Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Diệc Đình đột nhiên vọt vào đám người, cô ta còn chưa biết vừa rồi Hứa Tử Huân đã mắng cô ta là phụ nữ đanh đá…
“Đám khốn kiếp các người! Dám tùy tiện khi dễ người khác ở trường ——”
Ánh mắt cô ta chợt đối diện với tròng mắt đen lạnh lùng như dao của người đàn ông kia.
Trương Diệc Đình bị dọa sợ há to mồm lui về sau, lời mắng người nghẹn trong cổ họng.
Cô ta bị dọa sợ, liên tục lui về sau, bỗng nhiên lại thấy có hai bóng người vọt tới như gió.
Có người vung quả đấm, đánh hai quyền lên đầu Hứa Tử Huân.
Là Thiên Ma và Tiểu Hi. Thiên Ma không nói hai lời, vung quả đấm. Đánh đến mức mũi Hứa Tử Huân chảy máu.
Thiên Ma dùng lực mạnh, thay phiên đánh đấm như điên, dùng sức đánh đầu Hứa Tử Huân.
Anh ta giận đến hai mắt bốc lửa, vừa đánh vừa mắng: “Họ Hứa anh, tên khốn kiếp này! Nếu không phải Tiểu Vi ngăn tôi không cho tôi trừng trị anh, lão tử đã sớm khiến anh không sống yên! Anh còn dám tới dây dưa Tiểu Vi, anh không biết điều! Đồ rác rưởi nhà anh! Khốn kiếp!”
Quả đấm của Thiên Ma như búa, đánh Hứa Tử Huân bẻ đầu chảy máu.
Máu, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Lỗ mũi, khóe mắt Hứa Tử Huân đều là máu.
Anh ta ôm đầu ngồi dưới đất. Cánh tay gãy mất, xuông đau như kim châm xát muối, ngực bị Thiên Ma đạp mấy cái, ngay cả hít thở cũng đau như kim châm!
“Làm gì? Làm gì vậy? Muốn tạo phản à?” Chủ nhiệm, Phó hiệu trưởng đại học Yến xông vào: “Tất cả dừng tay cho tôi!”
“Đây là tình cảnh gì? Mấy em to gan, lại dám gây chuyện ở đây?”
Lúc này, Hiệu trưởng đen mặt theo kịp, mặt đầy tức giận: “Xem lời nói tôi ra gì? Công khai đánh nhau ở trường! Còn muốn tốt nghiệp hay không? Hai em muốn bị đuổi học sao?”
Ông ta chỉ Lý Thiên Mặc: “Mau lăn đến phòng Hiệu trưởng cho tôi!” Lại chỉ Hứa Tử Huân: “Mau đến phòng y tế, xem có bị thương hay không!”
Hiệu trưởng giận đến mặt tái xanh! Lý Thiên Mặc, Hứa Tử Huân, Lăng Vi đều là học sinh giỏi số một số hai của trường, mắt thấy sắp tốt nghiệp, đây là muốn chọc ông ta tức chết sao?
Hiệu trưởng, Phó hiệu trưởng, Chủ nhiệm đi ra.
Tiểu Hi nhặt tài liệu của Lăng Vi bị rơi dưới đất lên, có mấy tờ bị người khác giẫm nát, không biết có ảnh hưởng tới đơn xin việc của Tiểu Vi hay không…
“Mau, đến phòng y tế.” Hứa Tử Huân bị kéo đi phòng y tế.
Lý Thiên Mặc đầy vẻ “Tôi là chính nghĩa” đi theo bọn họ tới phòng làm việc Hiệu trưởng.
Nhìn dáng vẻ không biết hối cải của anh ta, Hiệu trưởng liền giận đến nỗi muốn đứng tim!
Cái này còn chưa đáng giận nhất!
Đáng giận hơn là, Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi cũng đi theo.
Hai cô đi theo cũng không sao, càng nghiêm trọng hơn là… Diệp Đình cũng đi theo.
Sau lưng Diệp Đình… còn có Henry, Hoa Thiếu Kiền…
Phía sau Henry, Hoa Thiếu Kiền còn có một nhóm sinh viên.
Đây… đây là muốn ép cung sao?
“Lý Thiên Mặc! Em và Hứa Tử Huân đánh nhau nơi công cộng, hành động cực kỳ tồi tệ, bây giờ em viết bản kiểm điểm!”
Nếu không viết bản kiểm đimể, ông ta cũng không cần làm Hiệu trưởng nữa!
Rõ ràng là sinh viên tốt, mắt thấy sắp tốt nghiệp, còn muốn có điểm nhơ trong bằng tốt nghiệp!
Viết bản kiểm điểm… nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện tìm việc làm.
Thiên Ma lại thờ ơ đứng đó.
Hiệu trưởng tức giận: “Ngày mai viết bản kiểm điểm 1500 chữ! Phải khắc sâu sai lầm này!”
Lý Thiên Mặc thầm cười nhạt, anh ta sai sao?
Anh ta không biết kết bạn, từ nhỏ đến lớn, bạn tâm giao, chỉ còn lại Lăng Vi và Tiểu Hi, Lăng Vi bị mắng như vậy, anh ta có thể nhịn, thì anh ta không phải đàn ông!
Đừng nói hối hận, dù có cho anh ta thêm một cơ hội, anh ta vẫn sẽ không chút do dự xông lên, đánh Hứa Tử Huân đến chết!
Hiệu trưởng giận đến lắc đầu không ngừng: “Em như vậy sẽ ảnh hưởng tìm việc làm, em có biết không?”
Lúc này, Diệp Đình ngồi tên sofa nhàn nhạt “a” một tiếng, nói: “Đỉnh Phong Quốc Tế chúng tôi ngược lại rất cần người mới dũng cảm nhiệt huyết đấu tranh với thế lực ác như vậy, bạn học Lý Thiên Mặc, Đỉnh Phong Quốc Tế chúng tôi hoan nghênh bạn.”
Vẻ mặt Hiệu trưởng đen như đáy nồi.
Trong đầu nghĩ, Diệp tiên sinh thân ái, cậu làm gãy tay học trò tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu còn cho người ta huy chương hăng hái làm việc nghĩa nữa à?!
Nhưng ngại vì có không ít sinh viên làm chứng, cánh tay Hứa Tử Huân bị chính ta giãy giụa đến gãy, nên Hiệu trưởng cũng không thể nói gì.
Lúc này, Henry cười lên, tưới dầu vào lửa: “Tôi cũng cảm thấy bạn học Lý Thiên Mặc rất có tinh thần trọng nghĩa, nếu bạn tôi bị người khác sỉ nhục, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Hạ Tiểu Hi dùng sức gật đầu: “Đúng thế, Hiệu trưởng! Mặc dù Thiên Ma đánh người là không đúng, nhưng Hứa Tử Huân sĩ nhục phái nữ là đúng sao?”
Hiệu trưởng giận đến lỗ mũi bốc khói, nhưng lại không thể nói đạo lý gì, phất tay: “Thiếu Kiền, mau đến hội trưởng tuyển dụng đi, bên kia không có ai chủ trì, không biết loạn thành dạng gì.”
Hoa Thiếu Kiền và Henry đi trước.
Diệp Đình và Lôi Tuấn chuẩn bị đi về công ty.
Từ phòng Hiệu trưởng đi ra, Diệp Đình nắm tay Lăng Vi thật chặt: “Tôi an bài 30 tai mắt trong trường, em lại để người khác khi dễ thành như vậy? Tôi cho là em mang theo IQ ra ngoài! Lần tới tên xấu xí kia còn dây dưa em, em liều la lên “Bạo phong”! Em không kêu, bọn họ sẽ không ra, hiểu chưa?”
Lúc này Lăng Vi mới nhớ ra, tối qua anh cố ý dặn dò cô…
“Bạo phong” là vệ sĩ riêng của cô. 30 người này ẩn núp trong sân trường, máu lạnh tàn nhẫn! Bọn họ được huấn luyện đặc biệt, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh. Chỉ có cô ra lệnh bọn họ đi ra, bọn họ mới ra giúp. Nếu không, cho dù cô chết, bọn họ cũng làm như không biết.”
“Biết rồi.”
Thiên Ma và Tiểu Hi vẫn còn đi trước, cô không muốn nói nhiều.
Diệp Đình vô cùng không hài lòng thái độ của cô, càng không hài lòng là cô lại coi lời nói anh như gió thoảng bên tai!
“Đừng gây phiền toái cho tôi, có chuyện hãy để bọn họ giải quyết! Tôi chỉ có một đôi mắt, không thể theo dõi em thời thời khắc khắc!”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu “ừ” một tiếng.
Diệp Đình nhìn cô hồi lâu, dáng vẻ cô hơi ủy khuất…
Vốn còn muốn đâm cô mấy câu, nhưng vẫn nhịn được, cũng không biết trúng gió gì, chậm rãi nói: “Tôi chờ tin tức của em, được trúng tuyển, tối tôi chúc mừng cho em.”
“…”
Diệp Đình thấy cô nhẹ nhõm, tâm tình anh cũng tốt theo.
“Tôi đi đây… Tối gặp…” Lăng Vi cắn môi, vẫy tay với anh.
Diệp Đình nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, trong lòng rối loạn tê dại, nhưng lại có một tia ngọt ngào từ trong buồng tim tràn ra. Anh bước nhanh theo sau, đột nhiên kéo cánh tay cô, anh cúi đầu hôn mạnh lên trán cô.
…
Lăng Vi run lên, cái miệng nhỏ nhắn bị anh mút lấy, hôn thật sâu.
Trương Diệc Đình đột nhiên vọt vào đám người, cô ta còn chưa biết vừa rồi Hứa Tử Huân đã mắng cô ta là phụ nữ đanh đá…
“Đám khốn kiếp các người! Dám tùy tiện khi dễ người khác ở trường ——”
Ánh mắt cô ta chợt đối diện với tròng mắt đen lạnh lùng như dao của người đàn ông kia.
Trương Diệc Đình bị dọa sợ há to mồm lui về sau, lời mắng người nghẹn trong cổ họng.
Cô ta bị dọa sợ, liên tục lui về sau, bỗng nhiên lại thấy có hai bóng người vọt tới như gió.
Có người vung quả đấm, đánh hai quyền lên đầu Hứa Tử Huân.
Là Thiên Ma và Tiểu Hi. Thiên Ma không nói hai lời, vung quả đấm. Đánh đến mức mũi Hứa Tử Huân chảy máu.
Thiên Ma dùng lực mạnh, thay phiên đánh đấm như điên, dùng sức đánh đầu Hứa Tử Huân.
Anh ta giận đến hai mắt bốc lửa, vừa đánh vừa mắng: “Họ Hứa anh, tên khốn kiếp này! Nếu không phải Tiểu Vi ngăn tôi không cho tôi trừng trị anh, lão tử đã sớm khiến anh không sống yên! Anh còn dám tới dây dưa Tiểu Vi, anh không biết điều! Đồ rác rưởi nhà anh! Khốn kiếp!”
Quả đấm của Thiên Ma như búa, đánh Hứa Tử Huân bẻ đầu chảy máu.
Máu, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Lỗ mũi, khóe mắt Hứa Tử Huân đều là máu.
Anh ta ôm đầu ngồi dưới đất. Cánh tay gãy mất, xuông đau như kim châm xát muối, ngực bị Thiên Ma đạp mấy cái, ngay cả hít thở cũng đau như kim châm!
“Làm gì? Làm gì vậy? Muốn tạo phản à?” Chủ nhiệm, Phó hiệu trưởng đại học Yến xông vào: “Tất cả dừng tay cho tôi!”
“Đây là tình cảnh gì? Mấy em to gan, lại dám gây chuyện ở đây?”
Lúc này, Hiệu trưởng đen mặt theo kịp, mặt đầy tức giận: “Xem lời nói tôi ra gì? Công khai đánh nhau ở trường! Còn muốn tốt nghiệp hay không? Hai em muốn bị đuổi học sao?”
Ông ta chỉ Lý Thiên Mặc: “Mau lăn đến phòng Hiệu trưởng cho tôi!” Lại chỉ Hứa Tử Huân: “Mau đến phòng y tế, xem có bị thương hay không!”
Hiệu trưởng giận đến mặt tái xanh! Lý Thiên Mặc, Hứa Tử Huân, Lăng Vi đều là học sinh giỏi số một số hai của trường, mắt thấy sắp tốt nghiệp, đây là muốn chọc ông ta tức chết sao?
Hiệu trưởng, Phó hiệu trưởng, Chủ nhiệm đi ra.
Tiểu Hi nhặt tài liệu của Lăng Vi bị rơi dưới đất lên, có mấy tờ bị người khác giẫm nát, không biết có ảnh hưởng tới đơn xin việc của Tiểu Vi hay không…
“Mau, đến phòng y tế.” Hứa Tử Huân bị kéo đi phòng y tế.
Lý Thiên Mặc đầy vẻ “Tôi là chính nghĩa” đi theo bọn họ tới phòng làm việc Hiệu trưởng.
Nhìn dáng vẻ không biết hối cải của anh ta, Hiệu trưởng liền giận đến nỗi muốn đứng tim!
Cái này còn chưa đáng giận nhất!
Đáng giận hơn là, Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi cũng đi theo.
Hai cô đi theo cũng không sao, càng nghiêm trọng hơn là… Diệp Đình cũng đi theo.
Sau lưng Diệp Đình… còn có Henry, Hoa Thiếu Kiền…
Phía sau Henry, Hoa Thiếu Kiền còn có một nhóm sinh viên.
Đây… đây là muốn ép cung sao?
“Lý Thiên Mặc! Em và Hứa Tử Huân đánh nhau nơi công cộng, hành động cực kỳ tồi tệ, bây giờ em viết bản kiểm điểm!”
Nếu không viết bản kiểm đimể, ông ta cũng không cần làm Hiệu trưởng nữa!
Rõ ràng là sinh viên tốt, mắt thấy sắp tốt nghiệp, còn muốn có điểm nhơ trong bằng tốt nghiệp!
Viết bản kiểm điểm… nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện tìm việc làm.
Thiên Ma lại thờ ơ đứng đó.
Hiệu trưởng tức giận: “Ngày mai viết bản kiểm điểm 1500 chữ! Phải khắc sâu sai lầm này!”
Lý Thiên Mặc thầm cười nhạt, anh ta sai sao?
Anh ta không biết kết bạn, từ nhỏ đến lớn, bạn tâm giao, chỉ còn lại Lăng Vi và Tiểu Hi, Lăng Vi bị mắng như vậy, anh ta có thể nhịn, thì anh ta không phải đàn ông!
Đừng nói hối hận, dù có cho anh ta thêm một cơ hội, anh ta vẫn sẽ không chút do dự xông lên, đánh Hứa Tử Huân đến chết!
Hiệu trưởng giận đến lắc đầu không ngừng: “Em như vậy sẽ ảnh hưởng tìm việc làm, em có biết không?”
Lúc này, Diệp Đình ngồi tên sofa nhàn nhạt “a” một tiếng, nói: “Đỉnh Phong Quốc Tế chúng tôi ngược lại rất cần người mới dũng cảm nhiệt huyết đấu tranh với thế lực ác như vậy, bạn học Lý Thiên Mặc, Đỉnh Phong Quốc Tế chúng tôi hoan nghênh bạn.”
Vẻ mặt Hiệu trưởng đen như đáy nồi.
Trong đầu nghĩ, Diệp tiên sinh thân ái, cậu làm gãy tay học trò tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu còn cho người ta huy chương hăng hái làm việc nghĩa nữa à?!
Nhưng ngại vì có không ít sinh viên làm chứng, cánh tay Hứa Tử Huân bị chính ta giãy giụa đến gãy, nên Hiệu trưởng cũng không thể nói gì.
Lúc này, Henry cười lên, tưới dầu vào lửa: “Tôi cũng cảm thấy bạn học Lý Thiên Mặc rất có tinh thần trọng nghĩa, nếu bạn tôi bị người khác sỉ nhục, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Hạ Tiểu Hi dùng sức gật đầu: “Đúng thế, Hiệu trưởng! Mặc dù Thiên Ma đánh người là không đúng, nhưng Hứa Tử Huân sĩ nhục phái nữ là đúng sao?”
Hiệu trưởng giận đến lỗ mũi bốc khói, nhưng lại không thể nói đạo lý gì, phất tay: “Thiếu Kiền, mau đến hội trưởng tuyển dụng đi, bên kia không có ai chủ trì, không biết loạn thành dạng gì.”
Hoa Thiếu Kiền và Henry đi trước.
Diệp Đình và Lôi Tuấn chuẩn bị đi về công ty.
Từ phòng Hiệu trưởng đi ra, Diệp Đình nắm tay Lăng Vi thật chặt: “Tôi an bài 30 tai mắt trong trường, em lại để người khác khi dễ thành như vậy? Tôi cho là em mang theo IQ ra ngoài! Lần tới tên xấu xí kia còn dây dưa em, em liều la lên “Bạo phong”! Em không kêu, bọn họ sẽ không ra, hiểu chưa?”
Lúc này Lăng Vi mới nhớ ra, tối qua anh cố ý dặn dò cô…
“Bạo phong” là vệ sĩ riêng của cô. 30 người này ẩn núp trong sân trường, máu lạnh tàn nhẫn! Bọn họ được huấn luyện đặc biệt, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh. Chỉ có cô ra lệnh bọn họ đi ra, bọn họ mới ra giúp. Nếu không, cho dù cô chết, bọn họ cũng làm như không biết.”
“Biết rồi.”
Thiên Ma và Tiểu Hi vẫn còn đi trước, cô không muốn nói nhiều.
Diệp Đình vô cùng không hài lòng thái độ của cô, càng không hài lòng là cô lại coi lời nói anh như gió thoảng bên tai!
“Đừng gây phiền toái cho tôi, có chuyện hãy để bọn họ giải quyết! Tôi chỉ có một đôi mắt, không thể theo dõi em thời thời khắc khắc!”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu “ừ” một tiếng.
Diệp Đình nhìn cô hồi lâu, dáng vẻ cô hơi ủy khuất…
Vốn còn muốn đâm cô mấy câu, nhưng vẫn nhịn được, cũng không biết trúng gió gì, chậm rãi nói: “Tôi chờ tin tức của em, được trúng tuyển, tối tôi chúc mừng cho em.”
“…”
Diệp Đình thấy cô nhẹ nhõm, tâm tình anh cũng tốt theo.
“Tôi đi đây… Tối gặp…” Lăng Vi cắn môi, vẫy tay với anh.
Diệp Đình nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, trong lòng rối loạn tê dại, nhưng lại có một tia ngọt ngào từ trong buồng tim tràn ra. Anh bước nhanh theo sau, đột nhiên kéo cánh tay cô, anh cúi đầu hôn mạnh lên trán cô.
…
Lăng Vi run lên, cái miệng nhỏ nhắn bị anh mút lấy, hôn thật sâu.
/1906
|