóc...

Nếu đây là con rể của ông thì tốt biết bao nhiêu... Lăng Trí chợt giật mình, tại sao ông lại sinh ra cái ý tưởng này? Mặc dù Tiểu Vi là cháu gái của ông, nhưng... ông ấy thật sự coi cô đối đãi với cô như con gái ruột, đặc biệt là từ sau khi anh chị qua đời, ông lại càng coi cô là con ruột của mình hơn.

Ông vỗ trán, lắc đầu. Mình đúng là lão hồ đồ, cháu gái có thể móc tim móc phổi ra dưỡng lão cho ông ta, nhưng con gái... lại muốn thuê người giết ông.

“Haizzz...” Trong lòng chua chát đến lợi hại.

Lăng Trí thở dài, Lăng Vi và Diệp Đình mới phát hiện ra ông đang đứng ở cửa không đi vào. Lăng Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

“Chú —— “

“Cha...”

“Ông nội.”

Tiếng gọi này làm ông cảm thấy cực kỳ ấm áp. Lăng Trí mở cửa đi vào, cười vui vẻ nói: “Các con đều ở đây sao...”

/1906

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status