Đầu đau quá!
Vừa mới tỉnh táo được một chút, tôi mở hai mắt nhìn ra xung quanh. Trần nhà trắng toát, cái tủ màu đen, còn bên dưới tôi là cái giường mềm mại, đang đắp trên người một cái chăn ấm áp màu xanh lam.
Dễ chịu quá! Tôi ôm chặt chăn, lăn người một cái. Từ khi tới thế giới loài người, tôi chưa từng được ngủ trên giường, quả nhiên cảm giác ngủ trên giường khác hẳn với cảm giác ngủ trong thùng rác. Ừm, cảm giác được về nhà thật thích. Tôi hạnh phúc nở nụ cười, đang định nhắm mắt vào ngủ tiếp thì bỗng dưng hai mắt trợn ngược lên rồi tung chăn ra, ngồi bật dậy.
Nhà? Sao có thể? Lẽ ra tôi phải đang làm nhiệm vụ chứ!
Sao tôi lại ngủ trên giường được? Vừa nãy chẳng phải tôi vẫn còn ở trong nhà ăn của trường, cùng Hạ Thụ và Dương Sinh gặp “nữ ác ma” đó sao?
Tôi vô thức nhìn xung quanh một lát. Là một căn phòng xa lạ, hoàn toàn khác với ở nhà. Ánh mắt tôi dừng lại trên cái tủ quần áo màu đen, cuối cùng cũng hiểu đây là đâu.
Cái tủ quần áo này hình như chứa đầy những bộ quần áo “siêu to” của Hạ Thụ.
Tôi nuốt nước miếng, vội vàng nhảy xuống giường, trong lòng thầm cầu nguyện cho mình, cẩn thận gập cái chăn lại.
Lúc này, cánh cửa phòng đóng kín được mở ra, Hạ Thụ cầm một cái chổi từ ngoài đi vào. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, mái tóc rối tung, trên mặt chẳng chút biểu cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây chổi trong tay. Anh ta dí cây chổi vào cái thùng nước bên cạnh, rồi bắt đầu lau nhà trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của tôi.
- Hạ Thụ... - Nhìn động tác của anh ta, tôi quên cả gấp chăn, ngu ngốc gọi tên anh. Không thể trách tôi kinh ngạc thế được, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cầm chổi lau nhà và làm cái công việc vô cùng “phụ nữ” này.
Cơ thể của Hạ Thụ thoáng dừng khựng lại khi nghe thấy tiếng gọi của tôi, sau đó anh chầm chậm quay đầu lại như một cảnh phim quay chậm.
- Cô tỉnh rồi à! - Cuối cùng anh cũng hét lên, trong mắt dường như là sự khó tin đến ngỡ ngàng, dường như tôi tỉnh dậy là một việc vô cùng thần kỳ.
- Ừm, đúng thế, tôi tỉnh rồi.
Sau đó, Hạ Thụ ném cây chổi rồi chạy tới trước mặt tôi bằng tốc độ của một tia chớp, sau đó anh chàng kéo tay tôi lên, nắn bóp khắp cơ thể tôi.
- Này! Anh làm gì thế? Định vô lễ với tôi à! A ha ha, đừng cù nữa, nhột quá! - Tôi cười lăn cười bò.
- Chờ chút, cô thực sự không sao chứ? - Hạ Thụ dường như không nghe thấy tôi nói gì, vẫn hồi hộp hỏi tôi.
- Tôi không sao. Anh làm gì mà căng thẳng thế? - Tôi liếc ánh mắt vô tội nhìn anh.
- Cô đã ngất đi hai ngày rồi, gọi kiểu gì cũng không thấy có phản ứng, tôi còn tưởng cô chết rồi cơ! - Hạ Thụ kích động hét lên với tôi, dáng vẻ vừa lo lắng vừa bất lực, hình như anh không hài lòng với sự bình tĩnh của tôi.
Ngất? Ồ, thì ra anh ta đang nói tới chuyện đó à!
Tôi ngượng ngùng xoa tay lên gáy, sau đó cười khan hai tiếng:
- Không sao đâu, vì hồi nhỏ tôi học phép thuật không chuyên tâm, nhớ sai khẩu quyết nên mỗi lần biến to ra đều tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Lần này vì sau khi biến thân mệt quá nên mới bỗng dưng bị ngất. Thực ra cũng không có vấn đề gì lớn cả, chỉ cần ngủ hai ngày là sẽ khỏe lại thôi.
- Vì như thế à? Chỉ vì cô quá mệt? - Hạ Thụ quay phắt đầu lại nhìn tôi, trên gương mặt vốn vui mừng giờ thoáng nét giận dữ. - Con ruồi ngu ngốc này, có phải kiếp trước cô là lợn đầu thai không, ngủ giỏi thế! - Anh ta bỗng dưng quát lên với tôi, mắng mỏ tôi một cách vô lý.
- Này, sao anh lại nói tôi là lợn? Tôi là tiểu thiên thần đáng yêu nổi tiếng ở thế giới yêu tinh đấy nhé. Anh dám nói tôi là lợn, thật bất lịch sự. - Tôi giận dữ một tay chống nạnh, một tay chỉ mặt anh ta mắng.
- Chẳng nhẽ còn không phải? Ngủ gì mà ngủ luôn hai ngày, trước đó cũng chẳng thông báo một tiếng, cô không biết là người ta lo... - Bỗng dưng đang chửi tôi rất hăng say, Hạ Thụ đột ngột dừng lại, gương mặt ngượng ngùng.
- Lo cái gì? Ồ, Hạ Thụ, anh lo cho tôi à? Xin lỗi nhé, tôi quên mất không thông báo trước cho anh. - Tôi cũng cười cười hối lỗi, thì ra anh ta đang lo cho tôi à, chủ nhân mới của tôi cũng tốt bụng đấy chứ!
- Ai có thời gian mà lo cho cô? Tôi lo là lo cô chết ở nhà tôi, còn bắt tôi phải thu dọn thi thể! - Anh ta lại sầm mặt xuống mắng tôi.
Nụ cười của tôi đông cứng lại thành một hình dạng rất kỳ quái. Tôi rút lại câu nói khen anh ta tốt bụng ban nãy, anh ta thực sự chẳng có nhân tính gì cả, đúng là một gã phú ông của xã hội phong kiến ích kỷ, tự tư tự lợi! Ngay cả việc thu dọn thi thể của tôi mà cũng nói ra được! Thật là xui xẻo.
- Cô đúng là con ruồi ngu ngốc phiền phức nhất mà tôi từng gặp! Thật không biết vì sao tôi lại cho cô ở lại nữa! - Tôi còn chưa giận thì thôi, Hạ Thụ đã nổi nóng, trong đôi mắt đẹp của anh dường như tóe lửa.
Tôi thực sự sợ anh ta nói thêm câu “tôi sẽ đuổi cô đi” nên vội vàng chuyển chủ đề:
- Chờ một chút! Hạ Thụ, trước khi anh nổi giận, có thể trả lời một câu hỏi của tôi được không?
- Câu hỏi gì? - Hạ Thụ nhướn mày, tỏ ra rất khinh thường.
- Tôi còn nhớ hôm đó khi bị ngất, Dương Sinh hình như dã phát hiện ra tôi không phải là đồ chơi, sau đó anh ấy có nói gì không? - Tôi thận trọng hỏi, từng giọt mồ hôi lặng lẽ rơi sau gáy, bởi vì tôi phát hiện ra, sau khi hỏi xong câu hỏi này, ánh mắt Hạ Thụ như sắp xuyên thủng người tôi...
- Cô còn dám hỏi... Cô có biết tôi phải mất bao nhiêu công sức mới bắt cậu ta không được nói chuyện này ra ngoài không? Hừ, cũng may người phát hiện ra thân phận của cô là Dương Sinh, nếu mà là một người đầu óc bình thường thì đã sớm mang cô tới viện nghiên cứu rồi! - Hạ Thụ dùng ngón tay dí vào đầu tôi.
Hả? Anh ta đang nói gì thế? Ý của anh ta là đầu óc Dương Sinh không bình thường sao?
- Hay nói cách khác, Dương Sinh thực sự phát hiện ra thân phận của tôi rồi? - Tôi xoa cái đầu vẫn còn quay mòng mòng của mình, hỏi Hạ Thụ.
- Đúng thế. Nhưng cậu ấy nói cô là bạn của cậu ấy nên sẽ không bán đứng cô đâu. Hơn nữa cậu ấy còn định chờ cô hoàn thành công việc sẽ tới chỗ cái máy đồ chơi để gắp củ cà rốt nhồi bông đó cơ. Đúng là gã ngốc!
- Wa! Hạ Thụ, ngay cả chuyện này anh cũng nói cho Dương Sinh biết, hai người quả thực là bạn rất tốt của nhau. - Tôi nhìn Hạ Thụ đầy cảm động.
- Đồ ngốc! Cô nói luyên thuyên gì đó? Tôi không phải bạn của cậu ta. - Hạ Thụ vội vàng quát tôi, gương mặt trắng trẻo bỗng dưng đỏ hồng.
Ôi trời, có gì đâu mà phải che giấu, nhìn hai người có vẻ rất tốt với nhau mà.
- Cái gã đó suốt ngày bám lấy tôi, đòi làm bạn với tôi, tôi ghét cậu ta lắm. Sao có thể làm bạn với tôi được! - Hạ Thụ thấy tôi không tin, còn bổ sung thêm mấy câu.
Sao có thể thế được? Nhìn quan hệ của họ có vẻ rất tốt mà. Ai dà, chắc chắn là cái gã Hạ Thụ này không chịu thừa nhận. Tính cách của anh ta thật kỳ quái, sao trên đời này lại có một người như thế cơ chứ! Tôi không nhịn được thở dài.
Hạ Thụ thấy tôi có vẻ hoài nghi, bèn vội vã bỏ đi. Nhìn theo bóng anh trong bộ đồ ở nhà, tôi bất giác lại thở dài cái nữa, đẹp trai thì vẫn là đẹp trai, cho dù mặc cái gì cũng thấy đẹp!
Tôi đi từ phòng của Hạ Thụ ra phòng khách, ấy, sao phòng khách có vẻ kỳ lạ thế nhỉ? Tôi nhớ lúc trước trên salon có một đống tạp chí cơ mà, nhưng giờ chẳng có gì nữa, chả trách nhìn nó có vẻ rộng hơn! Mặt bàn hình như cũng được lau hàng chục lần, chẳng có một hạt bụi nào, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như kim cưưng. Thật là khoa trương! Ánh mắt tôi dừng lại chỗ thùng rác cạnh đó. Cái thùng rác cũng trở nên sạch sẽ, củ cà rốt nhồi bông đã được giặt sạch rồi đặt trên tủ tivi.
Có phải tối nay tôi vẫn phải ngủ trong thùng rác nên Hạ Thụ mới làm sạch thùng rác như thế không hả? Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất thì cũng không cần phải đang ngủ lại phát hiện bên cạnh mình có một quả táo thối, trên đó còn mấy con kiến đen sì đang trợn mắt nhìn tôi.
Xem ra mấy hôm tôi bị ngất, Hạ Thụ đã quét dọn cả nhà, anh ta đúng là ưa sạch sẽ...
Tôi thở dài, lúc này Hạ Thụ bê một đĩa thức ăn từ phòng bếp đi ra. Ý! Anh ta không những quét dọn sạch sẽ mà còn định làm cơm cho tôi ăn sao?
Tôi tò mò ngó đầu ra, mùi vị thức ăn nhanh chóng truyền tới mũi tôi, kích thích vị giác của tôi.
Lần này thực sự là rất kích thích!
Lần trước mấy món ăn anh ta làm mặc dù khó ăn, nhưng nhìn và ngửi thấy cũng không tệ. Nhưng thức ăn hôm nay vì sao khi ngửi tôi lại có cảm giác như là mùi của hoa quả thối nhặt từ cống về...
Tôi bịt chặt mũi, dang dịnh cúi người xuống trốn khỏi tầm mắt của Hạ Thụ thì đã nghe thấy tiếng của anh.
- Lại đây ăn cơm.
- Cảm ơn ý tốt của anh, tôi vẫn chưa đói, tạm thời chưa muốn ăn... - Thấy mình đã bị anh phát hiện, tôi cũng không dám trốn nữa, đành đứng thẳng lưng lên, ngại ngùng nở một nụ cười gượng gạo, xua tay với anh, trong lòng vẫn còn lẩm bẩm, - Anh cứ ăn trước đi, lát nữa tôi đói thì tôi ăn.
- Cô ngủ hai ngày rồi mà vẫn chưa đói? Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô mà không ăn thì lập tức biến khỏi nhà tôi. - Hạ Thụ đặt đĩa thức ăn xuống bàn, đi tới bên cạnh tôi, một tay kéo cổ áo tôi, bắt tôi tới bên bàn ăn.
Thật đáng sợ, trên bàn ăn đặt đầy các loại thức ăn, có món thì mới, có món thì cứ như đã để mấy ngày rồi. Chắc Hạ Thụ không đến nỗi bỏ thức ăn của mấy ngày lên ăn lại chứ?
Tôi chép miệng, dùng bộ đồ ăn chuyên dụng mà Hạ Thụ đã chuẩn bị cho tôi, gắp một đống thức ăn mà tôi không biết là gì cho hết vào miệng.
Trời ơi, để làm được ra mùi vị thức ăn như thế này chắc là khó lắm! Ăn xi măng còn ngon hơn cái này! Dưa chuột xào mặn tới độ tôi tưởng mình đang ăn muối trắng, sườn xào thì chua loét, ngoài vị chua chẳng còn vị gì khác! Còn canh cá, không biết sao nó đắng nghét như thuốc Bắc...
Tôi ủ rũ cố ăn chỗ thức ăn khó ăn tới cùng cực này, hai mắt nóng dần. Hạ Thụ thật là đểu, cho dù có ghét tôi thì cũng không cần phải dùng cái cách phức tạp này để thể hiện sự căm ghét chứ. Mình nấu ăn đã mệt không nói, lại còn lãng phí đồ ăn!
Tôi không nhịn được len lén nhìn Hạ Thụ. Thấy anh ta đắc ý nhìn chỗ thức ăn trong bát tôi ít dần, đôi mắt to ánh lên vẻ dịu dàng, dường như ánh mặt trời đã làm tan chảy lớp băng đá ngàn năm. Kỳ lạ thật, anh ta có phải đang vui mừng vì trừng trị được tôi không!
Cuối cùng, sức mạnh của cái đẹp cũng giúp tôi ăn hết chỗ thức ăn còn lại trong bát, còn trên mặt Hạ Thụ cũng nở một nụ cười hài lòng. Wa, anh ta đúng là nên cười nhiều một chút, lúc cười cứ như biến thành người khác vậy, đẹp quá đi mất!
Tôi đã hoàn toàn bị khuôn mặt đẹp tới mức quỷ khốc thần sầu của anh ta chinh phục. Gương mặt này không chỉ hoàn mỹ theo cách thông thường, da mặt trắng trẻo còn hơn con gái, lông mày thì vừa dài vừa cong, tôi ghen tị chu miệng.
- Cái gì chứ, con trai gì mà lại đẹp như vậy! - Tôi lẩm bẩm trong miệng.
- Cô đang nói gì thế? - vốn tưởng rằng giọng nói của tôi đã nhỏ tới mức như tiếng muỗi đập cánh rồi, ai ngờ vẫn truyền tới tai anh ta. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt nãy giờ vẫn nhìn vào bàn ăn của anh ta chuyển sang nhìn vào tôi, sắc bén và nghiêm túc.
- Không... không có gì. - Tôi vội vàng lắc đầu. Haiz, tôi còn ngắm chưa đã mà anh ta đã hiện nguyên hình rồi.
Anh hoài nghi nhìn tôi một lát, cuối cùng đứng lên, đi về phía cửa.
- Anh định ra ngoài à? - Tôi nhìn theo hành động của anh, hỏi một câu ngớ ngẩn.
Chắc không vì chê tôi quá phiền phức nên không muốn ở nhà đấy chứ? Tôi ấm ức chu miệng nhìn hai tay mình, thực sự là rất nhỏ, trông có vẻ vụng về, chuyện gì cũng không làm xong. Khi ngẩng đầu lên nhìn những ngón tay thuôn dài của anh, tôi tự ti cúi đầu xuống.
- Không phải. - Vừa đi được mấy bước, nghe thấy tiếng tôi, Hạ Thụ lại dừng lại, quay đầu nhìn tôi một cái, lạnh nhạt trả lời. - Tôi đi thay dép lê.
- Ồ. - Tôi thở phào, bỗng dưng một suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, cúi người xuống. Tôi vẫy cánh bay tới bên cạnh anh, nhìn anh bằng gương mặt ngây thơ, dừng lại ngay trước mặt anh trong dôi mắt đầy nghi ngờ, sau đó tạo một cái dáng vô cùng đẹp. - Chủ nhân Hạ Thụ, anh ngồi lên salon đi, tôi sẽ mang dép lê tới cho anh.
Hừ hừ, mặc dù Hạ Thụ không chịu ước, tôi không thể dùng phép thuật để giúp anh ta, nhưng tôi cũng không ăn không ngồi rồi đâu, cho dù không dùng tới phép thuật thì tôi cũng có thể giúp anh ta làm các việc khác. Tôi nhất định phải để anh ta biết, tôi là người hữu dụng!
Hạ Thụ nhìn tôi, ánh mắt thoáng sáng lên. Anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đầy nghi ngờ, quay sang ngồi lên salon. Thấy anh đã chịu tin tôi, tôi vui vẻ nở một nụ cười, vội vàng bay ra cửa với tốc độ nhanh nhất, hai tay ôm một chiếc dép lê để trên sàn nhà rồi bay về phía anh.
Sau đó tôi lại lặp lại động tác ban nãy với chiếc dép thứ hai.
- Thực ra... - Tôi vừa mới bay tới bên cửa đã thấy anh mở miệng, trong giọng nói có vẻ do dự.
- Không sao đâu, tôi không mệt lắm đâu. - Mặc dù phải ôm chiếc dép lê không hề nhẹ nhàng chút nào, trán tôi đã lấm tấm mô hôi, nhưng vẫn ngốc nghếch quay lại nặn ra một nụ cười với anh ta.
Giọng nói của Hạ Thụ rõ ràng là hơi khựng lại, biểu cảm cũng trở nên rất quái dị. Mấy giây sau, cuối cùng anh ta cũng quay lại với vẻ bình tĩnh thường ngày, trong ánh mắt lại là sự lạnh nhạt, nhưng môi vẫn nở nụ cười:
- Thực ra tôi định nói, tôi tự làm thì sẽ nhanh hơn.
“Rầm!”.
Xin hãy hiểu cho tôi. Đây không phải là âm thanh do đôi tay quá yếu ớt của tôi làm rơi chiếc dép xuống đất. Tôi thực sự không thể chịu đựng nổi cái đòn đả kích mà câu nói này của anh ta mang tới, đến nỗi trong phút giây hoa mắt, tôi đầm sầm vào salon.
Sau đó, vinh quang cũng cùng với chiếc dép rơi xuống đất.
Tôi xoa xoa gương mặt biến dạng vì cú va chạm vừa rồi, nghiến răng ôm chiếc dép lên, kiên cường bay lên, sau đó bay qua ghế salon, dừng lại trước mặt anh ta, thấy anh ta hoàn toàn không chú ý gì tới tôi, mà đang thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Đồ vô tâm, anh không quan tâm tới tôi một chút được sao, vừa nãy suýt nữa tôi đã bị hủy hoại dung nhan rồi. - Tôi giận dữ ném chiếc dép xuống trước mặt anh ta, sau đó chống nạnh nhìn anh ta đầy bất mãn.
- Vậy sao? Thế cô thấy tôi nên nói gì? - Anh quay đầu lại xỏ nốt chân vào chiếc dép còn lại, như cười như không với tôi, - Cô bị hủy hoại dung nhan coi như được thẩm mỹ lại.
Cái gì? Dám nói tôi như thế!
Phải biết rằng tôi là cô gái ngoan ngoãn đáng yêu được cả thế giới yêu tinh công nhận, với gương mặt búp bê vô địch này, tôi đã đánh bại biết bao địch thủ trong thiên hạ. Vậy mà anh dám coi thường tôi!
Hai tay tôi vò vò chéo áo, bực bội nhìn anh ta nhưng lại không dám thể hiện.
- Cô vội vàng muốn chứng minh năng lực của mình như thế sao? Cũng tốt thôi, giúp tôi xem trong tủ lạnh có còn Coca không. Nếu còn thì mang một lon ra đây cho tôi. - Thấy tôi có vẻ bị đã kích, Hạ Thụ tốt bụng chỉ tay vào tủ lạnh, nụ cười trên khuôn mặt vẫn rất đểu cáng.
- Tuân lệnh, chủ nhân! - Tôi nghiến răng cố nặn ra bốn từ khỏi miệng, ép mình phải quên ngay cái chuyện đáng xấu hổ ban nãy, sau đó gật đầu, quay người bay về phía tủ lạnh.
Công việc là số một, công việc là số một...
Tôi lẩm bẩm dọc trong đầu, bay tới bên cái tủ lạnh lúc nào không hay. Tôi chép miệng, nhìn cánh cửa tủ đóng im ỉm, hai bàn tay giữ chặt vào một bên cánh, hai chân đẩy mạnh, cánh cửa bật mở. Tôi vẫn giữ tay ở tủ lạnh, bị đẩy sang một bên, đầu quay mòng mòng. Mãi khi cánh cửa đứng vững lại, không lắc lư nữa, tôi mới dám buông tay ra bay vào trong tủ.
Vừa mới bay tới nơi đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, khiến cả người tôi run lẩy bẩy. Sau khi chậm chạp thích nghi với không khí lạnh này, tôi mới bắt đầu tìm kiếm trong tủ lạnh.
Coca...
Hình như không có thứ này.
Tôi cau mày, đang định nói với Hạ Thụ là không có thì nhìn thấy ở tầng trên cùng của tủ lạnh có một cái lon màu xanh lam, trên đó in rõ mấy chữ “Coca Cola”. Tư duy của tôi chậm lại một chút, nhìn chằm chằm vào cái lon đó, một hôi lâu vẫn không động đậy.
Thượng đế ơi, Người hành hạ con cũng không cần như thế đâu! Làm gì có ai để Coca vào một góc sâu như thế, bên cạnh lại còn một đống các chai lọ khác chặn trước.
Đáng ghét, chắc chắn là Hạ Thụ đang cố tình chơi xỏ tôi!
Tôi không phục, nuốt nước bọt, bay lên tầng trên cùng, ôm những cái lon bên ngoài bay xuống đặt ở dưới cùng, sau đó lại tiếp tục bay lên.
Cứ như thế bay lên bay xuống liên tục, tôi vừa lạnh vừa mệt, hai cánh tôi sắp không bay nổi nữa. Tôi đường đường là một yêu tinh Lời ước, lúc nào cũng được mọi con người sùng bái, vì sao lại tới mức phải đi làm bốc vác thế này?
Cuối cùng cũng đến lúc dọn được hết các lon khác xuống tầng dưới, có thể được giải thoát, tôi mệt mỏi nằm sõng soài trong tủ lạnh. Nhưng vừa nghĩ tới Hạ Thụ vẫn đang chờ mình, tôi lại không thể không dốc toàn lực ôm cái lon nước ở tầng trên cùng lên.
Nhưng khi vừa chạm vào lon nước, tôi đã giật mình bởi nhiệt độ của nó.
- Á... - Tôi vội vàng buông tay ra, hét lên, - Hạ Thụ, anh để nước ngọt trong tủ lạnh bao lâu rồi, sao mà lạnh thế?
- Hình như mua về từ nửa năm trước nhưng quên uống. - Một lúc lâu sau, bên kia vang lên câu trả lời của Hạ Thụ. - Cô yêu tinh nhanh lên một chút.
Nghe thấy tiếng anh, suýt chút nữa thì tôi đã trợn ngược mắt và ngất trong tủ lạnh. Nửa năm à, có thể biến rất nhiều thứ thành băng đá rồi. Cũng may anh ta không biến thái đến độ dể Coca trong ngăn đá, nếu không cái mạng nhỏ của tôi chắc chẳng còn.
Tôi thấp thỏm sợ sệt một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lon Coca, nghiến răng với tinh thần sẵn sàng hy sinh, đưa tay ra ôm lấy nó, sau đó bay ra khỏi cái tủ lạnh lạnh lẽo đó, bay về phía Hạ Thụ.
- Coca tới rồi. - Hơi lạnh của Coca thấm vào khắp người tôi. Tôi mấp máy khóe môi run rẩy, dừng lại trước mặt Hạ Thụ, hai hàng răng va vào nhau lập cập. Tôi đặt Coca lên mặt bàn trước mặt Hạ Thụ, giúp anh giật nắp lon rồi ôm lấy nó bay tới trước mặt anh.
Hạ Thụ ung dung ngồi trên salon, trong mắt tôi giống như một gã hôn quân đang hành hạ lương thần của mình, đưa tay ra định đón lon Coca trong tay tôi.
Đúng lúc đó tôi cũng đưa tay ra định đưa cho anh ta, nhưng bỗng dưng bị mất trọng tâm, thế là khẽ nghiêng người về đằng trước, lon Coca chao đi, đổ hết lên người anh ta.
Thôi thế là xong!
- Anh không sao chứ, không sao chứ? - Thấy Coca chảy tràn trên chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Thụ, rồi chảy xuống cả salon, tôi luống cuống hét lên.
Cả người Hạ Thụ hình như bị nhiễm hơi lạnh từ nước Coca, cũng tỏa ra luồng hơi lạnh buốt, tôi bỗng dưng có một dự cảm không lành.
- Đồ con ruồi ngu ngốc, cầm một lon Coca mà cũng không cầm được là sao? Tôi thực sự nghi ngờ có phải cô cố ý hay không? Trời ơi, rốt cuộc thì vì sao tôi lại giữ cô trong nhà tôi hả trời!
Không nằm ngoài dự liệu của tôi, màn ca thán của Hạ Thụ như nước lũ tràn tới. Hu hu, tôi thực sự không cố ý mà. Tôi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên vết bẩn trên quần áo anh ta. Một chiếc áo trắng rất đẹp đẽ đã bị tôi phá hủy hoàn toàn, Hạ Thụ chắc chắn là rất tức giận. Lần này đúng là tôi không tốt, tôi quá vô dụng.
Nếu mắng tôi có thể giúp trong lòng Hạ Thụ dễ chịu hơn một chút thì cứ mắng đi, tôi sẽ không trách anh đâu.
- Haiz, thôi bỏ đi, tôi đi tắm đây. Cô dọn dẹp chỗ này đi... Mà thôi, để đấy thôi. - Giọng nói bất lực của Hạ Thụ vang lên trên đầu tôi.
Tôi kinh ngạc ngước đầu nhìn anh, phát hiện ra trong mắt anh không hề có vẻ gì giận dữ, giống như hơi một chút... thương hại? Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì anh đã quay đầu đi, vẻ như rất bực bội, bước vào phòng tắm.
Vừa mới tỉnh táo được một chút, tôi mở hai mắt nhìn ra xung quanh. Trần nhà trắng toát, cái tủ màu đen, còn bên dưới tôi là cái giường mềm mại, đang đắp trên người một cái chăn ấm áp màu xanh lam.
Dễ chịu quá! Tôi ôm chặt chăn, lăn người một cái. Từ khi tới thế giới loài người, tôi chưa từng được ngủ trên giường, quả nhiên cảm giác ngủ trên giường khác hẳn với cảm giác ngủ trong thùng rác. Ừm, cảm giác được về nhà thật thích. Tôi hạnh phúc nở nụ cười, đang định nhắm mắt vào ngủ tiếp thì bỗng dưng hai mắt trợn ngược lên rồi tung chăn ra, ngồi bật dậy.
Nhà? Sao có thể? Lẽ ra tôi phải đang làm nhiệm vụ chứ!
Sao tôi lại ngủ trên giường được? Vừa nãy chẳng phải tôi vẫn còn ở trong nhà ăn của trường, cùng Hạ Thụ và Dương Sinh gặp “nữ ác ma” đó sao?
Tôi vô thức nhìn xung quanh một lát. Là một căn phòng xa lạ, hoàn toàn khác với ở nhà. Ánh mắt tôi dừng lại trên cái tủ quần áo màu đen, cuối cùng cũng hiểu đây là đâu.
Cái tủ quần áo này hình như chứa đầy những bộ quần áo “siêu to” của Hạ Thụ.
Tôi nuốt nước miếng, vội vàng nhảy xuống giường, trong lòng thầm cầu nguyện cho mình, cẩn thận gập cái chăn lại.
Lúc này, cánh cửa phòng đóng kín được mở ra, Hạ Thụ cầm một cái chổi từ ngoài đi vào. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, mái tóc rối tung, trên mặt chẳng chút biểu cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây chổi trong tay. Anh ta dí cây chổi vào cái thùng nước bên cạnh, rồi bắt đầu lau nhà trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của tôi.
- Hạ Thụ... - Nhìn động tác của anh ta, tôi quên cả gấp chăn, ngu ngốc gọi tên anh. Không thể trách tôi kinh ngạc thế được, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cầm chổi lau nhà và làm cái công việc vô cùng “phụ nữ” này.
Cơ thể của Hạ Thụ thoáng dừng khựng lại khi nghe thấy tiếng gọi của tôi, sau đó anh chầm chậm quay đầu lại như một cảnh phim quay chậm.
- Cô tỉnh rồi à! - Cuối cùng anh cũng hét lên, trong mắt dường như là sự khó tin đến ngỡ ngàng, dường như tôi tỉnh dậy là một việc vô cùng thần kỳ.
- Ừm, đúng thế, tôi tỉnh rồi.
Sau đó, Hạ Thụ ném cây chổi rồi chạy tới trước mặt tôi bằng tốc độ của một tia chớp, sau đó anh chàng kéo tay tôi lên, nắn bóp khắp cơ thể tôi.
- Này! Anh làm gì thế? Định vô lễ với tôi à! A ha ha, đừng cù nữa, nhột quá! - Tôi cười lăn cười bò.
- Chờ chút, cô thực sự không sao chứ? - Hạ Thụ dường như không nghe thấy tôi nói gì, vẫn hồi hộp hỏi tôi.
- Tôi không sao. Anh làm gì mà căng thẳng thế? - Tôi liếc ánh mắt vô tội nhìn anh.
- Cô đã ngất đi hai ngày rồi, gọi kiểu gì cũng không thấy có phản ứng, tôi còn tưởng cô chết rồi cơ! - Hạ Thụ kích động hét lên với tôi, dáng vẻ vừa lo lắng vừa bất lực, hình như anh không hài lòng với sự bình tĩnh của tôi.
Ngất? Ồ, thì ra anh ta đang nói tới chuyện đó à!
Tôi ngượng ngùng xoa tay lên gáy, sau đó cười khan hai tiếng:
- Không sao đâu, vì hồi nhỏ tôi học phép thuật không chuyên tâm, nhớ sai khẩu quyết nên mỗi lần biến to ra đều tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Lần này vì sau khi biến thân mệt quá nên mới bỗng dưng bị ngất. Thực ra cũng không có vấn đề gì lớn cả, chỉ cần ngủ hai ngày là sẽ khỏe lại thôi.
- Vì như thế à? Chỉ vì cô quá mệt? - Hạ Thụ quay phắt đầu lại nhìn tôi, trên gương mặt vốn vui mừng giờ thoáng nét giận dữ. - Con ruồi ngu ngốc này, có phải kiếp trước cô là lợn đầu thai không, ngủ giỏi thế! - Anh ta bỗng dưng quát lên với tôi, mắng mỏ tôi một cách vô lý.
- Này, sao anh lại nói tôi là lợn? Tôi là tiểu thiên thần đáng yêu nổi tiếng ở thế giới yêu tinh đấy nhé. Anh dám nói tôi là lợn, thật bất lịch sự. - Tôi giận dữ một tay chống nạnh, một tay chỉ mặt anh ta mắng.
- Chẳng nhẽ còn không phải? Ngủ gì mà ngủ luôn hai ngày, trước đó cũng chẳng thông báo một tiếng, cô không biết là người ta lo... - Bỗng dưng đang chửi tôi rất hăng say, Hạ Thụ đột ngột dừng lại, gương mặt ngượng ngùng.
- Lo cái gì? Ồ, Hạ Thụ, anh lo cho tôi à? Xin lỗi nhé, tôi quên mất không thông báo trước cho anh. - Tôi cũng cười cười hối lỗi, thì ra anh ta đang lo cho tôi à, chủ nhân mới của tôi cũng tốt bụng đấy chứ!
- Ai có thời gian mà lo cho cô? Tôi lo là lo cô chết ở nhà tôi, còn bắt tôi phải thu dọn thi thể! - Anh ta lại sầm mặt xuống mắng tôi.
Nụ cười của tôi đông cứng lại thành một hình dạng rất kỳ quái. Tôi rút lại câu nói khen anh ta tốt bụng ban nãy, anh ta thực sự chẳng có nhân tính gì cả, đúng là một gã phú ông của xã hội phong kiến ích kỷ, tự tư tự lợi! Ngay cả việc thu dọn thi thể của tôi mà cũng nói ra được! Thật là xui xẻo.
- Cô đúng là con ruồi ngu ngốc phiền phức nhất mà tôi từng gặp! Thật không biết vì sao tôi lại cho cô ở lại nữa! - Tôi còn chưa giận thì thôi, Hạ Thụ đã nổi nóng, trong đôi mắt đẹp của anh dường như tóe lửa.
Tôi thực sự sợ anh ta nói thêm câu “tôi sẽ đuổi cô đi” nên vội vàng chuyển chủ đề:
- Chờ một chút! Hạ Thụ, trước khi anh nổi giận, có thể trả lời một câu hỏi của tôi được không?
- Câu hỏi gì? - Hạ Thụ nhướn mày, tỏ ra rất khinh thường.
- Tôi còn nhớ hôm đó khi bị ngất, Dương Sinh hình như dã phát hiện ra tôi không phải là đồ chơi, sau đó anh ấy có nói gì không? - Tôi thận trọng hỏi, từng giọt mồ hôi lặng lẽ rơi sau gáy, bởi vì tôi phát hiện ra, sau khi hỏi xong câu hỏi này, ánh mắt Hạ Thụ như sắp xuyên thủng người tôi...
- Cô còn dám hỏi... Cô có biết tôi phải mất bao nhiêu công sức mới bắt cậu ta không được nói chuyện này ra ngoài không? Hừ, cũng may người phát hiện ra thân phận của cô là Dương Sinh, nếu mà là một người đầu óc bình thường thì đã sớm mang cô tới viện nghiên cứu rồi! - Hạ Thụ dùng ngón tay dí vào đầu tôi.
Hả? Anh ta đang nói gì thế? Ý của anh ta là đầu óc Dương Sinh không bình thường sao?
- Hay nói cách khác, Dương Sinh thực sự phát hiện ra thân phận của tôi rồi? - Tôi xoa cái đầu vẫn còn quay mòng mòng của mình, hỏi Hạ Thụ.
- Đúng thế. Nhưng cậu ấy nói cô là bạn của cậu ấy nên sẽ không bán đứng cô đâu. Hơn nữa cậu ấy còn định chờ cô hoàn thành công việc sẽ tới chỗ cái máy đồ chơi để gắp củ cà rốt nhồi bông đó cơ. Đúng là gã ngốc!
- Wa! Hạ Thụ, ngay cả chuyện này anh cũng nói cho Dương Sinh biết, hai người quả thực là bạn rất tốt của nhau. - Tôi nhìn Hạ Thụ đầy cảm động.
- Đồ ngốc! Cô nói luyên thuyên gì đó? Tôi không phải bạn của cậu ta. - Hạ Thụ vội vàng quát tôi, gương mặt trắng trẻo bỗng dưng đỏ hồng.
Ôi trời, có gì đâu mà phải che giấu, nhìn hai người có vẻ rất tốt với nhau mà.
- Cái gã đó suốt ngày bám lấy tôi, đòi làm bạn với tôi, tôi ghét cậu ta lắm. Sao có thể làm bạn với tôi được! - Hạ Thụ thấy tôi không tin, còn bổ sung thêm mấy câu.
Sao có thể thế được? Nhìn quan hệ của họ có vẻ rất tốt mà. Ai dà, chắc chắn là cái gã Hạ Thụ này không chịu thừa nhận. Tính cách của anh ta thật kỳ quái, sao trên đời này lại có một người như thế cơ chứ! Tôi không nhịn được thở dài.
Hạ Thụ thấy tôi có vẻ hoài nghi, bèn vội vã bỏ đi. Nhìn theo bóng anh trong bộ đồ ở nhà, tôi bất giác lại thở dài cái nữa, đẹp trai thì vẫn là đẹp trai, cho dù mặc cái gì cũng thấy đẹp!
Tôi đi từ phòng của Hạ Thụ ra phòng khách, ấy, sao phòng khách có vẻ kỳ lạ thế nhỉ? Tôi nhớ lúc trước trên salon có một đống tạp chí cơ mà, nhưng giờ chẳng có gì nữa, chả trách nhìn nó có vẻ rộng hơn! Mặt bàn hình như cũng được lau hàng chục lần, chẳng có một hạt bụi nào, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như kim cưưng. Thật là khoa trương! Ánh mắt tôi dừng lại chỗ thùng rác cạnh đó. Cái thùng rác cũng trở nên sạch sẽ, củ cà rốt nhồi bông đã được giặt sạch rồi đặt trên tủ tivi.
Có phải tối nay tôi vẫn phải ngủ trong thùng rác nên Hạ Thụ mới làm sạch thùng rác như thế không hả? Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất thì cũng không cần phải đang ngủ lại phát hiện bên cạnh mình có một quả táo thối, trên đó còn mấy con kiến đen sì đang trợn mắt nhìn tôi.
Xem ra mấy hôm tôi bị ngất, Hạ Thụ đã quét dọn cả nhà, anh ta đúng là ưa sạch sẽ...
Tôi thở dài, lúc này Hạ Thụ bê một đĩa thức ăn từ phòng bếp đi ra. Ý! Anh ta không những quét dọn sạch sẽ mà còn định làm cơm cho tôi ăn sao?
Tôi tò mò ngó đầu ra, mùi vị thức ăn nhanh chóng truyền tới mũi tôi, kích thích vị giác của tôi.
Lần này thực sự là rất kích thích!
Lần trước mấy món ăn anh ta làm mặc dù khó ăn, nhưng nhìn và ngửi thấy cũng không tệ. Nhưng thức ăn hôm nay vì sao khi ngửi tôi lại có cảm giác như là mùi của hoa quả thối nhặt từ cống về...
Tôi bịt chặt mũi, dang dịnh cúi người xuống trốn khỏi tầm mắt của Hạ Thụ thì đã nghe thấy tiếng của anh.
- Lại đây ăn cơm.
- Cảm ơn ý tốt của anh, tôi vẫn chưa đói, tạm thời chưa muốn ăn... - Thấy mình đã bị anh phát hiện, tôi cũng không dám trốn nữa, đành đứng thẳng lưng lên, ngại ngùng nở một nụ cười gượng gạo, xua tay với anh, trong lòng vẫn còn lẩm bẩm, - Anh cứ ăn trước đi, lát nữa tôi đói thì tôi ăn.
- Cô ngủ hai ngày rồi mà vẫn chưa đói? Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô mà không ăn thì lập tức biến khỏi nhà tôi. - Hạ Thụ đặt đĩa thức ăn xuống bàn, đi tới bên cạnh tôi, một tay kéo cổ áo tôi, bắt tôi tới bên bàn ăn.
Thật đáng sợ, trên bàn ăn đặt đầy các loại thức ăn, có món thì mới, có món thì cứ như đã để mấy ngày rồi. Chắc Hạ Thụ không đến nỗi bỏ thức ăn của mấy ngày lên ăn lại chứ?
Tôi chép miệng, dùng bộ đồ ăn chuyên dụng mà Hạ Thụ đã chuẩn bị cho tôi, gắp một đống thức ăn mà tôi không biết là gì cho hết vào miệng.
Trời ơi, để làm được ra mùi vị thức ăn như thế này chắc là khó lắm! Ăn xi măng còn ngon hơn cái này! Dưa chuột xào mặn tới độ tôi tưởng mình đang ăn muối trắng, sườn xào thì chua loét, ngoài vị chua chẳng còn vị gì khác! Còn canh cá, không biết sao nó đắng nghét như thuốc Bắc...
Tôi ủ rũ cố ăn chỗ thức ăn khó ăn tới cùng cực này, hai mắt nóng dần. Hạ Thụ thật là đểu, cho dù có ghét tôi thì cũng không cần phải dùng cái cách phức tạp này để thể hiện sự căm ghét chứ. Mình nấu ăn đã mệt không nói, lại còn lãng phí đồ ăn!
Tôi không nhịn được len lén nhìn Hạ Thụ. Thấy anh ta đắc ý nhìn chỗ thức ăn trong bát tôi ít dần, đôi mắt to ánh lên vẻ dịu dàng, dường như ánh mặt trời đã làm tan chảy lớp băng đá ngàn năm. Kỳ lạ thật, anh ta có phải đang vui mừng vì trừng trị được tôi không!
Cuối cùng, sức mạnh của cái đẹp cũng giúp tôi ăn hết chỗ thức ăn còn lại trong bát, còn trên mặt Hạ Thụ cũng nở một nụ cười hài lòng. Wa, anh ta đúng là nên cười nhiều một chút, lúc cười cứ như biến thành người khác vậy, đẹp quá đi mất!
Tôi đã hoàn toàn bị khuôn mặt đẹp tới mức quỷ khốc thần sầu của anh ta chinh phục. Gương mặt này không chỉ hoàn mỹ theo cách thông thường, da mặt trắng trẻo còn hơn con gái, lông mày thì vừa dài vừa cong, tôi ghen tị chu miệng.
- Cái gì chứ, con trai gì mà lại đẹp như vậy! - Tôi lẩm bẩm trong miệng.
- Cô đang nói gì thế? - vốn tưởng rằng giọng nói của tôi đã nhỏ tới mức như tiếng muỗi đập cánh rồi, ai ngờ vẫn truyền tới tai anh ta. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt nãy giờ vẫn nhìn vào bàn ăn của anh ta chuyển sang nhìn vào tôi, sắc bén và nghiêm túc.
- Không... không có gì. - Tôi vội vàng lắc đầu. Haiz, tôi còn ngắm chưa đã mà anh ta đã hiện nguyên hình rồi.
Anh hoài nghi nhìn tôi một lát, cuối cùng đứng lên, đi về phía cửa.
- Anh định ra ngoài à? - Tôi nhìn theo hành động của anh, hỏi một câu ngớ ngẩn.
Chắc không vì chê tôi quá phiền phức nên không muốn ở nhà đấy chứ? Tôi ấm ức chu miệng nhìn hai tay mình, thực sự là rất nhỏ, trông có vẻ vụng về, chuyện gì cũng không làm xong. Khi ngẩng đầu lên nhìn những ngón tay thuôn dài của anh, tôi tự ti cúi đầu xuống.
- Không phải. - Vừa đi được mấy bước, nghe thấy tiếng tôi, Hạ Thụ lại dừng lại, quay đầu nhìn tôi một cái, lạnh nhạt trả lời. - Tôi đi thay dép lê.
- Ồ. - Tôi thở phào, bỗng dưng một suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, cúi người xuống. Tôi vẫy cánh bay tới bên cạnh anh, nhìn anh bằng gương mặt ngây thơ, dừng lại ngay trước mặt anh trong dôi mắt đầy nghi ngờ, sau đó tạo một cái dáng vô cùng đẹp. - Chủ nhân Hạ Thụ, anh ngồi lên salon đi, tôi sẽ mang dép lê tới cho anh.
Hừ hừ, mặc dù Hạ Thụ không chịu ước, tôi không thể dùng phép thuật để giúp anh ta, nhưng tôi cũng không ăn không ngồi rồi đâu, cho dù không dùng tới phép thuật thì tôi cũng có thể giúp anh ta làm các việc khác. Tôi nhất định phải để anh ta biết, tôi là người hữu dụng!
Hạ Thụ nhìn tôi, ánh mắt thoáng sáng lên. Anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đầy nghi ngờ, quay sang ngồi lên salon. Thấy anh đã chịu tin tôi, tôi vui vẻ nở một nụ cười, vội vàng bay ra cửa với tốc độ nhanh nhất, hai tay ôm một chiếc dép lê để trên sàn nhà rồi bay về phía anh.
Sau đó tôi lại lặp lại động tác ban nãy với chiếc dép thứ hai.
- Thực ra... - Tôi vừa mới bay tới bên cửa đã thấy anh mở miệng, trong giọng nói có vẻ do dự.
- Không sao đâu, tôi không mệt lắm đâu. - Mặc dù phải ôm chiếc dép lê không hề nhẹ nhàng chút nào, trán tôi đã lấm tấm mô hôi, nhưng vẫn ngốc nghếch quay lại nặn ra một nụ cười với anh ta.
Giọng nói của Hạ Thụ rõ ràng là hơi khựng lại, biểu cảm cũng trở nên rất quái dị. Mấy giây sau, cuối cùng anh ta cũng quay lại với vẻ bình tĩnh thường ngày, trong ánh mắt lại là sự lạnh nhạt, nhưng môi vẫn nở nụ cười:
- Thực ra tôi định nói, tôi tự làm thì sẽ nhanh hơn.
“Rầm!”.
Xin hãy hiểu cho tôi. Đây không phải là âm thanh do đôi tay quá yếu ớt của tôi làm rơi chiếc dép xuống đất. Tôi thực sự không thể chịu đựng nổi cái đòn đả kích mà câu nói này của anh ta mang tới, đến nỗi trong phút giây hoa mắt, tôi đầm sầm vào salon.
Sau đó, vinh quang cũng cùng với chiếc dép rơi xuống đất.
Tôi xoa xoa gương mặt biến dạng vì cú va chạm vừa rồi, nghiến răng ôm chiếc dép lên, kiên cường bay lên, sau đó bay qua ghế salon, dừng lại trước mặt anh ta, thấy anh ta hoàn toàn không chú ý gì tới tôi, mà đang thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Đồ vô tâm, anh không quan tâm tới tôi một chút được sao, vừa nãy suýt nữa tôi đã bị hủy hoại dung nhan rồi. - Tôi giận dữ ném chiếc dép xuống trước mặt anh ta, sau đó chống nạnh nhìn anh ta đầy bất mãn.
- Vậy sao? Thế cô thấy tôi nên nói gì? - Anh quay đầu lại xỏ nốt chân vào chiếc dép còn lại, như cười như không với tôi, - Cô bị hủy hoại dung nhan coi như được thẩm mỹ lại.
Cái gì? Dám nói tôi như thế!
Phải biết rằng tôi là cô gái ngoan ngoãn đáng yêu được cả thế giới yêu tinh công nhận, với gương mặt búp bê vô địch này, tôi đã đánh bại biết bao địch thủ trong thiên hạ. Vậy mà anh dám coi thường tôi!
Hai tay tôi vò vò chéo áo, bực bội nhìn anh ta nhưng lại không dám thể hiện.
- Cô vội vàng muốn chứng minh năng lực của mình như thế sao? Cũng tốt thôi, giúp tôi xem trong tủ lạnh có còn Coca không. Nếu còn thì mang một lon ra đây cho tôi. - Thấy tôi có vẻ bị đã kích, Hạ Thụ tốt bụng chỉ tay vào tủ lạnh, nụ cười trên khuôn mặt vẫn rất đểu cáng.
- Tuân lệnh, chủ nhân! - Tôi nghiến răng cố nặn ra bốn từ khỏi miệng, ép mình phải quên ngay cái chuyện đáng xấu hổ ban nãy, sau đó gật đầu, quay người bay về phía tủ lạnh.
Công việc là số một, công việc là số một...
Tôi lẩm bẩm dọc trong đầu, bay tới bên cái tủ lạnh lúc nào không hay. Tôi chép miệng, nhìn cánh cửa tủ đóng im ỉm, hai bàn tay giữ chặt vào một bên cánh, hai chân đẩy mạnh, cánh cửa bật mở. Tôi vẫn giữ tay ở tủ lạnh, bị đẩy sang một bên, đầu quay mòng mòng. Mãi khi cánh cửa đứng vững lại, không lắc lư nữa, tôi mới dám buông tay ra bay vào trong tủ.
Vừa mới bay tới nơi đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, khiến cả người tôi run lẩy bẩy. Sau khi chậm chạp thích nghi với không khí lạnh này, tôi mới bắt đầu tìm kiếm trong tủ lạnh.
Coca...
Hình như không có thứ này.
Tôi cau mày, đang định nói với Hạ Thụ là không có thì nhìn thấy ở tầng trên cùng của tủ lạnh có một cái lon màu xanh lam, trên đó in rõ mấy chữ “Coca Cola”. Tư duy của tôi chậm lại một chút, nhìn chằm chằm vào cái lon đó, một hôi lâu vẫn không động đậy.
Thượng đế ơi, Người hành hạ con cũng không cần như thế đâu! Làm gì có ai để Coca vào một góc sâu như thế, bên cạnh lại còn một đống các chai lọ khác chặn trước.
Đáng ghét, chắc chắn là Hạ Thụ đang cố tình chơi xỏ tôi!
Tôi không phục, nuốt nước bọt, bay lên tầng trên cùng, ôm những cái lon bên ngoài bay xuống đặt ở dưới cùng, sau đó lại tiếp tục bay lên.
Cứ như thế bay lên bay xuống liên tục, tôi vừa lạnh vừa mệt, hai cánh tôi sắp không bay nổi nữa. Tôi đường đường là một yêu tinh Lời ước, lúc nào cũng được mọi con người sùng bái, vì sao lại tới mức phải đi làm bốc vác thế này?
Cuối cùng cũng đến lúc dọn được hết các lon khác xuống tầng dưới, có thể được giải thoát, tôi mệt mỏi nằm sõng soài trong tủ lạnh. Nhưng vừa nghĩ tới Hạ Thụ vẫn đang chờ mình, tôi lại không thể không dốc toàn lực ôm cái lon nước ở tầng trên cùng lên.
Nhưng khi vừa chạm vào lon nước, tôi đã giật mình bởi nhiệt độ của nó.
- Á... - Tôi vội vàng buông tay ra, hét lên, - Hạ Thụ, anh để nước ngọt trong tủ lạnh bao lâu rồi, sao mà lạnh thế?
- Hình như mua về từ nửa năm trước nhưng quên uống. - Một lúc lâu sau, bên kia vang lên câu trả lời của Hạ Thụ. - Cô yêu tinh nhanh lên một chút.
Nghe thấy tiếng anh, suýt chút nữa thì tôi đã trợn ngược mắt và ngất trong tủ lạnh. Nửa năm à, có thể biến rất nhiều thứ thành băng đá rồi. Cũng may anh ta không biến thái đến độ dể Coca trong ngăn đá, nếu không cái mạng nhỏ của tôi chắc chẳng còn.
Tôi thấp thỏm sợ sệt một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lon Coca, nghiến răng với tinh thần sẵn sàng hy sinh, đưa tay ra ôm lấy nó, sau đó bay ra khỏi cái tủ lạnh lạnh lẽo đó, bay về phía Hạ Thụ.
- Coca tới rồi. - Hơi lạnh của Coca thấm vào khắp người tôi. Tôi mấp máy khóe môi run rẩy, dừng lại trước mặt Hạ Thụ, hai hàng răng va vào nhau lập cập. Tôi đặt Coca lên mặt bàn trước mặt Hạ Thụ, giúp anh giật nắp lon rồi ôm lấy nó bay tới trước mặt anh.
Hạ Thụ ung dung ngồi trên salon, trong mắt tôi giống như một gã hôn quân đang hành hạ lương thần của mình, đưa tay ra định đón lon Coca trong tay tôi.
Đúng lúc đó tôi cũng đưa tay ra định đưa cho anh ta, nhưng bỗng dưng bị mất trọng tâm, thế là khẽ nghiêng người về đằng trước, lon Coca chao đi, đổ hết lên người anh ta.
Thôi thế là xong!
- Anh không sao chứ, không sao chứ? - Thấy Coca chảy tràn trên chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Thụ, rồi chảy xuống cả salon, tôi luống cuống hét lên.
Cả người Hạ Thụ hình như bị nhiễm hơi lạnh từ nước Coca, cũng tỏa ra luồng hơi lạnh buốt, tôi bỗng dưng có một dự cảm không lành.
- Đồ con ruồi ngu ngốc, cầm một lon Coca mà cũng không cầm được là sao? Tôi thực sự nghi ngờ có phải cô cố ý hay không? Trời ơi, rốt cuộc thì vì sao tôi lại giữ cô trong nhà tôi hả trời!
Không nằm ngoài dự liệu của tôi, màn ca thán của Hạ Thụ như nước lũ tràn tới. Hu hu, tôi thực sự không cố ý mà. Tôi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên vết bẩn trên quần áo anh ta. Một chiếc áo trắng rất đẹp đẽ đã bị tôi phá hủy hoàn toàn, Hạ Thụ chắc chắn là rất tức giận. Lần này đúng là tôi không tốt, tôi quá vô dụng.
Nếu mắng tôi có thể giúp trong lòng Hạ Thụ dễ chịu hơn một chút thì cứ mắng đi, tôi sẽ không trách anh đâu.
- Haiz, thôi bỏ đi, tôi đi tắm đây. Cô dọn dẹp chỗ này đi... Mà thôi, để đấy thôi. - Giọng nói bất lực của Hạ Thụ vang lên trên đầu tôi.
Tôi kinh ngạc ngước đầu nhìn anh, phát hiện ra trong mắt anh không hề có vẻ gì giận dữ, giống như hơi một chút... thương hại? Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì anh đã quay đầu đi, vẻ như rất bực bội, bước vào phòng tắm.
/19
|