Tòa tuyên án, đẩy Lăng Thanh vào chốn lao tù. Trữ Ngọc Anh đau lòng đến lâm bệnh, hắn một mình chịu đựng khổ sở mà cả thiên hạ không ai hay biết vì tất cả tin tức căn bản đều bị phong tỏa.
Lẽ nào hắn phải thật sự ngồi tù 20 năm?
Đó là một câu hỏi ấu trĩ hắn đang dành cho chính mình, khi giương mắt nhìn ra chút ánh sáng lẻ loi bên ngoài lọt vào khe cửa thông gió.
24 năm qua, hắn đã học được những gì sau những lần nóng nảy mất kiểm soát? Ngông cuồng, thô bạo, sống cách sống tùy hứng đổi lại được gì?
Là một phút lỡ lầm đánh mất người mình yêu, mà đến bây giờ cũng không thể xác định rõ đêm hôm đó bản thân có làm ra chuyện xằng bậy gì với người phụ nữ hèn hạ kia hay không. Ngông cuồng, khiến hắn sa chân vào cái bẫy của kẻ xấu, kết quả là tự chôn vùi 20 năm tuổi trẻ trong hai hàng song sắt của nhà tù tăm tối với cái mác một thằng đàn ông mắc bệnh tâm thần.
Đúng là trớ trêu tới mức nực cười.
Nếu được hỏi hiện tại ngay lúc này có hối hận hay không, hắn nhất định gật đầu. Hối hận vì quá nóng nảy, làm việc sốc nổi, không suy nghĩ thấu đáo để hậu quả phải gánh quá lớn.
Suy cho cùng một kẻ thiếu thốn tình thương từ nhỏ như hắn, muốn trưởng thành chín chắn, đi theo khuôn mẫu như một thiên tài căn bản rất khó.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại tự bật cười mỉa mai bản thân. Thôi thì cứ coi như trải nghiệm đầu đời, chờ ngày ra khỏi đây hắn nhất định làm lại từ đầu, khiến những kẻ lòng lang dạ sói kia nếm trải đau thương.
Và dĩ nhiên hắn còn phải đi tìm người phụ nữ mình yêu, dù có thể đã quá muộn màng, nhưng hắn vẫn muốn nói cho cô biết, từ khi bắt đầu hắn đối với cô là một lòng một dạ, trước sau chưa từng thay đổi. Kể cả khi thấy cô ôm hôn người đàn ông khác ngay trước mặt thì tình cảm đó vẫn không hề vơi đi dù chỉ là một chút.
Nghĩ đến cô gái ấy, nỗi nhớ xen lẫn xót xa trong lòng người đàn ông càng lớn.
[Ly Tâm, giờ em sống thế nào? Không có anh chắc là bình yên hơn nhiều đúng không? Còn anh, quả thật thì không có em bên cạnh, đối với anh ngày nào cũng như đang sống trong địa ngục vậy! Anh nhớ em!]
Tiếng lòng thê lương của hắn mấy ai hiểu thấu? Đến phút cuối, thứ tồn đọng sau cùng chỉ có giọt nước mắt thống khổ khỏa lấp vào khoảng không chông chênh hiện tại.
Hắn nhớ cô từng giây, từng phút! Vậy còn cô ấy thì sao? Ở nơi nào đó, cô có còn nhớ tới người đàn ông này không?
《5 tháng sau.》
Vẫn là căn phòng giam tối tăm, cô quạnh. Người đàn ông với vóc dáng gầy, đang ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn về phía ánh sáng từ cửa thông gió quen thuộc ngày nào.
"307, ra ngoài."
Lúc này, Cảnh sát quản lý trại giam vừa đi vào và đưa ra mệnh lệnh. Tuy đã nghe, nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi, tầm mắt cũng chẳng dời đi đâu, chỉ trầm giọng nói:
"Hình như chưa tới giờ làm việc."
"Đúng là chưa tới giờ, và hôm nay cậu cũng không cần phải làm việc."
"Tại sao?"
Lăng Thanh hơi cau mày, còn vị Cảnh sát ấy vẫn rất kiên nhẫn trả lời:
"Hôm nay cậu sẽ được về thăm nhà."
Vốn đã nhíu mày, giờ nghe xong câu nói của vị Cảnh sát, đôi mày kiếm trên gương mặt vô cảm ấy càng gắt gao nhíu chặt hơn.
Hắn được về thăm nhà? Lẽ nào...
"Bà nội cậu mất rồi! Nhanh chóng ra ngoài, chúng tôi sẽ hộ tống cậu đến tang lễ, theo tâm nguyện khẩn cầu của bà ấy."
Thông tin trên như trời giáng thiên lôi trong tim người đàn ông ấy. Mắt hắn nhanh chóng đỏ au, kích động tới mức lao thẳng ra ngoài.
Cuối cùng, hắn được Cảnh sát hộ tống đến tang lễ. Đứng từ xa, khi nhìn thấy di ảnh của Trữ Ngọc Anh trước mộ phần, đôi chân hắn như sắp mất đi trọng lực, nhưng vẫn kiên cường bước tới.
Chen qua đám người nhà đang đứng đó, hắn nhanh chóng quỳ xuống, rồi đưa đôi tay bị trói buộc bởi còng số tám, run rẩy chạm vào di ảnh của người bà quá cố.
Giọt lệ đau thương, cùng cực của tiếc nuối bất giác lăn dài trên gương mặt khổ sở của người đàn ông.
"Nội, sao nội không chờ con vậy? Nội đi rồi, ai hậu thuẫn cho con, ai đứng ra che chở cho đứa trẻ bướng bỉnh này nữa? Tại sao vậy? Sao lại bỏ con chứ?"
Những câu hỏi nghẹn ngào, đau như muốn xé lòng người nghe, khiến những vị Cảnh sát có mặt tại đó cũng không thể kìm nén sự xúc động.
Vậy mà lúc này, Lăng Kiến Dụ lại cất lời khó nghe:
"Nếu không phải vì suốt ngày lo lắng, nhớ nhung đứa nghịch tử như mày thì bà ấy cũng đâu đổ bệnh đến không qua khỏi. Giờ về đây khóc than thì ích lợi gì?"
Những gì Lăng Kiến Dụ vừa nói, như đinh đâm vào tai Lăng Thanh. Hắn lau nước mắt, rồi đứng dậy, giương đôi mắt sắc lạnh nhìn từ em gái cùng cha khác mẹ Lăng Thư Mai, đến Đào Lâm San và cuối cùng là dừng lại tại khuôn mặt bất mãn của Lăng Kiến Dụ.
Đường quyền trong tay đã sớm siết thật chặt, tiếc là không thể ra tay, nên chỉ đành gằng giọng hỏi một câu:
"Có thật là do bệnh nên bà mới mất?"
"Này, anh hỏi như vậy là có ý gì hả?"
"Tao không nói chuyện với mày."
Lăng Thư Mai im bặt và rén ngay sau khi nghe thấy câu nói và ánh mắt lạnh lùng đong đầy sát khí của người đàn ông đối diện.
Lúc này, đến lượt Đào Lâm San lên tiếng:
"Đời người, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Bà ấy năm nay cũng hơn bảy mươi tuổi, già rồi nên bệnh tật là điều dễ hiểu. Tiếc là không thể qua khỏi, ở đây ai cũng đau lòng, sao con lại hỏi như vậy chứ?"
Một màn lý giải khiến hắn bật cười trào phúng. Không biết có tin hay không, nhưng hắn hiển nhiên đang gật gật đầu đồng ý, rồi xoay người lại nhìn vào di ảnh, thanh thản tiếp lời:
"Mất cũng tốt! Ít ra bà không còn bận lòng, muộn phiền không đáng nữa. Đời này là con nợ bà một ân nghĩa, một lời xin lỗi, và trách nhiệm làm tròn chữ hiếu chưa thành! Hôm nay, con tin bà mất vì bệnh. Nhưng sau này nhất định sẽ tìm ra sự thật."
Cuối câu nói, hắn để lại nụ cười an nhiên trên môi, như lời chào cuối cùng dành cho người bà đáng kính.
Đời người thật ngắn ngủi! Biết rõ sống chết là mệnh trời, nhưng có sự ra đi nào mà không mang nuối tiếc, buồn đau.
《Paris》
Hơn 2 giờ sáng, Mộc Ly Tâm được đưa vào phòng cấp cứu sau cú ngã tại nhà riêng, khiến nước ối bị vỡ sớm hơn dự kiến tận hai tuần trước khi sinh.
Cũng may Mộc Thái kịp thời phát hiện rồi nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện trong tình trạng chảy máu, và những cơn đau dữ dội từ bụng.
"Ba, dù có chuyện gì đi nữa...ba nhất định phải giữ lại con của con nha ba..."
Trên đoạn đường vào phòng cấp cứu, Mộc Ly Tâm đã nắm chặt tay Mộc Thái để lại căn dặn quan trọng, khiến người làm ba như ông xót xa vô cùng.
"Rồi cả hai sẽ ổn thôi con à! Cố lên, ba vẫn ở đây, vẫn bên con! Ly Tâm đừng sợ!"
"Phiền người nhà chờ bên ngoài."
Mộc Thái vừa trấn an cô con gái của mình xong, thì Mộc Ly Tâm đã được đưa thẳng vào phòng sinh.
Ông buộc lòng phải chờ đợi bên ngoài với tâm thế hồi hộp không yên.
Bên trong, Mộc Ly Tâm đau đến lã mồ hôi, mặt mày nhợt nhạt, đôi môi vì hơi thở gấp cứ chốc lát lại khô khan.
Cô vừa đau, vừa lo cho con của mình nên cứ nhìn bác sĩ, rồi gượng sức nói:
"Bác sĩ, nhất định phải cứu con của tôi."
"Cô đừng sợ, tình trạng hiện tại không tệ như cô đang nghĩ đâu. Cứ bình tĩnh, đừng nói chuyện để dưỡng sức đi ha. Rồi sẽ mẹ tròn con vuông nhanh thôi."
"Bác sĩ, kết quả siêu âm cho thấy nước ối đã sắp cạn, tử cung co thắt bình thường, trường hợp này không cần phải phẫu thuật đưa thai ra ngoài mà có thể sinh thường ngay bây giờ vì cổ tử cung hiện nở rộng được bảy phân rồi."
"Cô nghe rồi đó! Tình trạng hoàn toàn ổn định, giờ chuẩn bị hạ sinh tiểu thiên thần nhé!"
Nghe y tá thông báo tình hình xong, nữ bác sĩ liền tiếp tục trấn an tinh thần Mộc Ly Tâm, nhờ vậy mà cô mới yên tâm gật đầu, rồi nhanh chóng phối hợp cùng bác sĩ, sẵn sàng chào đón tiểu bảo bối của mình ra đời.
Lúc này, bác sĩ và y tá đã vào vị trí, bắt đầu nhiệm vụ hộ sinh.
"Nào, chuẩn bị nhé! Một...hai...ba...rặn."
"A..."
"Một...hai...ba, cố lên!"
"A...ưm..."
"Oa oa oa...oa...oa..."
"Hạ sinh thành công, là một bé trai rất đáng yêu! Chúc mừng mẹ tròn con vuông"
Sau tiếng khóc non nớt của bé con đỏ hỏn là thông báo đáng vui mừng từ vị bác sĩ.
Sau bao nổ lực, cuối cùng Mộc Ly Tâm cũng có thể mỉm cười hạnh phúc! Khi bé con nhỏ nhắn được đặt lên vòm ngực, cảm giác ấm áp lập tức đong đầy trong tim cô gái.
Cô đưa ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay bé xíu ấy, môi mỉm cười nhưng giọt lệ hạnh phúc vô thức rơi theo.
"Mộc Thiên Phong, chào mừng con yêu đến thế giới của mẹ! Mẹ yêu con!"
Ngày này, Mộc Ly Tâm hạnh phúc tràn đầy khi đón đứa con đầu lòng của mình ra đời. Nhưng đối với Lăng Thanh thì lại là ngày hắn mất đi người thân yêu duy nhất của mình.
Cùng một thời khắc, nhưng kẻ vui mừng còn người lại ôm đau thương, mất mác.
Dòng đời này, sao lại oan trái như vậy?
Lẽ nào hắn phải thật sự ngồi tù 20 năm?
Đó là một câu hỏi ấu trĩ hắn đang dành cho chính mình, khi giương mắt nhìn ra chút ánh sáng lẻ loi bên ngoài lọt vào khe cửa thông gió.
24 năm qua, hắn đã học được những gì sau những lần nóng nảy mất kiểm soát? Ngông cuồng, thô bạo, sống cách sống tùy hứng đổi lại được gì?
Là một phút lỡ lầm đánh mất người mình yêu, mà đến bây giờ cũng không thể xác định rõ đêm hôm đó bản thân có làm ra chuyện xằng bậy gì với người phụ nữ hèn hạ kia hay không. Ngông cuồng, khiến hắn sa chân vào cái bẫy của kẻ xấu, kết quả là tự chôn vùi 20 năm tuổi trẻ trong hai hàng song sắt của nhà tù tăm tối với cái mác một thằng đàn ông mắc bệnh tâm thần.
Đúng là trớ trêu tới mức nực cười.
Nếu được hỏi hiện tại ngay lúc này có hối hận hay không, hắn nhất định gật đầu. Hối hận vì quá nóng nảy, làm việc sốc nổi, không suy nghĩ thấu đáo để hậu quả phải gánh quá lớn.
Suy cho cùng một kẻ thiếu thốn tình thương từ nhỏ như hắn, muốn trưởng thành chín chắn, đi theo khuôn mẫu như một thiên tài căn bản rất khó.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại tự bật cười mỉa mai bản thân. Thôi thì cứ coi như trải nghiệm đầu đời, chờ ngày ra khỏi đây hắn nhất định làm lại từ đầu, khiến những kẻ lòng lang dạ sói kia nếm trải đau thương.
Và dĩ nhiên hắn còn phải đi tìm người phụ nữ mình yêu, dù có thể đã quá muộn màng, nhưng hắn vẫn muốn nói cho cô biết, từ khi bắt đầu hắn đối với cô là một lòng một dạ, trước sau chưa từng thay đổi. Kể cả khi thấy cô ôm hôn người đàn ông khác ngay trước mặt thì tình cảm đó vẫn không hề vơi đi dù chỉ là một chút.
Nghĩ đến cô gái ấy, nỗi nhớ xen lẫn xót xa trong lòng người đàn ông càng lớn.
[Ly Tâm, giờ em sống thế nào? Không có anh chắc là bình yên hơn nhiều đúng không? Còn anh, quả thật thì không có em bên cạnh, đối với anh ngày nào cũng như đang sống trong địa ngục vậy! Anh nhớ em!]
Tiếng lòng thê lương của hắn mấy ai hiểu thấu? Đến phút cuối, thứ tồn đọng sau cùng chỉ có giọt nước mắt thống khổ khỏa lấp vào khoảng không chông chênh hiện tại.
Hắn nhớ cô từng giây, từng phút! Vậy còn cô ấy thì sao? Ở nơi nào đó, cô có còn nhớ tới người đàn ông này không?
《5 tháng sau.》
Vẫn là căn phòng giam tối tăm, cô quạnh. Người đàn ông với vóc dáng gầy, đang ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn về phía ánh sáng từ cửa thông gió quen thuộc ngày nào.
"307, ra ngoài."
Lúc này, Cảnh sát quản lý trại giam vừa đi vào và đưa ra mệnh lệnh. Tuy đã nghe, nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi, tầm mắt cũng chẳng dời đi đâu, chỉ trầm giọng nói:
"Hình như chưa tới giờ làm việc."
"Đúng là chưa tới giờ, và hôm nay cậu cũng không cần phải làm việc."
"Tại sao?"
Lăng Thanh hơi cau mày, còn vị Cảnh sát ấy vẫn rất kiên nhẫn trả lời:
"Hôm nay cậu sẽ được về thăm nhà."
Vốn đã nhíu mày, giờ nghe xong câu nói của vị Cảnh sát, đôi mày kiếm trên gương mặt vô cảm ấy càng gắt gao nhíu chặt hơn.
Hắn được về thăm nhà? Lẽ nào...
"Bà nội cậu mất rồi! Nhanh chóng ra ngoài, chúng tôi sẽ hộ tống cậu đến tang lễ, theo tâm nguyện khẩn cầu của bà ấy."
Thông tin trên như trời giáng thiên lôi trong tim người đàn ông ấy. Mắt hắn nhanh chóng đỏ au, kích động tới mức lao thẳng ra ngoài.
Cuối cùng, hắn được Cảnh sát hộ tống đến tang lễ. Đứng từ xa, khi nhìn thấy di ảnh của Trữ Ngọc Anh trước mộ phần, đôi chân hắn như sắp mất đi trọng lực, nhưng vẫn kiên cường bước tới.
Chen qua đám người nhà đang đứng đó, hắn nhanh chóng quỳ xuống, rồi đưa đôi tay bị trói buộc bởi còng số tám, run rẩy chạm vào di ảnh của người bà quá cố.
Giọt lệ đau thương, cùng cực của tiếc nuối bất giác lăn dài trên gương mặt khổ sở của người đàn ông.
"Nội, sao nội không chờ con vậy? Nội đi rồi, ai hậu thuẫn cho con, ai đứng ra che chở cho đứa trẻ bướng bỉnh này nữa? Tại sao vậy? Sao lại bỏ con chứ?"
Những câu hỏi nghẹn ngào, đau như muốn xé lòng người nghe, khiến những vị Cảnh sát có mặt tại đó cũng không thể kìm nén sự xúc động.
Vậy mà lúc này, Lăng Kiến Dụ lại cất lời khó nghe:
"Nếu không phải vì suốt ngày lo lắng, nhớ nhung đứa nghịch tử như mày thì bà ấy cũng đâu đổ bệnh đến không qua khỏi. Giờ về đây khóc than thì ích lợi gì?"
Những gì Lăng Kiến Dụ vừa nói, như đinh đâm vào tai Lăng Thanh. Hắn lau nước mắt, rồi đứng dậy, giương đôi mắt sắc lạnh nhìn từ em gái cùng cha khác mẹ Lăng Thư Mai, đến Đào Lâm San và cuối cùng là dừng lại tại khuôn mặt bất mãn của Lăng Kiến Dụ.
Đường quyền trong tay đã sớm siết thật chặt, tiếc là không thể ra tay, nên chỉ đành gằng giọng hỏi một câu:
"Có thật là do bệnh nên bà mới mất?"
"Này, anh hỏi như vậy là có ý gì hả?"
"Tao không nói chuyện với mày."
Lăng Thư Mai im bặt và rén ngay sau khi nghe thấy câu nói và ánh mắt lạnh lùng đong đầy sát khí của người đàn ông đối diện.
Lúc này, đến lượt Đào Lâm San lên tiếng:
"Đời người, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Bà ấy năm nay cũng hơn bảy mươi tuổi, già rồi nên bệnh tật là điều dễ hiểu. Tiếc là không thể qua khỏi, ở đây ai cũng đau lòng, sao con lại hỏi như vậy chứ?"
Một màn lý giải khiến hắn bật cười trào phúng. Không biết có tin hay không, nhưng hắn hiển nhiên đang gật gật đầu đồng ý, rồi xoay người lại nhìn vào di ảnh, thanh thản tiếp lời:
"Mất cũng tốt! Ít ra bà không còn bận lòng, muộn phiền không đáng nữa. Đời này là con nợ bà một ân nghĩa, một lời xin lỗi, và trách nhiệm làm tròn chữ hiếu chưa thành! Hôm nay, con tin bà mất vì bệnh. Nhưng sau này nhất định sẽ tìm ra sự thật."
Cuối câu nói, hắn để lại nụ cười an nhiên trên môi, như lời chào cuối cùng dành cho người bà đáng kính.
Đời người thật ngắn ngủi! Biết rõ sống chết là mệnh trời, nhưng có sự ra đi nào mà không mang nuối tiếc, buồn đau.
《Paris》
Hơn 2 giờ sáng, Mộc Ly Tâm được đưa vào phòng cấp cứu sau cú ngã tại nhà riêng, khiến nước ối bị vỡ sớm hơn dự kiến tận hai tuần trước khi sinh.
Cũng may Mộc Thái kịp thời phát hiện rồi nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện trong tình trạng chảy máu, và những cơn đau dữ dội từ bụng.
"Ba, dù có chuyện gì đi nữa...ba nhất định phải giữ lại con của con nha ba..."
Trên đoạn đường vào phòng cấp cứu, Mộc Ly Tâm đã nắm chặt tay Mộc Thái để lại căn dặn quan trọng, khiến người làm ba như ông xót xa vô cùng.
"Rồi cả hai sẽ ổn thôi con à! Cố lên, ba vẫn ở đây, vẫn bên con! Ly Tâm đừng sợ!"
"Phiền người nhà chờ bên ngoài."
Mộc Thái vừa trấn an cô con gái của mình xong, thì Mộc Ly Tâm đã được đưa thẳng vào phòng sinh.
Ông buộc lòng phải chờ đợi bên ngoài với tâm thế hồi hộp không yên.
Bên trong, Mộc Ly Tâm đau đến lã mồ hôi, mặt mày nhợt nhạt, đôi môi vì hơi thở gấp cứ chốc lát lại khô khan.
Cô vừa đau, vừa lo cho con của mình nên cứ nhìn bác sĩ, rồi gượng sức nói:
"Bác sĩ, nhất định phải cứu con của tôi."
"Cô đừng sợ, tình trạng hiện tại không tệ như cô đang nghĩ đâu. Cứ bình tĩnh, đừng nói chuyện để dưỡng sức đi ha. Rồi sẽ mẹ tròn con vuông nhanh thôi."
"Bác sĩ, kết quả siêu âm cho thấy nước ối đã sắp cạn, tử cung co thắt bình thường, trường hợp này không cần phải phẫu thuật đưa thai ra ngoài mà có thể sinh thường ngay bây giờ vì cổ tử cung hiện nở rộng được bảy phân rồi."
"Cô nghe rồi đó! Tình trạng hoàn toàn ổn định, giờ chuẩn bị hạ sinh tiểu thiên thần nhé!"
Nghe y tá thông báo tình hình xong, nữ bác sĩ liền tiếp tục trấn an tinh thần Mộc Ly Tâm, nhờ vậy mà cô mới yên tâm gật đầu, rồi nhanh chóng phối hợp cùng bác sĩ, sẵn sàng chào đón tiểu bảo bối của mình ra đời.
Lúc này, bác sĩ và y tá đã vào vị trí, bắt đầu nhiệm vụ hộ sinh.
"Nào, chuẩn bị nhé! Một...hai...ba...rặn."
"A..."
"Một...hai...ba, cố lên!"
"A...ưm..."
"Oa oa oa...oa...oa..."
"Hạ sinh thành công, là một bé trai rất đáng yêu! Chúc mừng mẹ tròn con vuông"
Sau tiếng khóc non nớt của bé con đỏ hỏn là thông báo đáng vui mừng từ vị bác sĩ.
Sau bao nổ lực, cuối cùng Mộc Ly Tâm cũng có thể mỉm cười hạnh phúc! Khi bé con nhỏ nhắn được đặt lên vòm ngực, cảm giác ấm áp lập tức đong đầy trong tim cô gái.
Cô đưa ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay bé xíu ấy, môi mỉm cười nhưng giọt lệ hạnh phúc vô thức rơi theo.
"Mộc Thiên Phong, chào mừng con yêu đến thế giới của mẹ! Mẹ yêu con!"
Ngày này, Mộc Ly Tâm hạnh phúc tràn đầy khi đón đứa con đầu lòng của mình ra đời. Nhưng đối với Lăng Thanh thì lại là ngày hắn mất đi người thân yêu duy nhất của mình.
Cùng một thời khắc, nhưng kẻ vui mừng còn người lại ôm đau thương, mất mác.
Dòng đời này, sao lại oan trái như vậy?
/203
|