Buổi chiều tan làm, Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ mỗi người một xe, mạnh ai về nhà nấy.
Trên đường về, Mạc Nhược Vũ ghé siêu thị mua ít đồ, tối nay sẽ có Kiều Dương và Hải Lâm đến cùng cô và vợ chồng Kỳ Ngọc họp mặt.
Mạc Nhược Vũ cùng Kiều Dương và Hải Lâm đều là bạn năm cấp ba đến nay, chỉ khi lên đại học mới quen biết với Kỳ Ngọc và Trần Minh, dẫu vậy mọi người đều rất thân thiết.
Chuyện mình mình biết, thực chất Kiều Dương và Hải Lâm bằng mặt không bằng lòng.
Hải Lâm luôn cho rằng Kiều Dương có tình cảm với Mạc Nhược Vũ nên cứ dính lấy cô không buông dù cô và Hải Lâm đã hẹn hò.
Ngược lại, Kiều Chính Hạo muốn Kiều Dương làm mai Mạc Nhược Vũ cho anh, Kiều Dương đương nhiên phải đứng về phía anh trai mình, vậy nên anh không hề thích việc cô hẹn hò với Hải Lâm.
Cứ như vậy, người ngoài nhìn vào cảm thấy bình thường nhưng Kiều Dương và Hải Lâm vốn chẳng ưa nhau, họ vì Mạc Nhược Vũ mà nhịn nhau.
Về đến nhà, Mạc Nhược Vũ tắm rửa thay đồ xong liền xách đồ qua nhà Kỳ Ngọc, vừa vào cửa đã đưa mắt tìm cục bông: “Bánh Bao đâu?"
"Đưa về nhà ông bà rồi" Kỳ Ngọc hứng khởi vỗ vỗ vào hai thùng bia đặt sát chân bàn, giao Bánh Bao đi để tối nay chơi tới bến.
Mạc Nhược Vũ cạn lời lắc đầu, nếu không phải Bánh Bao do ngoài ý muốn mà ra thì có lẽ đến tận bây giờ Kỳ Ngọc vẫn còn bay nhảy ngoài kia, Trần Minh quả cao tay, Kỳ Ngọc không muốn lập gia đình anh liền lén lút đâm thủng bao, chiến tích vinh quang này Trần Minh đã nhắc đi nhắc lại vô cùng tự hào về bản thân.
Gần một tiếng sau chuông cửa vang lên, Kỳ Ngọc ra mở, Kiều Dương và Hải Lâm đến cùng lúc, tất cả đã có mặt đông đủ.
Hải Lâm tiến thẳng về phía Mạc Nhược Vũ ngồi cạnh cô, cắm ống hút vào cốc trà đào đưa cho cô, ân cần hỏi han: “Hôm nay có mệt không?"
"Vẫn ổn" Mạc Nhược Vũ cười đáp, vừa cầm cốc trà đưa đến miệng định uống đã bị Kiều Dương cướp đi, còn nhét vào tay cô túi trái cây.
"Đi rửa đi" Kiều Dương đẩy cô ra khỏi chỗ, anh vờ bất đắc dĩ nói với Hải Lâm: “Lần trước kiểm tra Nhược Vũ lượng đường trong máu khá cao, phải hạn chế đồ ngọt"
Nói rồi Kiều Dương trả lại cốc trà cho Hải Lâm, xoay người vào bếp.
Mặt Hải Lâm tối sầm xuống, thầm nghĩ hai anh em Kiều Dương đúng là cái đuôi cắt mãi không đứt.
Ngồi vào bàn nhắc chuyện xưa một lúc lâu, đến khi ngà ngà say Kỳ Ngọc mới bắt đầu chỉ trích Kiều Dương: “Dương, cậu với anh cậu đối xử với Nhược Vũ như thế mà xem được sao?"
Kiều Dương nét mặt điềm tĩnh, ánh mắt có chút u tối: “Có những chuyện tôi không thể xen vào được"
"Kỳ Ngọc, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa" Mạc Nhược Vũ nói ngay sau đó, cô là người tỉnh táo nhất trong năm người, rượu bia không phải là thứ cô thích.
"Được, được" Kỳ Ngọc gật đầu, nhân cơ hội nói giúp cho Hải Lâm: “Cậu với Kiều Chính Hạo đã kết thúc, vậy có phải nên suy nghĩ trở về bên Hải Lâm? Cậu ấy đã kiên nhẫn chờ đợi cậu suốt bao nhiêu năm rồi còn gì"
Mạc Nhược Vũ liếc mắt sang Hải Lâm bên cạnh, ánh mắt anh đục ngầu đầy tâm trạng, đến tận giây phút này, cô chẳng biết bản thân mình muốn gì ở anh.
Thấy Mạc Nhược Vũ không nói lời nào, trông cô lưỡng lự có ý từ chối, Hải Lâm bên trong vội vàng, bên ngoài vẫn bình tĩnh nắm lấy bàn tay cô, tha thiết nói: “Nhược Vũ, anh thật sự không muốn để em một mình chống chọi với xã hội này nữa, quay về bên anh đi, được không?"
Mạc Nhược Vũ còn chưa biết mở lời ra sao thì Kiều Dương đã nhanh lẹ lên tiếng: “Hải Lâm, Nhược Vũ với anh tôi mới ly hôn được ba tuần, cậu lại muốn cô ấy đến với cậu, chuyện này đồn ra ngoài Nhược Vũ chắc chắn sẽ gặp phải những bình luận tiêu cực không đáng"
Hải Lâm cười lạnh với Kiều Dương ngồi phía bên còn lại của Mạc Nhược Vũ: “Anh cậu ngoại tình công khai, Nhược Vũ ly hôn rồi mới tìm người khác, điều đó là sai sao?"
"Không sai, nhưng không đúng thời điểm.
Tôi nhắc nhở cậu một chút, chuyện ly hôn vẫn chưa công khai, nếu ông tôi mà biết chắc chắn sẽ không yên ổn.
Tôi nghĩ cậu nên đợi đến khi Nhược Vũ và Kiều gia không còn quan hệ hãy tính đến chuyện này"
"Tôi đợi mấy năm rồi vẫn chưa đủ?" Hải Lâm kiên quyết giữ ý định, anh quay qua Mạc Nhược Vũ, kiên trì thuyết phục: “Nhược Vũ, cho anh một câu trả lời chính xác, em có còn tình cảm với anh không?"
"Xin lỗi, em cần thời gian suy nghĩ" Mạc Nhược Vũ thật lòng nói, tiến triển thế này có hơi nhanh.
Vừa hụt hẫng lại vừa hy vọng, Hải Lâm gật gù chấp nhận: “Anh đợi em"
Cảm giác áy náy xâm chiếm suy nghĩ của Mạc Nhược Vũ, nhỡ như cô nhận ra mình cạn tình cạn nghĩa với Hải Lâm, bắt anh chờ đợi chẳng phải đang cố ý tổn thương anh sao?
Kỳ Ngọc âm thầm thở dài lắc đầu, Hải Lâm tốt thế kia mà cô bạn ngốc Mạc Nhược Vũ của cô cứ ngập ngừng không chịu tiến tới, lỡ vuột mất lần nữa chẳng phải rất đáng tiếc?
Kiều Dương và Trần Minh lặng lẽ nhìn nhau, hai người đàn ông duy nhất về cùng một phe.
Trăng lên cao, căn phòng chìm trong bóng tối, vỏ lon rỗng nằm ngổn ngang trên bàn và xung quanh phía dưới.
Trên sofa dài, Mạc Nhược Vũ và Kỳ Ngọc nằm đối đầu nhau, bên dưới sàn cách vài bước chân ba người đàn ông còn lại trải chăn ngủ.
Ngoại trừ Mạc Nhược Vũ, ai nấy đều uống say bí tỉ không còn biết trời trăng mây nước, nằm xuống liền ngủ say như chết.
Trong cơn ngủ thiếp, Mạc Nhược Vũ cảm nhận được bàn tay nóng hổi vuốt đùi cô từ dưới lên dưới quần short ngắn, hơi thở mang theo dục vọng phả lên gương mặt cô.
Tim Mạc Nhược Vũ đập thình thịch sợ hãi, môi mím lại né tránh, cô không dám tưởng tượng sau khi mở mắt nhìn thấy Hải Lâm thì chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
/58
|