Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 28: Lại mất tích

/67


Sở Du dùng ánh mắt như hàn băng để nhìn Từ Mỹ Quân. Từ Mỹ Quân không ngờ anh sẽ đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo thế này, cô nhất thời ngây người, mặt lúc xanh lúc trắng.

Trong lúc bối rối, cô kéo chăn đắp lên người mình.

Sở Du nói thẳng, anh gằn từng tiếng hỏi cô: “Cô cho tôi uống thuốc ư?”

Từ Mỹ Quân đờ người, cô lắp bắp phản bác: “Không, không có, Sở Du, em không có.”

Sở Du đã tỉnh táo hoàn toàn, anh nghĩ đến toàn bộ mọi chuyện, vì sao chính anh lại có cảm giác khác lạ như vậy, lại làm ra cái chuyện khiến cho bản thân hối hận không kịp như vậy, hóa ra nguyên nhân là đây, hóa ra là cô, cô bỏ thuốc vào trong rượu.

Anh đau đớn không thôi, nhìn cô, trong mắt là vẻ đau lòng, thất vọng: “Em… em…”

Từ Mỹ Quân nhìn anh, trong mắt anh toát ra vẻ đau khổ và thất vọng như vậy, một chút tình cảm dịu dàng với cô cũng không có, giây phút này đây, đột nhiên lòng cô chùn xuống, xong rồi, lòng tin của người đàn ông này với cô đã sụp đổ ngay tại khoảnh khắc này.

Từ Mỹ Quân rớt nước mắt, cô cố gắng chống đỡ sự chột dạ của bản thân mà giải thích: “Em không làm gì cả, Sở Du, hãy tin em.”

Cô nhích sát lại muốn ôm lấy anh, anh lại tàn nhẫn đẩy cô ra.

Cơ thể vẫn còn nóng như than lửa, anh lập tức xuống giường, liều mạng chạy vào phòng tắm.

Mở vòi hoa sen, nước từ trên chảy xuống, anh run rẩy nép mình dưới làn nước.

Cơ thể vẫn căng trướng, cho dù dùng nước cũng không giải quyết được vấn đề, anh nắm tóc, ngửa mặt há to miệng uống nước, bí bách quá anh chỉ có thể dùng tay, dùng cách thức trực tiếp nhất, dùng tay của chính mình để giải quyết.

Không ngờ công hiệu của thứ thuốc này lại mạnh như vậy, chả trách ngày đó anh lại đói khát khó nhịn, hóa ra là nguyên nhân này, thì ra là thế, cô lại có thể làm ra chuyện thế này, vì để có được anh, cô lại hại anh, bỏ thuốc vào trong rượu của anh.

Trời ơi, anh nhắm mắt lại, cắn chặt răng, rơi vào giữa đau đớn tự trách…

Cuối cùng, anh cố gắng phóng thích năng lượng tích tụ ra bên ngoài, cơ thể nhẹ bâng, anh thở phào.

Nước chảy xuống ào ào, gột rửa sạch sẽ cơ thể anh.

Từ Mỹ Quân mặc quần áo, cô như cái xác không hồn ngồi ở trên giường. Đợi thật lâu, mới thấy Sở Du quấn khăn tắm, đầu tóc ướt nhẹp, sắc mặt cứng nhắc từ phòng tắm bước ra.

Cổ họng Từ Mỹ Quân khô khốc, cô muốn nói gì đó, nhưng há ra ngậm vào không biết nên nói gì.

Sở Du lặng lẽ kéo ngăn tủ tìm quần áo sạch, từ từ mặc vào, khi ngồi lên giường mang vớ, Từ Mỹ Quân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ôm lấy anh từ phía sau.

Cô gối đầu lên vai anh khóc không thành tiếng: “Sở Du.”

Bây giờ, Sở Du đã nguội lạnh, không còn tình cảm cũng không còn đồng tình với cô gái này.

“Buông tay ra.”

Từ Mỹ Quân bị anh đẩy về giường, cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì khóc rống lên.

Sở Du lại không thèm quan tâm đến màn diễn này của cô, anh nhặt lấy thắt lưng trên đất thắt vào xong, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Anh đến bệnh viện.”

Khi đi đến cửa, anh lưỡng lự một hồi mới quay đầu lại nói với Từ Mỹ Quân: “Xin em về cho, để lại chìa khóa trên ngăn tủ bên cạnh cửa, cám ơn.”

Chỉ một câu nói đã nói rõ hết quyết định của anh, anh không phải là người thích tự thuật dài dòng lôi thôi bất cứ chuyện gì, một câu như vậy đã biểu thị cho toàn bộ quyết định của anh. Vốn dĩ trong lòng cô vẫn còn ảo tưởng, hy vọng có thể dùng sự dịu dàng để cảm hóa anh, nhưng không ngờ khi cô bức thiết muốn có được người đàn ông này, kết quả lại sai hết bước này đến bước kia, cuối cùng sự việc bại lộ, không còn đường để quay lại.

Từ Mỹ Quân bụm miệng lại, sức lực toàn thân bỗng chốc như bị rút hết đi, mềm nhũn không có điểm tựa, cửa đóng ầm một tiếng, cô mất hết tất cả niềm tin, quay đầu ngã lên giường nghẹn ngào khóc lóc.

Sở Du bình tĩnh xuống lầu, hơi rượu đã tan hết, bây giờ anh tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, ngồi ở trong xe, anh hoàn toàn không lo lắng cho tình trạng của mình, cũng tuyệt đối không lo lắng chuyện mình uống rượu lái xe rồi xảy ra tai nạn. Lúc lái xe đến bệnh viện, anh lái an toàn hơn bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, anh có một loại khoái cảm của sự giải thoát, như một phạm nhân ngồi tù, ôm ấp cảm giác tội lỗi, rồi một ngày nọ có người nói với anh, đối tượng mà anh gây tội đã tha thứ cho anh, anh có thể giải thoát được rồi. Lúc này rốt cuộc toàn thân anh thoải mái, trái tim như bay ra ngoài, nhẹ nhàng bay bổng lên đến trời cao, vô cùng thư thả.

Anh nở nụ cười, đúng, được giải thoát rồi.

Ở tiệm ăn gần bệnh viện, anh vui vẻ xuống xe, mua vài món mà Tô Mân thích ăn.

Ông chủ tiệm đích thân giới thiệu các món canh cho anh: “Trong canh của tôi lúc nào cũng có xương mới, còn có đương quy, táo đỏ, đậu phộng, đậu nành, xương nấu canh, hầm rất lâu, nhưng không dùng khí gas để nấu, chỉ dùng than hầm từ từ trong nồi đất, đặc biệt tốt đối với người sau khi phẫu thuật xong.”

Sở Du đang vui vẻ, lập tức mua canh.

Nhưng mà vừa đem canh vào phòng bệnh, mở cửa ra, anh nhất thời hoảng hốt.

Trong phòng không bật đèn, trên giường chỉ có tấm chăn bị xốc lên, tivi cũng không bật, cả phòng bị bóng tối lúc ẩn lúc hiện vây quanh, Tô Mân đi đâu rồi?

Nhà vệ sinh cũng không có ai, máu của anh nhất thời chảy ngược lên đỉnh đầu, cô lại mất tích ư?


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status