Tập đoàn Kiến Khoa từng được coi là bá chủ trong ngành dược phẩm cả nước. Ba cô, ông Cố Trạch Phong luôn xuất hiện trên các trang báo thương nghiệp, kinh tế tài chính, tạp chí doanh nhân. Trong thời gian đầu của cuộc cải cách kinh tế thời kỳ mới, ông Cố Trạch Phong đã nắm bắt được thời cơ. Trong lúc nhà nước thực hiện chính sách cho vay doanh nghiệp, ba Cố Sơ đã mua lại một doanh nghiệp sắp đóng cửa, chuyển đổi cơ cấu từ doanh nghiệp nhà nước sang doanh nghiệp tư nhân. Trong năm đầu tiên, ông chấp nhận lỗ vốn để ổn định kinh tế. Sau đó thành công nối tiếp, ông liên tục xây dựng thêm nhà xưởng, nghiên cứu các loại thuốc mới, trở thành doanh nghiệp điển hình cho ngành dược phẩm trong nước. Ông từng bước xây dựng một sự nghiệp vững mạnh, tập đoàn Kiến Khoa trở thành một doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng, tên tuổi người người biết đến.
Lúc đó, tất cả mọi người hâm mộ Cố Trạch Phong bởi ông chẳng những làm chủ một tập đoàn có tiếng trong nước, mà còn cưới được một người vợ là bác sĩ nổi tiếng trong khoa giải phẫu thần kinh, Hứa Nghệ. Bao nhiêu năm qua, người vợ này đã cùng ông trải qua bao sóng gió thăng trầm. Nhắc đến cặp đôi này, người người ngưỡng mộ.
Trong tâm trí Cố Sơ, cô luôn sùng bái cha mình. Ba cô không những có một sự nghiệp lừng lẫy, mà còn không có bất cứ một tai tiếng gì. Trong mắt ông chỉ có người mẹ của cô, mà mẹ cô cũng luôn miệng kể cho cô và Cố Tư quãng thời gian lập nghiệp của ông với đôi mắt rực sáng cùng thanh âm vui vẻ. Cố Sơ biết mẹ rất yêu ông.
Cô là đại tiểu thư của gia đình họ Cố, là hòn ngọc quý của chủ tịch tập đoàn Kiến Khoa, là một cô gái sinh ra trong nhung lụa. Nghe nói, năm cô ra đời, ba cô tổ chức tiệc tùng ba ngày ba đêm, các thương nhân trong cả nước đều đến dự để mong nhìn được mặt ngọc nữ nhà họ Cố, có người còn trêu đùa để được kết thông gia từ bé.
Một người được sinh ra trong phú quý, nhưng cô không hiểu thế nào gọi là “giàu sang”. Cô chỉ cảm thấy cô với những người bên cạnh là giống như nhau, tất cả đều rất xinh đẹp. Bởi những người bạn xung quanh cô cũng đều là những kẻ có tiền.
Cho đến khi, cô quyết tâm từ chối xuất học bổng du học, kiên quyết thi vào trường đại học cũ của mẹ cô, cho đến khi cô gặp được Lục Bắc Thâm, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi …
...
Lục Bắc Thần thấy Cố Sơ vẫn không nói lời nào, sắc mặt càng lạnh: “Đáng tiếc! Tập đoàn Kiến Khoa sau này lại phá sản, ngay cả tập đoàn Kiều Viễn cũng đang đứng trên bờ vực thẳm. Cố tiểu thư, không biết cái này có gọi là báo ứng không nhỉ?”
“Cho nên … lần này anh muốn đến trả thù đúng không?” Cố Sơ khó khăn lắm mới ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sắc lạnh của Lục Bắc Thần.
Cái chết của Bắc Thâm đã phá hủy hết mọi hy vọng của Cố Sơ, giống như một sợ dây chun, bị kéo căng bao năm cuối cùng cũng đã bị đứt. Những nỗi niềm bi thương không rõ cứ thi nhau kéo đến. Cô chưa từng trốn tránh sai lầm của mình, chưa bao giờ cho rằng mình vẫn còn mặt mũi sau khi chia tay với Bắc Thâm. Chỉ là, hiện tại, anh trai của anh vẫn chỉ đích danh cô, khiến cô toàn thân đau đớn.
“Có vay có trả!” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt: “So với việc trả thù, tôi nghĩ tôi thích nhìn thấy Cố tiểu thư ân hận và dằn vặt hơn. Đối với tập đoàn Lục Môn, Kiến Khoa hay Kiều Viễn cũng chỉ là một góc nhỏ xíu. Năm đó, trong Lục gia có người con bị bắt cóc thiếu chút nữa là bị giết chết. Kể từ lúc đó, ông chủ Lục yêu cầu các con cái khi đi học phải che giấu thân phận, không được phép thừa nhận có quan hệ với nhà họ Lục. Vì vậy, Bắc Thâm trong mắt Cố tiểu thử bất quá chỉ là một công tử nhà nghèo mà thôi.”
Đột nhiên anh nở nụ cười, nói thêm một câu: “Nếu như năm đó, Cố tiểu thư biết Bắc Thâm là thiếu gia nhà họ Lục, chắc sẽ không kiên quyết buông tay như vậy? Những gì nhà họ Kiều cho cô, họ Lục tôi cũng có thể. Không phải bây giờ cô rất hối hận, hối hận lúc trước có mắt như mù để rồi lên nhầm thuyền?
Lúc đó, tất cả mọi người hâm mộ Cố Trạch Phong bởi ông chẳng những làm chủ một tập đoàn có tiếng trong nước, mà còn cưới được một người vợ là bác sĩ nổi tiếng trong khoa giải phẫu thần kinh, Hứa Nghệ. Bao nhiêu năm qua, người vợ này đã cùng ông trải qua bao sóng gió thăng trầm. Nhắc đến cặp đôi này, người người ngưỡng mộ.
Trong tâm trí Cố Sơ, cô luôn sùng bái cha mình. Ba cô không những có một sự nghiệp lừng lẫy, mà còn không có bất cứ một tai tiếng gì. Trong mắt ông chỉ có người mẹ của cô, mà mẹ cô cũng luôn miệng kể cho cô và Cố Tư quãng thời gian lập nghiệp của ông với đôi mắt rực sáng cùng thanh âm vui vẻ. Cố Sơ biết mẹ rất yêu ông.
Cô là đại tiểu thư của gia đình họ Cố, là hòn ngọc quý của chủ tịch tập đoàn Kiến Khoa, là một cô gái sinh ra trong nhung lụa. Nghe nói, năm cô ra đời, ba cô tổ chức tiệc tùng ba ngày ba đêm, các thương nhân trong cả nước đều đến dự để mong nhìn được mặt ngọc nữ nhà họ Cố, có người còn trêu đùa để được kết thông gia từ bé.
Một người được sinh ra trong phú quý, nhưng cô không hiểu thế nào gọi là “giàu sang”. Cô chỉ cảm thấy cô với những người bên cạnh là giống như nhau, tất cả đều rất xinh đẹp. Bởi những người bạn xung quanh cô cũng đều là những kẻ có tiền.
Cho đến khi, cô quyết tâm từ chối xuất học bổng du học, kiên quyết thi vào trường đại học cũ của mẹ cô, cho đến khi cô gặp được Lục Bắc Thâm, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi …
...
Lục Bắc Thần thấy Cố Sơ vẫn không nói lời nào, sắc mặt càng lạnh: “Đáng tiếc! Tập đoàn Kiến Khoa sau này lại phá sản, ngay cả tập đoàn Kiều Viễn cũng đang đứng trên bờ vực thẳm. Cố tiểu thư, không biết cái này có gọi là báo ứng không nhỉ?”
“Cho nên … lần này anh muốn đến trả thù đúng không?” Cố Sơ khó khăn lắm mới ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sắc lạnh của Lục Bắc Thần.
Cái chết của Bắc Thâm đã phá hủy hết mọi hy vọng của Cố Sơ, giống như một sợ dây chun, bị kéo căng bao năm cuối cùng cũng đã bị đứt. Những nỗi niềm bi thương không rõ cứ thi nhau kéo đến. Cô chưa từng trốn tránh sai lầm của mình, chưa bao giờ cho rằng mình vẫn còn mặt mũi sau khi chia tay với Bắc Thâm. Chỉ là, hiện tại, anh trai của anh vẫn chỉ đích danh cô, khiến cô toàn thân đau đớn.
“Có vay có trả!” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt: “So với việc trả thù, tôi nghĩ tôi thích nhìn thấy Cố tiểu thư ân hận và dằn vặt hơn. Đối với tập đoàn Lục Môn, Kiến Khoa hay Kiều Viễn cũng chỉ là một góc nhỏ xíu. Năm đó, trong Lục gia có người con bị bắt cóc thiếu chút nữa là bị giết chết. Kể từ lúc đó, ông chủ Lục yêu cầu các con cái khi đi học phải che giấu thân phận, không được phép thừa nhận có quan hệ với nhà họ Lục. Vì vậy, Bắc Thâm trong mắt Cố tiểu thử bất quá chỉ là một công tử nhà nghèo mà thôi.”
Đột nhiên anh nở nụ cười, nói thêm một câu: “Nếu như năm đó, Cố tiểu thư biết Bắc Thâm là thiếu gia nhà họ Lục, chắc sẽ không kiên quyết buông tay như vậy? Những gì nhà họ Kiều cho cô, họ Lục tôi cũng có thể. Không phải bây giờ cô rất hối hận, hối hận lúc trước có mắt như mù để rồi lên nhầm thuyền?
/61
|