Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chốc lát quản gia đi tới gõ cửa.
“Tiên sinh! Chỗ nhà gỗ nhỏ... Xảy ra chút bất ngờ —— “
“Cái gì? Cái gì bất ngờ? Chú tôi bị thương sao?” Lăng Vi gấp gáp nhảy cỡn lên.
Diệp Đình đè vào trong nước, quay đầu ra cửa hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Quản gia ở bên ngoài nói: “Trước mắt còn không biết, hình như là Lăng tiên sinh muốn nấu đồ ăn, kết quả ngủ quên, phòng bếp lửa cháy, dẫn tới báo động.
“Phù...” Lăng Vi thở phào một cái.
Diệp Đình trấn an cô nói: “Vấn đề nhỏ, em ngủ trước đi, anh đi qua nhìn một chút.”
Anh đứng lên bọc một cái khăn tắm, nhanh chóng thay một bộ đồ ngủ đi ra ngoài.
Lăng Vi làm sao có thể ngủ được, đổi quần áo, ba bước thành hai bước chạy tới căn nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ nhỏ đèn đuốc sáng choang, cách rất xa cũng có thể nghe mùi khét mà.
“Diệp Đình …” chạy đến nửa đường, thấy được Diệp Đình đang quay về.
Lăng Vi chạy lên, hỏi anh: “Chú em bị thương sao?”
“Không có, chẳng qua là đốt cháy nồi và máy hút khói, biện pháp diệt lửa ở đây rất tốt, vừa cháy đã có tiểu Thiền dập, hiện tại chú em đang nghỉ ngơi.”
“Không được, em muốn đi qua nhìn một chút.” Lăng Vi căn bản không thể yên tâm.
Cô chạy đến nhà gỗ nhỏ, nhìn xung quanh một chút, quả nhiên như Diệp Đình nói, không có chuyện gì lớn.
Hiển nhiên Lăng Trí rất mệt mỏi, đã ngủ rồi. người chăm sóc Lăng Trí ở chỗ này thấy Lăng Vi và Diệp Đình tới, áy náy xin lỗi: “Tiên sinh, phu nhân, thật xin lỗi, là tôi không chăm sóc cẩn thận cho Lăng tiên sinh.”
Lăng Vi đi tới nhẹ giọng nói: “Không sao, cô không sao là tốt rồi.”
Tiểu Thiến gật đầu nói: “Phu nhân cô đừng lo, không sao cả, vừa nãy Lăng tiên sinh rang đậu phộng quên tắt bếp liền đi ngủ.”
Vừa nói vừa đi tới phòng bếp bưng một nồi đậu rang đưa tới trước mặt Lăng Vi: “Phu nhân, hình như Lăng tiên sinh nói cô thích ăn đậu phộng nên cố ý làm cho cô… không nghĩ tới.”
… Lăng Vi lấy một hạt ném vào miệng, rất nóng, nóng làm cô rơi nước mắt.
Lăng Vi đi vào phòng ngủ nhìn Lăng Trí một cái, mặc dù cháy nhưng cô cảm nhận được tình thương của cba, cảm giác này... đột nhiên cô không muốn đi, muốn ở lại với chú.
Cô muốn ở lại chăm sóc ông, chú đã lớn tuổi, lại ngồi tù nhiều năm như vậy, trước kia ông sống trong nhung lụa, nhiều chuyện không cần phải làm.
Lăng Vi trực tiếp ngủ trong phòng khách, sắc mặt Diệp Đình khó coi đứng ngoài cửa, anh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau thấy cô không chịu rời đi giống như muốn cắm rễ ở chỗ này, Diệp Đình mặt lạnh đi vào phòng xoay người khóa cửa lại ngồi xuống mép giường.
Lăng Vi giật mình nhìn anh…: “Chiếc giường này là giường đơn…”
Đừng nói hai người ngủ, một mình anh cũng đủ chật rồi.”
Anh không nói gì, cởi giày leo lên giường nằm, lại đưa tay tắt đèn tường.
Xoay người đối mặt với Lăng Vi, duỗi tay ôm cô vào lòng.
“…” Lăng Vi đẩy anh ra lại nghe anh nói: “Ngày mai em định mang đôi mắt thâm quầng này đi phỏng vấn sao? Ngủ không đủ chỉ số thông minh cũng sụt. Em cứ cứng đầu, còn không nhanh nghỉ ngơi. Anh ôm em là muốn em ngủ ngon giấc, còn không nhanh chóng cảm ơn anh một chút.”
“…” cảm ơn cả nhà anh đấy, anh cứng đầu, cả nhà anh mới cứng đầu.
Lăng Vi nhìn anh, mặc dù anh không thấy được nhưng cô vẫn hung hăng trừng anh một cái.
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, bắp thịt trên người anh dính lấy, cô không thoải mái lại vặn vẹo người.
Cả người Diệp Đình khô nóng, nơi nào đó lại bắt đầu biến hóa.
Anh hít một hơi thật sâu: “Đừng lộn xộn.”
Lăng Vi không nhịn được muốn mắng người: “Cả người anh cứng rắn như vậy phát đau.”
Diệp Đình cười ra tiếng cắn lỗ tai cô: “Anh còn có chỗ cứng hơn, đủ xé rách thân thể của em.”
Lăng Vi cắn răng, dùng cùi chỏ húc bụng anh.
Diệp Đình “ai ui “ một tiếng, cười nói: “Anh nói đùng má, em nghĩ sao vậy? Người như em luôn suy nghĩ xấu xa còn không chịu thừa nhận.”
“Anh mới có suy nghĩ xấu xa, miệng anh càng xấu hơn.”
“Phải không?” Diệp Đình chồm lên ngăn cô lại: “Em không nói thì anh cũng không biết… em vừa nói ngược lại là em nhắc nhở anh… miệng của anh còn có cách dùng khác.”
Vừa nói vừa cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi quấn lấy miệng cô hôn quên trời quên đất.
Lăng Vi đẩy anh ra: “Ngày mai còn có việc, đi ngủ sớm một chút...” Cô vừa buồn ngủ vừa nhức đầu.
Anh không để ý tới cô, đưa tay vào trong quần áo của cô, dùng sức nắn bóp.
Lăng Vi đẩy anh ra, sắc mặt đã có chút cứng ngắc. Diệp Đình đã đoán ra câu kế tiếp cô muốn nói gì, hợp đồng kết hôn...! Diệp Đình chặn miệng cô, không cho cô nói, bàn tay kia nắm lấy dù thế nào cũng phải đòi đủ tiện nghi.
Trước khi cô bùng nổ, Diệp Đình biết kiềm chế rút tay ra, buông tha cho cô sau đó đàng hoàng ôm cô ngủ: “Đi ngủ…” anh đặt cằm lên trán cô, cánh tay đôi chân quấn chặt lấy cô, cả người cô mềm mại như lông nhung.
Ôm cô như vậy thoải mái muốn chết.
Muốn ấm áp của cô, muốn hòa tan cô phải từ từ, dù sao anh cũng có cách.
*
Đại hội tuyển sinh, trải qua biến đổi bất ngờ, rốt cuộc triển khai ở Yến đại.
Lăng Vi dậy thật sớm.
Ăn điểm tâm xong, Diệp Đình đưa cô tới trường học.
Chiếc xe Maybach này dễ bị chú ý, Lăng Vi bảo tài xế dừng xe ở đầu hẻm Yến đại.
“Hôm nay anh bận rộn không vào cùng em được.”
Anh nói xong chỉ thấy Lăng Vi nhếch miệng cười như muốn nói “ai bảo anh đưa?”
Cô đưa tay muốn mở cửa xe, đột nhiên Diệp Đình kéo tay cô chỉ má trái mình tỏ ý muốn cô hôn anh một cái.
Lăng Vi nhìn anh vẻ mặt đầy khinh bỉ…
Tâm tình Diệp Đình khó chịu.
Mặt đen như đáy nồi.
Lăng Vi bĩu môi cười một tiếng, ôm cổ anh một cái.
Diệp Đình cười hài lòng đang chờ cô hôn…
Lại không nghĩ rằng... Môi của cô chạm vào vành tai anh nói một câu: “Tối qua anh đạp em rơi xuống đất hai lần, bà cô em không bắt anh quỳ xin lỗi xem như tiện nghi cho anh, anh còn muốn chiếm tiện nghi của em, nghĩ đẹp quá.”
Nói xong còn nhướn mày cười với anh, sau đó buông tay xoay người vào trường.
Diệp Đình nhìn bóng lưng của cô bật cười.
Sao lại giống vợ chồng già tán tỉnh nhau vậy?
Haix, nhóc con này…
Hiểu rõ ánh mắt khiêu khích của cô, đột nhiên âm nhạc trong xe vang lên: “Ai biết... Yêu là cái gì, gặp nhau ngắn ngủi nhưng nhớ mãi không quên... Dùng hết thời gian cả đời, lại không học được quên đi...”
Diệp Đình trợn mắt nhìn Lôi Tuấn: “Lái xe!”
Lôi Tuấn nhe răng cười một tiếng: “bài hát Trung hoa “ danh bất hư truyền!
Chốc lát quản gia đi tới gõ cửa.
“Tiên sinh! Chỗ nhà gỗ nhỏ... Xảy ra chút bất ngờ —— “
“Cái gì? Cái gì bất ngờ? Chú tôi bị thương sao?” Lăng Vi gấp gáp nhảy cỡn lên.
Diệp Đình đè vào trong nước, quay đầu ra cửa hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Quản gia ở bên ngoài nói: “Trước mắt còn không biết, hình như là Lăng tiên sinh muốn nấu đồ ăn, kết quả ngủ quên, phòng bếp lửa cháy, dẫn tới báo động.
“Phù...” Lăng Vi thở phào một cái.
Diệp Đình trấn an cô nói: “Vấn đề nhỏ, em ngủ trước đi, anh đi qua nhìn một chút.”
Anh đứng lên bọc một cái khăn tắm, nhanh chóng thay một bộ đồ ngủ đi ra ngoài.
Lăng Vi làm sao có thể ngủ được, đổi quần áo, ba bước thành hai bước chạy tới căn nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ nhỏ đèn đuốc sáng choang, cách rất xa cũng có thể nghe mùi khét mà.
“Diệp Đình …” chạy đến nửa đường, thấy được Diệp Đình đang quay về.
Lăng Vi chạy lên, hỏi anh: “Chú em bị thương sao?”
“Không có, chẳng qua là đốt cháy nồi và máy hút khói, biện pháp diệt lửa ở đây rất tốt, vừa cháy đã có tiểu Thiền dập, hiện tại chú em đang nghỉ ngơi.”
“Không được, em muốn đi qua nhìn một chút.” Lăng Vi căn bản không thể yên tâm.
Cô chạy đến nhà gỗ nhỏ, nhìn xung quanh một chút, quả nhiên như Diệp Đình nói, không có chuyện gì lớn.
Hiển nhiên Lăng Trí rất mệt mỏi, đã ngủ rồi. người chăm sóc Lăng Trí ở chỗ này thấy Lăng Vi và Diệp Đình tới, áy náy xin lỗi: “Tiên sinh, phu nhân, thật xin lỗi, là tôi không chăm sóc cẩn thận cho Lăng tiên sinh.”
Lăng Vi đi tới nhẹ giọng nói: “Không sao, cô không sao là tốt rồi.”
Tiểu Thiến gật đầu nói: “Phu nhân cô đừng lo, không sao cả, vừa nãy Lăng tiên sinh rang đậu phộng quên tắt bếp liền đi ngủ.”
Vừa nói vừa đi tới phòng bếp bưng một nồi đậu rang đưa tới trước mặt Lăng Vi: “Phu nhân, hình như Lăng tiên sinh nói cô thích ăn đậu phộng nên cố ý làm cho cô… không nghĩ tới.”
… Lăng Vi lấy một hạt ném vào miệng, rất nóng, nóng làm cô rơi nước mắt.
Lăng Vi đi vào phòng ngủ nhìn Lăng Trí một cái, mặc dù cháy nhưng cô cảm nhận được tình thương của cba, cảm giác này... đột nhiên cô không muốn đi, muốn ở lại với chú.
Cô muốn ở lại chăm sóc ông, chú đã lớn tuổi, lại ngồi tù nhiều năm như vậy, trước kia ông sống trong nhung lụa, nhiều chuyện không cần phải làm.
Lăng Vi trực tiếp ngủ trong phòng khách, sắc mặt Diệp Đình khó coi đứng ngoài cửa, anh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau thấy cô không chịu rời đi giống như muốn cắm rễ ở chỗ này, Diệp Đình mặt lạnh đi vào phòng xoay người khóa cửa lại ngồi xuống mép giường.
Lăng Vi giật mình nhìn anh…: “Chiếc giường này là giường đơn…”
Đừng nói hai người ngủ, một mình anh cũng đủ chật rồi.”
Anh không nói gì, cởi giày leo lên giường nằm, lại đưa tay tắt đèn tường.
Xoay người đối mặt với Lăng Vi, duỗi tay ôm cô vào lòng.
“…” Lăng Vi đẩy anh ra lại nghe anh nói: “Ngày mai em định mang đôi mắt thâm quầng này đi phỏng vấn sao? Ngủ không đủ chỉ số thông minh cũng sụt. Em cứ cứng đầu, còn không nhanh nghỉ ngơi. Anh ôm em là muốn em ngủ ngon giấc, còn không nhanh chóng cảm ơn anh một chút.”
“…” cảm ơn cả nhà anh đấy, anh cứng đầu, cả nhà anh mới cứng đầu.
Lăng Vi nhìn anh, mặc dù anh không thấy được nhưng cô vẫn hung hăng trừng anh một cái.
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, bắp thịt trên người anh dính lấy, cô không thoải mái lại vặn vẹo người.
Cả người Diệp Đình khô nóng, nơi nào đó lại bắt đầu biến hóa.
Anh hít một hơi thật sâu: “Đừng lộn xộn.”
Lăng Vi không nhịn được muốn mắng người: “Cả người anh cứng rắn như vậy phát đau.”
Diệp Đình cười ra tiếng cắn lỗ tai cô: “Anh còn có chỗ cứng hơn, đủ xé rách thân thể của em.”
Lăng Vi cắn răng, dùng cùi chỏ húc bụng anh.
Diệp Đình “ai ui “ một tiếng, cười nói: “Anh nói đùng má, em nghĩ sao vậy? Người như em luôn suy nghĩ xấu xa còn không chịu thừa nhận.”
“Anh mới có suy nghĩ xấu xa, miệng anh càng xấu hơn.”
“Phải không?” Diệp Đình chồm lên ngăn cô lại: “Em không nói thì anh cũng không biết… em vừa nói ngược lại là em nhắc nhở anh… miệng của anh còn có cách dùng khác.”
Vừa nói vừa cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi quấn lấy miệng cô hôn quên trời quên đất.
Lăng Vi đẩy anh ra: “Ngày mai còn có việc, đi ngủ sớm một chút...” Cô vừa buồn ngủ vừa nhức đầu.
Anh không để ý tới cô, đưa tay vào trong quần áo của cô, dùng sức nắn bóp.
Lăng Vi đẩy anh ra, sắc mặt đã có chút cứng ngắc. Diệp Đình đã đoán ra câu kế tiếp cô muốn nói gì, hợp đồng kết hôn...! Diệp Đình chặn miệng cô, không cho cô nói, bàn tay kia nắm lấy dù thế nào cũng phải đòi đủ tiện nghi.
Trước khi cô bùng nổ, Diệp Đình biết kiềm chế rút tay ra, buông tha cho cô sau đó đàng hoàng ôm cô ngủ: “Đi ngủ…” anh đặt cằm lên trán cô, cánh tay đôi chân quấn chặt lấy cô, cả người cô mềm mại như lông nhung.
Ôm cô như vậy thoải mái muốn chết.
Muốn ấm áp của cô, muốn hòa tan cô phải từ từ, dù sao anh cũng có cách.
*
Đại hội tuyển sinh, trải qua biến đổi bất ngờ, rốt cuộc triển khai ở Yến đại.
Lăng Vi dậy thật sớm.
Ăn điểm tâm xong, Diệp Đình đưa cô tới trường học.
Chiếc xe Maybach này dễ bị chú ý, Lăng Vi bảo tài xế dừng xe ở đầu hẻm Yến đại.
“Hôm nay anh bận rộn không vào cùng em được.”
Anh nói xong chỉ thấy Lăng Vi nhếch miệng cười như muốn nói “ai bảo anh đưa?”
Cô đưa tay muốn mở cửa xe, đột nhiên Diệp Đình kéo tay cô chỉ má trái mình tỏ ý muốn cô hôn anh một cái.
Lăng Vi nhìn anh vẻ mặt đầy khinh bỉ…
Tâm tình Diệp Đình khó chịu.
Mặt đen như đáy nồi.
Lăng Vi bĩu môi cười một tiếng, ôm cổ anh một cái.
Diệp Đình cười hài lòng đang chờ cô hôn…
Lại không nghĩ rằng... Môi của cô chạm vào vành tai anh nói một câu: “Tối qua anh đạp em rơi xuống đất hai lần, bà cô em không bắt anh quỳ xin lỗi xem như tiện nghi cho anh, anh còn muốn chiếm tiện nghi của em, nghĩ đẹp quá.”
Nói xong còn nhướn mày cười với anh, sau đó buông tay xoay người vào trường.
Diệp Đình nhìn bóng lưng của cô bật cười.
Sao lại giống vợ chồng già tán tỉnh nhau vậy?
Haix, nhóc con này…
Hiểu rõ ánh mắt khiêu khích của cô, đột nhiên âm nhạc trong xe vang lên: “Ai biết... Yêu là cái gì, gặp nhau ngắn ngủi nhưng nhớ mãi không quên... Dùng hết thời gian cả đời, lại không học được quên đi...”
Diệp Đình trợn mắt nhìn Lôi Tuấn: “Lái xe!”
Lôi Tuấn nhe răng cười một tiếng: “bài hát Trung hoa “ danh bất hư truyền!
/1906
|