Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn chưa hỏi xong, bên người Diệp Đình đột nhiên xuất hiện mười mấy người mặc áo đen đứng ra canh giữ.
Đám vệ sĩ bảo vệ cho Diệp Đình và Lăng Vi, chắn hai người bọn họ ở đằng sau.
Diệp Đình kéo Lăng Vi ngồi lên chiếc Roll Royce màu đen dài.
Chỉ trong chốc lát, Sở Minh Y gọi điện thoại tới: “A Đình, hai người chưa kết hôn đúng không?”
“Liên quan gì tới cô?” âm thanh của Diệp Đình không mặn không nhạt.
Sở Minh Y ngây ngốc, nhịn một chút rốt cuộc vẫn nói ra: “Anh không lừa được em đâu, em biết hai người là đám cưới giả. Em đã cho người điều tra hồ sơ ở cục dân chính, căn bản không thấy hai người ghi danh.”
Diệp Đình mặt lạnh: “Cô quản hơi nhiều rồi chăng?”
“A Đình, em là… là bạn của anh mà. Em không bận tâm anh thì bận tâm với ai. A Đình, anh phải tin tưởng em, người đàn bà bên cạnh anh chẳng hiền lành gì đâu, nói chuyện thì chanh chua cay nghiệt, lòng dạ hẹp hòi.”
Diệp Đình cười nhạt: “Phải vậy không? Tôi cảm thấy cô ấy rất hiền lành, biết cảm ơn, làm người trọng nghĩa, có quyết đoán.”
“Anh từ đâu nhìn ra chứ? Căn bản là cô ta dối trá, đều là vẻ bên ngoài. Loại đàn bà như cô ta sao anh lại tin chứ, cô ta nghĩ đủ cách để gả cho anh, anh còn không biết mục đích của cô ta sao? Anh có tiền, nổi tiếng, có địa vị. Cô ta đang lợi dụng anh đấy.”
Diệp Đình lạnh lùng nói: “Tôi nguyện ý cho cô ấy lợi dụng, tôi thích tôi có giá trị lợi dụng.”
“Anh…” Sở Minh Y tức giận ngực như bị dao đâm.
Đột nhiên Diệp Đình trầm giọng: “Quản cho tốt chính cô và bị hôn phu của cô đi, chuyện của tôi không nhọc cô quan tâm.”
“Diệp Đình, tại sao em và Lộ Dịch đính hôn anh còn không biết sao? Muốn em nhắc nhở cho anh sao?”
*** nó lão tử không muốn biết.
Sở Minh Y ở đó đầu gầm nhẹ: “Là bởi vì căn bản anh không quan tâm em… “
“Rụp…” Diệp Đình tắt điện thoại.
Cúp máy, Diệp Đình gọi điện thoại cho luật sư Chu: “Bên trong cục Dân chính không có ghi danh sao?”
“...” luật sư Chu hít sâu một hơi nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
Chỉ chốc lát sau, điện thoại của luật sư Chu gọi tới: “Cái đó... Nhân viên nữ kia có con nhỏ mấy ngày nay bị sốt, cô ta quên mất.”
Diệp Đình: “...”
Luật sư Chu hấp tấp nói: “Bây giờ ghi danh rồi, tôi đã tra được.”
Diệp Đình không quấn quít nữa, nói thẳng: “Tài liệu của chú tôi đã chuẩn bị xong chưa?”
Luật sư Chu sững sốt một chút, đột nhiên nghĩ tới Lăng Trí... là chú của Lăng Vi, bây giờ chính là chú của Diệp Đình liền vội vàng nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
“Tôi lập tức tới ngay.”
Điều chỉnh âm thanh yên lặng, sắc mặt Diệp Đình thối thối.
Đột nhiên Lăng Vi cười một tiếng. Diệp Đình liếc cô: “Em cười cái gì?”
“Em có cười sao?”
“Em đang cười.”
Lăng Vi quay đầu nhìn anh: “Em tốt bụng như vậy sao? Lại biết cảm ơn, làm người trượng nghĩa, có quyết đoán. Làm sao em không phát hiện?”
Diệp Đình liếc nhìn cô, nói: “Đi cô nhi viện dạy học, không tiền lương, làm không công, đây không phải là tốt bụng sao? Biết cảm ơn? Tôi xông vào nhà em, tính mạng bị đe dọa, em không thấy chết không cứu còn không phải là người trượng nghĩa? Lúc em lâm nguy không sợ, lấy sự tỉ mỉ của em, đuổi theo thế lực hắc đạo đáng sợ nhất quốc tế, còn không phải là có quyết đoán?”
“Nhờ anh khen ngợi.”
Đột nhiên Diệp Đình nắm tay cô: “Vợ anh anh không khen thì khen ai.”
Lồng ngực Lăng Vi bung ra, nhất thời không nói ra lời.
Còn chưa hỏi xong, bên người Diệp Đình đột nhiên xuất hiện mười mấy người mặc áo đen đứng ra canh giữ.
Đám vệ sĩ bảo vệ cho Diệp Đình và Lăng Vi, chắn hai người bọn họ ở đằng sau.
Diệp Đình kéo Lăng Vi ngồi lên chiếc Roll Royce màu đen dài.
Chỉ trong chốc lát, Sở Minh Y gọi điện thoại tới: “A Đình, hai người chưa kết hôn đúng không?”
“Liên quan gì tới cô?” âm thanh của Diệp Đình không mặn không nhạt.
Sở Minh Y ngây ngốc, nhịn một chút rốt cuộc vẫn nói ra: “Anh không lừa được em đâu, em biết hai người là đám cưới giả. Em đã cho người điều tra hồ sơ ở cục dân chính, căn bản không thấy hai người ghi danh.”
Diệp Đình mặt lạnh: “Cô quản hơi nhiều rồi chăng?”
“A Đình, em là… là bạn của anh mà. Em không bận tâm anh thì bận tâm với ai. A Đình, anh phải tin tưởng em, người đàn bà bên cạnh anh chẳng hiền lành gì đâu, nói chuyện thì chanh chua cay nghiệt, lòng dạ hẹp hòi.”
Diệp Đình cười nhạt: “Phải vậy không? Tôi cảm thấy cô ấy rất hiền lành, biết cảm ơn, làm người trọng nghĩa, có quyết đoán.”
“Anh từ đâu nhìn ra chứ? Căn bản là cô ta dối trá, đều là vẻ bên ngoài. Loại đàn bà như cô ta sao anh lại tin chứ, cô ta nghĩ đủ cách để gả cho anh, anh còn không biết mục đích của cô ta sao? Anh có tiền, nổi tiếng, có địa vị. Cô ta đang lợi dụng anh đấy.”
Diệp Đình lạnh lùng nói: “Tôi nguyện ý cho cô ấy lợi dụng, tôi thích tôi có giá trị lợi dụng.”
“Anh…” Sở Minh Y tức giận ngực như bị dao đâm.
Đột nhiên Diệp Đình trầm giọng: “Quản cho tốt chính cô và bị hôn phu của cô đi, chuyện của tôi không nhọc cô quan tâm.”
“Diệp Đình, tại sao em và Lộ Dịch đính hôn anh còn không biết sao? Muốn em nhắc nhở cho anh sao?”
*** nó lão tử không muốn biết.
Sở Minh Y ở đó đầu gầm nhẹ: “Là bởi vì căn bản anh không quan tâm em… “
“Rụp…” Diệp Đình tắt điện thoại.
Cúp máy, Diệp Đình gọi điện thoại cho luật sư Chu: “Bên trong cục Dân chính không có ghi danh sao?”
“...” luật sư Chu hít sâu một hơi nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
Chỉ chốc lát sau, điện thoại của luật sư Chu gọi tới: “Cái đó... Nhân viên nữ kia có con nhỏ mấy ngày nay bị sốt, cô ta quên mất.”
Diệp Đình: “...”
Luật sư Chu hấp tấp nói: “Bây giờ ghi danh rồi, tôi đã tra được.”
Diệp Đình không quấn quít nữa, nói thẳng: “Tài liệu của chú tôi đã chuẩn bị xong chưa?”
Luật sư Chu sững sốt một chút, đột nhiên nghĩ tới Lăng Trí... là chú của Lăng Vi, bây giờ chính là chú của Diệp Đình liền vội vàng nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
“Tôi lập tức tới ngay.”
Điều chỉnh âm thanh yên lặng, sắc mặt Diệp Đình thối thối.
Đột nhiên Lăng Vi cười một tiếng. Diệp Đình liếc cô: “Em cười cái gì?”
“Em có cười sao?”
“Em đang cười.”
Lăng Vi quay đầu nhìn anh: “Em tốt bụng như vậy sao? Lại biết cảm ơn, làm người trượng nghĩa, có quyết đoán. Làm sao em không phát hiện?”
Diệp Đình liếc nhìn cô, nói: “Đi cô nhi viện dạy học, không tiền lương, làm không công, đây không phải là tốt bụng sao? Biết cảm ơn? Tôi xông vào nhà em, tính mạng bị đe dọa, em không thấy chết không cứu còn không phải là người trượng nghĩa? Lúc em lâm nguy không sợ, lấy sự tỉ mỉ của em, đuổi theo thế lực hắc đạo đáng sợ nhất quốc tế, còn không phải là có quyết đoán?”
“Nhờ anh khen ngợi.”
Đột nhiên Diệp Đình nắm tay cô: “Vợ anh anh không khen thì khen ai.”
Lồng ngực Lăng Vi bung ra, nhất thời không nói ra lời.
/1906
|