12 Chòm Sao: Cậu Thích Nhìn Người Khác Khóc Lắm... Phải Không?
Chương 11: Bạn? Có Thể Sao? Với Người Như Tôi...?
/21
|
Chap 9: Bạn? Có Thể Sao? Với Người Như Tôi...?
Bảo Bình lững thững bước đi trên hành lang, nhỏ đang buồn, một nỗi buồn khó có thể nói ra. Và ngẫu nhiên, ko biết tại sao nhỏ lại đi đến vườn hoa.
(Gió: Cái này cũng có phải ngẫu nhiên gì đâu? Đều là do ta sắp đặt a~)
Nhỏ kinh ngạc! Mở cửa đi vào, khung cảnh bên trong làm nhỏ sửng sốt! Nơi này thật đẹp nha, mà tại sao trong trường có một nơi như vậy mà nhỏ ko hề biết nhỉ?
-Cậu nghĩ sao về chúng ta, về Horoscope?_Có tiếng nói vang lên lọt vào tai của Bảo Bình, nhỏ từ từ tiến tới chỗ phát ra tiếng, có người biết một chỗ như này sao?
-Giống, căn bản, còn Horo, thật đáng khinh!_Một câu nói nữa vang lên, Bảo Bình nhìn ra, a, đó là Song Tử và Thiên Yết!
-Đừng quên cậu cũng nằm trong đó, tự chửi mình như vậy, có vẻ...
-Tôi, Horo, rõ ràng từ đầu đã cách xa_Chủ đề mà Song Tử và Thiên Yết nói đến làm cho Bảo Bình hứng thú, tiến đến gần hơn, nhưng đột nhiên nhỏ dừng lại. Song Tử, tại sao? Tại sao? Sao ko phải? Sao có thể?
Ngồi trên xích đu màu trắng, đôi mắt Song Tử vẫn bình thản như vậy, đôi mắt ấy, đang hướng lên phía bầu trời. Đó là xiềng xích, là tự do!
-Này Song Tử, số phận..._Thiên Yết hỏi Song Tử
Song Tử vô thức nhắm mắt lại,miệng nói khẽ:-Đau!
-À, có lẽ cậu là người hiểu nhất nhỉ? Đau, hm, thật sự là đau. Giống như Xử Nữ,bị ép buộc phải có một tham vọng..._Hai tay Thiên Yết khẽ siết lại.
-Giống như Nhân Mã, phải giết chết đứa em ruột mà mình yêu nhất!
-Giống như Ma Kết, một đứa con riêng bị ghét bỏ, tồn tại như ko.
-Như Sư Tử, hắn kiêu ngạo, để sự kiêu ngạo vùi lấp nỗi đau.
-Như Bạch Dương, bắt buộc phải vứt đi tất cả, chỉ còn lại một lớp mặt nạ, giả tạo.
-Cự Giải, luôn bị giết bất cứ lúc nào, làm vậy, chỉ muốn hắn mạnh hơn.
-Kim Ngưu, nước mắt hóa nỗi đau,đem sự tuyệt tình để có thể sống sót.
-Bảo Bình, nước mắt ẩn sau nụ cười.
-Và Thiên Bình, và tôi, và cậu.
-Hm...
-Còn Song Ngư?
-A, Song Ngư.
-Một con rối phải ko?
-Ừ, nghe theo một cách lạ lùng, lạ, rất lạ, mà tại sao lại như vậy...
-12 người thừa kế có lẽ là những người khó hiểu nhất phải ko?
-Ừ, ko ai hiểu chúng ta cả, trừ chính chúng ta!
Nghe đến đây, Bảo Bình vội chạy đi, khi nói câu nói kia, nhỏ thấy trong mắt cô có thứ gì đó thật lạ mà nhỏ chạm ko tới...thật đặc biệt...
________________________________________________________________
-Bảo Bình, cậu gọi chúng tôi đến có chuyện gì?_Giọng nói của Sư Tử vang vọng trong căn phòng màu vàng. Bảo Bình nghe vậy liền đứng dậy, nhỏ mỉm cười và nói_Này mọi người, tôi đang nghĩ là chúng ta có thể làm bạn với Song Tử được ko?Cho cậu ấy là một trong số chúng ta.
-Hể, Song Tử? Một trong số chúng ta? Tôi có nghe lầm ko vậy?_Bạch Dương ngạc nhiên hỏi.
-Ko nhầm đâu. Song Tử, cô ấy ko phải như chúng ta đã nghĩ.Đôi mắt của cậu ấy, tôi thấy trong đó là sự khát khao tự do...
-Tự do?_Nhân Mã
-Mm-hmm_Bảo Bình cười và nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ chắc chắn đó là tự do đấy!
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Vừa ngồi xuống ghế, theo linh cảm, Song Tử thò tay vào ngăn bàn và lấy ra một mảnh giấy. Cô đọc, rồi bắt đầu bước đi. Nhìn thấy một cái thùng rác, cô thuận tay vứt luôn mảnh giấy vào đó, trên mảnh giấy ghi "Flower garden, now!"
Đến vườn hoa, cô nhìn quanh, ko thấy ai cả, thật vắng vẻ. Cô cảm thấy hơi bực một chút, cô đang chán, tự nhiên lại có được một trò chơi thú vị, cuối cùng lại ko có gì cả, ko vui chút nào! Cô đang định quay lại thì có một giọng nói vang lên:-Song Tử, cậu định đi đâu vậy?
Cô quay sang, đó là Bảo Bình:-Gọi tôi ra đây có việc gì?
-Đừng căng thẳng như vậy, cũng chẳng có chuyện gì đâu mà._Một giọng nói khác vang lên, tiếp đó xuất hiện một bóng hình xinh xắn.
-Con mắt nào của cậu thấy tôi căng thẳng,Song Ngư?
-Ồ, ko phải sao? Hì.
-Tôi nhắc lại: Gọi tôi ra đây có việc gì?
-Cũng ko có gì, chỉ là...chúng tôi muốn làm bạn với cậu._Cự Giải từ đâu xuất hiện, nói xong cậu khẽ mỉm cười.
-Bạn, làm bạn? Với tôi?
-Ừm!_Bảo Bình gật đầu_Phải, làm bạn, với cậu.
-Ko._Song Tử nói một cách nhẹ nhàng như ko có gì cả, và rồi cô đi ra khỏi vườn hoa, lúc này, mắt cô trông thật kì lạ, khó hiểu quá!_Phút trước họ nói ghét ta, phút sau họ muốn làm bạn với ta, thật ko hiểu nổi._Cô vừa đi vừa tự lẩm bẩm.
Mà Bảo Bình khi nghe Song Tử từ chối, nhỏ đứng chết trân tại chỗ, nhỏ nghĩ câu trả lời sẽ là "có" chứ!?
-Bảo Bình, cậu thấy chưa? Tôi đã bảo rồi, cậu ấy sẽ ko đồng ý đâu._Lúc này Thiên Yết và những người còn lại bước ra, nhỏ nhìn Bảo Bình và nói_Cậu, các cậu ko cho Song Tử cảm giác tin tưởng, các cậu ko hiểu được cậu ấy.
-Tin tưởng, đáng tin cậy...Hah, haha! Tôi thật ngốc quá! Cứ ngỡ chỉ cần gặp Song Tử, nói với cậu ấy vài câu là chúng tôi sẽ trở thành bạn. Ko, cậu ấy ở một đẳng cấp cao hơn chúng ta! Và, tôi, ko hiểu được Song Tử.
-End Chap-
Hẹn gặp lại các bạn vào chap sau. Bái bai.
Bảo Bình lững thững bước đi trên hành lang, nhỏ đang buồn, một nỗi buồn khó có thể nói ra. Và ngẫu nhiên, ko biết tại sao nhỏ lại đi đến vườn hoa.
(Gió: Cái này cũng có phải ngẫu nhiên gì đâu? Đều là do ta sắp đặt a~)
Nhỏ kinh ngạc! Mở cửa đi vào, khung cảnh bên trong làm nhỏ sửng sốt! Nơi này thật đẹp nha, mà tại sao trong trường có một nơi như vậy mà nhỏ ko hề biết nhỉ?
-Cậu nghĩ sao về chúng ta, về Horoscope?_Có tiếng nói vang lên lọt vào tai của Bảo Bình, nhỏ từ từ tiến tới chỗ phát ra tiếng, có người biết một chỗ như này sao?
-Giống, căn bản, còn Horo, thật đáng khinh!_Một câu nói nữa vang lên, Bảo Bình nhìn ra, a, đó là Song Tử và Thiên Yết!
-Đừng quên cậu cũng nằm trong đó, tự chửi mình như vậy, có vẻ...
-Tôi, Horo, rõ ràng từ đầu đã cách xa_Chủ đề mà Song Tử và Thiên Yết nói đến làm cho Bảo Bình hứng thú, tiến đến gần hơn, nhưng đột nhiên nhỏ dừng lại. Song Tử, tại sao? Tại sao? Sao ko phải? Sao có thể?
Ngồi trên xích đu màu trắng, đôi mắt Song Tử vẫn bình thản như vậy, đôi mắt ấy, đang hướng lên phía bầu trời. Đó là xiềng xích, là tự do!
-Này Song Tử, số phận..._Thiên Yết hỏi Song Tử
Song Tử vô thức nhắm mắt lại,miệng nói khẽ:-Đau!
-À, có lẽ cậu là người hiểu nhất nhỉ? Đau, hm, thật sự là đau. Giống như Xử Nữ,bị ép buộc phải có một tham vọng..._Hai tay Thiên Yết khẽ siết lại.
-Giống như Nhân Mã, phải giết chết đứa em ruột mà mình yêu nhất!
-Giống như Ma Kết, một đứa con riêng bị ghét bỏ, tồn tại như ko.
-Như Sư Tử, hắn kiêu ngạo, để sự kiêu ngạo vùi lấp nỗi đau.
-Như Bạch Dương, bắt buộc phải vứt đi tất cả, chỉ còn lại một lớp mặt nạ, giả tạo.
-Cự Giải, luôn bị giết bất cứ lúc nào, làm vậy, chỉ muốn hắn mạnh hơn.
-Kim Ngưu, nước mắt hóa nỗi đau,đem sự tuyệt tình để có thể sống sót.
-Bảo Bình, nước mắt ẩn sau nụ cười.
-Và Thiên Bình, và tôi, và cậu.
-Hm...
-Còn Song Ngư?
-A, Song Ngư.
-Một con rối phải ko?
-Ừ, nghe theo một cách lạ lùng, lạ, rất lạ, mà tại sao lại như vậy...
-12 người thừa kế có lẽ là những người khó hiểu nhất phải ko?
-Ừ, ko ai hiểu chúng ta cả, trừ chính chúng ta!
Nghe đến đây, Bảo Bình vội chạy đi, khi nói câu nói kia, nhỏ thấy trong mắt cô có thứ gì đó thật lạ mà nhỏ chạm ko tới...thật đặc biệt...
________________________________________________________________
-Bảo Bình, cậu gọi chúng tôi đến có chuyện gì?_Giọng nói của Sư Tử vang vọng trong căn phòng màu vàng. Bảo Bình nghe vậy liền đứng dậy, nhỏ mỉm cười và nói_Này mọi người, tôi đang nghĩ là chúng ta có thể làm bạn với Song Tử được ko?Cho cậu ấy là một trong số chúng ta.
-Hể, Song Tử? Một trong số chúng ta? Tôi có nghe lầm ko vậy?_Bạch Dương ngạc nhiên hỏi.
-Ko nhầm đâu. Song Tử, cô ấy ko phải như chúng ta đã nghĩ.Đôi mắt của cậu ấy, tôi thấy trong đó là sự khát khao tự do...
-Tự do?_Nhân Mã
-Mm-hmm_Bảo Bình cười và nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ chắc chắn đó là tự do đấy!
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Vừa ngồi xuống ghế, theo linh cảm, Song Tử thò tay vào ngăn bàn và lấy ra một mảnh giấy. Cô đọc, rồi bắt đầu bước đi. Nhìn thấy một cái thùng rác, cô thuận tay vứt luôn mảnh giấy vào đó, trên mảnh giấy ghi "Flower garden, now!"
Đến vườn hoa, cô nhìn quanh, ko thấy ai cả, thật vắng vẻ. Cô cảm thấy hơi bực một chút, cô đang chán, tự nhiên lại có được một trò chơi thú vị, cuối cùng lại ko có gì cả, ko vui chút nào! Cô đang định quay lại thì có một giọng nói vang lên:-Song Tử, cậu định đi đâu vậy?
Cô quay sang, đó là Bảo Bình:-Gọi tôi ra đây có việc gì?
-Đừng căng thẳng như vậy, cũng chẳng có chuyện gì đâu mà._Một giọng nói khác vang lên, tiếp đó xuất hiện một bóng hình xinh xắn.
-Con mắt nào của cậu thấy tôi căng thẳng,Song Ngư?
-Ồ, ko phải sao? Hì.
-Tôi nhắc lại: Gọi tôi ra đây có việc gì?
-Cũng ko có gì, chỉ là...chúng tôi muốn làm bạn với cậu._Cự Giải từ đâu xuất hiện, nói xong cậu khẽ mỉm cười.
-Bạn, làm bạn? Với tôi?
-Ừm!_Bảo Bình gật đầu_Phải, làm bạn, với cậu.
-Ko._Song Tử nói một cách nhẹ nhàng như ko có gì cả, và rồi cô đi ra khỏi vườn hoa, lúc này, mắt cô trông thật kì lạ, khó hiểu quá!_Phút trước họ nói ghét ta, phút sau họ muốn làm bạn với ta, thật ko hiểu nổi._Cô vừa đi vừa tự lẩm bẩm.
Mà Bảo Bình khi nghe Song Tử từ chối, nhỏ đứng chết trân tại chỗ, nhỏ nghĩ câu trả lời sẽ là "có" chứ!?
-Bảo Bình, cậu thấy chưa? Tôi đã bảo rồi, cậu ấy sẽ ko đồng ý đâu._Lúc này Thiên Yết và những người còn lại bước ra, nhỏ nhìn Bảo Bình và nói_Cậu, các cậu ko cho Song Tử cảm giác tin tưởng, các cậu ko hiểu được cậu ấy.
-Tin tưởng, đáng tin cậy...Hah, haha! Tôi thật ngốc quá! Cứ ngỡ chỉ cần gặp Song Tử, nói với cậu ấy vài câu là chúng tôi sẽ trở thành bạn. Ko, cậu ấy ở một đẳng cấp cao hơn chúng ta! Và, tôi, ko hiểu được Song Tử.
-End Chap-
Hẹn gặp lại các bạn vào chap sau. Bái bai.
/21
|