Lan Thanh lập tức quay lại: "Không thấy ai?"
Gã trung niên cũng trùng hợp đi tới phố rước đèn, chỉ vào vài người của Vân gia trang nói:
"Ta vừa nghe bọn họ nói, xe ngựa dừng ở quán rượu Kim Hương, có một bé gái xuống xe vào quán rượu chưa được bao lâu thì không thấy đâu nữa."
Là Đại Nữu!
"Ngươi biết bé gái ấy à? Có phải nó muốn tìm ngươi nhưng đi lạc rồi không?" Gã trung niên hỏi.
Lan Thanh giật mình, Đại Nữu mới mấy tuổi, nếu thật sự muốn tìm y, con bé sẽ đi về phía nhà họ Lý trước kia, nhưng đường xá trong thành phức tạp, nó nhất định sẽ lạc đường.
Y không kịp nghĩ lại, chạy vào trong căn ngõ phía trước. Từ quán rượu Kim Hương về nhà họ Lý có bảy tám con đường, nếu nhanh một chút có lẽ sẽ tìm được Đại Nữu trong một con đường nào đó.
Bỗng dưng, y dừng bước.
"Bị phát hiện rồi sao?" Gã trung niên nói sau lưng Lan Thanh: "Vệ gia, đây là Yêu Thần Lan Thanh mà ngài nói sao? Thật chẳng giống chút nào! Khi ngài quyết định mang cả hắn đi, ta còn sợ mình bị hắn mê hoặc. Tên này xem ra cũng chỉ là một tên nhóc miệng hôi sữa, tướng mạo tốt một chút thôi mà."
Cuối căn phố ngắn, một nam tử mặc áo vàng khoanh tay đứng đó. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lan Thanh thần sắc trấn tĩnh trong căn ngõ phía trước, lạnh lùng nói:
"Lan Thanh, ba tháng nay ngươi sống thật khoái hoạt! Ngươi nên biết, với tính cách của ta, có thù tất báo, đáng lẽ ra nên đánh chết ngươi ngay lúc này, trực tiếp mang Quan Đại Nữu đi. Nhưng, giờ cho dù mạo hiểm bị Vân gia trang phát hiện ta cũng muốn xem nụ cười : 'chỉ cần nàng vui, những thứ khác đều chẳng sao cả' của Yêu Thần Lan Thanh."
Hức... Hức...
Âm thanh rất nhỏ khiến y chấn động.
Ngón tay y giật giật, song lại không vội mở mắt ra. Y đúng là ngốc, lại để tình cảm áp chế lý trí, Đại Nữu sao lại đi tìm y được, vừa rồi chỉ nghe Đại Nữu mất tích y đã rối loạn đến vậy rồi, mà giờ nghe Vệ Quan nói, sợ là Đại Nữu cũng đã rơi vào trong tay hắn.
Tiếng hức hức đứt quãng, nghe thật giống... tiếng nức nở của trẻ con không nhịn nổi.
Y nhanh chóng mở mắt.
Đập vào mắt là căn mật thất tự nhiên màu vàng, trên mặt tường có nến, y nương theo ánh nến mong manh đảo qua mật thất, ngừng trên người đứa bé mặc áo lông màu đỏ trong góc.
"Đại Nữu!" Y định đứng dậy đi tới, mới phát hiện huyệt đạo toàn thân đều đã bị phong kín. Y cắn răng nhịn nỗi đau tới tận xương tủy, từ từ chống người ngồi dậy, gọi con bé thật ôn nhu: "Đại Nữu, con qua đây."
Đứa bé ở góc nhà vẫn không cử động.
Hàng lông mi kiếm đen nhánh khẽ nhíu lại, y nhẹ giọng nói:
"Đại Nữu, con lại đây, thúc không tiện tới, Lan thúc thúc của con đang bị thương."
Thân hình be bé dùng tốc độ như rùa, từ từ bò về phía y.
Đại Nữu chẳng phải đã sớm biệt đi sao? Lan Thanh dẫu thấy nghi hoặc song vẫn ôm Đại Nữu vào trong lòng.
Y vuốt ve cái đầu nho nhỏ của con bé, nói:
"Đại Nữu ngoan quá." Y mỉm cười nâng khuôn mặt bé bỏng của con bé lên, lập tức sửng sốt.
Má phải của Đại Nữu tím bầm, đôi môi nho nhỏ mím lại, khóe miệng còn chảy xuống chút máu. Vệ Quan xuống tay quá nặng, nghĩ đánh một đứa bé là có thể ép nó nói sao? Săc mặt Lan Thanh giận dữ, lau đi giọt lệ mong manh trên khuôn mặt con bé. Đứa trẻ bình thường đã sớm khóc đến mức nước mắt đầy mặt, nhưng Đại Nữu vẫn ra sức mở mắt, cố nhịn không cho nước mắt lan ra.
"Đại Nữu ngoan, vẫn nhịn được không khóc thành tiếng. Còn chỗ nào bị đau không?" Y dỗ nhưng Đại Nữu vẫn mím chặt miệng, mãi đến lúc không nhịn được mới khẽ mở miệng kêu một tiếng nhỏ.
Nhìn qua có vẻ không việc gì mà, y vỗ nhẹ lên lưng con bé, thấy nó hơi co lại một chút, ngón trỏ y lướt qua lưng áo lông con bé, có một vết thương....
Y lật Đại Nữu lại, thấy lưng con bé bị cắt một vết dài. Trái tim y thắt lại, nhanh chóng kéo áo trong áo ngoài đo đỏ của con bé, trên cái lưng nhỏ bé đó quả nhiên có một vết máu nhợt nhạt.
Vệ Quan lần này đã rất quyết tâm, không định quanh co lòng vòng gì rồi! Y cẩn thận cởi quần áo cho Đại Nữu, vết đao trên lưng chắc là để dọa Đại Nữu, vết tay trên mặt mới là dùng toàn lực, nhưng Đại Nữu không chịu nói, cho dù có giết Đại Nữu cũng chẳng được gì.
Y suy nghĩ một lát, muốn quay Đại Nữu lại, nói rõ với nó, nào ngờ áo y cũng bị kéo theo, đôi tay bé nhỏ của Đại Nữu đang nắm chặt lấy áo y.
Trong chốc lát, lòng y thoáng mừng!
Cũng biết lúc này, Đại Nữu đang phải chịu đau, y không nên nghĩ vậy, nhưng, trong lòng y vẫn không nén nổi vui mừng.
Nếu lại được lựa chọn một lần, y nghĩ, vậy phải khiến Đại Nữu chịu đau, con bé mới chịu bám lấy y... Suy nghĩ lạ thường này chẳng phải chứng minh y lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, tâm lý đã sớm méo mó rồi sao?
Y nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đại Nữu, nói bên tai con bé:
"Đại Nữu cái gì cũng biết, cũng không quên cách nói chuyện, phải không? Tối nay nhất định sẽ có người đến hỏi con, con có thấy thanh Uyên Ương kiếm không, cho dù hắn ta có hỏi cái gì con nhất định cũng phải nói chỗ giấu kiếm đã nói cho Lan thúc thúc."
Đại Nữu không trả lời y.
Y nâng khuôn mặt nhỏ bé của nó lên, nhìn thẳng vào đôi mắt con bé, nói rõ từng chữ một:
"Đại Nữu, con muốn gặp lại dì Kim Triêu không? Nếu muốn lại được chơi với dì Kim Triêu vậy cứ theo lời thúc nói, có ai hỏi con, con cứ nói Lan thúc thúc biết, hiểu không?"
Con bé vẫn nhìn y, mím miệng không nói một lời.
Y cười nhạt, lại vuốt ve chỏm đầu con bé. Tối hôm con bé đi cùng Lý Kim Triêu, nàng đã buộc mái tóc mềm mại của nó thành vài cái búi nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Y không thể không nói, mặc dù diện mạo Đại Nữu có phần giống cha nhưng dẫu sao cũng là một cô bé, mặc quần áo đẹp vào cũng là một đứa nhỏ đáng yêu.
Y hơi tựa vào vách tường lạnh lẽo cứng rắn, ôm Đại Nữu vào trong lòng. Dẫu biết Đại Nữu đang tìm cảm giác an toàn khi ở với người quen song y vẫn cực kỳ vui vẻ. Đại Nữu chủ động thân cận với y... y thật sự rất vui...
Y nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
"Đại Nữu... Nếu lần này chúng ta có thể sống sót, thúc sẽ sửa đổi mọi thói quen... Con theo thúc, tìm một nơi... sống một cuộc sống như người nhà, được không?" Đại Nữu tất nhiên không trả lời.
Y thầm cười khẽ trong lòng. Cũng đúng, đối với y mà nói, giấc mộng đẹp sẽ luôn hiện ra ở thời khắc cuối cùng.
Không cần nghĩ tới mọi thứ khác, có người giẫm đạp lên y, y cũng thuận theo hứng chịu, so với chết thảm dưới tay kẻ khác, chẳng bằng tìm niềm vui trong mộng tưởng bản thân, đây mới là nguyên nhân chính giúp Yêu Thân Lan Thanh sống được tới hiện giờ.
Cạch một tiếng, cửa đá đẩy ra.
Lan Thanh lười biếng mở đôi mắt đẹp, ưỡn thẳng sống lưng như cười mà chẳng phải cười, kiên quyết ôm Đại Nữu vào lòng, gỡ thắt lưng xuống, cười nói:
"Ta còn đang nghĩ, đại thúc lúc nào mới về?" Một bàn tay đánh y tới nảy đom đóm mắt, song y lại không hề do dự dùng bốn phần lực đánh lên lưng Đại Nữu, Đại Nữu đau đến mức té sấp trên mặt đất.
Y từ từ che đi hai mắt Đại Nữu, lại đem hai tay áo dài dài của Đại Nữu buột lại thành một nút thắt chỗ cổ tay, khiến con bé không cách nào bỏ thắt lưng ra.
"Ta chờ đại thúc lâu lắm rồi đấy." Khóe mắt y khẽ mấp máy, làn my xuân mềm mại mị hoặc như dòng nước nhìn về phía gã trung niên đứng ở cửa.
"Ngươi... chờ ta?" Gã trung niên sửng sốt.
"Đúng vậy, đại thúc không biết ta trúng Phượng Cầu Hoàng sao? Không ai giúp ta vui đêm xuân, ta dễ phải đi gặp Diêm Vương lắm đấy." Y đứng dậy mắt không đổi sắc, nhẹ nhàng gạt Đại Nữu vào trong góc.
Y nghe thấy tiếng nắm tay của Đại Nữu tức giận đập xuống mặt đất, lòng không khỏi thầm bật cười. Y không buồn để ý quần áo sộc sệch, lén sửa sang lại tư thế, khoanh tay nghiêng đầu bước về phía gã trung niên.
"Quan ca không nói với ngài, không bảo ngài thay ta giải độc sao?"
Gã trung niên thấy thân hình y quyến rũ dị thường, hàng my đen nhộn nhạo ý xuân, môi hồng răng trắng, rõ ràng là một mỹ nhân câu hồn đoạt phách, sao trong thành gã thấy y lại chỉ như một thiếu niên bình thường, dễ nhìn đôi chút thôi?
"Này? Đại thúc, ngài chịu giúp ta không?"
Gã trung niên lập tức thưởng cho y một cái tá. "Yêu Thần Lan Thanh, ngươi nghĩ ta không biết ngươi định làm gì sao? Con dao trên người ngươi đã sớm bị lấy đi rồi, ngươi định giết ta rồi chạy trốn?"
Gò má y phồng lên, trong đôi mắt đầy vẻ phong tình kia hiện lên buồn bã cùng ủy khuất, trong dáng yêu mị lại mang theo chút thương tâm, thật dễ nhìn. Y ảo não nói:
"Ta giết ngươi rồi, còn có Quan ca, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ là trốn được! Ngươi không giúp ta thì cho người khác vào, đừng có đứng đây làm vướng mắt." Nói xong bèn xoay người đi, không buồn để ý nữa.
Y nhìn Đại Nữu còn đang tức giận đập tay xuống, muốn mở nút thắt ở cổ tay áo ra, lòng không khỏi thầm mềm xuống. Đại Nữu ngốc, y nghĩ thầm trong lòng, Quan Trường Viễn, con gái huynh thật ngốc quá.
Gã trung niên cũng trùng hợp đi tới phố rước đèn, chỉ vào vài người của Vân gia trang nói:
"Ta vừa nghe bọn họ nói, xe ngựa dừng ở quán rượu Kim Hương, có một bé gái xuống xe vào quán rượu chưa được bao lâu thì không thấy đâu nữa."
Là Đại Nữu!
"Ngươi biết bé gái ấy à? Có phải nó muốn tìm ngươi nhưng đi lạc rồi không?" Gã trung niên hỏi.
Lan Thanh giật mình, Đại Nữu mới mấy tuổi, nếu thật sự muốn tìm y, con bé sẽ đi về phía nhà họ Lý trước kia, nhưng đường xá trong thành phức tạp, nó nhất định sẽ lạc đường.
Y không kịp nghĩ lại, chạy vào trong căn ngõ phía trước. Từ quán rượu Kim Hương về nhà họ Lý có bảy tám con đường, nếu nhanh một chút có lẽ sẽ tìm được Đại Nữu trong một con đường nào đó.
Bỗng dưng, y dừng bước.
"Bị phát hiện rồi sao?" Gã trung niên nói sau lưng Lan Thanh: "Vệ gia, đây là Yêu Thần Lan Thanh mà ngài nói sao? Thật chẳng giống chút nào! Khi ngài quyết định mang cả hắn đi, ta còn sợ mình bị hắn mê hoặc. Tên này xem ra cũng chỉ là một tên nhóc miệng hôi sữa, tướng mạo tốt một chút thôi mà."
Cuối căn phố ngắn, một nam tử mặc áo vàng khoanh tay đứng đó. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lan Thanh thần sắc trấn tĩnh trong căn ngõ phía trước, lạnh lùng nói:
"Lan Thanh, ba tháng nay ngươi sống thật khoái hoạt! Ngươi nên biết, với tính cách của ta, có thù tất báo, đáng lẽ ra nên đánh chết ngươi ngay lúc này, trực tiếp mang Quan Đại Nữu đi. Nhưng, giờ cho dù mạo hiểm bị Vân gia trang phát hiện ta cũng muốn xem nụ cười : 'chỉ cần nàng vui, những thứ khác đều chẳng sao cả' của Yêu Thần Lan Thanh."
Hức... Hức...
Âm thanh rất nhỏ khiến y chấn động.
Ngón tay y giật giật, song lại không vội mở mắt ra. Y đúng là ngốc, lại để tình cảm áp chế lý trí, Đại Nữu sao lại đi tìm y được, vừa rồi chỉ nghe Đại Nữu mất tích y đã rối loạn đến vậy rồi, mà giờ nghe Vệ Quan nói, sợ là Đại Nữu cũng đã rơi vào trong tay hắn.
Tiếng hức hức đứt quãng, nghe thật giống... tiếng nức nở của trẻ con không nhịn nổi.
Y nhanh chóng mở mắt.
Đập vào mắt là căn mật thất tự nhiên màu vàng, trên mặt tường có nến, y nương theo ánh nến mong manh đảo qua mật thất, ngừng trên người đứa bé mặc áo lông màu đỏ trong góc.
"Đại Nữu!" Y định đứng dậy đi tới, mới phát hiện huyệt đạo toàn thân đều đã bị phong kín. Y cắn răng nhịn nỗi đau tới tận xương tủy, từ từ chống người ngồi dậy, gọi con bé thật ôn nhu: "Đại Nữu, con qua đây."
Đứa bé ở góc nhà vẫn không cử động.
Hàng lông mi kiếm đen nhánh khẽ nhíu lại, y nhẹ giọng nói:
"Đại Nữu, con lại đây, thúc không tiện tới, Lan thúc thúc của con đang bị thương."
Thân hình be bé dùng tốc độ như rùa, từ từ bò về phía y.
Đại Nữu chẳng phải đã sớm biệt đi sao? Lan Thanh dẫu thấy nghi hoặc song vẫn ôm Đại Nữu vào trong lòng.
Y vuốt ve cái đầu nho nhỏ của con bé, nói:
"Đại Nữu ngoan quá." Y mỉm cười nâng khuôn mặt bé bỏng của con bé lên, lập tức sửng sốt.
Má phải của Đại Nữu tím bầm, đôi môi nho nhỏ mím lại, khóe miệng còn chảy xuống chút máu. Vệ Quan xuống tay quá nặng, nghĩ đánh một đứa bé là có thể ép nó nói sao? Săc mặt Lan Thanh giận dữ, lau đi giọt lệ mong manh trên khuôn mặt con bé. Đứa trẻ bình thường đã sớm khóc đến mức nước mắt đầy mặt, nhưng Đại Nữu vẫn ra sức mở mắt, cố nhịn không cho nước mắt lan ra.
"Đại Nữu ngoan, vẫn nhịn được không khóc thành tiếng. Còn chỗ nào bị đau không?" Y dỗ nhưng Đại Nữu vẫn mím chặt miệng, mãi đến lúc không nhịn được mới khẽ mở miệng kêu một tiếng nhỏ.
Nhìn qua có vẻ không việc gì mà, y vỗ nhẹ lên lưng con bé, thấy nó hơi co lại một chút, ngón trỏ y lướt qua lưng áo lông con bé, có một vết thương....
Y lật Đại Nữu lại, thấy lưng con bé bị cắt một vết dài. Trái tim y thắt lại, nhanh chóng kéo áo trong áo ngoài đo đỏ của con bé, trên cái lưng nhỏ bé đó quả nhiên có một vết máu nhợt nhạt.
Vệ Quan lần này đã rất quyết tâm, không định quanh co lòng vòng gì rồi! Y cẩn thận cởi quần áo cho Đại Nữu, vết đao trên lưng chắc là để dọa Đại Nữu, vết tay trên mặt mới là dùng toàn lực, nhưng Đại Nữu không chịu nói, cho dù có giết Đại Nữu cũng chẳng được gì.
Y suy nghĩ một lát, muốn quay Đại Nữu lại, nói rõ với nó, nào ngờ áo y cũng bị kéo theo, đôi tay bé nhỏ của Đại Nữu đang nắm chặt lấy áo y.
Trong chốc lát, lòng y thoáng mừng!
Cũng biết lúc này, Đại Nữu đang phải chịu đau, y không nên nghĩ vậy, nhưng, trong lòng y vẫn không nén nổi vui mừng.
Nếu lại được lựa chọn một lần, y nghĩ, vậy phải khiến Đại Nữu chịu đau, con bé mới chịu bám lấy y... Suy nghĩ lạ thường này chẳng phải chứng minh y lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, tâm lý đã sớm méo mó rồi sao?
Y nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đại Nữu, nói bên tai con bé:
"Đại Nữu cái gì cũng biết, cũng không quên cách nói chuyện, phải không? Tối nay nhất định sẽ có người đến hỏi con, con có thấy thanh Uyên Ương kiếm không, cho dù hắn ta có hỏi cái gì con nhất định cũng phải nói chỗ giấu kiếm đã nói cho Lan thúc thúc."
Đại Nữu không trả lời y.
Y nâng khuôn mặt nhỏ bé của nó lên, nhìn thẳng vào đôi mắt con bé, nói rõ từng chữ một:
"Đại Nữu, con muốn gặp lại dì Kim Triêu không? Nếu muốn lại được chơi với dì Kim Triêu vậy cứ theo lời thúc nói, có ai hỏi con, con cứ nói Lan thúc thúc biết, hiểu không?"
Con bé vẫn nhìn y, mím miệng không nói một lời.
Y cười nhạt, lại vuốt ve chỏm đầu con bé. Tối hôm con bé đi cùng Lý Kim Triêu, nàng đã buộc mái tóc mềm mại của nó thành vài cái búi nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Y không thể không nói, mặc dù diện mạo Đại Nữu có phần giống cha nhưng dẫu sao cũng là một cô bé, mặc quần áo đẹp vào cũng là một đứa nhỏ đáng yêu.
Y hơi tựa vào vách tường lạnh lẽo cứng rắn, ôm Đại Nữu vào trong lòng. Dẫu biết Đại Nữu đang tìm cảm giác an toàn khi ở với người quen song y vẫn cực kỳ vui vẻ. Đại Nữu chủ động thân cận với y... y thật sự rất vui...
Y nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
"Đại Nữu... Nếu lần này chúng ta có thể sống sót, thúc sẽ sửa đổi mọi thói quen... Con theo thúc, tìm một nơi... sống một cuộc sống như người nhà, được không?" Đại Nữu tất nhiên không trả lời.
Y thầm cười khẽ trong lòng. Cũng đúng, đối với y mà nói, giấc mộng đẹp sẽ luôn hiện ra ở thời khắc cuối cùng.
Không cần nghĩ tới mọi thứ khác, có người giẫm đạp lên y, y cũng thuận theo hứng chịu, so với chết thảm dưới tay kẻ khác, chẳng bằng tìm niềm vui trong mộng tưởng bản thân, đây mới là nguyên nhân chính giúp Yêu Thân Lan Thanh sống được tới hiện giờ.
Cạch một tiếng, cửa đá đẩy ra.
Lan Thanh lười biếng mở đôi mắt đẹp, ưỡn thẳng sống lưng như cười mà chẳng phải cười, kiên quyết ôm Đại Nữu vào lòng, gỡ thắt lưng xuống, cười nói:
"Ta còn đang nghĩ, đại thúc lúc nào mới về?" Một bàn tay đánh y tới nảy đom đóm mắt, song y lại không hề do dự dùng bốn phần lực đánh lên lưng Đại Nữu, Đại Nữu đau đến mức té sấp trên mặt đất.
Y từ từ che đi hai mắt Đại Nữu, lại đem hai tay áo dài dài của Đại Nữu buột lại thành một nút thắt chỗ cổ tay, khiến con bé không cách nào bỏ thắt lưng ra.
"Ta chờ đại thúc lâu lắm rồi đấy." Khóe mắt y khẽ mấp máy, làn my xuân mềm mại mị hoặc như dòng nước nhìn về phía gã trung niên đứng ở cửa.
"Ngươi... chờ ta?" Gã trung niên sửng sốt.
"Đúng vậy, đại thúc không biết ta trúng Phượng Cầu Hoàng sao? Không ai giúp ta vui đêm xuân, ta dễ phải đi gặp Diêm Vương lắm đấy." Y đứng dậy mắt không đổi sắc, nhẹ nhàng gạt Đại Nữu vào trong góc.
Y nghe thấy tiếng nắm tay của Đại Nữu tức giận đập xuống mặt đất, lòng không khỏi thầm bật cười. Y không buồn để ý quần áo sộc sệch, lén sửa sang lại tư thế, khoanh tay nghiêng đầu bước về phía gã trung niên.
"Quan ca không nói với ngài, không bảo ngài thay ta giải độc sao?"
Gã trung niên thấy thân hình y quyến rũ dị thường, hàng my đen nhộn nhạo ý xuân, môi hồng răng trắng, rõ ràng là một mỹ nhân câu hồn đoạt phách, sao trong thành gã thấy y lại chỉ như một thiếu niên bình thường, dễ nhìn đôi chút thôi?
"Này? Đại thúc, ngài chịu giúp ta không?"
Gã trung niên lập tức thưởng cho y một cái tá. "Yêu Thần Lan Thanh, ngươi nghĩ ta không biết ngươi định làm gì sao? Con dao trên người ngươi đã sớm bị lấy đi rồi, ngươi định giết ta rồi chạy trốn?"
Gò má y phồng lên, trong đôi mắt đầy vẻ phong tình kia hiện lên buồn bã cùng ủy khuất, trong dáng yêu mị lại mang theo chút thương tâm, thật dễ nhìn. Y ảo não nói:
"Ta giết ngươi rồi, còn có Quan ca, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ là trốn được! Ngươi không giúp ta thì cho người khác vào, đừng có đứng đây làm vướng mắt." Nói xong bèn xoay người đi, không buồn để ý nữa.
Y nhìn Đại Nữu còn đang tức giận đập tay xuống, muốn mở nút thắt ở cổ tay áo ra, lòng không khỏi thầm mềm xuống. Đại Nữu ngốc, y nghĩ thầm trong lòng, Quan Trường Viễn, con gái huynh thật ngốc quá.
/21
|