Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa muốn xoay người đi lại đột nhiên bị Diệp Đình bắt được, anh giữ lấy tay cô, ấn cô ngồi lên đùi mình, nháy mắt gương mặt cô đỏ lên, Diệp Đình gỡ mặt nạ của cô xuống, bàn tay giữ lấy đầu cô điên cuồng hôn cô, bá đạo cướp lấy dưỡng khí trong miệng cô.
Trái tim Lăng Vi đập loạn nhịp, nụ hôn của anh nóng bỏng say mê khác thường, đôi tay lại vuốt ve trên người cô.
Cô mẫn cảm làm cho Diệp Đình hoàn toàn mất lý trí. Cô nhân lúc anh không chú ý liền nhảy dựng lên, lộc cộc chạy ra cửa biệt thự.
Nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, tựa hồ cô còn nghe thấy hơi thở gấp gáp của Diệp Đình.
Đi tới cửa trường học, Lăng Vi vỗ ngực phù…, suýt chút nữa chơi với lửa có ngày chết cháy. Cô xuống xe liền bị vô số người vây xem.
Cửa đại sảnh, Lăng Vi vừa dừng lại, đột nhiên chùm ánh sáng chiếu lên người cô.
Đeo mặt nạ vàng chạm rỗng, cả người khoác lên trang phục Napoleon mạnh mẽ lãnh khốc, Lăng Vi bước lên sâu khấu, nháy mắt bị vô số ngọn đèn bao phủ.
“Ai vậy? Sao tôi nhận không ra vậy?”
Một nữ sinh đeo mặt nạ màu lam đột nhiên kích động bắt lấy cánh tay bạn mình: “Cậu mau nhìn, nam sinh kia thật đẹp trai mà….”
Bạn thân của cô gái nhìn Lăng Vi, kinh ngạc nói: “Hình như tôi cũng không nhận ra… anh ấy là sinh viên trường chúng ta hả? Nhìn hình thức rất tuấn tú đó nha…”
Biểu tình Lăng Vi cực kì lạnh nhạt, ánh mắt không hề gợn sóng giống như không nghe thấy nghị luận xung quanh.
Cô từng bước đi vào sàn nhảy.
“Hi… bạn học, có thể mời bạn nhảy một bài không?”
Lăng Vi vừa lên sàn, hoàn toàn biến thành tiêu điểm đám nữ sinh toàn trường.”
Một nữ sinh đeo mặt nạ bươm bướm cầm hoa hồng đi tới trước mặt Lăng Vi, Lăng Vi nhìn cô ta, trong lòng buồn cười…
Nhìn dáng người, cô cũng không nhận ra.
Nhưng nghe âm thanh, cô nhận ra người đưa hoa cho cô, mời cô nhảy chính là… Trương Diệc Đình.
Lăng Vi thật sự cảm thấy nhân sinh đúng là tràn ngập trò đùa.
Cô đang bẻ cong tình địch sao?
Lăng Vi lắc đầu cự tuyệt, cô tìm Hạ Tiểu Hi ở trong đám người, cô vốn không định tham gia vũ hội này nhưng vì đi cùng tiểu Hi nên cô mới hóa trang như vậy.
“Không cần thì thôi… chỉ nhảy một bài thôi mà.”
Hôm nay Hứa Tử Huân vì gãy tay nên không tới vũ hội, Trương Diệc Đình ngồi uống rượu một mình thật sự nhàm chán.
Cô ta nhìn người khác chơi điên cuồng mà cô ta chỉ ngồi một mình, người thích chơi như cô ta làm sao có thể cam tâm đây?
Lúc này nhìn Lăng Vi không có bạn gái, cô ta liền muốn bò lên ‘cậu ta’.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần, nhìn bộ quần áo Napoleon này liền biết… bộ quần áo này giá trị tuyệt đối xa xỉ.
Lại nhìn bề ngoại tuấn tú và khí chất tự phụ của nam sinh này liền biết bối cảnh nam sinh này tuyệt đối phi thường bất phàm.
Nếu có thể để cho ‘Napoleon’ này thích mình, mình sẽ thêm một sự lựa chọn, dù sao Hứa Tử Huân đối với mình thật là… tuy không muốn thừa nhận nhưng anh ta đối với mình không tốt.
Chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, không lập tức trở mặt với mình nhưng mà sau này… ai mà biết được cơ chứ?
Lăng Vi không kiên nhẫn, vòng qua cô ta đi vào bên trong.
“Này? Bạn học này, chúng ta chơi đi…” Trương Diệc Đình ngăn Lăng Vi lại.
Lăng Vi bị cô ta chặn đường, không kiên nhẫn lườm cô ta một cái, chỉ thấy Trương Diệc Đình cắn môi, đầu lưỡi không ngừng liếm môi biểu tình quyến rũ. Hôm nay cô ta uống không ít rượu, hai má ửng hồng, cả người vặn vẹo, một bàn tay xẹt qua trước ngực, hôm nay cô ta mặc chiếc váy ngắn bó sát người màu hồng cúp ngực, dáng người đầy đặn nhìn không sót chỗ nào.
Lăng Vi đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
Hiển nhiên… Trương Diệc Đình cũng muốn ở vũ hội điên cuồng một trận.
Trương Diệc Đình thấy cô sửng sốt liền lại gần cô, bộ ngực đầy đặn cọ cọ lên cánh tay Lăng Vi.
Lăng Vi cười lạnh, trong lòng cảm thấy bi ai thay cho Trương Diệc Đình thay lòng cũng bi ai cho Hứa Tử Huân thay lòng.
Hứa Tử Huân… anh vẫn không biết đúng không? Bạn gái mới của anh nhanh như vậy đã muốn cho anh đội nón xanh rồi…
Hạ Tiểu Hi vẫn chưa tới, Lăng Vi bị Trương Diệc Đình quấn lấy, Trương Diệc Đình cứng rắn lôi kéo cô, cùng cô nhảy một điệu. Lăng Vi cảm thấy có phần thở không nổi, sau đó liền ra ngoài ngồi xuống hàng ghế dài.
Ban đêm yên tĩnh, âm thanh quyến rũ của một cô gái mang men say truyền tới.
“Ồ… kĩ thuật nhảy của cậu rất tốt… tôi là Trương Diệc Đình, tôi có thể biết tên của cậu không?”
Nhảy cùng Lăng Vi một điệu, Trương Diệc Đình bị mê hoặc thần hồn điên đảo.
Trương Diệc Đình lấy mặt nạ xuống, cắn môi ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi.
Lăng Vi từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ thờ ơ lườm cô ta.
Lúc này đột nhiên Trương Diệc Đình bắt lấy tay cô, nhanh chóng đặt lên ngực mình.
Cánh tay Lăng Vi cứng đờ.
Ánh mắt nhìn cánh tay mình bị Trương Diệc Đình áp lên ngực cô ta.
Động tác của Trương Diệc Đình rất nhanh, nhất thời Lăng Vi còn chưa phản ứng, khi cô cảm giác được tay mình đang đụng vào ngực cô ta, Lăng Vi ghê tởm muốn nôn ra.
“Cô làm gì vậy?” Lăng Vi tức giận nói.
Trương Diệc Đình thoải mái uốn éo: “Không có gì cả, chúng ta cùng chơi đùa thôi…”
Trương Diệc Đình rất say, hơn nữa hoàn toàn bị mê hoặc, từ đầu không nghĩ Lăng Vi là con gái, lúc này đang tính toán làm sao kéo soái ca này lên giường cho nên không chú ý tới âm thanh của Lăng Vi.
“Tránh ra…” Lăng Vi rút tay mình về.
Không nghĩ tới Trương Diệc Đình này ti tiện như vậy.
Cướp bạn trai của cô chưa tính, đối mặt với đàn ông xa lạ, cô ta có cần gấp gáp như vậy không?
Trương Diệc Đình ủy khuất cắn môi, cả người dựa vào Lăng Vi, thì thào nói: “Đừng như vậy… mọi người đều cùng nhau chơi đùa mà… hôm nay là cơ hội khó có được, ít nhiều bạn học đều muốn cùng người mình thích chơi tình một đêm. Cậu không có bạn gái, tôi cũng không có bạn trai đi kèm, chúng ta liền hợp một đôi được không? Cậu lo lắng sau này tôi sẽ quấn lấy cậu sao? Không đâu… cậu hoàn toàn không cần lo lắng…dù cậu không muốn phụ trách với tôi cũng không sao, sau tối hôm nay đường ai nấy đi…”
Lăng Vi không kiên nhẫn đứng lên.
Đột nhiên Trương Diệc Đình nhảy dựng lên ôm lấy cánh tay cô, cố ý dán sát người cô, lúc này còn thổi bên tai Lăng Vi: “Đừng vậy mà… kỹ thuật của tôi rất tốt, bảo đảm có thể khiến cho cậu mơ màng.”
Lăng Vi đứng yên nhìn cô ta, đột nhiên nhìn thấy phía sau bóng cây hình như có người.
Người sau bóng cây… diện mạo tuấn tú, cánh tay bị gãy đang gác trước ngực, băng vải trắng treo trên cổ rất dễ trông thấy.
Ồ… là Hứa Tử Huân. Lăng Vi quá quen thuộc với anh ta, dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Lăng Vi nở nụ cười phúc hắc.
Trương Diệc Đình, cô chạn vào tay chị đây, chị đây không thu thập cô thì thật có lỗi với sự mãnh liệt này của cô quá.
Vừa muốn xoay người đi lại đột nhiên bị Diệp Đình bắt được, anh giữ lấy tay cô, ấn cô ngồi lên đùi mình, nháy mắt gương mặt cô đỏ lên, Diệp Đình gỡ mặt nạ của cô xuống, bàn tay giữ lấy đầu cô điên cuồng hôn cô, bá đạo cướp lấy dưỡng khí trong miệng cô.
Trái tim Lăng Vi đập loạn nhịp, nụ hôn của anh nóng bỏng say mê khác thường, đôi tay lại vuốt ve trên người cô.
Cô mẫn cảm làm cho Diệp Đình hoàn toàn mất lý trí. Cô nhân lúc anh không chú ý liền nhảy dựng lên, lộc cộc chạy ra cửa biệt thự.
Nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, tựa hồ cô còn nghe thấy hơi thở gấp gáp của Diệp Đình.
Đi tới cửa trường học, Lăng Vi vỗ ngực phù…, suýt chút nữa chơi với lửa có ngày chết cháy. Cô xuống xe liền bị vô số người vây xem.
Cửa đại sảnh, Lăng Vi vừa dừng lại, đột nhiên chùm ánh sáng chiếu lên người cô.
Đeo mặt nạ vàng chạm rỗng, cả người khoác lên trang phục Napoleon mạnh mẽ lãnh khốc, Lăng Vi bước lên sâu khấu, nháy mắt bị vô số ngọn đèn bao phủ.
“Ai vậy? Sao tôi nhận không ra vậy?”
Một nữ sinh đeo mặt nạ màu lam đột nhiên kích động bắt lấy cánh tay bạn mình: “Cậu mau nhìn, nam sinh kia thật đẹp trai mà….”
Bạn thân của cô gái nhìn Lăng Vi, kinh ngạc nói: “Hình như tôi cũng không nhận ra… anh ấy là sinh viên trường chúng ta hả? Nhìn hình thức rất tuấn tú đó nha…”
Biểu tình Lăng Vi cực kì lạnh nhạt, ánh mắt không hề gợn sóng giống như không nghe thấy nghị luận xung quanh.
Cô từng bước đi vào sàn nhảy.
“Hi… bạn học, có thể mời bạn nhảy một bài không?”
Lăng Vi vừa lên sàn, hoàn toàn biến thành tiêu điểm đám nữ sinh toàn trường.”
Một nữ sinh đeo mặt nạ bươm bướm cầm hoa hồng đi tới trước mặt Lăng Vi, Lăng Vi nhìn cô ta, trong lòng buồn cười…
Nhìn dáng người, cô cũng không nhận ra.
Nhưng nghe âm thanh, cô nhận ra người đưa hoa cho cô, mời cô nhảy chính là… Trương Diệc Đình.
Lăng Vi thật sự cảm thấy nhân sinh đúng là tràn ngập trò đùa.
Cô đang bẻ cong tình địch sao?
Lăng Vi lắc đầu cự tuyệt, cô tìm Hạ Tiểu Hi ở trong đám người, cô vốn không định tham gia vũ hội này nhưng vì đi cùng tiểu Hi nên cô mới hóa trang như vậy.
“Không cần thì thôi… chỉ nhảy một bài thôi mà.”
Hôm nay Hứa Tử Huân vì gãy tay nên không tới vũ hội, Trương Diệc Đình ngồi uống rượu một mình thật sự nhàm chán.
Cô ta nhìn người khác chơi điên cuồng mà cô ta chỉ ngồi một mình, người thích chơi như cô ta làm sao có thể cam tâm đây?
Lúc này nhìn Lăng Vi không có bạn gái, cô ta liền muốn bò lên ‘cậu ta’.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần, nhìn bộ quần áo Napoleon này liền biết… bộ quần áo này giá trị tuyệt đối xa xỉ.
Lại nhìn bề ngoại tuấn tú và khí chất tự phụ của nam sinh này liền biết bối cảnh nam sinh này tuyệt đối phi thường bất phàm.
Nếu có thể để cho ‘Napoleon’ này thích mình, mình sẽ thêm một sự lựa chọn, dù sao Hứa Tử Huân đối với mình thật là… tuy không muốn thừa nhận nhưng anh ta đối với mình không tốt.
Chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, không lập tức trở mặt với mình nhưng mà sau này… ai mà biết được cơ chứ?
Lăng Vi không kiên nhẫn, vòng qua cô ta đi vào bên trong.
“Này? Bạn học này, chúng ta chơi đi…” Trương Diệc Đình ngăn Lăng Vi lại.
Lăng Vi bị cô ta chặn đường, không kiên nhẫn lườm cô ta một cái, chỉ thấy Trương Diệc Đình cắn môi, đầu lưỡi không ngừng liếm môi biểu tình quyến rũ. Hôm nay cô ta uống không ít rượu, hai má ửng hồng, cả người vặn vẹo, một bàn tay xẹt qua trước ngực, hôm nay cô ta mặc chiếc váy ngắn bó sát người màu hồng cúp ngực, dáng người đầy đặn nhìn không sót chỗ nào.
Lăng Vi đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
Hiển nhiên… Trương Diệc Đình cũng muốn ở vũ hội điên cuồng một trận.
Trương Diệc Đình thấy cô sửng sốt liền lại gần cô, bộ ngực đầy đặn cọ cọ lên cánh tay Lăng Vi.
Lăng Vi cười lạnh, trong lòng cảm thấy bi ai thay cho Trương Diệc Đình thay lòng cũng bi ai cho Hứa Tử Huân thay lòng.
Hứa Tử Huân… anh vẫn không biết đúng không? Bạn gái mới của anh nhanh như vậy đã muốn cho anh đội nón xanh rồi…
Hạ Tiểu Hi vẫn chưa tới, Lăng Vi bị Trương Diệc Đình quấn lấy, Trương Diệc Đình cứng rắn lôi kéo cô, cùng cô nhảy một điệu. Lăng Vi cảm thấy có phần thở không nổi, sau đó liền ra ngoài ngồi xuống hàng ghế dài.
Ban đêm yên tĩnh, âm thanh quyến rũ của một cô gái mang men say truyền tới.
“Ồ… kĩ thuật nhảy của cậu rất tốt… tôi là Trương Diệc Đình, tôi có thể biết tên của cậu không?”
Nhảy cùng Lăng Vi một điệu, Trương Diệc Đình bị mê hoặc thần hồn điên đảo.
Trương Diệc Đình lấy mặt nạ xuống, cắn môi ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi.
Lăng Vi từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ thờ ơ lườm cô ta.
Lúc này đột nhiên Trương Diệc Đình bắt lấy tay cô, nhanh chóng đặt lên ngực mình.
Cánh tay Lăng Vi cứng đờ.
Ánh mắt nhìn cánh tay mình bị Trương Diệc Đình áp lên ngực cô ta.
Động tác của Trương Diệc Đình rất nhanh, nhất thời Lăng Vi còn chưa phản ứng, khi cô cảm giác được tay mình đang đụng vào ngực cô ta, Lăng Vi ghê tởm muốn nôn ra.
“Cô làm gì vậy?” Lăng Vi tức giận nói.
Trương Diệc Đình thoải mái uốn éo: “Không có gì cả, chúng ta cùng chơi đùa thôi…”
Trương Diệc Đình rất say, hơn nữa hoàn toàn bị mê hoặc, từ đầu không nghĩ Lăng Vi là con gái, lúc này đang tính toán làm sao kéo soái ca này lên giường cho nên không chú ý tới âm thanh của Lăng Vi.
“Tránh ra…” Lăng Vi rút tay mình về.
Không nghĩ tới Trương Diệc Đình này ti tiện như vậy.
Cướp bạn trai của cô chưa tính, đối mặt với đàn ông xa lạ, cô ta có cần gấp gáp như vậy không?
Trương Diệc Đình ủy khuất cắn môi, cả người dựa vào Lăng Vi, thì thào nói: “Đừng như vậy… mọi người đều cùng nhau chơi đùa mà… hôm nay là cơ hội khó có được, ít nhiều bạn học đều muốn cùng người mình thích chơi tình một đêm. Cậu không có bạn gái, tôi cũng không có bạn trai đi kèm, chúng ta liền hợp một đôi được không? Cậu lo lắng sau này tôi sẽ quấn lấy cậu sao? Không đâu… cậu hoàn toàn không cần lo lắng…dù cậu không muốn phụ trách với tôi cũng không sao, sau tối hôm nay đường ai nấy đi…”
Lăng Vi không kiên nhẫn đứng lên.
Đột nhiên Trương Diệc Đình nhảy dựng lên ôm lấy cánh tay cô, cố ý dán sát người cô, lúc này còn thổi bên tai Lăng Vi: “Đừng vậy mà… kỹ thuật của tôi rất tốt, bảo đảm có thể khiến cho cậu mơ màng.”
Lăng Vi đứng yên nhìn cô ta, đột nhiên nhìn thấy phía sau bóng cây hình như có người.
Người sau bóng cây… diện mạo tuấn tú, cánh tay bị gãy đang gác trước ngực, băng vải trắng treo trên cổ rất dễ trông thấy.
Ồ… là Hứa Tử Huân. Lăng Vi quá quen thuộc với anh ta, dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Lăng Vi nở nụ cười phúc hắc.
Trương Diệc Đình, cô chạn vào tay chị đây, chị đây không thu thập cô thì thật có lỗi với sự mãnh liệt này của cô quá.
/1906
|