7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em

Chương 33: Ắt phải biết sự thật

/61


“Liên tục nhượng bộ, quả thật không giống tác phong của Cố tiểu thư. Tôi nghe nói, miệng lưỡi cô rất sắc bén.” Lục Bắc Thần khoan thai nhả ra một vòng khói, nhìn cô chăm chăm qua làn khói thuốc.

Cố Sơ dùng miệng thở ra những hơi ngắn, bằng cách này sẽ giúp cô phần nào khống chế tâm trạng của mình: “Tôi cũng nghe nói tài đối đáp của Giáo sư Lục cũng hơn người, cho nên không dám múa rìu qua mắt thợ.”

Lục Bắc Thần nhìn Cố Sơ, sau lưng lúc này là biển cả mênh mông, mái tóc dài tung bay trước gió. Khuôn mặt chỉ lớn hơn lòng bàn tay ẩn trong mái tóc đen bóng, trông cô càng thêm nhợt nhạt, duy chỉ có đôi môi vẫn có chút hồng hào tự nhiên, mong manh như cánh hoa đào. Cô thật mềm yếu, giống như cánh buồm dễ dàng bị cơn sóng lớn vùi lấp. Anh thấy tim mình nhói đau.

“Tôi nào phải mãnh thú, sao Cố tiểu thư lại sợ tôi như vậy?” Anh nhàn nhạt nói.

Cố Sơ không trả lời.

Lục Bắc Thần kẹp điếu thuốc trên tay, chỉ sang bên cạnh nói: “Qua đây!”

Cố Sơ đương nhiên sẽ không cùng anh trò chuyện. Nếu anh là Lục Bắc Thần, đối với cô, anh thật xa lạ chẳng có đề tài gì để nói. Nếu anh là Lục Bắc Thâm, như vậy cô lại càng không có tư cách chủ động đến gần. Tuy nhiên, hai chân cô vẫn tiến về phía trước, mỗi bước đến gần là mỗi lúc tim cô lại đập nhanh thêm một nhịp.

Lục Bắc Thần thấy cô tiến đến, khẽ nhếch miệng.

Nhưng khi còn cách anh hai ba bước, cô dừng lại. Từ đây cô cũng có thể thấy sâu trong mắt Lục Bắc Thần là những tia sáng rực rỡ, nhưng lại không thể thấy rõ nội tâm cô đang né tránh. Đây là khoảng cách an toàn, là khoảng cách đủ để một con ốc sên mang vỏ ngoài mềm yếu như cô có thể có được sự an tâm.

“Thật lòng cám ơn bữa tiệc sinh nhật tối nay của Giáo sư Lục. Bây giờ cũng không còn sớm, nếu không có gì phiền, tôi xin phép về trước.”

Lục Bắc Thần không nói lời nào, chỉ ngước mắt nhìn Cố Sơ. Ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc, đốm lửa vẫn lặng lẽ cháy, âm thầm hệt như anh. Cố Sơ né tránh ánh mắt của anh, vừa dứt lời liền cúi đầu thay lời chào rồi rời đi.

Đêm tối, chỉ còn lại mùi thuốc lá, mùi hương của cô cũng dần dần tan biến.

Lục Bắc Thần tựa lưng vào thành ghế, không cử động, nụ cười nơi khóe môi cũng tắt ngấm. Một lúc sau mới rít một hơi thuốc, nhả ra, sau đó dụi mạnh nửa điếu còn lại.

Thời khắc này, những ngọn đèn đường như nửa tỉnh nửa mê, những tia sáng bị bóng đêm cắn nuốt, thi thoảng một con gió thổi làm lá cây rung rinh, làm ánh sáng xuyên qua đám lá, sáng lấp lánh. Cố Sơ bước khỏi nhà hàng, đứng ven đường đón taxi. Quỳnh Châu là một thành phố yên bình, do đó đêm xuống cũng không náo nhiệt cho lắm, rất ít taxi qua lại, có chăng vụt qua cô cũng là chiếc xe đã chở khách. Cố Sơ có chút hối hận, trước khi ra ngoài không nhờ nhân viên nhà hàng gọi giúp chiếc taxi.

Cố Sơ đi men theo con đường phía trước về nhà, gió thổi qua bờ vai có chút lành lạnh, đôi chân bất giác thấy hơi đau. Cô ngừng bước, thở dài, đã lâu không mang giày cao gót, chỉ là đôi giày năm sáu phân mà hiện tại cô chịu cũng không nổi. Nhớ ngày đó cô thường xuyên diện những đôi giày cao ít nhất 8 phân. Ngẫm nghĩ một chút, cô cởi giày, nhìn xuống gót chân, đã bị trày, sưng tấy.

May mắn trời đã tối, người đi đường không nhiều, bằng không, sẽ cảm thấy một cô gái vừa đi chân đất trên tay mang theo đôi giày cao gót thong thả bách bộ thì thật là kỳ quái.

Bên cạnh vụt qua chiếc xe hơi màu đen, đến gần phía cô rồi dừng lại.

Lặng lẽ tiến đến khiến cô lại lần nữa giật mình.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt không nói không cười. Cố Sơ không ngờ anh đuổi theo cô ra đến ngoài đây.

Lục Bắc Thần quan sát cô giây lát, ánh mắt nhìn xuống đôi chân trần, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói không chút biểu cảm: “Lên xe!”

Cố Sơ nhất thời phản ứng: “Không cần …. Tôi …”

“Tôi đưa cô về.” Lục Bắc Thần cắt ngang lời cô.

Cố Sơ vội vàng xua tay, sau đó nhớ ra tay cô vẫn đang cầm đôi giày, lập tức buông xuống, vừa định mở miệng từ chối, Lục Bắc Thần lại lần nữa nói thêm một câu: “Muốn biết chuyện của Lục Bắc Thâm thì lên xe.”

Đây là câu nói có tính lôi kéo cực mạnh. Cô mím môi, đi lại giày, vòng qua phía bên kia. Anh và cô đều biết rõ đây là kết quả tất yếu. Anh muốn đạt được mục đích, còn cô muốn biết sự thật.

Vừa mở cửa sau, đã nghe thấy tiếng Lục Bắc Thần giọng nói có chút không vui: “Nhìn tôi giống tài xế lắm sao?”

Cố Sơ âm thầm hít sâu một hơi, đóng cửa xe, đi lên phía cửa phụ lái. Lục Bắc Thần nghiêng người, mở cửa xe giúp cô. Cố Sơ nắm chặt các ngón tay, nhẹ nhàng ngồi xuống.


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status