Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 24: Anh còn tình còn

/67


Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Sở Du trở lại phòng bệnh, không ngờ Tô Mân đang yên lặng tựa vào giường, thấy anh quay lại, chỉ nhìn anh mỉm cười, có hơi miễn cưỡng.

Anh giả như không có việc gì, mở hộp cơm ra thì thấy, cơm không vơi đi chút nào.

“Sao lại không ăn cơm?”

“Đợi anh quay lại.”

Anh lập tức nâng thanh chắn chiếc bàn ở giường lên, nối lại cho cứng, rồi dọn cơm ra.

Tô Mân chỉ nhìn anh làm xong mọi chuyện, sau khi anh làm xong rồi, cô mới hỏi anh: “Sở Du, người lúc nãy là ai vậy?”

“Là một người bạn của anh.”

“Điều anh ta nói là thật sao?”

Sở Du suy nghĩ, anh trả lời: “Một số là thật.”

Tô Mân nhìn anh: “Sở Du, anh có thể kể cho em biết, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”

Sở Du chỉ cảm thấy rất đau đầu, cô đã về, rồi chuyện này chuyện kia cứ lũ lượt kéo đến, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện phức tạp còn chưa giải quyết xong, bây giờ vấn đề khó giải quyết hơn lại chạy đến chờ anh giải đáp.

Anh kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, khi cùng cô nói chuyện cũng lưu ý đến vẻ mặt của cô.

Có một số chuyện không thể nào trốn tránh, trước kia cô từng làm phóng viên, cho dù không nhớ chuyện quá khứ, nhưng vẫn còn tư duy nhạy bén, không thể giấu giếm cô được.

“Tiểu Mân à,” anh cố gắng làm cho giọng nói của mình vô cùng bình tĩnh: “Trước kia, giữa hai chúng ta đã xảy ra một chuyện.”

Tô Mân im lặng nhìn anh.

Anh nói ngắn gọn: “Chúng ta… là vợ chồng, nhưng hai năm trước, em nói ly hôn với anh, sau đó em bỏ nhà đi.”

Tô Mân lặng đi, cô nhìn anh, trong đôi mắt có vô vàn khó hiểu: “Em đề nghị ly hôn? Vì sao?”

Anh đành phải đổi cách để giải thích, “Đôi lúc anh cũng không hiểu tại sao mọi người lại chọn Obama làm Tổng Thống Mỹ, thật ra, anh không thích phong cách diễn thuyết của ông ấy chút nào, hơn nữa, anh có cảm giác như tiếng Anh kiểu Mỹ của ông ấy có giọng điệu thị tộc khá mạnh.”

Tô Mân biết anh đang muốn giải thích sự việc một cách khôn khéo, nhưng có một số chuyện, với người mất trí nhớ như cô, thật sự là giải thích tồi.

Sở Du suy đi nghĩ lại, không thể nghĩ ra cách giải thích nào, anh đành khó xử chà xát hai tay lại với nhau.

Anh khuyên cô: “Em ăn chút gì đi, có chuyện cũng cần cơm nước xong rồi giải quyết tiếp đúng không?”

Tô Mân im lặng, hiện giờ sao cô có thể nuốt nổi cơm đây?

Vợ trước, chính là người đã chuyển ra khỏi hộ tịch, nói đúng hơn, hiện giờ cô với anh, thật ra là quan hệ rất xấu hổ.

Trong lòng cô khổ sở, cuối cùng giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện có thể biết được từ miệng anh, có chuyện chỉ duy nhất tồn tại trong đầu cô, mà chuyện này lại bởi vì tai nạn mất trí nhớ mà biến thành không biết gì, cô không thể nào biết được, cho nên càng thêm đau khổ.

Còn có, thoạt nhìn anh là người đàn ông không tệ, tính cách tính tình cũng không thể nào bắt bẻ, nhưng tại sao cô lại chủ động đề nghị ly hôn với một người như vậy, đến cuối cùng là tại sao?

Còn có một chuyện, người xấu hổ đúng là cô, hai năm trước cô bỏ đi mà không có nguyên nhân, đi suốt hai năm, anh có bạn gái khác, đây không phải là lỗi của anh. Ai quy định một người phải mãi mãi chung thủy với một người khác chứ.

Anh có bạn gái.

Trong lòng cô không cách nào không cảm thấy khó khăn, vừa mới xây dựng được chút khát khao đẹp đẽ lại từ từ tan biến như bọt xà phòng.

Sở Du nhìn cô, từng biểu hiện rất nhỏ trên mặt Tô Mân đều thu vào trong mắt anh, anh hiểu tâm trạng của cô lúc này.

Hai người đều không có tâm trạng ăn cơm.

Hồi lâu, Tô Mân lại hỏi anh: “Vậy thì, ba mẹ em đâu?”

Sở Du đành phải dùng lời nói đơn giản nhất để kể về thân thế của cô.

Trong lòng Tô Mân càng thêm thê lương khi nghe đến đó, hóa ra, ba mẹ cô đều đã qua đời, trong thành phố này, cô đã không còn người thân, ngoại trừ người chồng trên danh nghĩa này mà thôi.

Lòng cô chùn xuống, người càng thêm trầm lặng.

Thấy ánh mắt cô ảm đạm đi, trong lòng Sở Du cũng không muốn chút nào, dù sao đi chăng nữa, cô từng là vợ anh, dù có tranh cãi có ầm ĩ thì hai người vẫn từng ngủ chung một giường, huống hồ, không phải anh đã hết tình cảm với cô.

Anh băn khoăn không biết phải an ủi cô thế nào, đành nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không bỏ mặc em đâu.”

Tuy rằng có yếu tố an ủi trong đó, nhưng đây là lời nói thật lòng của anh.

Tô Mân nở nụ cười gượng gạo, “Chúng ta ăn cơm đi!”

Một bữa cơm, anh người đều dè dặt ăn, lúc sáng, hai người còn kéo khoảng cách lại gần nhau, nhưng chỉ qua một buổi trưa, một cuộc nói chuyện, giữa hai người đã sinh ra khoảng cách.

Ăn cơm xong, khi Sở Du dọn dẹp bàn ăn, Tô Mân gọi anh: “Sở Du, áo anh bị rách rồi, mau về nhà thay đi.”

Sở Du hơi lo lắng: “Để anh gọi điện kêu hộ lý đến!”

Anh vừa định gọi, Tô Mân đã ngăn lại, “Không cần đâu, em không sao, lát nữa thì sẽ ngủ, có thể do đầu óc trống rỗng, nên dán vào gối là muốn ngủ ngay, hơn nữa, ngủ cũng rất dài rất sâu, anh cứ việc về nhà thay đồ đi, không cần lo cho em đâu.”

Sở Du còn hơi do dự, anh lờ mờ có chút bất an, không muốn đi, nhưng nhìn bộ dạng mình thật sự rất nhếch nhác. Kéo dài thời gian ở lại phòng bệnh đọc sách một lát, Tô Mân thì xem ti vi, cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng Tô Mân cũng thiếp đi.

Sở Du đắp chăn cho cô, lại ngồi thêm một lát, rồi mới đến phòng trực dặn dò y tá chăm sóc cô, sau đó anh lập tức lái xe về nhà.

Lúc lái xe về, anh vô tình nhìn lên trời, sao lại u ám thế này, chẳng lẽ trời sắp mưa?

Anh không khỏi nghĩ đến lời nói bông đùa của một đồng nghiệp: “Lúc còn trẻ nói chuyện yêu đương nhiều một chút đâu có là gì, như vậy khi về già mới có thứ để hoài niệm chứ.”

Trời, cho dù muốn nói chuyện yêu đương thì cũng phải lượng sức mà nói chứ, nếu không chuyện này quá mức hao tâm tốn sức, hơn nữa tổn thương người khác tổn thương mình, không nên nóng vội thể nghiệm.

Rốt cuộc anh cũng về đến nhà, lên lầu, vừa mới vào cửa đã giật mình.


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status