Dây tơ hồng rất kỳ diệu, quả nhiên lại để anh xuất hiện trong giấc mơ.
Lúc này, Triệu Mộng Điềm phát hiện mình đứng giữa lối ra vào sân trường Đại Học quen thuộc. Điểm đặc trưng nhất của Đại Học Xuân Thành chính là toàn bộ sân trường đều ngập tràn cây Phượng. Cứ mỗi mùa hoa nở, nơi đâu cũng tràn đầy cánh hoa đỏ rực như ánh lửa báo hiệu hè đến.
Hiện tại, hoa vẫn còn chưa nở Triệu Mộng Điềm liền đoán được đây là khoảng đầu tháng tám hoặc tháng chín là tháng chào đón tân sinh viên vào trường.
Đúng như cô nghĩ, cách đó không xa có một băng rôn chào mừng. Nếu cô nhớ không lầm thì đây là năm hai Đại Học của mình.
Lúc ấy, mọi người ai cũng nồng nhiệt. Hội Sinh Viên kể từ khi có Tần Dạ dẫn dắt hăng hái đổi mới hơn hẳn. Có thêm nhiều hoạt động phong phú nhờ vậy mà Tần Dạ ba năm liên tiếp chiếm trọn phiếu bầu là nhân vật nổi tiếng nhất trường.
Triệu Mộng Điềm ngây ngốc nhìn tấm băng rôn, cô từng ở nơi này bốn năm thanh xuân.
Đúng lúc này, một gương mặt quen thuộc đi tới nhìn cô như thể cô là vị cứu tinh: “Triệu Mộng Điềm, gặp cậu thật tốt. Cậu đang rảnh đúng không?”
Cô nhận ra đây là bạn học Đại Học cùng lớp với mình – Vương Lỵ. Cô ấy mặc dù hơi mũm mĩm nhưng rất đáng yêu.
“Mình đến mùa dâu rụng rồi, bụng có hơi đâu. Hiện tại lại phải đi giao tài liệu cho hội sinh viên. Cậu giúp mình được không? Mình phải trở về kí túc xá thay đồ.”
Nhìn cô ấy mày chau lại vì đau, Triệu Mộng Điềm liền đồng ý giúp đỡ dù sao cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
“Cảm ơn cậu!” Vương Lỵ vui vẻ đưa xấp văn kiện giao cho cô: “Cậu đi tới văn phòng hội sinh viên ở phía sau tòa nhà A rồi sau đó rẽ trái vào phòng đầu tiên. Nếu có người thì cậu giao cho người ta. Còn không có ai, cứ đặt nó lên bàn là được. Bọn họ vừa mời họp xong, mình nghĩ chắc ở đó không có người đâu.”
Vương Lỵ nói xong liền vội vã đi về hướng kí túc xá, trước khi đi cô ấy còn nói thêm nếu có vấn đề gì thì gọi cho cô ấy.
Cứ như thế, Triệu Mộng Điềm ôm văn kiện đi theo chỉ dẫn. Sau khi tốt nghiệp Đại Học cô không hề về trường giờ được quay lại đúng là có chút hoài niệm.
Đến trước cửa phòng họp, đúng như Vương Lỵ nói không hề có ai. Cô tùy tiện đặt văn kiện xuống bàn. Xong xuôi chuẩn bị đi thì cô nghe thấy tiếng cốc vỡ từ phòng nhỏ bên trái truyền tới. Cô kinh ngạc đôi chút, không ngờ phòng họp của hội sinh viên lại có một phòng nhỏ.
Cánh cửa căn phòng này khép hờ, cô do dự chớp mắt nhịn không được lòng hiếu kỳ yên lặng đi đến. Nhìn thoáng qua trong phòng có ai, vừa liếc mắt đại não cô lập tức ngây dại.
Người bên trong là Tần Dạ!
Anh giờ chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi, cả người mặc một bộ đồ thể thao khỏe khoắn ngồi trên ghế sofa màu đen. Ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, toàn thân toát ra hơi thở của sự tức giận. Trên mặt đất vẫn còn những mảnh vỡ ngổn ngang, bàn tay thon dài của anh vương lại vài vụn thủy tinh nhỏ lẫn lộn màu máu.
Rất lâu rồi không nhìn thấy anh, Triệu Mộng Điềm ngẩn người vừa sợ hãi lại vừa đau lòng. Toàn thân không thể nhúc nhích.
Thật khéo, lúc này đột nhiên cửa phòng bị sức gió tác động mà mở ra. Thân ảnh nhỏ nhắn của cô vừa vặn xuất hiện trong mắt anh.
“Ai vậy?” Anh quay đâu nhìn về phía cửa, lớn tiếng trách cứ: “Đứng ở đó làm gì?”
Bị anh phát hiện, toàn thân cô run lên, cúi đầu nhìn xuống mũi chân. Bàn tay dư thừa không biết làm gì nắm lấy góc áo.
Nam thần của cô tâm trạng lúc này không tốt, anh nhanh bước tới. Thân ảnh cao lớn bao phủ cô, ánh mắt như chim ưng sắc bén chuyên chú nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Triệu Mộng Điềm cảm thấy mình như con chuột nhắt bị dồn vào góc tường không biết chạy đi đâu.
Tần Dạ đột ngột nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình. Đốt ngón tay anh thuôn dài, dùng không ít lực.
“Em là ai? Mục đích tới đây là gì? Muốn nhìn lén tôi?”
Anh liên tục đặt ra câu hỏi khiến cô không biết nên trả lời thế nào. Đúng là cô nhìn lén anh thật nhưng chỉ là vô tình không hề có chủ ý. Triệu Mộng Điềm lắp bắp mở lời đến cuối cùng vẫn không nói được câu nào mà òa khóc.
Tần Dạ nhìn bộ dạng nhát gan của cô không khỏi đánh giá. Ngũ quan thanh tú, miệng nhỏ, da trắng, đôi mắt to tròn ngập nước phảng phất hình bóng anh ở đó. Cô trông giống như con thỏ trắng đáng thương.
Làn da thiếu nữ vừa trắng lại vừa mềm, sờ trên tay rất thích làm anh không nhịn được mà chuyển từ cằm lên má véo véo một chút. Dường như chơi chưa đủ, anh lại bóp thêm và lần, lực đạo không hề lớn nhưng vẫn khiến má cô đỏ ửng.
Toàn thân cô căng cứng, không dám động đậy cũng không dám khóc thành tiếng. Chỉ để nước mắt tùy ý rơi, vì anh chạm vào mà nhịp tim đập loạn xạ. Yêu thầm nhiều năm như vậy, cô không dám tưởng tượng có ngày bản thân lại được tiếp xúc với anh.
Nam thần đứng trước mặt cô, còn niết má cô …
Nhìn cô gái nhỏ bị mình sờ tới khóc, anh sửng sốt đôi chút không vì sao cô khóc, nghi vấn hỏi: “Em khóc cái gì?”
Triệu Mộng Điềm không nói tiếng nói, tiếp tục khóc nức nở. Một nửa vì kích động một nửa vì anh véo đau. Bên má bị anh chạm qua nóng rát để lại một vệt đỏ ửng.
Thấy cô không trả lời, nước mắt tựa như bầu trời đổ mưa liên miên mãi không ngớt. Anh hấp tấp duỗi tay lau nước mắt giúp cô tuy rằng không hết nhưng Tần Dạ vẫn kiên nhẫn giúp cô, ngoài miệng mấp máy nói: “Mẹ nó, tôi đâu có làm gì em.”
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy đau lòng, thật kỳ lạ! Đây đâu phải lần đầu anh nhìn thấy con gái khóc vậy mà lần này bỗng nhiên sinh ra cảm giác nói không nên lời.
Hình như nam thần vừa chửi thề! Anh như ánh trăng sáng đẹp đẽ thế nào lại chửi thế? Triệu Mộng Điềm cảm thấy tốt cả đều do mình, do cô đôi lúc cũng chửi thề nên mới mơ thấy anh chửi thề.
Cố gắng trấn tĩnh lại, cô thấy anh đã rút tay lại. Triệu Mộng Điểm hít thở thật sau, thanh minh bản thân tới đưa đồ không tới để nhìn lén anh.
“Vậy em khóc cái gì?”
Mặt cô ửng đỏ, bối rối nói: “Do … do bị anh dọa.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần nhau tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Cô nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh bất giác cúi đầu trong vô thức, hai tai đỏ ửng ngại ngùng. Tần Dạ thấy tai cô hồng lên càng giống con thỏ nhỏ, rất đáng yêu.
Triệu Mộng Điềm cúi đầu không nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn lung tung liền nhìn đến bàn tay bị thương của anh. Cô đau lòng, lấy hết can đảm nói: “Anh có muốn tới phòng y tế xử lý vết thương không?”
Tần Dạ nghe vậy liếc nhìn bàn tay mình, thật ra vết thương này không quá nghiêm trọng nhưng ánh mắt của cô lộ rõ vẻ quen tâm. Trong đầu anh đột nhiên nảy lên ý xấu, muốn cô xử lý vết thương giúp mình.
“Chỉ là vết thương nhỏ, em giúp tôi xử lý đi.”
Có hộp thuốc dự phòng trong phòng họp của Hội Sinh Viên. Anh ngồi trên ghế sofa giống như sếp lớn chỉ đạo cô. Triệu Mộng Điềm vốn muốn từ chối nhưng nhìn vào bàn tay bị thương của anh thì không đành lòng. Đây cũng là cơ hội duy nhất để cô được tiếp xúc với anh. Dù chỉ là mơ, cô cũng thỏa mãn rồi.
Triệu Mộng Điềm đặt hòm thuốc lên bàn trà, mở nó ra, cẩn thận lấy từng thứ một giúp anh sát khuẩn.
Thời tiết mùa hè mát mẻ, khi ngồi xổm xuống xử lý vết thước giúp anh, áo phông rộng rãi phản chủ hở ra lộ hai nhũ tuyết lúc ẩn lúc hiện. Khiến Tần Dạ không thôi suy nghĩ có phải cô cố tình hay không, tựa như yêu tinh thanh thuần mê người trêu trọc lòng anh.
Tần Dạ nhấp môi, đùa giỡn: “Màu hồng nhạt.”
Anh nói cái gì? Triệu Mộng Điềm mở to con ngươi nhìn anh, qua một chút dường như đoán được liền cúi đầu. Gương mặt đỏ bừng, hai tay che chắn trước ngực thầm mắng anh là lưu manh.
Cô buông băng gạc trong tay xuống, đứng lên không muốn giúp anh nữa.
Tần Dạ thấy thế liền dùng bàn tay không bị thương giữ lấy cổ tay cô, không cho cô rời đi, môi mỏng bạc tình nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em là người tốt mà, đúng không?”
Bàn tay nam thần vừa rộng vừa ấm áp, khi nắm lấy cổ tay cô như mang theo một dòng điện tê dại trói chặt trái tim cô. Triệu Mộng Điềm vừa xấu hổ vừa giận dỗi, hít thở sâu mấy lần tự bản thân áp chế cảm xúc xuống.
Lồng ngực phía trước phập phồng, hai bên tuyết nhũ theo đó mà rung lên, nhìn qua cũng biết không hề nhỏ. Đôi mắt anh tối lại, càng không muốn để cô rời đi. Tần Dạ nuốt nước miếng, môi mỏng khẽ mở dụ dỗ cô: “Ngoan, đừng đi. Tay anh vẫn còn đau.”
Giọng anh trầm khàn, mỗi khi nói ra khiến đối phương phải trầm luôn. Cô không nói không rằng chỉ ngồi xổm xuống, tiếp tục giúp anh xử lý vết thương trong lòng thầm mắng: Đàn ông thối, nếu không phải tôi thích anh. Nhất định sẽ đánh anh thành đầu heo!
Cứ như vậy, bầu không khí trầm mặc dài tới khi cô băng bàn tay anh thành cái bánh chưng còn cố y thắt cái nơ hình bươm bướm. Ngắm nhìn tác phẩm của mình, cô thấy rất hài lòng để xem anh có mất mặt khi băng bó thế này đi khắp trường không?
Tần Dạ dở khóc dở cười tiếp nhận chiêu thức trả thù ngốc nghếch này của cô.
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào phòng nghỉ kinh hãi hô lên: Trời ơi! Lão đại yêu đương vụng trộm!
Lúc này, Triệu Mộng Điềm phát hiện mình đứng giữa lối ra vào sân trường Đại Học quen thuộc. Điểm đặc trưng nhất của Đại Học Xuân Thành chính là toàn bộ sân trường đều ngập tràn cây Phượng. Cứ mỗi mùa hoa nở, nơi đâu cũng tràn đầy cánh hoa đỏ rực như ánh lửa báo hiệu hè đến.
Hiện tại, hoa vẫn còn chưa nở Triệu Mộng Điềm liền đoán được đây là khoảng đầu tháng tám hoặc tháng chín là tháng chào đón tân sinh viên vào trường.
Đúng như cô nghĩ, cách đó không xa có một băng rôn chào mừng. Nếu cô nhớ không lầm thì đây là năm hai Đại Học của mình.
Lúc ấy, mọi người ai cũng nồng nhiệt. Hội Sinh Viên kể từ khi có Tần Dạ dẫn dắt hăng hái đổi mới hơn hẳn. Có thêm nhiều hoạt động phong phú nhờ vậy mà Tần Dạ ba năm liên tiếp chiếm trọn phiếu bầu là nhân vật nổi tiếng nhất trường.
Triệu Mộng Điềm ngây ngốc nhìn tấm băng rôn, cô từng ở nơi này bốn năm thanh xuân.
Đúng lúc này, một gương mặt quen thuộc đi tới nhìn cô như thể cô là vị cứu tinh: “Triệu Mộng Điềm, gặp cậu thật tốt. Cậu đang rảnh đúng không?”
Cô nhận ra đây là bạn học Đại Học cùng lớp với mình – Vương Lỵ. Cô ấy mặc dù hơi mũm mĩm nhưng rất đáng yêu.
“Mình đến mùa dâu rụng rồi, bụng có hơi đâu. Hiện tại lại phải đi giao tài liệu cho hội sinh viên. Cậu giúp mình được không? Mình phải trở về kí túc xá thay đồ.”
Nhìn cô ấy mày chau lại vì đau, Triệu Mộng Điềm liền đồng ý giúp đỡ dù sao cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
“Cảm ơn cậu!” Vương Lỵ vui vẻ đưa xấp văn kiện giao cho cô: “Cậu đi tới văn phòng hội sinh viên ở phía sau tòa nhà A rồi sau đó rẽ trái vào phòng đầu tiên. Nếu có người thì cậu giao cho người ta. Còn không có ai, cứ đặt nó lên bàn là được. Bọn họ vừa mời họp xong, mình nghĩ chắc ở đó không có người đâu.”
Vương Lỵ nói xong liền vội vã đi về hướng kí túc xá, trước khi đi cô ấy còn nói thêm nếu có vấn đề gì thì gọi cho cô ấy.
Cứ như thế, Triệu Mộng Điềm ôm văn kiện đi theo chỉ dẫn. Sau khi tốt nghiệp Đại Học cô không hề về trường giờ được quay lại đúng là có chút hoài niệm.
Đến trước cửa phòng họp, đúng như Vương Lỵ nói không hề có ai. Cô tùy tiện đặt văn kiện xuống bàn. Xong xuôi chuẩn bị đi thì cô nghe thấy tiếng cốc vỡ từ phòng nhỏ bên trái truyền tới. Cô kinh ngạc đôi chút, không ngờ phòng họp của hội sinh viên lại có một phòng nhỏ.
Cánh cửa căn phòng này khép hờ, cô do dự chớp mắt nhịn không được lòng hiếu kỳ yên lặng đi đến. Nhìn thoáng qua trong phòng có ai, vừa liếc mắt đại não cô lập tức ngây dại.
Người bên trong là Tần Dạ!
Anh giờ chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi, cả người mặc một bộ đồ thể thao khỏe khoắn ngồi trên ghế sofa màu đen. Ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, toàn thân toát ra hơi thở của sự tức giận. Trên mặt đất vẫn còn những mảnh vỡ ngổn ngang, bàn tay thon dài của anh vương lại vài vụn thủy tinh nhỏ lẫn lộn màu máu.
Rất lâu rồi không nhìn thấy anh, Triệu Mộng Điềm ngẩn người vừa sợ hãi lại vừa đau lòng. Toàn thân không thể nhúc nhích.
Thật khéo, lúc này đột nhiên cửa phòng bị sức gió tác động mà mở ra. Thân ảnh nhỏ nhắn của cô vừa vặn xuất hiện trong mắt anh.
“Ai vậy?” Anh quay đâu nhìn về phía cửa, lớn tiếng trách cứ: “Đứng ở đó làm gì?”
Bị anh phát hiện, toàn thân cô run lên, cúi đầu nhìn xuống mũi chân. Bàn tay dư thừa không biết làm gì nắm lấy góc áo.
Nam thần của cô tâm trạng lúc này không tốt, anh nhanh bước tới. Thân ảnh cao lớn bao phủ cô, ánh mắt như chim ưng sắc bén chuyên chú nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Triệu Mộng Điềm cảm thấy mình như con chuột nhắt bị dồn vào góc tường không biết chạy đi đâu.
Tần Dạ đột ngột nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình. Đốt ngón tay anh thuôn dài, dùng không ít lực.
“Em là ai? Mục đích tới đây là gì? Muốn nhìn lén tôi?”
Anh liên tục đặt ra câu hỏi khiến cô không biết nên trả lời thế nào. Đúng là cô nhìn lén anh thật nhưng chỉ là vô tình không hề có chủ ý. Triệu Mộng Điềm lắp bắp mở lời đến cuối cùng vẫn không nói được câu nào mà òa khóc.
Tần Dạ nhìn bộ dạng nhát gan của cô không khỏi đánh giá. Ngũ quan thanh tú, miệng nhỏ, da trắng, đôi mắt to tròn ngập nước phảng phất hình bóng anh ở đó. Cô trông giống như con thỏ trắng đáng thương.
Làn da thiếu nữ vừa trắng lại vừa mềm, sờ trên tay rất thích làm anh không nhịn được mà chuyển từ cằm lên má véo véo một chút. Dường như chơi chưa đủ, anh lại bóp thêm và lần, lực đạo không hề lớn nhưng vẫn khiến má cô đỏ ửng.
Toàn thân cô căng cứng, không dám động đậy cũng không dám khóc thành tiếng. Chỉ để nước mắt tùy ý rơi, vì anh chạm vào mà nhịp tim đập loạn xạ. Yêu thầm nhiều năm như vậy, cô không dám tưởng tượng có ngày bản thân lại được tiếp xúc với anh.
Nam thần đứng trước mặt cô, còn niết má cô …
Nhìn cô gái nhỏ bị mình sờ tới khóc, anh sửng sốt đôi chút không vì sao cô khóc, nghi vấn hỏi: “Em khóc cái gì?”
Triệu Mộng Điềm không nói tiếng nói, tiếp tục khóc nức nở. Một nửa vì kích động một nửa vì anh véo đau. Bên má bị anh chạm qua nóng rát để lại một vệt đỏ ửng.
Thấy cô không trả lời, nước mắt tựa như bầu trời đổ mưa liên miên mãi không ngớt. Anh hấp tấp duỗi tay lau nước mắt giúp cô tuy rằng không hết nhưng Tần Dạ vẫn kiên nhẫn giúp cô, ngoài miệng mấp máy nói: “Mẹ nó, tôi đâu có làm gì em.”
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy đau lòng, thật kỳ lạ! Đây đâu phải lần đầu anh nhìn thấy con gái khóc vậy mà lần này bỗng nhiên sinh ra cảm giác nói không nên lời.
Hình như nam thần vừa chửi thề! Anh như ánh trăng sáng đẹp đẽ thế nào lại chửi thế? Triệu Mộng Điềm cảm thấy tốt cả đều do mình, do cô đôi lúc cũng chửi thề nên mới mơ thấy anh chửi thề.
Cố gắng trấn tĩnh lại, cô thấy anh đã rút tay lại. Triệu Mộng Điểm hít thở thật sau, thanh minh bản thân tới đưa đồ không tới để nhìn lén anh.
“Vậy em khóc cái gì?”
Mặt cô ửng đỏ, bối rối nói: “Do … do bị anh dọa.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần nhau tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Cô nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh bất giác cúi đầu trong vô thức, hai tai đỏ ửng ngại ngùng. Tần Dạ thấy tai cô hồng lên càng giống con thỏ nhỏ, rất đáng yêu.
Triệu Mộng Điềm cúi đầu không nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn lung tung liền nhìn đến bàn tay bị thương của anh. Cô đau lòng, lấy hết can đảm nói: “Anh có muốn tới phòng y tế xử lý vết thương không?”
Tần Dạ nghe vậy liếc nhìn bàn tay mình, thật ra vết thương này không quá nghiêm trọng nhưng ánh mắt của cô lộ rõ vẻ quen tâm. Trong đầu anh đột nhiên nảy lên ý xấu, muốn cô xử lý vết thương giúp mình.
“Chỉ là vết thương nhỏ, em giúp tôi xử lý đi.”
Có hộp thuốc dự phòng trong phòng họp của Hội Sinh Viên. Anh ngồi trên ghế sofa giống như sếp lớn chỉ đạo cô. Triệu Mộng Điềm vốn muốn từ chối nhưng nhìn vào bàn tay bị thương của anh thì không đành lòng. Đây cũng là cơ hội duy nhất để cô được tiếp xúc với anh. Dù chỉ là mơ, cô cũng thỏa mãn rồi.
Triệu Mộng Điềm đặt hòm thuốc lên bàn trà, mở nó ra, cẩn thận lấy từng thứ một giúp anh sát khuẩn.
Thời tiết mùa hè mát mẻ, khi ngồi xổm xuống xử lý vết thước giúp anh, áo phông rộng rãi phản chủ hở ra lộ hai nhũ tuyết lúc ẩn lúc hiện. Khiến Tần Dạ không thôi suy nghĩ có phải cô cố tình hay không, tựa như yêu tinh thanh thuần mê người trêu trọc lòng anh.
Tần Dạ nhấp môi, đùa giỡn: “Màu hồng nhạt.”
Anh nói cái gì? Triệu Mộng Điềm mở to con ngươi nhìn anh, qua một chút dường như đoán được liền cúi đầu. Gương mặt đỏ bừng, hai tay che chắn trước ngực thầm mắng anh là lưu manh.
Cô buông băng gạc trong tay xuống, đứng lên không muốn giúp anh nữa.
Tần Dạ thấy thế liền dùng bàn tay không bị thương giữ lấy cổ tay cô, không cho cô rời đi, môi mỏng bạc tình nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em là người tốt mà, đúng không?”
Bàn tay nam thần vừa rộng vừa ấm áp, khi nắm lấy cổ tay cô như mang theo một dòng điện tê dại trói chặt trái tim cô. Triệu Mộng Điềm vừa xấu hổ vừa giận dỗi, hít thở sâu mấy lần tự bản thân áp chế cảm xúc xuống.
Lồng ngực phía trước phập phồng, hai bên tuyết nhũ theo đó mà rung lên, nhìn qua cũng biết không hề nhỏ. Đôi mắt anh tối lại, càng không muốn để cô rời đi. Tần Dạ nuốt nước miếng, môi mỏng khẽ mở dụ dỗ cô: “Ngoan, đừng đi. Tay anh vẫn còn đau.”
Giọng anh trầm khàn, mỗi khi nói ra khiến đối phương phải trầm luôn. Cô không nói không rằng chỉ ngồi xổm xuống, tiếp tục giúp anh xử lý vết thương trong lòng thầm mắng: Đàn ông thối, nếu không phải tôi thích anh. Nhất định sẽ đánh anh thành đầu heo!
Cứ như vậy, bầu không khí trầm mặc dài tới khi cô băng bàn tay anh thành cái bánh chưng còn cố y thắt cái nơ hình bươm bướm. Ngắm nhìn tác phẩm của mình, cô thấy rất hài lòng để xem anh có mất mặt khi băng bó thế này đi khắp trường không?
Tần Dạ dở khóc dở cười tiếp nhận chiêu thức trả thù ngốc nghếch này của cô.
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào phòng nghỉ kinh hãi hô lên: Trời ơi! Lão đại yêu đương vụng trộm!
/25
|