Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình hít sâu một hơi.
Chịu đựng đau đớn lại nói: “Anh tỉnh lại phát hiện bị người ta đưa đến bệnh viện. Mà người cứu anh không để lại tên tuổi, hộ sĩ nói là một đôi vợ chồng đi qua gặp phải nên cứu anh… anh không dám ở lại bệnh viện dưỡng thương, sợ Paul tới tìm anh. Anh lén mang theo chút thuốc chạy khỏi bệnh viện. Anh chạy đi được một ngày liền thấy TV đưa tin bệnh viện bị phong tỏa, nói là có tội phạm giết người giấu ở bên trong… thật ra anh biết là bọn họ tới tìm anh.”
Lăng Vi muốn tiếp lời, muốn hỏi anh sau đó thế nào nhưng mà nói không ra lời, chỉ cảm thấy lồng ngực phiền muộn.
Ngay cả thở cũng thấy đau.
Cảm xúc của anh rất tệ, còn nói: “Thuyền của anh bị chìm, trên thuyền hàng hóa hơn một nửa cần phải bồi thường. Tổn thất lớn cho chủ hàng.. không ai không muốn anh chết.”
Anh đau đớn vô cùng. Bởi vì anh, bọn họ làm ăn thất bại, có thể vợ con ly tán…
Nhưng anh không có tiền trả cho họ… còn có thuyền viên của anh, anh nợ bọn họ rất nhiều.
Anh không ăn không ngủ, bệnh tật quấn người, anh tự mình cắm kim chuyền nước cho mình, anh lần lượt gõ cửa từng nhà hy vọng bọn họ cho anh chút bánh quy để ăn…anh nghĩ rằng mình sẽ chết nhưng mà anh không chết. Mỗi lần tinh thần hoảng hốt anh không ngừng hỏi chính mình: Diệp Đình, mày là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thuyền viên của mày vô tội mà chết, mày không muốn lấy câu trả lời thỏa đáng cho bọn họ sao? Chủ hàng của mày bị tổn thất mày không muốn tra ra chân tướng sao? Paul ác độc muốn đẩy mày vào chỗ chết, mày không muốn giết lão sao?
“Anh là một đàn ông, anh phải chịu đựng!” Diệp Đình đột nhiên dừng lại, trong mắt rõ ràng như có ngọn lửa bập bùng nhưng lại không có tiêu cự.
Anh lại lâm vào trầm tư.
Từ đầu đến cuối Lăng Vi không nói gì, cô gắt gao nắm tay anh, lẳng lặng nhìn anh.
Từ từ hít thở, mặc dù hiện tại trái tim đang run rẩy.
Đoạn hồi ức này của anh nhất định khó mà chịu nổi.
Sau khi ba mẹ cô qua đời, cô còn có chú chăm sóc, tuy thím thường ở sau lưng chú ngược đãi cô nhưng ít nhất còn có cơm mà ăn.
Mà Diệp Đình, nhất định anh từng trải qua nhiều cái đói, nếm qua nhiều đau khổ, chịu qua nhiều sự khinh thường, thậm chí đòn hiểm, còn bị khiển trách…
Nếu là cô không biết làm sao mà vượt qua…
Cô muốn ôm lấy anh.. đau lòng an ủi anh.
Cô giang tay ôm eo anh, mặt dàn lên vai anh, Diệp Đình rõ ràng chấn động, anh trở tay ôm cô vào lòng, nước mắt rơi xuống thấm ướt vai áo của anh.
Hơn nửa ngày Diệp Đình vỗ về cô, hít một hơi mới nói: “Anh không nghĩ tới vậy mà mình còn sống… tìm được đường sống từ chỗ chết, anh không dám xuất hiện trước mặt công chúng, che dấu ở trên một hòn đảo nhỏ, đi tới một nhà hàng xa hoa làm công, anh không cần tiền lương, chỉ cần ông chủ cho cơm ăn chỗ ở, mặt khác hy vọng lúc anh không phải làm việc thì có thể mượn máy tính của ông chủ. Ông chủ đồng ý, anh từ từ đầu cơ cổ phiếu kiếm tiền, một năm sau anh dùng danh nghĩa nhà hàng của ông chủ mở rộng cả vùng biển.”
“Mở rộng cả vùng biển?” Lăng Vi ngước đôi mắt ướt nước nhìn anh.
Diệp Đình nhìn ra mặt biển gật đầu: “Biển rộng cũng giống như đất liền, có thể cho thuê. Thuyền của anh bị đắm, anh nghĩ có thể đánh bắt cá, sau đó.. anh nghĩ… anh có thể nuôi hải sản. Có thể không làm ảnh hưởng đến hoản cảnh sinh thái của biển, có thể thỏa mãn mồm ăn của mọi người. Vì vậy anh rời khỏi nhà hàng tìm một ngôi trường tiếp tục đi học, đồng thời thuê người nuôi hải sâm, cá muối… Ba năm chúng nó lớn lên, anh để ông chủ nhà hàng tiêu thụ giúp, khách hàng đầu tiên của anh đều là ông ấy giới thiệu, ông ấy cũng là ân nhân của anh. Lúc này cổ phiếu của anh tăng lên vô số lần. Anh trả hết nợ cho hàng hóa trên thuyền, anh liên hệ với tất cả người nhà của thuyền viên… tuy số tiền bồi thường bé nhỏ không đáng kể…”
Âm thanh của anh nghẹn ngào, Lăng Vi nắm chặt tay anh, lại ôm lấy anh.
Diệp Đình hít sâu một hơi.
Chịu đựng đau đớn lại nói: “Anh tỉnh lại phát hiện bị người ta đưa đến bệnh viện. Mà người cứu anh không để lại tên tuổi, hộ sĩ nói là một đôi vợ chồng đi qua gặp phải nên cứu anh… anh không dám ở lại bệnh viện dưỡng thương, sợ Paul tới tìm anh. Anh lén mang theo chút thuốc chạy khỏi bệnh viện. Anh chạy đi được một ngày liền thấy TV đưa tin bệnh viện bị phong tỏa, nói là có tội phạm giết người giấu ở bên trong… thật ra anh biết là bọn họ tới tìm anh.”
Lăng Vi muốn tiếp lời, muốn hỏi anh sau đó thế nào nhưng mà nói không ra lời, chỉ cảm thấy lồng ngực phiền muộn.
Ngay cả thở cũng thấy đau.
Cảm xúc của anh rất tệ, còn nói: “Thuyền của anh bị chìm, trên thuyền hàng hóa hơn một nửa cần phải bồi thường. Tổn thất lớn cho chủ hàng.. không ai không muốn anh chết.”
Anh đau đớn vô cùng. Bởi vì anh, bọn họ làm ăn thất bại, có thể vợ con ly tán…
Nhưng anh không có tiền trả cho họ… còn có thuyền viên của anh, anh nợ bọn họ rất nhiều.
Anh không ăn không ngủ, bệnh tật quấn người, anh tự mình cắm kim chuyền nước cho mình, anh lần lượt gõ cửa từng nhà hy vọng bọn họ cho anh chút bánh quy để ăn…anh nghĩ rằng mình sẽ chết nhưng mà anh không chết. Mỗi lần tinh thần hoảng hốt anh không ngừng hỏi chính mình: Diệp Đình, mày là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thuyền viên của mày vô tội mà chết, mày không muốn lấy câu trả lời thỏa đáng cho bọn họ sao? Chủ hàng của mày bị tổn thất mày không muốn tra ra chân tướng sao? Paul ác độc muốn đẩy mày vào chỗ chết, mày không muốn giết lão sao?
“Anh là một đàn ông, anh phải chịu đựng!” Diệp Đình đột nhiên dừng lại, trong mắt rõ ràng như có ngọn lửa bập bùng nhưng lại không có tiêu cự.
Anh lại lâm vào trầm tư.
Từ đầu đến cuối Lăng Vi không nói gì, cô gắt gao nắm tay anh, lẳng lặng nhìn anh.
Từ từ hít thở, mặc dù hiện tại trái tim đang run rẩy.
Đoạn hồi ức này của anh nhất định khó mà chịu nổi.
Sau khi ba mẹ cô qua đời, cô còn có chú chăm sóc, tuy thím thường ở sau lưng chú ngược đãi cô nhưng ít nhất còn có cơm mà ăn.
Mà Diệp Đình, nhất định anh từng trải qua nhiều cái đói, nếm qua nhiều đau khổ, chịu qua nhiều sự khinh thường, thậm chí đòn hiểm, còn bị khiển trách…
Nếu là cô không biết làm sao mà vượt qua…
Cô muốn ôm lấy anh.. đau lòng an ủi anh.
Cô giang tay ôm eo anh, mặt dàn lên vai anh, Diệp Đình rõ ràng chấn động, anh trở tay ôm cô vào lòng, nước mắt rơi xuống thấm ướt vai áo của anh.
Hơn nửa ngày Diệp Đình vỗ về cô, hít một hơi mới nói: “Anh không nghĩ tới vậy mà mình còn sống… tìm được đường sống từ chỗ chết, anh không dám xuất hiện trước mặt công chúng, che dấu ở trên một hòn đảo nhỏ, đi tới một nhà hàng xa hoa làm công, anh không cần tiền lương, chỉ cần ông chủ cho cơm ăn chỗ ở, mặt khác hy vọng lúc anh không phải làm việc thì có thể mượn máy tính của ông chủ. Ông chủ đồng ý, anh từ từ đầu cơ cổ phiếu kiếm tiền, một năm sau anh dùng danh nghĩa nhà hàng của ông chủ mở rộng cả vùng biển.”
“Mở rộng cả vùng biển?” Lăng Vi ngước đôi mắt ướt nước nhìn anh.
Diệp Đình nhìn ra mặt biển gật đầu: “Biển rộng cũng giống như đất liền, có thể cho thuê. Thuyền của anh bị đắm, anh nghĩ có thể đánh bắt cá, sau đó.. anh nghĩ… anh có thể nuôi hải sản. Có thể không làm ảnh hưởng đến hoản cảnh sinh thái của biển, có thể thỏa mãn mồm ăn của mọi người. Vì vậy anh rời khỏi nhà hàng tìm một ngôi trường tiếp tục đi học, đồng thời thuê người nuôi hải sâm, cá muối… Ba năm chúng nó lớn lên, anh để ông chủ nhà hàng tiêu thụ giúp, khách hàng đầu tiên của anh đều là ông ấy giới thiệu, ông ấy cũng là ân nhân của anh. Lúc này cổ phiếu của anh tăng lên vô số lần. Anh trả hết nợ cho hàng hóa trên thuyền, anh liên hệ với tất cả người nhà của thuyền viên… tuy số tiền bồi thường bé nhỏ không đáng kể…”
Âm thanh của anh nghẹn ngào, Lăng Vi nắm chặt tay anh, lại ôm lấy anh.
/1906
|