Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Sở Du nằm trên giường nuôi bệnh nhân ở bên cạnh, các khớp giường có hơi lỏng lẻo, động đậy một chút liền phát ra tiếng kẽo kẹt, anh nhanh chóng nghiêng đầu, sợ phiền đến cô, vừa nhìn Tô Mân, cô vẫn lặng lẽ ngủ, hệt như đứa trẻ không có tâm sự.
Trong lòng Sở Du có chút xót xa, em đã trở về, anh lại có bạn gái mới, làm sao đây?
Ý nghĩ này chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất, anh lại nghĩ tới hai năm trước cô bỏ đi, hai năm trước cô bỏ đi tuyệt tình như vậy, thời gian hai năm trôi qua, chẳng lẽ cô có thể còn tình cảm với mình sao? Hay cô đã suy nghĩ lại?
Anh có chút phiền muộn, hiện giờ người nhà họ Từ bức bách anh sớm kết hôn với Từ Mỹ Quân, ngoài mặt anh không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, thật sự phải kết hôn như vậy với Từ Mỹ Quân hay sao?
Còn có, anh không thể bỏ mặc Tô Mân, nếu cô ấy thật sự có chuyện, ngộ nhỡ cô ấy…, anh thật không dám nghĩ tới chuyện này, nếu cô có chuyện gì, như là không thể đi đứng hoặc là phẫu thuật để lại di chứng thì phải làm sao đây? Dù gì hai người cũng từng là vợ chồng, cô bị tai nạn anh không thể bỏ mặc được.
Hôn nhân đúng là một vụ đầu tư mạo hiểm cao.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên inh ỏi, anh nhanh chóng cầm lấy, vừa nhìn, là điện thoại của mẹ anh, bà Tần Phong.
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Sở Du, con đang ở đâu?”
“Con?…” Anh do dự một chút, “Mẹ có chuyện gì vậy?”
Hình như Tần Phong có chút phiền lòng, “Sở Du, sáng nay Từ Mỹ Quân có đến nhà, mời ba mẹ ra ngoài dùng cơm, nói là sinh nhật của ba nó. Mẹ tính toán trong lòng, tìm đại cái cớ để từ chối.”
Tần Phong nói: “Ba con cũng không chủ trương quá khứ, thật ra Mỹ Quân có ý tốt, muốn cùng ba mẹ ăn cơm, để bồi dưỡng thêm tình cảm, nhưng nếu thật sự đi, trong bữa ăn khó tránh khỏi sẽ nói về hôn sự của con và Mỹ Quân. Đó mới chính là điều khiến ba mẹ đau đầu.”
Sở Du hiểu rõ nguyên nhân đau đầu của mẹ. Thật ra Tần Phong không hề ghét Từ Mỹ Quân, trong gia đình bốn người họ Từ, tính tình của Từ Mỹ Quân rất khác với ba mẹ và anh hai của cô ấy. Ông Từ là người chồng bỏ mặc không quan tâm đến chuyện nhà; còn bà Từ? Sở Du và Tần Phong không hẹn mà cùng nhíu mày, đó là người phụ nữ chanh chua hàng thật giá thật, một khi vô ý chọc vào bà ấy, hệt như gặp phải tổ ong vò vẽ từ trên trời rơi xuống, người bị chích chết không toàn thây. Nói về anh trai Từ Hồng Quân, là kẻ tham ăn biếng làm bịp bợm lừa đảo. Cái gia đình như vậy cho dù Từ Mỹ Quân hiền lành, nghĩ lại anh hai và mẹ cô ấy, điều đó cũng khiến người khác đau đầu.
Tần Phong trách mình, “Đều do mẹ không tốt, ngày trước ở trước mặt Mỹ Quân, mẹ hay nói cái gì mà con và Mỹ Quân là một đôi thích hợp nhất, kết quả bây giờ hay rồi, mẹ của Mỹ Quân vừa gặp mẹ đã nói là mẹ có dự tính trước, thật là mẹ có miệng cũng không nói cho rõ được.”
“Còn có.” Tần Phong nói tiếp: “Tiểu Mân bỏ đi cũng gần hai năm rồi, suốt hai năm nay, con vẫn không tìm bạn gái, nếu không phải còn tình cảm với nó, sao thời gian dài như vậy mà bên cạnh con không có lấy một người phụ nữ nào, một ngày nó chưa về là một ngày trong lòng còn chất chứa tâm sự, con là con trai mẹ, sao mẹ có thể nhìn không ra chứ.”
Trong lòng Sở Du có chút chua chát, anh kìm lòng không đậu nói: “Mẹ, cô ấy đã về.”
***
Sở Du nằm trên giường nuôi bệnh nhân ở bên cạnh, các khớp giường có hơi lỏng lẻo, động đậy một chút liền phát ra tiếng kẽo kẹt, anh nhanh chóng nghiêng đầu, sợ phiền đến cô, vừa nhìn Tô Mân, cô vẫn lặng lẽ ngủ, hệt như đứa trẻ không có tâm sự.
Trong lòng Sở Du có chút xót xa, em đã trở về, anh lại có bạn gái mới, làm sao đây?
Ý nghĩ này chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất, anh lại nghĩ tới hai năm trước cô bỏ đi, hai năm trước cô bỏ đi tuyệt tình như vậy, thời gian hai năm trôi qua, chẳng lẽ cô có thể còn tình cảm với mình sao? Hay cô đã suy nghĩ lại?
Anh có chút phiền muộn, hiện giờ người nhà họ Từ bức bách anh sớm kết hôn với Từ Mỹ Quân, ngoài mặt anh không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, thật sự phải kết hôn như vậy với Từ Mỹ Quân hay sao?
Còn có, anh không thể bỏ mặc Tô Mân, nếu cô ấy thật sự có chuyện, ngộ nhỡ cô ấy…, anh thật không dám nghĩ tới chuyện này, nếu cô có chuyện gì, như là không thể đi đứng hoặc là phẫu thuật để lại di chứng thì phải làm sao đây? Dù gì hai người cũng từng là vợ chồng, cô bị tai nạn anh không thể bỏ mặc được.
Hôn nhân đúng là một vụ đầu tư mạo hiểm cao.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên inh ỏi, anh nhanh chóng cầm lấy, vừa nhìn, là điện thoại của mẹ anh, bà Tần Phong.
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Sở Du, con đang ở đâu?”
“Con?…” Anh do dự một chút, “Mẹ có chuyện gì vậy?”
Hình như Tần Phong có chút phiền lòng, “Sở Du, sáng nay Từ Mỹ Quân có đến nhà, mời ba mẹ ra ngoài dùng cơm, nói là sinh nhật của ba nó. Mẹ tính toán trong lòng, tìm đại cái cớ để từ chối.”
Tần Phong nói: “Ba con cũng không chủ trương quá khứ, thật ra Mỹ Quân có ý tốt, muốn cùng ba mẹ ăn cơm, để bồi dưỡng thêm tình cảm, nhưng nếu thật sự đi, trong bữa ăn khó tránh khỏi sẽ nói về hôn sự của con và Mỹ Quân. Đó mới chính là điều khiến ba mẹ đau đầu.”
Sở Du hiểu rõ nguyên nhân đau đầu của mẹ. Thật ra Tần Phong không hề ghét Từ Mỹ Quân, trong gia đình bốn người họ Từ, tính tình của Từ Mỹ Quân rất khác với ba mẹ và anh hai của cô ấy. Ông Từ là người chồng bỏ mặc không quan tâm đến chuyện nhà; còn bà Từ? Sở Du và Tần Phong không hẹn mà cùng nhíu mày, đó là người phụ nữ chanh chua hàng thật giá thật, một khi vô ý chọc vào bà ấy, hệt như gặp phải tổ ong vò vẽ từ trên trời rơi xuống, người bị chích chết không toàn thây. Nói về anh trai Từ Hồng Quân, là kẻ tham ăn biếng làm bịp bợm lừa đảo. Cái gia đình như vậy cho dù Từ Mỹ Quân hiền lành, nghĩ lại anh hai và mẹ cô ấy, điều đó cũng khiến người khác đau đầu.
Tần Phong trách mình, “Đều do mẹ không tốt, ngày trước ở trước mặt Mỹ Quân, mẹ hay nói cái gì mà con và Mỹ Quân là một đôi thích hợp nhất, kết quả bây giờ hay rồi, mẹ của Mỹ Quân vừa gặp mẹ đã nói là mẹ có dự tính trước, thật là mẹ có miệng cũng không nói cho rõ được.”
“Còn có.” Tần Phong nói tiếp: “Tiểu Mân bỏ đi cũng gần hai năm rồi, suốt hai năm nay, con vẫn không tìm bạn gái, nếu không phải còn tình cảm với nó, sao thời gian dài như vậy mà bên cạnh con không có lấy một người phụ nữ nào, một ngày nó chưa về là một ngày trong lòng còn chất chứa tâm sự, con là con trai mẹ, sao mẹ có thể nhìn không ra chứ.”
Trong lòng Sở Du có chút chua chát, anh kìm lòng không đậu nói: “Mẹ, cô ấy đã về.”
/67
|