Sau một đêm thoát nạn, Mạc Nhược Vũ hồi phục sức lực, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên vì chưa biết Kiều Chính Hạo sẽ bùng phát núi lửa khi nào.
Trong gara xe chứa những chiếc ô tô thể thao trước đây từng gắn liền với Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ biết anh từng là tay đua chuyên nghiệp, sau khi kết hôn không còn nghe nhắc đến, bây giờ có cuộc sống riêng, Kiều Chính Hạo trở lại làm chính mình, không bị gò bó bởi gia đình.
Trên đường đến công ty, Kiều Chính Hạo ghé bên đường mua đồ, Mạc Nhược Vũ trong xe nhìn điện thoại bị vứt qua nay liền táy máy tay chân mở nguồn lên xem.
Màn hình bật lên, thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Hải Lâm gửi đến liên tục, Mạc Nhược Vũ lướt qua vô tình nhìn thấy tin nhắn của Kiều Dương, cô liền nhấn vào xem.
[Bệnh viện sẽ tham gia chuyến khám bệnh tình nguyện ở nước ngoài vào đầu tháng sau, cậu có muốn tham gia cùng không?]
Tức hai tuần nữa sẽ khởi hành, trong khoảng thời gian này Mạc Nhược Vũ có thể sắp xếp việc ở công ty, đưa đơn từ chức rồi xách hành lý lên mà đi.
Mạc Nhược Vũ hào hứng gõ phím, gửi cho Kiều Dương: [Được, nhưng chuyện này cậu phải giữ bí mật giúp mình, nhất là Chính Hạo, ngày mai mình sẽ mang giấy tờ sang đưa cậu]
Gửi xong Mạc Nhược Vũ tắt nguồn đặt lại vị trí cũ, đúng lúc Kiều Chính Hạo mở cửa vào xe, đưa cho cô ly trà đào.
Mạc Nhược Vũ vừa uống vừa cười tủm tỉm, nghĩ đến thoát khỏi Kiều Chính Hạo một thời gian còn vui hơn trúng số.
Biểu hiện của Mạc Nhược Vũ khiến Kiều Chính Hạo có chút bối rối, không phải yêu anh rồi thì mọi thứ anh làm đều trở thành màu hồng chứ? Kiều Chính Hạo cong môi cười, tâm tư phụ nữ đôi khi thật khó hiểu.
Đến công ty, nhân viên xì xào khi thấy Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ sánh đôi bên nhau, hình ảnh này dạo gần đây xuất hiện với tần suất cao ngất ngưỡng, chưa kể chiều qua Kiều Chính Hạo còn bế Mạc Nhược Vũ về.
Đặc biệt nhất là Kiều Chính Hạo đã bước vào con đường quý ông lịch lãm, mặc vest tao nhã tăng khí chất vượt mức tưởng tượng.
Khó trách Kiều Chính Hạo ngoại tình phản bội, Mạc Nhược Vũ vẫn không thể rời xa anh.
Bước vào thang máy, Mạc Nhược Vũ tâm tình phấn khởi không để ý Kiều Chính Hạo kế bên đang say sưa nhìn cô.
Đến nơi, Mạc Nhược Vũ thư thả bước đi, đến gần phòng làm việc liền dừng lại hỏi han Hạ Liên: “Hải Lâm không làm gì cô chứ?"
Hạ Liên mỉm cười lắc đầu: “Anh ta biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được"
Mạc Nhược Vũ gật gù dặn dò: “Cô nhớ phải cẩn thận"
Nói xong, Mạc Nhược Vũ đẩy cửa vào bên trong, vừa xoay người định ngồi vào chỗ thì suýt ngã ngữa vì giật mình, Kiều Chính Hạo bám theo cô từ thang máy đến tận văn phòng của cô.
"Tổng giám đốc, anh nhầm phòng rồi" Mạc Nhược Vũ bất mãn nhắc nhở.
Kiều Chính Hạo tiến đến áp sát Mạc Nhược Vũ vào thành bàn, cười bỡn cợt: “Tôi không nhầm, em nhầm rồi"
Mạc Nhược Vũ vội nhìn xung quanh, giấy tờ văn kiện trên kệ đều trống không, máy tính trước mặt cũng mất tích không còn dấu vết, ban nãy lơ mơ nghĩ ngợi không để ý, bây giờ mới phát hiện căn phòng trống không, cô nghi hoặc nhìn anh: “Anh có ý gì?"
Ngón tay Kiều Chính Hạo chỉ lên trần, thong thả đáp: “Chuyển lên trên rồi"
Không đúng, ở trên chỉ có duy nhất một phòng làm việc lớn, nếu Kiều Chính Hạo nhường cho cô nghe không hợp lý lắm, chỉ còn một trường hợp!
Đến khi Mạc Nhược Vũ hiểu ra thì đã bị Kiều Chính Hạo vác lên ra ngoài, Hạ Liên cười ẩn ý đi theo phía sau.
Văn phòng ở tầng trên cùng thuộc quyền sở hữu của tổng giám đốc, Kiều Chính Hạo đã cho người sửa sang lại theo ý mình từ lúc nhậm chức.
Chiếc bàn làm việc hình chữ L to lớn màu gỗ sáng chiếm một phần ba khu vực chính của phòng, hai máy tính đặt ở hai đầu bàn, ghế để cạnh nhau.
Đầu óc Mạc Nhược Vũ có hơi choáng váng, Kiều Chính Hạo đang muốn giữ cô bên cạnh hai bốn trên hai bốn? Cô bóp ấn đường tỉnh táo lại, không thể để Kiều Chính Hạo quyết định hết cuộc đời của cô.
"Tôi muốn nghỉ việc!" Mạc Nhược Vũ hậm hực giận dữ, giọng nói kiềm thấp giữ thái độ lịch sự với cấp trên.
Sắc mặt Kiều Chính Hạo không đổi, cười sâu xa: “Được, vậy càng tốt, em mỗi ngày ở nhà chờ tôi về.
Nhưng em nhìn xem tôi đã cố ý chọn loại bàn to như vậy, trước khi nghỉ nên thử qua?"
Mạc Nhược Vũ không chút khách khí đẩy Kiều Chính Hạo đang sấn tới, quát: “Anh đứng đắn một chút có được không?"
"Em nhìn đi, tôi bây giờ mặc vest đóng thùng, chỗ nào không đứng đắn?" Kiều Chính Hạo tiến chân bước đến, Mạc Nhược Vũ liền căng thẳng lùi về sau, anh cười đắc ý: “Công chúa nhỏ, cẩn thận tiền lương tháng này của em"
"Anh! " Mạc Nhược Vũ tức đến nghẹn họng, đây rõ ràng là lợi dụng chức quyền để ức hiếp cô, cô cắn răng chịu đựng bực dọc đi đến chỗ máy tính của mình ngồi xuống.
Kiều Chính Hạo dương dương tự đắc, thư thái cởi vest ngoài đến vắt lên lưng ghế, hài lòng nhìn bờ lưng giận dữ của Mạc Nhược Vũ.
Yên được vài giây, Kiều Chính Hạo dùng chân lôi ghế Mạc Nhược Vũ đến gần, túm lấy cổ tay cô kéo mạnh ngã lên người anh, anh vòng tay ôm cô, cười lưu manh: “Phó tổng, phiền cô thể hiện tấm lòng biết ơn với cấp trên"
Mạc Nhược Vũ nhắm chặt mắt nén cơn giận, trấn tĩnh bản thân xong liền mỉm cười đầy giả tạo, đôi tay nhanh lẹ nhéo vào bắp tay phía trong của Kiều Chính Hạo.
Tiếng hét Kiều Chính Hạo vang lên, tay buông Mạc Nhược Vũ nhưng hai chân lại co quắp giữ chặt lấy khiến cô khóc không ra nước mắt.
Ánh mắt Kiều Chính Hạo thoáng lên tia lạnh lẽo, trong chớp mắt ghì chặt lấy gáy Mạc Nhược Vũ hôn sâu.
Mạc Nhược Vũ bất ngờ không kịp phản kháng, bị Kiều Chính Hạo khống chế đùa giỡn.
/58
|