Sự thực đã chứng minh, Hạ Thụ thực sự có vấn đề!
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, tôi thấy anh ngồi trên salon phòng khách từ rất sớm, nói điều gì đó qua điện thoại. Chiều qua tôi ngủ nhiều quá nên hôm nay cũng dậy sớm hơn bình thường, từ khi trời còn chưa sáng. Theo lý mà nói, lẽ ra anh vẫn còn ở trong phòng để ngủ, sao đã ngồi đây rồi?
Tôi tò mò lén ngóc đầu dậy, cố gắng chỉ để lộ mỗi hai con mắt, nhìn ra ngoài.
Trời tờ mờ sáng, vầng mặt trời đang chầm chậm nhô lên, phát ra những tia sáng chưa mấy rõ ràng, hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh. Anh mặc một cái áo sơ mi ngắn tay đơn giản, mái tóc hơi rối, nhưng vẫn rất đẹp. Anh ngồi trên ghế salon, đầu tựa vào lưng ghế, tay phải thì cầm điện thoại đi động áp vào tai.
Tôi ngừng thở, lén nghe anh nói chuyện.
- Mỹ Nguyệt, em dậy chưa?
Mới bắt đầu nghe trộm đã nghe thấy hai từ khiến tôi suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Tôi đua tay lên bụm miệng, ho lên mấy tiếng rồi rụt đầu vào trong phòng, trốn trong cái vườn hoa nhỏ của căn nhà, không dám tin vào tai mình, hai mắt mở lớn.
Mỹ Nguyệt! Mỹ Nguyệt! Mỹ Nguyệt!
Từ tối qua tới nay, tôi liên tục nghe thấy cái tên này. Sao lúc nào cũng là cô ta chứ? Hơn nữa, sao lại là cô ta? Rốt cuộc là Hạ Thụ bị làm sao, vì sao bỗng dưng anh lại có hứng thú với Mỹ Nguyệt nhỉ? Có lẽ là vì ấn tượng đầu tiên Mỹ Nguyệt để lại cho tôi quá tệ nên tôi thực sự hy vọng Hạ Thụ không dính dáng gì tới cô ta.
Để tiếp tục thăm dò rốt cuộc họ đang nói gì, tôi chuyển động đôi cánh, bay thẳng ra khỏi cái hộp giấy, nhân lúc Hạ Thụ không để ý, bay tới phía sau salon, dừng lại ở sau lưng anh.
Ở gần anh hơn, âm thanh nghe thấy cũng rõ hơn, vẫn giọng nói trầm trầm, có cái gì đó lạnh lùng và u uất.
- Có muốn ăn sáng cùng anh không? Lát nữa anh sẽ tới nhà em đón em.
…
Hạ Thụ vừa nói xong, trong không gian lại một sự yên tĩnh. Tôi đứng sau lưng anh, cũng không dám thở mạnh, chỉ biết mở mắt thật to, dỏng tai lên nghe, giống như một con chuột đang làm trò lén lút.
Không đúng, sao tôi lại nói mình giống một con chuột được, như thế chẳng phải là hạ thấp thân phận của tôi sao?
Vào lúc tôi còn đang phân tâm vì chuyện này thì Hạ Thụ lại lên tiếng, tôi lại tập trung tinh thần và ánh mắt lên người anh.
- Em ăn rồi à? Tiếc thật. Vậy để ngày mai nhé, ngày mai anh sẽ gọi điện cho em sớm hơn. ừm, thế nhé, lát gặp nhau ở trường. - Anh dịch cái điện thoại ra xa tai, dừng lại một chút rồi ấn nút tắt cuộc gọi, đặt điện thoại lên bàn rồi đứng lên đi vào phòng bếp.
Anh đi được mấy bước, bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía salon.
Tôi vội vàng trốn vào khe chiếc ghế, thận trọng nhìn anh, hơi thở nhẹ như một tờ giấy.
Chẳng nhẽ anh phát hiện ra tôi rồi?
Trong lòng tôi lướt qua một dự cảm không lành, nhưng anh chỉ lướt qua salon một vòng rồi bỏ đi, cuối cùng dừng lại bên chiếc hộp giấy để cạnh cái tivi, đôi môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng một hồi lâu vẫn không thấy mở miệng.
Ánh mắt anh thoáng tối đi, rồi lại quay người, tiếp tục đi vào phòng bếp.
Sau khi thấy anh đi vào bếp, trái tim treo lơ lửng nãy giờ của tôi mới hạ xuống. Tôi vội vàng bay vào trong hộp giấy, gấp chăn cẩn thận rồi mới bay ra. Khi tôi bay ra, Hạ Thụ đã ngồi bên bàn ăn chuẩn bị ăn sáng rồi. Trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Cái gì chứ, chẳng để lại cho tôi một chút!
Tôi đang định bay lại gần giành đồ ăn với anh thì thấy anh có vẻ như đã ăn xong, đứng lên, cầm cái đĩa nhỏ để cạnh đi về phía tôi.
Thấy anh mỗi lúc một gần, tôi dừng lại ngay bên ngoài cái hộp giấy, nhìn anh chằm chằm.
Anh đi tới bên cạnh tôi, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn vào tôi. Tôi thấy nụ cười rạng rỡ nở trên mặt anh nên cũng cố gắng bắt mặt mình ngày thơ một chút để anh không nổi lòng nghi ngờ.
Anh đặt cái đĩa trước mặt tôi, khe khẽ gật đầu, trong mắt không có biểu cảm thừa nào cả:
- Cô ở nhà ăn một mình nhé, tôi phải đến trường trước đây. Tối nay chắc là không về sớm được đâu, nếu cô mệt thì cứ ngủ trước đi.
Sau đó, anh cầm cái áo khoác đồng phục trên salon lên, khoác lên người, thay đôi giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cùng với tiếng đóng cửa, trong phòng lại quay lại với vẻ yên tĩnh thường ngày. Tôi nhìn cái bánh mì đã được cắt thành từng miếng nhỏ và một hộp sữa để trên đĩa, chép chép miệng, bỗng dưng thấy chán chả muốn ăn.
Hạ Thụ vẫn lạnh lùng như thế, chuyện trang trí lại nhà hôm qua vẫn khiến anh giận sao? Còn cả một loạt những hành động khác thường nữa càng khiến tôi cảm thấy hoang mang.
Rốt cuộc là anh bị làm sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng chỉ trong một ngày mà sao Hạ Thụ lại thay đổi nhanh như thế?
Cứ nghĩ ngợi linh tinh như thế, suốt cả ngày, tôi ở trong nhà đoán này đoán nọ. Không cho tôi ra khỏi nhà, mà trong góc nhà có mấy con gián lúc nào cũng dọa tôi chết khiếp, về căn phòng nhỏ lại không ngủ được, chẳng biết làm gì, tôi đành bắt chước mấy con thiêu thân, trốn trong cái chụp đèn.
Quả nhiên tới buổi tối, Hạ Thụ vẫn chưa quay về. Hu hu, tôi thật đáng thương. Tôi nhớ lại những lời Hạ Thụ nói lúc trước, tôi là vật nuôi của anh, thế tôi bây giờ là vật nuôi bị anh vứt bỏ sao? Làm yêu tinh Lời ước bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như thế cả, thật là đáng thương quá đi!
Điều khiến tôi đau lòng hơn là ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư... Hôm nào tôi dậy sớm cũng đã thấy Hạ Thụ thay xong quần áo, tay cầm điện thoại, có lúc thì gọi điện cho Mỹ Nguyệt, có lúc thì nhắn tin, đồ ăn sáng chuẩn bị cho tôi càng ngày càng tùy tiện, có lúc thậm chí chỉ có một hộp sữa, hơn nữa ngay cả nắp cũng chẳng buồn mở ra.
Tôi dường như có thể dự cảm được số phận của mình càng lúc càng bi thảm...
Tôi cũng rất muốn chủ động hỏi anh là làm sao, nhưng lần nào đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh là tôi lại chẳng còn chút dũng khí nào cả, chủ yếu là sợ anh đá tôi ra khỏi nhà...
Thời gian cứ thế trôi đi, thứ năm chẳng biết tới từ lúc nào.
Sáng sớm, tôi vẫn dậy từ rất sớm. Theo như thông lệ, tôi lại thấy Hạ Thụ đang nói chuyện điện thoại với Mỹ Nguyệt, tôi len lén trốn sau vai anh, ghé sát vào cái điện thoại của anh, lén nghe xem bên kia Mỹ Nguyệt nói gì.
Quả nhiên, giọng nói của Mỹ Nguyệt vang lên rõ ràng trong tai tôi.
So với mấy câu xin lỗi ngày trước thì giọng nói nũng nịu của Mỹ Nguyệt khiên tôi có thể khẳng định chắc chắn hai người đã làm hòa rồi. Hơn nữa, hình như còn đang qua lại với nhau...
- Dậy chưa? - Hạ Thụ vẫn giữ tính cách đó, chỉ là khi gọi điện, khóe miệng anh có vẻ gì đó hiền lành chứ không lạnh lùng như khi nói với tôi, khiến tim tôi thấy chua chua.
Hừ, đối với bạn gái thì tốt thế, đối với tôi thì quá tệ!
- Dậy từ lâu rồi. À, đúng rồi, Hạ Thụ, ngày kia là cuối tuần, nghe nói ở gần trường mới mở một khu vui chơi, bọn mình cùng đi chơi nhé.
- Ừ, em vui là được. - Anh gật đầu, cũng không quan tâm Mỹ Nguyệt có nhìn thấy hay không, trong giọng nói của anh có một sự dịu dàng khó phát hiện ra được.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười của Mỹ Nguyệt, khiến gai ốc nổi khắp người tôi. Tôi cau mày căm ghét, thậm chí còn có thể tưởng tượng được sắc mặt giận dữ của Mỹ Nguyệt, tôi bèn len lén bay tới đậu ở cạnh bàn để quan sát.
Hạ Thụ lại còn đồng ý hẹn hò với cô ta vào cuối tuần!
Tôi thầm hét lên bất mãn ở trong lòng, nhìn chằm chằm vào Hạ Thụ.
Anh tắt điện thoại, sau đó khoác áo khoác vào, không đi vào phòng bếp như thường ngày mà đi thẳng ra cửa, cầm ba lô lên, thay giày và đi ra khỏi nhà.
Ngồi trên bàn quan sát một loạt các hành động của anh, tôi há hốc mồm, mãi không khép lại được. Cho tới khi Hạ Thụ đã hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, tôi mới phản ứng, đang định hét to một tiếng nhưng tiếng đóng cửa đã cắt đứt mọi suy nghĩ của tôi.
Không phải chứ...
Cằm tôi suýt nữa thì rớt xuống đất...
Anh ta vô tâm tới mức quên chuẩn bị bữa sáng cho tôi! Chẳng nhẽ sức mạnh của tình yêu lại lớn như thế, hay là anh ta bị người ta bỏ bùa, quên mất sự tồn tại của tôi rồi...
Tôi muốn khóc mà chẳng rơi nổi một giọt nước mắt, dùng tay chống vào bàn rồi đứng lên, xoa xoa cái bụng đã đói meo, thở dài thương cho cuộc sống bi thảm của mình. Tôi không thể nhịn được nữa! Hạ Thụ vì sao lại yêu Mỹ Nguyệt tôi mặc kệ, nhưng bây giờ chuyện đó có liên quan tới vấn đề ăn uống của tôi! Tôi mà không quan tâm thì sẽ chết đói mất! Không được, tối nay tôi phải nói chuyện với Hạ Thụ, xem gân đây rốt cuộc anh ta đang giở trò gì!
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại ngắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Âm thanh này hình như vang ra từ phòng của Hạ Thụ.
Ai da, lúc này còn có ai gọi điện thoại tới nhỉ? Tôi vỗ cánh bay vào mở cửa phòng Hạ Thụ, lúc này chiếc điện thoại trên đầu giường anh đang phát ra âm thanh. Tôi nuốt nước bọt, dùng hai tay ôm cái ống nghe đặt trên bàn, sau đó ôm lấy nó trong tư thế “nằm”, bực mình hỏi:
- Xin chào, đây là nhà Hạ Thụ, xin hỏi tìm ai ạ?
- Xin chào, xin hỏi Hạ Thụ có nhà không? - Bên kia nghe thấy tiếng tôi trả lời, hơi khựng lại một chút, một lúc lâu sau mới mở lời, giọng nói có vẻ hơi nghi hoặc.
Là một giọng nói con gái rất ngọt ngào, mang theo chút gì đó sang trọng và thoải mái, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, hoàn toàn khác với giọng của Mỹ Nguyệt. Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Âm thanh dịu dàng của cô khiến mọi bực bội trong tôi đều tan biến, tôi vội vàng trả lời một cách lịch sự:
- Xin lỗi, anh ấy đi học rồi ạ. Xin hỏi chị là ai? Có chuyện gì tôi có thể nói giúp chị.
- Ồ, thế à. - Nghe tôi nói anh đã đi học rồi, giọng nói của cô gái ở bên kia đầu dây thoáng chút thất vọng, sau đó hỏi, - Cô là...
- Tôi là... - Câu hỏi của cô gái khiến tôi khựng lại.
Đúng thế, ở nhà này tôi là gì nhỉ? Cô ấy hỏi thế thì tôi nên trả lời thế nào? Không thể giống hôm ở trường, nói là tôi sống chung với Hạ Thụ được...
Nhưng giờ tôi đang ở nhà anh mà, nên nói thế nào đây.
Tôi “ừm” một tiếng, bối rối vô cùng.
- Tôi là... là... - Tôi cau mày lại, cố vắt óc nghĩ xem mình nên nói gì, một lúc lâu sau mới ấp úng tìm được một cái nghề không đến nỗi quá kỳ quái. - Tôi là người giúp việc bán thời gian...
Hu hu, tôi đường đường là Hạ Thụ, yêu tinh Lời ước xinh đẹp, đáng yêu nhất của thế giới yêu tinh mà lại bị giáng cấp xuống làm người giúp việc rồi, hơn nữa lại còn do tôi tự thừa nhận nữa chứ!
- Người giúp việc bán thời gian? - Nghe tôi nói vậy, giọng nói của cô gái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô cười khẽ, âm thanh dễ nghe lại vang tới tai tôi.
- Thực ra tôi cũng không có việc gì quan trọng. Cô giúp tôi nói với Hạ Thụ là Thụy Huệ tìm anh ấy là được rồi.
- Thế thôi ạ?
Còn tưởng rằng được nghe một bí mật nào đó của Hạ Thụ, nhưng mà chỉ có như thế. Nhưng mà... Thụy Huệ, cô ấy là ai nhỉ?
- Ừm, được rồi, không làm phiền cô làm việc nữa, tôi còn có chút việc.
- Dạ vâng. Tôi sẽ chuyển lời giúp chị.
- Cảm ơn cô.
Xem ra cô ấy thực sự coi tôi là người giúp việc rồi. Nhưng nếu cô ấy đã nói thì tôi cũng đành phải đáp lời, sau đó khệ nệ ôm cái ống nghe đặt về vị trí cũ.
Thụy Huệ, Thụy Huệ...
Cúp điện thoại xong, trong lòng tôi vẫn nhớ mãi cái tên này.
Không biết vì sao mà tôi luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Hạ Thụ với người này không đơn giản. Chẳng nhẽ cô ấy mới là bạn gái của Hạ Thụ? Thế còn chuyện với Mỹ Nguyệt là sao? Trời ơi, chẳng nhẽ Hạ Thụ là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực ra lại là kẻ đa tình...
Không được, không được, sao tôi có thể suy đoán về chủ nhân của mình như thế được? Chờ Hạ Thụ quay về rồi hỏi đã. Chỉ là không biết Hạ Thụ có để ý tới tôi không. Gần đây anh cứ lạnh như băng, mối quan hệ với tôi không những không tốt hơn mà ngược lại còn xa cách hơn. Mặc dù tôi đã cố gắng để không nghĩ tới cái sự thực tàn khốc này, nhưng đúng là nó vẫn khiến tôi rất đau lòng.
Có thể tôi đã nghĩ mọi việc quá dễ dàng, muốn tấn công được vào phòng tuyến trái tim của Hạ Thụ thực sự không dễ chút nào. Với cái tính cách có suy nghĩ gì cũng giấu trong lòng của anh thì tôi hoàn toàn không biết hàng ngày anh đang nghĩ gì. Tôi cố gắng đến đâu nhưng nếu anh không phối hợp thì có cách gì đây? Hơn nữa bây giờ anh lại ở cùng với Mỹ Nguyệt, không thể nào phân tâm để để ý tới tôi được nữa. Như thế thì lúc nào tôi mới có thể bắt anh nói ra được nguyện vọng của mình đây?
Tôi bất lực thở dài, âm thanh cô đơn vang lên trong căn nhà rộng mênh mông khiến nó càng trở nên đáng thương. Tôi rụt cổ lại, tuyệt vọng đứng ở góc tường. Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, căn phòng tối dần. Bỗng dưng ở phòng khách vang lên tiếng động. Tôi vội vàng đập cánh bay ra, một luồng ánh sáng hắt vào, hơi chói mắt.
Sau đó là một bóng người xuất hiện trước mặt tôi, trong tay xách một ít thức ăn. Chẳng mấy khi Hạ Thụ về nhà sớm, tôi kinh ngạc nhìn anh, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ.
- Một mình cô ở nhà mà không bật đèn à? - Anh bật đèn, quay đầu lại nhìn tôi đang lơ lửng trong không trung.
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, nghĩ là có thể anh không hiểu ý của tôi, bèn mở miệng đáp:
- Mắt của yêu tinh bọn tôi tốt lắm, không cần bật đèn cũng nhìn thấy, nhân tiện tiết kiệm điện cho anh luôn.
- Hạ Thụ, hôm nay về nhà sớm thế! - Tôi bay lại gần chuẩn bị dép lê cho anh.
- Ừm. - Anh chỉ kinh ngạc nhìn tôi một cái rồi xách thức ăn vào phòng bếp, bỏ qua sự nhiệt tình của tôi.
Tôi thất vọng nhìn tay anh đút vào túi quần, móc điện thoại đi động ra.
Lại gọi điện cho Mỹ Nguyệt à?
Thấy động tác của anh, tôi đã biết hành động tiếp theo của anh là gì rồi. Ồ, cái gì, điện thoại? Mắt tôi sáng lên, nghĩ lại cô gái gọi điện thoại tìm anh lúc sáng, vội vàng theo anh bay vào nhà bếp, dừng trên cái bục ốp đá, nhìn Hạ Thụ đã bỏ thức ăn sang bên rồi bắt đầu chăm chú vào cái màn hình điện thoại.
- Hạ Thụ... sáng nay có người gọi điện thoại tới tìm anh.
Anh không quay đầu nhìn tôi, chỉ khẽ “ừ” một tiếng thể hiện là đã nghe thấy lời tôi nói.
- Cô ấy bảo tôi nói với anh cô ấy tên là Thụy Huệ... - Thấy anh không khó chịu, tôi lại nói tiếp. Ai ngờ còn chưa nói xong, anh vừa nghe thấy cái tên đó, bàn tay run rẩy, cái điện thoại rơi “cạch” một cái xuống mặt đá, trên màn hình còn sáng vẫn còn một tin nhắn chưa soạn xong.
- Cô vừa nói ai? - Anh quay đầu lại kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt hoàn toàn không giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày. Anh tóm lấy tôi, hỏi dồn.
- Thụy Huệ... - Thấy anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, tôi giật mình, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, chỉ nghe như tiếng muỗi kêu.
- Cô ra ngoài!
Anh lập tức sa sầm mặt xuống, ra sức đẩy tôi ra ngoài phòng bếp, tay còn lại đóng cửa phòng lại, để tôi một mình sững sờ trước cánh cửa kính đục.
Hôm nay lại làm sao thế?
Tôi nói gì khiến anh ta nổi giận sao? Bỗng dưng thích Mỹ Nguyệt, bỗng dưng thay đổi tâm trạng, bây giờ lại nổi giận vô cớ, tôi sắp không thể chịu nổi tính khí của anh ta nữa rồi!
Tôi ấm ức nhìn một lần nữa, sau đó quay người đi, buồn bã ngồi trên salon phòng khách.
Không lâu sau, trong phòng bếp vang lên tiếng đun nấu, tiếng nước chảy. Duy chỉ có điều khác trước là tôi không nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Hạ Thụ với Mỹ Nguyệt.
Hôm nay... lẽ ra đã thấy có sự thay đổi theo chiều hướng tốt, nhưng giờ hình như đã tệ hơn. Chẳng nhẽ là vì tôi nói cái người tên Thụy Huệ gọi điện thoại cho anh ta nên anh ta mới kích động như thế sao? Thụy Huệ rốt cuộc là ai.
Tôi day day hai bên thái dương, quay đầu nhìn về phòng bếp, đúng lúc đó thấy cánh cửa phòng bếp mở, Hạ Thụ mang thức ăn đi ra. Anh ta đặt thức ăn lên bàn, rồi bật tất cả đèn trong phòng ăn lên. Ánh sáng rực rỡ khiến những món ăn trên bàn trở nên hoàn hảo hơn.
Nhưng biết rõ thực chất của các món ăn đó, tôi có thể thề một trăm lần với ông trời rằng, tôi tuyệt đối không bị mê hoặc!
Điều khiến tôi gần như sụp đổ là hình như Hạ Thụ vừa bắt tay vào làm là không dừng lại nổi, mặc dù đã bày mấy món ăn lên bàn rồi nhưng anh vẫn tiếp tục bận rộn trong phòng bếp. Tôi trợn mắt nhìn những đĩa thức ăn xuất hiện ngày càng nhiều trên bàn, cảm giác như muốn ngất đi luôn. Nhưng tôi còn chưa kịp làm thế thì anh đã quay đầu lại, nhìn ngay thấy tôi, ánh mắt sắc bén dường như muốn xuyên thấu cả tôi.
- Ra ăn cơm!
- Ừ... - Âm thanh run rẩy thể hiện tâm trạng vô cùng kích động của tôi, chuyện lớn đến đâu tôi cũng chẳng nghĩ nữa, làm thế nào để đối phó với bữa cơm sắp tới là quan trọng nhất! Tôi cúi đầu, chậm chạp bay tới bên bàn ăn, trong lòng đang thầm tính toán, chỉ ăn một miếng rồi bay đi...
Ai ngờ tôi vừa mới đậu lên cái ghế thì Hạ Thụ đã lên tiếng:
- Cô ăn hết chỗ này cho tôi!
-Hả?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng chỉ thấy trong mắt anh là sự không cho phép chối từ.
Trời ơi, tình cảnh mấy ngày hôm trước lại xảy ra rồi. Mùi vị của những món ăn quỷ quái này cho tới giờ tôi vẫn không quên được! Trong phút chốc tôi có một cảm giác khó chịu, nhưng tôi biết, cảm giác lớn nhất lúc này là tôi muốn nhảy lầu.
Hạ Thụ, có phải anh cố ý không? Chẳng nhẽ anh không biết là thức ăn anh làm mặc dù trông rất đẹp mắt nhưng thực ra cho người sao Hỏa ăn họ cũng chết khiếp đi không? Tôi ăn được một chút đã là nể mặt anh lắm rồi, vậy mà anh còn bắt tôi ăn nhiều như thế.
Trong mắt tôi trào dâng một dòng lệ nóng. Bi phẫn nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu nhìn một bàn đầy thức ăn, tôi không thể không hít sâu vào một hơi, cầm đũa lên với tâm trạng quyết tâm hy sinh, bắt đầu vùi đầu vào cái hoạt động khổ sai này.
Mặc dù gần đây Hạ Thụ không bình thường, nhưng có một chuyện vẫn bình thường, đó là thức ăn của anh làm vẫn khó ăn khủng khiếp!
- Cô ăn từ từ thôi, ăn xong thì để bát trên bàn ấy, mai tôi rửa. Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, không được lén đổ đi đâu đấy, ngày mai tôi sẽ kiểm tra xem cô ăn hết chưa! - Hạ Thụ nhìn tôi bằng đôi mắt cảnh cáo, sau đó lại “bắn” ra một tràng những câu uy hiếp, rồi quay đầu đi thẳng về phòng.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi dừng tay, thở dài một hơi. Tôi quay đầu lại, nhìn phòng bếp bằng đôi mắt căm phẫn, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại để trên bục đá.
Chiếc điện thoại vẫn y như lúc bị rơi xuống, không hề thay đổi, chỉ có điều ánh sáng trên màn hình đã tắt. Nhưng xem ra Hạ Thụ vẫn chưa gọi điện thoại cho Mỹ Nguyệt, thậm chí là tin nhắn cũng chưa gửi đi.
Tôi lại một lần nữa nhớ tới hành động kỳ lạ gần đây của Hạ Thụ, hôm nay, sự bất bình thường đó đã lên tới cực điểm. Mặc dù anh đối xử rất tệ với tôi, nhưng dù sao cũng vẫn là chủ nhân của tôi mà, tôi không thể không lo lắng cho anh được. Nhưng rốt cuộc là Hạ Thụ đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Anh không chịu mở lòng với tôi thì tôi cũng chỉ biết lo suông thôi!
Lúc tôi đang buồn bã gắp thức ăn thì chiếc điện thoại trong phòng bếp đổ chuông. Âm thanh không lớn, nhưng lại vang đến đúng tai tôi.
Tôi vội vàng bay vào phòng bếp. Trên màn hình điện thoại hiện lên một số máy không có hình ảnh. Tưởng là Mỹ Nguyệt gợi tới, nhưng trên đó lại là cái tên “Đồ ngốc”, chắc Hạ Thụ không gọi Mỹ Nguyệt là đồ ngốc đâu. Khi nhìn thấy cái tên này, trong đầu tôi lập tức xuất hiện gương mặt cười của một người.
Tôi dùng chân ấn nút nghe, áp tai vào ống nghe. Vừa mới thông, bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc.
- Hạ Thụ, tớ là Dương Sinh.
Dương Sinh? Trời ơi, tôi đoán đúng rồi.
Mắt tôi sáng lên, vội vàng lên tiếng:
- Dương Sinh, tớ là Hựu Diệp!
Từ lần trước sau khi bị ngất trước mặt Dương Sinh, tôi chưa gặp lại anh lần nào, cũng không biết Hạ Thụ đã giải thích với anh như thế nào, tôi đã muốn liên lạc với anh từ lâu rồi!
- Tiểu Hựu, sao lại là cậu? - Nghe thấy giọng của tôi, Dương Sinh hơi khựng lại, rõ ràng là rất kinh ngạc, nhưng trong phút chốc lại bình tĩnh ngay.
- Hạ Thụ có đó không?
- Hình như anh ta ngủ rồi, để tớ gọi anh ta đi nghe điện thoại nhé. - Tôi kiên nhẫn nói.
- Chờ một chút! Không ngờ cậu lại nhận điện thoại, tớ đang định tìm cậu đây. Cậu có biết không phải người nào cũng được làm bạn với yêu tinh không? Hehe, nhưng hình như Hạ Thụ không muốn cho tớ gặp cậu, không cho tớ tới tìm cậu, cũng không chịu đưa cậu tới trường.
Dương Sinh muốn gặp tôi? Nhưng vì sao không bao giờ Hạ Thụ nhắc tới chuyện này nhỉ? Chẳng nhẽ Hạ Thụ sợ Dương Sinh tiết lộ thân phận của tôi, cố ý không cho chúng tôi tiếp xúc với nhau? Nói như thế thì thực ra Hạ Thụ đang bảo vệ tôi...
- Tiểu Hựu, cậu nghe thấy không? - Dương Sinh thấy tôi không nói gì, lại hỏi thêm một câu.
- Ừm, ừm, nghe thấy rồi. Dương Sinh, cậu định nói gì. - Tôi vội vàng trả lời.
- Bỗng dưng nghe thấy giọng của cậu, tớ không biết nên nói gì nữa. Hi hi, Hạ Thụ nói hết chuyện của cậu cho tớ nghe rồi, yên tâm đi, tớ không nói với ai đâu. Tớ luôn coi Tiểu Hựu là một người bạn tốt, Tiểu Hựu, cậu cũng coi tớ là bạn chứ? - Giọng nói của Dương Sinh nghe có vẻ rất thận trọng, hình như sợ tôi sẽ nói ra một đáp án phủ định.
Đúng là một người ngây thơ! Tưởng tượng nét mặt Dương Sinh lúc này, tôi không nhịn được bật cười.
- Đương nhiên rồi, tớ cũng coi Dương Sinh là bạn tốt mà. Cậu là người đầu tiên chịu giúp đỡ tớ mà tớ gặp ở thế giới loài người đấy! Cậu cho tớ cảm giác nhiệt tình như những người bạn của tớ ở thế giới yêu tinh vậy, rất thân thiện, tớ thích cậu lắm. - Tôi không hề che giấu suy nghĩ của mình, nói hết cho anh.
- Thích... thích tớ? - Dương Sinh bỗng dưng lắp bắp.
- Đúng thế, người bạn nào tớ cũng rất thích. Đúng rồi, Dương Sinh, cậu tìm Hạ Thụ có chuyện gì thế? - Hình như chúng tôi đã đẩy chủ đề đi quá xa.
- Ai dà, nói tới chuyện này, cậu có thấy gần đây hành động của Hạ Thụ rất kỳ quái không? - Dương Sinh nghĩ ra cái gì đó, bỗng dưng hạ thấp giọng nói, thần bí hỏi.
- Có chứ, có chứ, cậu cũng phát hiện ra à? - Tôi dường như tìm được tri kỷ, lập tức trả lời.
- Mọi người đều phát hiện ra. Gần đây thái độ của cậu ấy với Mỹ Nguyệt tốt hơn trước rất nhiều. Ngày trước cậu ấy không bao giờ để ý tới Mỹ Nguyệt, bây giờ ngày nào cũng đi với cô ấy. Tất cả các bạn đều thấy rất kỳ quái, nhưng hình như Mỹ Nguyệt coi đó là chuyện đương nhiên.
- Ở nhà ngày nào anh ấy cũng gọi điện thoại cho Mỹ Nguyệt. Nói như thế thì họ đang yêu nhau à?
- Cũng có thể. Nhưng tớ không định nói điều gì. Với tính cách của Hạ Thụ thì không thể thích một người con gái như Mỹ Nguyệt được. Tớ muốn biết có phải bố mẹ cậu ấy uy hiếp cậu ấy không nên mới gọi điện thoại tới, định hỏi Hạ Thụ xem rốt cuộc là chuyện gì.
Bố mẹ Hạ Thụ uy hiếp anh? Thì ra còn có chuyện này à.
- Tớ cũng không biết, nhưng hình như cuối tuần này họ đi chơi ở khu giải trí. - Tôi bứt bứt tóc, lắc đầu. Nhưng Hạ Thụ chắc không phải bị uy hiếp đâu, tôi thấy ngày nào anh ta nói chuyện với Mỹ Nguyệt cũng vui vẻ lắm mà!
- Đi chơi à... Tiểu Hựu, tớ có một kế hoạch này, hay là cuối tuần này bọn mình cũng tới khu giải trí! - Dương Sinh dường như rất hưng phấn. - Chúng ta giả bộ đi chơi, trên thực tế là giám sát hai người họ, xem Hạ Thụ có thích Mỹ Nguyệt thật không.
- Như thế không hay lắm... - Tôi do dự. Nên biết rằng Hạ Thụ rất ghét thấy tôi ra khỏi nhà, hơn nữa lại còn đi cùng Dương Sinh, ngộ nhỡ anh mà nổi giận thì thật là thê thảm.
- Tiểu Hựu! Chẳng phải cậu là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ sao? Bây giờ có thể cậu ấy đang sống trong địa ngục đau khổ, bị bố mẹ ép phải yêu Mỹ Nguyệt. Chẳng nhẽ chúng ta không nên cứu cậu ấy sao? Dương Sinh kích động hét lớn.
Đầu óc tôi rối tung, Dương Sinh đã nghĩ sự việc quá nghiêm trọng thì phải, nhưng anh thực sự rất quan tâm tới Hạ Thụ.
- Thế được rồi, Dương Sinh. Tớ là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ, nên cớ trách nhiệm tìm hiểu nguyên nhân khiến tính cách của anh ta đột ngột thay đổi. Cuối tuần này tớ sẽ cùng cậu thực hiện kế hoạch đó! - Tôi nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm.
- Yes! Tốt quá, Tiểu Hựu, cậu nghỉ sớm đi. Mấy hôm nay phải bồi bổ tinh thần, chuẩn bị cho buổi hẹn hò cuối tuần! - Dương Sinh hưng phấn nói to.
Hẹn hò? Chẳng phải chúng tôi đi giám sát Hạ Thụ với Mỹ Nguyệt sao? Sao lại biến thành hẹn hò rồi?
Tôi còn định nói thêm mấy câu nữa thì bỗng dưng màn hình đen sì. Tôi nhìn vào màn hình, trời ơi, hết pin rồi! Xem ra tôi phải tìm thời gian để nói rõ với Dương Sinh về cái kế hoạch này mới được.
Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua.
Thứ bảy, tôi vẫn bị cái đồng hồ sinh hoạt cắt ngang giấc mộng đẹp từ rất sớm. Không ngờ Hạ Thụ cũng không có thói quen ngủ nướng, đã mặc xong quần áo, chuẩn bị bữa sáng ỎI trong bếp. Hôm nay lâm trạng của anh có vẻ rấl tốl, món mì anh nấu trông vô cùng đẹp, nhưng còn mùi vị thì tốt nhất là tôi không nên nuôi hy vọng gì.
- Hạ Thụ, anh dậy sớm thế, định đi đâu à? - Tôi hỏi thăm dò.
- Ừm, hôm nay tôi không ở nhà, cô ở nhà không đưực chạy lung tung, biết chưa? - Hạ Thụ vẫn nói cái câu ấy, những từ ngữ máy móc khiến tôi thấy thật lạnh lẽo, cảm giác này rất không tốt.
- Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ, được không? - Tôi muốn biết Hạ Thụ sẽ có phản ứng nào nếu tôi đi ra ngoài, nên cố ý thử anh trước.
- Không được ra ngoài! Lần trước cô gây cho tôi bao phiền phức còn chưa đủ à? - Hạ Thụ bỗng dưng đặt phịch bát mì xuống bàn, làm tôi giật nảy mình.
Trời ơi, cho dù không cho tôi ra ngoài thì cũng không cần phản ứng dữ dội thế chứ. Tôi ấm ức nhìn anh, hai mắt không nhịn được, nhòe đi. Tôi chỉ mới nói là ra ngoài mà đã giận thế, nếu tôi thực sự đi tới khu giải trí với Dương Sinh thì liệu anh ta có lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà không?
Vừa nghĩ thế, trong lòng tôi đã thấy nản, thận trọng quan sát sắc mặt của Hạ Thụ.
Nhưng gương mặt lạnh lùng của anh bỗng dưng xuất hiện một vẻ kỳ bí khó hiểu, ôm đầu ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, dường như có vẻ rất đau khổ.
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, tôi thấy anh ngồi trên salon phòng khách từ rất sớm, nói điều gì đó qua điện thoại. Chiều qua tôi ngủ nhiều quá nên hôm nay cũng dậy sớm hơn bình thường, từ khi trời còn chưa sáng. Theo lý mà nói, lẽ ra anh vẫn còn ở trong phòng để ngủ, sao đã ngồi đây rồi?
Tôi tò mò lén ngóc đầu dậy, cố gắng chỉ để lộ mỗi hai con mắt, nhìn ra ngoài.
Trời tờ mờ sáng, vầng mặt trời đang chầm chậm nhô lên, phát ra những tia sáng chưa mấy rõ ràng, hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh. Anh mặc một cái áo sơ mi ngắn tay đơn giản, mái tóc hơi rối, nhưng vẫn rất đẹp. Anh ngồi trên ghế salon, đầu tựa vào lưng ghế, tay phải thì cầm điện thoại đi động áp vào tai.
Tôi ngừng thở, lén nghe anh nói chuyện.
- Mỹ Nguyệt, em dậy chưa?
Mới bắt đầu nghe trộm đã nghe thấy hai từ khiến tôi suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Tôi đua tay lên bụm miệng, ho lên mấy tiếng rồi rụt đầu vào trong phòng, trốn trong cái vườn hoa nhỏ của căn nhà, không dám tin vào tai mình, hai mắt mở lớn.
Mỹ Nguyệt! Mỹ Nguyệt! Mỹ Nguyệt!
Từ tối qua tới nay, tôi liên tục nghe thấy cái tên này. Sao lúc nào cũng là cô ta chứ? Hơn nữa, sao lại là cô ta? Rốt cuộc là Hạ Thụ bị làm sao, vì sao bỗng dưng anh lại có hứng thú với Mỹ Nguyệt nhỉ? Có lẽ là vì ấn tượng đầu tiên Mỹ Nguyệt để lại cho tôi quá tệ nên tôi thực sự hy vọng Hạ Thụ không dính dáng gì tới cô ta.
Để tiếp tục thăm dò rốt cuộc họ đang nói gì, tôi chuyển động đôi cánh, bay thẳng ra khỏi cái hộp giấy, nhân lúc Hạ Thụ không để ý, bay tới phía sau salon, dừng lại ở sau lưng anh.
Ở gần anh hơn, âm thanh nghe thấy cũng rõ hơn, vẫn giọng nói trầm trầm, có cái gì đó lạnh lùng và u uất.
- Có muốn ăn sáng cùng anh không? Lát nữa anh sẽ tới nhà em đón em.
…
Hạ Thụ vừa nói xong, trong không gian lại một sự yên tĩnh. Tôi đứng sau lưng anh, cũng không dám thở mạnh, chỉ biết mở mắt thật to, dỏng tai lên nghe, giống như một con chuột đang làm trò lén lút.
Không đúng, sao tôi lại nói mình giống một con chuột được, như thế chẳng phải là hạ thấp thân phận của tôi sao?
Vào lúc tôi còn đang phân tâm vì chuyện này thì Hạ Thụ lại lên tiếng, tôi lại tập trung tinh thần và ánh mắt lên người anh.
- Em ăn rồi à? Tiếc thật. Vậy để ngày mai nhé, ngày mai anh sẽ gọi điện cho em sớm hơn. ừm, thế nhé, lát gặp nhau ở trường. - Anh dịch cái điện thoại ra xa tai, dừng lại một chút rồi ấn nút tắt cuộc gọi, đặt điện thoại lên bàn rồi đứng lên đi vào phòng bếp.
Anh đi được mấy bước, bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía salon.
Tôi vội vàng trốn vào khe chiếc ghế, thận trọng nhìn anh, hơi thở nhẹ như một tờ giấy.
Chẳng nhẽ anh phát hiện ra tôi rồi?
Trong lòng tôi lướt qua một dự cảm không lành, nhưng anh chỉ lướt qua salon một vòng rồi bỏ đi, cuối cùng dừng lại bên chiếc hộp giấy để cạnh cái tivi, đôi môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng một hồi lâu vẫn không thấy mở miệng.
Ánh mắt anh thoáng tối đi, rồi lại quay người, tiếp tục đi vào phòng bếp.
Sau khi thấy anh đi vào bếp, trái tim treo lơ lửng nãy giờ của tôi mới hạ xuống. Tôi vội vàng bay vào trong hộp giấy, gấp chăn cẩn thận rồi mới bay ra. Khi tôi bay ra, Hạ Thụ đã ngồi bên bàn ăn chuẩn bị ăn sáng rồi. Trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Cái gì chứ, chẳng để lại cho tôi một chút!
Tôi đang định bay lại gần giành đồ ăn với anh thì thấy anh có vẻ như đã ăn xong, đứng lên, cầm cái đĩa nhỏ để cạnh đi về phía tôi.
Thấy anh mỗi lúc một gần, tôi dừng lại ngay bên ngoài cái hộp giấy, nhìn anh chằm chằm.
Anh đi tới bên cạnh tôi, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn vào tôi. Tôi thấy nụ cười rạng rỡ nở trên mặt anh nên cũng cố gắng bắt mặt mình ngày thơ một chút để anh không nổi lòng nghi ngờ.
Anh đặt cái đĩa trước mặt tôi, khe khẽ gật đầu, trong mắt không có biểu cảm thừa nào cả:
- Cô ở nhà ăn một mình nhé, tôi phải đến trường trước đây. Tối nay chắc là không về sớm được đâu, nếu cô mệt thì cứ ngủ trước đi.
Sau đó, anh cầm cái áo khoác đồng phục trên salon lên, khoác lên người, thay đôi giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cùng với tiếng đóng cửa, trong phòng lại quay lại với vẻ yên tĩnh thường ngày. Tôi nhìn cái bánh mì đã được cắt thành từng miếng nhỏ và một hộp sữa để trên đĩa, chép chép miệng, bỗng dưng thấy chán chả muốn ăn.
Hạ Thụ vẫn lạnh lùng như thế, chuyện trang trí lại nhà hôm qua vẫn khiến anh giận sao? Còn cả một loạt những hành động khác thường nữa càng khiến tôi cảm thấy hoang mang.
Rốt cuộc là anh bị làm sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng chỉ trong một ngày mà sao Hạ Thụ lại thay đổi nhanh như thế?
Cứ nghĩ ngợi linh tinh như thế, suốt cả ngày, tôi ở trong nhà đoán này đoán nọ. Không cho tôi ra khỏi nhà, mà trong góc nhà có mấy con gián lúc nào cũng dọa tôi chết khiếp, về căn phòng nhỏ lại không ngủ được, chẳng biết làm gì, tôi đành bắt chước mấy con thiêu thân, trốn trong cái chụp đèn.
Quả nhiên tới buổi tối, Hạ Thụ vẫn chưa quay về. Hu hu, tôi thật đáng thương. Tôi nhớ lại những lời Hạ Thụ nói lúc trước, tôi là vật nuôi của anh, thế tôi bây giờ là vật nuôi bị anh vứt bỏ sao? Làm yêu tinh Lời ước bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như thế cả, thật là đáng thương quá đi!
Điều khiến tôi đau lòng hơn là ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư... Hôm nào tôi dậy sớm cũng đã thấy Hạ Thụ thay xong quần áo, tay cầm điện thoại, có lúc thì gọi điện cho Mỹ Nguyệt, có lúc thì nhắn tin, đồ ăn sáng chuẩn bị cho tôi càng ngày càng tùy tiện, có lúc thậm chí chỉ có một hộp sữa, hơn nữa ngay cả nắp cũng chẳng buồn mở ra.
Tôi dường như có thể dự cảm được số phận của mình càng lúc càng bi thảm...
Tôi cũng rất muốn chủ động hỏi anh là làm sao, nhưng lần nào đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh là tôi lại chẳng còn chút dũng khí nào cả, chủ yếu là sợ anh đá tôi ra khỏi nhà...
Thời gian cứ thế trôi đi, thứ năm chẳng biết tới từ lúc nào.
Sáng sớm, tôi vẫn dậy từ rất sớm. Theo như thông lệ, tôi lại thấy Hạ Thụ đang nói chuyện điện thoại với Mỹ Nguyệt, tôi len lén trốn sau vai anh, ghé sát vào cái điện thoại của anh, lén nghe xem bên kia Mỹ Nguyệt nói gì.
Quả nhiên, giọng nói của Mỹ Nguyệt vang lên rõ ràng trong tai tôi.
So với mấy câu xin lỗi ngày trước thì giọng nói nũng nịu của Mỹ Nguyệt khiên tôi có thể khẳng định chắc chắn hai người đã làm hòa rồi. Hơn nữa, hình như còn đang qua lại với nhau...
- Dậy chưa? - Hạ Thụ vẫn giữ tính cách đó, chỉ là khi gọi điện, khóe miệng anh có vẻ gì đó hiền lành chứ không lạnh lùng như khi nói với tôi, khiến tim tôi thấy chua chua.
Hừ, đối với bạn gái thì tốt thế, đối với tôi thì quá tệ!
- Dậy từ lâu rồi. À, đúng rồi, Hạ Thụ, ngày kia là cuối tuần, nghe nói ở gần trường mới mở một khu vui chơi, bọn mình cùng đi chơi nhé.
- Ừ, em vui là được. - Anh gật đầu, cũng không quan tâm Mỹ Nguyệt có nhìn thấy hay không, trong giọng nói của anh có một sự dịu dàng khó phát hiện ra được.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười của Mỹ Nguyệt, khiến gai ốc nổi khắp người tôi. Tôi cau mày căm ghét, thậm chí còn có thể tưởng tượng được sắc mặt giận dữ của Mỹ Nguyệt, tôi bèn len lén bay tới đậu ở cạnh bàn để quan sát.
Hạ Thụ lại còn đồng ý hẹn hò với cô ta vào cuối tuần!
Tôi thầm hét lên bất mãn ở trong lòng, nhìn chằm chằm vào Hạ Thụ.
Anh tắt điện thoại, sau đó khoác áo khoác vào, không đi vào phòng bếp như thường ngày mà đi thẳng ra cửa, cầm ba lô lên, thay giày và đi ra khỏi nhà.
Ngồi trên bàn quan sát một loạt các hành động của anh, tôi há hốc mồm, mãi không khép lại được. Cho tới khi Hạ Thụ đã hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, tôi mới phản ứng, đang định hét to một tiếng nhưng tiếng đóng cửa đã cắt đứt mọi suy nghĩ của tôi.
Không phải chứ...
Cằm tôi suýt nữa thì rớt xuống đất...
Anh ta vô tâm tới mức quên chuẩn bị bữa sáng cho tôi! Chẳng nhẽ sức mạnh của tình yêu lại lớn như thế, hay là anh ta bị người ta bỏ bùa, quên mất sự tồn tại của tôi rồi...
Tôi muốn khóc mà chẳng rơi nổi một giọt nước mắt, dùng tay chống vào bàn rồi đứng lên, xoa xoa cái bụng đã đói meo, thở dài thương cho cuộc sống bi thảm của mình. Tôi không thể nhịn được nữa! Hạ Thụ vì sao lại yêu Mỹ Nguyệt tôi mặc kệ, nhưng bây giờ chuyện đó có liên quan tới vấn đề ăn uống của tôi! Tôi mà không quan tâm thì sẽ chết đói mất! Không được, tối nay tôi phải nói chuyện với Hạ Thụ, xem gân đây rốt cuộc anh ta đang giở trò gì!
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại ngắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Âm thanh này hình như vang ra từ phòng của Hạ Thụ.
Ai da, lúc này còn có ai gọi điện thoại tới nhỉ? Tôi vỗ cánh bay vào mở cửa phòng Hạ Thụ, lúc này chiếc điện thoại trên đầu giường anh đang phát ra âm thanh. Tôi nuốt nước bọt, dùng hai tay ôm cái ống nghe đặt trên bàn, sau đó ôm lấy nó trong tư thế “nằm”, bực mình hỏi:
- Xin chào, đây là nhà Hạ Thụ, xin hỏi tìm ai ạ?
- Xin chào, xin hỏi Hạ Thụ có nhà không? - Bên kia nghe thấy tiếng tôi trả lời, hơi khựng lại một chút, một lúc lâu sau mới mở lời, giọng nói có vẻ hơi nghi hoặc.
Là một giọng nói con gái rất ngọt ngào, mang theo chút gì đó sang trọng và thoải mái, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, hoàn toàn khác với giọng của Mỹ Nguyệt. Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Âm thanh dịu dàng của cô khiến mọi bực bội trong tôi đều tan biến, tôi vội vàng trả lời một cách lịch sự:
- Xin lỗi, anh ấy đi học rồi ạ. Xin hỏi chị là ai? Có chuyện gì tôi có thể nói giúp chị.
- Ồ, thế à. - Nghe tôi nói anh đã đi học rồi, giọng nói của cô gái ở bên kia đầu dây thoáng chút thất vọng, sau đó hỏi, - Cô là...
- Tôi là... - Câu hỏi của cô gái khiến tôi khựng lại.
Đúng thế, ở nhà này tôi là gì nhỉ? Cô ấy hỏi thế thì tôi nên trả lời thế nào? Không thể giống hôm ở trường, nói là tôi sống chung với Hạ Thụ được...
Nhưng giờ tôi đang ở nhà anh mà, nên nói thế nào đây.
Tôi “ừm” một tiếng, bối rối vô cùng.
- Tôi là... là... - Tôi cau mày lại, cố vắt óc nghĩ xem mình nên nói gì, một lúc lâu sau mới ấp úng tìm được một cái nghề không đến nỗi quá kỳ quái. - Tôi là người giúp việc bán thời gian...
Hu hu, tôi đường đường là Hạ Thụ, yêu tinh Lời ước xinh đẹp, đáng yêu nhất của thế giới yêu tinh mà lại bị giáng cấp xuống làm người giúp việc rồi, hơn nữa lại còn do tôi tự thừa nhận nữa chứ!
- Người giúp việc bán thời gian? - Nghe tôi nói vậy, giọng nói của cô gái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô cười khẽ, âm thanh dễ nghe lại vang tới tai tôi.
- Thực ra tôi cũng không có việc gì quan trọng. Cô giúp tôi nói với Hạ Thụ là Thụy Huệ tìm anh ấy là được rồi.
- Thế thôi ạ?
Còn tưởng rằng được nghe một bí mật nào đó của Hạ Thụ, nhưng mà chỉ có như thế. Nhưng mà... Thụy Huệ, cô ấy là ai nhỉ?
- Ừm, được rồi, không làm phiền cô làm việc nữa, tôi còn có chút việc.
- Dạ vâng. Tôi sẽ chuyển lời giúp chị.
- Cảm ơn cô.
Xem ra cô ấy thực sự coi tôi là người giúp việc rồi. Nhưng nếu cô ấy đã nói thì tôi cũng đành phải đáp lời, sau đó khệ nệ ôm cái ống nghe đặt về vị trí cũ.
Thụy Huệ, Thụy Huệ...
Cúp điện thoại xong, trong lòng tôi vẫn nhớ mãi cái tên này.
Không biết vì sao mà tôi luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Hạ Thụ với người này không đơn giản. Chẳng nhẽ cô ấy mới là bạn gái của Hạ Thụ? Thế còn chuyện với Mỹ Nguyệt là sao? Trời ơi, chẳng nhẽ Hạ Thụ là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực ra lại là kẻ đa tình...
Không được, không được, sao tôi có thể suy đoán về chủ nhân của mình như thế được? Chờ Hạ Thụ quay về rồi hỏi đã. Chỉ là không biết Hạ Thụ có để ý tới tôi không. Gần đây anh cứ lạnh như băng, mối quan hệ với tôi không những không tốt hơn mà ngược lại còn xa cách hơn. Mặc dù tôi đã cố gắng để không nghĩ tới cái sự thực tàn khốc này, nhưng đúng là nó vẫn khiến tôi rất đau lòng.
Có thể tôi đã nghĩ mọi việc quá dễ dàng, muốn tấn công được vào phòng tuyến trái tim của Hạ Thụ thực sự không dễ chút nào. Với cái tính cách có suy nghĩ gì cũng giấu trong lòng của anh thì tôi hoàn toàn không biết hàng ngày anh đang nghĩ gì. Tôi cố gắng đến đâu nhưng nếu anh không phối hợp thì có cách gì đây? Hơn nữa bây giờ anh lại ở cùng với Mỹ Nguyệt, không thể nào phân tâm để để ý tới tôi được nữa. Như thế thì lúc nào tôi mới có thể bắt anh nói ra được nguyện vọng của mình đây?
Tôi bất lực thở dài, âm thanh cô đơn vang lên trong căn nhà rộng mênh mông khiến nó càng trở nên đáng thương. Tôi rụt cổ lại, tuyệt vọng đứng ở góc tường. Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, căn phòng tối dần. Bỗng dưng ở phòng khách vang lên tiếng động. Tôi vội vàng đập cánh bay ra, một luồng ánh sáng hắt vào, hơi chói mắt.
Sau đó là một bóng người xuất hiện trước mặt tôi, trong tay xách một ít thức ăn. Chẳng mấy khi Hạ Thụ về nhà sớm, tôi kinh ngạc nhìn anh, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ.
- Một mình cô ở nhà mà không bật đèn à? - Anh bật đèn, quay đầu lại nhìn tôi đang lơ lửng trong không trung.
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, nghĩ là có thể anh không hiểu ý của tôi, bèn mở miệng đáp:
- Mắt của yêu tinh bọn tôi tốt lắm, không cần bật đèn cũng nhìn thấy, nhân tiện tiết kiệm điện cho anh luôn.
- Hạ Thụ, hôm nay về nhà sớm thế! - Tôi bay lại gần chuẩn bị dép lê cho anh.
- Ừm. - Anh chỉ kinh ngạc nhìn tôi một cái rồi xách thức ăn vào phòng bếp, bỏ qua sự nhiệt tình của tôi.
Tôi thất vọng nhìn tay anh đút vào túi quần, móc điện thoại đi động ra.
Lại gọi điện cho Mỹ Nguyệt à?
Thấy động tác của anh, tôi đã biết hành động tiếp theo của anh là gì rồi. Ồ, cái gì, điện thoại? Mắt tôi sáng lên, nghĩ lại cô gái gọi điện thoại tìm anh lúc sáng, vội vàng theo anh bay vào nhà bếp, dừng trên cái bục ốp đá, nhìn Hạ Thụ đã bỏ thức ăn sang bên rồi bắt đầu chăm chú vào cái màn hình điện thoại.
- Hạ Thụ... sáng nay có người gọi điện thoại tới tìm anh.
Anh không quay đầu nhìn tôi, chỉ khẽ “ừ” một tiếng thể hiện là đã nghe thấy lời tôi nói.
- Cô ấy bảo tôi nói với anh cô ấy tên là Thụy Huệ... - Thấy anh không khó chịu, tôi lại nói tiếp. Ai ngờ còn chưa nói xong, anh vừa nghe thấy cái tên đó, bàn tay run rẩy, cái điện thoại rơi “cạch” một cái xuống mặt đá, trên màn hình còn sáng vẫn còn một tin nhắn chưa soạn xong.
- Cô vừa nói ai? - Anh quay đầu lại kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt hoàn toàn không giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày. Anh tóm lấy tôi, hỏi dồn.
- Thụy Huệ... - Thấy anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, tôi giật mình, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, chỉ nghe như tiếng muỗi kêu.
- Cô ra ngoài!
Anh lập tức sa sầm mặt xuống, ra sức đẩy tôi ra ngoài phòng bếp, tay còn lại đóng cửa phòng lại, để tôi một mình sững sờ trước cánh cửa kính đục.
Hôm nay lại làm sao thế?
Tôi nói gì khiến anh ta nổi giận sao? Bỗng dưng thích Mỹ Nguyệt, bỗng dưng thay đổi tâm trạng, bây giờ lại nổi giận vô cớ, tôi sắp không thể chịu nổi tính khí của anh ta nữa rồi!
Tôi ấm ức nhìn một lần nữa, sau đó quay người đi, buồn bã ngồi trên salon phòng khách.
Không lâu sau, trong phòng bếp vang lên tiếng đun nấu, tiếng nước chảy. Duy chỉ có điều khác trước là tôi không nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Hạ Thụ với Mỹ Nguyệt.
Hôm nay... lẽ ra đã thấy có sự thay đổi theo chiều hướng tốt, nhưng giờ hình như đã tệ hơn. Chẳng nhẽ là vì tôi nói cái người tên Thụy Huệ gọi điện thoại cho anh ta nên anh ta mới kích động như thế sao? Thụy Huệ rốt cuộc là ai.
Tôi day day hai bên thái dương, quay đầu nhìn về phòng bếp, đúng lúc đó thấy cánh cửa phòng bếp mở, Hạ Thụ mang thức ăn đi ra. Anh ta đặt thức ăn lên bàn, rồi bật tất cả đèn trong phòng ăn lên. Ánh sáng rực rỡ khiến những món ăn trên bàn trở nên hoàn hảo hơn.
Nhưng biết rõ thực chất của các món ăn đó, tôi có thể thề một trăm lần với ông trời rằng, tôi tuyệt đối không bị mê hoặc!
Điều khiến tôi gần như sụp đổ là hình như Hạ Thụ vừa bắt tay vào làm là không dừng lại nổi, mặc dù đã bày mấy món ăn lên bàn rồi nhưng anh vẫn tiếp tục bận rộn trong phòng bếp. Tôi trợn mắt nhìn những đĩa thức ăn xuất hiện ngày càng nhiều trên bàn, cảm giác như muốn ngất đi luôn. Nhưng tôi còn chưa kịp làm thế thì anh đã quay đầu lại, nhìn ngay thấy tôi, ánh mắt sắc bén dường như muốn xuyên thấu cả tôi.
- Ra ăn cơm!
- Ừ... - Âm thanh run rẩy thể hiện tâm trạng vô cùng kích động của tôi, chuyện lớn đến đâu tôi cũng chẳng nghĩ nữa, làm thế nào để đối phó với bữa cơm sắp tới là quan trọng nhất! Tôi cúi đầu, chậm chạp bay tới bên bàn ăn, trong lòng đang thầm tính toán, chỉ ăn một miếng rồi bay đi...
Ai ngờ tôi vừa mới đậu lên cái ghế thì Hạ Thụ đã lên tiếng:
- Cô ăn hết chỗ này cho tôi!
-Hả?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng chỉ thấy trong mắt anh là sự không cho phép chối từ.
Trời ơi, tình cảnh mấy ngày hôm trước lại xảy ra rồi. Mùi vị của những món ăn quỷ quái này cho tới giờ tôi vẫn không quên được! Trong phút chốc tôi có một cảm giác khó chịu, nhưng tôi biết, cảm giác lớn nhất lúc này là tôi muốn nhảy lầu.
Hạ Thụ, có phải anh cố ý không? Chẳng nhẽ anh không biết là thức ăn anh làm mặc dù trông rất đẹp mắt nhưng thực ra cho người sao Hỏa ăn họ cũng chết khiếp đi không? Tôi ăn được một chút đã là nể mặt anh lắm rồi, vậy mà anh còn bắt tôi ăn nhiều như thế.
Trong mắt tôi trào dâng một dòng lệ nóng. Bi phẫn nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu nhìn một bàn đầy thức ăn, tôi không thể không hít sâu vào một hơi, cầm đũa lên với tâm trạng quyết tâm hy sinh, bắt đầu vùi đầu vào cái hoạt động khổ sai này.
Mặc dù gần đây Hạ Thụ không bình thường, nhưng có một chuyện vẫn bình thường, đó là thức ăn của anh làm vẫn khó ăn khủng khiếp!
- Cô ăn từ từ thôi, ăn xong thì để bát trên bàn ấy, mai tôi rửa. Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, không được lén đổ đi đâu đấy, ngày mai tôi sẽ kiểm tra xem cô ăn hết chưa! - Hạ Thụ nhìn tôi bằng đôi mắt cảnh cáo, sau đó lại “bắn” ra một tràng những câu uy hiếp, rồi quay đầu đi thẳng về phòng.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi dừng tay, thở dài một hơi. Tôi quay đầu lại, nhìn phòng bếp bằng đôi mắt căm phẫn, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại để trên bục đá.
Chiếc điện thoại vẫn y như lúc bị rơi xuống, không hề thay đổi, chỉ có điều ánh sáng trên màn hình đã tắt. Nhưng xem ra Hạ Thụ vẫn chưa gọi điện thoại cho Mỹ Nguyệt, thậm chí là tin nhắn cũng chưa gửi đi.
Tôi lại một lần nữa nhớ tới hành động kỳ lạ gần đây của Hạ Thụ, hôm nay, sự bất bình thường đó đã lên tới cực điểm. Mặc dù anh đối xử rất tệ với tôi, nhưng dù sao cũng vẫn là chủ nhân của tôi mà, tôi không thể không lo lắng cho anh được. Nhưng rốt cuộc là Hạ Thụ đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Anh không chịu mở lòng với tôi thì tôi cũng chỉ biết lo suông thôi!
Lúc tôi đang buồn bã gắp thức ăn thì chiếc điện thoại trong phòng bếp đổ chuông. Âm thanh không lớn, nhưng lại vang đến đúng tai tôi.
Tôi vội vàng bay vào phòng bếp. Trên màn hình điện thoại hiện lên một số máy không có hình ảnh. Tưởng là Mỹ Nguyệt gợi tới, nhưng trên đó lại là cái tên “Đồ ngốc”, chắc Hạ Thụ không gọi Mỹ Nguyệt là đồ ngốc đâu. Khi nhìn thấy cái tên này, trong đầu tôi lập tức xuất hiện gương mặt cười của một người.
Tôi dùng chân ấn nút nghe, áp tai vào ống nghe. Vừa mới thông, bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc.
- Hạ Thụ, tớ là Dương Sinh.
Dương Sinh? Trời ơi, tôi đoán đúng rồi.
Mắt tôi sáng lên, vội vàng lên tiếng:
- Dương Sinh, tớ là Hựu Diệp!
Từ lần trước sau khi bị ngất trước mặt Dương Sinh, tôi chưa gặp lại anh lần nào, cũng không biết Hạ Thụ đã giải thích với anh như thế nào, tôi đã muốn liên lạc với anh từ lâu rồi!
- Tiểu Hựu, sao lại là cậu? - Nghe thấy giọng của tôi, Dương Sinh hơi khựng lại, rõ ràng là rất kinh ngạc, nhưng trong phút chốc lại bình tĩnh ngay.
- Hạ Thụ có đó không?
- Hình như anh ta ngủ rồi, để tớ gọi anh ta đi nghe điện thoại nhé. - Tôi kiên nhẫn nói.
- Chờ một chút! Không ngờ cậu lại nhận điện thoại, tớ đang định tìm cậu đây. Cậu có biết không phải người nào cũng được làm bạn với yêu tinh không? Hehe, nhưng hình như Hạ Thụ không muốn cho tớ gặp cậu, không cho tớ tới tìm cậu, cũng không chịu đưa cậu tới trường.
Dương Sinh muốn gặp tôi? Nhưng vì sao không bao giờ Hạ Thụ nhắc tới chuyện này nhỉ? Chẳng nhẽ Hạ Thụ sợ Dương Sinh tiết lộ thân phận của tôi, cố ý không cho chúng tôi tiếp xúc với nhau? Nói như thế thì thực ra Hạ Thụ đang bảo vệ tôi...
- Tiểu Hựu, cậu nghe thấy không? - Dương Sinh thấy tôi không nói gì, lại hỏi thêm một câu.
- Ừm, ừm, nghe thấy rồi. Dương Sinh, cậu định nói gì. - Tôi vội vàng trả lời.
- Bỗng dưng nghe thấy giọng của cậu, tớ không biết nên nói gì nữa. Hi hi, Hạ Thụ nói hết chuyện của cậu cho tớ nghe rồi, yên tâm đi, tớ không nói với ai đâu. Tớ luôn coi Tiểu Hựu là một người bạn tốt, Tiểu Hựu, cậu cũng coi tớ là bạn chứ? - Giọng nói của Dương Sinh nghe có vẻ rất thận trọng, hình như sợ tôi sẽ nói ra một đáp án phủ định.
Đúng là một người ngây thơ! Tưởng tượng nét mặt Dương Sinh lúc này, tôi không nhịn được bật cười.
- Đương nhiên rồi, tớ cũng coi Dương Sinh là bạn tốt mà. Cậu là người đầu tiên chịu giúp đỡ tớ mà tớ gặp ở thế giới loài người đấy! Cậu cho tớ cảm giác nhiệt tình như những người bạn của tớ ở thế giới yêu tinh vậy, rất thân thiện, tớ thích cậu lắm. - Tôi không hề che giấu suy nghĩ của mình, nói hết cho anh.
- Thích... thích tớ? - Dương Sinh bỗng dưng lắp bắp.
- Đúng thế, người bạn nào tớ cũng rất thích. Đúng rồi, Dương Sinh, cậu tìm Hạ Thụ có chuyện gì thế? - Hình như chúng tôi đã đẩy chủ đề đi quá xa.
- Ai dà, nói tới chuyện này, cậu có thấy gần đây hành động của Hạ Thụ rất kỳ quái không? - Dương Sinh nghĩ ra cái gì đó, bỗng dưng hạ thấp giọng nói, thần bí hỏi.
- Có chứ, có chứ, cậu cũng phát hiện ra à? - Tôi dường như tìm được tri kỷ, lập tức trả lời.
- Mọi người đều phát hiện ra. Gần đây thái độ của cậu ấy với Mỹ Nguyệt tốt hơn trước rất nhiều. Ngày trước cậu ấy không bao giờ để ý tới Mỹ Nguyệt, bây giờ ngày nào cũng đi với cô ấy. Tất cả các bạn đều thấy rất kỳ quái, nhưng hình như Mỹ Nguyệt coi đó là chuyện đương nhiên.
- Ở nhà ngày nào anh ấy cũng gọi điện thoại cho Mỹ Nguyệt. Nói như thế thì họ đang yêu nhau à?
- Cũng có thể. Nhưng tớ không định nói điều gì. Với tính cách của Hạ Thụ thì không thể thích một người con gái như Mỹ Nguyệt được. Tớ muốn biết có phải bố mẹ cậu ấy uy hiếp cậu ấy không nên mới gọi điện thoại tới, định hỏi Hạ Thụ xem rốt cuộc là chuyện gì.
Bố mẹ Hạ Thụ uy hiếp anh? Thì ra còn có chuyện này à.
- Tớ cũng không biết, nhưng hình như cuối tuần này họ đi chơi ở khu giải trí. - Tôi bứt bứt tóc, lắc đầu. Nhưng Hạ Thụ chắc không phải bị uy hiếp đâu, tôi thấy ngày nào anh ta nói chuyện với Mỹ Nguyệt cũng vui vẻ lắm mà!
- Đi chơi à... Tiểu Hựu, tớ có một kế hoạch này, hay là cuối tuần này bọn mình cũng tới khu giải trí! - Dương Sinh dường như rất hưng phấn. - Chúng ta giả bộ đi chơi, trên thực tế là giám sát hai người họ, xem Hạ Thụ có thích Mỹ Nguyệt thật không.
- Như thế không hay lắm... - Tôi do dự. Nên biết rằng Hạ Thụ rất ghét thấy tôi ra khỏi nhà, hơn nữa lại còn đi cùng Dương Sinh, ngộ nhỡ anh mà nổi giận thì thật là thê thảm.
- Tiểu Hựu! Chẳng phải cậu là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ sao? Bây giờ có thể cậu ấy đang sống trong địa ngục đau khổ, bị bố mẹ ép phải yêu Mỹ Nguyệt. Chẳng nhẽ chúng ta không nên cứu cậu ấy sao? Dương Sinh kích động hét lớn.
Đầu óc tôi rối tung, Dương Sinh đã nghĩ sự việc quá nghiêm trọng thì phải, nhưng anh thực sự rất quan tâm tới Hạ Thụ.
- Thế được rồi, Dương Sinh. Tớ là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ, nên cớ trách nhiệm tìm hiểu nguyên nhân khiến tính cách của anh ta đột ngột thay đổi. Cuối tuần này tớ sẽ cùng cậu thực hiện kế hoạch đó! - Tôi nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm.
- Yes! Tốt quá, Tiểu Hựu, cậu nghỉ sớm đi. Mấy hôm nay phải bồi bổ tinh thần, chuẩn bị cho buổi hẹn hò cuối tuần! - Dương Sinh hưng phấn nói to.
Hẹn hò? Chẳng phải chúng tôi đi giám sát Hạ Thụ với Mỹ Nguyệt sao? Sao lại biến thành hẹn hò rồi?
Tôi còn định nói thêm mấy câu nữa thì bỗng dưng màn hình đen sì. Tôi nhìn vào màn hình, trời ơi, hết pin rồi! Xem ra tôi phải tìm thời gian để nói rõ với Dương Sinh về cái kế hoạch này mới được.
Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua.
Thứ bảy, tôi vẫn bị cái đồng hồ sinh hoạt cắt ngang giấc mộng đẹp từ rất sớm. Không ngờ Hạ Thụ cũng không có thói quen ngủ nướng, đã mặc xong quần áo, chuẩn bị bữa sáng ỎI trong bếp. Hôm nay lâm trạng của anh có vẻ rấl tốl, món mì anh nấu trông vô cùng đẹp, nhưng còn mùi vị thì tốt nhất là tôi không nên nuôi hy vọng gì.
- Hạ Thụ, anh dậy sớm thế, định đi đâu à? - Tôi hỏi thăm dò.
- Ừm, hôm nay tôi không ở nhà, cô ở nhà không đưực chạy lung tung, biết chưa? - Hạ Thụ vẫn nói cái câu ấy, những từ ngữ máy móc khiến tôi thấy thật lạnh lẽo, cảm giác này rất không tốt.
- Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ, được không? - Tôi muốn biết Hạ Thụ sẽ có phản ứng nào nếu tôi đi ra ngoài, nên cố ý thử anh trước.
- Không được ra ngoài! Lần trước cô gây cho tôi bao phiền phức còn chưa đủ à? - Hạ Thụ bỗng dưng đặt phịch bát mì xuống bàn, làm tôi giật nảy mình.
Trời ơi, cho dù không cho tôi ra ngoài thì cũng không cần phản ứng dữ dội thế chứ. Tôi ấm ức nhìn anh, hai mắt không nhịn được, nhòe đi. Tôi chỉ mới nói là ra ngoài mà đã giận thế, nếu tôi thực sự đi tới khu giải trí với Dương Sinh thì liệu anh ta có lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà không?
Vừa nghĩ thế, trong lòng tôi đã thấy nản, thận trọng quan sát sắc mặt của Hạ Thụ.
Nhưng gương mặt lạnh lùng của anh bỗng dưng xuất hiện một vẻ kỳ bí khó hiểu, ôm đầu ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, dường như có vẻ rất đau khổ.
/19
|