Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi giống như chạm phải điện vậy, hoàn toàn không phòng bị. Đột nhiên bị anh ta hôn trộm, cô ngây ngốc, kinh ngạc ngẩn người, cho đến khi bị anh ta hôn đến trời đất quay cuồng, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Vào đi.” Anh ôm cô, kéo cô ngồi lên ghế sofa. Lăng Vi ngồi nghiêng trên đùi anh ta.
Quân Dương cùng Tần Sênh đi theo vào, bọn họ bỏ chai rượu cùng ly rượu trong tay lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Yến hội bắt đầu đã rất lâu rồi, Lăng Vi cũng không nhìn thấy Paul – Louis Tư
Cũng chính là… cha của Diệp Đình.
Cho đến khi con gái các gia tộc biểu diễn tài nghệ, Paul – Louis Tư mới đi vào phòng khác.
Sắc mặt ông tay uy nghiêm đi vào giữa phòng, ngồi xuống, ánh mắt liếc lên phía trên một cái ‘Hừ!’ một tiếng.
Lăng Vi đối diện với tầm mắt của ông ta.
Paul – Louis Tư nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn chằm chằm vào ông ta. Ông ta dường như cười lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn về phía Diệp Đình.
Lăng Vi cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Đình: “Dáng dấp hai người… thật sự không giống...”
“Ha, ai biết ông ta có phải là cha ruột anh hay không.” Diệp Đình ôm eo cô, hai tay khoanh lại, che chở cô như một bảo vật vậy.
Bắp đùi của anh ta, mạnh mẽ có lực. Lăng Vi ngồi đó, tay phải khoác lên vai anh. Nhìn về phía Paul – Louis Tư, khuôn mặt ông ta cũng có chút tức giận.
Cả người Diệp Đình… dán chặt vào người cô, hai tay khoanh chặt.
Anh ta ngậm lấy rái tai cô, nhẹ nhàng cười: “Vợ, em thật thơm. Đáng tiếc hiện giờ không thể rời khỏi đây sớm.”
“…” cả người Lăng Vi run sợ, giãy giụa trong ngực anh ta.
Cánh tay anh ta rõ ràng không dùng chút sức lực này, vậy mà như kiềm sắt vậy, vây lấy cô chặt chẽ, anh ta khẽ cắn ở lỗ tai cô nói: “Đừng lộn xộn, chuẩn bị diễn xuất.”
Lăng Vi muốn rời khỏi ngực của anh ta ngồi vào chỗ của mình, nhưng là… cảm giác này, thật sự khó nhịn…
Paul – Louis Tư đọc diễn văn, cũng mời công chúa Isa lên khán đài.
Ánh mắt của công chúa Isa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, nhìn thấy người phụ nữ tên Lăng Vi đó đường hoàng ngồi trên đùi anh ta! Trong mắt cô ta dấy lên ngọn lửa sát khí! Cũng chỉ là một người phụ nữ dâm đãng!
Khuôn mặt cô ta đầy phẫn hận gõ vào phím đàn, trình bày một khúc dương cầm có tên ‘dã phong phi vũ’, một trong mười bài dương cầm khó nhất thế giới.
Lăng Vi không làm sao vui vẻ được, cảm giác rất nóng nảy.
Tiếp theo là một cô bé nhỏ tuổi nhất bắt đầu biểu diễn, lên khán đài đầu tiên là con gái nhỏ của một Hầu tước, mới tròn mười tám tuổi.
Biểu diễn như thế này, chủ yếu là để mấy tiểu tử của gia tộc Louis Tư chọn vợ.
Cô gái mặt đầy tàn nhang, kéo một khúc violon.
Lăng Vi nghe kỹ càng, cũng không nghe ra cái gì, đột nhiên một cô gái xinh đẹp đi vào: “Charlie – người phụ nữ không biết xấu hổ này là ai?”
Isa dùng tiếng anh, Lăng Vi nghe hiểu, Charlie là tiếng Anh mà Diệp Đình không muốn thừa nhận, cô biết.
“Charlie – cô ta câu dẫn anh, phải không?” Isa yêu kiều mà rét lạnh quát lên: “Tại sao anh ở chung một chỗ với cô ta?”
“Liên quan gì đến cô?” Ánh mắt Diệp Đình sắc bén, thái độ lãnh đạm cứng rắn: “Đi ra ngoài!”
Hai mắt Isa đỏ lên! Diệp Đình không nhịn được, đưa tay muốn cầm ly rượu trên bàn, Isa đoạt lấy, cầm ly lên ‘ừng ực ừng ực’ rót vào trong miệng.
Diệp Đình liếc cô ta cười nhạt.
“Ba…” Isa uống xong liền ném ly rượu, lau cánh môi, trừng mắt nhìn Lăng Vi: “Anh ấy là của tôi! Cô dám cướp anh ấy! Tôi xé xác cô!”
Vừa nói xong, đột nhiên đưa tay chụp đến mặt Lăng Vi.
Ánh mắt Lăng Vi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không hề né tránh. Chỉ thấy Diệp Đình vặn tay Isa.
Isa đột nhiên thét chói tai: “A…” thanh âm của cô ta bén nhọn chó tai – âm thanh cực cao trong nháy mắt truyền vào đại sảnh.
Toàn bộ người trong yến hội lập tức an tĩnh lại.
Người đang kéo violon cũng dừng lại, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn chăm chú về phía phòng bao ở lầu hai. Máy quay giương lên cao, nhắm ngay mặt Diệp Đình.
Diệp Đình đứng lên, thẳng tắp như tùng. Một tay anh ta nắm eo Lăng Vi, một tay dừng ở cổ Isa, từng bước từng bước đẩy cô ta đến lan can.
Nửa người Isa ở giữa không trung!
Phía dưới chính là phòng lớn.
Diệp Đình buông tay một cái, Isa liền ngã xuống!
Isa thất thanh hét lên: “No! Charlie…” Cô ta hoảng sợ ôm lấy cánh tay anh ta!
Isa không chút hoài nghi chuyện Charlie sẽ ném cô xuống.
Mâu quang của Diệp Đình lạnh lẽo, tàn nhẫn như tử thần, vô cùng âm u kinh khủng.
Liên tục nói: “No! Charlie, em yêu anh, em hận anh, anh khi dễ em, em ghét anh!” từ trong cổ họng Isa thoát ra ngoài.
Ánh mắt nguy hiểm của Diệp Đình híp lại, tay nắm ở cổ Isa, từ đầu đến cuối cũng không buông tay.
“Càn rỡ… mau cứu công chúa Isa!” Paul – Louis Tư giận dữ thốt lên.
Sáu tên hộ vệ từ lầu một nhanh chóng xông lên, Isa bị siết chặt cổ khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ta cũng sắp không hít thở nổi, không thể không cầu xin tha thứ ‘sorry…’
“Sorry… thật xin lỗi, tôi chỉ là đùa một chút với cô ấy…”
Isa khó khăn nói xin lỗi, Diệp Đình buông tay, nhếch môi cười với mọi ngươời một tiếng: “Tôi cũng chỉ là đùa một chút.”
Vệ sĩ nhanh chóng đi lên, mang Isa đi. Mái tóc của Isa xốc xếch, chật vật không chịu được!
Lăng Vi giống như chạm phải điện vậy, hoàn toàn không phòng bị. Đột nhiên bị anh ta hôn trộm, cô ngây ngốc, kinh ngạc ngẩn người, cho đến khi bị anh ta hôn đến trời đất quay cuồng, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Vào đi.” Anh ôm cô, kéo cô ngồi lên ghế sofa. Lăng Vi ngồi nghiêng trên đùi anh ta.
Quân Dương cùng Tần Sênh đi theo vào, bọn họ bỏ chai rượu cùng ly rượu trong tay lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Yến hội bắt đầu đã rất lâu rồi, Lăng Vi cũng không nhìn thấy Paul – Louis Tư
Cũng chính là… cha của Diệp Đình.
Cho đến khi con gái các gia tộc biểu diễn tài nghệ, Paul – Louis Tư mới đi vào phòng khác.
Sắc mặt ông tay uy nghiêm đi vào giữa phòng, ngồi xuống, ánh mắt liếc lên phía trên một cái ‘Hừ!’ một tiếng.
Lăng Vi đối diện với tầm mắt của ông ta.
Paul – Louis Tư nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn chằm chằm vào ông ta. Ông ta dường như cười lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn về phía Diệp Đình.
Lăng Vi cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Đình: “Dáng dấp hai người… thật sự không giống...”
“Ha, ai biết ông ta có phải là cha ruột anh hay không.” Diệp Đình ôm eo cô, hai tay khoanh lại, che chở cô như một bảo vật vậy.
Bắp đùi của anh ta, mạnh mẽ có lực. Lăng Vi ngồi đó, tay phải khoác lên vai anh. Nhìn về phía Paul – Louis Tư, khuôn mặt ông ta cũng có chút tức giận.
Cả người Diệp Đình… dán chặt vào người cô, hai tay khoanh chặt.
Anh ta ngậm lấy rái tai cô, nhẹ nhàng cười: “Vợ, em thật thơm. Đáng tiếc hiện giờ không thể rời khỏi đây sớm.”
“…” cả người Lăng Vi run sợ, giãy giụa trong ngực anh ta.
Cánh tay anh ta rõ ràng không dùng chút sức lực này, vậy mà như kiềm sắt vậy, vây lấy cô chặt chẽ, anh ta khẽ cắn ở lỗ tai cô nói: “Đừng lộn xộn, chuẩn bị diễn xuất.”
Lăng Vi muốn rời khỏi ngực của anh ta ngồi vào chỗ của mình, nhưng là… cảm giác này, thật sự khó nhịn…
Paul – Louis Tư đọc diễn văn, cũng mời công chúa Isa lên khán đài.
Ánh mắt của công chúa Isa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, nhìn thấy người phụ nữ tên Lăng Vi đó đường hoàng ngồi trên đùi anh ta! Trong mắt cô ta dấy lên ngọn lửa sát khí! Cũng chỉ là một người phụ nữ dâm đãng!
Khuôn mặt cô ta đầy phẫn hận gõ vào phím đàn, trình bày một khúc dương cầm có tên ‘dã phong phi vũ’, một trong mười bài dương cầm khó nhất thế giới.
Lăng Vi không làm sao vui vẻ được, cảm giác rất nóng nảy.
Tiếp theo là một cô bé nhỏ tuổi nhất bắt đầu biểu diễn, lên khán đài đầu tiên là con gái nhỏ của một Hầu tước, mới tròn mười tám tuổi.
Biểu diễn như thế này, chủ yếu là để mấy tiểu tử của gia tộc Louis Tư chọn vợ.
Cô gái mặt đầy tàn nhang, kéo một khúc violon.
Lăng Vi nghe kỹ càng, cũng không nghe ra cái gì, đột nhiên một cô gái xinh đẹp đi vào: “Charlie – người phụ nữ không biết xấu hổ này là ai?”
Isa dùng tiếng anh, Lăng Vi nghe hiểu, Charlie là tiếng Anh mà Diệp Đình không muốn thừa nhận, cô biết.
“Charlie – cô ta câu dẫn anh, phải không?” Isa yêu kiều mà rét lạnh quát lên: “Tại sao anh ở chung một chỗ với cô ta?”
“Liên quan gì đến cô?” Ánh mắt Diệp Đình sắc bén, thái độ lãnh đạm cứng rắn: “Đi ra ngoài!”
Hai mắt Isa đỏ lên! Diệp Đình không nhịn được, đưa tay muốn cầm ly rượu trên bàn, Isa đoạt lấy, cầm ly lên ‘ừng ực ừng ực’ rót vào trong miệng.
Diệp Đình liếc cô ta cười nhạt.
“Ba…” Isa uống xong liền ném ly rượu, lau cánh môi, trừng mắt nhìn Lăng Vi: “Anh ấy là của tôi! Cô dám cướp anh ấy! Tôi xé xác cô!”
Vừa nói xong, đột nhiên đưa tay chụp đến mặt Lăng Vi.
Ánh mắt Lăng Vi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không hề né tránh. Chỉ thấy Diệp Đình vặn tay Isa.
Isa đột nhiên thét chói tai: “A…” thanh âm của cô ta bén nhọn chó tai – âm thanh cực cao trong nháy mắt truyền vào đại sảnh.
Toàn bộ người trong yến hội lập tức an tĩnh lại.
Người đang kéo violon cũng dừng lại, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn chăm chú về phía phòng bao ở lầu hai. Máy quay giương lên cao, nhắm ngay mặt Diệp Đình.
Diệp Đình đứng lên, thẳng tắp như tùng. Một tay anh ta nắm eo Lăng Vi, một tay dừng ở cổ Isa, từng bước từng bước đẩy cô ta đến lan can.
Nửa người Isa ở giữa không trung!
Phía dưới chính là phòng lớn.
Diệp Đình buông tay một cái, Isa liền ngã xuống!
Isa thất thanh hét lên: “No! Charlie…” Cô ta hoảng sợ ôm lấy cánh tay anh ta!
Isa không chút hoài nghi chuyện Charlie sẽ ném cô xuống.
Mâu quang của Diệp Đình lạnh lẽo, tàn nhẫn như tử thần, vô cùng âm u kinh khủng.
Liên tục nói: “No! Charlie, em yêu anh, em hận anh, anh khi dễ em, em ghét anh!” từ trong cổ họng Isa thoát ra ngoài.
Ánh mắt nguy hiểm của Diệp Đình híp lại, tay nắm ở cổ Isa, từ đầu đến cuối cũng không buông tay.
“Càn rỡ… mau cứu công chúa Isa!” Paul – Louis Tư giận dữ thốt lên.
Sáu tên hộ vệ từ lầu một nhanh chóng xông lên, Isa bị siết chặt cổ khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ta cũng sắp không hít thở nổi, không thể không cầu xin tha thứ ‘sorry…’
“Sorry… thật xin lỗi, tôi chỉ là đùa một chút với cô ấy…”
Isa khó khăn nói xin lỗi, Diệp Đình buông tay, nhếch môi cười với mọi ngươời một tiếng: “Tôi cũng chỉ là đùa một chút.”
Vệ sĩ nhanh chóng đi lên, mang Isa đi. Mái tóc của Isa xốc xếch, chật vật không chịu được!
/1906
|