Anh gọi lớn “Tiểu Mân”. Bất chấp cô đang không mặc gì, anh phóng qua đó.
Tô Mân vừa thẹn vừa tủi, nằm cứng đờ ở đó không cách nào nhúc nhích. Cô vốn định nhân lúc Sở Du còn chưa đến đi tắm một chút, kết quả ở trong phòng tắm bật ngửa té xuống đất, lúc ấy đầu cô đập vào tường ở sau lưng, cú ngã khá mạnh khiến cô ngất đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình ngã trên sàn, cô muốn ngồi dậy nhưng hoàn toàn không cách nào động đậy được, trong lúc quýnh quáng liền la lên gọi người. Nhưng hiệu quả cách âm của phòng bệnh VIP này vô cùng tốt, kín đáo ngăn lại tiếng kêu cứu của cô, cô la suốt mười phút cũng không ai đến cứu.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình ngã trúng chỗ nào, chỉ biết toàn thân không nhúc nhích được, không phải là đau, mà giống như tê rần, cả người không cử động được. Trong lúc sợ hãi, bất an trỗi dậy, cô nằm trên sàn ngoại trừ khóc vẫn là khóc, nước chảy ra từ vòi sen tưới lên người cô, nước càng lúc càng nóng, cô bị nóng đến cực kỳ chật vật. Cô nằm đơ ở đó, trong lòng chỉ có một cảm giác, thôi xong, gãy cổ, cái này nhất định đã đứt hết gân mạch toàn thân, liệt luôn rồi.
Sở Du tắt nước nóng trước, sau đó anh hỏi cô: “Em cảm thấy thế nào?” Hiện giờ anh không dám đụng vào cô, nếu cô thật sự ngã bị thương, không biết ngã đụng vào chỗ nào, không xác định được tình huống, anh cũng không dám manh động.
Tô Mân khóc, “Em sẽ không bị liệt chứ?”
Anh lập tức ấn chân cô, vừa ấn vừa hỏi: “Em có cảm giác hay không?” Tô Mân gật đầu, “Có.”
Có cảm giác thì không sao rồi.
Lúc này anh mới chú ý đến cô đang trần truồng, anh liền cảm thấy xấu hổ, lập tức rút khăn tắm quấn lên người cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cô dậy, sau khi bế cô về giường mới gọi bác sĩ đến khám cho cô.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, may mắn là , cổ Tô Mân chỉ bị bong gân, không ảnh hưởng dây thần kinh, cũng không có ngoại thương nào khác, là do cô hoảng sợ quá độ, lúc ngã chỗ chân rút gân theo phản xạ có điều kiện nên tưởng rằng mình bị liệt, hồi lâu cũng không ngồi lên được.
Sở Du nhẹ nhàng thở hắt ra, bác sĩ đi rồi, anh lại nhìn cô, cô bọc trong chăn, vô cùng xấu hổ, lúc này anh mới nhớ đến hồi nãy nhìn thấy tất cả của cô, hiện giờ nhớ lại, có hơi ngượng ngùng.
Tô Mân cười gượng, “Em đúng là vô dụng, chút việc cỏn con cũng làm không xong, đúng là kẻ bỏ đi.”
“Xem em nói kìa.” Anh đã nằm xuống giường phụ, nghĩ một lát, anh bỗng nói, “Anh từng làm chuyện còn bẽ mặt hơn em.”
Tô Mân hiếu kỳ, cô hiện giờ rất muốn biết chuyện của anh, dù chỉ là mấy việc nhỏ trong cuộc sống của anh cô cũng cực kỳ muốn biết.
Sở Du mỉm cười, anh gối hai tay ra sau đầu, ngượng ngùng nói: “Kể cho em nghe một chuyện lúc còn đi học, lúc ấy anh học lớp mười, tham gia đại hội thể dục thể thao của trường, hạng mục chạy bền yêu cầu phải mặc áo ba lỗ quần đùi, kết quả lúc chạy nước rút để về đích, anh và bạn học chẳng phân biệt trước sau cứ xông về phía trước, anh cứ thể mà chạy về trước, bạn anh chạy phía sau bị vấp ngã sấp xuống, khi ngã tay nó bất cẩn kéo quần đùi của anh.” Anh cười: “Kết quả, trước mặt toàn thể thầy cô bạn bè bị nó kéo quần đùi xuống, lộ hàng sạch sành sanh, lúc ấy cả anh và mấy bạn đang cổ vũ đều chấn động đến ngây người.”
Tô Mân cũng nhịn không được bật cười.
Sở Du nói, “Anh và nó cũng ngã xuống đất, nó đứng dậy rồi, còn anh xấu hổ đến hồi lâu không đứng nổi, thật muốn chết ở chỗ đó luôn cho rồi, cả đời cũng khỏi đứng lên.”
“Sau đó anh đỏ mặt, làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng có khoảng mấy tháng anh không dám mặc quần đùi, hơn nữa vừa nhìn thấy mấy bạn nữ anh sẽ cúi gầm mặt một cách không tự chủ, lập tức nhớ lại chuyện xấu hổ của mình.”
Anh kể chuyện của mình cho cô nghe, cốt yếu khiến cô vui không cần để ý đến chuyện lúc nãy, Tô Mân xúc động vô cùng.
***
Bên kia thành phố- nhà của Triệu Huyên.
Đêm đã khuya, Trịnh Mẫn Châu bên cạnh đã ngủ say, lúc này Triệu Huyên mới khẽ rút tay về.
Mới vừa cùng cô mây mưa điên đảo, từ trong phòng tắm rồi ra đến giường, hai người kích tình triền miên, làm chồng, anh dốc hết toàn lực hầu hạ cô thỏa mãn, cô vô cùng hài lòng, say sưa hưởng thụ tình cảm mãnh liệt và mơn trớn dịu dàng mà anh mang đến, hiện giờ cô đang ngủ, nhưng anh thì chưa.
Cái gọi là đồng sàng dị mộng[1], chính là đây sao?
Tiểu Mạn.
Trong lòng anh khẽ gọi.
Anh vĩnh viễn sẽ không quên cái tên này, nếu quên mất người này, chỉ sợ anh cũng sẽ quên luôn chính mình.
[1] Đồng sàng dị mộng: Nằm chung giường như mơ giấc mơ khác nhau, ngụ ý vợ chồng không có tình cảm.
Tô Mân vừa thẹn vừa tủi, nằm cứng đờ ở đó không cách nào nhúc nhích. Cô vốn định nhân lúc Sở Du còn chưa đến đi tắm một chút, kết quả ở trong phòng tắm bật ngửa té xuống đất, lúc ấy đầu cô đập vào tường ở sau lưng, cú ngã khá mạnh khiến cô ngất đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình ngã trên sàn, cô muốn ngồi dậy nhưng hoàn toàn không cách nào động đậy được, trong lúc quýnh quáng liền la lên gọi người. Nhưng hiệu quả cách âm của phòng bệnh VIP này vô cùng tốt, kín đáo ngăn lại tiếng kêu cứu của cô, cô la suốt mười phút cũng không ai đến cứu.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình ngã trúng chỗ nào, chỉ biết toàn thân không nhúc nhích được, không phải là đau, mà giống như tê rần, cả người không cử động được. Trong lúc sợ hãi, bất an trỗi dậy, cô nằm trên sàn ngoại trừ khóc vẫn là khóc, nước chảy ra từ vòi sen tưới lên người cô, nước càng lúc càng nóng, cô bị nóng đến cực kỳ chật vật. Cô nằm đơ ở đó, trong lòng chỉ có một cảm giác, thôi xong, gãy cổ, cái này nhất định đã đứt hết gân mạch toàn thân, liệt luôn rồi.
Sở Du tắt nước nóng trước, sau đó anh hỏi cô: “Em cảm thấy thế nào?” Hiện giờ anh không dám đụng vào cô, nếu cô thật sự ngã bị thương, không biết ngã đụng vào chỗ nào, không xác định được tình huống, anh cũng không dám manh động.
Tô Mân khóc, “Em sẽ không bị liệt chứ?”
Anh lập tức ấn chân cô, vừa ấn vừa hỏi: “Em có cảm giác hay không?” Tô Mân gật đầu, “Có.”
Có cảm giác thì không sao rồi.
Lúc này anh mới chú ý đến cô đang trần truồng, anh liền cảm thấy xấu hổ, lập tức rút khăn tắm quấn lên người cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cô dậy, sau khi bế cô về giường mới gọi bác sĩ đến khám cho cô.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, may mắn là , cổ Tô Mân chỉ bị bong gân, không ảnh hưởng dây thần kinh, cũng không có ngoại thương nào khác, là do cô hoảng sợ quá độ, lúc ngã chỗ chân rút gân theo phản xạ có điều kiện nên tưởng rằng mình bị liệt, hồi lâu cũng không ngồi lên được.
Sở Du nhẹ nhàng thở hắt ra, bác sĩ đi rồi, anh lại nhìn cô, cô bọc trong chăn, vô cùng xấu hổ, lúc này anh mới nhớ đến hồi nãy nhìn thấy tất cả của cô, hiện giờ nhớ lại, có hơi ngượng ngùng.
Tô Mân cười gượng, “Em đúng là vô dụng, chút việc cỏn con cũng làm không xong, đúng là kẻ bỏ đi.”
“Xem em nói kìa.” Anh đã nằm xuống giường phụ, nghĩ một lát, anh bỗng nói, “Anh từng làm chuyện còn bẽ mặt hơn em.”
Tô Mân hiếu kỳ, cô hiện giờ rất muốn biết chuyện của anh, dù chỉ là mấy việc nhỏ trong cuộc sống của anh cô cũng cực kỳ muốn biết.
Sở Du mỉm cười, anh gối hai tay ra sau đầu, ngượng ngùng nói: “Kể cho em nghe một chuyện lúc còn đi học, lúc ấy anh học lớp mười, tham gia đại hội thể dục thể thao của trường, hạng mục chạy bền yêu cầu phải mặc áo ba lỗ quần đùi, kết quả lúc chạy nước rút để về đích, anh và bạn học chẳng phân biệt trước sau cứ xông về phía trước, anh cứ thể mà chạy về trước, bạn anh chạy phía sau bị vấp ngã sấp xuống, khi ngã tay nó bất cẩn kéo quần đùi của anh.” Anh cười: “Kết quả, trước mặt toàn thể thầy cô bạn bè bị nó kéo quần đùi xuống, lộ hàng sạch sành sanh, lúc ấy cả anh và mấy bạn đang cổ vũ đều chấn động đến ngây người.”
Tô Mân cũng nhịn không được bật cười.
Sở Du nói, “Anh và nó cũng ngã xuống đất, nó đứng dậy rồi, còn anh xấu hổ đến hồi lâu không đứng nổi, thật muốn chết ở chỗ đó luôn cho rồi, cả đời cũng khỏi đứng lên.”
“Sau đó anh đỏ mặt, làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng có khoảng mấy tháng anh không dám mặc quần đùi, hơn nữa vừa nhìn thấy mấy bạn nữ anh sẽ cúi gầm mặt một cách không tự chủ, lập tức nhớ lại chuyện xấu hổ của mình.”
Anh kể chuyện của mình cho cô nghe, cốt yếu khiến cô vui không cần để ý đến chuyện lúc nãy, Tô Mân xúc động vô cùng.
***
Bên kia thành phố- nhà của Triệu Huyên.
Đêm đã khuya, Trịnh Mẫn Châu bên cạnh đã ngủ say, lúc này Triệu Huyên mới khẽ rút tay về.
Mới vừa cùng cô mây mưa điên đảo, từ trong phòng tắm rồi ra đến giường, hai người kích tình triền miên, làm chồng, anh dốc hết toàn lực hầu hạ cô thỏa mãn, cô vô cùng hài lòng, say sưa hưởng thụ tình cảm mãnh liệt và mơn trớn dịu dàng mà anh mang đến, hiện giờ cô đang ngủ, nhưng anh thì chưa.
Cái gọi là đồng sàng dị mộng[1], chính là đây sao?
Tiểu Mạn.
Trong lòng anh khẽ gọi.
Anh vĩnh viễn sẽ không quên cái tên này, nếu quên mất người này, chỉ sợ anh cũng sẽ quên luôn chính mình.
[1] Đồng sàng dị mộng: Nằm chung giường như mơ giấc mơ khác nhau, ngụ ý vợ chồng không có tình cảm.
/67
|