7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em

Chương 39: Cũng chỉ còn những bức họa phủ bụi mờ

/61


Cố Sơ không biết mình về nhà bằng cách nào.

Chỉ có cảm giác con đường từ nhà hàng về đến nhà dài dằng dặc, giống như đã trải qua đủ bốn mùa trong năm, cũng giống như vừa luân phiên qua những ngày tháng bi thương. Xe Lục Bắc Thần đã đi rất xa, nhưng Cố Sơ vẫn đứng đó, bóng hình cô được ánh trăng khắc họa càng ngày càng rõ nét. Niềm hi vọng cuối cùng của cuộc đời cô cũng đã tiêu tan.

Bước vào nhà, Cố Tư đang xem tivi, truyền hình đang chiếu bộ phim “Bá Vương biệt cơ”, Trình Đắc Di nói với Đoàn Tiểu Lâu: Cái tôi nói là một đời, thiếu một năm, một tháng, một canh giờ cũng không phải là một đời.

“Cộp”, Cố Sơ đã quên thay giày. Trên màn hình là gương mặt thanh tú đã đùa với người hâm mộ trong ngày cá tháng tư rằng: anh cả đời đi tìm tình yêu, tìm sự hoàn mỹ, cho nên không cho để mất dù chỉ là nửa phút, vì vậy cho nên anh mới từ trên cao nhảy xuống. Ngày Trương Quốc Vinh qua đời, cô cũng giống như những người hâm mộ anh khóc lóc ầm ĩ. Đoạn thời gian ngây thơ và hồn nhiên đó, dường như sự ra đi của Trương Quốc Vinh cũng là bằng chứng cho sự sụp đổ nửa giang sơn trong cô.

Khi đó, Cố Sơ nghe Trương Quốc Vinh hát, cô nói với anh: Bắc Thâm, em cũng muốn một đời, sai một năm, một tháng, cho dù chỉ một canh giờ cũng không được.

Nhưng, chính cô lại phản bội lời thề của mình. Bây giờ, cho dù cô muốn tìm lại những lời ước hẹn năm xưa, cũng đã quá xa vời.

Trước màn hình Cố Tư viền mắt hoe đỏ, nhìn thấy Cố Sơ đã trở về, liền điều chỉnh tâm tình, sà vào lòng chị, giọt ngắn giọt dài: “Dì vừa mới ghé qua, mắng cho em một trận. Không biết dì nghe được tin ở đâu em bị cảnh sát mời về đồn, liền điều tra em như phạm nhân, thái độ còn tàn khốc hơn mấy viên cảnh sát kia. Dì sao vậy chị? Dù sao chúng ta cũng là ruột thịt, tại sao dì không tin em? Thật tức chết!”

Cố Sơ thay giày, hạ giọng nói: “Dì ấy cũng là lo lắng cho em thôi!”

Ánh đèn ngoài cửa hơi tối, nhưng Cố Tư nghe ra giọng nói chị mình có chút bất thường, để ý kỹ mới thấy sắc mặt Cố Sơ tái nhợt. Cố Tư hoảng sợ hỏi lý do, nhưng Cố Sơ vẫn không nói lời nào. Vào phòng thay quần áo, sau đó tự nhốt mình trong phòng vẽ.

Nửa tiếng sau, Cố Tư gõ cửa phòng, bưng ly sữa vào cho chị gái. Phòng vẽ không mở đèn, ánh trăng chiếu xuống sàn gỗ giúp căn phòng cũng có chút ánh sáng mờ mờ, nhưng cũng không thể soi rõ sắc mặt hiện giờ của Cố Sơ. Cố Tư nương theo ánh trăng nhìn quanh bốn phía, cô có chút hoảng sợ, những bức tranh được phủ kỹ trong góc tường, giờ đây được bày lung tung khắp sàn nhà. Tất cả các bức tranh đều là hình ảnh của một người đàn ông tuấn tú, có tấm anh đang mỉm cười, có tấm anh lại nhíu mày trầm tư, chân thực vô cùng.

Cố Tư nhìn một lượt từ sàn nhà lên đến trước mặt Cố Sơ. Chị cô đang ngồi trước giá vẽ, trên hình là bóng hình người đàn ông, đang ngồi dựa vào gốc cây, tay ôm quả bóng rổ, người đàn ông này …

“Chị! Anh ta là …!” Cố Tư hơi chần chừ, bước qua mấy bức tranh phía dưới sàn, đi đến bên cạnh Cố Sơ: “Nhìn rất quen …. Hình như là …. Ahhh … Không phải là bác sĩ pháp y họ Lục sao?”. Cố Tư lại nhặt một bức tranh dưới sàn lên cẩn thận nhìn ngắm: “Lại có điểm không giống lắm, người trong tranh nhìn trẻ hơn. Chị! Anh ta …”

Bức tranh trong tay bị Cố Sơ giật lại, giọng nói cô yếu ớt: “Tư Tư, mang sữa ra ngoài đi, chị không uống đâu, cho chị yên tĩnh một lát!”

“Chị!” Cố Tư trong lòng rất hoảng sợ, ôm cô: “Chị không có chuyện gì chứ? Chị sao vậy?”

Cố Sơ lắc đầu, ý muốn Cố Tư rời đi.

Cố Tư tuy lo lắng cho chị gái, nhưng chị đã kiên quyết như vậy, đành phải rời khỏi phòng.

Ánh sáng ngoài hành lang từng chút từng thu nhỏ, cuối cùng bị cánh cửa phòng che khuất. Phòng vẽ lại rơi vào yên tĩnh, Cố Sơ chỉ cảm thấy trái tim cô bị đè nén, lan dần đến cổ họng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mấy bức tranh, sau đó, lại từ từ đem từng bức từng bức cuộn lại. Cất kỹ vào một góc, giống như một đoạn hồi ức xưa cũ, sẽ không bao giờ nhớ lại nữa.

Sau đó, Cố Sơ khóc.

Nước mắt từng giọt, từng giọt, rơi trên ngón tay, đau tận trong tim.

Cố Sơ khóc không thành tiếng, giống như một bông hoa chưa kịp nở rộ đã bị gió đêm tước đoạt mất sinh mệnh, không cách nào phản kháng. Người kia đi rồi, lòng của cô cũng đã chết.


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status