Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đang chống người, phủ trên người cô.
Đôi mắt tối đen nhìn mặt cô. Anh đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại của cô: “Xấu xí chết được, không được cau mày.”
Lăng Vi tức giận nhắm mắt.
Cả người co quắp, đau đến run lẩy bẩy.
Anh cau chặt mày: “Đau bụng? Đau tới vậy?”
Lăng Vi lười động, lười mở mắt.
Lại nghe anh nói: “Ngồi dậy, uống thuốc giảm đau.”
Lăng Vi không nói lời nào, lắc đầu.
Cô không chịu ngồi dậy, nằm nghiêng người, co người như bánh quai chèo, trông cực kỳ không thoải mái.
Anh nằm xuống, kéo cô vào trong ngực, bàn tay ấm áp rơi vào trên ay cô, cầm lấy, đắp lên bụng cô.
Lăng Vi vùi trong ngực anh, chân lạnh cóng.
Anh đặt chân cô lên chân anh, làm ấm cho cô.
Chỉ một lát sau, có người bưng chén thuốc tới.
“Ngồi dậy, uống thuốc.” Anh ôm cô dậy.
Thật khó ngửi… Mặt Lăng Vi nhăn lại như trái khổ qua.
“Mau uống đi, uống xong liền hết đau.” Anh ôm cô ngồi trên đùi anh, dỗ cô như dỗ trẻ con.
“Không muốn uống…” Lăng Vi lại trốn vào chăn.
“Không uống không được ngủ!” Anh cường thế kéo cô ra, dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Lăng Vi ngồi trên đùi anh, vùi vào ngực anh, cảm nhận rõ ràng người anh nóng hổi.
Ngay cả hơi thở phả lên mặt cô cũng nóng.
Bụng Lăng Vi kêu ùng ục, cô đau đến gập cả người.
“Uống mau… Uống xong liền hết đau.” Anh nhìn cô, Lăng Vi cũng muốn uống thuốc, nhưng… vừa ngửi mùi thuốc này liền muốn ói!
Cô dùng sức đẩy cánh tay anh, cánh tay anh giống như làm bằng sắt, đẩy thế nào cũng bất động.
“Uống mau lên!” Diệp Đình cương quyết để chén thuốc bên mép cô, cho cô uống một hớp.
“Ừng ực…” Ọe… Miệng đầy mùi tanh…
Cô chán ghét không ngừng toét miệng ói!
“Ọe ——” Căn bản không thể dùng chữ “Đắng” để hình dung, cô có thể chịu đắng!
Cái này, vị này…
Mẹ nó! Đây là thứ gì?!
“Thuốc đắng giả tật lợi cho bệnh, uống mau.” Diệp Đình nói bên tai cô, ép cô uống thêm một hớp.
“Ọe ——” Lăng Vi trợn trắng mắt, nếu không phải cô đau bụng không có sức lực, cô nhất định cầm dao chém chết anh!
“Khó uống vậy sao? Không đến nổi!” Sau đó, Diệp Đình trào phùng, làm tổn thương Lăng Vi tồi tệ: “Không phải uống thuốc thôi sao? Cũng không phải tra tấn! Tra tấn cũng không tốn sức như em, anh hùng hảo hán người ta thấy chết không sờn! Em nhìn em đi, uống thuốc cũng vất vả như vậy, em bình thường can đảm đâu rồi? Dũng khí của em đâu? Sao đến thời khắc quan trọng còn dây dưa? Uống mau.”
“Anh lợi hại như vậy, anh thử đi!” Lăng Vi tức giận: “Nếu anh có thể uống ba hớp, em lập tức uống sạch!”
Diệp Đình mím môi, nhìn vào mắt cô, nói: “Anh cũng uống thay em, nhưng thuốc này… chữa kinh nguyệt phụ nữ, một đại lão gia như anh, uống xong sẽ thành phụ nữ.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh: “Có dễ dàng biến thành phụ nữ vậy sao? Dễ đổi như vậy, những người muốn đổi giới tính cũng không cần phải phẫu thuật!”
Vì để cho cô uống thuốc, Diệp Đình cắn răng, “ừng ực ừng ực…” Uống ba hớp.
Khốn kiếp… Cái thứ này…
Diệp Đình cố nén kích động muốn ói, cầm chén đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô như không có gì.
“Có gì đâu? Rất bình thường nha! Mau uống đi!” Anh nhấp môi, mặt không biểu tình.
Cô nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đang chống người, phủ trên người cô.
Đôi mắt tối đen nhìn mặt cô. Anh đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại của cô: “Xấu xí chết được, không được cau mày.”
Lăng Vi tức giận nhắm mắt.
Cả người co quắp, đau đến run lẩy bẩy.
Anh cau chặt mày: “Đau bụng? Đau tới vậy?”
Lăng Vi lười động, lười mở mắt.
Lại nghe anh nói: “Ngồi dậy, uống thuốc giảm đau.”
Lăng Vi không nói lời nào, lắc đầu.
Cô không chịu ngồi dậy, nằm nghiêng người, co người như bánh quai chèo, trông cực kỳ không thoải mái.
Anh nằm xuống, kéo cô vào trong ngực, bàn tay ấm áp rơi vào trên ay cô, cầm lấy, đắp lên bụng cô.
Lăng Vi vùi trong ngực anh, chân lạnh cóng.
Anh đặt chân cô lên chân anh, làm ấm cho cô.
Chỉ một lát sau, có người bưng chén thuốc tới.
“Ngồi dậy, uống thuốc.” Anh ôm cô dậy.
Thật khó ngửi… Mặt Lăng Vi nhăn lại như trái khổ qua.
“Mau uống đi, uống xong liền hết đau.” Anh ôm cô ngồi trên đùi anh, dỗ cô như dỗ trẻ con.
“Không muốn uống…” Lăng Vi lại trốn vào chăn.
“Không uống không được ngủ!” Anh cường thế kéo cô ra, dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Lăng Vi ngồi trên đùi anh, vùi vào ngực anh, cảm nhận rõ ràng người anh nóng hổi.
Ngay cả hơi thở phả lên mặt cô cũng nóng.
Bụng Lăng Vi kêu ùng ục, cô đau đến gập cả người.
“Uống mau… Uống xong liền hết đau.” Anh nhìn cô, Lăng Vi cũng muốn uống thuốc, nhưng… vừa ngửi mùi thuốc này liền muốn ói!
Cô dùng sức đẩy cánh tay anh, cánh tay anh giống như làm bằng sắt, đẩy thế nào cũng bất động.
“Uống mau lên!” Diệp Đình cương quyết để chén thuốc bên mép cô, cho cô uống một hớp.
“Ừng ực…” Ọe… Miệng đầy mùi tanh…
Cô chán ghét không ngừng toét miệng ói!
“Ọe ——” Căn bản không thể dùng chữ “Đắng” để hình dung, cô có thể chịu đắng!
Cái này, vị này…
Mẹ nó! Đây là thứ gì?!
“Thuốc đắng giả tật lợi cho bệnh, uống mau.” Diệp Đình nói bên tai cô, ép cô uống thêm một hớp.
“Ọe ——” Lăng Vi trợn trắng mắt, nếu không phải cô đau bụng không có sức lực, cô nhất định cầm dao chém chết anh!
“Khó uống vậy sao? Không đến nổi!” Sau đó, Diệp Đình trào phùng, làm tổn thương Lăng Vi tồi tệ: “Không phải uống thuốc thôi sao? Cũng không phải tra tấn! Tra tấn cũng không tốn sức như em, anh hùng hảo hán người ta thấy chết không sờn! Em nhìn em đi, uống thuốc cũng vất vả như vậy, em bình thường can đảm đâu rồi? Dũng khí của em đâu? Sao đến thời khắc quan trọng còn dây dưa? Uống mau.”
“Anh lợi hại như vậy, anh thử đi!” Lăng Vi tức giận: “Nếu anh có thể uống ba hớp, em lập tức uống sạch!”
Diệp Đình mím môi, nhìn vào mắt cô, nói: “Anh cũng uống thay em, nhưng thuốc này… chữa kinh nguyệt phụ nữ, một đại lão gia như anh, uống xong sẽ thành phụ nữ.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh: “Có dễ dàng biến thành phụ nữ vậy sao? Dễ đổi như vậy, những người muốn đổi giới tính cũng không cần phải phẫu thuật!”
Vì để cho cô uống thuốc, Diệp Đình cắn răng, “ừng ực ừng ực…” Uống ba hớp.
Khốn kiếp… Cái thứ này…
Diệp Đình cố nén kích động muốn ói, cầm chén đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô như không có gì.
“Có gì đâu? Rất bình thường nha! Mau uống đi!” Anh nhấp môi, mặt không biểu tình.
/1906
|