Nhìn thấy Tiêu Ngưng Nhi ngồi ở đầu giường, Diệp Tử Vân hơi thở dài một tiếng, đi tới một bên, tuy rằng làm bộ như thờ ơ, thế nhưng nàng vẫn là thỉnh thoảng lại đem ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Ly.
Nhìn Nhiếp Ly nằm ở nơi đó, cảm xúc trong lòng Diệp Tử Vân rất phức tạp.
“Ngưng Nhi nàng thích ngươi như vậy, ngươi vì cái gì lại đuổi theo ta không buông ta ra.” trong lòng Diệp Tử Vân, có một ít nhàn nhạt ai oán, Nhiếp Ly thật sự lưu manh mà không hề có đạo lý xông vào bên trong nơi nàng sinh hoạt, làm cho nàng từ một người không hề biết suy nghĩ trở nên lúc nào cũng phải nhớ và nghĩ tới Nhiếp Ly.
thời điểm Nhiếp Ly kêu nàng đem Nhiếp Vũ đi, Diệp Tử Vân mới phát hiện, chính mình cũng quan tâm đến an nguy của Nhiếp Ly, sau này phát hiện Nhiếp Ly bất tỉnh ngủ say, Diệp Tử Vân phát hiện mình thật sự rất sốt ruột mong chờ hắn tỉnh lại.
Nhiếp Ly đã xâm nhập vào tâm lý của nàng.
Chỉ là, kế tiếp nàng nên làm cái gì bây giờ?
Gương mặt Nhiếp Ly đang bình tĩnh ngủ say đột nhiên thống khổ đấu tranh, mày nhíu chặt, làm Tiêu Ngưng Nhi khẩn trương không thôi.
“Nhiếp Ly hắn hẳn là đang gặp ác mộng?” Tiêu Ngưng Nhi có chút lo lắng nói.
“Tử Vân......” Trong lúc ngủ mơ Nhiếp Ly vẻ mặt thống khổ, tê tâm liệt phế kêu gọi, lúc này hắn đã rơi lệ đầy mặt.
Không biết Nhiếp Ly trong lúc ngủ mơ đến cùng mơ thấy cái gì, hai chữ Tử Vân đem tâm Tiêu Ngưng Nhi xé rách, nàng cố nén nước mắt. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc Nhiếp Ly, Nhiếp Ly đã nói cho nàng biét, hắn thích là Diệp Tử Vân, nhưng mà Tiêu Ngưng Nhi vẫn không từ bỏ cố thích Nhiếp Ly.
Hai chữ Tử Vân, đã làm cho bầu không khí không khí ở giữa Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân, càng xấu hổ đến cực điểm.
Diệp Tử Vân cũng không rõ, vì cái gì mà Nhiếp Ly mơ thấy mình, hơn nữa thống khổ đến rơi lệ đầy mặt, nàng thậm chí có một loại ảo giác, Nhiếp Ly kêu gọi tên Tử Vân này không phải là gọi nàng. Nàng trong lòng thật sự tưởng không rõ, Nhiếp Ly vì cái gì thích nàng như vậy, thích đến thậm chí ngay cả nằm mơ cũng kêu gọi đều là danh tự tên của nàng. trong lòng Diệp Tử Vân, nhàn nhạt cảm động, vì mình không thua thiệt so vói Tiêu Ngưng Nhi.
Không khí có chút ngưng trệ.
“Ngưng Nhi, ta......” Diệp Tử Vân không biết nên nói những gì, nàng biết Tiêu Ngưng Nhi rất thích Nhiếp Ly, nhưng là nàng lại cướp đi người kia trong lòng Tiêu Ngưng.
Tiêu Ngưng Nhi hai vai khẽ run lên, nàng cố nén nước mắt không rơi xuống, cúi đầu nhìn mặt Nhiếp Ly, đem chăn lật lên đắp cho Nhiếp Ly, sau đó đứng thẳng, lúc này nàng băng lãnh ngạo nghễ.
“Diệp Tử Vân, thực ra từ nhỏ đến lớn, ta vẫn đều rất hâm mộ ngươi. Ngươi là con gái của thành chủ, không một ai dám áp bức ngươi, ngươi chỉ cần duỗi tay, mọi điều tốt đẹp trên thế gian này đều sẽ đưa đến tay ngươi. Còn ta, mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân ta tự mình đi giành giật lấy, vì đấu tranh cùng hôn ước với Thần Thánh thế gia, thậm chí ta đã từng nghĩ đến việc quyên sinh.”
“Ở trong thế giới này, tìm được một người đáng giá để chính mình toàn tâm toàn ý thích, thật quá khó . Nhiếp Ly khiến ta nhận thức cuộc sống có ý nghĩa. Trong cảm nhận của ta, Nhiếp Ly chính người mà không ai có thể thay thế .”
“Ta không biết ngươi cùng Nhiếp Ly đã từng phát sinh chuyện gì, ngươi có thể khiến Nhiếp Ly khắc khổ minh tâm như vậy, nằm mơ cũng nghĩ đến ngươi.” Tiêu Ngưng Nhi thanh âm dừng một chút, trong mắt lóe qua một tia ảm đạm, lập tức trở nên kiên định,“Thế nhưng việc này cũng không là gì cả.”
“Ta, Tiêu Ngưng Nhi, là sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy. Mặc kệ phát sinh sự tình gì, ta đều sẽ ở bên cạnh Nhiếp Ly, chẳng sợ Nhiếp Ly chán ghét hay không chú ý tới ta, ta cũng chấp nhận làm đứng phía sau lưng hắn. Tuy rằng người hắn thích là ngươi, thậm chí cuối cùng các ngươi sẽ sống cùng một chỗ , ta cũng sẽ không buông tay.”(có người con gái như vậy lão đây chết cũng có thể làm được..- thế nhưng bây giờ con gái như vậy tuyệt chủng rồi..chỉ có loại con gái o từ thủ đoạn mà đạt được mục đích với loại con gái kêu người quánh hội đồng thôi…)
Tiêu Ngưng Nhi lẳng lặng đứng đó, Nguyệt Quang sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu xạ tại lên người nàng, thân bận một bộ áo bó sát người, nàng giống như một bức tượng vị nữ thần tôn quý, nàng nhìn Nhiếp Ly ngủ say, trong mắt lóe qua một tia ôn nhu.
Giờ này khắc này, Diệp Tử Vân cũng không biết nên nào trả lời Tiêu Ngưng Nhi như thế nào, có lẽ nàng cùng Tiêu Ngưng Nhi sẽ vĩnh viễn đều không thể thoát được mâu thuẫn. Hơn nữa nàng cũng không thể đem nhường Nhiếp Ly cho Tiêu Ngưng Nhi, như vậy giống như là không tôn trọng đối với Tiêu Ngưng Nhi, cùng Nhiếp Ly.
trong lòng Diệp Tử Vân đã có điểm luyến tiếc? tâm Nàng đã loạn.
Tính cách của Diệp tử Vân không giống Tiêu Ngưng Nhi, tính cách Diệp Tử Vân là điềm tĩnh không tranh giành, tâm nàng yên tĩnh bên trong một thế giới của riêng nàng cho tới khi Nhiép Ly xuất hiện và xâm nhập vào, nếu Nhiếp Ly không xuất hiện có lẽ nàng đã không phải phiền não.
Tại trong cắn phòng nhỏ hẹp, hai thiếu nữ đều lẳng lặn nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết lại nói gì .
Ba ngày trôi qua, Nhiếp Ly vẫn không tỉnh lại, hai thiếu nữ thay phiên cẩn thận chiếu cố Nhiếp Ly. còn Nhiếp Vũ thì tu luyện trong phòng, mệt mỏi thì ngủ gục trên bàn.
Mấy ngày qua các nơi đổ vỡ đã được tu sửa xong, bản vẽ Vạn Ma Yêu Linh trận, đã giao đến trong tay Diệp Tu, sau khi thấy được sự cường đại của Vạn Ma Yêu Linh, bọn họ càng thúc giục người không ngừng tu sửa.
Nếu trước đó Vạn Ma Yêu Linh trận được bố trí xong, thì người của Hắc Ám công hội như khó có cơ hội nào mà tự cao tự đại như thế?
nghị sự đại sảnh phủ Thành chủ.
Diệp Tông đang tại xử lý các loại sự vụ, trận chiến này số lượng thương vong đã được hắn an bài trợ cấp, phủ thành chủ bị phá hỏng rất nhiều chỗ cũng đã phái người tu sửa. Trong khoảng thời gian này Diệp Tông thường lặng lẽ đi thăm Nhiếp Ly một chút, nhưng lại không để cho đám người Diệp Tử Vân biết.
“Thành chủ đại nhân, Diệp Hàn công tử cầu kiến.” Một thị vệ vội vàng chạy vào.
“Nga? Tiểu Hàn trở lại? Mau đưa hắn vào đi.” Chân mày Diệp Tông giãn ra, mỉm cười nói.
Thị vệ lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh , một thanh niên trẻ tuổi phong thần tuấn lãng đi đến, hắn bận một bộ đồ trắng khoác trường bào cũng màu trắng, toàn thân như ngọc, sắc mặt ngũ quan như điêu khắc, gương mặt tuấn mỹ dị thường. Sóng mũi cao, môi dày mỏng vừa phải, một đầu tóc đen rậm rạp, mày kiếm và ánh mắt hữu tình trong veo. (đẹp trai vãi)
Bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, đều sẽ nhịn không được tán thưởng một tiếng:
“Anh đẹp trai”
Diệp Hàn là con nuôi của thành chủ Diệp Tông, thậm chí có khả năng sẽ là người tiếp nhiệm vị trí thành chủ, cho tới nay đều nằm trong sự chú ý của các đại thế gia của Quang Huy chi thành, sau lễ truỏng thành mười ba tuổi, các đại thế gia đã phái người đến cầu hôn như trẩy hội cướp người. Nhưng đều bị Diệp Hàn khôn khéo sử dụng lời nói là muốn dốc lòng tu luyện để cự tuyệt.
Diệp Hàn cũng không có phụ hy vọng của mọi người, mười tám tuổi đã đạt tới Yêu Linh sư Hoàng Kim một sao, trở thành kế người có tiềm lực gọi là thiên tài phía sau Diệp, sau đó lại cùng theo một vị trưởng lão đi ra ngoài lịch lãm hai năm. Đương nhiên, nếu không phải Nhiếp Ly đột nhiên xuất hiện, thì danh xưng đệ nhất thiên tài, nhất định là giành cho Diệp Hàn.
“Tiểu Hàn trở lại, Diệp Minh trưởng lão đâu? Không có cùng trở về sao?” Diệp Tông lãng cười một tiếng, lập tức nghi hoặc hỏi.
Diệp Hàn hơi hơi chắp tay, lễ nghĩa, nói:“Diệp Minh trưởng lão phát hiện một chỗ bí cảnh, với ta mà nói rất nguy hiểm, khiến đã bảo ta về Quang Huy chi thành trước.”
“Nguyên lai là như vậy. Ha ha, trở về là tốt rồi.” Diệp Tông vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn,“Tiểu Hàn đã cao hơn, so với trước kia càng thêm phong lưu phóng khoáng . Thời gian này, tu luyện không có giảm di chứ?”
“Ân, hài nhi đã tu luyện đến cấp bậc Hoàng Kim ba sao.” Diệp Hàn nói đến tu vi chính mình, có vẻ tự hào dõng dạc, một loại khí độ mạnh mẽ.
“Hoàng Kim ba sao? Không sai không sai, điều này ta cũng đã đoán trước!” Diệp Tông ha ha cười nói,“ buổi tối Hôm nay, ta sẽ mở thiết yến tại trong phủ thành chủ vì ngươi tẩy trần.”
“Đa tạ nghĩa phụ.” Diệp Hàn mỉm cười, nhìn quanh bốn phía, lập tức nghi hoặc hỏi,“Không biết Tử Vân muội muội nàng, hiện tại ở địa phương nào?”
Diệp Tông hơi hơi ngừng, cười cười nói:“Tử Vân nàng còn không biết ngươi trở lại. Ta phái người đi báo cho nàng biết!”
Diệp Hàn gật đầu, toát ra một tia ôn nhu, mím môi cười nói:“ lần này ta mang theo một ít lễ vật, chuẩn bị đưa cho nàng.”
“Tử Vân nàng đang chăm sóc cho một bằng hữu bị thụ thương, ta phái người đi gọi nàng, lễ vật của ngươi đợi buổi tối trong yến tiệc rồi đưa cũng không muộn, nghĩa phụ còn muốn kiểm tra quá trình ngươi tu luyện đến đâu, nếu là không có vượt qua, nghĩa phụ cần sẽ phạt ngươi đóng cửa tịnh tu.” Diệp Tông lãng cười nói nói.
“Là?.” Diệp Hàn nghiêm sắc mặt, gật đầu nói.
nhất cử nhất động tại chủ Thành phủ, các thế gia đều cực kỳ chú ý , bọn họ nhận được thiệp mời, tham dự yến tiệc tẩy trần cho Diệp Hàn, cả đám nhanh chóng phái người đi chuẩn bị.
“Các ngươi có nghe nói Diệp Hàn công tử đã trở về. buổi tối Hôm nay thành chủ đại nhân muốn vì đại công tử mở tiệc tẩy trần.”
“Nghe nói tu vi đại công tử, trong hai năm ngắn ngủi, tấn giai đến cấp bậc Hoàng Kim ba sao!”
“Hoàng Kim ba sao? thật đúng là khó lường ! tốc độ tu luyện như vậy, xứng đáng là đệ nhất thiên tài Quang Huy chi thành hoàn?”
“Đệ nhất thiên tài? ngược lại là không hẳn, gần nhất Quang Huy chi thành có vài thiên tài khó lường! bao gồm Nhiếp Ly ngừoi đã chém giết Thâm Uyên cự ma, chỉ sợ hắn mới là đệ nhất thiên tài!”
“Nói cũng đúng.”
Thành chủ mời, các đại thế gia đương nhiên là phân phân phái người đại diện đi, gia chủ Thần Thánh thế gia tự mình đi tham gia yến hội, về phần hiệp hội luyện đan sư, phái Dương Hân làm đại biểu.
Hô Diên thế gia.
“Cha, cái loại yến hội này chán chết, ngươi còn nhất định muốn ta đi?” Một thanh âm kiều nhu truyền đến, thanh âm này, quả thực muốn đem toàn bộ xương người hòa tan hết. chính là Hô Diên Lan Nhược, Hô Diên Lan Nhược thân bận mộ bột bạc ti sa y khêu gợi, dáng gợi cảm cực kỳ, trước ngực cao ngạo ưỡng ra cao ngất, sa y màu trắng không che lấp nổi cái khe rãnh thâm thâm sâu hun hút kia, khi nàng đi từng nhịp từng nhịp rung động. Ánh mắt nhất định phải dán theo mà nhìn, quyến rũ động nhân, hại nước hại dân (cũng gần 100 chương soạn ta thấy lão ốc thích nhất là nhìn ngực phụ nữ mà đặc biệt là phụ nữ ngực to chương nào cũng thấy lão mô tả cặp ngực không thôi).
“Lan Nhược a, không phải ta nói, tuổi của ngươi đã là sớm có gia đình rồi ngươi cố tình làm cho tất cả mọi người chướng mắt. Lần này công tử gia con trai của thành chủ trở về, một thân tuấn dật vô song, thiên phú tài tình đều có cả, gia thế bối cảnh càng hùng hậu, hoàn toàn không thể xoi mói, tiêu chuẩn là phù hợp nhất từ trước tới nay?”
Nhìn Nhiếp Ly nằm ở nơi đó, cảm xúc trong lòng Diệp Tử Vân rất phức tạp.
“Ngưng Nhi nàng thích ngươi như vậy, ngươi vì cái gì lại đuổi theo ta không buông ta ra.” trong lòng Diệp Tử Vân, có một ít nhàn nhạt ai oán, Nhiếp Ly thật sự lưu manh mà không hề có đạo lý xông vào bên trong nơi nàng sinh hoạt, làm cho nàng từ một người không hề biết suy nghĩ trở nên lúc nào cũng phải nhớ và nghĩ tới Nhiếp Ly.
thời điểm Nhiếp Ly kêu nàng đem Nhiếp Vũ đi, Diệp Tử Vân mới phát hiện, chính mình cũng quan tâm đến an nguy của Nhiếp Ly, sau này phát hiện Nhiếp Ly bất tỉnh ngủ say, Diệp Tử Vân phát hiện mình thật sự rất sốt ruột mong chờ hắn tỉnh lại.
Nhiếp Ly đã xâm nhập vào tâm lý của nàng.
Chỉ là, kế tiếp nàng nên làm cái gì bây giờ?
Gương mặt Nhiếp Ly đang bình tĩnh ngủ say đột nhiên thống khổ đấu tranh, mày nhíu chặt, làm Tiêu Ngưng Nhi khẩn trương không thôi.
“Nhiếp Ly hắn hẳn là đang gặp ác mộng?” Tiêu Ngưng Nhi có chút lo lắng nói.
“Tử Vân......” Trong lúc ngủ mơ Nhiếp Ly vẻ mặt thống khổ, tê tâm liệt phế kêu gọi, lúc này hắn đã rơi lệ đầy mặt.
Không biết Nhiếp Ly trong lúc ngủ mơ đến cùng mơ thấy cái gì, hai chữ Tử Vân đem tâm Tiêu Ngưng Nhi xé rách, nàng cố nén nước mắt. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc Nhiếp Ly, Nhiếp Ly đã nói cho nàng biét, hắn thích là Diệp Tử Vân, nhưng mà Tiêu Ngưng Nhi vẫn không từ bỏ cố thích Nhiếp Ly.
Hai chữ Tử Vân, đã làm cho bầu không khí không khí ở giữa Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân, càng xấu hổ đến cực điểm.
Diệp Tử Vân cũng không rõ, vì cái gì mà Nhiếp Ly mơ thấy mình, hơn nữa thống khổ đến rơi lệ đầy mặt, nàng thậm chí có một loại ảo giác, Nhiếp Ly kêu gọi tên Tử Vân này không phải là gọi nàng. Nàng trong lòng thật sự tưởng không rõ, Nhiếp Ly vì cái gì thích nàng như vậy, thích đến thậm chí ngay cả nằm mơ cũng kêu gọi đều là danh tự tên của nàng. trong lòng Diệp Tử Vân, nhàn nhạt cảm động, vì mình không thua thiệt so vói Tiêu Ngưng Nhi.
Không khí có chút ngưng trệ.
“Ngưng Nhi, ta......” Diệp Tử Vân không biết nên nói những gì, nàng biết Tiêu Ngưng Nhi rất thích Nhiếp Ly, nhưng là nàng lại cướp đi người kia trong lòng Tiêu Ngưng.
Tiêu Ngưng Nhi hai vai khẽ run lên, nàng cố nén nước mắt không rơi xuống, cúi đầu nhìn mặt Nhiếp Ly, đem chăn lật lên đắp cho Nhiếp Ly, sau đó đứng thẳng, lúc này nàng băng lãnh ngạo nghễ.
“Diệp Tử Vân, thực ra từ nhỏ đến lớn, ta vẫn đều rất hâm mộ ngươi. Ngươi là con gái của thành chủ, không một ai dám áp bức ngươi, ngươi chỉ cần duỗi tay, mọi điều tốt đẹp trên thế gian này đều sẽ đưa đến tay ngươi. Còn ta, mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân ta tự mình đi giành giật lấy, vì đấu tranh cùng hôn ước với Thần Thánh thế gia, thậm chí ta đã từng nghĩ đến việc quyên sinh.”
“Ở trong thế giới này, tìm được một người đáng giá để chính mình toàn tâm toàn ý thích, thật quá khó . Nhiếp Ly khiến ta nhận thức cuộc sống có ý nghĩa. Trong cảm nhận của ta, Nhiếp Ly chính người mà không ai có thể thay thế .”
“Ta không biết ngươi cùng Nhiếp Ly đã từng phát sinh chuyện gì, ngươi có thể khiến Nhiếp Ly khắc khổ minh tâm như vậy, nằm mơ cũng nghĩ đến ngươi.” Tiêu Ngưng Nhi thanh âm dừng một chút, trong mắt lóe qua một tia ảm đạm, lập tức trở nên kiên định,“Thế nhưng việc này cũng không là gì cả.”
“Ta, Tiêu Ngưng Nhi, là sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy. Mặc kệ phát sinh sự tình gì, ta đều sẽ ở bên cạnh Nhiếp Ly, chẳng sợ Nhiếp Ly chán ghét hay không chú ý tới ta, ta cũng chấp nhận làm đứng phía sau lưng hắn. Tuy rằng người hắn thích là ngươi, thậm chí cuối cùng các ngươi sẽ sống cùng một chỗ , ta cũng sẽ không buông tay.”(có người con gái như vậy lão đây chết cũng có thể làm được..- thế nhưng bây giờ con gái như vậy tuyệt chủng rồi..chỉ có loại con gái o từ thủ đoạn mà đạt được mục đích với loại con gái kêu người quánh hội đồng thôi…)
Tiêu Ngưng Nhi lẳng lặng đứng đó, Nguyệt Quang sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu xạ tại lên người nàng, thân bận một bộ áo bó sát người, nàng giống như một bức tượng vị nữ thần tôn quý, nàng nhìn Nhiếp Ly ngủ say, trong mắt lóe qua một tia ôn nhu.
Giờ này khắc này, Diệp Tử Vân cũng không biết nên nào trả lời Tiêu Ngưng Nhi như thế nào, có lẽ nàng cùng Tiêu Ngưng Nhi sẽ vĩnh viễn đều không thể thoát được mâu thuẫn. Hơn nữa nàng cũng không thể đem nhường Nhiếp Ly cho Tiêu Ngưng Nhi, như vậy giống như là không tôn trọng đối với Tiêu Ngưng Nhi, cùng Nhiếp Ly.
trong lòng Diệp Tử Vân đã có điểm luyến tiếc? tâm Nàng đã loạn.
Tính cách của Diệp tử Vân không giống Tiêu Ngưng Nhi, tính cách Diệp Tử Vân là điềm tĩnh không tranh giành, tâm nàng yên tĩnh bên trong một thế giới của riêng nàng cho tới khi Nhiép Ly xuất hiện và xâm nhập vào, nếu Nhiếp Ly không xuất hiện có lẽ nàng đã không phải phiền não.
Tại trong cắn phòng nhỏ hẹp, hai thiếu nữ đều lẳng lặn nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết lại nói gì .
Ba ngày trôi qua, Nhiếp Ly vẫn không tỉnh lại, hai thiếu nữ thay phiên cẩn thận chiếu cố Nhiếp Ly. còn Nhiếp Vũ thì tu luyện trong phòng, mệt mỏi thì ngủ gục trên bàn.
Mấy ngày qua các nơi đổ vỡ đã được tu sửa xong, bản vẽ Vạn Ma Yêu Linh trận, đã giao đến trong tay Diệp Tu, sau khi thấy được sự cường đại của Vạn Ma Yêu Linh, bọn họ càng thúc giục người không ngừng tu sửa.
Nếu trước đó Vạn Ma Yêu Linh trận được bố trí xong, thì người của Hắc Ám công hội như khó có cơ hội nào mà tự cao tự đại như thế?
nghị sự đại sảnh phủ Thành chủ.
Diệp Tông đang tại xử lý các loại sự vụ, trận chiến này số lượng thương vong đã được hắn an bài trợ cấp, phủ thành chủ bị phá hỏng rất nhiều chỗ cũng đã phái người tu sửa. Trong khoảng thời gian này Diệp Tông thường lặng lẽ đi thăm Nhiếp Ly một chút, nhưng lại không để cho đám người Diệp Tử Vân biết.
“Thành chủ đại nhân, Diệp Hàn công tử cầu kiến.” Một thị vệ vội vàng chạy vào.
“Nga? Tiểu Hàn trở lại? Mau đưa hắn vào đi.” Chân mày Diệp Tông giãn ra, mỉm cười nói.
Thị vệ lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh , một thanh niên trẻ tuổi phong thần tuấn lãng đi đến, hắn bận một bộ đồ trắng khoác trường bào cũng màu trắng, toàn thân như ngọc, sắc mặt ngũ quan như điêu khắc, gương mặt tuấn mỹ dị thường. Sóng mũi cao, môi dày mỏng vừa phải, một đầu tóc đen rậm rạp, mày kiếm và ánh mắt hữu tình trong veo. (đẹp trai vãi)
Bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, đều sẽ nhịn không được tán thưởng một tiếng:
“Anh đẹp trai”
Diệp Hàn là con nuôi của thành chủ Diệp Tông, thậm chí có khả năng sẽ là người tiếp nhiệm vị trí thành chủ, cho tới nay đều nằm trong sự chú ý của các đại thế gia của Quang Huy chi thành, sau lễ truỏng thành mười ba tuổi, các đại thế gia đã phái người đến cầu hôn như trẩy hội cướp người. Nhưng đều bị Diệp Hàn khôn khéo sử dụng lời nói là muốn dốc lòng tu luyện để cự tuyệt.
Diệp Hàn cũng không có phụ hy vọng của mọi người, mười tám tuổi đã đạt tới Yêu Linh sư Hoàng Kim một sao, trở thành kế người có tiềm lực gọi là thiên tài phía sau Diệp, sau đó lại cùng theo một vị trưởng lão đi ra ngoài lịch lãm hai năm. Đương nhiên, nếu không phải Nhiếp Ly đột nhiên xuất hiện, thì danh xưng đệ nhất thiên tài, nhất định là giành cho Diệp Hàn.
“Tiểu Hàn trở lại, Diệp Minh trưởng lão đâu? Không có cùng trở về sao?” Diệp Tông lãng cười một tiếng, lập tức nghi hoặc hỏi.
Diệp Hàn hơi hơi chắp tay, lễ nghĩa, nói:“Diệp Minh trưởng lão phát hiện một chỗ bí cảnh, với ta mà nói rất nguy hiểm, khiến đã bảo ta về Quang Huy chi thành trước.”
“Nguyên lai là như vậy. Ha ha, trở về là tốt rồi.” Diệp Tông vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn,“Tiểu Hàn đã cao hơn, so với trước kia càng thêm phong lưu phóng khoáng . Thời gian này, tu luyện không có giảm di chứ?”
“Ân, hài nhi đã tu luyện đến cấp bậc Hoàng Kim ba sao.” Diệp Hàn nói đến tu vi chính mình, có vẻ tự hào dõng dạc, một loại khí độ mạnh mẽ.
“Hoàng Kim ba sao? Không sai không sai, điều này ta cũng đã đoán trước!” Diệp Tông ha ha cười nói,“ buổi tối Hôm nay, ta sẽ mở thiết yến tại trong phủ thành chủ vì ngươi tẩy trần.”
“Đa tạ nghĩa phụ.” Diệp Hàn mỉm cười, nhìn quanh bốn phía, lập tức nghi hoặc hỏi,“Không biết Tử Vân muội muội nàng, hiện tại ở địa phương nào?”
Diệp Tông hơi hơi ngừng, cười cười nói:“Tử Vân nàng còn không biết ngươi trở lại. Ta phái người đi báo cho nàng biết!”
Diệp Hàn gật đầu, toát ra một tia ôn nhu, mím môi cười nói:“ lần này ta mang theo một ít lễ vật, chuẩn bị đưa cho nàng.”
“Tử Vân nàng đang chăm sóc cho một bằng hữu bị thụ thương, ta phái người đi gọi nàng, lễ vật của ngươi đợi buổi tối trong yến tiệc rồi đưa cũng không muộn, nghĩa phụ còn muốn kiểm tra quá trình ngươi tu luyện đến đâu, nếu là không có vượt qua, nghĩa phụ cần sẽ phạt ngươi đóng cửa tịnh tu.” Diệp Tông lãng cười nói nói.
“Là?.” Diệp Hàn nghiêm sắc mặt, gật đầu nói.
nhất cử nhất động tại chủ Thành phủ, các thế gia đều cực kỳ chú ý , bọn họ nhận được thiệp mời, tham dự yến tiệc tẩy trần cho Diệp Hàn, cả đám nhanh chóng phái người đi chuẩn bị.
“Các ngươi có nghe nói Diệp Hàn công tử đã trở về. buổi tối Hôm nay thành chủ đại nhân muốn vì đại công tử mở tiệc tẩy trần.”
“Nghe nói tu vi đại công tử, trong hai năm ngắn ngủi, tấn giai đến cấp bậc Hoàng Kim ba sao!”
“Hoàng Kim ba sao? thật đúng là khó lường ! tốc độ tu luyện như vậy, xứng đáng là đệ nhất thiên tài Quang Huy chi thành hoàn?”
“Đệ nhất thiên tài? ngược lại là không hẳn, gần nhất Quang Huy chi thành có vài thiên tài khó lường! bao gồm Nhiếp Ly ngừoi đã chém giết Thâm Uyên cự ma, chỉ sợ hắn mới là đệ nhất thiên tài!”
“Nói cũng đúng.”
Thành chủ mời, các đại thế gia đương nhiên là phân phân phái người đại diện đi, gia chủ Thần Thánh thế gia tự mình đi tham gia yến hội, về phần hiệp hội luyện đan sư, phái Dương Hân làm đại biểu.
Hô Diên thế gia.
“Cha, cái loại yến hội này chán chết, ngươi còn nhất định muốn ta đi?” Một thanh âm kiều nhu truyền đến, thanh âm này, quả thực muốn đem toàn bộ xương người hòa tan hết. chính là Hô Diên Lan Nhược, Hô Diên Lan Nhược thân bận mộ bột bạc ti sa y khêu gợi, dáng gợi cảm cực kỳ, trước ngực cao ngạo ưỡng ra cao ngất, sa y màu trắng không che lấp nổi cái khe rãnh thâm thâm sâu hun hút kia, khi nàng đi từng nhịp từng nhịp rung động. Ánh mắt nhất định phải dán theo mà nhìn, quyến rũ động nhân, hại nước hại dân (cũng gần 100 chương soạn ta thấy lão ốc thích nhất là nhìn ngực phụ nữ mà đặc biệt là phụ nữ ngực to chương nào cũng thấy lão mô tả cặp ngực không thôi).
“Lan Nhược a, không phải ta nói, tuổi của ngươi đã là sớm có gia đình rồi ngươi cố tình làm cho tất cả mọi người chướng mắt. Lần này công tử gia con trai của thành chủ trở về, một thân tuấn dật vô song, thiên phú tài tình đều có cả, gia thế bối cảnh càng hùng hậu, hoàn toàn không thể xoi mói, tiêu chuẩn là phù hợp nhất từ trước tới nay?”
/495
|