Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi bị anh hỏi như thế liền sửng sốt, mới vừa rồi anh đùa giỡn cô, lại hôn cô thế kia… chẳng lẽ không phải là muốn cùng cô… hả?
Cô kinh ngạc hỏi anh: “Vừa nãy anh kích động như vậy, chẳng lẽ anh không có ý định gì đó muốn làm sao?”
Diệp Đình: “…”
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh sáng trong đôi mắt dường như có thể đốt cháy cô. Thật lâu sau, mới hừ một tiếng: “Tôi kích động lần nào? Tôi muốn cưỡng ép em lần nào?”
Lăng Vi rõ ràng cảm thấy ‘sự oan ức’ trong câu nói của anh, đột nhiên muốn ôm anh một cái, liền uốn uốn người, tránh ra một chút: “Anh buông tay em ra đã.”
Diệp Đình không thả. Cô đột nhiên bày ra một biểu cảm xấu xa: “Anh không buông đúng không? Anh cũng đừng có hối hận đấy!”
Diệp Đình nhìn biểu cảm kia của cô, thật sự sắp sửa say chết đến nơi rồi! Anh vô cùng thích dáng vẻ hất cằm quật cường không chịu thua của cô, bây giờ, thì lại là yêu luôn cái dáng vẻ ‘tiểu xấu xa’ cười một tiếng kia.
Anh cũng muốn biết, tiếp theo cô sẽ muốn làm gì, thế nên anh liền buông lỏng tay cô, Lăng Vi giảo hoạt cười một tiếng, đột nhiên dùng hai tay ôm lấy mặt anh, rồi ngậm đôi môi mỏng của anh.
Toàn thân Diệp Đình như bị thiêu đốt. Lăng Vi đột nhiên xoay người, nằm đè lên trên người anh.
Miệng nhỏ của cô hôn anh, cổ áo trễ xuống tận bả vai, để lộ bờ vai trắng như tuyết.
Chiếc váy cũng bị cô làm cho rơi xuống, hai chân thon dài bước đến ngồi lên bên hông anh.
Diệp Đình nhìn chằm chằm biểu cảm đùa dai của cô, biết cô muốn làm chuyện xấu, nhưng lại không biết cô muốn làm gì tiếp theo.
Mặc dù trong lòng anh đang nghĩ, có thể là cô muốn nghịch ngợm càn quấy, thế nhưng… anh lại không hề ngăn cản. Cho dù hôm nay không ăn được cô, nhưng cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc cô muốn chơi với anh thế nào.
Sau đó, chỉ thấy cô lại cười xấu xa một tiếng nữa: “Chờ em một chút, em đi thay bộ quần áo khác.” Cô giải hoạt cười với anh, ném lại một ánh mắt quyến rũ, vui sướng chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, cô bước từ phòng thay đồ ra, mặc trên người một chiếc váy ngủ màu đen nhạt… Váy ngủ này là bộ mà lần trước bọn họ đến tiệm đồ gợi cảm mua về. Lần này tới Laroe, Kiệt Sâm cố ý để cho người đem tất cả quần áo đến đây, lại còn chuẩn bị cho boss nhà anh ta một chiếc cặp da đựng đồ ‘bảo hộ’. Trong đầu Lăng Vi nghĩ, Kiệt Sâm, anh giỏi lắm, chờ bản cô nương từ từ thu, thập, anh, ha…
Lăng Vi thay quần áo xong, không trực tiếp đi tới, mà đứng dựa vào cửa, quay về phía anh, khẽ cười một tiếng.
Diệp Đình nằm im không động, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú.
Cô từng bước đi về phía anh, khẽ hất tóc một cái, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng vào anh. Diệp Đình thiếu chút nữa bật cười, nhưng lửa nóng trong đôi mắt đen càng ngày càng rõ ràng hơn.
Cô lắc eo, ngồi xuống bên hông anh, bày ra một biểu tình muốn quyến rũ người khác, cắn môi, đưa tay cởi chiếc thắt lưng của anh.
Diệp Đình thiếu chút nữa bị vẻ mặt này của cô hại chết.
Tay cô lần mò đến bên hông anh, không hề chuyên nghiệp một chút nào… Sờ tới sờ lui một hồi lâu, mà vẫn không tháo được thắt lưng ra. Diệp Đình nóng lòng vươn tay giúp cô, ‘tách’ một tiếng, chiếc thắt lưng bị một tay cô đẩy bật ra!
“Có chuyện gì vậy?” Cô ngồi xuống, khẽ ma sát vào bắp đùi anh, cúi đầu nghiên cứu chiếc thắt lưng của anh.
Lăng Vi bị anh hỏi như thế liền sửng sốt, mới vừa rồi anh đùa giỡn cô, lại hôn cô thế kia… chẳng lẽ không phải là muốn cùng cô… hả?
Cô kinh ngạc hỏi anh: “Vừa nãy anh kích động như vậy, chẳng lẽ anh không có ý định gì đó muốn làm sao?”
Diệp Đình: “…”
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh sáng trong đôi mắt dường như có thể đốt cháy cô. Thật lâu sau, mới hừ một tiếng: “Tôi kích động lần nào? Tôi muốn cưỡng ép em lần nào?”
Lăng Vi rõ ràng cảm thấy ‘sự oan ức’ trong câu nói của anh, đột nhiên muốn ôm anh một cái, liền uốn uốn người, tránh ra một chút: “Anh buông tay em ra đã.”
Diệp Đình không thả. Cô đột nhiên bày ra một biểu cảm xấu xa: “Anh không buông đúng không? Anh cũng đừng có hối hận đấy!”
Diệp Đình nhìn biểu cảm kia của cô, thật sự sắp sửa say chết đến nơi rồi! Anh vô cùng thích dáng vẻ hất cằm quật cường không chịu thua của cô, bây giờ, thì lại là yêu luôn cái dáng vẻ ‘tiểu xấu xa’ cười một tiếng kia.
Anh cũng muốn biết, tiếp theo cô sẽ muốn làm gì, thế nên anh liền buông lỏng tay cô, Lăng Vi giảo hoạt cười một tiếng, đột nhiên dùng hai tay ôm lấy mặt anh, rồi ngậm đôi môi mỏng của anh.
Toàn thân Diệp Đình như bị thiêu đốt. Lăng Vi đột nhiên xoay người, nằm đè lên trên người anh.
Miệng nhỏ của cô hôn anh, cổ áo trễ xuống tận bả vai, để lộ bờ vai trắng như tuyết.
Chiếc váy cũng bị cô làm cho rơi xuống, hai chân thon dài bước đến ngồi lên bên hông anh.
Diệp Đình nhìn chằm chằm biểu cảm đùa dai của cô, biết cô muốn làm chuyện xấu, nhưng lại không biết cô muốn làm gì tiếp theo.
Mặc dù trong lòng anh đang nghĩ, có thể là cô muốn nghịch ngợm càn quấy, thế nhưng… anh lại không hề ngăn cản. Cho dù hôm nay không ăn được cô, nhưng cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc cô muốn chơi với anh thế nào.
Sau đó, chỉ thấy cô lại cười xấu xa một tiếng nữa: “Chờ em một chút, em đi thay bộ quần áo khác.” Cô giải hoạt cười với anh, ném lại một ánh mắt quyến rũ, vui sướng chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, cô bước từ phòng thay đồ ra, mặc trên người một chiếc váy ngủ màu đen nhạt… Váy ngủ này là bộ mà lần trước bọn họ đến tiệm đồ gợi cảm mua về. Lần này tới Laroe, Kiệt Sâm cố ý để cho người đem tất cả quần áo đến đây, lại còn chuẩn bị cho boss nhà anh ta một chiếc cặp da đựng đồ ‘bảo hộ’. Trong đầu Lăng Vi nghĩ, Kiệt Sâm, anh giỏi lắm, chờ bản cô nương từ từ thu, thập, anh, ha…
Lăng Vi thay quần áo xong, không trực tiếp đi tới, mà đứng dựa vào cửa, quay về phía anh, khẽ cười một tiếng.
Diệp Đình nằm im không động, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú.
Cô từng bước đi về phía anh, khẽ hất tóc một cái, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng vào anh. Diệp Đình thiếu chút nữa bật cười, nhưng lửa nóng trong đôi mắt đen càng ngày càng rõ ràng hơn.
Cô lắc eo, ngồi xuống bên hông anh, bày ra một biểu tình muốn quyến rũ người khác, cắn môi, đưa tay cởi chiếc thắt lưng của anh.
Diệp Đình thiếu chút nữa bị vẻ mặt này của cô hại chết.
Tay cô lần mò đến bên hông anh, không hề chuyên nghiệp một chút nào… Sờ tới sờ lui một hồi lâu, mà vẫn không tháo được thắt lưng ra. Diệp Đình nóng lòng vươn tay giúp cô, ‘tách’ một tiếng, chiếc thắt lưng bị một tay cô đẩy bật ra!
“Có chuyện gì vậy?” Cô ngồi xuống, khẽ ma sát vào bắp đùi anh, cúi đầu nghiên cứu chiếc thắt lưng của anh.
/1906
|