Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Một tuần sau.
Sáng sớm tinh mơ.
Cửa thang máy mở ra, Sở Du đi tới, anh khách sáo chào hỏi người y tá đang đứng trước bàn chỉnh lý lại đồ đạc, “Buổi sáng tốt lành.”
Người y tá cũng khá quen mặt người đàn ông cao to phong độ này, nên mỉm cười với anh: “Chào luật sư Sở.”
Sở Du đẩy cửa phòng bệnh, Tô Mân đã dậy, hộ lý đang đỡ Tô Mân ngồi lên, sau khi đỡ Tô Mân dậy, kê cái gối sau lưng cô, đang hỏi cô độ cao thích hợp chưa.
Sở Du mỉm cười với Tô Mân: “Tiểu Mân.”
Tô Mân nháy mắt một cái với anh.
Cô vẫn chưa hoàn toàn phục hồi khả năng nói chuyện, cho nên giao tiếp bây giờ chỉ có thể dùng nháy mắt và một số động tác tay đơn giản để thay thế.
Bác sĩ nói với Sở Du, do lúc phẫu thuật Tô Mân dùng một lượng thuốc lớn, sau khi phẫu thuật có thể sẽ có một thời gian nói chuyện không được bình thường, quả nhiên sau khi Tô Mân tỉnh lại, nhìn bác sĩ và Sở Du, mở to mắt, môi mấp máy cả buổi cũng không nói được gì. Nhưng bác sĩ đứng trước mặt cô hỏi cô, chỉ một số hình dạng vật thể, hỏi một vài con số đơn giản, cô có thể dùng động tác tay để biểu đạt, nên tư duy của cô không có vấn đề gì, anh nhẹ lòng.
Nghĩ lại, cô đúng là đại nạn không chết, làm một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, tìm được đường sống từ trong chỗ chết, hơn nữa tứ chi đầy đủ tư duy rõ ràng, đây không thể nói là ông trời không thương hại cô.
Sở Du cởi áo khoát treo vào trong tủ, anh nói với hộ lý: “Tối qua cô ấy không có chuyện gì không?”
“Không có gì, ngủ rất ngon.”
Sở Du nâng thanh ngang trên giường lên, nối lại cho cứng, rồi mở hộp giữ nhiệt ra, vừa mở, mùi canh nhẹ nhàng bay ra.
Sở Du hít sâu một hơi, chớp mắt với Tô Mân: “Đây là canh tuyết thái mơ nấm nấu thịt nạc mà em thích ăn nhất, hôm nay tự mình động thủ giải quyết hết chỗ canh này được không?”
Tô Mân lại chớp mắt với anh một cái.
Hôm nay là cúi tuần, anh có thể ở cả ngày tại bệnh viện, chăm sóc ngủ nghỉ cho cô.
Anh múc canh ra đầy chén, canh này là sáng sớm mẹ anh nấu cho cô, trước kia khi Tô Mân còn là vợ anh, vẫn luôn rất kinh trọng người mẹ chồng Tần Phong này, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận. Cho nên khi biết cô gặp tai nạn, hôm sau Tần Phong liền chạy đến thăm Tô Mân, lúc ấy cô vẫn chưa tỉnh, bà cũng hơi lo lắng.
Sau đó, cuối cùng Tô Mân cũng tỉnh, trải qua kiểm tra, các bộ phận trên cơ thể phục hồi khá tốt, lúc này mọi người mới yên tâm phần nào.
Sở Du chỉnh gối lại vừa đúng cho cô, vừa đẩy cái bàn đến trước mặt cô, canh vị trí vừa đúng ngang ngực, cô có thể thuận tiện dùng muỗng múc canh.
Cô làm phẫu thuật não, trên đùi cũng có miệng vết thương rách ra. Nhưng tay cô lại không bị gãy, sau một tuần hồi phục, có thể tự ngồi dậy dùng đũa và muỗng để ăn cơm.
Sở Du bưng canh đến cho cô, Tô Mân uống một ngụm, ra vẻ cô rất thích nước canh đậm đà, bậm môi một chút, cô lại nháy mắt với Sở Du, lại giơ ngón cái lên nhúc nhích mấy cái, ngụ ý là cảm ơn.
Ngoại trừ canh, còn có một món điểm tâm chỉ dùng khoai tây để làm, Tần Phong rất tỉ mỉ, bà sợ Tô Mân không nuốt xuống được, liền nghĩ đến đánh khoai tây cùng với dầu thực vật cho nhão ra, sau đó bỏ thêm chút bắp ngọt và đường rồi hấp lên, sau khi hấp xong lại bỏ vào trong tủ lạnh để đông lại một chút, khi ăn vào rất thanh mát, lại hơi ngọt, Tô Mân dùng muỗng múc một miếng để ăn, cô gật gật đầu, lại mỉm cười với Sở Du.
Cô dễ dàng thỏa mãn hệt như đứa trẻ, Sở Du cũng mỉm cười.
Ăn xong điểm tâm, Sở Du dọn dẹp bàn, anh lấy một chiếc khăn nóng chườm lên tay Tô Mân, quấn quanh tay cô, anh lại hỏi cô: “Hôm nay lại muốn nghe chuyện gì? Nếu không muốn nghe chuyện, lát nữa chúng ta chơi trò câu đố được không?”
Bác sĩ từng nói với Sở Du, hiện giờ cô đang ở giai đoạn phục hồi, nên chơi một số trò chơi hỗ trợ cùng cô, sau khi bệnh nhân làm xong phẫu thuật khó tránh khỏi có chút lo âu buồn bã, triệu chứng trầm uất, khuyên người nhà phải đúng lúc thay đổi sự chú ý của cô.
Anh lấy câu đố trong túi ra.
Tô Mân bỗng nhiên phát ra chút âm thanh từ trong cuống họng.
“Sở Du.”
***
Một tuần sau.
Sáng sớm tinh mơ.
Cửa thang máy mở ra, Sở Du đi tới, anh khách sáo chào hỏi người y tá đang đứng trước bàn chỉnh lý lại đồ đạc, “Buổi sáng tốt lành.”
Người y tá cũng khá quen mặt người đàn ông cao to phong độ này, nên mỉm cười với anh: “Chào luật sư Sở.”
Sở Du đẩy cửa phòng bệnh, Tô Mân đã dậy, hộ lý đang đỡ Tô Mân ngồi lên, sau khi đỡ Tô Mân dậy, kê cái gối sau lưng cô, đang hỏi cô độ cao thích hợp chưa.
Sở Du mỉm cười với Tô Mân: “Tiểu Mân.”
Tô Mân nháy mắt một cái với anh.
Cô vẫn chưa hoàn toàn phục hồi khả năng nói chuyện, cho nên giao tiếp bây giờ chỉ có thể dùng nháy mắt và một số động tác tay đơn giản để thay thế.
Bác sĩ nói với Sở Du, do lúc phẫu thuật Tô Mân dùng một lượng thuốc lớn, sau khi phẫu thuật có thể sẽ có một thời gian nói chuyện không được bình thường, quả nhiên sau khi Tô Mân tỉnh lại, nhìn bác sĩ và Sở Du, mở to mắt, môi mấp máy cả buổi cũng không nói được gì. Nhưng bác sĩ đứng trước mặt cô hỏi cô, chỉ một số hình dạng vật thể, hỏi một vài con số đơn giản, cô có thể dùng động tác tay để biểu đạt, nên tư duy của cô không có vấn đề gì, anh nhẹ lòng.
Nghĩ lại, cô đúng là đại nạn không chết, làm một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, tìm được đường sống từ trong chỗ chết, hơn nữa tứ chi đầy đủ tư duy rõ ràng, đây không thể nói là ông trời không thương hại cô.
Sở Du cởi áo khoát treo vào trong tủ, anh nói với hộ lý: “Tối qua cô ấy không có chuyện gì không?”
“Không có gì, ngủ rất ngon.”
Sở Du nâng thanh ngang trên giường lên, nối lại cho cứng, rồi mở hộp giữ nhiệt ra, vừa mở, mùi canh nhẹ nhàng bay ra.
Sở Du hít sâu một hơi, chớp mắt với Tô Mân: “Đây là canh tuyết thái mơ nấm nấu thịt nạc mà em thích ăn nhất, hôm nay tự mình động thủ giải quyết hết chỗ canh này được không?”
Tô Mân lại chớp mắt với anh một cái.
Hôm nay là cúi tuần, anh có thể ở cả ngày tại bệnh viện, chăm sóc ngủ nghỉ cho cô.
Anh múc canh ra đầy chén, canh này là sáng sớm mẹ anh nấu cho cô, trước kia khi Tô Mân còn là vợ anh, vẫn luôn rất kinh trọng người mẹ chồng Tần Phong này, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận. Cho nên khi biết cô gặp tai nạn, hôm sau Tần Phong liền chạy đến thăm Tô Mân, lúc ấy cô vẫn chưa tỉnh, bà cũng hơi lo lắng.
Sau đó, cuối cùng Tô Mân cũng tỉnh, trải qua kiểm tra, các bộ phận trên cơ thể phục hồi khá tốt, lúc này mọi người mới yên tâm phần nào.
Sở Du chỉnh gối lại vừa đúng cho cô, vừa đẩy cái bàn đến trước mặt cô, canh vị trí vừa đúng ngang ngực, cô có thể thuận tiện dùng muỗng múc canh.
Cô làm phẫu thuật não, trên đùi cũng có miệng vết thương rách ra. Nhưng tay cô lại không bị gãy, sau một tuần hồi phục, có thể tự ngồi dậy dùng đũa và muỗng để ăn cơm.
Sở Du bưng canh đến cho cô, Tô Mân uống một ngụm, ra vẻ cô rất thích nước canh đậm đà, bậm môi một chút, cô lại nháy mắt với Sở Du, lại giơ ngón cái lên nhúc nhích mấy cái, ngụ ý là cảm ơn.
Ngoại trừ canh, còn có một món điểm tâm chỉ dùng khoai tây để làm, Tần Phong rất tỉ mỉ, bà sợ Tô Mân không nuốt xuống được, liền nghĩ đến đánh khoai tây cùng với dầu thực vật cho nhão ra, sau đó bỏ thêm chút bắp ngọt và đường rồi hấp lên, sau khi hấp xong lại bỏ vào trong tủ lạnh để đông lại một chút, khi ăn vào rất thanh mát, lại hơi ngọt, Tô Mân dùng muỗng múc một miếng để ăn, cô gật gật đầu, lại mỉm cười với Sở Du.
Cô dễ dàng thỏa mãn hệt như đứa trẻ, Sở Du cũng mỉm cười.
Ăn xong điểm tâm, Sở Du dọn dẹp bàn, anh lấy một chiếc khăn nóng chườm lên tay Tô Mân, quấn quanh tay cô, anh lại hỏi cô: “Hôm nay lại muốn nghe chuyện gì? Nếu không muốn nghe chuyện, lát nữa chúng ta chơi trò câu đố được không?”
Bác sĩ từng nói với Sở Du, hiện giờ cô đang ở giai đoạn phục hồi, nên chơi một số trò chơi hỗ trợ cùng cô, sau khi bệnh nhân làm xong phẫu thuật khó tránh khỏi có chút lo âu buồn bã, triệu chứng trầm uất, khuyên người nhà phải đúng lúc thay đổi sự chú ý của cô.
Anh lấy câu đố trong túi ra.
Tô Mân bỗng nhiên phát ra chút âm thanh từ trong cuống họng.
“Sở Du.”
/67
|