Lô Nhân nhìn Lô Hữu Chính rời đi, đợi đến khi ông biến mất trong bóng tối cô mới xoay người đi vào khách sạn.
Năm mới mọi người đoàn viên, khách sạn trở nên quạnh quẽ, cô gái trẻ trước quầy lễ tân giao chìa khóa cho cô không khỏi liếc cô một cái.
Trong lòng Lô Nhân khó chịu.
Cô mở tivi, trong tivi đang chiếu kịch hài, bên ngoài pháo nổ to, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Có điều, cô không cảm thấy náo nhiệt.
Còn có vài phút nữa là đến tết âm lịch.
Cô cầm điện thoại gọi cho Lục Cường, điện thoại vừa reng đã có người bắt máy, cô ngạc nhiên một lúc, trong lòng quyết định sáng mai sẽ đến nhà ga.
Tâm tình trở nên cực tốt, cô cười: "Chờ điện thoại của em sao?"
Đầu dây bên kia quá yên tĩnh, chỉ nghe anh nói: "Vừa định gọi cho em."
Lô Nhân nằm ngửa trên giường, trong lòng thổn thức, cảm thấy giường khách sạn đúng là thoải mái hơn nhiều: "Anh hút thuốc sao?"
Lục Cường: "Ừ."
"Gần đây anh hút thuốc nhiều quá."
"À, không có chuyện gì đâu."
"Không tốt cho thân thể."
Lục Cường nói: "Nếu có em bé anh sẽ cai thuốc."
Lô Nhân cắn môi, âm thầm cười khúc khích, cố ý đổi đề tài: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi."
"Ở cùng Căn Tử?"
Lục Cường: "Ừ."
Anh nói không nhiều, hàn huyên vài câu cô có thể nghe thấy tiếng pháo nổ. Lô Nhân chuyển người lại, ngón trỏ nhẹ nhàng nắm drap giường, cúi đầu hỏi: "...Anh đang làm gì vậy?"
Cách hai giây: "Ở trên đường."
Ngón tay Lô Nhân dừng lại, bàn tay áp trên drap giường: "Trễ như vậy còn ra ngoài sao?"
Anh rít một hơi thuốc, dường như anh đang lái xe, có tiếng gió vù vù lọt vào tai cô.
Lục Cường ném tàn thuốc: "Mùng bốn chắc không đón em được, anh và Căn Tử lái xe về nhà một chuyến." Lô Nhân nín thở, tim đập nhanh nửa nhịp, Lục Cường nói: "Mẹ anh xảy ra chút chuyện."
Cô bật người ngồi dậy: "Nghiêm trọng không?"
"Gãy chân."
Lô Nhân bình tĩnh hỏi: "Anh đừng quá lo lắng, khi nào thì đến đó?"
"Sáng mai."
Cô thở một hơi.
Nhất thời không biết nói gì, nhưng cả hai người vẫn không muốn cúp máy.
Lô Nhân
không khỏi nhớ tới túi đồ chuyển phát nhanh, trên đó có viết địa chỉ...
Đột nhiên, pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung, muôn ngàn sắc màu bắn lên trời, nhuộm đẫm khắp bầu trời.
Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, những âm thanh chói tai của pháo hoa, ồn ào tới cao ngút. Trên tivi, người chủ trì vui vẻ bắt đầu đếm ngược...
Bên tai Lục Cường đột nhiên vang lên một câu: "Chúc mừng năm mới."
"Nhân Nhân..."
Năm mới mọi người đoàn viên, khách sạn trở nên quạnh quẽ, cô gái trẻ trước quầy lễ tân giao chìa khóa cho cô không khỏi liếc cô một cái.
Trong lòng Lô Nhân khó chịu.
Cô mở tivi, trong tivi đang chiếu kịch hài, bên ngoài pháo nổ to, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Có điều, cô không cảm thấy náo nhiệt.
Còn có vài phút nữa là đến tết âm lịch.
Cô cầm điện thoại gọi cho Lục Cường, điện thoại vừa reng đã có người bắt máy, cô ngạc nhiên một lúc, trong lòng quyết định sáng mai sẽ đến nhà ga.
Tâm tình trở nên cực tốt, cô cười: "Chờ điện thoại của em sao?"
Đầu dây bên kia quá yên tĩnh, chỉ nghe anh nói: "Vừa định gọi cho em."
Lô Nhân nằm ngửa trên giường, trong lòng thổn thức, cảm thấy giường khách sạn đúng là thoải mái hơn nhiều: "Anh hút thuốc sao?"
Lục Cường: "Ừ."
"Gần đây anh hút thuốc nhiều quá."
"À, không có chuyện gì đâu."
"Không tốt cho thân thể."
Lục Cường nói: "Nếu có em bé anh sẽ cai thuốc."
Lô Nhân cắn môi, âm thầm cười khúc khích, cố ý đổi đề tài: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi."
"Ở cùng Căn Tử?"
Lục Cường: "Ừ."
Anh nói không nhiều, hàn huyên vài câu cô có thể nghe thấy tiếng pháo nổ. Lô Nhân chuyển người lại, ngón trỏ nhẹ nhàng nắm drap giường, cúi đầu hỏi: "...Anh đang làm gì vậy?"
Cách hai giây: "Ở trên đường."
Ngón tay Lô Nhân dừng lại, bàn tay áp trên drap giường: "Trễ như vậy còn ra ngoài sao?"
Anh rít một hơi thuốc, dường như anh đang lái xe, có tiếng gió vù vù lọt vào tai cô.
Lục Cường ném tàn thuốc: "Mùng bốn chắc không đón em được, anh và Căn Tử lái xe về nhà một chuyến." Lô Nhân nín thở, tim đập nhanh nửa nhịp, Lục Cường nói: "Mẹ anh xảy ra chút chuyện."
Cô bật người ngồi dậy: "Nghiêm trọng không?"
"Gãy chân."
Lô Nhân bình tĩnh hỏi: "Anh đừng quá lo lắng, khi nào thì đến đó?"
"Sáng mai."
Cô thở một hơi.
Nhất thời không biết nói gì, nhưng cả hai người vẫn không muốn cúp máy.
Lô Nhân
không khỏi nhớ tới túi đồ chuyển phát nhanh, trên đó có viết địa chỉ...
Đột nhiên, pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung, muôn ngàn sắc màu bắn lên trời, nhuộm đẫm khắp bầu trời.
Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, những âm thanh chói tai của pháo hoa, ồn ào tới cao ngút. Trên tivi, người chủ trì vui vẻ bắt đầu đếm ngược...
Bên tai Lục Cường đột nhiên vang lên một câu: "Chúc mừng năm mới."
"Nhân Nhân..."
/67
|